Tĩnh nữ truyền

Quyển 4 - Chương 7


Hôm nay ở phủ Hiền vương tràn đầy bầu không khí vui mừng, dường như phủ Hiền vương ngủ say mười năm, rốt cuộc ở thời điểm tiểu chủ nhân trở về liền bắt đầu sinh động hẳn lên!

Trải tấm thảm đỏ lớn dài ba mươi trượng, từ cửa vương phủ thẳng một đường về phía trước, hơn hai trăm nô bộc phủ Hiền vương mặc quần áo mới tinh, trên mặt đều lộ ra vẻ vui sướng và mong đợi, rối rít chỉnh tề đứng ở hai bên thảm, cứ cách mười mét, ở hai bên trái phải đều treo hai chuỗi pháo đỏ đặc biệt lớn, cửa vương phủ treo đầy lụa đỏ, đèn lồng màu đỏ, ngay cả hai thạch sư trước cửa cũng đeo hai đóa hoa cầu màu đỏ.

"Lộc cộc lộc cộc!"

Tiếng vó ngựa nhịp đều vang lên ở đầu đường, kèm theo từng đợt tiếng hoan hô vang dội:

"Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Vừa nghe thấy tiếng hoan hô, quản gia Tiễn bá quay đầu, bàn tay dùng sức vung lên, người phía sau vừa nhìn, vội vàng đốt miếng hương, thả vào dây dẫn lửa dưới chuỗi pháo.

"Lộc cộc lộc cộc", "Lộc cộc lộc cộc!" Đội kỵ mã tiến đến càng lúc càng gần, tiếng hoan hô cũng càng ngày càng lớn.

Vừa mới thấy người mặc áo đen cưỡi ngựa đen của đội kỵ vệ xuất hiện, chiếc xe ngựa to kia cũng nhanh chóng chạy tới, "bụp bụp!" Hai mươi chuỗi pháo đột nhiên cùng nổ vang lên!

"Công chúa!" Hai mắt Tiễn bá đỏ bừng, trong mắt già nua dâng lên nước mắt, là người đầu tiên quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: "Hoan nghênh công chúa về nhà!"

Bọn người hầu sau lưng cũng rối rít quỳ theo Tiễn bá, miệng đồng thanh reo hò nói:

"Các nô tài hoan nghênh công chúa về nhà!!!"

Tiếng hô rung trời kia, so với kia tiếng pháo nổ của hai mươi chuỗi "pháo kia càng thêm vang dội chấn kinh lòng người!

Phượng Tĩnh Xu lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, hai tay nắm chặt đến trắng bệch, trong mắt cũng hiện lên nước mắt, bờ môi tràn ra một nụ cười run rẩy, xinh đẹp động lòng người, khiến lòng người say mê.

Nàng nhắm hai mắt lại, một vệt sáng đỏ bắn ra từ trên trán nàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong xe, dần dần cởi ra ngụy trang trên mặt. Phượng hoàng lửa đỏ rực, da trắng nõn như tuyết, lông mi yêu kiều vểnh lên, , mũi đẹp tinh xảo, môi mềm đỏ thẫm, lỗ tai hồng thuận, một Phượng Tĩnh Xu chân thật nhất, hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mọi người.

Không còn kịp cảm thán một phen thay đổi dung mạo của nàng, cũng không kịp phục hồi tinh thần lại từ trong dung nhan tuyệt sắc kia, ngựa của Phượng Duy Tĩnh đã tới bên cạnh xe ngựa.

Hắn gõ nhẹ sườn xe, giọng nói dịu dàng lộ ra vẻ yêu say đắm, đưa tay về phía màn xe nói: "Công chúa của ta, chúng ta rốt cuộc cũng về nhà rồi!"

Bên ngoài màn xe, tiếng hoan hô vẫn không ngừng vang lên, trước mặt, là Phượng Duy Tĩnh dịu dàng kêu gọi, Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc mở ra đôi mắt tím ma mị, từ từ đưa bàn tay ra khỏi màn xe, lập tức được một bàn tay ấm áp cầm thật chặt.

Ở trong tiếng hoan hô rung trời, Phượng Tĩnh Xu bước ra ngoài.

Những người hầu kia chăm chú nhìn xe ngựa, nhìn thấy bóng dáng mong đợi đã lâu, tất cả đều phát ra tiếng kêu lớn vui mừng, khi Phượng Tĩnh Xu ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đứng trên xe ngựa, trong nháy mắt đó, khí thế ngất trời lập tức đè lại bầu không khí, đám người không tự chủ được yên tĩnh lại, cung kính quỳ gối ở hai bên, không phát ra một chút tiếng động nào.

"Bụp bụp —— ầm! Ầm!" Hai mươi chuỗi pháo phát ra tiếng nổ vang nhiệt liệt hoan nghênh chào đón chủ nhân.

Đội kỵ vệ cùng nhau xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói: "Cung nghênh công chúa!"

Hai nhóm người hầu đồng thời nói: "Cung nghênh công chúa!!!"

Phượng Duy Tĩnh tung người xuống ngựa, nắm tay Phượng Tĩnh Xu, để cho nàng đạp lên băng ghế đi xuống, đứng ở trên thảm đỏ lớn.

Nhìn con đường thẳng lớn trước mắt, Phượng Tĩnh Xu dùng nội lực truyền âm thanh đến từng ngóc ngách: "Bổn cung —— trở lại rồi!!!"

"Công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Tất cả mọi người kích động kề trán sát đất, thành khẩn lạy xuống.

Cuối thảm đỏ, một đôi nam nữ đang đứng, hai người ôm chặt nhau không rời, vẻ mặt kích động, nam tử trung niên kia, tóc đẹp dung nhan tuấn tú, một đôi mắt hổ ửng hồng đã trải qua gian nan vất vả, trong mắt là vô tận thương yêu cưng chiều, nhìn về phía đầu thảm bên này. Thiếu phụ bên cạnh nam tử, chừng ba mươi tuổi, tóc vấn vân hoàn, một đôi mắt hạnh đỏ bừng, trong mắt đẫm lệ, thút tha thút thít, nhìn về phía này, vẻ mặt cũng tràn đầy mong đợi và kích động!

Năm tháng rất là ưu đãi hai người, cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt bọn họ, đôi phu thê già ba bốn mươi tuổi, lại nhìn giống như đôi phu thê trẻ hai mươi ba mươi tuổi!

Phượng Tĩnh Xu buông tay Phượng Duy Tĩnh ra, từng bước từng bước đi về phí hai người, một trượng, hai trượng...... mười trượng, hai mươi trượng......

Trong chớp nhoáng này, Phượng Tĩnh Xu chợt cảm thấy, thời gian thật trùng hợp. Tại nơi xa xôi ngàn năm trước, trong đình viện cổ kính đó, cũng là mấy người như vậy, ánh mắt mang theo nóng lòng và kích động nhìn nàng bước ra cửa xe, từng bước một đi về phía bọn họ, sau đó đưa hai tay ra nghênh đón nàng trở về......

Khi khoảng cách chỉ còn lại năm trượng, nàng vén váy lên, "phốc!" một tiếng, quỳ xuống!

Dập đầu một cái, Phượng Tĩnh Xu rưng rưng nói: "Phụ thân, nương! Hài nhi đã trở lại!" Cái quỳ này, Phượng Tĩnh Xu không chỉ quỳ phụ mẫu trước mắt, ,mà càng thông qua một tiếng trở lại này, biểu đạt nỗi nhớ nhung sâu sắc của nàng đối với phụ mẫu và gia gia ở kiếp trước!

"Xu nhi!" Giang Sở Nhi cũng không nhịn được kích động trong lòng nữa, buông cánh tay Phượng Vu Dực ra, chạy vội tới, giang hai cánh tay ra, ôm thật chặt bóng dáng nhỏ nhắn trên mặt đất vào trong ngực! Nước mắt trên gương mặt nàng không ngừng chảy xuống, từng giọt nước mắt trong suốt đều là vô tận nhớ nhung đối với nữ nhi, giọt nước mắt nóng bỏng thấm vào cổ áo Phượng Tĩnh Xu, làm nóng bỏng da thịt nàng.

"Nương! Xu nhi đã trở lại!" Phượng Tĩnh Xu đưa tay trở về ôm lấy Giang Sở Nhi, lớn tiếng nói: "Xu nhi đã trở lại!"

"Tốt! Nữ nhi ngoan! Để nương xem con, nữ nhi ngoan của nương!" Giang Sở Nhi ngẩng đầu lên lau khô nước mắt trên mặt, lại đưa tay sửa sang tóc của Phượng Tĩnh Xu tóc, lộ ra dung nhan làm người ta nín thở của Phượng Tĩnh Xu, ngay cả Giang Sở Nhi được người gọi là mỹ nhân cũng bị hấp dẫn, trong mắt nàng trừ kinh ngạc, còn là kiêu ngạo! Làm một nữ nhân, nàng không xa cầu nữ nhi của mình có thể có được bản lĩnh gì lớn bằng trời, ở trong quan niệm của nàng, chỉ cần có thể tìm được một lang quân như ý thấu hiểu thương yêu mình, tựa như chính nàng như vậy, lúc nào cũng được vị hôn phu nâng ở trong lòng bàn tay, hạnh phúc vui vẻ sống hết một đời, như vậy đủ rồi! Hôm nay thấy dung nhan nữ nhi y hệt tiên trên trời, nàng biết, điều tâm nguyện này của nàng sẽ rất nhanh được thực hiện!

"Được rồi, được rồi! Sở Nhi, Xu nhi, các người cũng mau đứng lên đi!" Phượng Vu Dực bình thản nhưng trong lòng kích động mãnh liệt, cúi người ôm lấy hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn, một tay thương tiếc lau đi nước mắt trên má Giang Sở Nhi, sau đó lôi kéo Phượng Tĩnh Xu, gọi Phượng Duy Tĩnh, một nhà bốn người đi vào cánh cửa lớn mở rộng đã lâu......

Bên trong đại sảnh, Phượng Tĩnh Xu ngồi ở bên cạnh Giang Sở Nhi, hai người động tác thân mật, vẻ mặt vui mừng. Ở trước mặt phụ mẫu, dù là Phượng Tĩnh Xu cường hãn, cũng thu lại tâm tính bá đạo, nhiều thêm tính trẻ con.

Phượng Tĩnh Xu ngắn gọn kể cho phụ thân và mẫu thân về việc đi theo Lục Miểu học nghệ, Giang Sở Nhi thỉnh thoảng đau lòng lôi kéo tay của nàng cẩn thận tra xét, chỉ sợ trên người nữ nhi nhiều thêm vết sẹo thô kệch, bộ dáng kia, quả thực là hận không thể ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong ngực che chở, không để cho nàng bị gió thổi ngày phơi.

Đối với Giang Sở Nhi nhất mực che chở Phượng Tĩnh Xu, Phượng Vu Dực cũng quan tâm nhiều. Hắn là một vương gia, tâm tư sâu xa, vì vậy yêu cầu đối với Phượng Tĩnh Xu cũng tương đối nghiêm khắc.

Vừa vào đại sảnh, đầu tiên là tiến hành khảo nghiệm một phen những năm học nghệ của Phượng Tĩnh Xu, cho đến hài lòng, mới xuất hiện bộ dáng nam nhân yên thê thương nữ nhi đó.

Đối với dung mạo Phượng Tĩnh Xu, hai người đều cảm thấy kiêu ngạo, Giang Sở Nhi còn không ngừng thì thầm: "Xu nhi trưởng thành, là cô nương xinh đẹp rồi! Sau này cần phải lập gia đình..!"

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe, cũng biết nương của nàng có ý đồ gì, vội vàng nói: "Phụ thân, nương, cái gì mà lập gia đình?"

Giang Sở Nhi cười híp mắt nói: "Xu nhi xinh đẹp như vậy, đương nhiên là muốn tìm một nam nhân tốt nhất để gả, thế nào, Xu nhi xấu hổ?"

"Cái gì xấu hổ chứ!" Phượng Tĩnh Xu giả bộ hoang mang hỏi: “Nương, chẳng lẽ người quên Xu nhi muốn thú phu sao?"

"Thú, thú phu!?" Hai chữ này khiến phu thê Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi sửng sốt tại chỗ.

"Đúng vậy!" Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Ban đầu chẳng phải Xu nhi nói muốn xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm cỏ thơm khắp thiên hạ sao, đương nhiên là muốn thú phu rồi!"

"Nhưng, nhưng, vậy, đó không phải chỉ là con thuận miệng nói thôi sao?" Giang Sở Nhi vừa nghe đến lời nữ nhi nói, thấy hoa mắt, giọng run run không yên nói.

"Dĩ nhiên không phải!" Phượng Tĩnh Xu lắc đầu, nhìn bộ dạng lão nương nàng sắp ngất đi nói: "Nương, ban đầu hoàng thúc thúc và thái hậu đều đồng ý, quân vô hí ngôn, sẽ không để cho bọn họ lật lọng chứ?" Lại nhìn phụ thân giống như muốn phản bác, Phượng Tĩnh Xu mãnh liệt hạ xuống một liều thuốc độc, đưa tay lôi kéo Phượng Duy Tĩnh ngồi ở một bên, ngẩng đầu lên lần nữa nhìn song thân trước mặt đang khiếp sợ nói: "Duy nhi đã sớm là đồng dưỡng tế do con quyết định! Còn có Tĩnh Ảnh!"

Đang nói, Tĩnh Ảnh liền xuất hiện ở cửa đại sảnh, sau lưng còn đi theo Tuân Thư một thân đỏ rực và Tĩnh Phong áo xanh, nàng chạy tới, một tay níu cổ áo Tĩnh Ảnh kéo đầu hắn xuống, lớn tiếng nói: "Tĩnh Ảnh cũng là nam nhân con định ra!" Nói xong, đẩy ra Tĩnh Ảnh với vẻ mặt khiếp sợ, đưa mắt nhìnTuân Thư, nói với phu thê Phượng Vu Dực đã hóa đá nói: "Đây là Tuân Thư, là vị hôn phu lúc con xuống núi đã quyết định!"

Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi từng trải qua sóng to gió lớn, gặp qua đại nạn, rốt cuộc không chịu nổi kích thích đột nhiên tới này, con mắt đảo một vòng, "rầm" hai tiếng, ngất đi!

"Phụ thân! Nương!" Nhìn thấy hai vị lão nhân gia bất tỉnh, Phượng Tĩnh Xu giật mình trong lòng, vội vàng chạy tới. Thật may là Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh kịp thời tiếp nhận bọn họ, d,0dylq.d nếu không nữ nhi như nàng thật bất hiếu rồi! Mới về nhà ngày thứ nhất liền dọa ngất phụ mẫu mình, nàng thật đúng là "hiếu thuận"!

"Tĩnh nhi!" Phượng Duy Tĩnh cưng chìu quở nhẹ Phượng Tĩnh Xu một tiếng, nói: "Sao nàng lại vội vã như vậy! Chuyện này vẫn phải từ từ mà nói! Xem đi, làm hai vị giận rồi!"

"Này, ta cũng bị buộc bất đắc dĩ mà, chàng cũng không phải không thấy tình hình vừa nãy." Phượng Tĩnh Xu vô tội vuốt tay, "Ta mà không lên tiếng, ngày khác sẽ bị gả đi đấy!"

"Nàng đó!" Phượng Duy Tĩnh cũng biết Phượng Tĩnh Xu thực sự nói thật, nên cũng không nói gì nữa.

"Tỷ tỷ!" Tuân Thư đi theo sau Phượng Tĩnh Xu, nhìn hai người trước mắt, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?"

"Bọn họ là phụ thân và nương của tỷ, về sau cũng là phụ thân và nương của Thư nhi nhé!" Phượng Tĩnh Xu cười ha hả giới thiệu cho Tuân Thư.

"Ồ!" Tuân Thư ngoan ngoãn gật đầu, sau đó gọi một tiếng vang dội với Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi đang ngủ mê man: "Phụ thân! Nương!"

Ba người Phượng Tĩnh Xu nhất thời cười ầm lên, lúc này, một giọng nói chói tai truyền đến: "Thánh chỉ đến ——"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status