Tinh võ môn

Chương 44: Quái nhân cuồng vọng


Mặc một thân xường xám thanh lịch, Chu Điệp vẫn là xinh đẹp ưu nhã động lòng người như thế, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng một chút, so với lúc trước lại càng hấp dẫn hơn, ít nhất cũng khiến cho Vương Chí Đạo thấy thế nhìn đến không dứt mắt ra được.

Chu Điệp đối với ánh mắt Vương Chí Đạo đang hừng hực nhìn mình không khỏi mặt ngọc cũng có chút đỏ lên, nhưng mà cũng không có ý oán trách, chỉ thở dài nói với hắn: "Vương Chí Đạo, xin lỗi, ta tìm rất nhiều bằng hữu hỗ trợ, nhưng mà bọn họ nhiều nhất chỉ có thể giúp cho chúng ta đến thăm ngươi. Bởi vì ngươi giết người chính là người Nhật Bản, bọn họ không thể thả ngươi ra được."

Vương Chí Đạo cười nói: "Các người có thể đi vào đây thăm ta, ta đã rất vui vẻ rồi, không cần phải xin lỗi gì cả!"

"Nhưng là, ngươi giúp đỡ chiếu cố ta nhiều như vậy, ta lại không có cách nào đem ngươi cứu ra khỏi buồng giam. Một khi đã nghĩ đến chuyện này, ta sẽ rất khó bỏ qua, cảm giác được chính mình rất là vô dụng mà!" Chu Điệp ủ rũ nói.

"Ngàn vạn lần không nên nói như vậy, việc này căn bản không phải là trách nhiệm của cô. Cô Chu Điệp, chuyện của ta hãy để cho ta tự mình giải quyết đi, cô đáp ứng ta, không nên vì chuyện của ta mà hao tâm tổn sức nữa!"

"Như vậy sao được, ngươi từng không để ý đến sống chết để bảo vệ ta an toàn, nay ngươi gặp chuyện không may ta lại không quan tâm đến ngươi, ta còn có thể được xem như con người hay sao?" Chu Điệp hờn giận nói.

Vương Chí Đạo trầm giọng nói: "Đàn ông bảo vệ phụ nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi lúc ấy ta là vệ sĩ của cô, đó là việc ta nên làm, không cần cô phải báo đáp. Cô nghĩ muốn giúp ta, ta rất cảm kích. Nhưng là, ta không thích vì chuyện của ta mà cô phải đi khắp nơi cầu cạnh người khác, càng không muốn vì chuyện của ta mà cô phải cùng với những người đương chức đương quyền làm những chuyện giao dịch nọ kia. Cô nếu mà làm như vậy, ta sẽ rất tức giận, lại càng không thể tha thứ cho bản thân mình. Cho nên chuyện này dừng ở đây đi, để cho ta tự mình giải quyết, các người tốt nhất không nên xen vào nữa!"

Chu Điệp ngạc nhiên mất một hồi lâu, mới tỉnh ngộ hiểu ra trong lời nói của Vương Chí Đạo "giao dịch" là có ý nghĩa gì, lập tức không khỏi mặt ngọc đỏ bừng, giận dữ nói: "Vương Chí Đạo, ngươi lại suy nghĩ bậy bạ cái gì đó, ta lại có thể là loại nữ nhân như ngươi tưởng tượng kia hay sao? Ta cùng Tâm Lan có thể đến thăm ngươi, đơn giản là Lãnh sự Anh quốc và phu nhân của hắn là bạn tốt của ta, ta nhờ bọn họ giúp đỡ mới có thể cùng Tâm Lan vào đây, tuyệt đối không phải là làm cái loại 'giao dịch' như trong tưởng tượng của ngươi, ngươi đã rõ chưa?"

Ô Tâm Lan nghe được ngơ ngác không hiểu ấn ý, kỳ quái hỏi: "Vương Chí Đạo, Chu Điệp tỷ, các người đang nói cái gì? Cái gì giao dịch?"

Vương Chí Đạo cười khổ, biết chính mình đã oan uổng cho Chu Điệp rồi. Thành thật mà nói, khi hắn nghe được Ô Tâm Lan nói Chu Điệp vì chuyện của hắn mà cầu cạnh rất nhiều người Anh quốc, liền không tự chủ được mà nghĩ đến trong tiểu thuyết hay phim ảnh ở hậu thế thường mô tả loại tình tiết này, trong tim dâng lên một loại cảm giác không thoải mái, cho nên nói năng mới có chút tàn nhẫn, mục đích là để không cho Chu Điệp lại vì chuyện của mình mà đi "cầu người" nữa. Nhưng mà đã biết được chỉ là hiểu lầm, Vương Chí Đạo trong lòng lại nổi lên cảm giác thoải mái dễ chịu, vội vàng cười xin lỗi Chu Điệp: "Xin lỗi, cô Chu Điệp, là ta thật sự lo lắng cho cô nên mới suy nghĩ lung tung. Cô Chu Điệp trong lòng ta chính là nữ thần cao quý thuần khiết, ta không nghĩ hình tượng của cô trong tâm ta có lấy dù chỉ là nửa điểm ô nhiễm. Xin cô tha thứ cho ta đã mở miệng nói năng hàm hồ!"

Chu Điệp nghe vậy mặt lại một lần nữa ửng hồng, nàng nhìn Vương Chí Đạo một lúc lâu, thở dài nói: "Vương Chí Đạo, ngươi là giết người trong Anh quốc Tô giới, dựa theo Tô giới quy tắc, ngươi được Pháp đình (1) Anh quốc tiếp nhận xét xử, do Pháp quan (2) cùng Bồi thẩm đoàn kết luận ngươi có tội hay không, nếu như tội giết người của ngươi bị xác lập, dựa theo pháp luật của Anh quốc Tô giới, ngươi sẽ bị xử treo cổ. Ta đã tìm cho ngươi một người luật sư, mặc dù không phải là rất nổi danh, nhưng là đồng ý tiếp nhận vụ án chết người này, thì hắn là tốt nhất rồi. Vương Chí Đạo, ta muốn ngươi phối hợp thật tốt cùng lịch sử, nói không chừng có thể có cơ hội thoát tội."

"Lên Pháp đình sao?"

"Đúng vậy, pháp luật Anh quốc thông thường đều cấp cho nghi phạm cơ hội để biện hộ, sau đó lại do Bồi thẩm đoàn cùng thống nhất quyết định xem ngươi có phạm tội hay không. Tống lão gia tử cùng Nông đại thúc đang đi liên hệ một ít bằng hữu, xin gia nhập vào Bồi thẩm đoàn, hy vọng có thể giúp ngươi thoát tội."

Vương Chí Đạo nghĩ đến hình ảnh trên Pháp đình ở đời sau, hai bên luật sư miệng lưỡi giao phong, tình tiết thật đặc sắc giống như long tranh hổ đấu, không khỏi trong lòng xao động, lại hỏi Chu Điệp: "Pháp đình có thể cho phép nghi phạm tự mình biện hộ hay không?"

"Hình như có thể, ngươi không phải là đang muốn tự mình biện hộ đấy chứ? Đừng như vậy, có một luật sư giúp ngươi biện hộ sẽ tốt hơn, hắn dù sao cũng là chuyên nghiệp mà." Chu Điệp khuyên nhủ.

"Là chuyên nghiệp chỉ sợ vẫn còn kém so với luật sư chuyên nghiệp bên tiểu Nhật Bản mời?" Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Hơn nữa ta cũng là người hiểu biết pháp luật, so với đi tin tưởng một người luật sự không quen biết, chi bằng ta tin tưởng chính bản thân mình thì tốt hơn. Cô Chu Điệp, Ô sư tỷ, các người yên tâm, ta nhất định có thể làm cho chính mình thoát tội, xin các người tin tưởng ta!"

Vương Chí Đạo nhớ đến chính mình ở kiếp trước khi còn là lính trinh sát, vì chấp hành một vài nhiệm vụ đặc biệt, đã khổ học pháp luật trong một khoảng thời gian, về sau đã không ít lần ra Pháp đình, đối với các sự vụ kiện tụng chỉ sợ đã có thể được coi là một chuyên gia rồi, huống chi hắn ở kiếp trước trong các sách vở pháp luật đã tích lũy không ít án lệ, loại kinh nghiệm đó ở thời đại này các luật sư cũng chưa chắc đã có được, phỏng chừng hẳn là có thể liều mạng cùng luật sư được bên tiểu Nhật Bản mời đến.

Đột nhiên trong lúc đó, hắn lại nghĩ đến, chính mình thực ra chỉ quen thuộc với pháp luật đời sau, pháp luật Anh quốc Tô giới ở thời đại này mình lại hoàn toàn không biết. Nghĩ vậy, Vương Chí Đạo vội vàng nói với Chu Điệp:" Được rồi, cô Chu Điệp, cô đi chuẩn bị vài cuốn sách pháp luật đến đây cho ta học tập nghiên cứu!"

Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan nghe vậy đơ mặt nhìn nhau, không phải vừa nói hiểu biết pháp luật sao, như thế nào lại còn muốn xem sách luật, ngày thường không thắp hương, đến lúc gặp chuyện mới ôm chân Phật?

Nhìn ra sự nghi hoặc của Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo cười ha ha che dấu, nói: "Đừng hiểu lầm, pháp luật ta thực sự hiểu, chỉ là ta nghĩ muốn xem kỹ càng thêm một chút, để lên Pháp đình có thể bất khả chiến bại."

Chu Điệp gật đầu: "Chuẩn bị sách luật cho ngươi không thành vấn đề, ta nhớ rõ phu nhân Lãnh sự Anh quốc có một quyển 'Pháp luật Tuyển tập ', ta có thể mượn của nàng, chỉ có điều quyển sách đó bằng tiếng Anh."

"Không quan trọng, ta có thể đọc hiểu được."

Sau khi Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan rời đi, mãi tới ba giờ sau, mới thấy lính gác ngục đưa tới một quyển "Pháp luật Tuyển tập" thật dày. Vương Chí Đạo nhìn thấy quyển Tuyển tập dày đến mức xem ba ngày ba đêm cũng không hết kia, không khỏi cười khổ.

Quái nhân cùng buồng giam kia từ khi Vương Chí Đạo mới bị đưa vào chỉ nói qua nói lại mấy câu, sau cũng không nói năng gì nữa, lúc này lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Nguyên lai tiểu tử ngươi thật sự là bởi vì phạm tội mới bị giam vào đây sao? Ngươi giết chết tiểu Nhật Bản, nghĩ muốn trên Pháp đình tự mình biện hộ cho mình để thoát tội? Lão phu đã từng gặp qua không ít người ngây thơ khờ khạo, nhưng một người ngây thơ khờ khạo đến mức cuồng vọng như tiểu tử nhà ngươi thì đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy. Pháp đình của người Anh quốc làm sao lại có thể để cho tiểu tử nhà ngươi thoát tội dễ dàng như vậy? Huống chi ngươi giết chính là tiểu Nhật Bản, bọn tiểu Nhật Bản có thể cho ngươi thoát tội hay sao?"

Vương Chí Đạo cười nói: "Ta cũng không nói là dễ dàng mà, nhưng là ít nhất cũng muốn phấn đấu một lần, đúng không? Không phấn đấu đã buông xuôi, ta nghĩ vô luận là ai cũng sẽ không cam tâm đâu!"

Quái nhân "hừ hừ" lạnh lẽo hai tiếng, đầu không gật không lắc, cũng không nói gì nữa.

Vương Chí Đạo cũng mặc kệ hắn ở đó, mở sách "Pháp luật Tuyển tập" ra chăm chú nhìn xem.

Có lẽ cảm thấy có chút cảm giác buồn bực, quái nhân thấy Vương Chí Đạo chỉ lo đọc sách, bắt đầu nhịn không được, lại hỏi: "Tiểu tử, ngươi giết tiểu Nhật Bản là ai?"

"Hắn gọi là Tỉnh Thượng Hùng Nhân, là một Nhật Bản Liễu Sinh phái kiếm đạo cao thủ!" Vương Chí Đạo vừa đọc sách vừa trả lời hắn.

"Cao thủ, hừ!" Quái nhân khinh thường nói: "Chỉ bằng một điểm công phu thấp hèn của tiểu Nhật Bản, cũng có thể được xưng là cao thủ, tiểu tử ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa có kiến thức qua chân chính cao thủ, mới có thể coi một tiểu Nhật Bản là cao thủ, nếu là cao thủ làm sao còn có thể để cho tiểu tử ngươi giết chết!"

Vương Chí Đạo nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn quái nhân một cái, hỏi:" "Nghe tiền bối nói như vậy, chắc hẳn tiền bối đã từng kiến thức qua cao thủ chân chính rồi?"

Quái nhân mi mắt nhướng lên, lộ ra bộ dáng cuồng ngạo, nói: "Chỉ cần có thể cùng lão phu đánh qua vài chiêu mà chưa bị thua, được coi là cao thủ chân chính rồi, trong nước may ra có khoảng hai ba người có thực lực như vậy, có thể cùng lão phu liều mạng đánh qua vài chiêu, bọn họ có thể được coi là cao thủ chân chính đó!"

Vương Chí Đạo giật mình ngạc nhiên, nghĩ đến lời nói lúc trước của quái nhân, bây giờ hắn định cải biến đi một chút để nói trả lại: Cậu đây đã thấy không ít người cuồng ngạo, nhưng ngươi cuồng ngạo như vậy, có thể coi chính mình là thiên hạ đệ nhất, cậu đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!

"Tiền bối, nói như vậy hẳn nhiên võ công thật sự rất cao nhỉ, vừa lúc vãn bối có chút ngứa tay, không biết tiền bối có thể cho vãn bối lãnh giáo một chút cao chiêu của tiền bối được hay không?"

"Ngươi!" Quái nhân từ trong lỗ mũi xì ra một âm thanh khinh thường, nói: "Tiểu tử, coi như là sư phụ ngươi Hoắc Nguyên Giáp, cũng không có tư cách hướng lão phu lãnh giáo, chỉ bằng tiểu tử ngươi, không biết sống chết. Nếu nói ngươi nếu có thể còn sống ra khỏi đây, lại luyện tập cho tốt, mười năm sau trở lại tìm lão phu đi!"

Phục rồi! Vương Chí Đạo nghĩ đến đời sau khi trò chuyện trên mạng (chat) thường xuyên nhìn thấy một câu danh ngôn kinh điển: Trâu tại sao bay được ở trên trời, bởi vì người trên mặt đất thổi lên!

Quái nhân này trong lòng Vương Chí Đạo đã giống với những kẻ ở hậu thế cả ngày khoe khoang chính mình là thiên hạ vô địch, nhưng lại sống chết cũng không chịu cùng người động thủ, cùng là một dạng Vẽ "đại sư" (3).

Trong lòng khinh bỉ, Vương Chí Đạo ngữ khí cũng không quá lễ độ nữa, hỏi: "Tiền bối võ công cao như vậy, như thế nào lại chịu ngồi ở chỗ này? Chẳng lẽ là lại bí mật khổ luyện một môn thần công nào đó hay sao?"

"Nói đến chuyện này tức chết lão phu, nếu không phải do người Anh quốc dùng mấy trăm cây súng Tây ngắm trúng vào lão phu, nếu là chỉ bằng mấy trăm người bọn chúng, làm sao có khả năng bắt được lão phu. Nhưng mà mấy trăm cây súng Tây thì khác, nhớ lại năm đó Trình Đình Hoa cũng bị chết dưới súng Tây, lão phu làm sao có thể chịu loại thiệt thòi ấy, đành phải để cho bọn chúng tống giam vào đây!"

Quái nhân càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên một chưởng thật mạnh hướng trên vách tường đánh tới.

Chỉ nghe "chát" một tiếng, vách tường ngăn bằng gạch xây cứng rắn bị lão đánh lên mảnh vụn văng ra tung tóe, rõ ràng hiện ra một dấu chưởng ấn sâu vào đến hai tấc!

Vương Chí Đạo nhìn đến mức hai con ngươi suýt rơi ra khỏi tròng mắt, bắt đầu cảm giác được chính mình hình như đã nghĩ oan uổng cho quái nhân kia rồi, có thể đánh ra một loại chưởng lực đáng sợ như thế, vô luận như thế nào có năng lực như vậy cũng nên cuồng ngạo một chút.

Quái nhân đột nhiên lại cười "ha ha", nói: "Bất quá lão phu sẽ không ngồi trong này bao lâu nữa! Tiểu tử, không ngại nói cho ngươi biết, lão phu có một đứa con nuôi đang làm việc dưới tay Viên đại công tử, hắn chỉ cần biết được hoàn cảnh của lão phu, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đem lão phu cứu ra ngoài. Đến lúc đó lão phu sẽ làm cho bọn người Anh quốc kia mất mặt!"

Viên đại công tử? Con nuôi? Vương Chí Đạo trong lòng chợt cuộn lên, thầm nghĩ sẽ không xảo hợp như vậy chứ!

Hắn cẩn trọng hỏi: "Xin hỏi tiền bối cao tính đại danh?"

"Lão phu Lý Thư Văn, tiểu tử ngươi đã nghe qua chưa?"

Lý Thư Văn, Bát Cực Môn "Thần thương" Lý Thư Văn, quả nhiên là hắn.

Vương Chí Đạo da đầu một trận tê dại, mẹ nó, như thế nào lại đụng phải Lý Thư Văn ở một nơi như thế này?

---------------------

Chú thích:

(1) - Pháp đình: tòa án, ở đậy giữ nguyên từ này cho giống với cách gọi thời xưa.

(2) - Pháp quan: quan tòa, chánh án.

(3) - Vẽ "đại sư": một cách nói mỉa mai, ngược với Võ "đại sư", ám chỉ người chỉ giỏi chém gió võ mồm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status