Tinh võ môn

Chương 68


Vương Chí Đạo cùng Trần Chân đều biến sắc, cùng quay đầu nhìn lại, nhưng thật không ngờ lại là nhìn thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử, chỉ thấy nàng đứng phía sau cách bọn họ chỉ khoảng hơn một thước. Bởi vì nàng không có đi giày, nên đi đến không một tiếng động, lại có thể che dấu được thính giác của Trần Chân cùng Vương Chí Đạo.

Sơn Khẩu Tuyết Tử rõ ràng đã nhận ra được Trần Chân cùng Vương Chí Đạo, sau khi thét lên một tiếng kinh hãi vội theo bản năng đưa tay lên bưng vội cái miệng nhỏ nhắn lại. Chỉ có điều tiếng hét ấy đã kịp kinh động đến đám người Sơn Khẩu Dụ Nhân.

Chỉ nghe thấy Sơn Khẩu Dụ Nhân thét lớn một tiếng: "Người nào đang ở bên ngoài?"

Sơn Khẩu Tuyết Tử vội vàng hướng Trần Chân cùng Vương Chí Đạo đưa mắt ra hiệu một cái, nhanh chóng đáp lại: "Phụ thân, là con đây, con không cẩn thận bị trẹo chân một chút!"

"Hả, là Tuyết Tử sao? Đã muộn thế này, con không đi ngủ đi còn đi đâu làm cái gì vậy? Bước đi sao lại không cẩn thận như vậy, bị thương có nghiêm trọng lắm không?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân là một người vô cùng âm hiểm nhưng đối với con gái của mình lại cực kỳ yêu thương, nghe vậy liền quan tâm, đi đến kéo cửa mở ra. Còn Vương Chí Đạo cùng Trần Chân đã sớm nhân cơ hội nhẹ nhàng chuồn đến chỗ góc khuất nấp vào.

Sơn Khẩu Tuyết Tử bỗng nhiên ở chỗ này nhìn thấy được ý trung nhân Trần Chân, vừa vui mừng vừa sợ hãi không tự chủ được mà phát ra một tiếng kinh hô, bất quá tiếng kinh hô vừa ra khỏi miệng liền tỉnh ngộ nhận ra Trần Chân trước mặt đang ẩn ẩn nấp nấp, hơn nữa oan gia này của nàng lại mặc một thân quần áo dạ hành, rõ ràng là đến chỗ này không phải là làm chuyện tốt, một khi bị phát hiện ra chỉ có xong đời. May là nàng phản ứng lại cũng không chậm trễ, lấy cớ bị trật cổ chân mà giấu diếm được đám người Sơn Khẩu Dụ Nhân.

"Tuyết Tử, đã sớm khuyên bảo con vài lần, buổi tối đi ngủ sớm một chút, không nên chạy loạn khắp nơi, con lại hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời. Cái chân bị trật thế nào? Đến đây, đến đây ta xem có nghiêm trọng hay không?"

Chứng kiến vẻ mặt cùng bộ dáng từ ái của Sơn Khẩu Dụ Nhân đối với Sơn Khẩu Tuyết Tử, Vương Chí Đạo cùng Trần Chân quả là rất khó có thể đưa hắn cùng với một Sơn Khẩu Dụ Nhân mới vừa rồi thâm độc ác hiểm kia liên hệ lại thành được một người. Điều này không khỏi khiến cho Trần Chân cùng Vương Chí Đạo đều cảm thán, ác ma chân chính quả thực là có đến hơn một ngàn gương mặt, tại trước mặt những người khác nhau đều có thể tùy thời biến hóa.

Sơn Khẩu Tuyết Tử làm sao có thể dám để cho phụ thân của nàng xem xét "vết thương" trên chân mình, vội vàng từ chối, nói: "Không cần đâu, con chỉ không cẩn thận bị vặn chân một chút thôi, không có việc gì. Đúng rồi, phụ thân, đã khuya thế này, cha như thế nào còn chưa có về phòng nghỉ ngơi, lại còn bận rộn như vậy?"

Thuyền Việt Hoành Sơn, Thu Dã, ngoài ra thật không ngờ tới lại còn có cả Vương Bảo Lực, ba người cùng theo Sơn Khẩu Dụ Nhân vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy Sơn Khẩu Tuyết Tử, vội vàng cung kính chào hỏi một câu: "Đại tiểu thư, cô khỏe chứ!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân đối Sơn Khẩu Tuyết Tử nói: "Ta chỉ là đang cùng bọn họ bàn bạc vài sự tình công vụ, con cũng biết phụ thân con chính là đại biểu của Nhật Bản đồn trú tại Thượng Hải, công sự bộn bề nhiều việc. Con sau này trong lúc chúng ta đang bàn công việc, tốt nhất không nên trở lại quấy rầy nữa nhé!"

"Xin lỗi, phụ thân, là con gái đã thất lễ rồi!" Sơn Khẩu Tuyết Tử vội vàng nói lời xin lỗi, sau đó lại hỏi: "Phụ thân còn muốn tiếp tục cùng bọn họ bàn công việc hay sao? Như vậy con gái xin đi về trước nghỉ ngơi. Chỉ có điều là phụ thân tốt nhất cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi, thức đêm nhiều đối với thân thể không tốt lắm đâu!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân "ha ha" cười, nói: "Được rồi, ta biết con gái của ta quan tâm đến ta. Yên tâm đi, công chuyện của chúng ta đã bàn bạc xong hết rồi, bây giờ ta cũng trở về nghỉ ngơi thôi. Đi nào, chúng ta cùng đi về!"

Sơn Khẩu Tuyết Tử gật đầu, rất nhanh bất động thanh sắc đưa mắt liếc một cái về chỗ Trần Chân cùng Vương Chí Đạo đang ẩn thân, sau đó cùng với Sơn Khẩu Dụ Nhân rời đi.

Đợi được sau khi Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng Sơn Khẩu Tuyết Tử rời đi rồi, Thuyền Việt Hoành Sơn cũng quay lại nói với Thu Dã: "Thầy thuốc Thu Dã, ta cũng trở về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ gặp lại sau!"

Vương Bảo Lực cũng vội vàng cáo từ rồi đi theo hắn.

Đợi được đến sau khi mọi người cùng rời đi, Thu Dã cũng trở vào trong phòng mình đóng cửa lại.

Vương Chí Đạo hạ giọng cười nói với Trần Chân: "Ngũ sư huynh, lòng tốt của Sơn Khẩu Tuyết Tử kia đối với huynh thật sự là không phải tầm thường, rõ ràng biết được chuyến này huynh đến đây có thể là gây bất lợi cho phụ thân của nàng, nhưng nàng lại không hề để ý tới mà vẫn giúp huynh!"

Trần Chân thở dài thấp giọng nói: "Đúng là bởi vì nàng làm như vậy mới khiến cho ta cảm giác càng thấy khó xử, Tuyết Tử đúng là một cô nương tốt, đáng tiếc nàng lại là một người Nhật Bản, chúng ta số mệnh khiến cho nhất định là không có khả năng ở cùng một chỗ với nhau!"

Vương Chí Đạo cũng không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể nói sang chuyện khác, hắn nói: "Bây giờ bọn người Sơn Khẩu Dụ Nhân đã đi rồi, chỉ còn một mình Thu Dã ở đó, đúng là cơ hội tốt để bắt giữ hắn. Ngũ sư huynh, huynh ở chỗ này canh chừng cho ta, để ta đi vào bắt hắn đem ra!"

Trần Chân nghe vậy lập tức phấn chấn tinh thần, hỏi lại: "Ngươi có thể làm được không?"

"Yên tâm, ta đã nhìn ra được, Thu Dã kia cũng không phải là người luyện võ, chỉ cần nửa giây đồng hồ là ta có thể chế phục được hắn, tin tưởng ta đi!"

Vương Chí Đạo vừa nói vừa đi tới trước cửa phòng Thu Dã, dùng nước bọt thấm ướt đầu ngón tay, nhẹ nhàng cẩn trọng không một tiếng động đâm thủng một lỗ trên giấy dán cánh cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thu Dã đã nằm trên một tấm đệm cỏ, mặc bộ kimono, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa trượt mở ra, Vương Chí Đạo êm như một con báo nhanh nhẹn tiến vào trong, đi tới trước mặt Thu Dã. Thu Dã đúng vào lúc này lại bất ngờ mở mắt ra, đột nhiên chứng kiến ngay trước mặt mình là một người xa lạ, không tự chủ được há hốc miệng ra đang định kêu lên một tiếng. Vương Chí Đạo tay trái vung lên bịt chặt lấy miệng Thu Dã, đồng thời lại dùng ngón tay cái bàn tay phải đè lên động mạch chủ bên cạnh cổ Thu Dã, dùng sức nhấn mạnh một cái.

Động mạch chủ bên cạnh cổ bị bịt nghẽn, Thu Dã chỉ giãy dụa được hai lần, hai mắt đã trợn lên trắng dã, liền chết ngất đi luôn.

Vương Chí Đạo đem Thu Dã nặng tới gần năm mươi kilogram khiêng lên trên vai, đi ra khỏi phòng, làm một thủ thế cho Trần Chân đang đứng cảnh giới ở bên ngoài, ra hiệu cho hắn cùng rời đi.

Cũng thật là không biết có phải lão Thiên gia (1) muốn đùa giỡn với bọn họ hay không, vốn tưởng rằng hành động lần này không còn chỗ sơ hở, nhưng lại liên tục xảy ra những việc ngoài dự kiến. Vừa vác Thu Dã đi ngang qua căn phòng ngủ bên cạnh, cũng không biết bọn hàng xóm của này Thu Dã nửa đêm canh ba còn bò dậy làm gì nữa, không ngờ lại tự nhiên đem cánh cửa trượt kéo mở toang ra. Kết quả, cửa vừa mở ra, một nam nhân Nhật Bản liền vừa vặn cùng Vương Chí Đạo đứng đối mặt nhau!

Miệng há hốc ra, nam nhân Nhật Bản kia chứng kiến bộ dáng của Trần Chân cùng Vương Chí Đạo, đang muốn phát ra một tiếng kêu to. Trần Chân đã nhanh như cắt vụt tiến lên trước, một quyền nặng tựa ngàn cân đã như tia chớp đánh vào trên mặt nam nhân Nhật Bản kia, đem hắn đánh ngất xỉu ngay tại chỗ. Thật không ngờ, vẫn có tiếng thét kinh hãi chói tai vang lên. Chính là trong căn phòng này còn có một người đàn bà, tướng mạo lẳng lơ, bộ kimono trên người tả tơi cùng với đầu tóc còn rối loạn, trên mặt rõ ràng còn lộ ra nét phong tình sau lúc mây mưa. Hiển nhiên y thị vốn là cùng nam nhân kia ở trong căn phòng này hành lạc, sau khi hành lạc xong rồi nam nhân Nhật Bản kia đang định đưa y thị rời đi, không ngờ mở cửa ra lại đụng ngay phải Trần Chân cùng Vương Chí Đạo.

Đột nhiên chứng kiến nam nhân vừa cùng với mình hành lạc bị người khác đánh cho bất tỉnh ngã văng trở về, ả phụ nữ lẳng lơ kia theo bản năng phát ra một tiếng thét chói tai rợn người. Tiếng thét chói tai giữa ban đêm yên tĩnh giống như là một âm thanh báo động vang lên khắp cả Hồng Khẩu đạo tràng. Trong phút chốc, hầu như tất cả mọi người trong Hồng Khẩu đạo tràng đều bừng tỉnh giấc.

Trong lúc cấp bách, Vương Chí Đạo tâm niệm thay đổi thật nhanh, lập tức đem Thu Dã đang vác trên vai ném sang cho Trần Chân, rất nhanh nói với hắn: "Ngũ sư huynh, tên Thu Dã này có quan hệ đến âm mưu hãm hại Đồng Minh hội Tôn, Tống, Hoàng ba vị tiên sinh, nhất định phải đem hắn mang ra ngoài, trước hết đến Đồng Minh hội báo cáo ngay. Nhưng là ta còn không biết Đồng Minh hội ở đâu, cho nên chuyện này chỉ có thể giao cho huynh. Ta sẽ thay huynh lôi kéo người Nhật Bản đuổi theo ra, huynh lập tức mang hắn chạy ra đi. Huynh yên tâm, ta có biện pháp rời khỏi nơi này, sẽ không gặp phải chuyện gì không may đâu!"

Trần Chân biết được tình huống bây giờ đang rất nguy cấp, không được phép chần chừ, nên quyết định rất nhanh, nói với Vương Chí Đạo một câu: "Vương sư đệ, vậy ngươi bảo trọng!" Sau đó lập tức vác Thu Dã lên vai nhằm phương hướng khác chạy đi.

Nữ nhân Nhật Bản lẳng lơ kia đã phá hỏng hành động của bọn họ, vẫn còn đang không ngừng gào thét chói tai, Vương Chí Đạo cảm thấy rất căm tức, liền lật tay tát cho một cái thật mạnh, lập tức đem nữ nhân kia đánh ngất đi luôn, ngã nằm xuống đất bên cạnh nam nhân của y thị.

Đã nghe thấy dồn dập tiếng bước chân hướng nơi này chạy tới, hiển nhiên là người đến không ít. Vương Chí Đạo đem khăn đen đang quấn trên cổ che lên dấu đi khuôn mặt của mình, sau đó rút phăng thanh lưỡi lê ba cạnh giắt ở bên hông ra.

Vương Chí Đạo hướng về phía đám người Nhật Bản đang chạy tới xông lên nghênh đón. Mười mấy người Nhật Bản nghe tiếng kêu mà chạy tới này hiển nhiên đều là võ sĩ trong Hồng Khẩu đạo tràng, phản ứng so với người bình thường đều nhanh hơn. Bọn họ nghe được tiếng phụ nữ hét chói tai như thế, bản năng đều biết đã xảy ra chuyện, mỗi người trên thân chỉ mặc một manh áo ngủ đều đã xông vụt tới. Nhưng nào biết, nghênh đón bọn họ chính là tử thần. Dưới một chiêu thức "nhất kích tất sát" đã từng thiên chuy bách luyện của Vương Chí Đạo, lưỡi lê ba cạnh phối hợp với thân pháp linh hoạt như khỉ cùng bộ pháp nhanh như tia chớp, trái đột phải đâm, trước xuyên sau chọc, mỗi một kích đều xuyên vào thân thể một người Nhật Bản. Dưới rãnh thoát máu đặc biệt của lưỡi lê ba cạnh, mỗi một vết thương trên người đám võ sĩ Nhật Bản đều máu tươi phun trào. Chỉ trong chốc lát, cả hành lang đều đã biến thành một thông đạo đỏ màu máu, trên mặt đất nằm đủ hơn mười thi thể võ sĩ Nhật Bản.

Vương Chí Đạo cố ý lưu lại một hai người còn sống, sau đó nhằm một phương hướng khác chạy xông ra ngoài. Thông qua một hai người còn sống kia, hắn đã thành công đem phần lớn sự chú ý của người Nhật Bản trong Hồng Khẩu đạo tràng thu hút lên người hắn, để cho Trần Chân một cơ hội chạy thoát đi.

"Có việc gì sao?"

Sơn Khẩu Dụ Nhân bị làm bừng tỉnh dậy, vội hướng tên thủ hạ đang hoảng loạn quát hỏi.

Tên thủ hạ đang hoảng loạn này lắp bắp nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, hình như có địch nhân xông vào đây, lại còn giết chết rất nhiều người bên chúng ta!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân trên mặt biến sắc, lại hỏi: "Địch nhân xuất hiện ở chỗ nào?"

Tên thủ hạ kia vội trả lời: "Hình như là ở chỗ thầy thuốc Thu Dã!"

Sắc mặt lại biến, Sơn Khẩu Dụ Nhân bản năng cảm thấy không ổn, lập tức hạ lệnh nói: "Nhanh, mau gọi quân đội đến truy tìm, tuyệt đối không được để cho kẻ địch chạy thoát, khi cần thiết có thể cho bọn họ nổ súng bắn chết địch nhân, nhanh đi!"

"Dạ, dạ! Tôi lập tức chạy đi gọi!" Tên thủ hạ vội vàng chạy đi.

"Thuyền Việt Hoành Sơn, Vương Bảo Lực, các ngươi ở đâu rồi?" Sơn Khẩu Dụ Nhân hét lớn.

Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Vương Bảo Lực đã sớm bị kinh động, nghe thấy tiếng Sơn Khẩu Dụ Nhân quát to vội vàng chạy lại.

"Sơn Khẩu tiên sinh, chúng ta ở đây!"

"Nhanh, hai người các ngươi nhanh lên một chút, mau đến chỗ Thu Dã kiểm tra cẩn thận xem, ta hoài nghi địch nhân chính là vì Thu Dã mà đến!"

Thuyền Việt Hoành Sơn cùng Vương Bảo Lực lấy làm kinh hãi, vội vàng gật đầu lên tiếng "Dạ!", nhanh chóng hướng phòng Thu Dã chạy đi. Vừa chạy đến cái hành lang đỏ máu kia, thảm trạng của mười mấy khối tử thi làm bọn hắn không khỏi hoảng sợ biến sắc.

Vương Bảo Lực ngồi sụp xuống trên mặt đất xem xét một chút những vết thương trên mười mấy cỗ thi thể, trong lòng kinh sợ, vội vàng nói với Thuyền Việt Hoành Sơn: "Ta nhìn ra được loại vết thương này, đây chính là vết thương do binh khí độc môn của Vương Chí Đạo gây ra, vết thương trên người Liễu Sinh Tông Nhị cùng Thu Sơn cũng đều là giống như thế này!"

"Vương Chí Đạo!" Thuyền Việt Hoành Sơn sắc mặt đại biến, nói: "Hắn nhất định là vì báo thù cho sư phụ của hắn Hoắc Nguyên Giáp mà đến. Con mẹ nó, hắn như thế nào lại biết được Thu Dã ở chỗ này?"

Đi tới căn phòng của Thu Dã, tìm lục khắp nơi cũng không có phát hiện được tăm hơi của Thu Dã, Thuyền Việt Hoành Sơn không khỏi thở dài nói: "Xem ra hắn đã bắt được Thu Dã mang đi rồi!"

"Không!" Đã thấy Vương Bảo Lực hai mắt lóe lên nét âm hiểm, hắn phân tích nói: "Đám thi thể kia máu vẫn còn đang phun ra ngoài, hiển nhiên là mới vừa bị giết. Vương Chí Đạo nếu như có mang theo Thu Dã, nhất định còn chưa thể chạy ra ngoài. Chúng ta chỉ cần đem Hồng Khẩu đạo tràng vây lại thật chặt, cẩn thận tìm tòi, nhất định có thể đem hắn lục soát ra được!"

"Có đạo lý!" Thuyền Việt Hoành Sơn gật đầu nói: "Ngươi đi hướng Sơn Khẩu tiên sinh báo cáo, ta đi bố trí tìm kiếm, tuyệt đối không thể để cho Vương Chí Đạo đem Thu Dã mang ra ngoài, nếu không chúng ta sẽ phiền toái lớn!"

---------------------

Chú thích:

(1) - Lão Thiên gia: ông Trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status