Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 20


"Giá! Giá!" Dưới bầu trời khói mù, một con tuấn mã phi nhanh bắp thịt toàn thân kéo căng ra sức chạy lên phía trước, vụt qua, chỉ nghe đến tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’, còn chưa kịp nhìn thấy rõ rốt cuộc là ai đang liều mạng phi ngựa, cũng chỉ để lại một bóng người màu xanh lục tung bay vụt qua.

"Giáo chủ! Người chậm một chút!" Ngay phía sau con ngựa, thời gian không tới một chén trà, một con ngựa khác phi thật nhanh theo sau, người cưỡi ngựa lên tiếng kêu ở phía trước, mưa lớn ào ào không ngừng rơi xuống, người cưỡi ngựa lại hồn nhiên chưa phát hiện, chỉ lo nóng lòng chạy tới trước mà vốn không nhìn thấy được rõ đường đi.

Nhưng, người phía trước vốn nghe không lọt bất kỳ lời nói gì, hiện tại trong lòng hắn chỉ muốn người phía trước, cái người đặt mình vào cảnh nguy hiểm!

"Ầm!" Bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo tia chớp, ngay sau đó tiếng sấm điếc tai chợt vang, giống như muốn làm người ta cảm thấy e dè.

"Hi —— hi ——!" Con ngựa bị tiếng sấm bất thình lình làm cho giật mình, khiến người trên lưng ngựa điên lên.

"A!" Không chút nào đề phòng bị dâng cao lên, trên tay và trên chân còn bị dây cương và yên ngựa dính lấy, người cưỡi ngựa bị quăng đi đến đầu óc choáng váng, thấy hoa mắt, suýt nữa bị hung hăng rơi ra trên bùn đất!

May mà người cưỡi ngựa có võ nghệ cao siêu, tâm trí không thể so với người thường, ngay từ đầu sau khi bị giật mình, rất nhanh đã điều chỉnh quay lại, dựa vào một thân võ nghệ dám lấy bản thân vững vàng leo lên trên thân con ngựa nhảy loạn, cũng không dám tùy tiện nhảy xuống ngựa. Thứ nhất, con ngựa đang bị giật mình, đã không bị khống chế, nếu như tùy tiện xuống ngựa, rất có thể bị vó ngựa công kích; thứ hai, chính lúc này là lúc hắn cần ngựaa, chỗ này vừa đúng tới biên giới Hí Triều quốc, tiến vào Lộng Phong quốc không xa, chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa lại hoang sơn dã lĩnh, đừng nói bán ngựa, ngay cả một bóng người cũng không có! Ba khu đất phong bị Bạch Vũ thượng du ảnh hưởng, giờ phút này tất cả người dưới hạ lưu đều chạy đi tránh nước rồi, còn có ai sẽ ở đây! Vì vậy, vào thời khắc này, con ngựa này phía dưới này rất là quan trọng.

Rốt cuộc, qua một phen giày vò, con ngựa yên tĩnh lại, người cưỡi ngựa thở ra một hơi, lại bắt đầu dùng sức vung roi ngựa, phi lên đường.

Trời mưa to gấp rút lên đường, đúng là hành động không sáng suốt, nhưng là chuyện khẩn cấp, hắn cũng đợi không nổi nữa, chớ nói đợi mưa tạnh, ngay cả dừng lại nghỉ ngơi dọc đường cũng không có, một người một ngựa cứ như vậy chạy gấp hai ngày hai đêm, con ngựa đã không chịu nổi cường độ mạnh như vậy, mệt mỏi không chịu nổi.

Phải nói người có mệt hay không? Đó là đương nhiên cũng là cực độ mệt mỏi . Từ thành Long Hải Hí Triều quốc một đường giục ngựa chạy như điên tới đây, ngựa mệt chết trên đường đều tới mười mấy conrồi, chớ nói chi là người. Nhưng là có một thân công phu mạnh mẽ và nghị lực bền bỉ, cuối cùng vẫn để hắn chạy tới Lộng Phong quốc trong hơn mười ngày ngắn ngủn, tin tưởng sau đó phải đến đất phong hẳn không đến mấy ngày, nếu đã tới đất phong rồi, hắn nhất định phải giam nữ nhân Phượng Tĩnh Xu kia lại, để cho nàng cách xa nguy hiểm gì đó ra! Chỉ cần hắn đến đất phong. . . . . .

Lâm vào trong suy nghĩ, không chút nào chú ý tới cảnh tượng bốn phía, bị lôi kéo kịch liệt làm cho kinh ngạc hồi hồn một lần nữa, , muốn nắm chặt dây cương thì đã quá muộn, một khắc trước nam tử còn yên ổn ngồi ở trên ngựa, sau một khắc đã bị quăng về phía bầu trời.

Trong khi giãy chết, bởi vì mất hồn, hắn cũng không có chú ý tới con đường phía trước, bị con ngựa nháo một hồi đã chệch hướng con đường ban đầu, tiến vào trong rừng rậm, không biết đi tới nơi nào. Bầu trời mờ tối, mưa gió rầm rì, rừng cây bí ẩn, chẳng những nhiễu loạn tầm mắt con ngựa, cũng làm cho nam tử mới vừa bị kinh ngạc đánh tỉnh, bởi vì lúc bị quăng lên đập vào trong mắt, là một sườn đồi tối đen!

Biến cố đột nhiên tới, khiến hắn lập tức bối rối, mà khi bị ném ra giữa không trung bị kinh sợ khiến chân khí trong cơ thể hắn đột nhiên tản ra, tất cả sức lực chống đỡ mười mấy ngày bên trong thân thể trong nháy mắt bị rút đi, lập tức tan ra, cả người tựa như bức tượng mất đi kiềm chế, cả người xụi lơ rơi xuống sườn đồi.

Mệt mỏi tích lũy mười mấy ngày lập tức dâng lên, cặp mắt hắn bắt đầu mơ hồ, mí mắt tựa như sắt nặng muốn trợn cũng không được, từ từ khép lại.

Cảnh tượng cuối cùng trong mắt trước khi tan rã, là con ngựa đen bên vách núi giống như quỳ rạp xuống đất, còn có phượng hoàng chói mắt giữa bầu trời kia. . . . . .

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

"Tách, tách, tách. . . . . ." Từng giọt nước phiếm tia sáng óng ánh rơi khỏi cành lá, thấm vào trong đất.

Vẩy xuống, chạm vào phát ra tiếng trong trẻo dễ nghe, từng thời khắc đều đang trình diễn từng đoạn nhạc nhỏ trong rừng núi.

Một ngày này, đối với những người trên đại lục Sở Ảnh mà nói, là một ngày vô cùng không bình thường, nhưng mà đối với vạn vật tự nhiên mà nói, cũng chỉ là một ngày khác lại tới trong cuộc đời mà thôi.

Vạn vật tuần hoàn, tuân thủ là quy luật tự nhiên, bọn chúng không liên quan tình cảm, không cùng người bàn luận, chỉ ở trong thiên địa khoan thai tự đắc sống thật tốt, không có sóng to gió lớn, không có hưng suy. Vì vậy khi ở bên ngoài náo loạn, bọn chúng mới có thể nhàn nhã như thế.

"Tí, tách, tí, tách. . . . . ."

Giọt nước phản xạ ánh nắng, tiếp tục rơi.

"Xoạt!" Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, nhiễu loạn khung cảnh yên bình này.

Trong đầm Bích U nổi lên một đợt sóng lớn, phá tan hình rừng cây xanh phản chiếu trên mặt đầm thành mảnh nhỏ, khói lạnh nổi lên bốn phía.

Bên trong động Bích Ba nước bắn tung tóe, một đôi tay tựa như bạch ngọc trắng không ngừng vỗ vào trong nước, chiếc áo màu xanh lá bị nước thấm thấu, dán chặt trên hai cánh tay nhỏ bé yếu ớt.

"Bạch! Bạch! Bạch!" Hai cánh tay mảnh khảnh không ngừng vỗ ở trong nước, phát ra tiếng vang kinh động bốn phía, một cái đầu nhỏ chìm nổi trôi giạt trong nước, một đầu tóc dài đen nhánh dính sát vào trên mặt, khiến gương mặt tái nhợt được che lại kín đáo, lộ ra vẻ nhếch nhác, môi trắng bệch thở hổn hển "hừ hừ". Sợi tóc lắc lắc qua lại có thể mơ hồ thấy được cặp mắt cong mi gắt gao nhắm lại, trên vầng trán sáng bóng và khuôn mặt tinh xảo chứa đầy vết đỏ, có thể mơ hồ thấy được vết thương chằng chịt máu giăng khắp nơi trên người.

Đạp nước hồi lâu, người áo xanh rốt cuộc đạp đến nguồn nước, bước lên mặt đất.

Khó khăn đi phía trước, từ từ, thân thể mảnh khảnh lê từng bước một ra khỏi mặt nước, mệt rã rời như vậy té ở trên đầm, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, ngất đi một lần nữa.

Tỉnh lại lần nữa, là bị tiếng “chiêm chiếp” bên tai làm cho thức tỉnh.

Hoảng hốt mở mắt ra, đập vào trong mắt, hẳn là từng giọt nước óng ánh đủ màu, đi lên nữa, là bầu trời xanh quang đãng, làn khói mù hơi thổi qua, trừ chúng nó ra, chỉ để lại một mảnh xa xăm thâm thúy.

Trời xanh không mây, cầu vồng sau mưa.

Tám chữ to bỗng nhiên hiện lên ở trong đầu của hắn.

Hắn có chút mơ hồ, không biết là chuyện gì xảy ra. Trước mắt trời đất vẫn u ám, mưa sa gió giật, sấm sét vang dội, sao lại lập tức trở thành trời xanh mây trắng rồi?

Không, không đúng. . . . . .

Chớp chớp mắt mơ hồ, lắc lắc đầu, giống như. . . . . . lhông chỉ là lập tức thôi. . . . . . Hắn giống như. . . . . . Là bị con ngựa cho quăng đi. . . . . . xuống sườn đồi! ?

Nghĩ như vậy, người áo xanh lập tức hồi tưởng lại tình cảnh bây giờ của mình, vội vàng dùng tay chống đỡ thân thể.

"Hí. . . . . ." Cơn đau đột nhiên tới khiến hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nặng nề ngã xuống.

"Ưmh!" Rên lên một tiếng, hắn thở dốc một hơi, rồi sau đó từ từ đưa tay đặt lên tìm chỗ lồng ngực của mình, quả nhiên. . . . . . bị trọng thương. . . . . .

Không thể tùy ý nhúc nhích, nếu không rất có thể tăng thương thế.

Tạm thời không thể động, toàn thân cao thấp cũng chỉ có con ngươi có thể tùy tiện xoay chuyển, vì vậy một đôi mắt hắc bạch phân minh bắt đầu chuyển động.

Nếu trước khi hôn mê trí nhớ cuối cùng là hắn bị quăng xuống sườn đồi, như vậy nơi này hẳn là đáy vực rồi. Không ngờ Long Ứng Tình hắn thật đúng là mạng lớn, như vậy mà cũng có thể còn sống.

Long Ứng Tình thầm nghĩ ở trong lòng, vừa may mắn vận khí tốt của mình, vừa lại thầm tự gấp gáp. Mặc dù mình có vận khí tốt, nhưng thế nhưng hắn lại tình nguyện không cần vận khí như thế, tình nguyện không cần kỳ ngộ như vậy. Trong lòng hắn có nhớ thương, nghĩ tới người thân ở trong nguy hiểm, sao lại có thể yên lòng chứ? Nếu như có thể, hắn nhất định sẽ không chút do dự chuyển tất cả may mắc sang cho nàng, chỉ cầu nàng có thể bình an vô sự!

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nghĩ tới huynh trưởng phương xa. Hắn không biết mình làm đúng hay không, biết rất rõ ràng ca ca cũng như mình đều nhớ mãi không quên tiểu nữ hài đó, thế nhưng khi hắn phát hiện ra nàng, lại ích kỷ mà giấu đi, không muốn để ca ca nhìn thấy nàng trước hắn một bước—— thậm chí ngay cả gặp cũng không nguyện ý để ca ca nhìn thấy nàng! Khi hắn vội vã chạy tới nơi này trước, cũng đã biết tin tức ca ca muốn tấn công Lộng Phong quốc, nhưng hắn vẫn che giấu ca ca chuyện của nàng, trong lòng hắn có tính toán hèn hạ, hắn nghĩ , nếu như ca ca tấn công quốc gia của nàng, nếu như ca ca đánh giặc với phụ thân nàng, như vậy nàng và ca ca sẽ trở thành kẻ địch, như vậy bọn họ cũng sẽ không ở cùng một chỗ. . . . . .

Hắn biết mình rất hèn hạ, nhưng hắn không có cách nào. . . . . . Hắn và nàng chênh lệch quá nhiều, hơn nữa thân phận của hắn, có lẽ cả đời này cũng không thể cùng nàng một chỗ. . . . . . nhưng hắn không cam lòng! Chưa từ bỏ ý định! Tim của hắn mãnh liệt khát vọng nàng! Hắn bị điên đến mức muốn có được nàng!

Có lẽ trước kia là vì trong lòng lúc đầu u mê ôm ấp tình cảm, ôm ước mơ và hướng tới cái đẹp đối với ân nhân cứu mạng thời còn nhỏ, nhưng bây giờ, hắn biết rõ sự thay đổi của lòng mình, hắn xác định cảm giác của mình bây giờ đối với Phượng Tĩnh Xu không chỉ đơn giản như tuổi thơ! ,Kể từ khi ở đại hội võ lâm nhìn thấy nàng, nhìn thoáng qua, lỡ tay giao chiến, cũng làm cho hắn không tự chủ được đặt nàng ở trong lòng. Đặc biệt là sau khi thủ hạ báo cáo với hắn về tiểu nữ hài hắn tìm kiếm nhiều năm, ân nhân đó rất có thể chính là nàng, hắn càng nhớ mãi không quên nàng!

Đối với một người nhớ mãi không quên, thời thời khắc khắc để nàng ở trong lòng nhớ tới, đã lâu, sẽ bất tri bất giác yêu nàng! Đây là “tuyên bố trải nghiệm” trong lòng Long Ứng Tình.

Đúng, khi hắn bắt đầu phát hiện, bóng dáng của Phượng Tĩnh Xu đã thay thế hình tượng nữ hài đó ở trong lòng, còn cắm sâu vào trong tim!

Đối với lần này, mặc dù hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng không có chút nào chống cự, thậm chí cho đó là chuyện đương nhiên. Vì vậy, khi hắn trở lại Việt Sa quốc, khi thấy được tấm thiệp mời trên bàn sách kia, hắn không chút do dự đưa ra đề nghị đi sứ Lộng Phong quốc.

Ca ca còn tưởng rằng hắn gánh vác giúp huynh ấy, huynh ấy lại không biết, đệ đệ của mình, nhưng thật ra lại có tính toán khác. . . . . .

Trong lúc vô tình, nhìn ca ca của mình từng bước một đẩy nàng ra ra, càng lúc càng xa. . . . . .

Sau lại sự thật chứng minh, hắn quả nhiên không sai khi tới Lộng Phong quốc!

Yến tiệc thiên cổ khiến thanh danh của nàng lan xa, dung mạo tuyệt sắc và khí chất làm hắn si mê, trí tuệ khôn khéo làm người ta mặc cảm, tâm tư chu toàn, tất cả đều khiến hắn trầm luân. . . . . .

Trong đầu lại nổi lên những hình ảnh gặp nhau giữa bọn họ, hắn đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp. . . . . .

Cho đến một hồi gió nhẹ lướt qua, hơi lạnh lẽo khiến hắn hồi hồn, nhìn sắc trời một chút, chớp mắt đã qua nửa ngày.

Chuyển động con ngươi, Long Ứng Tình nhìn hoàn cảnh chung quanh, trong lòng tính toán.

Vào lúc này hắn bị thương, cũng không biết rốt cuộc đã rơi xuống nơi nào, lấy tình trạng trước mắt của hắn, muốn lập tức đi ra ngoài là không thể nào, nếu như vọng động, nói không chừng còn làm cho tình huống trở nên nghiêm trọng hơn. Huống chi nơi này là rừng hoang thâm sơn, có lẽ sẽ có động vật hung mãnh xuất hiện, nếu như không nhanh chóng tìm một chỗ dàn xếp, rất có thể sẽ vùi thân bụng thú.

Sau khi suy nghĩ, Long Ứng Tình quyết định vẫn nên tìm một nơi gần đây để dàn xếp, trước hết để cho mình khôi phục lại nói.

Hạ quyết định, hắn chống đỡ thân thể yếu đuối của mình, dùng sức lật người, sau khi lướt nhìn bốn phía, lựa chọn một nơi tương đối bằng phẳng, từ từ dùng hai tay chống đỡ thân thể, bò dậy.

Bởi vì tổn thương phần ngực bụng, khiến cho hắn trong quá trình bò thỉnh thoảng lại bị buộc dừng lại chịu sự đau nhức, đợi đến đau đớn qua đi mới lại bắt đầu từng bước bò.

Đây là một quá trình cực kỳ khổ sở, cũng cực kỳ hao tổn tinh lực, cho nên khi hắn dừng lại lần nữa, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, kiệt sức. Cũng không để ý ngực đau đớn nữa, hắn nằm sấp dưới đất, mà ở phía sau hắn, là một con ‘đường’ không rõ, cỏ xanh bị dâp bị khi hắn bò qua, lại đứng thẳng lên, không nhìn ra có dấu vết người bò qua —— trừ một chút máu chảy xuống từ chỗ xước trên da dọc đường.

Long Ứng Tình ngã xuống đất, gò má trắng nõn dán sát mặt đất, trước mắt là một gốc cỏ xanh ướt, thỉnh thoảng lại còn có một hai con ong mật bay qua trước mắt hắn. Đây cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, đáng tiếc, cho tới hôm nay, đến giờ phút này hắn mới thực sự nhìn cẩn thận. Khóe mắt liếc thấy sắc trời đã dần tối, hắn biết nếu lại không tìm được chỗ qua đêm, có lẽ qua tối nay, nhị hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Tình đã trở thành lịch sử.

Đột nhiên, lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, tựa đầu ép tới thấp hơn, lắng nghe chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là từng điểm từng điểm sáng.

Trên mặt vui mừng, hắn lại bắt đầu bò tới chỗ có ánh sáng.

Càng bò, bên tai nghe được âm thanh càng rõ ràng. Khi hắn dùng hết hơi sức toàn thân bò đến chỗ có ánh sáng, hắn rốt cuộc xác định âm thanh đó là gì —— là tiếng nước chảy!

Hơn nữa nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi này giống như một hang động bí mật, trong hang động có nguồn nước, như vậy hắn có thể ở bên trong cho tới khi thương thế của mình tốt hơn!

Nghĩ như thế, hắn đang tìm được một khúc cây gỗ khá to ở bên cạnh, mạnh mẽ chống đỡ thân thể của mình đứng lên.

Lúc này, hắn đã sớm không còn là nhị hoàng tử Việt Sa quốc ung dung và cao quý, cũng không phải giáo chủ Mộ Ngâm giáo ác độc và giảo huyệt, hắn chỉ là một thiếu niên chật vật không chịu nổi, ở nơi này không có một bóng người đấu tranh sinh tồn nơi thâm sơn rừng hoang này.

Từ cửa động đi tới, may mà dọc theo đường đi có rất nhiều đom đóm phát ra ánh sáng, nếu không không biết hắn lại phải té biết bao nhiêu lần.

Khi hắn đi theo ánh sáng nhẹ nhàng bay múa, lắng nghe tiếng nước chảy nhỏ giọt, khó khăn đi tới cái ao bên trong động, nhạy cảm vốn có của người luyện võ lập tức khiến toàn thân hắn căng thẳng —— có người!

Trên ao nước u ám, một điểm sáng lóe lên, mơ hồ có thể thấy được tình cảnh trên mặt nước. Mà cặp mắt bởi vì luyện võ mà trở nên sắc bén, không khó khăn nhìn thấy người trên mặt nước. Người kia giống như bị thương rất nặng, chóp mũi nhạy cảm đánh hơi được mùi máu tanh. Người nọ không nhúc nhích, giống như đã hôn mê, hơi thở cực kỳ yếu ớt, nếu không phải lắng nghe, chỉ sợ cũng cho là "hắn" thật sự đã chết.

Sau khi phát hiện người nọ hôn mê, Long Ứng Tình thở phào nhẹ nhõm, sau đó chống nhánh cây chân thấp chân cao đi đến bên cạnh ao, chậm rãi kéo người lên bờ.

Từ thân thể có thể nhìn ra được, ngâm ở trong nước là một nữ nhân, toàn thân áo đen khiến nàng ở trong động mờ tối này lại càng không dễ bị người phát hiện.

Khi Long Ứng Tình lật nữ nhân đó lại, khi thấy dung mạo của nàng, không khỏi phát ra một tiếng rút khí kịch liệt. . . . . .




Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status