Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 40


Khi đám người Phượng Tĩnh Xu hạ xuống từ trên không, một bóng người màu xanh lục đi ra từ một doanh trại khác trong rừng cây nhỏ, ,giống như đã sớm ngờ tới, chờ ở ngoài rừng cây.

Vừa nhìn thấy người nọ, Phượng Tĩnh Xu bĩu môi, nói: "Người thật đúng là thành bán tiên! Ngay cả chúng ta ở chỗ này cũng biết!"

Người nọ cười hì hì nói: "Tất nhiên! Không có chút phân lượng, sao dám làm sư phụ của ngươi!" Người này chính là sư phụ của Phượng Tĩnh Xu, Lục Miểu chân nhân.

Lúc này, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh bên cạnh Phượng Tĩnh Xu bên cạnh cung kính hành lễ với Lục Miểu chân nhân, nói: "Đồ nhi bái kiến sư phụ!"

"Được rồi, được rồi, " Lục Miểu chân nhân khoát khoát tay, "Lễ lộc gì, thiệt là, hai người các ngươi quá tuân thủ quy củ, tuyệt không giống như oa nhi đi theo bên cạnh các ngươi!" Trong lời nói ám chỉ Phượng Tĩnh Xu không có quy củ, lắng nghe tiếp, lại vẫn có thể nghe ra một chút oán giận.

Những người còn lại, cũng ngạc nhiên nhìn Lục Miểu chân nhân, dáng vẻ kia tựa như đang nhìn động vật quý hiếm trong vườn thú vậy. Bọn họ đã nghe qua đại danh của Lục Miểu chân nhân, chỉ là, người này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là nhân vật trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy được kỳ nhân tiếng tăm lừng lẫy võ lâm này. Nhưng, nếu nói là kỳ nhân võ lâm, sao hắn lại không có một chút phong phạm đại sư, từ lúc bắt đầu, giống như một lão ngoan đồng vậy, khiến bọn họ rất kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là "càng là đại sư càng quái dị" trong truyền thuyết sao?

Lục Miểu chân nhân bị mấy nam nhân nhìn vậy có chút lạ, không khỏi nói với Phượng Tĩnh Xu: "Oa nhi, sao mấy nam nhân phía sau ngươi lại nhìn ta như vậy hả?"

Phượng Tĩnh Xu liếc mắt nhìn các nam nhân bên cạnh bị Lục Miểu chân nhân nói cũng có chút xin lỗi, cười nhạo nói: d,0dylq.d "Nhìn sự hiếm lạ thôi!"

Nói xong, lướt qua Lục Miểu chân nhân, đi vào trại lính. Người phía sau Phượng Tĩnh Xu cũng đi theo nàng, chỉ để lại một Lục Miểu chân nhân đang thừ người ra.

Lúc đến trại lính, đoàn người bị chặn lại.

"Người tới là ai!" Binh sĩ canh giữ trại để vũ khí trong tay chắn ngang trước mặt Phượng Tĩnh Xu.

"Mau tránh ra!" Lục Miểu chân nhân theo kịp phía sau bước lên trước, "Nhanh đi bẩm báo vương gia, Tiếu vương gia và Phượng Trạch công chúa đến rồi!"

"Dạ!" Binh lính vừa nghe thấy hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, vội vàng thả vũ khí ngăn chặn xuống, nhanh chân chạy vào lều của Hiền vương.

Đám người Phượng Tĩnh Xu đi theo hướng binh lính chạy đi.

Nửa đường, đột nhiên một bóng dáng hiện ra chắn trước mặt Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bị một người ôm lấy.

"Tĩnh Xu! Cuối cùng muội cũng đến rồi!" Không đợi Phượng Tĩnh Xu phản ứng kịp, người nọ lại kéo khoảng cách giữa hai người ra, sau đó hai bàn tay bắt đầu quấy rối sờ loạn ở trên người Phượng Tĩnh Xu, còn không ngừng hỏi : "Muội ở đất phong vẫn tốt đó chứ? Tình hình bên kia đã khống chế được chưa? Có bị thương không? Tỷ xem thử, để tỷ xem một chút!"

"Ách. . . . . ." Một hồi trời đất quay cuồng, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu thấy rõ chủ nhân " đôi bàn tay quấy rối" sờ tới sờ lui ở trên người nàng——

"Cái đó, Mộng Cơ. . . . . ." Co quắp khóe miệng, Phượng Tĩnh Xu liếc một cái bên cạnh tối mặt trung nam nhân, cười khan nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh đi! Lấy lại tay trước đã."

Nghe thấy lời Phượng Tĩnh Xu nói, Tử Mộng Cơ sững sờ, lúc này mới cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo truyền đến từ bên cạnh, giật mình, theo bản năng rút lại móng vuốt nhỏ của mình.

"Ha ha! Muội muội, xem ra muội càng ngày càng quý rồi, ngay cả sờ cũng sờ không được!" Một hồi tiếng chuông lanh lảnh vang lên, một bóng người màu tím mang theo nụ cười lười biếng đi tới, cánh tay ngọc đã từng mang vòng tay hồ ly, giờ lại bị băng gạc trắng che phủ.

"Tỷ tỷ!" Phượng Tĩnh Xu nhìn bóng dáng chậm rãi đi tới, vui mừng kêu một tiếng.

"Ơ, cũng không tệ lắm, còn nhớ rõ người đang vào sinh ra tử ở biên cảnh như chúng ta đấy!" Tính tình Tâm Mộng Hồ mang theo sự cay độc ẩn chứa quyến rũ, , cười duyên đến gần Phượng Tĩnh Xu, "Để tỷ tỷ véo thử khuôn mặt nhỏ bé này xem, có gầy đi không?" Nói xong, định đưa tay bẹo má Phượng Tĩnh Xu.

Không đợi đám người Phượng Duy Tĩnh có động tác, một cái tay đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Tâm Mộng Hồ.

"Làm gì, buông ra!" Tâm Mộng Hồ cũng không quay đầu lại, khẽ quát một tiếng.

"Tay bị thương, không nên động." Người nọ cũng không giận Tâm Mộng Hồ, chỉ đáp một câu như vậy.

"Hừ! Xen vào việc của người khác!" Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu cho rằng Tâm Mộng Hồ sẽ trừng mắt tranh luận với hắn, Tâm Mộng Hồ cũng chỉ hừ một tiếng, không gây chuyện nữa, tay vươn ra cũng ngoan ngoãn rụt lại.

Wow! Phượng Tĩnh Xu chau chau mày, không ngờ mới hơn một tháng không gặp, hồ ly tỷ tỷ của nàng lại biến thành như vậy!

Nàng nhìn Tử Mộng Cơ, bộ dáng Tử Mộng Cơ thấy nhưng không kinh ngạc, ngược lại mang vẻ mặt xem trò vui nhìn hai người trước mắt.

Tên Hàm Tinh này có chút tài mọn nhỉ!

Phượng Tĩnh Xu nhìn Tâm Mộng Hồ mang dáng vẻ cau mày tức giận không có chỗ bộc phát cùng với Hàm Tinh lặng lẽ đứng bên cạnh nàng mang sắc mặt dịu dàng, nghĩ thầm xem ra ban đầu quyết định tác hợp hai người này là không sai.

Lúc này, binh lính đi bẩm báo chạy ra từ trong lều vải, nói với Phượng Tĩnh Xu: "Công chúa, vương gia đã thức dậy, xin đi theo tiểu nhân!"

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, nói với Tử Mộng Cơ và Tâm Mộng Hồ: "Hay chúng ta đi thăm phụ thân ta trước đã, có lời gì sau này nói tiếp đi!"

Mọi người đi theo binh lính tiến vào trong doanh trướng.

Doanh trướng bị một tấm bình phong ngăn cách, bên ngoài là nơi xử lý chuyện hằng ngày, còn bên trong dùng để bố trí thành gian nhỏ để nghỉ ngơi.

Giờ phút này, một người nửa nằm nửa ngồi trên giường, tình thần kích động nhìn chằm chằm trướng mành.

Khi đám người Phượng Tĩnh Xu tiến vào lều vải, nàng lập tức cảm nhận được ánh mắt sau tấm bình phong.

"Phụ thân!" Phượng Tĩnh Xu bước nhanh đi vào, lướt qua bình phong, rốt cuộc thấy được phụ thân của nàng Phượng Vu Dực.

"Xu nhi!" Phượng Vu Dực nhìn thấy con gái của mình, kích động ngồi ngay ngắn lại, cái chăn đắp lên trên người của hắn cũng rớt xuống theo, lộ ra hơn nửa người trên bị băng bó bằng vải trắng.

Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu bị băng gạc thu hút, trong mắt thoáng chốc lướt qua một tia sắc lạnh. Nàng tiến lên đỡ Phượng Vu Dực dựa vào đầu giường, lo lắng hỏi: "Phụ thân, sao rồi, còn đau không?"

Phượng Vu Dực cười lắc đầu, "Đã không còn đau."

Nói là không đau, nhưng nhìn thấy sắc mặt Phượng Vu Dực tái nhợt, Phượng Tĩnh Xu biết lúc ấy nhất định đã chảy rất nhiều máu, không thì phụ thân của nàng cũng không nằm trên giường cho đến bây giờ. Phải biết, từ trước tới nay phụ thân của nàng luôn là người có thể ngồi quyết không nằm, có thể đứng tuyệt không ngồi, có thể chạy tuyệt không đứng.

"Đừng lo lắng, không sao nữa rồi. Đánh giặc thì sao có thể không bị thương chứ?" Phượng Vu Dực thấy sắc mặt Phượng Tĩnh Xu vẫn căng thẳng, biết nàng không vui vì thương thế của mình, vì vậy mở lời an ủi nói.

Phượng Tĩnh Xu nghe vậy cau mày nói: "Người khác con mặc kệ, nhưng mà là phụ thân, ai làm tổn thương, thì phải trả giá cao!"

Phượng Vu Dực thấy nàng còn tức giận, vì vậy vỗ vỗ hai tay nàng, nói: "Lúc ấy tất cả mọi người vội vàng giết địch, nào biết là ai tổn thương!" Tính khuyên nàng chớ so đo.

Nàng tất nhiên biết nên tìm ai tính sổ, chỉ là, xem ra phụ thân của nàng cũng không hy vọng nàng báo thù, "Vậy cũng tốt, con không nói chuyện này nữa." Không nói, nhưng cũng không phải không làm.

"Cha, may mà cha không có gì đáng ngại, nếu không nương mà biết sẽ khóc thành cái dạng gì rồi!"

"Ai, cho nên ta mới không để bọn họ truyền tin tức về mà!" Phượng Vu Dực lắc đầu, "Kể từ khi ta với nương con quen biết đến thành thân tới nay, cũng chưa có rời khỏi nàng lâu như vậy, không biết một mình nàng ở trong vương phủ trải qua thế nào!"

Phượng Tĩnh Xu thấy dáng vẻ Phượng Vu Dực lo lắng, biết lúc trước cha che giấu lo âu trong lòng, không để cho người khác biết, dù sao nơi này cũng là chiến trường hành quân đánh giặc, không phải lúc đàm luận tư tình nhi nữ, nhưng bây giờ gặp được nữ nhi, nỗi nhớ thê nữ càng sâu đậm.

"Yên tâm đi, phụ thân, con nhất định sẽ để người nhanh chóng trở về gặp nương!" Phượng Tĩnh Xu nói thật.

"Ha ha! Phụ thân có những lời này của con là đủ rồi!" Phượng Vu Dực cũng không cho lời của Phượng Tĩnh Xu là thật, chỉ coi nàng nhất thời an ủi. Rồi sau đó hắn đưa mắt nhìn các nam nhân đứng thành một hàng phía sau nàng, "Duy nhi, Tĩnh Ảnh, Hàm Tiếu, các con cũng đến rồi."

Phượng Duy Tĩnh đi tới bên giường Phượng Vu Dực, "Phụ thân, người chịu khổ."

Tĩnh Ảnh ôm quyền hành lễ: "Vương gia."

Phượng Hàm Tiếu cũng chào Phượng Vu Dực, "Hoàng thúc."

Phượng Vu Dực cười cười, lại nhìn những người còn lại: "Xu nhi, con không giới thiệu với cha mấy người này sao?"

Phượng Tĩnh Xu nghe ra cười nhạo trong lời của Phượng Vu Dực, sắc mặt nóng lên, lớn giọng: "Cha!"

"Ha ha! Oa nhi này còn biết đỏ mặt đấy!" Lục Miểu chân nhân cười lên ha hả.

"Đúng vậy! Tỷ nói này muội muội, người nào có chí lớn bảo muốn xem mỹ nam khắp thiên hạ sao lại rút lại rồi? Lại còn xấu hổ nữa!" Tâm Mộng Hồ cũng giễu cợt theo.

"Hừ, cái này gọi là khiêm tốn!" Phượng Tĩnh Xu quay đầu hừ một tiếng.

(còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status