Tĩnh nữ truyền

Quyển 5 - Chương 8


Mấy ngày liên tiếp bầu trời cũng âm trầm đen tối, chỉ là dân chúng Hí Triều quốc đã thành thói quen chắc sẽ không đi chú ý những chuyện nhỏ này, hiện nay cả Hí Triều quốc, ôn ào xôn xao, chuyện dân chúng đầu đường cuối ngõ thảo luận nhiệt tình nhất chính là ba tin tức lớn động trời từ hoàng thành Long Hải thành truyền tới.

Tin tức một: hoàng tử Tử Nguyệt Hi thiếu chút nữa thì lên làm thái tử, lại không phải đứa bé năm đó của hoàng hậu nương nương, mà là Huyền phi nương nương ly miêu hoán thái tử!

Chuyện này vừa ra, lại nổ lật trời Hí Triều quốc, từ hoàng thân quốc thích cho tới người buôn bán nhỏ không ai không kinh ngạc. Không ngờ Huyền phi mười mấy năm qua vẫn hiền lương thục đức, quên mình vì người mà được người khen ngợi lại là thứ người như thế! Nghe nói bây giờ Huyền phi đã điên rồi, bị giam ở trong thâm cung. ,Huyền phi không may mắn, nhà mẹ gia tộc Mộ Dung của Huyền phi hình như cũng xui xẻo theo. Mấy ngày liên tiếp gia tộc Mộ Dung đụng phải nhân sĩ không rõ tiến hành đả kích buôn bán, theo nhân sĩ trứ danh phân tích, "Trận đả kích này không phải hành động một mình, sau lưng kết hợp được đông đảo người, về phần có những người nào, hiện nay Thượng Vị Minh đã xác thực." —— Trên đây là nguyên thoại mà tất cả tiên sinh thuyết thư chuyên gia nổi danh nhất của Tựu Ái Bát phân tích, dân chúng cảm tạ tiên sinh thuyết thư Ái Bát, vì đã để cho bọn họ theo dõi được nhiều nội tình kinh người như vậy.

Liên quan đến tin tức này còn có một tin tức khác kinh người truyền tới: thì ra là hoàng hậu nương nương không bị giết hại, thì ra là bọn họ còn có một vị hoàng tử khác, thì ra là hoàng tử của bọn họ gặp được quý nhân thành tiểu vương gia nổi tiếng của Lộng Phong quốc, thì ra là hoàng tử của bọn họ lại là vị hôn phu ở rể của...... vị công chúa hái cỏ đó! Lần này dân chúng không vui, đường đường là hoàng tử của quốc gia bọn họ, có thể nào chạy đi làm vị hôn phu ở rể của người khác!?

Chỉ là nghe tiên sinh thuyết thư Ái Bát nói, vị hoàng tử điện hạ kia của bọn họ lại liều lĩnh, vì công chúa hái cỏ đó mà đương đường nói không muốn làm thái tử! Ái Bát tiên sinh lại nói, Tĩnh hoàng tử điện hạ đây là có tình có nghĩa, vì có thể ở bên cạnh công chúa hái cỏ, báo đáp tình cảm của nàng, thà buông tha vinh hoa phú quý! Dân chúng nghe cách nói này cũng hơi cảm thấy cũng là một chuyện, vì vậy cũng hài lòng tán dương Tĩnh hoàng tử nghĩa khí, chỉ có những thiên kim tiểu thư khuê phòng kia nhất trí cho rằng Tĩnh hoàng tử chỉ báo đáp công chúa hái cỏ thôi, tuyệt đối không thích công chúa hái cỏ!

Phải nói chuyện lớn thứ hai, khiến dân chúng tương đối sợ hãi. Hoàng nữ Tử Mộng Cơ xin binh xuất chinh, tiến tây trợ giúp nước láng giềng Lộng Phong quốc đánh lui Việt Sa quốc xâm phạm. Đánh giặc cũng không phải là một việc hay, kể từ bốn nước thành lập tới nay, trên đại lục Sở Ảnh đã có một hai trăm năm chưa từng xảy ra chiến tranh, thói quen sống yên bình của dân chúng tại sao có thể tiếp nhận chiến tranh bất ngờ xảy ra? Hơn nữa còn không có chút liên hệ nào với quốc gia mình. Mới đầu nghe được đề nghị này, cả triều văn võ cũng kiên quyết phản đối, nhưng không biết bị hoàng nữ lạnh nhạt kia dùng phương pháp hoặc là thủ đoạn thuyết phục gì, dù sao cuối cùng hoàng thượng vẫn đồng ý thỉnh cầu xuất binh.

Nghe tiên sinh thuyết thư Ái Bát phân tích, lần này hành động của hoàng nữ cũng không phải không hề có liên quan đến Hí Triều quốc bọn họ, thứ nhất, với quan hệ của Tĩnh hoàng tử và công chúa hái cỏ, hai nước Hí Triều quốc và Lộng Phong quốc thế nào cũng được tính là hai nước kết thân, cho nên trợ giúp Lộng Phong quốc đẩy lùi quân địch cũng hợp tình hợp lý; thứ hai, nếu như Lộng Phong quốc thật sự xảy ra chuyện gì khó tránh khỏi Hí Triều quốc bọn họ sẽ không bị liên lụy, vì vậy hoàng nữ điện hạ làm rất đúng, quả thực là biết nhìn xa trông rộng, làm người ta bội phục!

Một chuyện lớn cuối cùng, dĩ nhiên là gần đây sắp cử hành đại hôn.

Đại hôn gì? Dĩ nhiên là lễ mừng của thiên kim tể tướng Lộng Phong quốc và tam hoàng tử Việt Sa quốc. Chuyện này không cần tiên sinh thuyết thư Ái Bát phân tích, các lão bách tính cũng có thể tự mình hiểu thông suốt, mọi người giơ ngón tay cái lên trực tiếp khen hoàng thượng anh minh. Hôn sự của hai người này, chuyện liên quan đến hai nước Lộng Phong và Việt Sa, mặc dù trước mắt hai nước xảy ra chiến tranh, nhưng luôn có lúc kết thúc chứ? Lúc này Hí Triều quốc lấy thân phận của người làm mai dẫn chuyện đại hôn của hai nước, cũng coi như gián tiếp cho hai nước kết thân, đến lúc đó bất luận là hưng sư vấn tội hay tới cảm tạ, Hí Triều quốc nói rồi, hai bên cũng không thể trách tội.

Cho nên trước mắt dân chúng Hí Triều quốc ôm nhiệt tình kích động mong đợi hôn sự này cử hành, đặc biệt là dân chúng Long Hải thành, tất cả đều nhiệt huyết sôi trào rồi, cả trong thành một mảnh náo nhiệt, rất náo nhiệt.

"Lệnh, tin tức này có thể tin được không?" Trong một góc ở khách điếm, cách xa đám người hò hét ầm ĩ, một nam tử áo lục rũ mắt hỏi người áo đen bên cạnh.

"Giáo chủ, thuộc hạ đã điều tra rõ, chuyện của tam hoàng tử với Lộng Phong quốc là thật, theo phía dưới truyền tới tình báo, nói là vị thiên kim tể tướng kia đã cùng tam hoàng tử......" Lệnh nói xong mịt mờ, nhưng nam tử áo xanh cũng nghe ra hàm nghĩa.

Hắn hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Ngược lại thật sự ở cùng một chỗ, cũng coi như tuyệt phối!" Nói xong, xoay lời, hỏi: "Vị tiên sinh thuyết thư đó tra ra là môn nào chưa?"

Kể từ khi hắn lần đầu tiên nghe được có người thảo luận lời tiên sinh thuyết thư nói thì hắn đã cảm thấy chuyện này không đơn giản, ,nhất định là có người ở sau lưng điều khiển hướng dẫn suy nghĩ của dân chúng, nếu không lúc này Hí Triều quốc cũng không thể hiện một mảnh vui vẻ hòa thuận như thế, không làm khó ngất trời mới là lạ.

"Dạ, thuộc hạ tra rõ những lời ấy tiên sinh thuyết thư quả thật từ người bên trong Hoa Gian từ, vì vậy chuyện này vô cùng có thể là người Hoa Gian từ làm."

Hoa Gian từ...... nơi đó cũng không đơn giản......

Chỉ là, chỉ cần không trở ngại đến Mộ Ngâm giáo của hắn làm việc là được rồi, hắn không có thời gian rỗi rãnh đi quản, hiện tại quan trọng nhất là......

"Đã có hôn sự, nói vậy nàng cũng ở hoàng thành chứ?" Hắn lẩm bẩm tự hỏi.

"Giáo chủ, công chúa đã không còn ở hoàng thành nữa rồi." Lệnh lập tức nói.

"Cái gì!?" Hai mắt rũ xuống đột nhiên trợn tròn, trong mắt bắn ra khí âm hàn.

Lệnh cúi đầu, "Thuộc hạ cũng vừa mới biết, đất phong ở Lộng Phong quốc của công chúa đang xảy ra lũ lụt, vì vậy nàng đã chạy tới rồi."

"Ầm!" Nam tử khiếp sợ đứng lên, "Đi đất phong rồi!?" Giọng của hắn không thể ức chế cất cao, trên mặt thoáng qua vẻ kinh hoảng, "Đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao!?"

Không nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức xông ra ngoài, trong tiếng hô kinh ngạc của tiểu nhị nhảy lên một con ngựa chạy như bay.

Tĩnh Xu, chờ ta, ngàn vạn đừng gặp chuyện không may!!!

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Khi Phượng Tĩnh Xu vội vã chạy về doanh trại, doanh trại đã rất có năng suất xây dựng, mà nơi xa đang theo như nàng an bài tạm thời lập nơi chữa bệnh.

Bởi vì lại gia nhập mấy vạn người, vì vậy cả doanh trại cũng coi như biển người chật chội, nhưng dân chúng coi như tự động, mà được đưa đến nơi này, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, không còn là vẻ tuyệt vọng và cô đơn nữa.

Ngựa của Phượng Tĩnh Xu bay nhanh trong doanh, người của nàng nhìn thấy tất cả đều nhường ra một con đường, trong miệng cũng hoan hô.

Nhưng giờ phút này Phượng Tĩnh Xu không có tâm tình để ý tới những thứ này, nàng chỉ nghĩ mau mau nhìn thấy bóng dáng của bọn họ!

Rốt cuộc, phía trước một doanh trướng không xa, Phượng Tĩnh Xu thấy được từng nam nhân đi ra...... các nam nhân của nàng!

Không nhịn được kích động, Phượng Tĩnh Xu tung người, bay lên trời từ trên lưng ngựa nhào về phía mấy cái nam nhân kia.

"Tỷ tỷ!" Khi Tuân Thư nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu nhảy lên từ một con ngựa đã bị dọa sợ đến tim cũng nhảy lên đến cuống họng, nhưng sau một khắc, hắn đã được một cái ôm ấm áp mà quen thuộc bao vây, một cỗ hơi thở đã lâu không gặp, khiến hắn kích động không thôi.

Đẩy Tuân Thư ra, Phượng Tĩnh Xu đưa tay nâng cằm trắng noãn của hắn lên không để ý con mắt nhìn trừng hung hăng hôn xuống, , một nụ hôn sâu triền miên lửa nóng cứ như vậy trình diễn dưới con mắt trợn to của mọi người, trong lúc nhất thời, tất cả tiếng hoan hô đều biến mất không thấy.

"Thình thịch, thình thịch, thình thịch!"

Thế giới ở trong mắt biến mất, chỉ còn lại một mình ta, giờ khắc này ta cảm thấy được mình chính là người hạnh phúc nhất trên cái thế giới này!

Hơi đỏ mặt, nhìn một mảnh dịu dàng trong đôi mắt màu tím của nàng, ta xấu hổ nhắm nghiền hai mắt. Tỷ tỷ, Tĩnh Xu, vào giờ khắc này, ta cam tâm tình nguyện giao mình cho nàng, chỉ có nàng......

Giống như vượt qua thời gian trăm ngàn năm, khi cánh môi ấm áp rời đi, hương thơm hơi thở phun ở trên gương mặt tinh sảo, nhiễm một màu đỏ hồng.

Rời khỏi lồng ngực của Tuân Thư, Phượng Tĩnh Xu lập tức ném thân thể vào trong lòng Phượng Duy Tĩnh bên cạnh, duỗi hai tay, lại một lần nữa kéo đầu của nam nhân xuống, môi nóng lập tức che kín, trong một hồi tiếng hút khí hai người ôm chặt nhau không rời.

So sánh với Tuân Thư ngây thơ, ngọn lủa nhiệt tình chôn giấu dưới nũi băng của Phượng Duy Tĩnh lại nhiệt tình không chỉ gấp đôi, trình độ lửa kia ngay cả mưa dầm tầm tã cũng không đỡ được, ào ào bốc lên ở trên thân hai người.

Lúc này, mọi người bị sợ ngây người rốt cuộc mới phản ứng, rối rít kêu lên không ngừng.

"A!" Đầu tiên là một hồi tiếng kêu sợ hãi.

"Trời ơi! Tại sao lại ó thể có chuyện như vậy? Thật là quá mắc cỡ!" Kế tiếp là tiếng cô nương gia xấu hổ nũng nịu.

"Oa! Xem ra lời đồn đại về công chúa chúng ta đều là thật rồi!" Sau đó bát quái nhiệt tình.

"Đúng vậy, đúng vậy! Các ngươi nhìn xem, công chúa mới hôn tiểu công tử đó, quay đầu đã bắt đầu hôn một công tử áo trắng khác rồi!" Bát quái bắt đầu thăng cấp.

"Thật không hổ là công chúa của chúng ta! Như thế này mới lợi hại!" Tán thưởng.

"Đó là đương nhiên, công chúa chúng ta lại được hoàng thượng và thái hậu nương nương đặc biệt cho phép đấy!" Tự hào.

"Các ngươi nói kế tiếp sẽ là ai đây?" Bát quái bắt đầu thay đổi.

"Ta đoán là công tử áo hồng."

"Ta đoán là người có y phục màu xanh kia!"

"Ta đoán là người có áo màu đen!"

"Ta......"

"Ta......"

"Được! Chúng ta tới đánh cuộc!"

"Được! Đánh cuộc thì đánh cuộc!" Đã bắt đầu công khai đánh cuộc.

Chỉ là, bên kia náo nhiệt không truyền tới trong tai hai người đang nổi lửa nóng bên này, giữa bọn họ chỉ còn lại triền miên, triền miên, triền miên.

Một lát sau, Phượng Duy Tĩnh chủ động rời khỏi môi mềm đỏ thắm, đấy người trong ngực, Phượng Tĩnh Xu rơi vào trên người Tĩnh Ảnh bên cạnh, sau đó lại là một nụ hôn nóng bỏng. Bên đám người kia truyền đến một hồi thở dài, tiếp đó lại bắt đầu khí thế ngất trời đánh cuộc người nam nhân tiếp theo là ai, làm cho người ta không thể không cảm thán, rõ là...... kiên cường đánh cược!

Tĩnh Ảnh là một người mười phần thâm trầm, bình thường lãnh khốc, nhưng một khi Phượng Tĩnh Xu trêu chọc, đốt củi khô, lửa mạnh này không phải là người bình thường có thể ngăn cản được, thường thường còn chưa đụng phải cũng sẽ bị nướng cháy, cũng chỉ có Phượng Tĩnh Xu mới có công lực cường đại như vậy thừa nhận được tên nam nhân biến thái này.

Quả nhiên, sau khi "đốt" đủ sau, Tĩnh Ảnh mới hậu tri hậu giác cảm thấy bản thân làm có chút khác người, trên mặt hiện lên đỏ ửng lúng túng, vội vàng lại đẩy người yên trong ngực ra, đưa vào trong lòng màu hồng phấn chờ đợi đã lâu, mình thì một tay che miệng nghiêng đầu, trong mắt lộ ra xấu hổ.

Phượng Tĩnh Xu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một mùi thơm hoa đào đột nhiên ập tới.

Chuyện cũ phong lưu của Hoa Ngọc Dung không hay ho, lưu luyến bụi hoa khiến các phương diện kỹ thuạt của hắn đều vô cùng quen thuộc, vẫn còn khi Phượng Tĩnh Xu ngốc lăng thì cánh hoa đào đã vội vàng đã bay vào trong suối mát khát vọng đã lâu, khuấy lên một hồi ngọt ngào, càng làm cho trong mắt Phượng Tĩnh Xu tràn đầy hoa đào đa tình.

Đợi đến khi hắn cũng cảm thấy không sai biệt lắm, mới lưu luyến không rời để cho nàng đổi một lồng ngực khác ôm, lần này không phải ai khác, là Văn Nhân Tĩnh Phong vẫn một mực cẩn thận từng chút theo sát sau lưng Phượng Tĩnh Xu, làm việc cũng yên lặng không nói gì.

Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nhìn thấy bóng dáng màu đen kia nhào vè phía mình, lập tức luống cuống mà ôm trọn nàng trong lòng, trong mắt cũng thoáng qua khó hiểu và bất an, bọn họ đây là...... có ý gì?

Ngẩng đầu, lại nhìn thấy trong mắt Hoa Ngọc Dung lóe lên tia thoả mãn, còn nhếch môi đỏ mognj ướt át lên, ý đã rõ: cơ hội để cho ngươi, bỏ lỡ chẳng oán được ai.

Nhìn lại những người khác, Tuân Thư giống như còn đắm chìm trong lửa nóng vừa rồi, trên mặt đỏ một mảnh, trong mắt lóng lánh như lâm vào mộng ảo; Phượng Duy Tĩnh không nói lời nào, nhưng cho Văn Nhân Tĩnh Phong một nụ cười ôn hòa; Tĩnh Ảnh thả tay xuống, gật đầu với hắn một cái.

Văn Nhân Tĩnh Phong có một chút không xác định trong nháy mắt, hắn...... thật sự có thể không? Hắn không muốn lúc nàng còn chưa tha thứ chuyện lúc trước hắn cợt nhã làm ra chuyện chọc giận nàng.

Nhưng khi Văn Nhân Tĩnh Phong cúi đầu, ánh mắt chạm phải gương mặt trắng noãn đỏ thắm của nàng thì khát vọng trong lòng vượt qua tất cả, hắn rốt cuộc thuận theo tiếng gọi trong lòng, môi run rẩy dán lên đôi môi anh đào đã tha thiết ước mơ......

Từ trong lòng Văn Nhân Tĩnh Phong, rồi đến trong lòng Kim Bích Đạc, Phượng Tĩnh Xu đã hôn mê, nàng có chút không tỉnh táo, trong lòng lén nói thầm, đây rốt cuộc đã hôn bao nhiêu lần vậy? Làm sao tới cửu biệt trọng phùng kích động hôn nhau cũng hôn lâu như vậy? Có mấy lão công, chẳng lẽ đã hôn xong một vòng lại lần nữa xoay một vòng nữa hay sao!?

Cách đó không xa trong đám người lần nữa bộc phát ra tiếng hoan hô và tiếc nuối, xem ra lại có người thắng cược vai nam chính này.

Ai cũng không chú ý tới, một bóng dáng màu vàng nhạt chán nản cúi đầu, môi đỏ mọng vô lực gọi ra một tiếng: "Biểu ca......" (editor: đừng để bị sự hối hận của con này lừa gạt, không tin được đâu, lúc đầu bản thân editor cũng bị lừa rồi nhưng đọc được mấy phần sau nên spoil một chút là đại kiếp nạn sắp tới của Phượng Tĩnh Xu do con này mà ra đấy, chậc chậc!)

Khi cuối cùng Phượng Tĩnh Xu tới trong lòng Phượng Hàm Tiếu, nàng cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là đường huynh của mình, nhếch miệng cười cười, mới vừa kêu một tiếng "đường huynh", trước mặt bỗng tối sầm, cả người mềm nhũn ra, trong mơ hồ giống như nghe được tiếng kêu sợ hãi của rất nhiều người, lớn tiếng nhất đều là các nam nhân của nàng.

Cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu - ý thức bị bóng đen chiếm cứ, ngất đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status