Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 4: Quyến rũ như thế nào


Mùi phấn son nhàn nhạt, hơi thở như lan từ phía sau tai, cánh tay trắng như tuyết, chân ngọc nhẹ nhàng liên tục bước, mùi hương ẩn chỗ đùi ngầm lan tỏa.

Tĩnh Phong đứng ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu, thật sự làm đúng kiểu mẫu hoa khôi cao nhất: hương thơm ngầm lộ, trong lúc vô hình đạt được mục đích quyến rũ.

Mê hồn hương phất phơ, thiên hạ ngày nay anh hùng nào ai có thể qua ải mỹ nhân? Nhìn một một đám nam nữ si mê trong khách điếm, thấy cũng biết tên Tĩnh Phong này lợi hại thế nào. Nhưng mà, chiêu này lại không lọt được vào mắt Phượng Tĩnh Xu, trong lòng nàng, Tĩnh Phong đã là một tiểu quan, vậy thì mỗi lời nói hành động của hắn, hoặc yêu hoặc mị, cũng chỉ là bình thường, Phượng Tĩnh Xu cũng không nghĩ tới hành động đặc biệt này của Tĩnh Phong lại có hàm nghĩa khác, thí dụ như —— quyến rũ nàng. Vì vậy, lúc này mới nhắc nhở Tĩnh Phong, để cho hắn đừng nữa coi mình là tiểu quan.

Tĩnh Phong bị Phượng Tĩnh Xu nói thế, trong lòng có chút xấu hổ, thầm sẵng giọng: thật là không hiểu phong tình!

Nhưng vì không để Phượng Tĩnh Xu phát hiện sự khác thường của mình, Tĩnh Phong cũng đành phải giả bộ thụ giáo thu liễm một thân quyến rũ, ngồi ở bên cạnh Đệ Ngũ Long Quỳ.

Đệ Ngũ Long Quỳ này là một người mê y học, rất nhạy cảm với mùi hương trên người người khác, Tĩnh Phong ngồi xuống, mũi của hắn liền bắt đầu chuyển động, sau đó không chút che giấu nào nói: "Vị công tử này, mùi hương trên người ngươi, chứa rất nhiều thôi tình phấn, dùng nhiều đối với ngươi cũng không tốt đâu! Chỗ của ta có một bao thuốc......" Nói xong, Đệ Ngũ Long Quỳ xoay người lục lục trong hòm thuốc ở bên cạnh.

Tĩnh Phong bị người nói toạc chuyện dùng thôi tình phấn ở trước mặt mọi người, trên mặt chợt xấu hổ đỏ bừng, hắn mím môi, trong mắt phượng đẫm lệ dâng lên một lớp sương mù thật mỏng, sóng mắt chuyển một cái, tựa như cầu cứu nhìn Phượng Tĩnh Xu. Bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, lập tức dẫn tới ý muốn bảo hộ của mọi người trong khách điếm, hận không thể xông lên ôm hắn thật chặt an ủi một phen.

Phát hiện không khí không đúng, Phượng Tĩnh Xu vội cản Đệ Ngũ Long Quỳ, nói: "Long Quỳ, dùng bữa trước đi! Chuyện này để lát nữa lại nói!"

"Ồ!" Đệ Ngũ Long Quỳ nghe lời nâng lên chén cơm bắt đầu dùng bữa, Tĩnh Phong cũng thoát khỏi được tình trạng xấu hổ.

Sau khi một bàn người dùng bữa xong, Phượng Tĩnh Xu hỏi cặn kẽ thân thế và hướng đi sau này của Tĩnh Phong, Tĩnh Phong nói ngắn gọn kiếp sống thanh lâu và chuyện xảy ra ở ngoài thành rồi bày tỏ nói với Phượng Tĩnh Xu rằng nói không biết sau này nên đi nơi nào, nói xong, liền khóc lên.

Đoàn người thấy Tĩnh Phong nói xong đáng thương, đều không khỏi lau nước mắt, trong đó khóc nhiều nhất chính là Đệ Ngũ Long Quỳ. Hắn là một thầy thuốc, không thể nhìn được người khác có chút ốm đau khó khăn gì, vì vậy vừa nghe thấy thân thế bi thảm của Tĩnh Phong, nước mắt liền "ào ào" rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ nhẹ nhàng nhìn Phượng Tĩnh Xu, dường như nếu Phượng Tĩnh Xu không mang theo Tĩnh Phong nhất định chính là người tội ác tày trời, làm hại Phượng Tĩnh Xu cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ kia nữa. Lại nhìn phản ứng của những người khác, cũng không khác Đệ Ngũ Long Quỳ lắm, đều là vẻ phải mang theo hắn, Phượng Tĩnh Xu bất đắc dĩ, giữa sự vây công ánh mắt của mọi người, chỉ có thể đồng ý mang theo chủ tớ Tĩnh Phong.

Tĩnh Phong cùng tiểu bộc của Thu Nhi vừa nghe thấy muốn dẫn bọn họ đến Thành Sở Ương, vui mừng ôm nhau vừa khóc vừa la, vừa cười lại nhảy, rất náo nhiệt.

Rốt cuộc, thông qua chính sách quần chúng vây công, thợ săn Văn Nhân Tĩnh Phong thành công đến gần con mồi Phượng Tĩnh Xu.

Con ngựa chạy "lộc cộc", đội kỵ mã lại tiến về Thành Sở Ương.

Bên trong xe ngựa, phân biệt rõ hai nhóm người ra ai làm chuyện nấy, một bên là Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư, hai người thân mật nào nhiệt ầm ĩ, còn lại bên kia là Phong Hoa Tuyết Nguyệt và mấy người Long Quỳ, vây quanh ân cần hỏi han Tĩnh Phong và Thu Nhi.

Mấy tiểu nữ nhân này, lớn nhất chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù ở trên thương trường như cá gặp nước, khôn khéo lão luyện, nhưng lại không địch lại thợ săn Văn Nhân Tĩnh Phong hai mươi tám hai mươi chín tuổi này. Kể từ khi Văn Nhân Tĩnh Phong làm nghề thợ săn đặc biệt tới nay, tiếp xúc qua mấy vạn người, mỗi ngày đối mặt với nhiều loại người khác nhau, đã sớm luyện thành bản lĩnh đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, , chỉ cần hắn đầu tư diễn vào một kiểu người, không còn những cảm xúc khác, người khác cũng sẽ không có cách nào từ trong ánh mắt hay một cử chỉ mà đoán ra tâm tư của hắn, vì vậy, mấy tiểu nữ nhân này mới có thể thua dưới tay của hắn, bị hắn lừa, ngay cả Phượng Tĩnh Xu cũng không nhận ra được sự khác thường của hắn.

Thợ săn, nghề nghiệp này ở trên thế giới này là độc nhất vô nhị, chỉ có một mình hắn làm. Hắn là do Kim gia đặc biệt mời tới, đặc biệt vì Kim gia khai thác sở trường của nhân tài, hoặc là có thiên phú với phương diện quản lý, hoặc là có cách nhìn độc đáo với lĩnh vực buôn bán, hoặc là đặc biệt rành nói chuyện đàm phán...... Chỉ cần là người có sở trường, đều sẽ bị hắn khóa chặt, trở thành con mồi của hắn, tìm cách dẫn người vào Kim gia. Lần này, hắn và Kim Bích Đạc nhìn trúng, chính là thiếu nữ có đầu óc nhạy bén và tu dưỡng phi phàm này, mặc dù thân phận của nàng không đơn giản, nhưng mà đối với hắn mà nói thì không khác gì, chỉ là quá trình trở nên có tính khiêu chiến mà thôi, mà hắn, thích nhất chính là khiêu chiến!

Ở trong kế hoạch của Văn Nhân Tĩnh Phong, hắn định dùng khổ nhục kế, tức là thân thế làm người thương tiếc và mĩ nam kế tới săn đuổi con mồi trẻ tuổi ngây thơ này, hắn cũng không tin, dưới sự quyến rũ của hắn, nữ hài vừa mới cập kê này sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!

Làm một tiểu quan lâu năm chịu hết mọi khổ sở cuối cùng dốc hết tất cả mới thoát khỏi kiếp khổ, khi Tĩnh Phong đối mặt với người tốt bụng quan tâm trước mắt, là cảm kích, vì vậy giờ phút này hắn vừa cảm kích lại kích động, đối với chiếc xe ngựa kỳ lạ này cũng tràn ngập tò mò. Sau khi hắn lau khô nước mắt, liền bắt đầu dùng cặp mắt phượng đẫm lệ liếc chỗ này, nhìn chỗ đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng thán phục!

Chiếc xe ngựa này của Phượng Tĩnh Xu đã được cải tạo toàn diện, bề ngoài mặc dù không khác xe ngựa bình thường, nhưng so với bên trong xe ngựa cùng loại lại có rất nhiều thứ, tỷ như cơ quan chống rung, cơ quan chống rung là dùng lò xo đè nén hấp thu chấn rung từ mặt đường rồi bắn ngược trở lại giống cơ quan giảm xóc vậy, trên toàn bộ đại lục xe ngựa có cơ quan chống rung có thể đếm trên đầu ngón tay, trong hoàng cung hai chiếc, Phủ Hiền vương và Đức vương phủ mỗi bên một chiếc, còn một chiếc này của Phượng Tĩnh Xu, tổng cộng năm chiếc. Năm chiếc xe này, vững vàng thoải mái hơn những chiếc xe ngựa khác xe, chỉ có người thân cận bên cạnh Phượng Tĩnh Xu được sử dụng, những người khác không thể có được, vì vậy rất trân quý. Lại nói trở lại, trong xe còn có rất nhiều búp bê vải đáng yêu, điểm tâm hoa quả đồ uống nhìn rất ngon miệng, còn có một ít sách giải trí và phương tiện chơi đùa, càng nhìn kỹ, Tĩnh Phong càng sợ hãi than, xe ngựa này, đều có được trang bị hạng nhất trên thế gian, từ thân xe đến thiết bị, quả thực chính là hưởng thụ nơi thiên đường ( so với những chiếc xe ngực cùng thời đại)!

Chỉ là, xe ngựa quá tốt đối với Tĩnh Phong mà nói có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì, bởi vì, xe ngựa quá yên ổn, hắn nghĩ muốn mượn xe ngựa lắc lư đến ôm ấp yêu thương, lại không thể làm được rồi, lại nói, dưới sàn xe ngựa là một lớp nệm mềm, ở nơi này đầu hạ vừa tới, vừa mát mẻ lại thoải mái, hắn nghĩ đến thân y phục mỏng lãnh, cũng không thể! Lần nữa, hắn muốn dùng thân thế của mình đả động Phượng Tĩnh Xu, muốn gợi ra lòng trắc ẩn của nàng, ôm hắn an ủi một phen, sau đó hai người tình ý liên tục thâm tình nhìn thẳng vào mắt...... Càng không thể nào! Xe ngựa này quá lớn, chứa gần mười người, nhiều người ở đây như vậy, muốn tình ý căn bản không được, chớ nói chi là hắn vừa chỉ nhắc tới thân thế của mình, năm người không liên quan này sẽ chen chúc vây quanh hắn an ủi một phen, để cho hắn cách Phượng Tĩnh Xu càng xa hơn!

Nên dùng biện pháp gì cho tốt nhỉ? Tĩnh Phong khổ cực suy nghĩ.

Bên trong cung điện to như vậy, lặng yên không một tiếng động.

Một người mặc hoàng bào đứng trước bàn múa bút thành văn, trên bàn bày đầy các loại bộ sách, từ nông nghiệp đến quân sự, không chỗ nào không đầy đủ.

Phía dưới các hạ nhân đều ngừng thở, đứng yên một bên, ngay cả châm trà rót nước cũng rón rén, rất sợ quấy rầy người trước mặt.

Sau một khắc, một tiếng kêu hưng phấn vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong điện.

"Hoàng huynh! Hoàng huynh!" Một bóng người màu xanh lục như gió giật tiến vào, chạy thẳng tới trước bàn.

Một đám thái giám cung nữ nhìn thấy người tới, sau khi rối rít hành lễ thức thời lui xuống.

"Ứng Tình." Nghe người tới kêu lên, Long Ứng Thiên để bút trong tay xuống, cưng chìu nhìn đệ đệ ruột duy nhất của hắn Long Ứng Tình. "Lâu rồi không gặp, đệ lại chạy đi chơi chỗ nào vậy?"

"Hoàng huynh! Đệ mới không đi chơi! Đệ đi làm chính sự đấy!" Long Ứng Tình kháng nghị nói.

"Ha ha! Làm chính sự?" Long Ứng Thiên cười khẽ hỏi: “Như vậy, hoàng tử Ứng Tình của chúng ta đi làm chính sự gì vậy?"

Nói đến chỗ này, cặp mắt Long Ứng Tình lập tức sáng lên, kích động nói: "Hoàng huynh! Lần này đệ tìm được một thứ tốt, có thể mở ra một cửa đi ở Tuyệt Tích sâm lâm thông tới Lộng Phong quốc!"

"Cái gì!?" Long Ứng Thiên khiếp sợ đứng lên, động tác lớn đến bất giác làm đổ nghiên mực trên bàn!

"Đệ nói thật!?" Long Ứng Thiên khẩn trương nắm chặt cánh tay Long Ứng Tình hỏi.

"Đó là đương nhiên!" Long Ứng Tình hả hê gật đầu nói, "Đây chính là thứ mà đệ đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới cầm được về từ Xuyên Vân quốc đấy!"

"Đi, đi xem một chút!" Long Ứng Thiên kích động chạy ra khỏi bàn.

Vừa động, hai tấm thiệp từ trên bàn bay xuống, Long Ứng Tình nhặt lên vừa nhìn, là thiệp mời đại thọ Hiền vương gia Lộng Phong quốc, một cái khác là thiệp mời của Hí Triều quốc. Lộng Phong quốc...... trước mắt Long Ứng Tình hiện lên bóng dáng chói mắt đó, hắn theo bản năng gọi Long Ứng Thiên lại, hỏi: “Hoàng huynh, hai tấm thiệp này?"

Long Ứng Thiên thoáng nhìn, nói: "A, đó là thư mời của Lộng Phong quốc và Hí Triều quốc, chỉ là vi huynh không có ý định đi."

"Tại sao?" Long Ứng Tình hỏi, "Vậy hoàng huynh tính phái người nào đi?"

Long Ứng Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là tướng quân Viêm Vũ Thụy và Sa Y Hãn đi! Hai người bọn họ một văn một võ, vừa vặn."

"Vậy đệ cũng đi!" Long Ứng nóng lòng vội vàng nói. Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi vấn của Long Ứng Thiên, Long Ứng Tình giải thích: "Yêu cầu của hai tấm mời cũng rất cao, nếu nước ta chỉ phái hai quan viên đi, sẽ bị coi rẻ, vẫn là vương tử là đệ đây tự mình đi một chuyến, tránh lại bị người bên kia bắt được thóp."

Vừa nhắc tới "người bên kia", vẻ mặt Long Ứng Thiên trầm xuống, gật đầu đồng ý.

"Ha ha!" Vui vẻ cười một tiếng, Long Ứng Tình tốt bụng tình tiến lên khoác tay Long Ứng Thiên nói: "Hoàng huynh, đi! Đi xem thử đệ mang theo bảo bối tốt gì trở lại!"

Hai người thân mật bước ra cửa, để lại hai tờ thư mời lẳng lặng nằm ở trên bàn......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status