Tinh võ môn

Chương 69


Một mạch phi như điên cuồng, Vương Chí Đạo dùng tốc độ nhanh nhất chạy được về tới Tinh Võ Môn.

Vừa mới đẩy cánh cửa tiến vào trong Tinh Võ Môn, hắn thật không ngờ lại phát hiện ra Lưu Chấn Đông, Nông Kính Tôn, Hoắc Đình Giác, Trần Tử Chính, còn có cả Tôn Đại Chu cùng với mấy người lạ mặt nữa đang ngồi cùng nhau trong sân. Nghe thấy được tiếng bước chân của hắn, mọi người đều hướng hắn nhìn đến, trong đó có mấy người lạ mặt còn tỏ vẻ cảnh giác quan sát, thậm chí có người còn đưa tay lên sờ vào cây súng lục đang đeo bên hông bọn họ.

Mấy người lạ mặt kia thoạt nhìn tựa hồ như là người của Đồng Minh hội được Tôn Đại Chu đưa đến, trong đó có một người Vương Chí Đạo đã nhận ra được, chính là Đỗ Tâm Vũ người mà hắn từng vô tình gặp mặt qua nhưng lại vô duyên chưa từng nói chuyện với nhau. Đỗ Tâm Vũ đang cùng với mấy người lạ mặt kia đang vây quanh một người thoạt nhìn ước chừng ba mươi tuổi, mặc tây phục, mang mắt kính, đúng tiêu chuẩn một phần tử trí thức mẫu mực, vẻ mặt lại thể hiện rõ là một người trung niên đường hoàng tránh trực. Tựa hồ như người trung niên này là một nhân vật rất trọng yếu của Đồng Minh hội, Đỗ Tâm Vũ cùng mấy người lạ mặt kia đều là đang bảo vệ cho hắn.

Nhìn thấy người vào chính là Vương Chí Đạo, Nông Kính Tôn vội hướng Đỗ Tâm Vũ cười "ha ha" một tiếng, nói: "Các vị, đừng khẩn trương, hắn chính là người các vị muốn gặp, Vương Chí Đạo. Tiểu tử này đúng là thích nửa đêm chạy ra ngoài. May là hắn đã trở về, cuối cùng không có để cho Tống tổng trưởng phải chờ lâu!"

Thì ra những người này chính là vì hắn mà đến đây, Vương Chí Đạo cảm thấy có chút bất ngờ.

Đám người Đỗ Tâm Vũ nghe vậy liền buông lỏng cảnh giác, Nông Kính Tôn nhưng lại hướng Vương Chí Đạo trách cứ, nói: "Vương Chí Đạo, nửa đêm canh ba ngươi lại chạy ra ngoài đi đâu vậy? Ngươi có biết rằng hôm nay Tống tổng trưởng cố ý tạm gác hết mọi công vụ, bỏ ra chút thời gian quý giá đi tới đây muốn gặp mặt ngươi. Ai ngờ đến phòng ngủ của ngươi lại không thấy có người nào trong đó, làm cho Tống tổng trưởng phải ngồi ở chỗ này đợi ngươi đã gần nửa canh giờ rồi."

Tống tổng trưởng, thật đúng là không ngờ tới, một đại nhân vật như vậy cũng muốn chạy tới gặp gỡ mình. Phỏng chừng chính là do tay nghề bắn súng thần kỳ của mình mới khiến cho hắn tự nguyện tranh thủ đến thăm chính mình một chút, có thể hắn cho rằng nếu làm như vậy mới có thể khiến cho mình nhiệt tình thành ý vì Đồng Minh hội mà huấn luyện tốt cho sáu tay súng kia đây mà!

Cảm thấy có chút buồn cười nhưng không dám cười, Vương Chí Đạo sau lại làm ra vẻ mặt cùng bộ dáng nghiêm túc, đối Tôn Đại Chu nói: "Tôn Đại Chu huynh, các vị tới thật không đúng lúc. Xin nghe ta nói, lập tức hộ tống Tống tổng trưởng của các vị quay trở lại Đồng Minh hội đi. Tinh Võ Môn sắp có đại sự phát sinh, ông ấy lưu lại chỗ này sẽ có nguy hiểm!"

Tôn Đại Chu nghe vậy ngẩn ngơ, vội hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì, Tinh Võ Môn sắp có chuyện gì phát sinh sao?"

Hoắc Đình Giác trầm giọng hỏi: "Vương sư đệ, ngươi lại làm ra chuyện gì? Sẽ không phải là gây ra phiền toái cho Tinh Võ Môn đấy chứ? Trần Chân đâu, hắn có phải cùng đi một chỗ với ngươi hay không?"

Vương Chí Đạo thành thật nói: "Ta cùng Ngũ sư huynh đi Hồng Khẩu đạo tràng bắt giữ Thu Dã. Ngũ sư huynh bây giờ đã mang theo Thu Dã đi tới chỗ Đồng Minh hội rồi!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều thất kinh.

Nông Kính Tôn cả giận nói: "Vương Chí Đạo, các ngươi sao có thể làm như vậy? Sự tình lớn đến như vậy cũng không cùng chúng ta thương lượng một chút, dám tự mình chủ trương, vạn nhất các ngươi xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Ta vốn thấy ngươi thỉnh thoảng rất thông minh, còn tưởng ngươi hiểu biết nhiều sự tình, không ngờ tới ngươi cùng Trần Chân đều giống như nhau hay kích động làm càn..."

Vương Chí Đạo vội cắt đứt lời hắn, nói: "Nông đại thúc, bây giờ không phải là lúc trách móc chúng ta. Lúc ta xông ra bên ngoài, đã giết chết mười mấy tên lính Nhật Bản, mặc dù đã che mặt, nhưng mà có lẽ Sơn Khẩu Dụ Nhân vẫn đoán được ra là ta làm, bây giờ nói không chừng đã chuẩn bị kéo đến Tinh Võ Môn rồi!"

"Ngươi..." Nông Kính Tôn chỉ vào Vương Chí Đạo, tức giận đến nỗi nói không ra lời.

Hoắc Đình Giác tỏ vẻ rất không thoải mái, hắn nói: "Vương sư đệ, thù của phụ thân ta so với người khác càng muốn báo, nhưng là trong Tinh Võ Môn chúng ta có hơn một trăm người, trong đó có không ít người là phụ nữ trẻ em cùng người già, chúng ta không thể không suy nghĩ cho an toàn của bọn họ. Ngươi cùng Trần Chân làm loạn lên như vậy, chọc giận người Nhật Bản, để cho bọn chúng giết đến tận nhà, vạn nhất làm thương hại đến những người già phụ nữ trẻ em kia, các ngươi còn có thể đắc ý được hay sao? Cho dù các ngươi muốn đi bắt giữ Thu Dã, cùng nên cùng chúng ta thương lượng một chút, cùng nhau nghĩ ra một cái biện pháp an toàn không để lại hậu quả về sau. Chẳng lẽ các ngươi lại cho rằng chúng ta sẽ không ủng hộ các ngươi hay sao?"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Xin lỗi, Nhị sư huynh, ta biết làm như vậy là không đúng. Nhưng là chuyện đã làm ra rồi, bây giờ có hối hận cũng không để làm gì cả. Bất quá có sai có chịu, ta cùng Ngũ sư huynh vô tình nghe được một cái đại âm mưu của người Nhật Bản nhằm vào Đồng Minh hội."

Hắn quay sang Tống tổng trưởng cùng người của Đồng Minh hội nói: "Tống tổng trưởng, Tôn Đại Chu huynh, ta cùng Ngũ sư huynh đã nghe được Sơn Khẩu Dụ Nhân cùng đám người Thu Dã mật đàm, bọn họ đang lập mưu hạ độc chết Tôn tiên sinh, Hoàng tiên sinh cùng vị Tống tống trưởng này, mục đích là để trợ giúp Viên đại đầu leo lên Đế vị, sau đó lại lợi dụng cái chết của ba vị để khống chế Viên đại đầu, gián tiếp khống chế Trung Quốc. Nghe theo khẩu khí của bọn chúng, hình như là thầy thuốc Thu Dã đã chế ra được một loại độc dược có thể khống chế được thời gian độc phát, hơn nữa đang tìm cách hạ độc đối với các vị, hoặc là đã đem độc dược kia hạ được lên trên người các vị rồi. Cho nên ta đề nghị, các vị nên nhanh chóng đưa Tống tổng trưởng về Đồng Minh hội, tìm thầy thuốc kiểm tra thân thể một chút. Ngũ sư huynh đã mang Thu Dã đến chỗ Đồng Minh hội, phỏng chừng có thể từ trong miệng Thu Dã tra hỏi kỹ ra được chuyện này!"

Đám người Tôn Đại Chu nghe vậy đều kinh hãi, Đỗ Tâm Vũ vội vàng nói với Tổng tổng trưởng: "Tống, nếu như điều hắn nói đúng là sự thật, vậy thì ông sẽ rất nguy hiểm, tốt hơn hết là chúng ta lập tức quay về Đồng Minh hội, tìm một thầy thuốc kiểm tra cho ông một chút đi!"

Tôn Đại Chu cũng vội nói: "Đúng vậy, Tống tổng trưởng, ngài là lãnh tụ trong Đồng Minh hội chúng ta, an nguy so với chúng ta càng trọng yếu hơn, xin mời ngài trước hết theo chúng ta trở về đi thôi!"

Tống tổng trưởng không ngờ lại mỉm cười nói: "Tính mạng mọi người đều là bình đẳng, an nguy của ta không thể nói là so với các ngươi còn trọng yếu hơn, sự an nguy của mỗi một người đều là trọng yếu ngang nhau. Người còn phân ra đẳng cấp khác nhau, đó đã là chuyện trong quá khứ rồi. Trung Quốc mới hiện nay địa vị cùng tính mạng của mọi người đều là ngang hàng. Đại Chu à, ngươi thân sẽ là đại biểu của Đồng Minh hội ở Thượng Hải, phải chú ý khi phát ngôn, cũng không thể lại nói ra những lời như vậy nữa!"

Tôn Đại Chu cười khổ, nói: "Tống tổng trưởng, ta đúng là đã nói bậy, ta sẽ kiểm điểm. Nhưng mà ta vẫn nghĩ ngài hay là nên..."

Tống tổng trưởng cắt ngang lời hắn, lại nói: "Ta cùng các người sẽ trở về kiểm tra, nhưng không phải là lúc này. Vương Chí Đạo cùng Trần Chân có thể dò xét nghe ra được tin tức trọng yếu như thế, cũng bắt giữ được Thu Dã, đã lập nên đại công, nhưng là người Nhật Bản rất có thể do chuyện này mà tìm đến tận cửa Tinh Võ Môn gây phiền toái, chúng ta sao lại có thể buông tay đứng ngoài. Cho nên ta muốn lưu lại ở chỗ này, nếu như quả thật người Nhật Bản có đến đây, ta sẽ thân ra mặt cùng bọn họ giao thiệp, hết sức cố gắng đem sự việc này giải quyết trong hòa bình, tránh cho Tinh Võ Môn phải chịu phiền toái."

Giải quyết trong hòa bình? Một ông Tống tổng trưởng này tại sao lại ngây thơ khờ khạo như vậy chứ? Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Tống tổng trưởng, chỉ sợ người Nhật Bản sẽ không để cho ông có lấy một cơ hội ra mặt giao thiệp. Thu Dã chính là một nhân vật trọng yếu trong tập đoàn Sơn Khẩu Dụ Nhân, trên người nằm giữ rất nhiều chứng cớ về tội ác của Nhật Bản, tuyệt đối không thể phơi bày. Sơn Khẩu Dụ Nhân tuyệt đối không thể cho phép Thu Dã rơi vào trong tay chúng ta. Trước mắt hắn còn không có biết được Ngũ sư huynh đã mang Thu Dã đi, hẳn đang nghĩ lầm là ta đã mang Thu Dã đi. Hắn cũng biết được sẽ không có khả năng từ trên người ta mà đòi được Thu Dã về, để phòng ngừa Thu Dã đem những bí mật kia nói ra, Sơn Khẩu Dụ Nhân nói không chừng rất có thể sẽ hội binh đi một nước cờ hiểm, cho quân đội ngụy trang thành thổ phỉ đột kích vào Tinh Võ Môn, chỉ cần sau đó phóng ra một mồi lửa đốt sạch Tinh Võ Môn, đến lúc đó không còn ai có chứng cớ nào có thể buộc tội là bọn hắn làm. Ta tuy đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân mới chỉ là thấy qua vài lần, nhưng là ta lại hiểu rõ được tâm tư của người này, hắn nhất định sẽ làm như vậy, quân đội của hắn bây giờ nói không chừng đã bắt đầu lên đường rồi. Ông nếu vẫn còn ở lại chỗ này, nói không chừng rất có thể sẽ thành hồn oan vô tội dưới súng đạn đó!"

Nông Kính Tôn nghe vậy cực kỳ kinh hãi, vội vàng quay sang Tống tổng trưởng nói: "Tống tổng trưởng, ta cảm giác được phán đoán của Vương Chí Đạo rất có đạo lý, ông nếu như xảy ra chuyện ở trong Tinh Võ Môn, chúng ta đúng là không thể đảm đương nổi. Mau mau để Tâm Vũ cùng Đại Chu bọn họ đưa ông trở về đi thôi!"

Tống tổng trưởng thế nhưng lại cương quyết lắc đầu, nói: "Nếu như sự tình đúng như là Vương Chí Đạo đã phán đoán như thế, ta lại càng không thể đi. Vương Chí Đạo cùng Trần Chân là vì Đồng Minh hội chúng ta mà rước lấy đại họa lớn như vậy, chúng ta làm sao có thể lâm trận bỏ chạy! Người Nhật Bản nếu thật sự tới tập kích Tinh Võ Môn như lời Vương Chí Đạo phán đoán, ta mặc dù không có góp được bao nhiêu sức lực, nhưng mà Tâm Vũ cùng Đại Chu bọn họ lại có thể, huống chi bọn họ đều có dùng súng, có thể giúp đỡ được các ngươi!"

Tôn Đại Chu cùng đám người Đỗ Tâm Vũ rất hiểu được tính cách Tống tổng trưởng, biết rõ nếu hắn đã nói như vậy, là tuyệt đối sẽ không rời đi nữa. Chỉ có tốt nhất là không nên khuyên bảo nữa, dành tâm tư để lo lắng xem làm thế nào đảm bảo an toàn cho hắn mà thôi.

Vương Chí Đạo rất buồn bực nhìn Tống tổng trưởng, thầm nghĩ trong lịch sử đã ghi Tống tổng trưởng chính là trong năm nay sẽ bị ám sát chết ở Thượng Hải. Không phải là hắn sẽ bị chết ở trong Tinh Võ Môn đó chứ? Nếu mà đúng như vậy, thì xem như chính mình gián tiếp hại chết hắn rồi. Nhưng suy nghĩ lại thì lại cảm giác được không có khả năng, mặc dù bản thân mình đối với cái chết của Tống tổng trưởng cũng không có hiểu rõ lắm, nhưng vẫn nhớ được đôi chút là Tống tổng trưởng bị Viên đại đầu cho sát thủ ám sát chết, như vậy cùng với sự tình hôm nay vô luận thế nào cũng không hề có quan hệ! Nhưng là, nếu như người Nhật Bản thật sự bắn chết Tống tổng trưởng, rồi đem sự tình đổ lên trên đầu Viên đại đầu thì sao đây? Lịch sử không nhất định là chính xác đến trăm phần trăm. Vừa nghĩ đến đó, Vương Chí Đạo không khỏi lại cảm thấy kinh hãi.

Chỉ có điều chứng kiến vẻ mặt của mấy người Tôn Đại Chu cùng Đỗ Tâm Vũ, Vương Chí Đạo biết là không có khả năng khuyên được Tống tổng trưởng rời đi. Vì vậy liền lập tức quay sang Hoắc Đình Giác nói: "Nhị sư huynh, nhân lúc này người Nhật Bản còn chưa kéo đến, không bằng chúng ta mau đem hết người già phụ nữ trẻ em trong Tinh Võ Môn an bài một chút, để cho bọn họ tìm một chỗ ẩn nấp, tránh cho đến lúc đó có thể gây thương tổn cho bọn họ!"

Hoắc Đình Giác còn có chút do dự, nói: "Làm như vậy có được không? Điều này chỉ là sự phán đoán của ngươi, vạn nhất người Nhật Bản không đến tập kích Tinh Võ Môn..."

Vương Chí Đạo cắt ngang lời hắn, nói: "Phòng ngừa từ trước luôn luôn không bao giờ sai, vạn nhất người Nhật Bản thật sự đến tập kích Tinh Võ Môn thì sao đây?"

"Được rồi, Nông đại thúc, Trần sư phụ, việc này giao cho hai vị đi làm đi! Ta biết ở hậu viện Tinh Võ Môn có một cái hầm ngầm dưới đất dùng làm nơi tị nạn, các vị mau đem người già phụ nữ trẻ em trong Tinh Võ Môn an bài vào trong đó đi. Mặt khác đánh thức Hiểu Huệ dậy, để cho nàng giúp đỡ các vị."

Nông Kính Tôn cùng Trần Tử Chính biết rõ nếu như người Nhật Bản quả thật đến tập kích, như vậy thì đám người già phụ nữ trẻ em sẽ gặp nguy hiểm, nghe vậy không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong đi an bài mọi việc.

"Đại sư huynh, đám đệ tử của ta đâu rồi?" Vương Chí Đạo quay sang hỏi Lưu Chấn Đông.

"Vẫn đang ngủ say trong phòng, ban ngày ngươi dày vò hành hạ bọn chúng như vậy, chỉ sợ bây giờ bọn chúng còn đang ngủ giống như là lợn chết." Lưu Chấn Đông hồi đáp.

"Vậy để ta đi gọi bọn họ thức dậy, mười hai đệ tử kia chính là một đội quân có thực lực, làm sao có thể bỏ qua không dùng!"

Vương Chí Đạo vừa nói vừa chạy đến căn phòng đối diện với phòng ở của hắn. Một cước đá mở tung cánh cửa, rống lên một tiếng thật to: "Mau rời khỏi giường cho ta, địch nhân tập kích rồi!"

Trương Vân Cương cùng cả đám sáu người Đồng Minh hội dù sao cũng là người luyện võ, mặc dù là ban ngày luyện tập mệt đến gần chết, nhưng là tâm trí cảnh giác vẫn không có bị mất đi, nghe thấy Vương Chí Đạo đá cửa hô lên như thế đều bừng tỉnh dậy. Thế nhưng sáu tên lính Anh quốc kia lại vẫn nằm ở trên giường tiếp tục phát ra tiếng ngáy, đối với lời nói của Vương Chí Đạo dường như không có nghe thấy gì. Bố Long Đức thậm chí còn phát ra âm thanh như đang ngủ mê nói: "Huấn luyện viên, chúng ta mệt muốn chết rồi, xin ngươi cho chúng ta ngủ tốt một chút, đừng giở trò chơi huấn luyện cảnh giác gì đó ra nữa..."

Vương Chí Đạo nổi giận, lập tức rút phăng cây súng lục ổ quay đã được nạp đạn lại, hướng lên nóc nhà nổ một phát súng.

"Đoàng" một tiếng súng vang lên, nhất thời khiến cho cả sáu tên lính Anh quốc sợ đến nỗi từ trên giường nhảy dựng lên.

"Huấn luyện viên, xảy ra chuyện gì?" Sáu tên lính Anh quốc đều hét lớn.

Vương Chí Đạo nhưng là lỗ tai lại vừa động, hắn nghe được trên nóc nhà có động tĩnh. Trên nóc nhà rõ ràng có người nấp, những người này thân thủ đều cao minh không phải tầm thường, như thế mà có thể dấu diếm được lỗ tai của mình. Nếu không phải là một phát súng vô tình làm kinh động đến bọn họ, làm bọn họ lộ ra sơ hở, chỉ sợ là chính mình hoàn toàn không phát giác ra.

Nghĩ đến như vậy, Vương Chí Đạo thần sắc nghiêm trọng, quay sang Trương Vân Cương thấp giọng khẽ quát: "Lập tức rời giường, mang theo vũ khí của các ngươi, có địch nhân tập kích!"

Cảm giác phân biệt thêm một chút, Vương Chí Đạo lại hướng nóc nhà nổ thêm một phát súng, không ngờ có một người toàn thân quấn chặt trong quần áo đen, bịt khăn che kín đầu và mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt, lại lăn từ trên nóc nhà xuống dưới giống như là quả bóng.

Vương Chí Đạo nhảy vụt ra ngoài, quát lên với đám người Hoắc Đình Giác còn đang đứng giật mình: "Mọi người cẩn thận, địch nhân đã tới!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status