Tinh võ môn

Chương 15: Trần Châu trở về (Thượng)


Trở lại Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo lập tức phát hiện ra Tinh Võ Môn không khí rất không tốt.

Trong lòng đang thầm nghĩ hay là do mình một mình tự ý ra ngoài, làm cho Tinh Võ Môn mọi người tức giận, đã nhận thấy Tinh Võ Môn mọi người cơ bản là không ai chú ý đến hắn, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mấy người đang mặc Nhật Bản võ sĩ phục(1).

Đám người Nhật Bản mặc võ sĩ phục này, thắt lưng đều dắt Nhật Bản võ sĩ đao(2), vẻ mặt đều châm chọc hèn mọn, cười cười bỉ ổi, đang nhìn đám người Tinh Võ Môn như muốn ăn sống. Ở phía trước bọn họ là một người mặc âu phục, bộ dáng cũng có chút giống như bọn họ, chỉ là nét mặt so với đám võ sĩ Nhật Bản còn hèn mọn bỉ ổi hơn. Chỉ nghe hắn dùng tiếng Trung lưu loát thao thao nói:

"Căn cứ hiệp ước, Gia Ngũ Lang tiên sinh cùng Hoắc Nguyên Giáp luận võ sinh tử quyết đấu, cho nên hẳn là người sống thì thắng, người chết thì thua. Chúng ta Gia Ngũ Lang tiên sinh mặc dù không cẩn thận bị ngã xuống lôi đài, nhưng là hắn lại hoàn toàn sống khỏe, hơn nữa chỉ bị một chút vết thương nhẹ. Nhưng Hoắc Nguyên Giáp thì sao, đã bị Gia Ngũ Lang tiên sinh đánh chết rồi. Cho nên, trận quyết đấu này, thắng lợi hẳn là thuộc về Gia Ngũ Lang tiên sinh. Nhưng là Tinh Võ Môn các ngươi thua nhưng lại không thừa nhận, lại còn vu hãm Gia Ngũ Lang tiên sinh của chúng ta hạ độc Hoắc Nguyên Giáp. Thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế mà Tinh Võ Môn các ngươi vẫn làm được, Hoắc Nguyên Giáp có các đệ tử như các ngươi, thật sự là rất đáng buồn, đáng xấu hổ đó."

Đổi trắng thay đen như thế, khiến cho Tinh Võ Môn mỗi người khí tức dị thường, nếu không phải là Nông Kính Tôn ngăn lại, bảo bọn họ không được nói lại, chỉ sợ Tinh Võ Môn đệ tử đã sớm lớn tiếng mắng chửi rồi.

Hoắc Đình Giác hiện nay đã được Tinh Võ Môn chỉ định là môn chủ, đối với loại chỉ trích ác độc này, hiển nhiên không thể để yên, chỉ thấy hắn tỉnh táo nói: "Hắc bạch thị phi, thời gian sẽ đưa ra công đạo. Vô luận là các ngươi xảo ngôn giảo biện thế nào, chân tướng cũng không thể bị che dấu."

"Chân tướng, nói dối lặp lại mấy chục lần, tự nhiên thành chân tướng. Thủ đoạn này của người Trung Quốc các ngươi chúng ta đã sớm lãnh giáo rồi. Các ngươi Tinh Võ Môn mỗi ngày đều trên đường lớn ngõ nhỏ đều dùng cách nói dối này, ảnh hưởng thật lớn đến danh dự người Nhật Bản chúng ta. Chúng ta hôm nay tìm đến cửa, chính là muốn các ngươi phải trả giá đắt cho việc làm tổn hại danh dự người Nhật Bản."

"Danh dự, người Nhật Bản giống như chó dữ, còn đáng nói danh dự sao?" Lưu Chấn Đông không nhịn được mắng.

Lời vừa nói ra, đám võ sĩ Nhật Bản này đều mắt lộ hung quang, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Lưu Chấn Đông.

Lưu Chấn Đông không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn lại, quát: "Trừng mắt làm gì, muốn cắn ta thì xông lên đi! Ta thịt chó đã ăn nhiều rồi, làm sao lại sợ đám chó dữ các ngươi?"

"Bát dát!(3)" Một gã võ sĩ Nhật Bản thân hình cao lớn nổi giận, choeng một tiếng rút võ sĩ đao ra. Lưu Chấn Đông tiến lên một bước, nắm tay kêu răng rắc, xem ra định dùng tay không đánh với võ sĩ đao.

Sợ trước mắt một trận đại chiến sẽ bộc phát, Nông Kính Tôn vội bước lên trước ngăn Lưu Chấn Đông lại, nói: "Chờ đã, trước linh vị của sư phụ ngươi, không thể đánh nhau!"

Lại quay đầu nói với người mặc âu phục kia: "Hồ phiên dịch, các ngươi muốn thế nào?"

Hồ phiên dịch ngăn cản gã võ sĩ Nhật Bản đang phát giận kia, quay sang đám người Tinh Võ Môn, âm dương quái khí nói: "Đạo trưởng Nhật Bản đạo tràng của chúng ta, Sơn Bổn Cương Huyền tiên sinh, có ý là, muốn người Tinh Võ Môn công khai nhận lỗi với người Nhật Bản, thừa nhận trận quyết đấu đó người thắng là Gia Ngũ Lang tiên sinh, đồng thời tiếp nhận tấm bảng hiệu do Sơn Bổn Cương Huyền tiên sinh của chúng ta tự tay viết, treo lên cửa chính Tinh Võ Môn. Chúng ta sẽ không tính toán chuyện các ngươi vu hãm Gia Ngũ Lang tiên sinh hạ độc nữa."

"Bảng hiệu gì?" Nông Kính Tôn cau mày hỏi.

Hồ phiên dịch hắc hắc cười quái dị, lấy tay chỉ chỉ phía sau, một võ si Nhật Bản liền mở ra một cái bảng hiệu lớn được gói bọc kỹ.

Chỉ thấy trên tấm bảng được làm tinh xảo nghiêm chỉnh, viết bốn đại tự lưu loát sinh động bằng mực đen: "Đông Á Bệnh Phu"!

Tinh Võ Môn người nào biết chữ đều tức giận mắt tóe lửa, người nào không biết chữ, sau khi hỏi rõ bốn chữ này đọc ra sao cũng bừng bừng giân dữ. Tất cả lửa giận phát ra tưởng có thể thiêu cháy đám người Nhật Bản. Hồ phiên dịch thấy thế, không khỏi có chút dựng tóc gáy, không tự chủ được lùi về sau mấy bước, đứng cùng với đám võ sĩ Nhật Bản.

Nông Kính Tôn chứng kiến bốn chữ này cũng dâng lên tức giận, mặc dù hắn chỉ là một thư sinh, ánh mắt cũng không thua kém bất kỳ người luyện võ nào ở Tinh Võ Môn, chỉ thấy hắn lạnh lùng hỏi: "Nếu chúng ta cự tuyệt bảng hiệu này, các ngươi tính như thế nào?"

Hồ phiên dịch cùng đứng chung trong đám võ sĩ Nhật Bản, trong lòng thoải mái hơn một chút, nghe vậy nói: "Như vậy là không tốt rồi, đi theo ta mấy vị đây đều là cao thủ ở Hồng Khẩu đạo tràng, nếu các ngươi không muốn tự treo bảng hiệu lên, để bọn họ tự mình treo lên cho Tinh Võ Môn."

Lưu Chấn Đông tính tình có chút nóng nảy, nghe vậy cũng không chịu được nữa, lập tức đi ra quát: "Tốt lắm, ta đây muốn xem, các ngươi có bản lãnh gì để treo bảng hiệu này lên?"

Hoắc Đình Giác sợ Lưu Chấn Đông bất lợi, cũng đi ra cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Nhật Bản.

Nông Kính Tôn biết việc này không thể hòa hoãn được nữa, nhíu mày, lùi đến trong đám Tinh Võ Môn đệ tử, nói khẽ với Hiểu Huệ: "Mấy gã Nhật Bản này đúng là cố ý đến gây sự,, ngươi lập tức đi thông tri cho người của phòng Tuần bộ."

Hiểu Huệ gật đầu, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Nông Kính Tôn hướng các đệ tử Tinh Võ Môn nói: "Ai võ nghệ thấp kém và người chưa từng luyện võ lập tức lui lại, tránh bị vạ lây."

Không ai động, tất cả Tinh Võ Môn đệ tử đếu là địch ý dâng lên, nhìn chằm chằm vào đám người Nhật Bản, không ai chịu lui.

Xen lẫn trong đám người Ô Tâm Lan nhìn thấy Vương Chí Đạo, lặng lẽ tiến đến gần, nói khẽ với hắn: "Ngươi chạy đi đâu thế, ta đi khắp nơi cũng không tìm được ngươi?"

Không đợi Vương Chí Đạo trả lời, Ô Tâm Lan lại nói: "Mấy người Nhật Bản này rõ ràng là đến gây sự, chỉ sợ là sẽ xảy ra một trận đánh nhau đẫm máu, thương thế của ngươi còn chưa tốt, không nên chiến đấu, tốt nhất nên tránh vào trong phòng mình đi, không nên đi ra, chuyện nơi này giao cho chúng ta được rồi. Đợi được Hiểu Huệ tìm người phòng Tuần bộ đến, sẽ không có sự tình gì nữa."

Vương Chí Đạo cười nói: "Ô sư tỷ, ngươi là một nữ lưu, vẫn lưu lại bảo vệ Tinh Võ Môn, ta đường đường là một nam tử hán, sao lại muốn trốn đi. Ngươi nói như vậy, rất là đả kích tự ái của ta đó!"

Ô Tâm Lan vội la lên: "Bây giờ là lúc nào, mà ngươi còn những ý tứ này. Người Nhật Bản ngoan

tâm thủ lạt, xảy ra hỗn chiến nói không chừng còn giết người..."

"Nói vậy chưa chắc!" Vương Chí Đạo ngắt lời Ô Tâm Lan, nói: "Đám người Nhật Bản này chỉ sợ chưa chắc đã dám cùng chúng ta hỗn chiến. Nơi này dù sao cũng là địa bàn Tinh Võ Môn, tất cả cao thủ Tinh Võ Môn đều ở chỗ này. Nếu như thật sự xảy ra hỗn chiến, cho dù Tinh Võ Môn chúng ta sẽ chết một vài người, nhưng đám Nhật Bản kia chắc chắn tất cả đều chết hết ở đây."

Vương Chí Đạo những lời này cố ý nói to, ở đây mọi người đều nghe được. Hồ phiên dịch kia quay đầu, trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi Tinh Võ Môn dám giết người sao? Đừng quên nơi này là tô giới, nếu như các ngươi dám giết chúng ta dù chỉ một người, chỉ sợ Tinh Võ Môn phải xong đời đó."

Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Tự vệ giết người có cái gì không được? Các ngươi mấy người mang theo vũ khi xông vào Tinh Võ Môn, cho dù bị chúng ta giết, cũng là đang lúc tự vệ. Nơi này là tô giới không sai, nhưng không phải là tô giới của người Nhật Bản các ngươi, pháp luật cũng không phải do người Nhật Bản các ngươi định đoạt, chúng ta hoàn toàn có thể nói các ngươi là tự ý xông vào lãnh địa tư nhân, mà chúng ta là tự vệ mới lỡ tay giết người. Đến lúc đó các ngươi đợi xem, chúng ta phải trả giá thế nào?"

Hồ phiên dịch hắc hắc cười nói: "Ngươi đánh giá năng lực người Nhật Bản chúng ta đơn giản thế sao?"

"Vậy hả, các ngươi người Nhật Bản sẽ đổi trắng thay đen, hơn nữa ta tin tưởng tất cả các tô giới ở Thượng Hải đều thỏa hiệp với các ngươi. Cho nên chúng ta căn bản không có ý định dựa theo pháp luật của tô giới. Chỉ cần chúng ta giết sạch các ngươi, sau đó hủy thi diệt tích. Có người hỏi đến, chúng ta đều nói không có gặp qua các ngươi, bọn chúng không tin có thể tùy tiện đi tìm. Tìm không ra các ngươi, bọn họ có thể có biện pháp nào đây, không có bằng chứng tùy tiện gây chiến chỉ sợ sẽ không ai theo, Thượng Hải cũng không phải là thiên hạ của riêng người Nhật Bản."

Vương Chí Đạo cố ý âm mưu cười nói: "Được rồi, các ngươi đã nghe nói qua hóa thi phấn chưa? Đó la một đặc sản của một môn phái bí mật trong võ lâm Trung Quốc, chỉ cần dùng một chút đổ lên thi thể, thi thể liền từ xương đến da đều tan thành nước, đến lông tóc cùng tìm không được. Chính là công cụ tốt nhất để hủy thi diệt tích, trước kia Trung Quốc có rất nhiều cao thủ võ lâm không hiểu sao mất tích bí ẩn, người nào cũng không cách gì tìm được, chính là bị hóa thi phấn này hóa tan thành nước."

Loại sự tích trong tiểu thuyết võ hiệp đời sau bịa ra lại nhưng Vương Chí Đạo khẩu khí âm u kể lại khiến cho Hồ phiên dịch cùng mấy người Nhật Bản võ sĩ tóc gáy dựng cả lên, ngay cả Tinh Võ Môn đệ tử cũng cảm thấy lạnh người.

Hồ phiên dịch ho khan một tiếng, cười nói: "Ngươi đừng nghĩ muốn làm chúng ta sợ, chúng ta không dễ bị dọa như vậy đâu!"

Lưu Chấn Đông lại rất phối hợp quát to: "Đó là một ý kiến hay, chúng ta làm như vậy đi, làm cho đám người Nhật Bản này xương cốt cũng không còn. Môn nhân nghe, đóng cửa chính lại, một người Nhật Bản cũng không cho chạy thoát đi!"

Hồ phiên dịch nghe vậy kinh hãi, vội vàng kêu lên: "Chậm đã! Nếu các người thật sự làm như vậy, Trung Nhật chiến tranh sẽ bộc phát, các ngươi không muốn chứng kiến loại sự tình này xảy ra chứ?"

Vương Chí Đạo hừ lạnh nói: "Nếu sợ thì mang tấm bảng đó rời khỏi Tinh Võ Môn, chúng ta tha cho cái mạng chó các ngươi!"

Các võ sĩ Nhật Bản sắc mặt khẽ biến, nếu không phải là tất cả Tinh Võ Môn đệ tử đều trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ sợ bọn họ lập tức tiến lên đem Vương Chí Đạo xé xác.

Hồ phiên dịch âm âm cười nói: "Muốn cho chúng ta rời đi, sợ không dễ như vậy đâu. Các ngươi không phải không phục Hoắc Nguyên Giáp bị Gia Ngũ Lang tiên sinh đánh bại hay sao? Ta xem như vậy đi, hai bên mỗi bên chọn lấy ba người, đấu với nhau một chút, ba trận quyết thắng thua. Nếu như các ngươi có thể thắng chúng ta hai trận, chúng ta sẽ rời đi, cũng mang tấm biển "Đông Á bệnh phu" này đi theo. Nếu như các ngươi thua, tấm bảng hiệu này sẽ treo lên cổng Tinh Võ Môn. Thế nào, các ngươi là đệ tử Hoắc Nguyên Giáp, có dám tiếp nhận khiêu chiến không?

Lưu Chấn Đông cả giận nói: "Được, chúng ta tiếp nhận khiêu chiến! Đến đây đi, ta đánh trận đầu, ai tới đánh với ta?"

Hồ phiên dịch khinh thường liếc Lưu Chấn Đông một cái, hỏi: "Ngươi là Tinh Võ Môn phát ngôn sao? Có thể làm chủ được sao?"

Lưu Chấn Đông nghe vậy ngẩn ra, không tự chủ được nhìn Hoắc Đình Giác, mà Hoắc Đình Giác lại nhìn Nông Kính Tôn.

Hồ phiên dịch thấy thế cười nói: "Chẳng lẽ sau khi Hoắc Nguyên Giáp chết, Tinh Võ Môn ngay cả một người làm chủ cũng không có hay sao? Có muốn chúng ta tuyển cho các ngươi một người làm chủ không?"

Nông Kính Tôn mặt trầm xuống, nói với Hoắc Đình Giác: "Đình Giác, cha ngươi có lưu lại di ngôn, cho ngươi kế thừa Tinh Võ Môn, bây giờ ngươi chính là Tinh Võ Môn môn chủ, do ngươi phát ngôn, có tiếp nhận khiêu chiến hay không, ngươi định đoạt!"

Hoắc Đình Giác nghe vậy cắn răng một cái, gật đầu nói: "Tốt, chỉ cần người Nhật Bản các ngươi giữ lời, chúng ta Tinh Võ Môn tiếp nhận lời khiêu chiến này!"

Hồ phiên dịch âm dương quái khí nói: "Chúng ta người Nhật Bản là ưu tú Đại Hòa dân tộc, đương nhiên sẽ giữ lời nói, nhưng là Tinh Võ Môn các ngươi, thua không nên lại vu hãm chúng ta hạ độc đối thủ là được."

Hoắc Đình Giác nghe vậy nhưng lại tỉnh táo nhịn lại, hỏi: "Các ngươi phái ai ra khiêu chiến?"

Trong đám võ sĩ Nhật Bản lập tức đi ra ba người, Hồ phiên dịch chỉ vào bọn họ nói: "Bọn họ chính là ba vị trong tám đại kim cương ở Hồng Khẩu đạo tràng, Đằng Điền Đại Lang, Đằng Điền Thứ Lang hai vị huynh đệ, cùng Tỉnh Thượng Khoan tiên sinh. Đằng Điền nhị huynh đệ trong Nhu Đạo hội chỉ dưới Gia Ngũ Lang tiên sinh, mà Tỉnh Thượng Khoan tiên sinh là Liễu Sinh phái kiếm đạo cao thủ. Bất quá các ngươi yên tâm, lần này Tỉnh Thượng Khoan tiên sinh không dùng kiếm, mà dùng tay không đấu với các ngươi."

Chú thích của người dịch:

(1) - Võ sĩ phục: áo của võ sĩ đạo Samurai Nhât Bản khi xưa, dạng áo choàng dài có thắt đai lưng.

(2) - Võ sĩ đao: thanh kiếm Nhật dài, còn được gọi là Đông Dương đao. Ngoài ra kiếm Nhật còn một thanh ngắn, ngoài đánh nhau thì công dụng chủ yếu là mổ bụng tự sát.

(3) - Bát dát: một câu chửi tiếng Nhật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status