Tình yêu lạ

Chương 42


Buổi chiều – Sáu giờ rưỡi

Tôi đến Bệnh viện thăm Khoa cùng với con Kim. Mọi chuyện đã trở lại vốn ban đầu của nó, bình thường và ổn định.

- Cậu! Đi đâu dzô đây dzị? - Con Kim ở đằng sau lưng cứ léo nhéo hỏi tôi từ lúc vào cổng Bệnh viện tới bàn trực, qua khỏi dãy hành lang rồi vô tới tận trong này mà vẫn không thôi.

Tôi phát bực lên trong mình, gắt nó một cái:

- Hỏi gì quài dzị má? Đi theo chi rồi hỏi? – Không quên lườm nó một cái cho có lệ.

- Có miệng thì hỏi chứ mắc gì câm họng lại.

- Thôi! Im đi cho tui nhờ mà! – Tôi chắp tay lại, liên tục xá nó không ngừng.

- Biết điều xin ngay từ đầu có phải hay hong? – Nó dè môi ra rồi im lặng liền ngay từ đó, móc túi lấy điện thoại ra nhắn tin điên cuồng.

Vậy là tắt được cái đài phát thanh di động, giờ chỉ còn lo mỗi việc tìm phòng cho ra thôi.

Nhưng mà… nói thì dễ chứ làm mới khó! Tôi dở ẹc ba cái chuyện tìm kiếm, nhất là tìm với số (T_T). Chỉ có giỏi gì liên quan tới việc “tiêu tiền” thôi, ngay cả chuyện đếm tiền tôi còn ngu chứ huống chi. Toàn là ngu những cái không đáng!



Mười lăm phút sau đó

- Hơiiiiii dà!!!!!!!!!!!!!! – Tôi hắt hơi ra vì chán nản. Điệu bộ này dành để diễn tả mấy cái dạng người… đang lúc thất bại đấy mà. – “Mệt quá Kim ơi!” – Tôi ngước lên nhìn con Kim bằng đôi mắt mỏi mệt, tâm thần thất thểu hạng nặng.

- Ờ… - Nó chỉ có biết “ờ” một cái cho có lệ với tôi, mắt vẫn dáng tịt vào màn hình điện thoại mà không thèm rời đó ngay cả chỉ trong một giây.

- Tao tìm hong ra… Chán quá!!!!!! – Tôi ngồi phịch xuống băng ghế dọc hành lang bệnh viện, vò đầu bứt tóc không ngừng.

- Ờ! – Con Kim vẫn chỉ biết ậm ờ cho qua chuyện.

- Mày có cách nào tìm phòng cái ra ngay hong?? Chỉ tao coi!

- Ờ ờ…

Ban nãy thì nó léo nhéo đến phát bực, bây giờ thì lại chỉ biết “ờ ờ” cho xong. Cái con nhỏ này đúng là dạng dễ chọc điên người ta mà.

- Mày mắc gì mà ờ quài dzị? Bị tắt tiếng hả? – Tôi cáu lên tới tận lỗ rèn, quát thẳng vào lỗ tai trái của nó.

- Thì ờ…

Trời ới! Cái điệu bộ này là nó đang chọc điên tôi mà.

- Nói gì coi! – Tôi phát tiết ra lệnh cho nó.

- Suỵt… Bệnh viện đấy nhóc! Nói khẽ thôi em! - Thiệt là xui tới tận mạng. Tôi quên phứt mất cái chuyện mình đang ở trong Bệnh viện nên quang quác cái họng lên, lại khổ nỗi đụng phải bà y tá đang trực gần đó. Cũng may gặp một bà hiền, chỉ nhắc nhở chứ hong có la mắng gì. (T_T) Khổ thật!

- Nãy cậu nói im miệng sao giờ kêu tui nói? – Con nhỏ chằng tinh đó giả vở ngây thơ, chớp chớp đôi mắt nhìn tôi như thể ngây thơ khờ dại. Nó nói giọng nhỏ nhẹ hết sức tưởng, cứ y như một con bé lên mười bị một gã đầu trâu mặt ngựa ức hiếp đến độ sợ thót tim.

- Bây giờ tao cần mày nói đó! Nói đi! Nói tao nghe gì đi! Làm ơn nói tao nghe! – Đến là khổ với con Mỹ Kim này, nó không dễ đối phó tí nào cả.

- Nè… Nói chuyện với cháu mà cậu quát dzị hả? Cháu sợ đó! Cậu hong thể nào dịu dzàng một tí xíu… tí xíu xiu thôi sao? - Vừa nói nó vừa cười mỉm chi, không quên lấy tay bụm miệng lại theo điệu bộ e thẹn thùng.

- Nói với mày thì chỉ có gào lên hoặc chửi xối xả thì mới may ra mày sợ thôi!

- Xin lỗi nha! Chưa chắc gì tui sợ đâu cậu! – Nó hất tóc về phía mặt tôi, quất đuôi tóc một cái chát làm làm cho mặt tôi đau điếng lên như thể ai châm điện vào, đã vậy tóc của nó còn là tóc duỗi mới ghê. (T_T) – “Àh mà quên, tui sợ! Con gái ai mà hong sợ con trai la làng, sợ lắm đó! Bản tính con gái vốn yếu đuối, mỏng manh, dễ vỡ như một giọt sương dzậy. Cậu dịu dàng chút đi!”

- Mày mà là con gái hả? Hong nhắc tao hong nhớ ra đó!

- Giờ hỏi gì thì hỏi đi! – Con nhỏ cháu… Àh quên nữa, phải gọi là bà cố nội nhỏ của tôi bắt đầu cởi mở lại như ban đầu.

- Biết cách nào tìm phòng dễ không? Tao tìm hoài… mà… hong ra… - Tôi xụ mặt xuống ra chiều cầu xin nó. Sự thực là đang cầu xin chứ còn nói gì nữa.

- Biết! – Nghe con Kim nói câu này tôi như mở cờ trong bụng. – “Biết chứ sao không biết! Mấy chổ như dzầy tui hay ra dzào sao mà hong biết được.”

- Cách chi? Cách răn mô?

- Tát rụng răng giờ… Bày đặt xổ tiếng Nẩu nữa. – Con Kim đứng bật dậy, chỉ tay ra chổ bà y tá rồi nói một câu xanh rờn. – “Cách dễ nhứt là hỏi mấy bà y tá trực!”

Tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Sao tôi ngu quá vậy ta???

- Phải há! Sao không nghĩ ra sớm cà? – Tôi mừng quá nên lại hét toáng lên.

- Trật tự! Bệnh viện chứ không phải cái chợ. - Lần này tôi lại bị tóm. Không phải một nữ y tá trẻ nữ mà là một bà y tá già nhăn nheo, trên trán khắc hai chữ “khó nết” rành rạnh. La xong bả còn liếc tôi muốn lọt tròng con mắt ra. – “Nãy giờ mày lộn xộn quá đó thằng kia!”

- “Dạ… dạ… Con… sẽ im lặng!” – Tôi cúp tai lại, tôi con Kim ra một góc khác.



- Mày biết thì đi hỏi dùm tao đi! - Cố đẩy con Kim tới chổ bà y tá già, tôi hết lời năn nỉ nó như thể van xin tình yêu từ một đứa con gái chảnh chẹ. – “Năn nỉ đó cháu gái yêu quý! Coi như cậu cầu xin con!”

- Hoy!! Tui hong thích mấy bà y tá kiểu đó đâu mà cậu… - Con Mỹ Kim thì lắc đầu lia lịa, dùng dằng không muốn đi.

- Cậu xin mày đó… Lạy mày luôn đó… - Tôi nghiến răng đẩy nó tới phía trước.

- Con cũng xin cậu đó… Quỳ xuống lạy cậu một trăm lạy luôn… - Lần này tớt lượt con Kim nó lôi tôi đi.

Cứ thế, hai cậu cháu tôi dùng dằng mãi mà chẳng đứa nào chịu giúp đứa nào, chỉ có đẩy rồi lôi, lôi rổi đẩy nhau tiến tới trước. Cuối cùng, cậu cháu tôi cũng lết được tới chổ bà y tá già đó một cách khó khăn.

- Cái gì đây? – Trông thấy tụi tôi, bà già đó kéo cái mắt kính xuống rồi chống nạnh hỏi chuyện.

- Ơ thì… - Tôi ú ớ trong họng, khộng biết nói làm sao.

- Hỏi bả đi! – Con Kim đứng ở đằng sau, xô tôi tới đằng trước rồi chạy núp ra đằng sau chậu kiểng.

- “Con nhỏ trời đánh!!!” – Tôi rủa thầm trong miệng, nhìn về phía chậu hoa chỉ chỉ tay, mặt đầy sát khí nhìn nó.

- Ai trời đánh? - Mụ y tá già trợn mắt nhìn tôi.

- Hôn koá… Í lộn không có thưa chị! – Tôi líu lưỡi lên tiếng. Theo lệ thì con gái dù già tới đâu cũng vẫn thích người ta gọi bằng “chị” để vừa cao chức mà vừa có tiếng trẻ - Đã mấy lần thực nghiệm rồi nên tôi rành lắm mà! – “Chị cho… cho em…”

- Giỡn mặt hả thằng nhỏ? – Cái mặt bả chuyển màu từ màu trắng bệch vô hồn sang màu đỏ nóng vì máu họng dồn lên. – “Nói lại coi!”

- Dạ thưa… - (~_~) Mụ già này quá đáng thật! Gọi chị cũng không muốn, chả nhẽ bắt tôi gọi bằng… mới chịu sao? – “Dạ thưa… thưa…” – Đúng là không muốn trung thành với số tuổi mà. – “Dạ thưa… em cho tui hỏi…”

- Mày điên àh? Nói chuyện cho đàng hoàng! - Bả quát.

- Dạ thưa… cô! – Tôi co rúm người lại, nhìn bả mà tim đập dồn thình thịch trong lồng ngực.

Bả bực dọc nhìn tôi, tỏ vẻ không vui.

- Muốn gì?

- Cho… Cho… Cho cháu hỏi là phòng…

My oh my… My oh my do you wannan saygoodbye… - Nhạc chuông điện thoại của tôi đó, vừa đổi sáng nay.

- Bệnh viện!!!!!!! - Bả nghiến răng đến nỗi muốn rớt hàm ra.

Chắc hẳn không ai không biết là vào Bệnh viện thì không được gây ồn ào, còn phải tắt luôn điện thoại lúc thăm bệnh. Ngay cả đi dép cũng hong được lết thì huống chi… Cái chổ này giờ đây nó im lặng đến não nùng! Ngay cả con ruồi bay ngang còn phát ra tiếng kêu vo ve đến độ vang vọng thì một cái V3i nó sẽ…

Đằng sau lưng bà y tá là bảng nội quy bệnh viện: “Cấm hút thuốc và không mang những thứ dơ bẩn vào thăm nuôi. Tuyệt đối im lặng!” – Dòng chữ đó in đỏ, to đùng đặt ở sảnh lớn.

Lại qua một đại nạn nữa. (*_*)

Sau đại nạn đó thì dĩ nhiên tôi cũng tìm được phòng của Khoa, nó nằm ở cuối dãy hành lang, phòng bệnh số 34.



Trước khi vào phòng, tôi đã dặn con Kim ngồi ở ngoài hành lang, không cho nó vào để tránh mọi chuyện bị… bại lộ ra. Cũng phải, con nhỏ này bà tám lắm, nó biết cái gì thì chắc chuyện đó cũng không yên được quá ba giờ đâu. Để trong lòng thì nó bị sình bụng rồi sao.

Đẩy cửa bước vào, tôi rón rén bước đi trên sàn để tránh làm gã tỉnh giấc. Lúc này gã đang ngủ. Phòng cũng không có ai. Chả là vì người thân hắn vừa kéo nhau ra về, họ ở đây từ lúc sáng đến giờ, đợi hắn chuyển từ phòng hồi sức ra rồi mới chịu đi. Kể cũng tội, tên Khoa này ít khi có dịp được quây quần người thân mà. Nói ra thì có nhiều điểm tương đồng giữa hai đứa tôi thật! Ngay cả chuyện gia đình, đời tư, kỷ niệm ấu thơ bên cạnh cha mẹ chúng tôi cũng không có nhiều, phải nói là rất ít thì có lẽ đúng. Ba mẹ của tôi lẫn Khoa đều có công việc làm ăn của mình, tất thảy đều phải bương chải với dòng đời để lo cho việc sung túc gia đình; con cái từ nhỏ không gần cha mẹ, có nhiều cái muốn nói trong lòng thì chẳng biết nói cho ai nghe. Đến khi lớn một chút, đến tuổi thành niên thì… giữa chúng tôi – gia đình có một quãng ngăn cách, cái quãng ấy không gì lấp được. Dù cho có muốn lấp cũng khó!

Vốn tôi định mang cho hắn một ít ít trái cây nhưng không biết nên mua gì làm quà, cả tôi lẫn con Kim đều không giỏi công chuyện mua sắm cho lắm! Tôi vụng nhất ba cái chuyện đi chợ chọn hàng, con Kim dù là con gái nó cũng dốt đặc chuyện này lắm - Bảo nó đánh lộn hay ăn nhậu thì có lẽ là nó giỏi chứ kêu nó đi chợ mua bó rau cũng… không nên hình (tôi nghe nói vậy thôi), thành thử ra cuối cùng đành phải tự tay nấu cháo cho nó, cháu ếch đường hoàng. Nhưng mà tôi đâu có dám nấu ở nhà tôi, phải chạy lọt tọt qua bên nhà thằng Khang, mượn bếp mượn sàn để nấu.

Hurhur… Nói đến chuyện nấu cháo thì tôi… có lẽ tự thấy mình không gì tệ bằng! Hai cậu cháu tôi phải vất vả lắm mới vật lộn được với đám ếch ra, lôi ì à ì ạch như thể lấy mười tấn đá trong thùng. Khổ nỗi con Kim nó không sợ trời, không sợ đất, không sợ bom bi hay thuốc nổ mà chỉ sợ mỗi con… ếch mắt lồi vô hại. Vừa mở thùng ra là nó đã la lên oai oái, đến khi đập đầu thì tụi ếch nhảy lên loi choi như thể đi hội, chúng nó còn khôn lỏi đến độ nhảy tót vào ngực con Kim nằm ở trỏng để mà… nhấm nháp! Chỉ tội cho tôi thôi chứ ai đâu mà than. Con Kim nó nhảy đầm hết nửa tiếng đồng hồ, mém xíu căn bếp nhà thằng Khang sập nát vì nó. Ban đầu tôi có mười hai con ếch, đến khi hì hụch làm xong, lột da chặt đầu kết thúc thì còn… được mỗi năm con ốm tong; tụi ếch bị chặt đầu rồi mà vẫn còn có thể loi choi, tôi lại quên khuấy nhà thằng Khang ở cạnh mé sông, không để ý là cả đám tụi nó ồ ạt bay xuống. Tiếc đứt ruột bảy con kia.

Sau một tiếng vất vả, tôi và con Kim chuyển sau vo gạo nấu cháo. Khổ một điều là tôi và nó chỉ biết ăn, ngủ, chơi thì giỏi mà vo gạo nấu cơm thì… vụng nhất trần đời! Tôi ngay cả bật bếp gas cũng mò mất mười phút rồi. Con Kim bảo nó vo gạo cho sạch, nó lật nồi một hồi làm sao mà đổ hết trơn, báo hại tôi lại phải ngồi làm thay nó. Con nhỏ này giỏi phá bĩnh ghê lắm!

Nấu cháo, tôi nếm thấy mặn thì con Kim lại bảo ngọt, châm bột ngọt thì tôi lại không châm muối, bỏ muối lại quên hành… Lu xu bu làm sao một hồi nồi cháo trở thành cái một hũ cám lợn. Lại phải làm lại từ đầu.

Cứ thế, trằn trọc trăn trở than thở ngỡ ngàng vội vàng hấp tấp biết bao lâu mới xong một nồi cháo nhỏ - Nhỏ thôi! Tôi mà sau này có học đầu bếp chắc ai mướn về thì lỗ sạt nghiệp. Oaoaooa… Tốn mất những ba tiếng cho nồi cháo này, thành thử ra tôi đến thăm thằng Khoa vào lúc sáu giờ rưỡi – khá muộn!

...

Tôi mém xíu ngủ gục trên ghế nếu không nghe tiếng gọi.

- Nè… Ê nè…

- Ở hở… Nghe đây… - Mơ màng, tôi dụi hai con mắt rồi bật dậy.

- Đi thăm tui mà ngủ hả? - Giọng nói yếu ớt.

- Đâu có… Đâu có ngủ đâu…! – Tôi chối bay chối biến.

Tỉnh ngủ, tôi mới rõ một điều là gã đã tỉnh dậy tự bao giờ, nằm chèo queo trên giường bệnh nhìn tôi một cách mệt mõi.

- Tỉnh… rồi hả? – Tên bốn mắt, mà nói đúng thì hắn giờ đâu có gọi là bốn mắt, bỏ mắt cặp kính ra rồi nên chỉ còn hai mắt đang nhìn tôi, cười nhẹ.

- Tui hỏi ông mới phải đó! – Tôi gãi đầu lia lịa vì mắc cỡ. – “Nãy giờ tỉnh sao không gọi?”

- Mới đây thôi…

- Đau lắm không?

- Đau chứ sao không mà hỏi. Thử để cho người ta mổ bụng ra coi là biết hà. - Hừ! Đến độ nằm trên giường bệnh mà còn châm chít tôi, không nhườn nhịn một tiếng được nữa là… huống chi lúc hẳn khoẻ.

Tự nhiên tôi hết biết nói gì, chỉ có im lặng.

- Sao hong hỏi nữa? Đi thăm tui mà im ru dzậy sao?

- Tại… bí!

- Bó tay luôn rồi!

Một gã ít lời gặp một thằng khờ thì việc nói những câu ngớ nga ngớ ngẩn kiểu này không hiếm. Tôi vốn dĩ đã hay nói những câu lơ mơ mà gặp hắn còn lơ mơ hơn mình. Hơi dà…

- Đói không? – Tôi liên tục bứt bứt mấy bông hoa cắm ở đầu giường.

- Không!

- Tưởng đói tui… múc cháo cho ăn.

- Cháo gì? Ai nấu?

- Tui… nấu chớ ai.

- Ăn được hong? - Nghe xong câu này tôi thấy quê độ hết biết. Tôi ác tâm đến độ cho hắn ăn cháo heo hay sao mà… Làm như tôi tâm địa xấu xa lắm vậy?

- Không! Ăn vô chết liền đó! – Tôi bực mình nạp lại hắn.

- Để dành ăn một mình đi!

(R_R) Đồ nhẫn tâm! Đồ quái vật! Đồ cóc ghẻ! Đồ chồn hôi! Ta bỏ công nấu cho mi ăn mà mi hong thèm… Tôi ghét hắn!!!!!!!

- Chọn được chưa? – Sau một hồi tiếp tục im lặng, cuối cùng gã cũng chịu nói chuyện tiếp. Đúng là đánh chết không buông, nằm trên giường bệnh mà còn nhớ chuyện… tị nạnh cho được.

- Chọn gì? – Tôi giả vờ không hiểu, tròn mắt hỏi hắn.

- Tôi và Quân.

- Chưa!

- Dzậy tới đây chi? – Không khí trở màu, hắn bắt đầu giận lẫy tôi, quay mặt về phía bên kia giường.

- Khó lắm! –Tôi than thở.

- Tui không thích ai bắt cá hai tay, tôi thì được chứ người yêu tôi thì tôi không cho phép. - Thiệt là hắc ám! Nói đến độ không ra hơi, mặt thì tím tái mà còn cái giọng công tử đó. Đồ mỏ heo.

- Cho tui…

- Cút ngay! – Tôi chưa kịp nói hết câu là hai từ này nó xọt vào lỗ tai mình liền lúc đó.

Quay đầu ra cửa, tôi tá hoả khi thấy…

- Đi khỏi chổ này trước khi tao lên cơn! – Giọng nói khác xen vào.

- Chậc… - Tôi thấy mệt mỏi hết biết.

- Ai dzậy cậu? – Con Kim khó hiểu nhìn tôi, mặt đầy dấu chấm hỏi.

- Tina! – Giọng nói chắc nịch, khẳng định tên tuổi của mình. Nhỏ khùng đó như âm hồn bất tán, nó cứ dai dẳng bên tôi. Chị em nó giống như đòi nợ tôi ở tận kiếp trước, luôn bám chặt không buông ra.

Vào tới đây còn gặp nó, thể nào cũng có chuyện cho mà xem
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status