Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 40


Thúy Thần!?

Vừa mới bước vào đại sảnh mấy người nghi ngờ ngẩng đầu lên, này không biết tiếng gọi này của ai.

Phượng Duy Tĩnh theo trực giác thấy một đôi mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, vì vậy theo cảm giác nhìn lại, nhìn thấy một đôi mắt bao hàm nước mắt rơi.

Cặp mắt đó mang theo rất nhiều thứ, có tang thương, có kiên cường, có khí phách, cũng có —— yếu ớt.

Không cần Kim Bích Đạc giới thiệu, Phượng Duy Tĩnh cũng biết người trước mắt là lão tổ tông tiếng tăm lừng lẫy Kim gia —— Trình Khả Diệu.

Tướng mạo có thể lấn gạt người, nhưng khí thế và ánh mắt đều không lừa được người. Trình Khả Diệu trải qua gió to mưa lớn trên người tất nhiên có loại khí phách kiêu ngạo thiên hạ, một thân phụ nhân như bà chống đỡ Kim gia to như vậy, phần khí thế này không phải phụ nhân bình thường có thể có được, hơn nữa một đôi mắt sắc bén vô cùng, khiến người ta không dám ở dưới mĩ mắt làm ra bất kỳ mờ ám gì, con mắt như vậy là cần quanh năm suốt tháng tích lũy mới có thể luyện thành. Vì vậy không cần người khác nói rõ, mấy người nhìn một cái cũng biết thân phận của lão thái thái trước mặt.

Chỉ là, tại sao bà ấy lại gọi "Thúy Thần"? Trong đoàn người không có cái tên này; tại sao bà ấy rơi nước mắt? Lần đầu tiên gặp mặt không nên có loại phản ứng này.

Làm như đã nhận ra sự luống cuống của mình, Trình Khả Diệu nháy nháy mắt, thu hồi nước mắt lại, làm bộ dạng như không có gì nở nụ cười hiền lành, trên mặt cung kính nhấc vạt áo ra vẻ muốn quỳ xuống, trong miệng còn hô: "Kim thị Trình Khả Diệu ra mắt Tử hoàng nữ, Phượng vương gia, Phượng Trạch công chúa, Phượng tiểu vương gia ——"

Phượng Tĩnh Xu vừa định ngăn cản, một bóng dáng màu xanh lóe lên, đã nhanh một bước đỡ Trình Khả Diệu dậy.

Mọi người ngạc nhiên nhìn bóng người màu xanh lên đỡ —— Tử Mộng Cơ, ngạc nhiên tại sao Tử Mộng Cơ luôn luôn trầm ổn im lặng lần này lại kích động như vậy, không cần người ta lạy, nói một tiếng là được, sao lại lướt lên phía trước đỡ!?

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tử Mộng Cơ kỳ lạ cũng là trăm điều khó hiểu. Nàng không hiểu tại sao mình bản thân lại có loại cảm giác thân thiết với lão nhân trước mặt, giống như người thân của mình vậy, đối với nàng cảm tình tới đột nhiên lại hình như hợp tình hợp lý, giống như vốn phải như vậy.

Trước hôm nay, Tử Mộng Cơ cho rằng, khắp thiên hạ trừ mẫu hậu và phụ hoàng nàng ra, nàng sẽ không sinh ra cảm giác tương tự tình thân đối với người nào nữa, nhưng kể từ nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, nàng đã cảm thấy rất có hảo cảm đối với vị thiếu niên gần mười lăm tuổi này, loại cảm giác đó lại còn khắc sâu hơn cả hoàng đệ của nàng, mà bây giờ, khi nhìn thấy lão nhân trước mắt, nàng lại một lần nữa nhận ra cái loại cảm giác huyết mạch tình thân, khiến nàng rất không hiểu! Tại sao mình lại không có sinh ra một chút tình thân tỷ đệ với vị hoàng đệ được phụ hoàng nâng trong lòng bàn tay, ngược lại lại sinh ra thứ tình cảm này với hai người xa lạ vốn không quen biết!?

Sự khó hiểu trong mắt Tử Mộng Cơ, đến trong mắt Trình Khả Diệu, là tràn đầy quan tâm và ẩn nhẫn thương yêu.

Đứa bé đáng thương! Nàng ở trong hoàng cung hoa lệ, cũng chỉ có quan hệ huyết thống với hoàng đế, nhưng vừa bởi vì tướng mạo tương tự với mẫu thân mà bị phụ hoàng lạnh nhạt bị Huyền phi cừu hận, còn nhỏ tuổi vì sinh tồn không thể không ngụy trang, thu hồi sự ngây thơ ngọt ngào, dưỡng thành khiêm tốn trầm ổn, cái giá trưởng thành lại là trái tim không vui sướng. Đứa bé này khiến người đau lòng, khiến lòng đau xót! Mà nay nàng lại vì một động tác này mà dường như cảm thấy mê hoặc, có thể nào làm người ta không xót xa sao? Bà chỉ muốn không cần suy nghĩ nhiều mà lớn tiếng nói với nàng: "Đứa bé! Ta là ngoại tổ nãi nãi của con!"

Toàn bộ thiên ngôn vạn ngữ đều biến thành hơi nóng chỗ mũi, Trình Khả Diệu nuốt lời nói vào đến đầu lưỡi, gượng ép cười một tiếng, nói: "Tử hoàng nữ thật sự rất đồng cảm cho dân chúng, biết xương cốt lão thái bà này không linh hoạt, lão bà đây tạ ơn ——"

Tử Mộng Cơ cả kinh, vội vàng gia tăng lực đạo trên tay, lần nữa đỡ lão nhân khom lưng dậy.

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên một nụ cười hòa nhã, "Nghe nói lão tổ tông Kim thị chính là nữ anh hùng hào kiệt, , Mộng Cơ đã sớm kính nể không thôi, nhiều lần muốn đến thăm hỏi, " Nhưng bởi vì sợ Huyền phi lầm tưởng nàng muốn thành lập thế lực của mình, dẫn mầm tai vạ lên Kim gia. Tử Mộng Cơ ngừng một chút, nói tiếp: "Mặc dù có lòng, lại chỉ mạo muội mà đến đã quấy rầy các vị, hôm nay nhờ có phúc của tiểu Tĩnh, có thể đến nơi đây, gặp được vị nữ nhân khí phách không kém gì đấng mày râu, há có thể để ngài hành lễ?"

Trình Khả Diệu vui mừng nhìn Tử Mộng Cơ, đứa bé này trưởng thành, có thể bình tĩnh xử lý các loại tình huống. Không thể phát hiện tài năng của Tử Mộng Cơ là tổn thất của hoàng đế, là tổn thất của cả Hí Triều quốc!

Phượng Tĩnh Xu ở một bên nhìn hai người trước mặt, cảm giác có chút quái dị, hai người này, giống như có chút......

Thấy hai người dứt lời, Phượng Tĩnh Xu cười tiến lên một bước nói: "Mộng Cơ tỷ tỷ nói không sai, ngài là vị nữ nhân khí phách không kém gì đấng mày râu tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta kính nể không thôi, nếu ngài không ngại, chúng ta cũng theo mọi người gọi ngài một tiếng nãi nãi thì như thế nào?"

Trình Khả Diệu kinh ngạc, một cỗ mừng như điên xông lên đầu. Nãi nãi? Xưng hô này bà cầu còn không được!

Không vì địa vị của mấy vị vương gia công chúa, cứ vì quan hệ huyết thống mà bà không dám nhận nhau!

"Được, tốt......! Chỉ cần các vị không ghét bỏ lão phụ, nãi nãi này...... lão phụ làm chắc rồi!" Trình Khả Diệu run giọng nói mắt chứa lệ nóng khí phách đồng ý nói.

"Ha ha! Làm sao chúng ta có thể chê!" Phượng Tĩnh Xu cười đến giống như mèo vừa mới trộm được thịt, hắc hắc! Lần này thì hay rồi, có lão tổ tông Kim thị làm nãi nãi, của cải thiên hạ chỉ có thể là của nàng!

Ngọt ngào, gọi vang dội một tiếng: "Nãi nãi!"

Theo Phượng Tĩnh Xu kêu lên, năm sáu tiếng "nãi nãi" nhất thời vang lên liên tiếp, mấy nam nhân sau lưng đều đi theo lão bà tương lai nhận thức "người nhà mẹ đẻ".

"Ai, ai, tốt...... Tốt!!!" Cả đời này Trình Khả Diệu chưa từng kích động như thế, bà cảm thấy, không có gì có thể lập tức lấy được nhiều "tôn nhi" như vậy càng khiến cho người ta cao hứng, huống chi, trong những đám tôn nhi này, còn có cả tôn nhi hàng thật giá thật!

"Đứa bé ngoan, đều là đứa bé ngoan...... của nãi nãi!" Trình Khả Diệu run run tay, hơi hơi run rẩy ôm Tử Mộng Cơ và Phượng Duy Tĩnh vào trong lòng, hốc mắt sưng đỏ đã tuôn ra lệ nóng, không kìm hãm được.

"Chúc mừng nãi nãi lại có thêm mấy tôn nhi!" Kim Bích Đạc vui mừng đối kết quả như vậy, bất luận là trên tình cảm hay trên lý trí.

Bởi như vậy, khoảng cách giữa hắn và Phượng Tĩnh Xu được kéo gần lại hơn, không riêng gì Phượng Tĩnh Xu, những người khác cũng thế, mà từ trên lợi ích mà nói, lôi kéo được quan hệ với mấy vị hoàng tộc trước mắt này, càng thêm lợi cho việc hoạt động trên thương trường, nếu như hắn có chuyện không giải quyết được, chỉ cần đưa ra danh hiệu, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Đừng bảo hắn nịnh nọt gì, trên lập trường kinh doanh, hắn là một thương nhân, tất nhiên khắp nơi đều lấy buôn bán là điều kiện tiên quyết.

"Ha ha ha! Hôm nay thật là một ngày vui mừng nhất của ta!" Trình Khả Diệu thỏa mãn cười to.

Bất luận trước đó hoài nghi và khẳng định cỡ nào, chỉ cần vừa thấy được Phượng Duy Tĩnh, bà cũng biết vị thiếu niên này nhất định là đứa bé của tiểu La! Mặc dù không giống như tiểu La, cũng không giống hoàng đế, ,nhưng gương mặt đó, lại giống y ngoại công nó như đúc, nhất định chính là một khuôn mẫu ấn xuống! Chứ đừng nói tuổi tác của nó tương xứng với đứa bé của tiểu La!

Đối với Phượng Duy Tĩnh, bà càng nhìn càng cảm thấy hợp ý, cũng càng khẳng định thân phận của nó! Chỉ là...... bà nên nói ra chuyện thế nào với nó đây? Bà phải nên làm chứng minh như thế nào với nó? Chẳng lẽ muốn...... nhỏ máu nghiệm thân sao? Đúng, đúng! Nhỏ máu nghiệm thân! Vừa lúc đứa nhỏ Mộng nhi cũng ở đây, để cho bọn họ nhỏ máu nghiệm thân thì biết!

Ánh mắt Trình Khả Diệu tối tăm, là nên công bố chân tướng mọi chuyện ra để bọn nhỏ biết! Về phần đứa bé trong cung kia......

"Đúng rồi, nãi nãi, vừa rồi lúc chúng con tiến vào dường như nghe thấy ngài đang gọi cái gì ‘ Thúy Thần ’, ai là Thúy Thần vậy?" Phượng Tĩnh Xu hỏi.

Trình Khả Diệu nghe thấy, biết bản thn vừa rồi bởi vì kích động bật thốt lên bị bọn họ nghe thấy, nhưng bây giờ còn không phải là lúc nói thật với bọn họ, còn chưa phải là lúc!

Nghĩ như vậy, ánh mắt Trình Khả Diệu chợt lóe, tiếp theo vẻ mặt tự nhiên nói: "A, con nói là Thúy Thần đó à? Đó là một con chim anh vũ ta nuôi, kết quả nó ham chơi chạy mất, hại ta mong đợi nó trở lại. Vì thế, vừa rồi dường như ta lại nghe thấy tiếng vỗ cánh ‘ phập phập ’ của nó đấy."

Phượng Tĩnh Xu như có điều suy nghĩ nhìn vẻ mặt tự nhiên của Trình Khả Diệu, cười nói: "Thì ra là con chim anh vũ! Nãi nãi muốn chim anh vũ thì có gì khó khăn, chúng ta lại cho ngài lấy một con qúy giá nhất!

Trình Khả Diệu cười khổ lắc đầu, "Không cần! Nãi nãi chung sống với con anh vũ kia đã thật lâu, đều có tình cảm! Nãi nãi không bỏ được, coi như nó không có ở đây, nãi nãi cũng sẽ coi chừng nơi này đợi nó trở về!"

"Hóa ra nãi nãi còn là một người tính tình sảng khoái!" Hoa Ngọc Dung cảm khái nói.

"Ha ha! Cái gì mà tính tình sảng khoái, cũng chỉ là lão thái bà sống đã lâu hay càu nhàu mà thôi!" Trình Khả Diệu cười ha hả khoát tay.

Lúc này, một hạ nhân chạy mấy bước vào đại sảnh, ở bên tai Kim Bích Đạc nhỏ giọng nói thầm vài câu, Kim Bích Đạc nhướng mày, phất tay cho hạ nhân lui, tiến lên nói với Trình Khả Diệu: "Nãi nãi, hôm nay Kim gia chúng ta lại được nở mặt lớn rồi, khách quý lại liên tục tới kìa!"

"Hả? Ai tới?" Giọng của Kim Bích Đạc cũng không vui vẻ, nếu quả như thật là khách quý, hắn nhất định sẽ lớn tiếng mời người đi vào mà không phải để khách đợi bên ngoài.

"Là..... hoàng tử Tử Nguyệt Hi và hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Quân." Giọng điệu của Kim Bích Đạc quả thật không tốt.

Tử Nguyệt Hi và Long Ứng Quân?

Mấy người Phượng Tĩnh Xu nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ chán ghét, xem ra mọi người đều không có ấn tượng tốt với tổ hợp hai người này, vì vậy rất ăn ý nói: "Nếu nãi nãi có ‘ khách quý ’ tới, vậy chúng con......"

"Ồ! Nếu không các con ở lại chỗ này mấy ngày đi! Ta vừa mới nhận tôn nhi, cần phải hòa thuận vui vẻ, thử lại dư vị năm đó được hương niềm vui thú khi con cháu lượn quanh ôm đầu gối!" Trình Khả Diệu khéo léo giữ người lại.

Ác...... con cháu lượn quanh ôm đầu gối? Lão nãi nãi, ngài cho rằng chúng ta là trẻ con ba tuổi sao?

Mấy người run lên, cảm thấy lạnh đến run, lập tức để hạ nhân dẫn đường cho bọn hắn, đến sương phòng.

Chia ra đi tới phòng được an bài, Phượng Tĩnh Xu chân trước bước vào gian phòng, chân sau đã có người theo vào.

"Ảnh." Phượng Tĩnh Xu cũng không quay đầu lại, ngồi ở bên cạnh bàn trong phòng, để hai chén trà xanh. Hương trà lượn lờ, thấm vào ruột gan.

"Xu." Tĩnh Ảnh cũng ngồi vào một bên.

"Chàng đi tra thử, người tên Thúy Thần đó là ai, có quan hệ ra sao với vị nãi nãi này của chúng ta? Bất cứ manh mối nào cũng không thể bỏ qua!" ,Phượng Tĩnh Xu không nhanh không chậm nói, "Tốc độ phải mau!"

"Người?" Tĩnh Ảnh sững sờ, không phải nói là con chim anh vũ sao?

"Chàng tin tưởng bà ấy nói sao?" Phượng Tĩnh Xu cong lên một nụ cười, "Một con anh vũ?"

Tĩnh Ảnh hiểu ý, "Là ta hồ đồ."

"Khi bà ấy nhắc tới người này ánh mắt lóe lên, hơn nữa biểu hiện vừa rồi, rất khó khiến ta tin phục ‘ Thúy Thần ’ là một con anh vũ." ngừng một chút, Phượng Tĩnh Xu cẩn thận nhấp một miếng trà, "Ta có một loại dự cảm, vị ‘ Thúy Thần ’, có quan hệ vô cùng lớn với chúng ta, chàng nhất định phải dụng tâm điều tra!"

Tĩnh Ảnh chưa bao giờ nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu nghiêm túc dặn dò hắn như vậy, vì vậy vẻ mặt cũng nghiêm nghị, bảo đảm nói: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực, phát động người của Hoa Gian từ đi điều tra!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status