Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 37-2


Phượng Tĩnh Xu nhắm mắt cúi đầu, giọng đầy đau thương, "Hôm nay tất cả đều đã qua, nhưng, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên được những người thân đã mất của chúng ta."

Bởi vì lời nói của Phượng Tĩnh Xu, dân chúng đều rối rít cúi đầu rơi lệ, một số người già phụ nữ và trẻ con cũng bắt đầu nức nở.

Cả hội trường đều đắm chìm trong bi thương, mọi người đều thương nhớ người thân đã mất, không khỏi nắm chặt tay người bên cạnh.

Một lát sau, Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, cặp mắt đỏ bừng, lóe ra tia sáng.

"Chuyện cũ đã qua, chuyện sắp đến cần phải làm. Ta nghĩ, bọn họ ở trên trời cũng hi vọng chúng ta có thể có cuộc sống hạnh phúc, xây dựng lại gia viên. Cho nên, chúng ta phải tỉnh lại, sống thật tốt, quý trọng người bên cạnh!"

Dân chúng nghe thấy, không khỏi gật đầu.

"Hôm nay nhận được sự kính yêu của mọi người, ở tại nơi này chỉ vì được nhìn thấy ta một lần, biết ta có mạnh khỏe hay không, ,tấm lòng của mọi người ta đã nhận được. Là lĩnh chủ của mọi người, vì có thể làm cho mọi người nhanh chóng trở lại như xưa, trải qua cuộc sống ấm no, vì vậy, ở trước mặt tất cả mọi người, ta lập tức tuyên bố một chuyện ngay tại đây."

Mọi người nghe vậy, đều nghi ngờ nhìn Phượng Tĩnh Xu trên đài, chờ đợi lời kế tiếp của nàng.

"Phàm là con dân đất phong ba thành của ta, kể từ hôm nay, trong vòng mười năm, đều miễn thuế!"

Vừa dứt lời, đám người lập tức giống như bom nổ oanh tạc, không dám tin lời mà chính mình nghe được.

"Công chúa, người nói chuyện này là thật!?" Một vị thân sĩ kích động tiến lên hỏi.

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, "Mọi người vượt qua cơn hoạn nạn này, gầy dựng lại gia viên đã rất vất vả, chúng ta làm quan phủ, phải thông cảm cho sự đau khổ của mọi người, cố gắng trợ giúp mọi người. Ba thành Bạch Vũ, Quách Duy, Tương Lý của ta vẫn là nơi trù phú nhất Lộng Phong quốc, nhưng trải qua đợt khó khăn này, ba thành đã dần kém xa những nơi khác, muốn khôi phục lại phồn vinh ngày xưa trong vòng hai mươi năm là không thể nào. Chẳng qua nếu như quan phủ miễn thuế, để mọi người có tích góp được nhiều tiền bạc hơn thì muốn khôi phục lại, cũng không cần chờ tới hai mươi năm." Nàng nói với đám người phú hào: "Muốn có được nhiều lợi ích hơn, không thể chỉ chăm chăm việc của mình, mà phải cùng nhau phát triển mới có thể được nhiều lợi ích. Ta hi vọng các ngươi có thể hiểu đạo lý này. Sau này trong quá trình xây dựng lại, các ngươi là trụ cột quan trọng trong việc phát triển kinh tế của ba thành, nếu như làm tốt, ta tất nhiên có thưởng, nếu người nào nhân cơ hội làm khó dễ, vậy thì đừng trách ta không nể tình!"

Thương nhân hiểu được việc có lợi cho mình, nếu bọn họ thông minh, sẽ làm theo lời nàng nói, nếu như ai dám suy nghĩ lệch lạc, gây ra việc cản trở sự phát triển của ba thành, như vậy nàng tuyệt đối không bỏ qua!

Các phú hào quyền quý hai mặt nhìn nhau, giờ phút này, trong lòng bọn họ dâng lên một sự kính nề từ trong thâm tâm, đều cảnh tỉnh mình ở trong đầu, ngàn vạn lần không thể đối nghịch với thiếu nữ trước mặt.

Thấy lời đe dọa của mình có tác dụng, Phượng Tĩnh Xu hài lòng gật đầu, rồi sau đó nói tiếp: "Tin rằng không lâu nữa sẽ có thánh chỉ của hoàng thượng truyền xuống, mọi người yên tâm, hoàng thượng nhất định sẽ giúp chúng ta, các ngươi chỉ cần an tâm xây dựng lại gia viên của mình là được rồi!"

Tất cả mọi người không kìm được vui mừng, bọn họ không ngờ công chúa lại có thể miễn thuế cho bọn họ, hoàng thượng còn hạ chỉ đến giúp đỡ bọn họ, đây chính là tin tức vô cùng tốt!

Lúc này, có một đứa bé nói một câu, câu nói đó, ở trong đám người lại vang lên một cách khác thường: "Công chúa điện hạ, tướng công Phượng Hoàng của người đâu?!"

Trong phút chốc, tất cả mọi người ngậm miệng lại, toàn trường lập tức yên tĩnh như chết.

Tướng công Phượng Hoàng!

Theo lời đồn đãi về Phượng Tĩnh Xu truyền ra mà nổi danh, còn có "tướng công Phượng Hoàng " của nàng.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, cũng không có người chứng kiến, nhưng dựa vào tin tức truyền đến, mọi người phỏng đoán, Phượng Hoàng mà ngày đó bọn họ nhìn thấy chính là một trong các vị tướng côn bên cạnh công chúa. Mà hôm qua, mọi người trong thành nhìn thấy mấy nam tử bên cạnh nàng, đột nhiên thiếu mất một vị thiếu niên áo đỏ, , càng khẳng định Phượng Hoàng đó chính là người thiếu niên ấy. Trong một buổi tối, sự suy đoán này đa truyền khắp thành.

Lời đồn đãi giữa người lớn, tất nhiên bị con nhà mình nghe được. Mọi người không ngờ tới, vấn đề được coi là cấm kỵ này lại bị một đứa bé vô tri nói ra.

Mẹ đứa bé tát một cái, "chát" một tiếng che miệng đứa bé nhà mình lại, che kín mít, nói không ra lời.

Đột nhiên bị nói tới điểm yếu lòng, Phượng Tĩnh Xu im lặng, một cỗ đau thương không thể ức chế bộc lộ ra ngoài.

"Công chúa tha mạng!" Thấy Phượng Tĩnh Xu không nói lời nào, mẹ của đứa bé bị sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, kéo đứa bé lại "rầm" quỳ xuống liều mạng cầu xin tha thứ, mà đứa bé kia, vẻ mặt vô tội, còn không biết tại sao mẫu thân của mình lại phải quỳ xuống.

Phượng Tĩnh Xu nhấc tay, một làm gió nhẹ lướt qua, đỡ hai người đang quỳ xuống dậy.

"Tướng công Phượng Hoàng của ta, " Phượng Tĩnh Xu nhìn sự tò mò lóe lên trong mắt đứa bé, dịu dàng nói: "Hắn đã trở lại Thiên Đình rồi."

"Oa, Thiên Đình? Người đó đúng là Phượng Hoàng sao!?" Đứa bé nhìn công chúa cao cao tại thượng lại có thể trả lời vấn đề của nó, vì vậy lại vui mừng hỏi.

Phượng Tĩnh Xu cười một tiếng, nói: "Mặc kệ hắn là Phượng Hoàng hay không, ở trong lòng ta hắn vĩnh viễn giỏi nhất, ngay lúc ta bất lực nhất, hy sinh bản thân, chỉ vì một câu nói của ta. Vì vậy, hắn vĩnh viễn sống ở trong lòng ta. Mà hồn phách của hắn, nhất định đã cùng các linh hồn đã hy sinh anh dũng tới tây phương cực lạc rồi."

Đứa bé cái hiểu cái không, nghi ngờ nhìn Phượng Tĩnh Xu, lại hỏi: "Vậy hắn còn có thể trở lại không?"

Phượng Tĩnh Xu nhìn về phía bầu trời, khóe miệng cong lên một nụ cười, "Sẽ, chỉ cần thành tâm cầu nguyện, ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ lại trở lại bên cạnh ta."

Dường như cảm nhận được sự tín niệm kiên định của Phượng Tĩnh Xu, tâm tình mọi người lại trở nên thoải mái hơn, mặc dù bọn họ đều biết, người chết không thể sống lại.

"Công chúa, chúng ta đều tin tưởng rằng Tuân Thư công tử nhất định sẽ trở lại bên cạnh người, tình cảm của người kiên định như vậy, có thể hy sinh vì đối phương, người còn vì Tuân Thư công tử mà nhảy sông chết vì tình, ông trời nhất định sẽ không chia rẽ mọi người." Diệp Diễn Nhữ đứng bên cạnh an ủi Phượng Tĩnh Xu.

"Nhảy sông?" Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, khóe miệng dần dần nở một nụ cười.

"Đúng vậy! Mọi người đều biết, người hy sinh vì Tuân Thư công tử mà tinh thần rối loạn, nên nhảy sông chết vì tình. Tất cả mọi người đều thán phục tình cảm của người!" Diệp Diễn Nhữ thấy Phượng Tĩnh Xu bảy ra vẻ "nghi ngờ", chủ động giải thích.

"Ngày đó ta rơi xuống sông cũng không phải vì Thư nhi chết vì tình mà!" Trên gương mặt Phượng Tĩnh Xu lộ ra vè nghi ngờ, "Là ai nói cho các ngươi biết ta nhảy xuống sông chết vì tình? Khi đó rõ ràng là. . . . . ."

Phượng Tĩnh Xu còn chưa dứt lời, phía sau lưng truyền đến một làn gió, trong mắt nàng thoáng qua một tia sáng, thân hình ngừng lại, trong tiếng kêu của tất cả mọi người mà rơi xuống đài cao. Mà trên vai nàng, đột nhiên cắm một thanh chủy thủ!

"Ha ha ha! Chết rồi, chết rồi!!!" Một tiếng cười dữ tợn vang lên sau khi Phượng Tĩnh Xu rơi xuống đài cao.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, người phát ra tiếng cười dữ tợn đó, lại là Tịch Thấm Nhụy vẫn yên lặng ngồi ở phía sau!

Lúc này, nàng đã không còn mang khí chất tiểu thư khuê tú nữa, ngược lại dường như giống bà điên có tinh thần thất thường. Chỉ thấy một đầu tóc nàng lộn xộn xõa dài, cặp mắt đỏ bừng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn gầm gừ, tiếng cười chói tai truyền ra từ đó càng lộ vẻ điên cuồng. Sắc mặt nàng dữ tợn cười lớn, ngón tay duỗi ra chỉ về phía dưới đài kêu lên: "Chết! Chết! Rốt cuộc cũng chết rồi! Phượng Tĩnh Xu, kẻ tiện nhân này, ta có thể giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai!!!"

Mọi người kinh ngạc, nghe thấy những lời này của Tịch Thấm Nhụy thì hung hăng hít một ngụm khí lạnh.

"Ngươi chết rồi sẽ không có ai biết bí mật của ta! Ha ha ha!" Nàng cười cười, đột nhiên vẻ mặt phẫn hận hét lớn nhìn phía dưới đài: "Ngươi vốn không nên còn sống! Tại sao ngươi không bị tên Long Ứng Quân đó ngủ đi, làm một tàn hoa bại liễu! Tại sao ngươi không chết đuối dưới sông Mịch đi! Tại sao ngươi không chết dưới thanh chủy thủ kia đi! Kẻ tiện nhân, ai bảo ngươi cướp biểu ca của ta! Lần này ngươi không giành được, biểu ca là của ta, vĩnh viễn đều là của ta!!!"

Lúc này, sau lưng Tịch Thấm Nhụy đột nhiên truyền đến tiếng kêu to: "Tĩnh!!!"

Tịch Thấm Nhụy vừa quay đầu lại, thấy gương mặt sợ hãi của tám nam tử, nàng hoảng hốt, thần sắc chợt biến đổi, "rầm" quỳ gối bên đài, một tay đặt trên đài, một tay với xuống, trong miệng còn hét lớn: "Công chúa! Công chúa!"

Mọi người dưới đài nhìn thấy nàng đột ngột thay đổi sắc mặt, lại ngạc nhiên, trong lòng không khỏi hỏi: nàng ta đang làm gì vậy?

"Tĩnh nhi!" Đám người Phượng Duy Tĩnh nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu bị đâm, tinh thần phân liệt, nhưng lại không biết vì sao không thể động đậy, nói cũng nói không ra được. Đợi đến khi bọn hắn nghe thấ lời nói của Tịch Thấm Nhụy, trên mặt đều lộ sát ý.

Khi bọn hắn phát hiện có thể động đậy, tất cả đều kêu tên Phượng Tĩnh Xu rồi bay thật nhanh lên trước, rồi lại kỳ dị phát hiện mình chỉ có thể di chuyển đến bên đài, vốn không thể nhảy xuống được.

Đợi khi tám người đi tới bên cạnh Tịch Thấm Nhụy, gương mặt Tịch Thấm Nhụy đã tràn đầy nước mắt, nàng quay đầu lại, nói với Kim Bích Đạc: "Biểu ca! Biểu ca! Công chúa đã nhảy xuống sông rồi!!!"

Tám người nghe thấy lời Tịch Thấm Nhụy nói, tất cả đều sững sờ, vẻ mặt Kim Bích Đạc hung ác quát lên: "Ngươi nói cái gì!?"

Tịch Thấm Nhụy bất lực nhìn Kim Bích Đạc, gấp giọng nói: "Công chúa nhảy sông chết vì tình rồi!!!"

"Ngươi lặp lại lần nữa!?" Kim Bích Đạc quát lên.

"Thật đó, công chúa vì Tuân Thư nhảy xuống sông chết vì tình rồi! Vừa rồi muội muốn kéo nàng lên, nhưng nàng lại lập tức nhảy xuống rồi biến mất!" Tịch Thấm Nhụy nói xong, lại quay đầu, nhìn về phía mọi người dưới đài hét lớn: "Công chúa! Công chúa! Người đang ở đâu!"

Nếu vụ ám sát bất thình lình xảy ra khiến mọi người kinh ngạc, thì một màn đang diễn ra trước mặt bọn họ ngay lúc này lại khiến bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối.

"Tại sao nàng lại nhìn chúng ta gọi công chúa?"

"Nàng nói công chúa nhảy xuống sông rồi, nhưng rõ ràng là nàng vừa lấy chủy thủ đâm vào người công chúa mà!"

"Nàng nói nàng kéo công chúa, nhưng vừa rồi là nàng đẩy công chúa xuống đài!"

"Nàng còn mắng công chúa là tiện nhân!"

"Nàng nói nàng đã giết công chúa một lần!"

"Nàng nói sông Mịch! Còn có chủy thủ!"

Ngay lúc Tịch Thấm Nhụy mang vẻ mặt vô tội bất lực nhìn Kim Bích Đạc phía sau nàng, dân chúng dưới đài cao đã oanh tạc một hồi, xôn xao ầm ĩ, từng lời từng lời đều vang lên đầy sự kinh hoàng và không thể ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status