Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 6


Một trận gió thổi qua, một lồng ngực ấm áp bế Phượng Tĩnh Xu lên!

Bị cuốn vào trong lồng ngực quen thuộc, Phượng Tĩnh Xu để tay ở trạng thái móng vuốt sói trong nháy mắt thả lỏng ra, cả thân thể cũng mềm nhũn, hoàn toàn giao phó chính mình cho nam nhân phía sau.

Nam nhân ôm chặt Phượng Tĩnh Xu, bay vọt vào Hảo Mộng lâu, chạy thẳng tới tận cùng bên trong viện, cũng không để ý tiếng hô quát sau lưng.

"Ầm!" Theo chân đá mở cửa một gian phòng, Phượng Tĩnh Xu bị đè nặng trên ván cửa, chờ đón chính là cơn mưa hôn như cuồng phong bạo vũ!

Nụ hôn có vẻ hơi thô bạo không ngừng rơi xuống, kèm theo hơi thở nóng rực, không ngừng phun lên gò má và cổ Phượng Tĩnh Xu, cũng có khuynh hướng đi xuống. Phượng Tĩnh Xu cũng bị hơi thở nóng rực này cuốn hút, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hai tay nam nhân rồi ôm chặt đầu nam nhân nâng lên, nhắm ngay đôi môi nam nhân hung hăng hôn lên!

Nhiệt độ không ngừng lên cao, kích tình hết sức căng thẳng!

"Ảnh...... Ảnh......" Phượng Tĩnh Xu run rẩy gọi nam nhân trước mắt, vẻ mặt từ từ cuồng loạn.

Tĩnh Ảnh vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu gọi, thân thể đột nhiên cứng đờ, đưa tay ôm Phượng Tĩnh Xu ở trước ngực, ngăn cản động tác của Phượng Tĩnh Xu, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

"Ảnh!" Phượng Tĩnh Xu bất mãn ưỡn ẹo thân thể, thân mật ma sát khiến nhiệt độ vừa hạ xuống lại tăng lên.

"Ồ! Tĩnh! Đừng động! Xin nàng!" Tĩnh Ảnh chịu nhịn lửa dày vò người, khàn giọng nói trấn an nữ nhân trước mặt.

Nghe giọng Tĩnh Ảnh khàn hơn thường ngày, cảm thấy vật chống ở hạ thân mập mờ nóng rực, trên mặt Phượng Tĩnh Xu đột nhiên đỏ rực.

Mặc dù không thấy được, nhưng bàn tay đặt ở trên mặt Phượng Tĩnh Xu cảm giác được nhiệt độ, Tĩnh Ảnh cong lên một nụ cười.

Đợi đến khi hai người đều tỉnh táo, Tĩnh Ảnh dắt tay Phượng Tĩnh Xu ngồi trên ghế giữa phòng, cũng không quản cái cửa bị hắn đá thế nào rồi, dù sao đi nữa bọn hắn cũng sẽ đi vào.

Tĩnh Ảnh ôm Phượng Tĩnh Xu tỉ mỉ kể lại tình cảnh đại hội võ lâm, chuyện này, mặc dù Phượng Duy Tĩnh đã sớm nói tường tận mọi việc qua điện thoại di động cho hắn, nhưng mà, hắn vẫn muốn nghe Phượng Tĩnh Xu lặp lại lần nữa, hắn muốn nghe thấy giọng của nàng, hắn muốn nàng đến điên rồi! Trời mới biết chia lìa nhiều tháng hắn làm sao mới sống được! Ngay cả hiện tại, cho dù nàng đang ở trước mặt của hắn, được hắn ôm vào trong ngực, hắn vẫn không kiềm chế được mà nhớ nhung nàng!

Sau khi nghe giọng Phượng Tĩnh Xu ngọt ngào lải nhải nửa ngày trời, Tĩnh Ảnh cũng khai báo chi tiết với nàng về nhiệm vụ mà Hiền vương gia giao cho hắn—— đến điều tra đất phong của Phượng Tĩnh Xu.

Vừa nghe đến đất phong, Phượng Tĩnh Xu thẳng người lên, kinh ngạc hỏi: "Đất phong sao rồi? Nơi đó không phải do phụ thân quản lý sao? Xảy ra vấn đề gì?"

Tĩnh Ảnh vỗ vỗ tay Phượng Tĩnh Xu nói: "Không có vấn đề gì, chỉ là, " hắn dừng một chút, mím môi nói: "Gần đây dường như triều đình có chút không yên ổn......"

"Không yên ổn?" Phượng Tĩnh Xu chau mày, "Hoàng thúc thúc quản lý triều đình lại có thể không yên ổn?"

"Ha ha!" Tĩnh Ảnh cười nhẹ lắc đầu nói: "Cũng không phải thật không yên ổn, chỉ là cảm giác của vương gia mà thôi, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà lại là nói không ra kỳ lạ ở đâu."

"Xì!" Phượng Tĩnh Xu che miệng mà cười, "Có phải phụ thân lớn tuổi rồi, bắt đầu nghi thần nghi quỷ hay không?"

Lời đại nghịch bất đạo như vậy, cũng chỉ có Phượng Tĩnh Xu dám nói ra, nếu đổi lại là những người khác, , sớm đã bị Tĩnh Ảnh cắt đầu lưỡi rồi. Nhưng giờ phút này, trong lòng trong mắt Tĩnh Ảnh đều tràn đầy hình bóng Phượng Tĩnh Xu, mặc kệ nàng nói cái gì, cũng chỉ biết xưng vâng thôi.

"Trên triều đình không yên ổn có liên quan gì đến đất phong của ta?" Phượng Tĩnh Xu khó hiểu hỏi, "Đất phong luôn luôn do phụ thân quản lý, người nắm chuyện trong tay còn có thể phạm sai lầm?"

"Vương gia sợ mấy thế lực trên triều đình xâm nhập vào đất phong, " Tĩnh Ảnh giải thích, "Nàng cũng biết, cả Lộng Phong quốc, chỉ có ba khối đất phong của nàng là khối thịt béo, những người khác hận không thể tới chia một chén súp, vì vậy vương gia vẫn đề phòng rất nghiêm, không để cho thế lực khắp nơi nhập vào. Lần này cũng là vương gia cảm thấy trong triều không yên, sợ có người thừa dịp loạn chui vào, cho nên mới để ta đi điều tra một chút."

"Ồ!" Phượng Tĩnh Xu gật đầu một cái, hỏi: “Vậy chàng có tra được cái gì không?"

"Không có." Tĩnh Ảnh lắc đầu, "Tất cả đều rất tốt. Gần đây phía nam tiến vào mùa mưa, lượng mưa lớn, ta thấy đất phong bên kia đều đã chuẩn bị tốt!"

"Ha ha! Thật may là lúc chúng ta trở lại không có đi phía nam, nếu không đã bị xối cho ướt sũng rồi!" Phượng Tĩnh Xu cười hả hê nói.

"Ha ha! Chỉ có nàng thông minh nhất!" Tĩnh Ảnh cưng chìu nhẹ nhéo mũi Phượng Tĩnh Xu, trong mắt tràn đầy yêu say đắm.

"Đúng rồi, nam nhân bên cạnh nàng là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại nhiều hơn mấy người?" Nói xong chính sự, Tĩnh Ảnh lập tức nhớ lại bên cạnh Phượng Tĩnh Xu xuất hiện nam nhân, có chút khác thường hỏi.

"Ưmh!" Phượng Tĩnh Xu cố ý nhíu nhíu lỗ mũi, khoa trương nói: "Mùi chua nồng quá nhỉ!"

"Đâu, nào có......" Tĩnh Ảnh vội vàng phủ nhận, chỉ là trong giọng điệu kia có chút chột dạ ngay cả hắn cũng không giấu được.

Được rồi, hắn thừa nhận, kể từ khi tình cảm với Tĩnh có tiến triển, hắn càng ngày càng trở nên thích ghen, đối với nam nhân xuất hiện bên cạnh nàng cũng càng ngày càng nhạy cảm, nhưng mà, điều này cũng không thể trách hắn! Tâm nguyện trông mong mười năm trong một buổi sáng trở thành sự thật, trong lòng hắn lo được lo mất cũng có thể lý giải. Hắn lại không giống Phượng Duy Tĩnh, từ nhỏ đã là đồng dưỡng tế (chồng nuôi từ nhỏ) do nàng quyết định, không cần lo lắng nàng không thích mình, hắn chỉ là một người hâm mộ đứng xem, ngày ngày van xin ông trời có thể thành toàn, để cho nàng có thể tiếp nhận mình.

Hiện tại, khẩn cầu mười năm thành sự thật, hắn đương nhiên phải cố gắng bảo vệ.

Phượng Tĩnh Xu cũng không phá bỏ che giấu nho nhỏ của Tĩnh Ảnh, cười hì hì nói chuyện của Đệ Ngũ Long Quỳ và Tĩnh Phong với hắn. Nghe xong Phượng Tĩnh Xu kể, mặc dù nghi ngờ trong lòng Tĩnh Ảnh giảm bớt, nhưng vẫn tồn tại cảnh giác với hai nam nhân này, dù thế nào, chỉ cần là nam nhân xuất hiện ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, hắn sẽ không yên tâm!

Hai người đang ôn tình trò chuyện với nhau, bên ngoài sân liền truyền đến tiếng của Tuân Thư, một đường oa oa xông vào. Phượng Tĩnh Xu và Tĩnh Ảnh cầm tay nhau đi ra ngoài cửa, liền nhìn thấy Tuân Thư lo lắng chạy khắp nơi, ,vừa chạy vừa kêu lên: "Tỷ tỷ! Tỷ đang ở đâu vậy? Tỷ tỷ!" Sau lưng Tuân Thư, là Tĩnh Phong mặc bộ áo xanh, chỉ thấy tay hắn cầm khăn gấm đuổi theo ở sau Tuân Thư, miệng còn không ngừng dặn dò: "Thư nhi, chậm một chút, coi chừng té!"

Lúc này, Văn Nhân Tĩnh Phong đã biến thành nửa nhũ mẫu rồi!

Rốt cuộc, thấy hai người dắt tay đi ra, cặp mắt Tuân Thư sáng lên, như pháo nhỏ bắn ra xông thẳng về phía Phượng Tĩnh Xu, nhào qua ôm lấy hông của nàng, làm nũng nói: "Tỷ tỷ! Vừa rồi tỷ chạy đi nơi nào! Thư nhi lại không tìm được tỷ!"

Phượng Tĩnh Xu cười lau đi mồ hôi trên trán Tuân Thư, nói: "Ảnh ca ca trở lại, tỷ tỷ đang nói chuyện với hắn!"

Tuân Thư nghe nói thế mới quay đầu sang, nở một nụ cười tươi, dùng giọng nói trong trẻo kêu lên: "Ảnh ca ca!"

Tĩnh Ảnh thương yêu xoa gò má Tuân Thư, lộ ra một nụ cười mỉm.

Tuân Thư lại quay đầu, thấy môi Phượng Tĩnh Xu đỏ mọng gần trong gang tấc, khó hiểu nói: "Tỷ tỷ, sao miệng tỷ lại đỏ thế? Có phải bị con muỗi cắn hay không?"

Một nhóm người mới vừa vào trong sân vừa vặn nghe được câu nói sau cùng của Tuân Thư, đều ồn ào nở nụ cười.

Tuyết Ảnh chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói: "Thư nhi! Miệng tỷ tỷ của đệ bị một con muỗi thật to chích rồi, nếu không dùng nước miếng thanh độc cho nàng thì mới khỏi được!"

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe đến lời Tuyết Ảnh nói, vừa định để cho nàng im miệng, thiên hạ trước mặt lại tin là thật, nóng nảy, hai tay nắm bả vai Phượng Tĩnh Xu, môi đỏ hồng liền in lên!

Người phía sau vừa thấy Tuân Thư cho là thật, cũng không ngăn cản, rối rít thức thời rời đi, ngay cả Tĩnh Ảnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, cũng cùng Phượng Duy Tĩnh lặng lẽ rời khỏi, cho thiếu niên chọc người yêu mến một chút thời gian thân mật. Nếu Tuân Thư vẫn không hiểu tình thú như vậy, tương lai cực khổ vẫn là Phượng Tĩnh Xu, chẳng bằng cho hắn một ít thời gian học tập!

Phượng Tĩnh Xu bị động tác đột ngột của Tuân Thư làm sợ hết hồn, sững sờ nhìn thiếu niên thuần khiết trước mặt này, trên mặt của hắn, là một mảnh hoảng loạn, trong mắt tràn đầy khẩn trương, cái lưỡi mềm mại sợ hãi vươn ra, tựa như con chó nhỏ nhẹ nhàng liếm láp môi Phượng Tĩnh Xu, từng giọt trong veo tràn vào phần môi hai người, thấm ướt đôi môi Phượng Tĩnh Xu.

Liếm một lúc lâu, Tuân Thư rời khỏi môi Phượng Tĩnh Xu, cẩn thận tra xét, sau đó vẻ mặt phàn nàn mà hỏi: "Tỷ tỷ, sao vẫn còn đỏ như vậy? Chẳng lẽ nước miếng của Thư nhi không thể trừ độc sao?"

Nghe tiếng Tuân Thư giống như sắp khóc, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu dần dần dịu dàng, vẻ mặt bình thường cũng từ từ mà trở nên sáng rỡ bắn ra bốn phía, cặp mắt đen nhánh kia lộ ra tia màu tím, phượng hoàng lửa trên trán cũng từ từ lộ ra.

Tuân Thư ngơ ngác nhìn mặt Phượng Tĩnh Xu, bàn tay trắng nõn run rẩy xoa trán Phượng Tĩnh Xu, cả người run lên.

Không có phát hiện Tuân Thư khác thường, Phượng Tĩnh Xu nắm đôi tay trắng nõn kia, nhẹ giọng hỏi: "Thư nhi, muốn biết tại sao môi tỷ lại đỏ như vậy không?" Giọng nói kia, dẫn theo một chút mị hoặc, một chút hấp dẫn, làm cho người ta không tự chủ được trầm luân.

Tuân Thư ngơ ngác gật đầu.

Phượng Tĩnh Xu cong lên một nụ cười quyến rũ, một tay ôm hông Tuân Thư, một tay để phía sau ót của hắn, môi đẹp mang theo hương thơm dán lên miệng Tuân Thư, nhẹ nhàng vuốt ve, há mồm ngậm vào trêu, sau khi cái lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng thiếu niên, không ngừng chơi đùa trêu chọc, kiên nhẫn hướng dẫn hắn cùng nhau nhảy múa......

Tuân Thư bị Phượng Tĩnh Xu ôm chặt lấy, trái tim "thình thịch" đập kịch liệt, trong đầu xuất hiện một âm thanh, kích động kêu gào khiến Tuân Thư đưa tay ôm lấy nàng, ôm lấy, ôm lấy thật chặt!

Đột nhiên, một tia sáng vụt qua trong mắt Tuân Thư, trên gương mặt non nớt của Tuân Thư từ từ nhiễm lên một chút động tình, cả người cũng biến thành thành thục. Hắn ôm sát Phượng Tĩnh Xu, chuyển bị động thành chủ động, khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn......

Có một âm thanh thở dài ở bên tai Tuân Thư, Tĩnh Xu, Tĩnh Xu......

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Có Tĩnh Ảnh gia nhập, trên đường chạy tới Thành Sở Ương càng thêm thông suốt.

Tuân Thư bắt đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu ngẩn người, thỉnh thoảng còn cười trộm hai tiếng, bộ dáng kia của hắn, ở trong mắt mọi người, đều sáng tỏ. Chàng thiếu niên, vội tư xuân. Tình yêu đầu tiên, nhớ mãi không quên.

Phượng Duy Tĩnh cùng Tĩnh Ảnh liếc nhau một cái, trong lòng cảm thấy trăm ngàn tư vị, không nói được, không hiểu rõ. Nhưng nhiều hơn, hay là yên lặng ủng hộ Phượng Tĩnh Xu.

Tĩnh Phong nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tuân Thư, trong lòng cũng mê hoặc. Tình yêu rốt cuộc là gì? Lúc hắn làm thợ săn nhiều năm như vậy, người bên cạnh đến rồi lại đi, hắn chưa từng dừng lại tiến độ săn thú, dùng hết thủ đoạn, lừa gạt bịp bợm, ngay cả tình cảm cũng lợi dụng, lừa vô số tài nữ tiến vào Kim gia, nhưng mà, d,0dylq.d thế nhưng hắn lại không thật sự để lòng đi nếm thử một đoạn tình cảm. Nói tới kỹ thuật tán tỉnh quyến rũ, hắn nhắm mắt lại cũng có thể điên đảo chúng sinh, nhưng nói tới tình cảm, sợ rằng...... ngay cả thiếu niên ở trước mắt còn có thể lĩnh hội được hơn hắn?

Ánh mắt Tĩnh Phong rơi vào gương mặt Phượng Tĩnh Xu tươi cười như gió xuân, trong lòng hoảng hốt một hồi. Một tầm mắt lạnh lùng đưa tới, thức tỉnh Tĩnh Phong, hắn biết, đây là tầm mắt của Tĩnh Ảnh, hai ngày nay, thỉnh thoảng hắn phát ra tầm mắt cảnh cáo với hắn (Tĩnh Phong)! Hẳn không muốn để cho hắn dính dáng tới Phượng Tĩnh Xu đi! Nhưng mà, hắn là thợ săn, nhìn trúng con mồi, há có thể buông tay?

Văn Nhân Tĩnh Phong cúi đầu, giấu đi tâm tư thâm sâu.

"Công chúa, thấy thành Sở Ương rồi!" Đội trưởng đội kỵ vệ bẩm báo nói.

Đến rồi!?

Trong lòng Phượng Tĩnh Xu khẽ động, vén rèm xe lên, thành Sở Ương trang nghiêm ở dưới ánh nắng tản ra khí thế xa hoa, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong thành, không khí sống động, dòng xe chạy lui tới, thành Sở Ương nghiễm nhiên là một tòa thành đại đô tập hợp chính trị, văn hóa, tài chính quốc tế!

Xa cách mười năm, Sở Ương, ta lại trở về rồi!

Phượng Tĩnh Xu tóm chặt lấy màn xe, trở nên kích động, trái tim đập “thình thịch” không ngừng.

Đến gần quê hương, Phượng Tĩnh Xu luôn luôn mặt không đổi sắc mà cũng không nhịn được rung động.

Phía trước đội kỵ mã hai chân Tĩnh Ảnh kẹp lấy, cởi ngựa gia tăng tốc độ chạy vội, xông thẳng cửa thành, vì Phượng Tĩnh Xu mở đường về nhà.

Quan binh thủ thành thấy lệnh bài Phủ Hiền vương, lập tức tổ chức đội ngũ điều dòng người tương đối ít ra ngoài, nối thẳng tới Phủ Hiền vương.

Tĩnh Ảnh cởi ngựa chạy như bay tới Phủ Hiền vương, để chuẩn bị nghênh đón công chúa về nhà......

"Ầm! Ầm!" Đội kỵ mã tự động bao quanh một chiếc cực lớn xe ngựa chạy vào thành Sở Ương, phía trước có người lấy nội lực truyền thanh nói: "Phượng Trạch công chúa hồi triều —— Phượng Trạch công chúa hồi triều ——!"

Bách tính vây xem vừa nghe, là Phượng Trạch công chúa xuất môn học nghệ mười năm đã trở lại, rối rít quỳ xuống hoan hô nói:

"Hoan nghênh công chúa về nhà!"

"Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Tiếng hoan hô liên miên chập chùng, thật lâu không dứt!

Đội kỵ mã một đường chạy thẳng tới Phủ Hiền vương, xa xa, một hồi tiếng hoan hô vang trời xen lẫn tiếng pháo truyền tới!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status