Tinh võ môn

Chương 33: Đêm khuya tập kích


"Công bố?" Vương Á Tiêu ngạc nhiên: "Đây đúng thật là biện pháp tốt, nhưng vấn đề là, sự tình Viên qua tử cùng người Nhật Bản âm mưu, chỉ là huynh đệ kia của ta nghe lén được, cũng không có chứng cớ gì!"

"Loại sự tình này lại không cần chứng cứ, người Trung Quốc có một loại thiên phú, bất cứ chuyện gì đến miệng bọn họ, đều rất nhanh có thể một truyền mười, mười truyền trăm, khiến cho cả thiên hạ đều biết. Hơn nữa có thể không ngừng khoa trương, phóng đại, đến sau lại có thể nói đến mức giống như chính mắt mình nhìn thấy, coi như việc giả cũng biến thành sự thật. Đến lúc đó Viên đại đầu muốn bịt được miệng thiên hạ lo lắng, buộc phải lấy hành động thực tế để chứng minh chính mình "trong sạch", tuyệt đối không dám đối nghịch với đại ý của cả thiên hạ để tiếp tục cùng người Nhật Bản hợp tác, nếu không sẽ khiến toàn dân tức giận, bị tất cả người Trung Quốc ruồng bỏ. Việc này so sánh với ám sát hắn không phải rất tốt sao?"

Vương Á Tiêu cùng hai nàng nghe được trợn mắt há hốc mồm.

Vương Á Tiêu rất nghi hoặc nhìn trừng trừng Vương Chí Đạo hỏi: "Ta thật sự nhìn không ra đến, tuổi của ngươi thoạt nhìn không lớn, sao ta lại có cảm giác ngươi như một lão sư lão luyện mưu thần trước quỷ? Những lời như thế làm sao cũng không tưởng được là ngươi có thể nói ra nhẹ nhàng trơn tru, chẳng lẽ ngươi là gian hùng trời sinh?"

Ô Tâm Lan lại càng hoài nghi, nói: "Ta một mực hoài nghi ngươi, ngươi lần trước hôn mê có phải bị lão quỷ nhập vào người hay không? Tại sao sau khi ngươi tỉnh lại ta không thể nào đem ngươi và Vương Nhị trước kia liên hệ lại cùng một chỗ? Khai thông thất khiếu, đúng là có thể có nguyên nhân này sao?"

Toát mồ hôi! Mặc dù không có đoán trúng như sự thật cũng không xa cho lắm. Vương Chí Đạo không muốn nói thêm gì nữa, giả bộ như không có việc ấy, quay lại nói với Chu Điệp cũng đang đồng dạng ngẩn người ra: "Đêm nay Thanh bang đệ tử cùng phòng Tuần bộ toàn lực xuất động, Thượng Hải rất rối loạn, nói không chừng có người nhân lúc cháy nhà hôi của, nhà cô hào nhoáng như vậy, nhất định trở thành mục tiêu của đám vô pháp kia. Ta đi bố trí một ít cạm bẫy đơn giản, phòng ngừa có chuyện. Ta cần phải có người hỗ trợ, cô gọi bọn người hầu giúp ta đi!"

Chu Điệp theo bản năng gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, ngươi đi gọi quản gia đi, hắn sẽ giúp ngươi."

Thời gian từ từ trôi qua, đã đến gần nửa đêm, Thanh bang đệ tử cùng phòng Tuần bộ Thượng Hải sau khi trải qua hai ba giờ điên cuồng lùng bắt, rối loạn dần dần lắng xuống. Lúc này mấy bóng đen lặng yên không một tiếng động chuồn vào trong biệt thự của Chu Điệp.

Đám bóng đen tổng cộng bảy người, mặc y phục dạ hành, thân thủ mỗi người đều nhanh nhẹn như khỉ, hiển nhiên là giở trò nửa đêm vào nhà trộm đồ.

Người đầu lĩnh đối với bố trí biệt thự của Chu Điệp rất quen thuộc, dẫn theo sáu người kia lặng lẽ luồn ra phía sau biệt thự, chỉ vào tường bao cao ba thước, nói: "Nhảy qua tường này chính là cửa sổ phòng ngủ Chu Điệp, Lý Đông cùng Dương Tây lưu lại ở đây tiếp ứng canh gác, còn lại theo ta cùng nhau tiến vào, bắt lấy Chu Điệp, giết chết Vương Chí Đạo, làm xong lập tức rời đi, đã rõ chưa?"

Thanh âm rất quen thuộc, chính là Viên qua tử thủ hạ, Vương Bảo Lực.

Đã thấy người khác gật đầu tỏ vẻ minh bạch, Vương Bảo Lực tức thì hành động đầu tiên, vươn người nhảy với lên tường vây cao ba thước, nhưng là hai tay của hắn vừa bám lên đỉnh tường vây, tức thì giống như mò phải con bò cạp độc, thân thể run lên lập tức rơi xuống, thiếu chút nữa phát ra tiếng kêu thảm.

Đám người còn lại nhìn hắn khó hiểu.

Vương Bảo Lực tức giận thấp giọng mắng: "Mẹ nó, sao trên đỉnh tường vây này lại thả nhiều vật nhọn như thế!"

Lại thấy hắn xòe tay ra, một đôi nhục chưởng không biết bị một nắm các vật sắc nhọn gì đó đâm thủng, máu đầm đìa. Vương Bảo Lực rút ra một mảnh bén nhọn đang cắm rất sâu vào lòng bàn tay phải, phát hiện ra là mảnh thủy tinh vỡ.

"Mẹ nó, hóa ra là bọn nó đem mảnh thủy tinh vỡ rải lên đỉnh tường vây!" Vương Bảo Lực không nhịn được lại mắng thêm một tiếng.

Một hắc y nhân trong lúc đó nghi hoặc nói: "Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ bọn họ sớm biết chúng ta sẽ đến, cố ý gài bẫy?"

Vương Bảo Lực được người khác trợ giúp, gỡ hết các mảnh thủy tinh đang cắm trong tay ra, sau đó dùng vải băng lại, nghe vậy liền đáp: "Ngạo Sơn, ngươi không cần lo quá. Bọn họ sao có thể biết chúng ta đêm nay sẽ đến? Chuyện này nhất định là do con đàn bà Chu Điệp kia vì đề phòng giặc cướp, hoặc là tên vệ sĩ hỗn đản nào đó bố trí đề phòng vì an toàn của ả."

Sau khi song chưởng được băng bó cẩn thận chặt chẽ, Vương Bảo Lực chỉ huy hai người đứng thành tháp người, rồi cho thêm một người trèo lên trên, đem phá sạch đám thủy tinh vỡ trên đỉnh tường vây đi.

Thật vất vả, cuối cùng năm người cũng trèo được lên đỉnh tường vây, nhìn qua cửa sổ thấy ngọn đèn trong phòng ngủ của Chu Điệp đã tắt, một người sốt ruột lập công, không đợi Vương Bảo Lực hạ lệnh, đã nhanh chóng nhảy xuống trước.

Một tiếng hét thảm thất thanh, ban đem yên tĩnh lại càng vang dội.

Vương Bảo Lực biến sắc, nổi giận mắng: "Im ngay, đồ quỷ ngươi kêu gì? Định báo cho bọn họ biết chúng ta tới hay sao?"

Người kia rên rỉ bi thảm nói: "Không nên xuống đây, trên mặt đất cũng có cơ quan!"

Đám người Vương Bảo Lực cẩn trọng tuột xuống đến nơi, xem xét tình huống tên lỗ mãng kia, không khỏi đờ mặt nhìn nhau, chỉ thấy ở dưới chân tường vây thả vài tấm ván gỗ, mấy tấm ván này đều bị đóng đinh nhọn xuyên qua, mũi đinh nhọn hướng lên trên, bị cỏ xanh che lấp, trong bóng đêm mà nhìn không cẩn thận, thì căn bản là nhìn không ra được. Mà gã quỷ liều kia từ trên tường vây nhảy xuống, vừa vặn đạp lên trên một khối đinh, bị vài mũi đinh nhọn đâm xuyên qua bàn chân, máu đầm đìa so với Vương Bảo Lực còn muốn dọa người hơn nhiều.

Lý Ngạo Sơn cau mày nói: "Hay cho xảo diệu âm mưu, cạm bẫy tuy đơn giản nhưng lại hữu hiệu, cái này không phải người bình thường có thể nghĩ ra được. Nếu như đây là do tên hỗn đản vệ sĩ của nữ nhân Chu Điệp kia bố trí ra, hành động đêm nay của chúng ta chỉ sợ phải hủy bỏ thôi."

Vương Bảo Lực hai mắt muốn bốc hỏa, hắn nói: "Chúng ta đã đáp ứng Đại công tử rồi, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Cứ như thế này tay không quay về không biết nói năng thế nào với Đại công tử. Mặc kệ bên trong có bao nhiêu cạm bẫy, chúng ta cũng không có thể bỏ đi. Ta thực không tin chỉ bằng tiểu tử hỗn đản Vương Chí Đạo kia có thể ngăn trở mấy người chúng ta. Triệu Tứ, ngươi đưa hắn đi ra, gọi Lý Đông, Dương Tây vào đây hỗ trợ, tiếp tục theo ta đi vào."

Sau khi đem tên tiểu quỷ lỗ mãng kia rời đi, Lý Đông cùng Dương Tây gia nhập. Đã bị hai lần bất ngờ, lần này sáu người càng thêm cẩn trọng, hướng cửa sổ phòng ngủ Chu Điệp luồn tới, may là đoạn đường cuối cùng này không phát hiện ra cạm bẫy nào.

Khéo léo mở được hai cánh cửa sổ phòng ngủ của Chu Điệp, Vương Bảo Lực đang muốn hô mọi người tiến vào, Lý Ngạo Sơn đột nhiên cản hắn lại, nói: "Chậm đã, ngươi không cảm thấy không thích hợp sao? Mới vừa rồi Trương Tam kêu thảm thiết lớn tiếng như thế, làm sao lại không có kinh động bọn họ?"

Vương Bảo Lực nói: "Bây giờ đã là nửa đêm, có lẽ bọn họ đã ngủ say như chết, không nghe thấy gì?"

"Không, con mẹ Chu Điệp kia có thể ngủ say như chết không nghe được, nhưng Vương Chí Đạo là người luyện võ, huống chi lại còn là vệ sĩ của Chu Điệp, tính cảnh giác của hắn không có khả năng thấp như vậy. Nếu như ta đoán không sai, hắn hẳn là đã sớm biết chúng ta tới, cố ý bất động thanh sắc, nhất định là ở trong này bố trí cơ quan cạm bẫy, chờ chúng ta tự đâm đầu vào lưới!"

Vương Bảo Lực trong lòng đột nhiên thấy run, do dự một chút liền đẩy Lý Đông bên cạnh, nói: "Lý Đông, ngươi đi vào trước dò xét xem sao!"

Lý Đông nghe vậy lại càng hoảng sợ: "Tại sao là ta?"

Vương Bảo Lực mắt lộ hung quang: "Bảo ngươi đi thì ngươi phải đi, chúng ta nhiều người như vậy đứng canh cho ngươi, ngươi sợ cái gì? Đi vào!"

Trong lòng hung hăng chửi thầm Vương Bảo Lực mấy câu, Lý Đông miễn cưỡng chui vào trong cửa sổ.

Một lúc lâu không có động tĩnh.

Vương Bảo Lực không nhịn được thấp giọng kêu một tiếng: "Lý Đông, ngươi không sao chứ?"

"Không có việc gì, trong này tối quá ta nhìn không được, bất quá ta không có gặp phải cạm bẫy!"

Bên trong vang lên tiếng Lý Đông trả lời.

Không có cạm bẫy, Vương Bảo Lực trong lòng có chút kỳ quái, lại đẩy đẩy Dương Tây bên trái nói:

"Dương Tây, ngươi cũng vào đi!"

Lại thêm một lúc nữa, trừ Vương Bảo Lực còn đứng ở ngoài, mọi người đều tiến vào, cũng không có phát sinh chuyện gì.

Chỉ nghe Lý Đông thấp giọng kêu lên: "Ta mò được giường nàng rồi, mẹ nó, đúng là một vưu vật tuyệt sắc, ngay cả giường cũng thơm như vậy..."

Vương Bảo Lực nghe được có chút không kiềm chế được, rốt cục cũng chui vào.

Đúng lúc hắn bò vào, dị biến đột nhiên xảy ra.

"Mẹ ơi, cái gì thế này..."

"Khụ khụ, sặc quá!"

"Nguy rồi, hai tròng mắt ta sao lại nóng rát thế này, không mở ra được..."

"Con mẹ nó, là ớt bột sao, chúng ta lại trúng kế rồi, rút mau!"

Ngọn đèn bỗng nhiên sáng bừng lên, chỉ thấy cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, Vương Chí Đạo cười dài nhìn đám người đang vừa xoa mắt vừa nhảy nhót kêu loạn trong phòng, nói: "Các vị, đại lễ ta chuẩn bị đón các vị còn có thể chịu đựng được chứ? Mấy người các vị nửa đêm canh ba xông vào phòng ngủ Chu Điệp tiểu thư, ý muốn thế nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status