Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 37


Không có gì xảy ra cả.

Bản thân Tịch Thấm Nhụy không thể tin được vận may của mình.

Khi nàng kinh sợ gan lớn đứng ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu, khi cả người nàng run rẩy nhìn các nam nhân bên cạnh nàng, lại phát hiện nét mặt bọn họ vẫn như thế, không nhìn ra có hận thù gì với nàng. Với tình cảm của bọn họ dành cho Phượng Tĩnh Xu, nếu bọn họ biết nàng làm ra những chuyện như vậy với Phượng Tĩnh Xu, nàng nói dối bọn họ, một khi bị bọn họ biết, bọn họ sẽ không thể nào bình tâm với nàng như thế được.

Trong lòng Tịch Thấm Nhụy nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ bọn họ không biết? Phượng Tĩnh Xu cũng không nói cho họ biết? Mục đích Phượng Tĩnh Xu giấu chuyện này là gì?

Trong đầu nàng xoay chuyển muôn vàn suy nghĩ, cũng không dám biểu lộ ở trước mặt bọn họ.

Bây giờ, nàng phải cẩn thận, nàng cảm thấy tất cả mọi thứ đều nằm trong tay Phượng Tĩnh Xu, mà nàng, hiện giờ chính là con mồi trên thớt đợi làm thịt, không biết khi nào thanh đao sắc bén đó sẽ chém xuống.

Nàng tựa như con hồ ly cẩn thận cụp đuôi, dưới thanh đao sắc bén diễn vai nhân vật hoàn mỹ, tự cho là không để lộ chút dấu vết, không bị người phát hiện, lại không biết, trò hề này, sớm đã bị người sáng tỏ thu vào đáy mắt.

Vừa thấy được vẻ mặt Tịch Thấm Nhụy, Kim Bích Đạc thông minh lập tức hiểu được, vị biểu muội luôn dịu dàng thanh nhã này của hắn, quả nhiên chính là hung thủ ám sát Phượng Tĩnh Xu.

Hắn nặng nề nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra lần nữa, liền quyết định, vĩnh viễn vạch rõ ranh giới với Tịch Thấm Nhụy, nàng, sẽ không còn là biểu muội của hắn nữa!

Đối mặt với nhiệt liệt hoan nghênh trong phủ thành chủ, Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười, từng người đều kiên nhẫn và kích động hô lên, thật giống như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tịch Thấm Nhụy.

Trong phủ thành chủ cử hành một yến tiệc ngắn nhưng long trọng, ăn uống linh đình, vui mừng, cho đến đêm khuya, mới tiệc tan nghỉ ngơi.

Tịch Thấm Nhụy đã sớm lấy lý do thân thể khó chịu mà về tới gian phòng của mình.

Kể từ khi Phượng Tĩnh Xu xuất hiện, nàng đã bắt đầu khẩn trương, thần kinh vẫn căng thẳng đến buổi tối, càng trở nên mất bình tĩnh.

Nàng cảm giác giống như có đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm ở sau lưng, nhưng xoay người lại không thấy gì hết; dường như nàng nghe thấy có người đang gọi nàng, giọng nói đó, âm trầm u ám, mang theo lạnh lẽo, khiến nàng không thể không nghĩ tới một người —— một người đã chết, Tuân Thư.

Giống như nàng nghe thấy hắn đang nói: "Tiện nhân. . . . . . giết tỷ tỷ của ta, xem ta giết chết ngươi thế nào. . . . . ."

Nàng cứ như vậy mà vội vã cuống cuồng, trong trạng thái nghi thần nghi quỷ, trông gà hoá cuốc. Ngay cả nhánh cây ngoài cửa sổ bị gió thổi đụng vào trên cửa sổ, cũng đều cảm thấy đó là do Phượng Tĩnh Xu vỗ vào, âm u nở một nụ cười lạnh lẽo với nàng, nói cho nàng biết, "Ngươi đã nằm trong lòng bàn tay của ta, muốn trả thù ngươi ra sao, ta cũng sẽ vui mừng. . . . . ."

Nàng nghĩ tới biểu ca của nàng, nàng giống như thấy được hận ý trên mặt biểu ca nhìn nàng chằm chằm nói: "Nữ nhân rắn rết này, hại người ta yêu, ta sẽ hận ngươi cả đời, để ngươi sống trong nghèo khó khốn khổ, muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Cảnh tượng liên tục xuất hiện giống như thật, khiến nàng dần dần không phân biệt rõ tất cả rốt cuộc là chân thực hay là ảo giác, mỗi một phần, mỗi một giây, nàng đều cố gắng giãy giụa giữa những chân thật và ảo tưởng đó. Nếu có người ở bên, sẽ nhìn thấy rõ, chỉ một buổi tối, Tịch Thấm Nhụy có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đó, đã từng bước một trở nên điên cường, đi vào con đường không rõ sống chết như thế nào.

Một tiếng cười nhạo, nhẹ nhàng tan đi.

Trong đêm tối, cặp mắt trong trẻo không nhìn Tịch Thấm Nhụy giãy giụa ở trong nhà nữa, thoải mái tựa vào trên xà nhà, lặng lẽ đợi đến tờ mờ sáng đến.

Thì ra những gì công chúa nói đều là sự thật. Viên thuốc nàng đưa, không chỉ có thành phần tuyệt dục, còn có thể làm cho người ta trong một đêm trở nên điên cuồng, không phân rõ hư thực.

Bây giờ, nàng bắt đầu mong đợi cuộc gặp gỡ ngày mai, Tịch Thấm Nhụy sẽ "điên cuồng" như thế nào. Hi vọng biểu hiện của nàng, không uổng công nữ nhi thành chủ nàng có địa vị cao lại tự hạ thấp thân phận bản thân để giám thị nàng. Trong đêm tối, đôi mắt Diệp Tùy Ngữ sáng rõ, đó là vẻ mong đợi đối với ngày mai.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Tiệc nghênh đón, địa điểm chọn ở bên ngoài thành Bạch Vũ, nơi mà ban đầu Phượng Tĩnh Xu đã ra lệnh hạ trại quân đội.

Trong một đêm, trên mặt đất đã dựng lên một cái đài cao hơn ba thước, trước doanh trại cũng xuất hiện mấy bộ bàn ghế dài sắp xếp chỉnh tề, trên những chiếc bàn còn bày thức ăn đơn giản và rượu.

Đêm qua, thành Bạch Vũ một đêm không ngủ.

Dân chúng phấn khích, tự giác mang bàn mang ghế trong nhà mình ra xếp trên đất trống dưới sự an bài của binh sĩ trong quân đội dọn xong chỗ cho nhà mình, vừa nổi lửa chuẩn bị giết gà mổ trâu, mở bàn tiệc rượu và thức ăn chờ ăn mừng.

Không cần người phụ trách cung cấp, không cần phái người an bài, dân chúng đã tự mình chuẩn bị “Tiệc nghênh đón” ổn thỏa, , một nhà lớn nhỏ hưng phấn ở hội trường, đợi công chúa đến. Mọi người vừa nói vừa cười, nói chuyện phiếm hát hò, rất náo nhiệt, ai cũng không cảm thấy mệt mỏi, đều cảm thấy trên người mình lan tỏa nhiệt tình, tuyệt không buồn ngủ.

Mặc dù sắp xếp chỗ chẳng phân biệt giàu nghèo, nhưng phú hào thân sĩ có tiền, vẫn thông qua bạc trong tay, đổi được chỗ gần đài cao, ngoài ra, còn có một số nhân sĩ nổi tiếng và người đức cao vọng trọng. Có điều trong giây phút đáng ăn mừng này, mọi người lại tuy hai mà một, tất cả đều hòa thuận vui vẻ.

Giờ Thìn, khi mặt trời mọc lên từ phía đông, quân đội vẫn hạ trại ở ngoài thành Bạch Vũ, xếp thành hàng chỉnh tề, bao vây hội trường tiệc nghênh đón lại.

Dân chúng thấy quân đội xuất hiện, cũng tươi cười trầm trồ khen ngợi. Binh lính trong quân đội cùng bọn họ chung hoạn nạn, cứu bọn họ ra từ trong thiên tai, trong đám binh lính này, dân chúng đều thấy được những gương mặt quen thuộc, người lính này đã đưa hắn rời khỏi thôn trang bị dòng nước lũ tàn phá, người lính kia đã tự mình mang thuốc băng bó cho họ lúc ngã bệnh, còn có binh lính này đã tìm được đứa bé bị thất lạc trong đám người hỗn loạn, người lính kia cứu được một bà lão lớn tuổi. . . . . .

Rất nhiều gương mặt, rất nhiều ân đức, quân đội kỷ luật nghiêm minh mang vẻ mặt nghiêm túc đối với dân chúng thành Bạch Vũ, giống như là người nhà của mình, đã mang lại hi vọng cho họ trong lúc khó khăn, để bọn họ có được hạnh phúc lần nữa, giống như được hồi sinh lần thứ hai.

Trải qua đợt thiên tai này, ấn tượng của dân chúng với quan binh đã thay đổi, trong dân chúng, bắt đầu lưu truyền một câu nói như thế này: quân dân là người một nhà.

Cũng bởi vì trận thiên tai này, quân đội đã phát huy tác dụng cực lớn, khi tất cả đều đã trôi qua, ở đất phong của Phượng Tĩnh Xu, thậm chí là cả Lộng Phong quốc, đột nhiên nổi lên lòng nhiệt huyết đi tòng quân, người người đều kiêu ngạo vì trong nhà mình có binh lính. Mà quân đội Lộng Phong quốc, dưới sự huấn luyện chuyên biệt của Phượng Tĩnh Xu, dần dần lớn mạnh, cuối cùng Lộng Phong quốc trở thành quốc gia lớn mạnh về quân sự trên đại lục Sở Ảnh. Chỉ là, đây cũng là chuyện thật lâu về sau.

Khi tất cả binh lính đều xếp thành hàng đứng ngay ngắn, xa xa đã truyền đến một hồi tiếng vó ngựa "lộc cộc", từ xa đến gần.

Lúc này, tất cả mọi người mới ngừng nói chuyện, đồng loạt xoay người nhìn về phía có tiếng vó ngựa —— thành Bạch Vũ.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, một đội nhân mã nhanh chóng phi như bay đến đây, ngay phía trước chính là Phượng Trạch công chúa và tám nam tử đi theo nàng đang cưỡi trên chín con tuấn mã!

Lúc này, Trương Liêm đứng ngay trước đội quân, trên mặt đã không còn sự nghiêm cẩn của quân nhân, trong mắt lóe lên kích động, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mặt vui mừng.

Khi đoàn người đã gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ, không cần người nào kêu, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng quỳ xuống chào đón, trong miệng hô to: "Cung nghênh công chúa! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! ! !"

Phượng Tĩnh Xu ghìm cương dừng ở trước đám người, lập tức đạp bàn đỡ, lớn tiếng nói: "Bình thân!"

Người phía sau nàng cũng rối rít xuống ngựa theo, đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.

Trước dân chúng là Diệp Diễn Nhữ, thành chủ thành Bạch Vũ có duyên mới gặp mặt một lần và Trương Liêm, đội trưởng đội kỵ vệ của Hiền vương phủ, bây giờ là thống lĩnh quân doanh chống thiên tai.

Nhìn thấy người quen, Phượng Tĩnh Xu tất nhiên cũng kích động thăm hỏi một phen, sau đó, dưới sự hướng dẫn của Diệp Diễn Nhữ và Trương Liêm, cùng tám người Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh, Văn Nhân Tĩnh Phong, Hoa Ngọc Dung, Kim Bích Đạc, Phượng Hàm Tiếu, Long Ứng Tình, Đệ Ngũ Long Quỳ phía sau, còn có Tịch Thấm Nhụy, Diệp Tùy Ngữ và Tư Khấu Ưng, đi lên đài cao, trên đài đã sắp xếp chỗ cho mấy người bọn họ, Phượng Tĩnh Xu ngồi ngay chính giữa, bốn chỗ hai bên để lại cho tám nam nhân, đến Tịch Thấm Nhụy theo sát Kim Bích Đạc ngồi xuống.

Hôm nay, xem ra Tịch Thấm Nhụy khá mệt mỏi, ánh mắt mơ màng mơ hồ bất định, ngay cả vẻ ngoài luôn làm cho người ta có cảm giác dịu dàng, nhã nhặn lại trở nên lộn xộn.

Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Diệp Diễn Nhữ đi đến trước đài kích động nói một hồi, hắn đại diện mọi người biểu đạt cảm kích với Phượng Tĩnh Xu, rồi sau đó mời Phượng Tĩnh Xu tự mình nói đôi lời với bách tính, cũng để bách tính có thể nhìn rõ đại ân nhân của họ, lĩnh chủ đất phong, Phượng Trạch công chúa.

Phượng Tĩnh Xu đứng lên, đôi mắt màu tím lướt qua tám nam tử bên cạnh, ở sau lưng bọn họ, xuất hiện tám Tử Linh Lung, trong nháy mắt gông cùm xiềng xích bọn họ lại, khiến bọn họ không thể động đậy.

Hài lòng cười một tiếng, cặp mắt như có như không liếc nhìn Tịch Thấm Nhụy, rồi sau đó nàng như không có việc gì đứng ở trên đài cao.

Nhìn từng ánh mắt cảm kích phía dưới đài, trong lòng Phượng Tĩnh Xu cũng dâng lên một hồi cảm động, nàng chậm rãi mở miệng, dùng nội lực truyền thanh, khiến mỗi người đều có thể nghe thấy nàng nói.

"Cám ơn mọi người đã yêu mến Tĩnh Xu." Ngừng một chút, tựa hồ đang nghĩ làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình, ,"Ta rất may mắn, có thể nhìn thấy mọi người ở đây. Chúng ta trải qua thiên tai tàn khốc, đã mất đi rất nhiều, hôm nay có thể ở tại nơi này, là trời ban cho phúc lớn."

Cặp mắt nhìn xa, nhìn mỗi một gương mặt ở dưới kia, "Mọi người nói ta là ân nhân của mọi người, thực ra không phải vậy, ân nhân lớn nhất của mọi người, thật ra thì chính là bản thân mình. Là mọi người đã giúp đỡ lẫn nhau trong hoạn nạn, đoàn kết nhất trí, mới có thể bình an vượt qua tất cả. Những gì ta làm, cũng chỉ là chuyện mà một lĩnh chủ nên làm. Ta không dám giành công, bởi vì trên người ta, lưng đeo hàng ngàn hàng vạn sinh mạng. Ta thẹn với bọn họ. Nếu ta có thể đến đây sớm hơn, như vậy, chúng ta cũng sẽ không mất đi nhiều người thân như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status