Tình yêu cấp 2

Chương 140: Chỉ tiếc em


Một giây, hai giây, ba giây…..một phút trôi qua!

Khuôn mặt ửng hồng lên, mùi hương quen thuộc xộc lên mũi cũng không thể làm giảm đi nhịp tim đang đập loạn. Tư duy lại hoạt động chậm lại, lập tức ngay sau đó hiểu ra vấn đề. Một tay ghì chặt đầu nó, một tay đút trong túi quần, vẻ mặt cao ngạo hắn chỉ nhếch môi tạo thành một đường cong.

Ken di chuyển ánh mắt, dừng lại ở cái cổ nơi có vết cắn sâu liền hiểu ra vấn đề. Key thì sắc mặt không tốt lắm, đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm hắn. Cả hai không hẹn mà cùng lúc liếc sang Vĩ An, trong đầu anh ta chỉ thầm oán trời hận đất khóc không ra nước mắt. Tuấn Anh nắm chặt tay lại nhưng rồi lại buông thỏng ra, vẫn giữ khuôn mặt bình thường.

– Nói cái quái gì vậy?

Nó thẹn đến đỏ mặt, lập tức đẩy Yun ra. Lảo đảo bước hai bước về phía sau, nó nghiến răng nhìn Yun đang thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Còn chưa kịp quát thêm vài câu thì ánh mắt sắc bén của nó đã thấy một vật lớn từ phía sau đang muốn tấn công Yun. Hắn đương nhiên có cảm giác, chỉ là vẫn đợi đối phương đến gần hơn..

Không suy nghĩ nhiều, nó kéo Yun về phía mình để né đòn đánh lén. Hắn giữ khuôn mặt lạnh băng, ôm nó vào lòng đồng thời xoay người đá vào cánh tay của đối phương. Người kia lập tức né được đòn, cây gậy trong tay bị hắn đá gãy làm đôi.

– Kẻ nào?

Kino rút cây súng ngắn ra, đôi mắt trở nên lạnh băng trong phút chốc. Mọi người cũng trở nên căng thẳng, Ngọc cũng cầm con dao bấm trên tay với dây thần kinh đang căng ra. Đối phương nhếch môi, thân hình vạm vỡ cao to. Hắn lúc này cũng nhíu mày nhưng từ từ giãn ra:

– Đứng sang một bên, đứng yên đó!

Hắn vỗ nhẹ lên đầu nó rồi buông tay ra. Nó cũng im lặng làm theo, đứng gần Key quan sát tình hình.

– Yun~, bạn cũ lâu ngày không gặp sao lại ra tay mạnh thế?

Lúc này diện mạo đối phương mới lộ dần ra, khuôn mặt có một vết sẹo dài từ mi tâm đến má trái, trông rất hung dữ. A Tưởng nhíu chặt mày, quát lớn:

– Giác, mày lại lên cơn thèm thuốc à?

– A Tưởng, anh không để em gặp lại bạn cũ sao?

Người tên Giác nói mang theo ý cười, Yun cũng nhếch môi tay giơ lên làm hiệu bỏ vũ khí xuống. Mọi người cất vũ khí đi nhưng không thể nào giấu nổi vẻ căng thẳng.

– Tao không nghĩ chúng ta là bạn?!

Hắn nói tiếp, ngữ khí sặc mùi thuốc súng lên nòng. Giác bật cười khanh khách, giọng cười đểu trá khiến nó nhíu mày. Ngọc từ phía sau bước lên khoác tay nó, cô nàng hiếu kì nói nhỏ:

– Ai thế?

– Làm sao tao biết được? Chắc là kẻ thù! – Nó nhún vai

Ngọc cũng im lặng đồng ý, tiếp tục quan sát.

– Không đổi tính, rất tốt! Nhưng mà..tại sao hôm nay lại có con gái bên cạnh mày thế?!

Giác dời ánh mắt sang nó và Ngọc, nhưng rõ ràng tên đó chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Cái nhìn dâm tục của hắn ta khiến nó khó chịu vô cùng, cảm giác như mình là miếng thịt đỏ tươi nằm trước miệng những con linh cẩu.

– Cô em cười một cái cho anh xem nào, sao lạnh lùng thế?

Giác trêu chọc khiến lũ sát thủ khác không biết đứng ở phía sau tự bao giờ bật cười. Nó vẫn không thay đổi nét mặt, nhìn Giác bằng ánh mắt lạnh băng.

– Trông rất xinh đấy, điện nước đầy đủ lại còn làn da trắng mịn kia nữa. Không biết đem để dưới hạ thân sẽ thế nào nhỉ?

Lũ sát thủ càng cười lớn hơn, Key vừa định bước lên đập cho chúng một trận thì Ken đã ngăn lại. Anh nói kèm theo nụ cười quỷ quyệt:

– Cứ để vụ này cho Yun giải quyết, nó sẽ làm rất đẹp cho mày xem!

Key hiểu ý, cố kiềm cơn tức giận xuống. Ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh hơn. Giác thấy biểu hiện của hắn hững hờ liền tiếp tục:

– Nếu chơi chán thì để lại cho tao, dù sao cũng là anh em cả mà! Dù sao tao cũng sẽ đạp mày xuống, coi như lấy lòng đi.

Nói rồi Giác bước tới về phía nó, Ngọc đứng cạnh cũng đã bấm con dao để phía sau lưng tự lúc nào. Nó cau mày, nhìn tên cơ bắp nở ra quá mức nó lại cảm thấy khó chịu hơn.

– Cô bé, lại đây theo anh nào, anh sẽ chiều chuộng em!

Đến khi cánh tay Giác gần chạm vào khuôn mặt nó, chỉ trong tích tắc mọi chuyện lại càng hỗn độn hơn.

Giác bị đá sang một bên, đập người vào tường rất mạnh. Yun cởi áo khoác da ra, đưa cho nó. Chỉ hơi cau mày, nó cũng nhận lấy không nói gì.

– Đừng có chạm vào người của tao, thằng chó!

Giác còn chưa kịp đứng lên Yun đã lao đến giáng một đấm vào mặt. Xách cổ áo Giác lên, Giác thân thủ nhanh nhạy liền né được đòn tiếp theo. Cả hai đứng đối diện nhau, Giác bật cười:

– Một con đàn bà, dễ chọc giận mày vậy sao?

– Miệng chó không phun được ngà voi, để tao thay A Tưởng dạy dỗ mày!

Dứt câu cả hai đã lao về phía nhau, Giác không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, từng nhát nhắm vào những chỗ chí mạng. Hắn né rất nhanh, được vài lần rồi xoay người đá bay con dao đi. Tiếp theo một cú móc phải từ dưới lên, đá mạnh vào đầu gối đối phương rồi lấy thế vật đối phương xuống đất. Giác đau đớn nằm dưới sàn, hắn đạp thẳng xuống đầu đối phương, nghiến từng chữ nói:

– Tao nghe nói mày ở đây muốn làm phản phải không? Con mẹ nó, A Tưởng nể mặt mày vì bố tao từng coi trọng mày. Mày nghĩ là tụi tao không dám làm gì mày sao? Thằng chó, ngước lên mà nhìn tao!

Yun đá một cước ngay bụng đối phương khiến Giác co người lại vẻ mặt đau đớn. Hắn nhếch môi, giọng ngông cuồng nói:

– Đánh chó phải nhìn mặt chủ, mày nhắc lại những lời ban nãy xem, tao không nghe rõ?

Giác thu lại vẻ đau đớn, khạc máu xuống sàn đứng lên, vẻ mặt không biết sợ ai cất cao giọng nói:

– Tao muốn đem con đàn bà kia lên giường để thoả mãn, một con đàn bà chẳng lẽ mày tiếc?

– Cái gì tao cũng không tiếc, trừ em ấy! Cầu nguyện đi!

Một cước ngay đầu khiến Giác không còn đủ sức để tránh, nhận trọn rồi ngã xuống sàn. Hắn đi tới, đạp mạnh vào bụng Giác:

– Súc sinh, ngước lên nhìn tao. Muốn đạp tao xuống? Con mẹ nó, mày đủ trình sao?

– Mày nghĩ mày là cái rốn của vũ trụ sao? Thằng khốn ngạo mạn! – Giác quát

– Tao không phải là cái rốn của vũ trụ! Tao là hố đen vũ trụ, nuốt trọn chúng mày không bao giờ nhả ra..

Yun nhếch môi, nụ cười nham hiểm khiến tất cả rùng mình.

– Mày muốn đem người của tao lên giường để thoả mãn, mày xứng không? Linh cẩu mà cũng biết động dục sao?

Yun lại đạp mạnh vào chỗ hiểm của đối phương khiến Giác la thất thanh. Hắn ra tay tàn nhẫn, không hề quan tâm đối phương là ai, địa vị thế nào!

– Hôm nay tao đến đây là muốn cho tụi mày biết, muốn làm phản thì phải nghĩ đến hậu quả. Con mẹ nó, liên kết lại dám làm loạn?

Hắn cười lộ hàm răng trắng, ngữ khí nồng nặc mùi máu tanh khiến đám sát thủ lẫn thuộc hạ xung quanh không rét mà run. Nụ cười kia chỉ xuất hiện khi Yun tức giận thật sự, là điềm báo của chuỗi ngày đẫm máu..

– Muốn đạp tao xuống, mẹ kiếp tụi mày đủ trình sao? Tao không ngại va chạm, hôm nay đến là để xem tụi mày có bản lĩnh cỡ nào mà dám làm loạn, không ngờ chỉ là lũ đàn ông mặc váy!

Yun đá một cước mạnh khiến Giác văng vào vách tường. Móc từ trong túi bao thuốc lá, bật hộp quẹt zippo đốt khiến mùi bạc hà lan ra. Thuốc lá khiến hắn lấy lại bình tĩnh, bộ dạng cao ngạo khiến người ta chán ghét nhưng cũng phải kính trọng.

– Tao biết tụi mày sẽ không phục, cơ hội cuối cùng của tụi mày chính là cùng tao vượt qua bức tường gai. Chỉ cần tụi mày leo lên trước tao, mọi yêu cầu sẽ được đáp ứng. Ngược lại, cả đời này lũ chó tụi mày phải ngước lên nhìn tao!

Mẩu thuốc còn cháy dở tắt đi dưới gót giày của Yun, ngữ khí hắn vô cùng lạnh lẽo. Đám sát thủ vừa mừng vừa sợ, vài tên còn nở nụ cười đắc ý.

– A Tưởng, chuẩn bị sân cho em!

Yun không nói thừa một câu nào nữa, xoay người bước đi. A Tưởng gật đầu rồi rời đi, đám sát thủ cũng trong tình trạng phấn khởi mà biến mất. Hắn bước tới trước mặt nó, định nói gì đó rồi lại thôi.

– Bức tường gai lần này, đứa nào muốn tham gia thì cứ bước xuống. Cũng như tao vừa nói, chỉ cần leo lên trước tao, mọi yêu cầu đều được đáp ứng!

Yun vừa nói vừa nhếch mép, anh cùng Key đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý đối phương.

– Đi thôi!

Hắn nắm tay nó kéo đi, không nhiều lời. Đi bên cạnh, nó vẫn còn suy nghĩ lung tung. Đến khi trở về căn phòng ban nãy, nó mới giật mình nhớ ra điều gì đó:

– Điện thoại..

– Em giữ giúp tôi. Bây giờ tôi không ở cạnh em được, ngoan đợi tôi một chút!

Hắn vỗ nhẹ lên đầu nó như một đứa con nít. Còn đang định xoay đi, hắn bị nó kéo lại:

– Tay anh…

– Không sao, ở yên trong này. Người của tôi, chúng không dám gì đâu!

– Ừ….hả?!

Yun cười rồi bỏ đi, một khi đã chuyên tâm vào việc gì đó thứ yếu tố bên ngoài không thể ảnh hưởng được đến hắn. Nó ngồi xuống ghế lầm bầm rủa tên chết dẫm kia, mắt hướng ra bên ngoài, nơi này chính là trung tâm, có thể thấy được mọi góc. Điều khiến nó ngạc nhiên chính là có cả hai ông anh quý hoá của mình đang lôi Vĩ An ra giữa sân, Tuấn Anh cùng Kino nhàn nhã đi theo ở phía sau.

Bỗng Tuấn Anh quay lại bắt gặp ánh mắt nó đang nhìn mình liền mỉm cười giơ tay chào. Nó làm động tay chữ V rồi ra hiệu cố lên với nụ cười tươi. Tuấn Anh hơi ngẩn người rồi bật cười, nụ cười như tia nắng ấm giữa sương mù.

Yun từ phía sau bước lên, nhìn thấy việc vừa diễn ra liền liếc Tuấn Anh một cái không nói gì rồi bước đi cùng Cen.

– Cô bé, của em!

A Tưởng bước vào, nụ cười hiền hoà khác với vẻ ngoài của anh ta. Trên tay là một túi giấy, A Tưởng đưa cho nó. Còn đang ngỡ ngàng, nó liền nở nụ cười rồi nói:

– Cảm ơn, nhưng cái gì thế?

– Thức ăn nhẹ! – A Tưởng cười tươi hơn

– Em đâu có….

– Có người nhờ anh, em ăn đi nhé. Anh phải ra quản bầy lâu la kia!

Còn chưa kịp hỏi là ai thì A tưởng như khói đã tan mất. Mở túi giấy ra, bên trong toàn là thức ăn linh tinh. Nó im lặng suy nghĩ..

Được rồi A Tưởng, thức ăn nhẹ vậy thì tại sao lại có bia trong này?

Bên ngoài hỗn độn thấy rõ, những chướng ngại vật chết người và cả bức tường gai cũng nâng lên trong sân tập rộng lớn. A Tưởng đứng ở trên lầu, cầm micro nói:

– Im lặng im lặng.

Dưới sân vẫn nhốn nháo ồn ào..

– Im lặng đi!

Không để tâm đến A Tưởng, dưới sân càng ồn ào hơn…

– Con mẹ nó, câm miệng hết cho bố!

A Tưởng cáu quát vào micro, dưới sân lập tức im không một tiếng động. A Tưởng thấy chuyện theo ý mình liền nở nụ cười thân thiện, nói:

– Vẫn là bức tường gai, nhưng đặc biệt lần này ai leo lên trước Yun – người đầu tiên vượt qua bức tường gai – sẽ được đáp ứng mọi yêu cầu!

– Kể cả gái? – Một tên hỏi to

– Đổi quản lí được không? A Tưởng xấu trai quá! – Tên khác nói to

– Đúng rồi, ban nãy tôi vừa thấy hai cô gái rất xinh, đổi thành cô gái tóc bạch kim đi! – Tên khác hùa

– Cô gái tóc đỏ nhìn bạo hơn – Tên khác hùa tiếp

– Đổi thành cái anh tóc nâu đằng kia kìa! – Một tên chỉ vào Key đang nói chuyện với Tuấn Anh

– Không, người kế bên nhìn hiền hơn! – Tên khác nói

Một lần nữa, dưới sân lại nhốn nháo. A Tưởng mặt mày đanh lại, khoé miệng giật giật..

– Được, tụi mày được lắm. Mong rằng sẽ đổi quản lí, không thì mẹ kiếp A Tưởng tao sẽ cho tụi mày nếm mùi địa ngục! Cái thằng đề xuất, bố nhớ mặt mày đấy nhé!

A Tưởng nói, đầu như bóc khói đến nơi. Dưới sân xuất hiện vài tiếng cười nhưng không to.

– Luật như cũ, không đem theo súng, dao, phi tiêu, độc phẩm, bom, dao lam. Không được chiến giữa chừng đè nhau ra lột đồ như tập luyện, lần này bố mà thấy là bắn bỏ. Ngoài ra chỉ cần người bên Yun leo lên hết mà chúng mày chưa lên thì liệu hồn với bố nhé. Bạo lực, đương nhiên với thế giới của chúng ta rất được hoan nghênh!

A Tưởng nói cùng với tiếng háo hức bên dưới, sân tập hừng hực khí thế.

Yun đứng một góc, mắt hướng vào căn phòng nó đang ngồi, miệng nở nụ cười ôn hoà khác hẳn với vẻ tàn ác khi đánh Giác.

– Ê, nhìn gì vậy?

Key đứng cạnh thấy Yun không tập trung liền hiếu kì, mắt dáo dác nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn. Nhìn thấy cô em gái nhỏ đang ngồi ở trước tấm thuỷ tinh dày, Key liền hiểu ý cười cười nói:

– Anh hùng không qua được ải mỹ nhân, mày gọi tao một tiếng anh đi rồi tao sẽ suy nghĩ lại!

– Anh cái quần! – Yun liếc Key

– Thằng này được, Ken mày không được gả nhóc con cho thằng này nhé. Em rể mà dám hỗn, tuyệt đối không gả! – Key nói anh

Ken còn đang tranh cãi với Vĩ An nghe thế liền bật cười, xoay qua nói:

– Đương nhiên, con gái họ Bạch sao có thể dễ dàng gả đi như vậy được. Nhất là với tên lạnh như băng, tuyệt đối không gả!

Mọi người nghe thế cười ồ lên, hắn chỉ nhếch môi, ánh mắt không đổi nhìn về phía người con gái đó. Sân tập chuẩn bị vào trận, A Tưởng nói qua micro giọng không giấu được phấn khởi:

– Anh em, chuẩn bị!

– MỘT….HAI…BA!

Nó ngồi trên ghế nhìn đám người đang chà đạp lên nhau mà vượt qua chướng ngại vật, thật ác liệt. Lúc này Ngọc từ phía ngoài bước vào ngồi cạnh nó, mắt dáo dác tìm ai đó miệng hỏi:

– Đâu hết rồi?

– Mày không ra đó sao? – Nó hỏi

– Ken đặc cách tao ở lại cạnh mày, hihi!

– Cười con khỉ.

– Điện thoại ai thế?

– Yun

Ngọc há hốc mồm, mắt trợn to nhìn cái điện thoại trong tay nó. Cô nàng chụp lấy, mở lên nhưng đã cài mật mã. Nó phì cười, mắt theo dõi ra ngoài sân.

– Mày biết mật mã không? – Ngọc hỏi

– Hỏi nhãm, làm sao mà tao biết – Nó nói

– Chắc chắn có liên quan đến mày, suy nghĩ thử đi!

– Liên quan gì nữa? Mà điện thoại của anh ta, mày mở làm gì?!

– Nghe bảo chưa ai đụng được vào điện thoại anh ta hết, tao còn nghe có một lần thuộc hạ của anh ta bảo trong này chứa phim đen!

– ……( nó không cho ý kiến)

– Mày nghĩ thử xem, nếu tao mở ra được sẽ biết được rất nhiều bí mật khủng khiếp. Khi đó Yun bị tao nắm thóp, cả đời này sẽ nghe theo lời tao hahahaha

– Mở được rồi nói!

Bên ngoài hỗn chiến xảy ra, đám của Yun không hề bị ảnh hưởng mặc dù đám sát thủ hoàn toàn chơi xấu. Nó nhìn thấy vài thanh gỗ bay về phía Yun mà thót tim vài lần, đúng là cái tên này đi đâu cũng bị người ta ghét.-.!

– Không mở được, cái gì cũng thử rồi nhưng toàn sai, bực quá~~. Về kêu Mạnh Cường chỉ cách giải mấy cái này mới được!

Ngọc quằn quại với cái điện thoại, cô nàng không tò mò nữa quăng sang cho nó để tránh việc đập cái điện thoại ra làm từng mảnh.

Cầm điện thoại trong tay, nó ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi lại thôi. Ngọc lại nhìn thấy túi giấy bên cạnh nó, nở nụ cười gian ma nói:

– Anh nào đưa đây?

– A Tưởng – Nó nói

– Gì? Không nhầm đấy chứ, anh ta có vợ rồi đó!

– Mày suy nghĩ đi đâu vậy, A Tưởng nói có người nhờ anh ta! – Nó cau mày

– À à, làm hết hồn! Nhưng mà ai?

Nó lắc đầu, nếu biết thì nó đâu suy nghĩ nãy giờ. Thời gian trôi qua hơn nửa tiếng, bên ngoài vẫn còn hì hục khí thế. Ngọc cười tươi:

– Đúng là đàn ông, rất có khí thế!

– Khí thế cái nỗi gì, mày nhìn xem ban đầu có bao nhiêu người bây giờ còn bao nhiêu? – Nó phê bình

– Này này, mày phải biết cái gì gọi là giới hạn chớ. Mà mày xem người bên mình chẳng ai bị rớt lại, mày nhìn hai ông anh mày còn đang muốn nhảy chân sáo tới nơi kìa!

– Chân sáo cái đầu mày, không thấy dưới đất là đinh à?!

– Hahahaha, Vĩ An bò luôn rồi!

– Không thấy dao đang bay như chim vỡ tổ hả con điên?

– Tên quả cam đầu rồi ta?! – Ngọc đưa mắt tìm

– Đằng sau Tuấn Anh, đang ở bẫy bùn lầy! – Nó chỉ tay

– Hahahaha, quả cam bùn!

-….( nó không còn gì để nói)

Mặc kệ Ngọc đang thích thú, nó mở túi giấy lấy một cái bánh ra ăn. Vừa ăn vừa nhìn chăm chăm vào điện thoại, nó ngẫm nghĩ hồi lâu, nhìn Ngọc không chú ý mới mở máy..

*0….2…4…2*

– Nhìn kìa, leo lên rồi!

(Còn tiếp)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status