Tinh võ môn

Chương 163: Tán Đả sơ hình vs Cổ Thái quyền


Sơn Khẩu Dụ Nhân mắt lộ sát khí, Tôn Lộc Đường nhìn Long Điệp ánh mắt cũng rất phức tạp, Vương Chí Đạo thì trong lòng bất an, một chiêu thức Long Điệp dùng đánh bại Sơn Khẩu Ngọc Tử kia rõ ràng cùng với một chiêu thức ở trận thứ ba A Tàn sử dụng để đánh bại Quý Công Bác là giống nhau như đúc, đều là nắm tay thành bán quyền dùng khớp xương thứ hai của các ngón tay mà đánh nát yết hầu đối thủ. Quý Công Bác bị A Tàn dùng một chiêu này mà mất mạng ngay tại chỗ, Sơn Khẩu Ngọc Tử mặc dù không bị chết ngay tại trận, nhưng cũng bị thương cực nghiêm trọng, có thể cứu sống được hay không còn không tính được. Tôn Lộc Đường vừa mất đi đệ tử thân ái, lần này lại chứng kiến có người dùng đúng một chiêu đã sát hại đệ tử của mình kia mà đánh bại đối thủ, trong lòng không biết là đang suy nghĩ cái gì? Điều này làm cho Vương Chí Đạo có chút lo lắng.

Đồng thời, lúc này Vương Chí Đạo lại đột nhiên cảm giác, tên A Tàn kia, công phu sở dụng của hắn tựa hồ rất tương tự với công phu của Long Điệp. Ngoại trừ Toái hầu quyền ra, A Tàn tựa hồ cũng rất am hiểu trảo công, mà trảo pháp của hắn, loáng thoáng tựa hồ cũng có chút bóng dáng Long Hình Quyền. Càng quan trọng hơn là, lúc Long Điệp mắt lộ ra sát khí, rõ ràng là tương xứng với bộ dáng đằng đằng sát khí của A Tàn. Điều này làm cho Vương Chí Đạo có một cảm giác, tựa hồ như A Tàn cũng Long Điệp đều là do một sư phụ dạy dỗ nên. Chẳng lẽ A Tàn này, cũng là đệ tử được Ngũ Hình sát thủ Long lão Đại bí mật huấn luyện ra?

Trận thi đấu này vốn là do Tôn Lộc Đường tuyên bố kết quả so tài, nhưng là bởi vì Tôn Lộc Đường không nói lời nào, Cam Mạc Nhiên ngồi bên cạnh không thể làm gì khác hơn là thay lão tuyên bố: "Trận đấu chấm dứt, trận này người thắng là Long Chu!"

Long Điệp xoay người đi về phía góc chuẩn bị, nhìn thấy vẻ mặt Vương Chí Đạo tựa hồ như không có chút nào vui mừng, không khỏi cảm thấy có chút hờn giận, lạnh lùng nói: "Làm sao vậy, ngươi là đang đau lòng cho con nữ nhân Nhật Bản kia hay sao?"

Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Làm gì có chuyện ấy, chỉ là ngươi ra tay nặng như vậy, đã làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân động sát khí với ngươi, xem ánh mắt của lão nhìn ngươi thì biết. Ta tin tưởng rằng chỉ cần ngươi đi một mình, lão nhất định sẽ cho người đến ám sát ngươi!"

Long Điệp hừ lạnh nói: "Bản thân ta chính là một sát thủ, sao lại phải sợ có người đến ám sát ta?"

"Lời thì tuy là nói như vậy, nhưng là cẩn thận một chút thì luôn luôn không thừa. Sơn Khẩu Dụ Nhân âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, kẻ khác khó lòng phòng bị. Ngươi là một nữ nhân một mình ứng phó việc này, như thế làm cho ta không thể yên tâm."

Vương Chí Đạo lại đề nghị nói: "Không bằng ngươi hãy theo người Tinh Võ Môn chúng ta ở cùng một chỗ đi hả, theo Tâm Lan làm bạn được không? Nàng rất là tưởng nhớ cuộc sống của ba chúng ta ở trên Võ thánh đảo đó!"

Long Điệp hỏi: "Ngươi không sợ ta sẽ làm liên lụy đến Tinh Võ Môn các ngươi hay sao?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Tinh Võ Môn đã sớm cùng người Nhật Bản đứng vào thế đối nghịch rồi, còn sợ liên lụy gì nữa. Hơn nữa, đoàn kết chính là lực lượng, có nhiều thêm một người thì lực lượng của chúng ta lại lớn mạnh thêm một phần. Sơn Khẩu Dụ Nhân nếu muốn đến phiền toái chúng ta, cũng phải suy đi tính lại. Đi thôi!"

Vương Chí Đạo cũng không chờ Long Điệp đáp ứng, đã nắm lấy bàn tay ngọc của nàng, đem nàng kéo xuống khỏi lôi đài, trở về chỗ của sư huynh đệ Tinh Võ Môn. Ô Tâm Lan nhìn thấy Long Điệp, rất vui mừng chạy đến đón tiếp, cười hớn hở nói: "Điệp tả, ngươi biết không, mới vừa rồi ta đã dùng hai mươi vạn đánh cuộc ngươi thắng đó. Ngươi đánh bại Sơn Khẩu Ngọc Tử, thực sự là làm lòng người cực vui a!"

Long Điệp có chút kỳ quái hỏi: "Ngươi không cảm thấy ta ra tay quá nặng, tàn nhẫn vô tình hay sao?"

"Làm gì có!" Ô Tâm Lan tức giận nói: "Sơn Khẩu Ngọc Tử này là một nữ nhân Nhật Bản xấu xa muốn chết. Bị đánh chết mới là phải, giữ cô ta lại là một tai họa, nói không chừng đến một lúc nào cô ta lại hại ngươi đó!"

Long Điệp không nói gì, lúc này nàng mới biết được chính mình còn chưa hiểu hết được Ô Tâm Lan. Ô Tâm Lan trên thực tế chính là một nữ hài tử yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối không phải là người lòng dạ mềm yếu.

"Các vị! Xin mời yên tĩnh, nghe ta một lời!"

Chính là Đại loa kia lại một lần nữa lên tiếng, khán giả liền trật tự xuống, lại nghe Đại loa nói:

"Bởi vì lúc này sắc trời đã tối, để không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt cùng nghỉ ngơi của mọi người, sau khi các vị trọng tài trải qua thương lượng, đã quyết định chỉ tiến hành thêm một trận so tài nữa mà thôi, còn lại để ngày mai chín giờ buổi sáng lại tiếp tục. Xin mời các vị tập trung lực chú ý, để tận tình thưởng thức trận đấu cuối cùng của ngày hôm này đi! Cho mời hai quyền thủ tham gia trận đấu thứ mười bốn ở vòng đấu thứ nhất, số hai mươi bảy quyền thủ Trung Quốc Chu Quốc Phú, cùng số hai mươi tám quyền thủ Xiêm La Á Sai, mau đi lên góc chuẩn bị của mình đi!"

"Đến phiên Chu Quốc Phú đại ca lên lôi đài rồi!" Ô Tâm Lan hăng hái bừng bừng hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, trận này ta hẳn là phải đi mua Chu Quốc Phú đại ca thắng, đúng không?"

Vương Chí Đạo không ngờ lại lắc đầu, hỏi: "Ô sư tỷ, ta hỏi ngươi, khi ngươi đi xuống tiền mua Long Điệp, có phải có rất nhiều người đã cùng mua theo ngươi hay không?"

Ô Tâm Lan suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Hình như là thế. Ta cùng Đại sư huynh vừa mua xong, rất nhiều người đánh cuộc khác cũng đổ xô vào mua Điệp tả hết. Hả, ngươi không có mặt ở đó, tại làm sao mà lại biết được?"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Lúc trước ngươi nói chúng ta thắng Trương Khiếu Lâm một trăm hai mươi vạn, rất nhiều người cũng nghe được, bọn họ chỉ cần lưu ý một chút, sẽ phát hiện ra ngươi xuống tiền mua ai đều là chỉ thắng không thua. Đã là như vậy, bọn họ đương nhiên muốn xuống tiền đặt cuộc theo ngươi rồi!"

Ô Tâm Lan ngạc nhiên nói: "Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?"

Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Không phải là chuyện tốt lắm. Những người đặt cuộc theo tay của ngươi có nhiều lắm, chỉ sợ Trương Khiếu Lâm không thể trả tiền cuộc được, ngay cả tiền vốn cũng sẽ bị thua hết rất nhanh. Đến lúc đó chúng ta chẳng những không có tiền mà thắng, lại càng khiêu khích thêm sát khí của Trương Khiếu Lâm, bất chấp tất cả mà nhằm chúng ta động thủ. Cho nên, để nhằm đến lợi ích lớn hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ đừng đánh cuộc nữa, đợi được đến mấy trận mấu chốt chúng ta lại đánh cuộc."

"Ừ, được rồi!" Ô Tâm Lan gật đầu nói: "Dù sao chúng ta thắng tiền cũng đã quá nhiều rồi, lần này tạm tha cho Trương Khiếu Lâm một lần đi!"

Vương Chí Đạo yên lòng, quay sang nhìn Long Điệp nói: "Điệp Nhi, ngươi theo bọn họ đứng cùng một chỗ, đừng chạy loạn, ta đi nói chuyện với Chu Quốc Phú đại ca một chút!"

Long Điệp nhăn đôi mi thanh tú lại, nói: "Ngươi sợ ta đi lạc đơn độc sẽ bị Sơn Khẩu Dụ Nhân ám toán, chẳng lẽ lại không sợ lão sẽ ám toán ngươi hay sao? Ta mà so sánh với ngươi, người mà lão muốn giết hơn hẳn phải là ngươi chứ?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Không sợ, ta với ngươi không giống nhau, ta là 'súng thần', người nào mà chẳng biết ta đây 'đạn ra không trượt'. Sơn Khẩu Dụ Nhân trừ khi khẳng định được trên người ta không mang theo súng, nếu không thì tuyệt đối sẽ không phái người đi tìm cái chết!"

Long Điệp nhìn lại một chút thân mình Vương Chí Đạo, lại hỏi: "Vậy bây giờ ngươi có mang theo súng hay sao?"

"Điều này thì để cho Sơn Khẩu Dụ Nhân từ từ đoán đi!" Vương Chí Đạo không cần suy nghĩ đáp luôn, lại cười một tiếng, sau đó tìm cách lách khỏi đám người, lại nhằm góc chuẩn bị bên phải lôi đài đi lên.

Thủ vệ ở bên dưới góc chuẩn bị vẫn là gã bảo an đã gặp lúc trước, hắn thấy Vương Chí Đạo lại tới nữa, vội vàng ngăn trở nói: "Đứng lại, trên góc chuẩn bị cấm nhân viên không nhiệm vụ tiến lên, đừng nói với ta rằng ngươi cũng là huấn luyện viên của hắn nữa, ta sẽ không tin tưởng đâu!"

Vương Chí Đạo tiến lại gần thêm một bước, thấp giọng nói với gã bảo an: "Trên thực tế ta là huynh đệ của hắn!"

Bảo an quát: "Huynh đệ cũng không được...", nói còn chưa dứt lời, nhưng lại phát hiện Vương Chí Đạo vốn rõ ràng còn đang đứng ở ngay trước mặt hắn, đã không biết từ lúc nào luồn qua người hắn, chạy đến phía sau hắn rồi.

"Chu đại ca!"

Chu Quốc Phú đang hoạt động tay chân nghe vậy xoay người lại, cười nói: "Vương huynh đệ, sao ngươi lại lên đây làm gì?"

Vương Chí Đạo nói: "Ta là đến nói chuyện với ngươi một chút về đối thủ của ngươi. Chu đại ca, ngươi đã từng kiến thức qua công phu của quyền thủ Xiêm La hay chưa?"

Chu Quốc Phú nhìn lại một chút gã quyền thủ tên gọi Á Sai, đang ở góc đài đối diện lắc người vung tay, nhảy tới nhảy lui giống như nhảy múa tế thần, lắc đầu nói: "Ta chính là lần đầu tiên gặp phải quyền thủ Xiêm La, đối với phong cách của bọn họ một điểm cũng không biết. Chỉ có điều là xem từ bộ dáng của hắn, tựa hồ là rất kỳ quái đó, hắn không phải là đang hô thần đánh nhau, xin thỉnh thần nhập vào trên người hắn đấy chứ?"

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Hắn chỉ là đang nhảy quyền vũ mà thôi, đó là nghi thức trước khi khai chiến của quyền thủ Xiêm La. Ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường hắn. Nếu như nói về đánh nhau trên lôi đài của người ngoại quốc, chỉ sợ không có bất cứ môn quyền thuật nào có thể so được với Xiêm La quyền về tính thực dụng, tính hung ác đâu. Đường Thủ của tiểu Nhật Bản, Hoa Lang Đạo của Cao Ly, nếu so sánh với Xiêm La quyền chỉ sợ vẫn phải tính là hoa quyền tú thối, trước mặt Xiêm La quyền không chịu nổi một kích!"

"Hả?" Chu Quốc Phú có chút kinh dị, liền đưa mắt nhìn lại Á Sai kia một cái, lại hỏi: "Vương huynh đệ đánh giá Xiêm La quyền cao như vậy hay sao? Chẳng lẽ ngươi đã từng cùng quyền thủ Xiêm La đánh qua rồi?"

Vương Chí Đạo thầm nghĩ chính mình ở thế kỷ hai mươi mốt đích xác đã gặp phải không ít cao thủ Thái quyền, vì vậy gật đầu nói:

"Đánh qua mấy lần. Môn công phu này của bọn họ được xưng là 'tám chân vận động', bởi vì bọn họ có thể sử dụng quyền, khuỷu tay, chân, đầu gối, đầu, vân vân, tất cả các phần trên thân thể làm vũ khí tiến công, đặc biệt khuỷu tay cùng đầu gối là tuyệt chiêu của bọn họ. Vào trong nội vi lại càng đánh được hung hãn vô cùng. Thối pháp của của bọn họ lại càng thêm lợi hại. Kỹ thuật Hoành tảo thối của bọn họ có thể nói là đỉnh cao nhất trong tất cả các kỹ thuật thối pháp, lợi hại giống như là thối công 'Thiết tảo trửu' (Quét chổi sắt) của Thiếu Lâm vậy, có uy lực chấn tan đá nát.

Nếu như ngươi thấy hắn một cước nhằm ngươi quét đến, ngàn vạn lần không nên dùng một cánh tay để ngăn cản, như vậy cánh tay có khả năng sẽ bị đá gãy. Hơn nữa phải cẩn thận đừng để bị một cước quét trúng đầu, nếu không sẽ lập tức ngã xuống đất hôn mê ngay. Mặt khác, năng lực chịu đòn của quyền thủ Xiêm La là siêu cường, toàn thân rắn chắc giống như là sắt thép không hề sợ đòn. Ngươi nếu đánh trúng được hắn, ngàn vạn lần không được dừng tay, tiếp tục đánh nữa, đánh đến bao giờ hắn ngã xuống đất mới thôi. Nếu không mà để cho hắn phản kích lại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm đó."

Chu Quốc Phú có chút kinh ngạc nhìn Vương Chí Đạo một chút, hỏi: "Ngươi chạy tới nói cho ta những điều này, là do lo lắng ta sẽ thua hay sao?"

Vương Chí Đạo vội vàng phủ nhận nói: "Ta chỉ là nói cho ngươi hiểu rõ một chút về đặc điểm của quyền thủ Xiêm La, miễn cho ngươi phải đánh rất khổ cực mà thôi."

Chu Quốc Phú "ha ha" cười to nói: "Vương huynh đệ, đa tạ hảo ý của ngươi, ta đây đã vào Nam ra Bắc, lại còn đi qua cả Pháp quốc Anh quốc, còn dạng quyền thủ nào mà chưa từng kiến thức qua, ta sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu. Ngươi hay là chờ sau khi ta đánh bại người Xiêm La này, sau đó chúng ta đi Mộng Ảo quán bar uống vài chén chúc phúc đi hả! Được rồi, hay là ngươi xuống bên dưới đài xem trận chiến đi hả, đứng ở góc chuẩn bị này sẽ ảnh hưởng không tốt lắm!"

Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, biết Chu Quốc Phú cũng không có đem những lời mình nói để vào trong lòng, đành phải bất đắc dĩ xuống đài, trở lại đứng cạnh đám người Ô Tâm Lan.

Ô Tâm Lan vẫn còn chưa kịp hỏi xem hắn cùng Chu Quốc Phú đã nói chuyện gì, tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu đã vang lên.

Theo đại loa ra lệnh một tiếng, Chu Quốc Phú cùng Á Sai đã rất nhanh đi đến trung tâm lôi đài. Hai người có thể xem như quyền thủ hạng cân trung bình, vóc người không sai biệt nhiều. Chu Quốc Phú tựa hồ muốn tráng kiện hơn một chút, hơn nữa vóc người cũng cao hơn Á Sai một điểm. Nhưng là Á Sai lại để chân trần, còn Chu Quốc Phú đi một đôi giảy vải. Chu Quốc Phú ôm quyền chào Á Sai, làm một cái lễ tiết giang hồ, còn Á Sai lại hay tai chắp lại, làm ra một cái lễ tiết của đệ tử Phật giáo.

Sau đó, hai người đồng thời chuyển sang tư thế nghênh chiến. Tư thế của Chu Quốc Phú rất rõ ràng là diễn biến từ trong đấm bốc mà ra, chỉ có điều là thân thể không quá ngả về phía trước, hơn nữa hai chân lại đứng thế Bát bộ đinh tấn, loại tư thế nghênh chiến này thật ra tiếp cận rất gần với tư thế khai chiến trong Tán Đả lưu hành ở Trung Quốc đời sau. Tư thế nghênh chiến của Á Sai là tư thế tiêu chuẩn của Thái Quyền, chỉ có điều là càng có khuynh hướng theo tư thế của Cổ Thái Quyền, mà không phải là tư thế của Thái Quyền hiện đại được lưu hành ở đời sau.

Á Sai chân trước điểm nhẹ lên mặt đất, sau đó không hề có dấu hiệu báo trước đã nhằm Chu Quốc Phú phát động công kích, cẳng chân trần đột nhiên quét vụt về phía bắp đùi của Chu Quốc Phú.

"Chát" một tiếng, Chu Quốc Phú không kịp tránh ra, mặt ngoài bắp đùi bên trái đã bị Á Sai quét trúng một cước thật mạnh.

Chu Quốc Phú cảm giác được bắp đùi của mình dường như đã trúng phải một ngọn thiết bổng lớn quét vào, chẳng những đau đến tận xương, hơn nữa còn chấn động khiến cho cả thân thể cũng bị rung lên. Trong lòng hắn cả kinh, biết rằng lời Vương Chí Đạo không hề sai, gã quyền thủ Xiêm La này quả nhiên hung hãn cực kỳ.

Lập tức Chu Quốc Phú không hề lịch sự nữa, xông thẳng về trước phát động công kích, chân lướt nhanh một bước, một đòn Thứ quyền đã nhằm đâm thẳng vào mặt Á Sai, không đợi cho Á Sai né tránh, trọng quyền ở tay sau đã đánh ra, nặng nề nện trúng lên trên ngực Á Sai.

Á Sai không lùi, trên ngực mặc dù đã trúng một đòn trực quyền rất nặng của Chu Quốc Phú, chẳng những cước bộ không lùi, ngay cả thân thể cũng không hề chớp lên lấy một chút. Hắn dường như không có việc gì, lại tiếp tục hướng Chu Quốc Phú phát động tiến công, chân trước đá quét về phía bắp chân Chu Quốc Phú, đến khi Chu Quốc Phú nhấc chân này lên để tránh đòn đá quét, chân trước của Á Sai lại mãnh liệt bắn về trước, giống như một ngọn roi thép quất thẳng vào đầu Chu Quốc Phú.

Chu Quốc Phú cả kinh, đang muốn giơ bắp tay lên để đỡ đòn, nhưng hắn lại đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của Vương Chí Đạo, hơn nữa đã lĩnh giáo qua uy lực đòn đá quét của Á Sai, lập tức vội vàng nghiêng người, sửa thành hai tay cùng xuất, chặn lại một đá này của Á Sai.

Lực đá kích kinh người làm cho thân thể Chu Quốc Phú chấn động, cước bộ không tự chủ được mà lùi về phía sau đến hai bước, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống, mà cả hai cẳng tay đều cảm thấy tê dại cả.

Á Sai đoạt thế không lưu người, sau khi đá lui Chu Quốc Phú, hắn lại xông vọt theo tới, chân sau cũng đá quét ra, nhằm đá vào bên hông Chu Quốc Phú.

Lần này Chu Quốc Phú không dám ngạnh chịu một lần nữa, thân thể bất ngờ bổ nhào về phía trước vồ một cái, đánh lên thân thể Á Sai, lần này đã hóa giải được đòn đá sấm sét của Á Sai. Tiếp theo Chu Quốc Phú vung tít một đôi thiết quyền, như cuồng phong bạo vũ oanh kích lên khắp đầu, ngực, bụng cùng hai bên mạng sườn Á Sai.

Á Sai đã bị trúng liền vài quyền, nhưng vẫn đang như không hề có việc gì, thân thể chỉ hơi đảo một cái đã lại bắt đầu phản công, đầu tiên là một đòn Thứ quyền đâm thẳng đến, tiếp theo hắn lại tiến lên một bước, Thứ quyền trong nháy mặt cong lại, khuỷu tay lắc ngang một cái nhằm vào mặt Chu Quốc Phú quét đến.

Chu Quốc Phú vừa mới dựng cẳng tay ngăn cản, khuỷu tay kia của Á Sai đã tiếp tục quét vụt đến. Tiếp theo cả hai cánh tay hắn đồng thời duỗi nhanh về trước, trong nháy mắt đã vít lên trên cần cổ của Chu Quốc Phú, hai tay dùng sức kéo một phát, Chu Quốc Phú nửa người trên không tự chủ được bị kéo gập xuống dưới.

Chu Quốc Phú vừa muốn giãy ra, đã thấy đầu gối cực đại của Á Sai từ dưới nhằm thẳng vào mặt mình mà thúc lên, trong lúc cả kinh hai tay theo bản năng đan chéo lại mà ngăn cản. Thật không ngờ, Á Sai thúc xong một đầu gối, cũng không có dừng lại, mà là hai đầu gối liên hoàn, một đầu gối lại tiếp một đầu gối, liên tục nhằm nửa thân trên Chu Quốc Phú mà thúc lên.

Đây chính là đòn "khóa cổ lên gối" lừng danh của Thái Quyền. Chu Quốc Phú là lần đầu gặp phải loại đả pháp này, kết quả bị Á Sai đánh cho ứng phó không kịp, sau khi liên tục bị thúc cho đến mười mấy phát lên gối mới có thể vất vả giãy thoát ra được, cả hai cánh tay lại càng tê dại không thôi.

Nhưng là công kích của Á Sai còn chưa có chấm dứt, sau khi "khóa cổ lên gối" bị Chu Quốc Phú giãy được ra, Á Sai lập tức nhảy dựng lên, lăng không một đầu gối nặng nề đánh lên trên mặt Chu Quốc Phú. Lần này Chu Quốc Phú bị đầu gối thúc cho một phát thật nặng, ngã nhào xuống sàn lôi đài, máu me phun ra đầy mặt, giống như là đang nở hoa vậy.

Ô Tâm Lan thấy thế kinh hô lên một tiếng, quay mặt đi không dám nhìn tiếp. Lưu Chấn Đông cũng cả kinh, sắc mặt trắng bệch, thì thào hỏi: "Vương sư đệ, ngươi không cho ta cùng Tâm Lan đi xuống tiền đánh cuộc, là đã sớm đoán trước được Chu Quốc Phú huynh sẽ thất bại hay sao?"

Vương Chí Đạo lắc đầu nói: "Ta chỉ là cho rằng Chu đại ca sẽ phải đánh rất khổ cực, nhưng thật không ngờ tới hắn lại thảm đến như vậy!"

Lưu Chấn Đông thấy Chu Quốc Phú lại lảo đà lảo đảo bò lên, không khỏi cau mày nói: "Hắn còn cố đứng lên làm cái gì, đánh không lại thì mau nhận thua đi, cho dù liều mạng cũng không thể chuyển bại thành thắng mà. Sao phải khổ như vậy?"

Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Hắn chỉ là còn chưa quen thuộc với loại đả pháp này của quyền thủ Xiêm La mà thôi, để cho hắn làm quen trong chốc lát, nói không chừng sẽ tìm được phương pháp chuyển bại thành thắng!"

Long Điệp kỳ quái hỏi: "Ngươi cho rằng Chu Quốc Phú vẫn còn có cơ hội thắng? Tại sao?"

Vương Chí Đạo hồi đáp: "Bởi vì hắn là Chu Quốc Phú!"

Trên bàn trọng tài, Cam Mạc Nhiên cau mày nói: "Không ngờ tới Xiêm La quyền vậy mà lại cường hãn như thế! Trong các môn võ thuật của nước ngoài, chỉ sợ rằng Xiêm La quyền này là lợi hại nhất hả! Đấm bốc Tây dương, đấu vật, Đường Thủ, Nhu Thuật của Nhật Bản, Hoa Lang Đạo của Cao Ly, cùng với mấy môn võ đánh nhau tổng hợp của các nước Âu Mỹ, so với quyền pháp của Xiêm La quốc này thì đều còn kém hơn một chút."

Tôn Lộc Đường nhìn Chu Quốc Phú đang đứng lên lần nữa, thở dài nói: "Đáng tiếc quá, người này vốn có căn cơ Hình Ý Quyền, đáng tiếc sau khi hắn chuyển sang học đấm bốc Tây dương lại không có đem công lực của Hình Ý Quyền cùng kỹ thuật đấm bốc Tây dương dung hợp lại làm một. Nếu hắn có thể nắm giữ được chỗ diệu dụng trong kình lực chỉnh thể của Hình Ý Quyền, cũng đem sở học đấm bốc Tây dương của hắn mà kết hợp lại với nhau, cho dù đánh không lại quyền thủ Xiêm La kia, cũng sẽ không đến nỗi bị đánh cho thảm đến như vậy!"

Tống Thế Vinh hỏi: "Có nên gọi dừng hay không? Còn đánh tiếp như vậy ta lo lắng hắn sẽ mất mạng!"

Tôn Lộc Đường lắc đầu nói: "Ý chí cùng tố chất thân thể của hắn rất mạnh mẽ, sẽ không dễ dàng mất mạng như vậy đâu. Ngươi xem ánh mắt của hắn, nếu như chúng ta cho dừng, chỉ sợ hắn sẽ không cam tâm, để cho hắn tiếp tục đánh đi!"

Vì vậy trận đấu tàn khốc trên lôi đài vẫn tiếp tục được tiến hành. Á Sai lúc này trên cơ bản đã không cần dùng đến công kích trên hai cánh tay nữa, chỉ là không ngừng dùng Hoành tảo thích cùng Tất công (thúc đầu gối), đem Chu Quốc Phú đá từ đầu này của lôi đài đá sang đến đầu bên kia, cơ hồ không thể hoàn thủ, toàn thân khắp nơi sưng vù bầm tím, trên mặt đầm đìa máu, nhất là bắp đùi bên trái của hắn, đã trúng của Á Sai ít nhất cũng phải hơn hai mươi đá, đã sưng vù lên to đến gấp đôi. Ở đây đại đa số khán giả đều thấy vậy hãi hùng khiếp vía, mà Ô Tâm Lan sớm đã không dám tiếp tục nhìn xem nữa. Lúc này trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ chính là: "Tại sao Chu Quốc Phú còn không nhận thua?"

Vương Chí Đạo lại thì thào lẩm bẩm: "Hẳn là không sai biệt lắm, đáng phải đến lúc phản kích rồi. Nhìn ngươi mặc dù bị đánh cho chật vật không chịu nổi, nhưng là ánh mắt vẫn rất lạnh lùng tỉnh táo, đấu chí kiên cường, hiển nhiên là đang tìm cơ hội phản kích. Ngươi chính là người mở đường cho Tán Đả mai này của Trung Quốc, cũng đừng có làm cho ta thất vọng!"

Phảng phất như đáp ứng lại lời thì thào tự nói của Vương Chí Đạo, Chu Quốc Phú tuy vẫn bị Á Sai đá cho tới tấp nhưng rốt cục bắt đầu phản kích rồi. Đúng lúc Á Sai bay lên đá ra một đòn Cao tảo thích, Chu Quốc Phú đột nhiên ôm lấy cái chân đá ra của Á Sai, lộn người sử ra một chiêu "Bão thối suất" (ôm chân vật ngã) rất đẹp mắt, đem Á Sai quật ngã nhào xuống trên sàn lôi đài.

"Hay!" Ở đây khán giả thấy thế không khỏi ầm ầm ủng hộ, trong lòng đối với Chu Quốc Phú tuy đã rơi mất một nửa cái mạng những vẫn còn có thể phản kích lại đối thủ, đều cảm thấy kinh hỉ vô cùng.

Á Sai hiển nhiên rất lấy làm kinh hãi, vội vàng bò lên, nhưng là còn không có để cho hắn kịp đứng vững, Chu Quốc Phú đã xông vọt tới, ôm chặt lấy eo lưng hắn, đưa chân về phía trước móc một cái, một lần nữa đem Á Sai quật ngã xuống một phát thật nặng.

Đòn quật nhanh của Tán Đả? Vương Chí Đạo trong lòng kinh hỉ, rốt cuộc đã chứng kiến được những kỹ thuật quật người vô cùng ác liệt mà những cao thủ Tán Đả hậu thế vẫn thường dùng. Vương Chí Đạo lúc trước vẫn kỳ quái rằng ở hậu thế lúc Học viện Quốc thuật Trung ương biên soạn ra môn thể thao Tán Đả, ai đã có con mắt tinh tường nhìn ra bảo vật, đem những kỹ thuật quật nhanh này, vốn ở hậu thế cơ hồ là vật khắp thiên hạ không địch thủ, kết hợp thêm vào? Bây giờ xem ra, rất rõ ràng là có liên quan cùng Chu Quốc Phú .

Trong Thái Quyền trên thực tế cũng có kỹ thuật vật ngã, nhưng nếu so với kỹ thuật quật nhanh của Tán Đả, thì chênh lệch là rất rõ ràng, hơn nữa Á Sai này hiển nhiên là không am hiểu kỹ thuật vật, gặp phải kỹ thuật quật nhanh của Chu Quốc Phú, trong lúc nhất thời không biết hóa giải như thế nào, kết quả bị Chu Quốc Phú liên tục quật cho ngã lên ngã xuống, khiến cho đầu choáng mắt hoa.

"Nhanh lên, mau đem hắn quật xuống dưới lôi đài đi, như vậy có thể thắng rồi!" Vương Chí Đạo trong lòng đang quát ầm lên.

Chu Quốc Phú lần nữa không phụ ước vọng của hắn, cúi người một cái đã ôm được cả hai chân Á Sai, lập tức đem Á Sai nhấc bổng lên, quay tròn một vòng như Phong hỏa luân, sau đó hướng xuống dưới lôi đài ném đi.

"A a!" Dưới lôi đài khán giả thấy thế kinh hô, theo bản năng xô nhau tránh ra, kết quả Á Sai bị ngã trực tiếp lên trên mặt đất, hơn nữa rất vụng về lấy đầu mà tiếp đất, lập tức chết ngất đi luôn.

---------------------

Chú thích:

Tán Đả: chính là 1 nhánh của Wushu, chuyên về đánh nhau, nhánh kia là Wushu biểu diễn như em Thúy Hiền nhà mình. Tán Đả là võ tổng hợp đánh nhau do Học viện võ thuật trung ương TQ tổng hợp ra, lọc bỏ đi các kỹ năng tàn độc như trảo, chỉ, khuỷu tay, võ giả khi thi đấu cũng phải mang găng bảo hộ loại nhẹ. Trong Tán Đả rất thịnh hành các chiêu thức vật nhanh, quật nhanh, không thiên về vật đè khóa cứng chết đối phương, mà thiên về liên tục quật ngã đối phương làm cho đối phương choáng váng, thân thể chấn động, mất sức chiến đấu. Đặc biệt các đòn "bốc đôi", "bốc đơn" của Tán Đả rất lợi hại, có thể dễ dàng quật gãy xương đối thủ. SeaGames năm trước đã có vdv của VN quật gãy cổ vdv của Thái Lan hay của Lào gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status