Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 32


Mở to cặp mắt, giọt nước mắt chậm rãi chảy xuôi, rơi vào trong ánh sáng chói mắt đó.

Mảnh vụn trong Tụ Hồn đỉnh màu vàng kim giống như cảm nhận được sự đau thương của Phượng Tĩnh Xu, lo lắng di động, hình dáng chiếc chuông cũng lay động theo, hình như muốn lay động để phát ra tiếng chuông dễ nghe an ủi người yêu đau lòng.

"Các ngươi mau nhìn, nàng con mồi nhỏ sao vậy? Sao lại có máu chảy ra từ trong mắt của nàng thế!?" Văn Nhân Tĩnh Phong vẫn nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu chợt kinh ngạc nhảy dựng lên kêu to.

"Long Quỳ!" Trên vẻ mặt lãnh khốc của Phượng Duy Tĩnh cũng xuất hiện vẻ hốt hoảng, ánh mắt hắn bất lực nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, lần đầu tiên hận mình sao lại không hiểu y thuật, chỉ có thể ở một bên lo lắng hãi hùng!

Mấy người vây ở xung quanh Phượng Tĩnh Xu cũng bị tình trạng đột nhiên tới dọa cho tay chân luống cuống, quan tâm tất sẽ loạn, những nam nhân này trong ngày thường có thể hô phong hoán vũ một tay che trời, nhưng khi đối mặt với nữ nhân mình yêu mến, ào ào không chút tự tin, mất bình tĩnh.

"Ta xem thử!" Đệ Ngũ Long Quỳ vọt tới bên người Phượng Tĩnh Xu, khi hắn thấy trên mặt Phượng Tĩnh Xu có vết máu, trong lòng giật mình, sợ hãi.

Cố gắng ra lệnh bản thân bình tĩnh lại, đưa tay bắt mạch cho Phượng Tĩnh Xu, rồi sau đó vừa cẩn thận kiểm tra thân thể nàng, ,đặc biệt là kiểm tra kĩ quanh cặp mắt. Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói với các nam nhân khẩn trương vây quanh hắn: "Nàng không sao."

"Không sao? ! Không sao sao lại vô duyên vô cớ chảy máu?" Long Ứng Tình cũng không nảy ra hiềm khích tranh đấu với những người khác, gào với Đệ Ngũ Long Quỳ, "Ngươi có nhìn thấy không! Nàng rõ ràng đang chảy máu, sao lại là không sao! Cái tên lang băm này!"

Đệ Ngũ Long Quỳ nhíu chặt mày, vẻ mặt không vui nhìn Long Ứng Tình, "Ta ít nhất còn hiểu nhiều hơn người đó, hoàng tử điện hạ!"

Hai chữ "Lang băm" đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là vũ nhục, vì vậy hắn cũng không có sắc mặc tốt nhìn Long Ứng Tình, vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng nhìn đến các nam nhân xung quanh cũng tương tự quan tâm chờ đợi lời giải thích của hắn, vì vậy lại nói: "Thân thể của nàng không có vấn đề gì, chỉ là tim nàng đột nhiên đập rộn lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ mặt bi thương, đoán chừng là nằm mơ thấy chuyện gì đau lòng. Mà máu. . . . . ." Đệ Ngũ Long Quỳ ngừng một chút, tiếp tục nói: "Đó cũng không phải máu thật, mà là. . . . . . nước mắt."

Nước mắt. . . . . . huyết lệ!?

Người xung quanh vừa nghe, sắc mặt đều thay đổi.

Là điều gì khiến nàng chảy huyết lệ?

"Có phải nàng nhớ lại Tuân Thư không!?" Phượng Hàm Tiếu đột nhiên lên tiếng nói.

Tuân Thư!?

Cái tên này, khiến người ở đây trừ Long Ứng Tình đều như tim trúng phải châm gai.

Chẳng lẽ nàng thật sự bởi vì nhớ lại Tuân Thư nên mới chảy huyết lệ sao!?

Long Ứng Tình cũng không có cảm giác gì với cái tên Tuân Thư này, ngược lại cảm thấy lo lắng với lời nói của Phượng Hàm Tiếu.

Nếu Tĩnh thật sự nhớ lại quá khứ của mình, như vậy mộng đẹp của hắn có phải sẽ tan vỡ không? Như vậy, hắn và Tĩnh sẽ không còn tương lai phải không?

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Long Ứng Tình đột nhiên tái nhợt.

"Chẳng lẽ nàng lại thật sự yêu Tuân Thư sao? !" Giữa bầu không khí ngột ngạt, Văn Nhân Tĩnh Phong bạo phát trước tiên, ghen tức bùng nổ khiến hắn đau lòng, "Tuân Thư, Tuân Thư! Phải, Tuân Thư hy sinh bản thân vì nàng, nhưng người có thể vì nàng hy sinh bản thân đâu chỉ có một mình Tuân Thư! Mấy người chúng ta ở đây, không ai không vì nàng có thể ngay cả mạng của mình cũng không cần!? Chẳng lẽ nàng cũng chỉ thấy được một mình Tuân Thư, mà không thấy sự hiện hữu của chúng ta sao!?"

"Tĩnh Phong, đừng nói nữa." Phượng Duy Tĩnh nặng nề nhắm mắt lại, "Ngày thường Thư nhi dính nàng nhất, huống chi đệ ấy vừa hồn nhiên như thế, có thể vì Xu nhi làm đến bước này, chúng ta đều rất kinh hãi, Xu nhi nhớ đệ ấy như thế, cũng là việc nên làm."

"Vậy cũng không thể vì hắn mà nhảy sông tự vận chết vì tình chứ!!!" Văn Nhân Tĩnh Phong mang cặp mắt đỏ bừng quát to lên, " Tịch Thấm Nhụy đó nói, con mồi nhỏ tự mình nhảy xuống sông Mịch La chết vì tình, chúng ta cũng tận mắt thấy nàng nhảy xuống nước, chẳng lẽ còn sai sao!?"

Nghe vậy, trong đầu mọi người đều hiện lên cảnh tượng vào ngày khiến bọn hắn tê tâm liệt phế.

"Các ngươi nói. . . . . . Tĩnh tự mình nhảy xuống sông chết vì tình hay sao?" Giọng Long Ứng Tình truyền đến, "Không phải nàng bị người đâm một đao té xuống nước sao?"

"Cái gì! ?"

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Trước mắt, chiếc chuông không tiếng động mà lay động, dường như Phượng Tĩnh Xu thấy được một bóng người áo đỏ hoạt bát đứng ở trước mặt của nàng, hai tay lôi kéo ống tay áo của nàng đung đưa trái phải làm nũng, miệng lẩm bẩm dụ dỗ nàng an ủi nàng.

Ngay một khắc này, trong lòng Phượng Tĩnh Xu có quyết định.

Nàng đưa hai tay thành kính cầm Tụ Hồn đỉnh, “phịch” một tiếng quỳ xuống, nhìn về phía bầu trời, mang theo tiếng khóc nức nở kiên định nói: "Nghĩa mẫu, Xu nhi xin người, cứu bọn họ, cứu bọn họ!"

Vương Mẫu hiển nhiên không nghĩ đến Phượng Tĩnh Xu sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, "Xu nhi, chuyện này bản cung sợ rằng không thể ra sức. . . . . ."

"Kiếp trước kiếp này của Xu nhi chưa từng cầu xin ai, hiện tại chỉ cầu người, cứu bọn họ, cứu bọn họ! Xu nhi nguyện ý trả bất cứ giá nào!" Phượng Tĩnh Xu vững vàng đưa hai tay nâng Tụ Hồn đỉnh, đầu cũng không ngừng dập xuống.

Mảnh vụn trong Tụ Hồn đỉnh tản ra ánh sáng khẩn thiết, dường như muốn ngăn cản động tác của Phượng Tĩnh Xu, lại không thể ra sức.

"Con à, bản cung cũng đã nói, Phượng Hoàng không kém bản cung, ngay cả Ngọc đế, sợ rằng cũng phải bó tay hết cách!" Trong giọng điệu của Vương Mẫu mang theo khó xử.

"Van xin người, nghĩa mẫu, Xu nhi van cầu người!" Phượng Tĩnh Xu vẫn không ngừng dập đầu, "Vì hắn, Xu nhi nguyện ý trả bất cứ giá nào, cho dù là tiên thuật của Xu nhi!"

Nàng không để mạng lại làm giá, là bởi vì nàng biết, còn có rất nhiều người đang chờ nàng, nhưng giờ phút này nàng không thể bỏ lại Thư nhi sắp biến mất, nàng phải dẫn hắn cùng trở về!

"Đứa bé này, bản cung thật sự thương mà không giúp gì được!" Trong giọng điệu của Vương Mẫu mang theo khổ sở và áy náy, ,"Vốn là, phải quay trở lại cứu hắn bất chấp khó khăn, nhưng không hẳn là không thể được, nhưng bây giờ. . . . . . chậm rồi!"

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe đến Vương Mẫu nói có thể cứu được Tuân Thư, đầu tiên là vui mừng, nghe thấy nàng nói chậm, lại buồn bã, vội vàng hỏi: "Chậm? Nghĩa mẫu, người đây là ý gì!?"

Vương Mẫu đáp: "Vốn là, dựa vào bản cung và Ngọc đế dùng toàn lực cứu, nếu thêm một tiên vật cực phẩm trong Thiên Đình, là có thể cải tạo thân thể của Tuân Thư và Phượng Hoàng, lấy ba hồn bảy phách mà chúng ta thu thập được hòa vào trong thân thể, được Tụ Hồn đỉnh dung luyện, có thể khiến cho Tuân Thư Trùng sinh, nhưng . . . . . hiện nay tiên vật như vậy đã không còn, nếu chờ xuất hiện, chỉ sợ nhanh nhất cũng phải đợi đến ba ngàn năm sau. Con cũng thấy đấy, với tình hình của Tuân Thư, sợ là không đợi được đến lúc đó!"

Vương Mẫu lại dập tắt hi vọng mới nhen nhóm lên của Phượng Tĩnh Xu.

"Làm sao lại. . . . . . tại sao có thể như vậy. . . . . ." Hai tay cầm Tụ Hồn đỉnh rốt cuộc run rẩy, đôi mắt nàng đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía Tụ Hồn đỉnh trong tay, "Chẳng lẽ đây chính là ý trời. . . . . . Ý trời khiến ta và ngươi đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không thể ở chung một chỗ, cùng nhau đến bạc đầu. . . . . ."

Mảnh vụn trong Tụ Hồn đỉnh dần dần ảm đạm, trở nên mong manh.

"Nghĩa mẫu, nghĩa mẫu! Đây là sao vậy? Tại sao hồn phách Thư nhi lại trở nên tối như vậy?" Phượng Tĩnh Xu khẩn trương kêu to lên.

"Con này, canh giờ sắp tới. . . . . ."

Vương Mẫu thở dài.

"Đến. . . . . giờ rồi?" Phượng Tĩnh Xu lẩm bẩm lặp lại, "Không, không! Thư nhi, đệ không thể biến mất, đệ không thể rời khỏi tỷ tỷ!"

Nước mắt trào ra, bây giờ Phượng Tĩnh Xu đã không biết còn có thể làm gì để vãn hồi lại linh hồn sắp biến mất này.

"Ai! Đều do bản cung, biết rõ kiếp số của đại lục Sở Ảnh sắp tới, lại vẫn muốn theo như truyền thống cử hành hội bàn đào, nếu như bản cung có thể tạm hoãn, giờ phút này Thiên Đình vẫn sẽ có bàn đào, Tuân Thư, cũng sẽ không tan thành mây khói. . . . . ." Vương Mẫu tự trách mà thở dài , "Thiên mệnh, đây đều là thiên mệnh!"

Thiên mệnh, thiên mệnh. . . . . .

Trong đầu Phượng Tĩnh Xu đọi nhiên hiện lên hai chữ ‘thiên mệnh’ lớn, lớn đến nỗi nàng không có cách nào bỏ quên.

"Thiên mệnh, đúng là thiên mệnh. . . . . ." Cả người nàng chợt run rẩy, hai tay càng không ngừng lay động, nước mắt tiếp tục tuôn rơi.

"Nghĩa mẫu. . . . . . người nói. . . . . . là bàn đào……….đào ba ngàn năm mới…..chín?" Giọng nói run rẩy thể hiện giờ phút này Phượng Tĩnh Xu cực kỳ không bình tĩnh.

"Đúng! Chính là bàn đào!" Vương Mẫu lên tiếng, "Trước đó vài ngày có mở hội bàn đào, bản cung ban bàn đào cho chúng tiên gia, giờ phút này trên Thiên Đình một trái cũng không tìm được, nếu muốn có được một trái bàn đào chín, cũng chỉ có đợi thêm đợi ba ngàn năm nữa! Đáng tiếc, Tuân Thư không đợi được rồi. . . . . ."

"Bàn. . . . . . đào. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu chợt có loại cảm giác số mạng trêu người.

Quanh đi quẩn lại, sống sống chết chết, lên lên xuống xuống, vui vui khóc khóc.

Hóa ra, nàng khóc đứt gan ruột, trốn tránh đau lòng, quên đi khổ sở, bỏ xuống kiêu ngạo, quỳ gối van xin thần Phật, tất cả tất cả, cũng không thể khiến Tuân Thư sống lại, vậy mà chỉ cần một trái bàn đào to tròn bóng mượt là có thể tránh khỏi!

"Nghĩa mẫu, Xu nhi lại hỏi người, thực sự chỉ cần một trái bàn đào là có thể cứu Thư nhi được sao?" Dù Phượng Tĩnh Xu sợ hi vọng sẽ tan biến, lại vẫn nhịn không được nghi ngờ chờ đợi.

"Đúng vậy!" Vương Mẫu đáp, "Chỉ cần một trái bàn đào là được rồi! Có điều, nếu như có thể là một gốc bàn đào hoàn chỉnh, một cây bàn đào, như vậy hiệu quả lại càng tốt. Nói như vậy, có thể lấy cây làm hình, lấy đào làm tâm, cải tạo tốt hơn. Vả lại, thân thể sau khi cải tạo, sẽ là thánh vật của tiên gia, về sau có thể trở thành thánh tiên, Bàn Đào viên của Thiên Đình cũng sẽ tự động thuộc về quyền cai quản đào tiên." Vương Mẫu nhớ tới bởi vì hội bàn đào mà sắp sửa mất đi một vị thượng tiên Thiên Đình, càng không ngừng tiếc nuối.

"Nghĩa mẫu, gốc bàn đào ba ngàn năm đã như vậy, nếu như. . . . . . nếu như là gốc bàn đào chín nghìn năm thì sao?" Phượng Tĩnh Xu không nhịn được hỏi lần nữa.

"Gốc bàn đào chín nghìn năm? Đứa bé, con phải biết, bàn đào chín nghìn năm mới chín này, vân tím hạt nhỏ, người ăn vào thọ cùng thiên địa, nhật nguyệt, nếu như cả gốc cây nặn thành thân người, như vậy không chỉ có thể khiến Tuân Thư khởi tử hoàn sinh, đứng hàng tiên ban, hơn nữa ngay cả nguyên hồn Phượng Hoàng cũng có thể dung nhập vào trong linh hồn Tuân Thư, mà Phượng Hoàng chỉ cần trải qua vạn năm tu luyện, đã có thể lần nữa đạt được thân phậm thần thú thượng cổ! Không, không chỉ như vậy, sợ rằng đến lúc đó, Phượng Hoàng vượt qua thiên kiếp sẽ trở thành một thân thú trong số nguyên thần thượng cổ rồi!" Vương Mẫu tưởng tượng thấy nếu như có một gốc bàn đào chín nghìn năm, như vậy, vạn năm sau, thiên địa sẽ có cảnh tượng rạng rỡ như thế nào! Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó đã không nhịn được kích động.

Nhưng, đây tất cả cũng chỉ là nói suông, trên thực tế, không có bàn đào, không có gốc bàn đào, không có gốc bàn đào chín nghìn năm, càng không nói đến cái gì mà thần thú thượng cổ!

"Thiên mệnh, đây quả nhiên chính là thiên mệnh!!!" Nghe xong lời Vương Mẫu nói, trong lòng Phượng Tĩnh Xu nhất thời mừng như điên, "Thư nhi, thiên mệnh, thiên mệnh đó!!!"

Đúng, đây mới thật sự là thiên mệnh! Là thiên mệnh muốn để Tuân Thư sống lại, là thiên mệnh muốn để Phượng Hoàng hoàn hồn, là thiên mệnh muốn để bọn họ vĩnh viễn gần nhau không rời!!!

"Nghĩa mẫu! Xu nhi van người và Ngọc đế, nhất định phải cứu sống Thư nhi và Phượng Hoàng!!!" Phượng Tĩnh Xu thành kính dập đầu trên mặt đất, lòng tràn đầy vui sướng, bởi vì kiềm chế kích động mà thân thể không ngừng run rẩy.

"Đứa bé, bản cung đã nói. . . . . ."

"Nghĩa mẫu! Chẳng lẽ người quên ban đầu người tặng cho Xu nhi quà tặng trân quý nhất sao!?"

Phượng Tĩnh Xu vội vàng cắt đứt lời Vương Mẫu nói, đồng thời, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một gốc cây xanh óng mượt tràn đầy tiên khí.

Gốc cây xanh đó tản ra điềm lành, thấm nhuần ánh sáng tinh khiết, làm người ta phải nín thở.

Trên cây, chỉ có một trái lớn chừng miệng chén, một trái này, đỏ thắm bóng mượt, phía trên dây leo cuộn quanh, hiện đầy vân tím, khiến cho cả trái càng lộ thêm vẻ thần thánh mê người.

"Bàn đào chín nghìn năm!?" Vương Mẫu kêu lên sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status