Tinh võ môn

Chương 161: Cao thủ Hoa Lang Đạo


Đến giải vây không ngờ lại là tử địch của Vương Chí Đạo, Sơn Khẩu Dụ Nhân! Từ sau khi Sơn Khẩu Dụ Nhân dùng kế đoạt được quyền lực tổ chức quản lý đại hội võ thuật từ trong tay Trung Hoa võ sĩ hội, cũng đem tên gọi ban đầu do Trung Hoa võ sĩ hội định đặt là "Du nghệ đại hội" sửa thành "Vạn quốc võ thuật đại hội", thì lão cũng đã tự cho mình là người chủ sự của đại hội.

Cho nên lão đối với Vạn quốc võ thuật đại hội, cơ hồ tất cả sự việc dù to dù nhỏ cũng đều muốn nhúng tay vào. Nếu không phải là trong Vạn quốc thương hội còn có đại biểu của các nước Âu Mỹ, hơn nữa còn có Tôn Lộc Đường là tay cự phách cầm đầu võ thuật Trung Quốc đối chọi chống đỡ với lão, chỉ sợ Sơn Khẩu Dụ Nhân đã trở thành tên độc tài của Vạn quốc võ thuật đại hội, đem Vạn quốc võ thuật đại hội biến thành thi đấu võ đạo thuần túy theo phong cách Nhật Bản rồi.

Sơn Khẩu Dụ Nhân rất căm ghét Vương Chí Đạo, bởi vì từ khi Vương Chí Đạo xuất hiện tại Thượng Hải, đã rất nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của lão. Điều này làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân cảm giác được, con người Vương Chí Đạo này chính là tử thù trời sinh của lão, so với tất cả mọi người Trung Quốc khác thì đều còn đáng ghét hơn. Cho nên lão rất "quan tâm" đến Vương Chí Đạo, đối với bất cứ cơ hội nào có thể đả kích được Vương Chí Đạo thì đều tuyệt đối không chịu bỏ qua. Lần này lão ngồi trên bàn trọng tài nhìn thấy người của phòng Tuần bộ cùng đám người Vương Chí Đạo giằng co, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là lão bản năng cảm giác được nhất định đây là sự tình bất lợi cho Vương Chí Đạo, cho nên mới "vui mừng hớn hở" chạy đến "giải vây".

Vẫn luôn luôn chú ý mật thiết đến Sơn Khẩu Dụ Nhân, đề phòng lão làm ra âm mưu nào đó, đám người Tôn Lộc Đường hiển nhiên cũng phát hiện ra chỗ mấy người Vương Chí Đạo có chuyện không thích hợp. Bất luận là Tôn Lộc Đường, Cam Mạc Nhiên hay là Tống Thế Vinh, thì quan hệ với Vương Chí Đạo cũng không hề nông cạn, đối với những chuyện của Vương Chí Đạo hiển nhiên cũng rất quan tâm, nhìn thấy tình huống như thế đương nhiên là cũng không cam chịu lạc hậu, cùng nhau theo Sơn Khẩu Dụ Nhân chạy đến xem.

"Sơn Khẩu tiên sinh, ông đã đến rồi!" Người của phòng Tuần bộ giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng ôm quyền nói với Sơn Khẩu Dụ Nhân: "Năm phút đồng hồ trước đây, ở Phúc Giang Lâu đã phát sinh ra một vụ nổ súng giết người, ở đó lại có hai người nhân chứng trực tiếp nhìn thấy, bọn họ đều nói là do Vương Chí Đạo giết người, cho nên chúng ta mới đến xin mời Vương Chí Đạo đi về phòng Tuần bộ để hỏi cung, nhưng là hắn lại không chịu hợp tác!"

"Hả, nguyên lai là như vậy hả!" Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lòng đang cười như phát cuồng, thầm nghĩ: "Vương Chí Đạo, đây là chính ngươi muốn chết, đừng có trách ta!". Khuôn mặt nghiêm chỉnh lại, Sơn Khẩu Dụ Nhân nghiêm túc nói: "Giết người đền mạng, đây chính là thuyết pháp của người Trung Quốc các ngươi từ xưa đến nay. Huống chi bây giờ đã là thế giới pháp trị, Vương Chí Đạo lại dám giữa ban ngày ban mặt cầm súng giết người, tội ác cực kỳ. Lại còn dám chống người thi hành công vụ, tội càng phải gia tăng thêm một bậc..."

"Sơn Khẩu tiên sinh đã trở thành Đại pháp quan từ khi nào vậy?" Vương Chí Đạo cắt đứt mấy lời tràng giang đại hải Sơn Khẩu Dụ Nhân đang nói, cũng dùng giọng nghiêm trang chấn chỉnh lại lão:

"Coi như có là Pháp quan đại nhân đi chăng nữa, cũng ít nhất là trước hết cần phải nghe qua lời nói của người làm chứng, nhìn xem một chút chứng cứ, cho đến khi chứng cứ xác thực thì mới có thể định tội cho người. Sơn Khẩu tiên sinh thật buồn cười, chỉ là nghe qua một câu nói của tuần bộ tiên sinh, ngay cả người bị hại cùng nhân chứng là ai cũng còn chưa biết, vậy mà đã không thể bình tĩnh đã vội phán ta tội chết rồi.

Oa, làm một thẩm phán như vậy quả thật là chẳng tốn chút công sức nào hả! Ta đây cũng đang hết sức buồn bực đây, ta cùng các sư huynh đệ Tinh Võ Môn một mực đứng ở đay thưởng thức trận đấu, như thế nào lại đột nhiên giữa lúc đó có một vụ trọng án giết người rơi xuống trên đầu ta. Hơn nữa thủ pháp như vậy hình như trước kia ta cũng đã có lĩnh giáo qua rồi hả Sơn Khẩu tiên sinh? Việc này không phải là do ngươi lại dở trò quỷ ra đấy chứ? Ta xin ngươi đó, nếu ngươi không muốn để cho ta tham gia Vạn Quốc võ thuật đại hội nữa, thì cứ nói thẳng ra ngay trước mặt mọi người là tốt rồi, không cần phải sử dụng thủ đoạn hèn hạ đến hãm hại ta thêm một lần nữa đâu!"

"Ngươi..." Sơn Khẩu Dụ Nhân bị Vương Chí Đạo mắng cho một trận ngay trước mặt mọi người, tức giận đến sôi lên. Nhưng vẫn còn chưa nói ra được từ nào để phản bác, lại đã nghe Vương Chí Đạo nói tiếp: "Các vị trọng tài, các vị ngồi ở chỗ cao trên kia, ta đứng ở đây bên dưới lôi đài, hơn nữa vị trí vừa vặn đối diện với các vị. Bây giờ ta xin hỏi các vị một chút, các vị có nhìn thấy ta hay không?"

Tôn Lộc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đích xác là có!"

Cam Mạc Nhiên thì nói: "Ta nhìn thấy ngươi ở bên dưới xem thi đấu!"

Tống Thế Vinh hừ nói: "Vương Chí Đạo một mực theo các sư huynh của hắn đứng ở chỗ này xem thi đấu, ta ngồi bên trên liếc mắt một cái đã thấy được. Sơn Khẩu tiên sinh, vị trí của ngươi ở ngay trung tâm, tin tưởng ngươi cũng nhìn thấy Vương Chí Đạo đứng ở dưới này chứ? Ta lưu ý ngươi một chút, tầm mắt của ngươi không ngừng nhìn về phía Vương Chí Đạo đó!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân ngẩn người, lão suy nghĩ một chút, đích xác là trong hai trận đấu Trương Bảo Tử đối Trát Mộc Khắc, Vương Tử Bình đối Tiểu Hoa Thái Lang, chính mình đã có lưu ý Vương Chí Đạo một vài lần, Vương Chí Đạo quả thực là đứng xem trận đấu. Nhưng là sau đó đến trận đấu của Hồng Thế Uy cùng La Quang Ngọc, không nhớ rõ chính mình có còn thấy Vương Chí Đạo đứng ở chỗ này không nhỉ?

Hình như lực chú ý của bản thân mình cũng bị màn giao đấu đặc sắc của hai người kia hấp dẫn mất, trong lúc nhất thời thật không có lưu ý xem Vương Chí Đạo có còn ở đây hay không. Chỉ là sau khi trận đấu kết thúc mới lại nhìn thấy Vương Chí Đạo. Không biết trong lúc Hồng Thế Uy cùng La Quang Ngọc so tài thì Vương Chí Đạo có rời đi hay không? Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lúc nhất thời bản thân lão có chút không thể khẳng định được.

Trong lúc Sơn Khẩu Dụ Nhân còn đang suy tư, Vương Chí Đạo lại hỏi tiếp mấy người trọng tài khác cũng đến xem náo nhiệt:

"Các vị, xin phép hỏi các vị có chứng kiến ta vẫn đứng ở chỗ này hay không?"

Trong mấy người trọng tài này lại có mấy người từ các nước Âu Mỹ, đối với Vương Chí Đạo tuy không quá quen thuộc, chỉ có điều là vị trí Vương Chí Đạo đứng xem chiến đấu ngay ở hàng đầu, hơn nữa ngay trong trận đấu đầu tiên hắn đã biểu hiện rất là mãn nhãn, cho nên mấy người trọng tài này cũng đã có để ý đôi chút tới sự tồn tại của Vương Chí Đạo.

Nghe thấy được Vương Chí Đạo hỏi như vậy, bọn họ cũng không tự chủ được mà theo bản năng đều gật đầu.

Vương Chí Đạo giơ tay bất lực nói với mấy người tuần bộ: "Các ngươi thấy đó, ngay cả các vị trọng tài cũng có thể chứng minh rằng ta không hề dời đi khỏi chỗ này, càng không phải nói đến các sư huynh đệ của ta nữa. Các ngươi nếu kiên quyết muốn đem vụ trọng án giết người ở Phúc Giang Lâu không biết từ nơi nào kia mà cưỡng áp lên trên người ta, ta sẽ không thể khuất phục đâu."

Đám tuần bộ đơ mặt nhìn nhau, ngay cả các vị trọng tài cũng làm chứng cho Vương Chí Đạo, trong lúc nhất thời bọn họ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa.

Trên thực tế, một chiêu này của Vương Chí Đạo chỉ là lợi dụng tâm lý ảo giác của các trọng tài mà thôi. Đám các trọng tài này trên thực tế đại bộ phận đều bị trận đấu giữa Hồng Thế Uy cùng La Quang Ngọc hấp dẫn hết mọi sự chú ý, căn bản là không có lưu ý đến việc Vương Chí Đạo có còn ở đây hay không. Nhưng bởi vì bọn họ lúc trước đã chứng kiến Vương Chí Đạo vẫn đứng ở chỗ này xem trận chiến, đến cuối lại thấy Vương Chí Đạo vẫn đứng ở chỗ này, vì vậy trong tâm lý liền sinh ra một loại ảo giác, nghĩ lầm rằng Vương Chí Đạo vẫn không có rời đi đâu cả. Đương nhiên, mấu chốt trong đó chính là có rất nhiều nhân chứng, người của Tinh Võ Môn, đám khán giả mù quáng, hơn nữa còn có đám người Tôn Lộc Đường đã "chứng thực" lúc trước, cho nên cho dù đám trọng tài còn lại trong lòng còn chưa chắc, cũng sẽ bị sự "chứng thực" của đám người Tôn Lộc Đường làm ảnh hưởng, trí nhớ trở nên hỗn loạn, liền bất tri bất giác mà phụ họa cùng đám người Tôn Lộc Đường để "chứng thực". Đây chính là tính chất tâm lý mù quáng của loài người. Ngón nghề tâm lý gây ảnh hưởng đến đại chúng rất thường thấy ở thế kỷ hai mươi mốt lại được Vương Chí Đạo áp dụng ở đây, rất xảo diệu vì bản thân mình mà chế tạo ra được một minh chứng cho việc hắn không có mặt tại hiện trường vụ án.

Nhìn thấy người của phòng Tuần bộ đều là vẻ mặt khó xử, bộ dáng không biết nên làm như thế nào cho phải, Tôn Lộc Đường "hảo tâm" hỏi: "Các vị, có thể nói cho chúng ta biết được hay không, rốt cuộc thì người bị giết là ai? Hai người nhân chứng theo như lời các vị là ai?"

Được Tôn Lộc Đường nhắc nhở, đám Tuần bộ như bừng tỉnh lại, Tuần bộ đầu lĩnh vội nói: "Người bị giết chính là một người Trung Quốc, thân phận hiện nay còn chưa xác minh được. Hai người nhân chứng chính là Trương Khiếu Lâm tiên sinh cùng quyền thủ của hắn, Trương Sĩ Kiệt tiên sinh. Bọn họ đều một mực chắc chắn rằng Vương Chí Đạo đã dùng súng giết chết người kia."

"Là Trương Khiếu Lâm nói ta giết ngươi, người chết cũng là người Trung Quốc hả? Thật là không ngờ, ta còn tưởng rằng nhân chứng là người Nhật Bản, người chết cũng là người Nhật Bản đấy chứ!" Vương Chí Đạo làm bộ làm tịch nhìn Sơn Khẩu Dụ Nhân cảm thán nói: "Thủ đoạn có tiến bộ hả!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân làm ra vẻ không nghe thấy lời châm chọc của Vương Chí Đạo, hừ lạnh một tiếng nói: "Trương Khiếu Lâm là người Trung Quốc các ngươi, lại vừa là Tam đại đương gia của Thanh Bang, lấy thân phận của hắn như vậy, lại cùng ngươi không cừu không oán, há lại có thể tùy tiện nói rằng ngươi giết người. Hừ, Vương Chí Đạo, việc này làm gì có quan hệ gì với người Nhật Bản chúng ta?"

Vương Chí Đạo kỳ quái hỏi: "Sơn Khẩu tiên sinh như thế nào lại biết Trương Khiếu Lâm cùng ta không cừu không oán, chẳng lẽ, ngươi cùng Trương Khiếu Lâm rất quen thuộc nhau hay sao?"

Ô Tâm Lan đứng một bên không nhịn được lên tiếng phụ họa: "Như vậy còn phải hỏi hay sao! Nghe người ta nói, lợi dụng Vạn Quốc võ thuật đại hội để khai tràng đánh bạc, chính là do Sơn Khẩu tiên sinh cùng Trương Khiếu Lâm hợp tác mở ra. Đối với các trận đấu quyền, Chí Đạo hắn dự đoán kết quả bách phát bách trúng, thắng bọn họ được rất nhiều tiền, bọn họ đang hận không thể cho Chí Đạo chết đó!"

"Là như thế vậy hay sao!" Tôn Lộc Đường tò mò hỏi: "Các ngươi đã thắng nhiều ít bao nhiêu?"

Ô Tâm Lan tính toán một chút, nói: "A, trừ ra tiền vốn đánh cuộc, thì có lẽ là thắng khoảng một trăm hai mươi vạn!"

Bốn phía đột nhiên im phăng phắc, cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra biểu hiện thèm thuồng hâm mộ đến đỏ rực cả mắt mà nhìn lại Vương Chí Đạo, có vài người thâm chí nước miếng còn chảy ròng ròng. Điều này cũng khó trách bọn họ, ở thời đại này, một trăm hai mươi vạn cơ hồ là tương đương với một con số trên trời rồi. Vương Chí Đạo chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủn, chỉ có đánh cuộc vài trận đấu quyền, đã thắng được một trăm hai mươi vạn, loại "may mắn" này làm sao có thể không khiến cho kẻ khác phải đỏ mắt.

Tống Thế Vinh cảm thán nói: "Tiền tài quả nhiên là căn nguyên của tội ác hả. Một trăm hai mươi vạn, cũng đủ để cho một ai đó mất hết lý trí, chuyện gì cũng có thể làm ra được!"

Ở đây chỉ cần những người không phải là ngu ngốc, cũng nghe được ra lời "một ai đó" từ trong miệng Tống Thế Vinh là đang ám chỉ ai, cho nên đều dùng ánh mắt khinh bỉ coi thường nhìn về phía Sơn Khẩu Dụ Nhân, hình như Sơn Khẩu Dụ Nhân này chính là một con chuột cống cực ác tâm. Điều này làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân bị "oan uổng" tức giận đến thiếu chút nữa thì hộc máu, trong lòng không khỏi hối hận, đúng thật là không nên chuyện tình chưa có rõ ràng đã chạy đến can thiệp, cuối cùng rơi vào vũng nước đục này.

Tôn Lộc Đường thở dài, quay sang đám người phòng Tuần bộ đề nghị nói: "Các vị, xin nghe ta một lời có được không? Vương Chí Đạo vốn là tuyển thủ tham gia thi đấu ở Vạn Quốc võ thuật đại hội lần này, hắn lại không có gì chứng minh là không có mặt ở đây. Mà các vị đối với một vụ án mạng này, nguyên nhân hậu quả cũng còn chưa rõ ràng lắm, ngay cả người chết là ai cũng không có minh bạch được, chỉ bằng vào lời chứng của nhân chứng vốn có cừu oán với Vương Chí Đạo, mà đã muốn mang Vương Chí Đạo đi thì không có khả năng.

Từ cổ chí kim, mặc kệ là tuần bộ của quốc gia nào đi nữa, cũng không thể phá án giống như vậy. Cho nên ta đề nghị, mời các vị trở về cẩn thận điều tra cho rõ ràng, trừ phi tìm được chứng cứ xác thực, nếu không thì đừng tới làm khó Vương Chí Đạo nữa, miễn cho ảnh hưởng tới khả năng phát huy của hắn trong Vạn Quốc võ thuật đại hội, làm cho khán giả cho rằng chúng ta không công bằng chính trực."

Dừng một chút, Tôn Lộc Đường lại quay sang hỏi Sơn Khẩu Dụ Nhân "Sơn Khẩu tiên sinh, ý tứ của ngươi như thế nào?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân mặt không chút thay đổi nói: "Ta không có ý kiến!"

Người của Tuần bộ phòng mỗi người đều trong lòng cười khổ, đành phải bất đắc dĩ nhìn Vương Chí Đạo chắp tay xin lỗi nói: "Xin lỗi, Vương Chí Đạo tiên sinh, là chúng ta đã lỗ mãng rồi. Chúng ta không quấy rầy ngươi nữa, sau này còn gặp lại!"

Sau khi đợi được cho đám người của phòng Tuần bộ rời đi khỏi, Tôn Lộc Đường ha ha cười nói: "Tốt lắm, sự việc đã giải quyết xong rồi. Chúng ta không bằng nhanh chóng quay lại bàn trọng tài đi thôi, tuyên bố trận đấu tiếp theo đi, khán giả chờ đã sốt ruột rồi đó! Sơn Khẩu tiên sinh, ý kiến của ngươi như thế nào?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân không thể cứ giữ mãi vẻ mặt nghiêm chỉnh, đành miễn cưỡng cười nói: "Đúng, chúng ta mau đi lên tuyên bố trận đấu tiếp theo thôi!" Nói xong cũng không chờ đám người Tôn Lộc Đường, tự mình đi về trước.

Tôn Lộc Đường thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, mới đi theo Cam Mạc Nhiên cùng Tống Thế Vinh cùng về chỗ dãy bàn trọng tài.

Vương Chí Đạo trong lòng giật mình, biết được màn "biểu diễn" của mình cũng không có giấu giếm được ánh mắt của Tôn Lộc Đường, tin tưởng rằng lão đã nhìn ra chính mình có chuyện lớn, cho nên trước khi rời đi mới dùng loại ánh mắt đầy hàm ý kia mà nhìn lại mình. Chỉ có điều Vương Chí Đạo cũng không lo lắng, Tôn Lộc Đường nếu như đã vì mình mà nói giúp, vậy thì chính là lão đã nghiêng về phía bên mình.

Hoắc Đình Giác đi tới bên người Vương Chí Đạo, hạ giọng nghiêm khắc nói với hắn: "Vương sư đệ, ta đây cần phải lấy thân phận Môn chủ Tinh Võ Môn thận trọng cảnh cáo ngươi một lần, lần sau đừng có mà chưa cùng chúng ta thương lượng đã tự mình chủ trương giết người như thế. Ngươi làm xằng bậy không để ý hậu quả như vậy, sẽ mang đến phiền toái lớn cho các sư huynh đệ ở Tinh Võ Môn!"

Vương Chí Đạo có chút áy náy liền xin lỗi nói: "Xin lỗi, Nhị sư huynh, sự tình hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, ta cam đoan với huynh, lần sau tuyệt đối sẽ không còn để xảy ra như vậy nữa."

Lưu Chấn Đông không đành lòng chứng kiến Vương Chí Đạo chịu giáo huấn, vội vàng đứng ra giảng hòa nói: "Quên đi, dù sao hắn cũng không nghĩ muốn làm ra chuyện đó. Chuyện này đều là do địch nhân gây ra. Nếu tất cả mọi người đều không có việc gì, như vậy đừng nói nữa. Nhanh nhanh, Vương sư đệ, đoán trước một chút trận này cho ta, trận tỷ thí này người nào sẽ thắng, ta muốn đem tiền vốn đánh cuộc mà ta đã thua toàn bộ phải thắng trở về!"

Hoắc Đình Giác đối với gã Đại sư huynh này cũng bó tay không biết làm sao, đành phải im mồm không nói nữa. Vương Chí Đạo ngẩng đầu nhìn lên xem chiêu bài, thấy hai quyền thủ của trận đấu này là Thôi Tương Dũng cùng Tô Đại Bằng, lập tức hắn cau mày hỏi:

"Thôi Tương Dũng, là tay đội trưởng bảo an mà chúng ta đã từng nhìn thấy lúc ở chỗ gian nghỉ ngơi hay sao? Là người Cao Ly luyện Hoa Lang Đạo? À, đối thủ của hắn là ai? Ta chưa từng có nghe nói qua!"

Lưu Chấn Đông cũng kỳ quái nói: "Tô Đại Bằng, cái tên này cũng rất xa lạ hả! Kỳ quái, từ đâu lại chạy đến đây?"

Hoắc Đình Giác đứng bên cạnh không nhịn được nói: "Tô Đại Bằng này lúc thi đấu vòng loại ta có chứng kiến qua hắn ra tay, sở dụng hình như cũng là Đường Lang Quyền, chỉ có điều là phong cách theo La Quang Ngọc thì bất đồng, tựa hồ là từ trong Túy Quyền mà biến đổi đi thành ra Túy Đường Lang."

"Hả, như vậy thực lực của hắn thế nào?" Vương Chí Đạo hỏi.

"Tựa hồ không tệ!" Hoắc Đình Giác hồi đáp.

Vương Chí Đạo gật đầu, ánh mắt lại nhìn lướt qua trên người Tô Đại Bằng cùng Thôi Tương Dũng một lần, rốt cục nói với Lưu Chấn Đông: "Đi mua Thôi Tương Dũng thắng đi!"

Lưu Chấn Đông hỏi: "Ngươi khẳng định?"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Đại sư huynh, huynh nếu tin tưởng ta thì nhanh đi mua. Không tin thì đừng hỏi ta nữa!"

Lưu Chấn Đông xấu hổ cười nói: "Ta không phải là không tin ngươi, chỉ là muốn khẳng định lại một chút mà thôi. Tốt lắm, ta đi mua Thôi Tương Dũng thắng!" Ô Tâm Lan nghe vậy vội nói: "Đại sư huynh, ta với huynh cùng đi! Thằng Trương Khiếu Lâm kia ghê tởm như vậy, ta nhất định phải thắng cho hắn thật đau đớn!"

Đợi được sau khi Lưu Chấn Đông cùng Ô Tâm Lan chạy đi xuống tiền đánh cuộc, Hoắc Đình Giác tò mò hỏi: "Vương sư đệ, ngươi tại sao lại cho rằng Thôi Tương Dũng có thể thắng?"

Vương Chí Đạo cười nói:

"Bởi vì Thôi Tương Dũng luyện tập "Hoa Lang Đạo" chính là công phu của quân nhân Cao Ly. Mục đích duy nhất của quân nhân trên chiến trường chính là giết địch, cho nên võ đạo mà bọn họ chuyên sử dụng không có khả năng lại không thực dụng. Thôi Tương Dũng nếu đã là cao thủ Hoa Lang Đạo đỉnh cao, lại còn được Vạn quốc võ thuật đại hội yêu cầu làm đội trưởng bảo an, thực lực nhất định không thể tầm thường. Về phần Tô Đại Bằng thì sao? Lời bình của Nhị sư huynh đối với hắn chỉ là 'tựa hồ không tệ', hiển nhiên là công phu của hắn vẫn còn chưa lọt được vào trong mắt của Nhị sư huynh. Cho nên ta mới có thể cảm giác được phần lớn là Thôi Tương Dũng sẽ thắng."

Hoắc Đình Giác nghe vậy cũng chỉ biết bật cười.

Loại phân tích này của Vương Chí Đạo trên thực tế thì lại rất có đạo lý. Tiền thân của các loại võ đạo lưu hành phổ biến ở thế kỷ hai mươi mốt, tỷ như Hoa Lang Đạo là tiền thân của Thái Cực Đạo, Ma Dịch Thái là tiền thân của Thái Quyền, Nhu Thuật là tiền thân của Nhu Đạo, vân vân, đều là "sát nhân chi đạo" chuyên phục vụ cho quân đội, chú ý nhất chính là tính thực dụng, nhất kích tất sát, phương thức huấn luyện so với phương thức huấn luyện ở thế kỷ hai mươi mốt đều tàn khốc hơn gấp mấy lần. Cho nên các môn võ thuật cổ này, nếu so với các môn võ đạo sau này được cải biến thành thi đấu biểu diễn hoặc là cường thân kiên thể, xét trên phương diện tính thực dụng, thì đều là cường đại hơn rất nhiều.

Về phần Tô Đại Bằng, Túy Quyền cũng với Đường Lang Quyền kết hợp thành Túy Đường Lang, môn công phu này đích xác là cũng rất mạnh. Vương Chí Đạo mặc dù không có luyện qua Túy Quyền, nhưng đối với nguyên lý của Túy Quyền cũng có chút hiểu biết. Hắn cho rằng môn công phu Túy Quyền này trên thực tế là một loại hình võ thuật kích thích tinh thần, lợi dụng rượu cồn để mà mê hoặc, làm cho người ta quên đi sợ hãi, băn khoăn, thống khổ, đều là những tâm tình bất lợi trong khi đánh nhau kịch liệt có thể sinh ra những phản ứng bất lợi cả về tâm tình lẫn sinh lý

Đồng thời cũng dẫn dụ ra những năng lực đánh nhau bị ẩn dấu trong thân thể con người, làm cho thân thể giống như là được ăn thuốc kích thích, lực đạo tăng lên gấp bội, bản năng không bị khống chế mà có thể xuất ra được những đông tác phản kích công kích địch nhân. Không ngại không sợ, tùy thế mà đánh, hình say nhưng ý không say, đó chính là những chỗ tinh túy trong Túy Quyền.

Nhưng có điều là môn công phu Túy Quyền này lại có một khuyết điểm, chính là không nương tay được, thường thường không tự giác mà đem người đánh chết. Cho nên trong lịch sử những người luyện tập Túy Quyền, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không sẽ không tùy tiện dùng Túy Quyền để chiến đấu với địch nhân. Càng quan trọng hơn là môn công phu Túy Quyền này tu luyện rất là khó khăn, nếu muốn luyên đến được cảnh giới chân chính của Túy Quyền, "hình say nhưng ý không say", tùy theo xu thế mà công kích địch nhân theo bản năng, thì đó chính là đã khó lại càng thêm khó. Điều này không chỉ cần xem thiên phú, mà còn phải xem đến năng lực thích hợp đối với rượu cồn của người luyện tập. Nếu như mà không hợp rượu cồn, chẳng những sử không ra được Túy Quyền, ngay cả vị trí của địch nhân cũng không rõ ràng lắm, vừa say đã ngã, cũng chỉ có thể để mặc cho người khác chà đạp.

Cho nên trên đời này những người luyện tập Túy Quyền, đại bộ phận chỉ có được "hình" mà không có được "ý", cũng không có ai nắm vững được công phu Túy Quyền chân chính "trong lúc say vẫn đánh được người". Hoắc Đình Giác là một cao thủ võ thuật truyền thống, đối với Túy Quyền hẳn là có chút thông hiểu, nếu hắn đã xem Tô Đại Bằng xuất thủ mà lại không coi trọng, điều này đã nói lên rằng Túy Đường Lang của Tô Đại Bằng chỉ là học được "hình" mà chưa nắm được "ý", cũng không thể chân chính nắm vững được công phu Túy Quyền.

Kết quả trận đấu quả nhiên đúng như Vương Chí Đạo đã dự đoán trước. Tô Đại Bằng sau khi hiệu lệnh trận đấu bắt đầu, lập tức làm một động tác uống rượu say, sau đó thân thể đảo đông ngã tây dao động nhằm Thôi Tương Dũng đánh tới, giống như là đại cô nương đang dấy động xuân tình muốn ngã nhào vào trong ngực áo của Thôi Tương Dũng.

Thôi Tương Dũng thì đối với đại nam nhân đang lảo đảo ngã tới này không thèm nghĩ ngợi, nhấc chân chính là một ngọn Tiền thích cước vô cùng ác liệt nhằm thẳng mặt Tô Đại Bằng đá vào. Tô Đại Bằng không kịp tránh ra, bị một cước cực mạnh này đá trúng vào trên cằm. Còn không có để cho hắn kịp phản ứng lại, ngọn cước thứ hai của Thôi Tương Dũng lại đã đá ra, lúc này là xoay người đá vòng cầu sau, nặng nề quét trúng vào mặt Tô Đại Bằng. Sau đó hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên, thêm một ngọn Tiền thích cước càng ác liệt hơn đá thẳng vào mặt Tô Đại Bằng. Lần này đã đem cằm Tô Đại Bằng đá nát ngay tức khắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status