Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 43-2


Có ai đang lúc đánh giặc còn mang đồ vật tựa như giường nhưng không phải là giường ra như vậy, ,dửng dưng mà nằm hiên ngang giữa thiên quân vạn mã thế!

"Xu nhi! Con. . . . . ." Phượng Vu Dực không khỏi luống cuống kêu lên.

"Phụ thân, người không nhớ rõ hứa hẹn giữa chúng ta sao?" Phượng Tĩnh Xu cũng không quay đầu lại, chỉ là nói một câu, khiến Phượng Vu Dực nuốt những lời còn lại.

Đùa gì thế, hắn đã đến nơi này rồi, nếu như bị nữ nhi đuổi về trước mặt nhiều người như vậy, thì vương gia như hắn còn có mặt mũi gì nữa!

Đợi khi nhìn rõ người đột nhiên xuất hiện kia, trái tim Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy vẫn treo ngược rốt cuộc cũng thở phào. Từ lúc bắt đầu, bọn họ cũng chưa nói chuyện, theo sự phân phó của nàng giao tất cả mọi chuyện cho Sa Y Hãn, nhưng bọn họ cũng lo lắng tìm kiếm, không nhìn thấy bóng dáng của nàng, tim gần như muốn nhảy ra ngoài, chỉ sợ xảy ra chuyện gì không thể khống chế ngoài ý muốn, bây giờ nàng đã tới, bọn họ cũng không lo lắng nữa.

Sa Y Hãn nheo cặp mắt nhỏ lại, nhìn qua, rốt cuộc nhận ra người áo đỏ ngoài mười dặm kia là ai, không khỏi cười nhạo nói: "Sao vậy, các ngươi không được sao? Ngay cả Phượng Trạch công chúa tiếng tăm lừng lẫy cũng phải mời tới, ba mươi mấy vạn người các ngươi, từng người đều lớn trưởng thành hết rồi, chẳng lẽ lại muốn núp ở sau một nữ nhân sao?!" Nói xong, cười trào phúng ba tiếng, lại nói: "Phượng Trạch công chúa, ta vốn tưởng rằng ngươi là người tương đối thông tuệ, không ngờ cũng là mỹ nhân xinh đẹp không có đầu óc, ngươi coi nơi này là nơi nào? Lại còn nằm ở đây, sao, là muốn cho gia tới hưởng dụng sao?!"

"Sa Y Hãn !©¸®!" Sa Y Hãn vừa nói ra khỏi miệng, sau lưng Phượng Tĩnh Xu đồng thời vang lên một tiếng gầm, hơn mười đạo sát khí ác liệt thẳng tắp áp về phía hắn.

"Đây là quốc thổ Lộng Phong quốc ta, bản cung muốn làm gì ở đâu còn phải để người khác quơ tay múa chân sao?" Phượng Tĩnh Xu lười biếng nằm ở trên tháp quý phi, ngón tay trắng noãn quấn nhẹ lọn tóc, không ngẩng đầu, thái độ cực độ ngạo mạn, "Đây là chó nhà ai thế? Giọng lớn như vậy, còn thối như thế, muốn xông chết chúng ta rồi. Ai ~ ta nói, sao quý quân không chốt cửa lồng giữ chó điên vậy, còn để nó chạy tới trước mặt, đây không phải là làm mất thể diện của Việt Sa quốc các ngươi sao?"

Các tướng sĩ Lộng Phong quốc vừa mới còn lửa giận nghe nói xong đều "ha ha" cười to lên.

"Ngươi!" Sa Y Hãn biến sắc, tức giận nói: "Nha đầu thối ngươi miệng mồm lanh lợi đấy! Ta nói ngươi trước đó thanh danh lan truyền lớn, , muốn lưu lại cho ngươi mấy phần mặt mũi, không ngờ ngươi lại thế mà không biết xấu hổ!"

Phượng Tĩnh Xu nở nụ cười giễu cợt, sờ sờ khuôn mặt của mình nói: "Bản cung cực kỳ hài lòng gương mặt của mình, mặt của chó, bản cung cũng không dám lấy đâu! Đầu bản cung cũng không phải bị kẹp cửa, không muốn dùng gương mặt nhỏ bé như hoa như ngọc để đổi lại mặt chó vừa già vừa nhăn thế đâu. Phi phi phi! Chó già đừng làm bản cung sợ đó."

"Ha ha ha!"

Phượng Tĩnh Xu nói một hồi, lại khiến ba mươi mấy vạn người sau lưng ồn ào cười to.

Nàng dùng nội lực truyền âm, vì vậy mỗi người đều nghe rõ ràng lời của nàng, lần này nói tiếp, khiến bọn họ mới vừa tức giận đã tiêu tán hết.

"Ngươi!" Sa Y Hãn lại bị vũ nhục trước mặt mọi người, lúc này đã tức giận đến toàn thân phát run, "Chó bại quân cũng dám nói ẩu nói tả, xem hôm nay ta không đạp bằng thành Á Lý của ngươi, rút gân lột da con tiểu tiện nhân không biết lễ nghĩa ngươi!"

Lời này vừa nói ra, sát ý vừa rồi càng thêm lạnh lẽo, đáng tiếc chính hắn đang nổi giận nên cũng không phát hiện.

Phượng Tĩnh Xu cũng không để ý tới lời của hắn, chỉ nói: "Bại quân? Hừ, quý quân thắng không cần dùng võ, có gì để hả hê."

Sa Y Hãn hừ nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, mặc kệ ta dùng cách gì, tóm lại các ngươi đại bại, chính các ngươi đánh không lại, còn có gì để nói! Tiểu tiện nhân cũng biết sợ?!"

Cười nhạo một tiếng, Phượng Tĩnh Xu nói: "Xem ra ngươi còn biết được đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, vậy thì, bản cung hỏingươi một câu nữa, ngươi thật sự không lui binh, nhất định cố ý lấy thành Á Lý của ta?"

Cho rằng Phượng Tĩnh Xu sợ, lần này nói có ý lấy lòng cầu xin tha thứ, Sa Y Hãn ngạo mạn nói: "Thành Á Lý, Lộng Phong quốc, Sa Y Hãn ta tình thế bắt buộc lấy!"

"Tình thế bắt buộc? Xin hỏi con chó già ngươi có gì dựa vào mà dám buông lời cuồng ngôn?"

Sa Y Hãn bị Phượng Tĩnh Xu trái một tiếng con chó già phải một tiếng con chó già kích động lửa giận, vung tay lên, chỉ vào sau lưng cả giận nói: "Chỉ bằng Phích Lịch Lôi vô địch phía sau ta! Hôm nay ta sẽ san bằng đại quân Lộng Phong quốc ngươi!"

"Hả? Chỉ bằng những thứ kia?" Phượng Tĩnh Xu làm bộ kinh ngạc.

"Thế nào, sợ?" Sa Y Hãn cho rằng Phượng Tĩnh Xu đang kinh sợ, vì vậy hả hê nói: "Ta cho ném mấy Phích Lịch Lôi khiến đại quân của ngươi lui sau mười dặm, chẳng lẽ còn sợ không đạp đổ được các ngươi sao!"

"Ai nha, đúng vậy!" Phượng Tĩnh Xu nhẹ nhàng nói: “Ta sợ quá! Ta thật sự sợ ngươi không đánh trúng!" Nói xong, vẫn cười "khanh khách" lên, tiếng cười phiêu du trong không khí, giống như đang cười nhạo sự uy hiếp vừa rồi của Sa Y Hãn quả thực là trò đùa.

Ngay lúc cười, Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nói ra: "Tấn công Lộng Phong quốc, đả thông Tuyệt Tích sâm lâm, thuốc nổ tổng cộng hai mươi sáu phát; đánh lén Lộng Phong quốc ta, sáu phát; Việt Sa quốc lấy một xe thuốc nổ ở Phích Lịch đường từ đại hội võ lâm tổng cộng là năm mươi cân, một phát là một cân hai lượng, lúc này trừ ba mươi tám cân bốn lượng ngươi đã dùng, còn sót lại mười một cân sáu lượng, còn có thể chế tạo chín phát Phích Lịch Lôi nữa, không biết ta nói đúng không?"

Phượng Tĩnh Xu nói rất chậm rãi, tạo thành áp lực to lớn trong lòng Sa Y Hãn, hắn càng nghe trong lòng càng kinh hãi, sao nàng biết rõ tình hình bên này của bọn họ?

Ngay cả hắn cũng mời từ miệng Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy biết được con số cụ thể vào sáng sớm hôm nay, không ngờ nàng cũng biết!

"Sao ngươi biết?!"

Phượng Tĩnh Xu cười khẩy, "Ngươi làm thì chỉ có ngươi biết à? Ngươi làm thì chỉ có ngươi có tai sao? Thuốc nổ đó, ngay từ lúc thọ yến của phụ thân ta, ta cũng đã coi nó thành quà tặng đưa cho phụ thân, là ngươi ngu độn không nhìn ra, lại còn hỏi sao ta biết, quả thực là vô cùng ngu xuẩn! Về phần ngươi có bao nhiêu phát, dân chúng thành Tân La ta đã sớm nói cho ta biết. Hôm trước ngày công thành, bọn họ đã nghe thấy hai mưới sáu tiếng nổ, còn số lần lúc ngươi đánh lén quân ta cùng với nguyên lý chế tạo Phích Lịch Lôi, ta đương nhiên biết rất rõ!"

Sắc mặt Sa Y Hãn thay đổi thành màu gan heo, giận dữ hét: "Coi như ngươi biết thì sao! Hôm nay bất luận thế nào, các ngươi cũng nhất định phải thất bại, ta còn sợ người chanh chua như ngươi sao? !"

"Không phải, không phải!" Phượng Tĩnh Xu "chậc chậc" ra tiếng, "Lão chó ông nói còn quá sớm đấy! Ngươi đã tự tin như vậy, bản cung không ngại để cho ngươi xem một vật trước. Bản cung là người quang minh chính đại, không giống lão chó không biết xấu hổ nào đó, nhân lúc người ta không để ý mà đánh lén, hôm nay bản cung để cho ngươi biết đòn sát thủ lợi hại của bản cung đi!"

Nói xong, vỗ tay hai tiếng, từ phía sau đọi quân Lộng Phong quốc đột nhiên lộ ra một con đường, đội ngũ từ từ triển khai ở hai bên.

Thời gian không tới nửa nén hương, một tiểu đội trăm người xuất hiện phía trước quân đội, trăm người thì cứ hai người một tổ, có năm mươi tổ, đẩy năm mươi món đồ có hình dáng quái dị sắp hàng chỉnh tề.

Mấy món đồ này có hình thù quái lạ, phía dưới giống như xe đẩy, hai bánh xe đỡ lấy đồ ở phía trên, lại không nhìn ra là cái gì, nhô ra ở phía trước là một đường ống tròn dài, tựa như hình cái miệng vậy.

“Đây là thứ gì chứ?!" Sa Y Hãn cười nhạo nói, "Chẳng lẽ tùy tiện lấy gì đó ra để hù dọa đại gia ngươi sao!?"

Phượng Tĩnh Xu đưa cánh tay phải đỡ đầu, khinh miệt nói: "Một con chó già như ngươi, đánh một gậy cũng có thể đuổi đi được, bản cung cần gì phải lao lực lấy đồ ra dọa ngươi? Ngươi hãy nghe cho kỹ, " nàng đưa tay trái ra chỉ cái hố đằng trước, ,"Cái hố ở tám dặm phía trước, là do lúc các ngươi đánh lén đã để lại, tính theo khoảng cách từ chỗ các ngươi, ước chừng chỗ các ngươi đứng cũng cách đó bốn dặm, hôm nay quân ta lui về phía sau mười dặm, hai quân cách nhau mười lăm dặm, đằng sau là tướng sĩ hai quân, hôm nay ở đây, ta sẽ để cho ngươi biết, cái gì gọi là sức mạnh!"

Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh vật sau lưng Phượng Tĩnh Xu kia đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xanh, cái bóng đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai "roẹt" xuống, không biết nhấn vào chỗ nào, sau đó, "bùm" một tiếng, tiếp đó là một âm thanh vang lên, âm thanh đó còn kinh động hơn cả tiếng sét đánh, kết quả là núi lở đất rung chấn động kinh người.

Không chỉ như thế, kèm theo tiếng nổ chấn động cả vùng đất, cát bụi bay cuộn lên mù mịt, trong phút chốc trời đất bị cuốn vào trong cát bụi.

Quân đội Việt Sa quốc chưa từng thấy vũ khí kinh người và bụi cuốn lớn đến thế, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng, chiến mã bị kinh sợ phải giơ chân đá hí lên, binh lính bị dọa đến tè ra quần, sợ hãi kêu lên còn bị cát bay ngậm vào trong miệng, làm thế nào cũng không ngăn được.

Quân đội Lộng Phong quốc quan sát từ đằng xa, cũng bị thế trận cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa này hù dọa, may mắn Phượng Tĩnh Xu là thú vương, thú vương bất động, chiến mã sau lưng nàng cũng bất động, chỉ là hơi có lo lắng đạp vó ngựa, cũng không rối loạn trận cước.

Đối với hậu phương trợn mắt hốc mồm, Phượng Tĩnh Xu lại giống như mới vừa tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái, vung tay trái lên, làn gió nhẹ thoảng qua thổi tan màn sương cát trước mặt.

"Ha ha ha, chỗ này quả nhiên không tệ, vừa xem kịch, lại không dính phải bụi, không tệ, không tệ." Trong mắt nàng mang theo nụ cười ngạo nghễ, nhìn quân đội ba mưới mấy vạn người cách mười lăm dặm phía trước bị tiếng nổ vang rung trời dọa đến người ngã ngựa đổ, cát bụi cuồn cuộn, sợ hãi kêu ầm lên, trên gương mặt chẳng hề sợ hãi, dáng vẻ đó, để người ta biết, nàng thật sự tới "xem kịch" đấy!

"Ôi! Này, đây là quái vật gì vậy? Còn lợi hại hơn Phích Lịch Lôi đó gấp trăm lần!" Tâm Mộng Hồ ngồi trên lưng ngựa, bị lời nói của Phượng Tĩnh Xu thức tỉnh, lập tức quát to lên.

Những người còn lại cũng phục hồi tinh thần từ thế trận kinh hồn đó, tất cả tầm mắt đều vượt qua Phượng Tĩnh Xu nhìn năm mươi con "quái vật" đó, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và hưng phấn.

"Xu nhi, thứ này là thứ gì thế? Bá đạo như vậy?" Phượng Vu Dực cũng không nhịn được, giục ngựa tiến lên, đi tới sau lưng Phượng Tĩnh Xu, ngồi trên ngựa tò mò nhìn vật kia.

Phượng Tĩnh Xu quay đầu lại, thấy dáng vẻ này của Phượng Vu Dực, không khỏi buồn cười nói: "Phụ thân, đây là pháo, sức mạnh không thể so với Phích Lịch Lôi dùng hỏa dược chế thành, hơn nữa tầm bắn cũng xa, còn có tính công kích mạnh."

(còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status