Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 49-2


Phượng Tĩnh Xu lại "qua loa" thay đổi sự thật một lần nữa, che giấu chuyện có ý tốt thôi miên Lục Tình La, đổi thành chính nàng "tự động" mất đi nhớ.

Kể ra mọi chuyện một hồi, Phượng Tĩnh Xu lập luận sắc sảo Lục Tình La đau khổ thê thảm thế nào, khiến Tử Mộng Cơ và Trình Khả Diệu nghe đến đôi mắt đẫm lệ, mà chủ nhân chính vẫn mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: đây là đang nói ta sao?

"...... Cho nên, rốt cuộc có gặp Tử hoàng hay không, muội cho rằng vẫn nên chờ Tình di tốt hơn rồi mới r lựa chọn đi!"

"Đúng, Tĩnh Xu nói đúng, phải khiến nương tốt hơn rồi tự mình lựa chọn...... A!? Tốt hơn!?" Tử Mộng Cơ đang phụ họa, đột nhiên chú ý tới một từ —— tốt hơn.

"Không phải muội nói cơ hội để nương có thể khôi phục rất nhỏ sao?" Tử Mộng Cơ ngơ ngác hỏi.

"Đúng vậy!" Trình Khả Diệu vừa gạt lệ vừa "lên tiếng ủng hộ" Tử Mộng Cơ, bày tỏ hai người bọn họ đều nghe được.

Phượng Tĩnh Xu vô tội nháy mắt, "Con không có nói như vậy mà! Con chỉ nói muốn khôi phục trí nhớ của Tình di phải xem tình hình mà thôi!"

Tử Mộng Cơ và Trình Khả Diệu hai mặt nhìn nhau, đúng, nàng không nói, đều là do họ đoán được chưa!?

"Vậy ý của muội là......" Tử Mộng Cơ không kịp chờ đợi hỏi.

Phượng Tĩnh Xu lại lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, "Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt khiến nàng thất thường , có lẽ là có thể khiến nàng hồi phục lại tâm tình, nói không chừng kích thích nàng khôi phục trí nhớ cũng có thể đấy chứ." ,Ban đầu phong bế trí nhớ của Lục Tình La là lo lắng một khi nàng khôi phục trí nhớ, mà bọn họ lại không tìm được đứa bé của Lục Tình La, khiến nàng sụp đổ lần nữa, cho nên Phượng Tĩnh Xu mới có thể để Hắc Linh Lung thôi miên ngăn trí nhớ của nàng lại.

Hôm nay, đã xác nhận Duy nhi chính là con trai của Lục Tình La, như vậy điều bọn họ lo lắng cũng không còn nữa.

"Mấu chốt? Mấu chốt gì?" Tử Mộng Cơ vẫn khó hiểu.

"Thí dụ như nói...... Lúc ấy bởi vì bị đuổi giết mà sinh ra đứa bé trước......" Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nói.

Trong mắt Trình Khả Diệu đột nhiên lóe ra một tia sáng. Đứa bé?

Tử Mộng Cơ mờ mịt, "Muội nói là...... hoàng đệ sao?" Làm sao có thể?

Hoàng đệ như vậy, ngay cả mình cũng không gần gũi với hắn, sao có thể khiến mẫu thân khôi phục trí nhớ đây? Chẳng lẽ nói...... Ở trong lòng nương, chính nữ nhi như nàng sống cùng mấy năm, lại kém hơn thai nhi chưa ra đời sao?

Lúc này, Phượng Tĩnh Xu không quản phản ứng của hai người, trực tiếp gọi một tiếng: "Duy nhi, đệ đi ra đi!"

Sau bức bình phong, bóng dáng Phượng Duy Tĩnh chợt xuất hiện, khiến Tử Mộng Cơ và Trình Khả Diệu không hề chuẩn bị lại sợ hết hồn.

"Duy nhi." Phượng Tĩnh Xu đứng lên, đi tới trước người Phượng Duy Tĩnh.

"Tĩnh nhi." Phượng Duy Tĩnh cúi đầu nhìn người trong lòng trước mặt.

"Duy nhi, còn nhớ rõ thân thế của đệ không?" Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi.

Phượng Duy Tĩnh gật đầu, "Dĩ nhiên nhớ! Cả đời này, ta cảm kích trời xanh nhất chính là đã đưa ta đến bên cạnh nàng."

Phượng Tĩnh Xu nghe vậy mỉm cười, tiếp theo đó đưa mắt nhìn Phượng Duy Tĩnh thật sâu, "Như vậy, Duy nhi, ,đệ có tin tưởng lời ta nói?"

Phượng Duy Tĩnh không hề dị nghị gật đầu, "Dĩ nhiên tin tưởng!"

Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, yên lặng dắt tay Phượng Duy Tĩnh đi tới trước mặt của Lục Tình La, lại kéo tay Lục Tình La, để cho hai người nắm tay nhau, lời nói chậm rãi nhưng rõ ràng từng chữ từng chữ truyền đến: "Duy nhi, ta muốn nói cho đệ biết, đây chính là nương của đệ, mẫu thân thân sinh của đệ!"

Phượng Duy Tĩnh vẫn được nắm tay rốt cuộc vào giờ khắc này choáng váng, thân thể run run.

"Cái gì!?" Ba giọng nói đầy khiếp sợ vang lên, Tử Mộng Cơ và Phượng Duy Tĩnh đều kinh ngạc, Lục Tình La cũng thất kinh, ngược lại là Trình Khả Diệu trấn tĩnh nhất —— bởi vì bà đã sớm có suy đoán.

"Cái này cũng quá sức tưởng tượng rồi, muội nói đệ ấy là nhi tử của nương? Vậy bây giờ hoàng đệ đang ở trong Cúc uyển là ai!?" Tử Mộng Cơ nhất thời không thể tiếp nhận tin tức lớn như vậy. Mặc dù tình tỷ đệ giữa nàng và Tử Nguyệt Hi cũng không sâu đậm, nhưng dù sao cũng là đệ đệ quen biết vài chục năm, làm sao trong một buổi sáng nói không phải thì là không phải đây?

Phượng Tĩnh Xu vẫn không để ý tới lời nói của Tử Mộng Cơ, nàng chỉ nhìn Phượng Duy Tĩnh thật sâu, thật sâu, trong mắt là câu hỏi không tiếng động: đệ tin tưởng ta sao?

Mặc dù bị lời nói của Phượng Tĩnh Xu làm cho kinh sợ, nhưng Phượng Duy Tĩnh cũng không bỏ qua ý hỏi và lo lắng che giấu trong mắt Phượng Tĩnh Xu.

Tim của hắn thoáng chốc đi ra từ trong cơn kinh hoàng, cũng vứt sau đầu tâm tình kích động khi biết về thân thế đi —— không có gì quan trọng hơn Tĩnh nhi!

Đây là ý niệm ăn sâu bén rễ trong lòng Phượng Duy Tĩnh.

Hắn nghiêm túc nhìn Phượng Tĩnh Xu, giống như lập lời thề nói: "Ta tin tưởng nàng!"

Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc thở một hơi —— trời mới biết vừa rồi nàng khẩn trương tới mức nào!

Thấy Phượng Tĩnh Xu thả lỏng, Phượng Duy Tĩnh lại hỏi: "Nhưng mà, làm sao chuyện lại biến thành thế này? Làm sao ta lại biến thành Tình di...... Ách, ta...... nhi tử của nương?" Mới quen biết nhau đã gọi nương, Phượng Duy Tĩnh quả thật rất không thích ứng.

Phượng Tĩnh Xu thở ra một hơi, ngược lại nhìn Lục Tình La vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ: "Chuyện này, sợ rằng phải đợi Tình di khôi phục nhớ tự mình nói cho mọi người biết thì tốt hơn......"

Trong bóng tối, chỉ còn lại hai người im lặng.

Một giọng nữ dễ nghe vang lên: "Duy nhi, đệ trách ta sao? Trách ta trước đó không nói cho đệ biết sự thật, khiến đệ đột nhiên đối mặt với sự thật này."

Phượng Duy Tĩnh dịu dàng ngưng mắt thở dài nhìn thiên hạ trước mặt, bàn tay thương tiếc xoa má phấn mềm mại, "Tĩnh nhi, nàng rất khổ sở sao?" Cảm thấy dưới tay chính là cơ thịt cứng đờ, hắn tiếp tục nói: ",Có phải nàng vì có nên nói cho ta biết thân thế của ta mà phiền não thật lâu hay không? Làm ra quyết định hôm nay, hẳn nàng đã dùng hết dũng khí lớn nhất chứ?"

Phượng Tĩnh Xu vẫn im lặng không nói.

Phượng Duy Tĩnh thở dài, "Tĩnh nhi, Tĩnh nhi của ta, nàng muốn ta tự mình lựa chọn sao? Lựa chọn ở lại bên cạnh người thân, làm một hoàng tử cao cao tại thượng, hay là ở lại bên cạnh nàng làm một tiểu vương gia bình thường lại tràn đầy vui vẻ?"

Tiếp theo, thân thể hắn nghiêng về phía trước, đặt sức nặng toàn thân ở trên người Phượng Tĩnh Xu, giống như phải trừng phạt nàng không tin tưởng vậy, rồi lại sợ nàng không chịu nổi trọng lượng của hắn mà lặng lẽ rút đi một chút áp lực.

Hắn thổi làn hơi thở ấm áp ở bên tai Phượng Tĩnh Xu, "Tĩnh nhi, nàng không biết sao? Biết ta sẽ chọn cái gì? Lần đầu tiên gặp nàng, từ lần đầu tiên nàng ôm ta, từ lần đầu tiên biết nàng là ai, ta đã..... không thể rời bỏ nàng được nữa!" Giọng của hắn càng trầm thấp, cánh môi như hoa hồng cũng như có như không khẽ chạm vào tai Phượng Tĩnh Xu, "Nàng muốn ta lựa chọn thế nào đây? Nàng đan võng tình, để cho ta cam tâm đắm chìm trong đó, không thể tiếp tục bận tâm cái khác, trong mắt, trong lòng chỉ có thể tràn đầy bóng dáng của nàng, ta như vậy, làm sao có thể thích hợp làm một hoàng tử chứ?"

Đột nhiên cười khẽ, "Ta đó! Chỉ thích hợp làm quản gia của Tĩnh nhi, quản‘ tam cung lục viện ’ của Tĩnh nhi, nếu một ngày kia không có ta ở đây, ‘ hậu cung ’ của Tĩnh nhi không nháo lên mới là lạ đó! Cho nên......"

Hắn lại thở dài một lần nữa, "Tĩnh nhi, xin nàng đừng đẩy ta ra ngoài được chứ? Ta không muốn nhìn thấy dáng vẻ giãy giụa khổ sở của nàng —— nàng vốn không cần giãy giụa, bởi vì từ khi bắt đầu, Duy nhi đã là của nàng!"

Rốt cuộc, Phượng Tĩnh Xu ngẩng mặt lên, trong mắt là cảm động, càng tuôn ra vô hạn tình yêu.

Đến lúc này, hắn vẫn lo lắng tâm tình của nàng!

Đại sự thân thế của hắn lại không đi lo lắng, ngược lại lo lắng đầu tiên là nàng có phải vì chuyện không nói cho hắn sự thật mà giãy giụa khổ não hồi lâu hay không. Hắn không biết ở bên tai của nàng nói tình ý của hắn bao nhiêu lần, nói sau khi hắn rời đi nàng sẽ không thuận lợi thế nào, nói hắn sẽ quản lý "Hậu cung" của nàng như thế nào, kể ra tên các nơi khắp thiên hạ sau này sắp sửa đi du lịch thế nào......

Tất cả tất cả, đều ẩn trong mấy chữ cầu xin —— không để cho ta đi!

Phượng Tĩnh Xu cảm thấy tình yêu của nàng đối với Phượng Duy Tĩnh chưa từng mãnh liệt như này, nàng cũng chưa bao giờ ý thức được, Duy nhi của nàng đã là một nam nhân thành thục, hắn sẽ vì lựa chọn tương lai của bản thân —— hắn biết mình cần cái gì, hơn nữa đối với lựa chọn của mình, sẽ không hối hận!

Trong lúc bất chợt, nàng cảm thấy Duy nhi trước mắt, toàn thân cũng tản ra một luồng hấp dẫn riêng biệt của nam nhân thành thục, từ từ thu hút lấy nàng——

Là hắn sao? Sẽ phải giao lần đầu tiên trong cuộc đời chính mình cho hắn sao?

Phượng Tĩnh Xu mơ mơ màng màng tự hỏi trong lòng mình.

Đúng, chính là hắn, hắn chính là người bản thân nàng muốn giao phó!

Nàng khẳng định trả lời.

Cuối cùng, hai thân thể hấp dẫn lẫn nhau rốt cuộc dựa vào nhau, ôm thật chặt lấy đối phương, bắt đầu một lần lột xác quan trọng nhất trong đời, d,0dylq.d cùng nhau vượt qua một buổi tối khá dài và tốt đẹp......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status