Tình yêu lạ

Chương 54


Phải khó khăn vất vả lắm Quân mới lết xuống đất rồi dựng con ngựa của mình cho yên, nó thì nặng như voi Dốc – Đôn mà bây giờ ảnh thì mềm xèo như cọng bún rồi. Thảm như chưa từng được thảm.

- Anh ăn gì chưa? – Tôi dùng cử chỉ ngọt ngào nhất mà mình biết lôi ra sử dụng nốt. Giờ hong phải lúc để trở chứng nữa.

Dường như là hết sức để nói chuyện, Quân chỉ còn nước lắc đầu với tôi trong lúc này. Ảnh đi đứng loảng choạng như bị xỉn rượu dzậy áh.

- Em có mua hủ tíu mì cho anh nè, chút vô nhà em hâm cho anh ăn nha. – Tôi khều Quân ra hiệu.

- Ờ… - Vừa mới lên tiếng “ờ” một cái thì Quân buông thõng tay ra, đổ ập lên vai tôi như cây chuối bị đốn ngã rạp xuống. Người ảnh nóng ran. Cũng may là tôi đang đứng kế bờ tường chứ nếu không là bật ra đằng sau luôn rồi.

- Anh… Anh… - Tôi líu cả lưỡi, hết biết làm gì lúc đó. Giá mà có ai để tôi la lên thì may lắm. Tôi sợ chết khiếp rồi! – “Anh… Đừng có chết nha!” – (T_T) Bí quá thì nói đại chớ mần sao nữa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ??

Đang đến độ rối nùi rối nụi thì tự nhiên có một vòng tay nào đó ôm chặt lấy tôi. Mặc dầu nó rất yếu ớt nhưng tôi vẫn nhận ra được cảm giác thân quen này.

- A… nh choóng… mặt…

Phùuu! Làm tôi hết hồn. Phải bình thường là hắn ăn chửi, ăn đập no rồi.

- -----------------------

Bỏ Quân nằm trên ở trên Sofa, tôi cắm cúi đi xuống bếp hâm lại đồ ăn. Nhưng mà…

- AAAAAAAAAAAA… Trời ơi! Đất ơi! Chúa tôi ơi! Thánh Ala của tôi ơi! – Tôi gọi một lượt mấy trăm danh xưng của các vị vị thần ra liền ngay lúc đó.

(R_R) Khiếp chết được! Một con chuột cống lang nó nằm chình ình trên bồn rửa chén, đã vậy còn đang nhấm nháp mớ thịt chiên còn sót lại như thể vua chúa nằm phè phỡn ra đó. Cũng may thay là lúc tôi la lên thì nó sợ quá, chạy một cái xẹt đi mất tiêu.

- Gì dạ em? – Bình thường, Quân biết tôi không hay la lên như dzậy. Nếu nghe tôi la, ảnh sẽ chạy xuống cho tôi đeo lên mình ảnh, nhưng mà bữa nay chắc lết còn hết sức rồi chứ đừng nói chi chạy, thành thử tôi chỉ nghe tiếng vọng xuống nhưng cũng chỉ có 50% âm lượng.

- Hong… Có… Có gì đâu. – Tôi lấy hết can đảm, lết tới chổ bếp Gas một phát nữa. Hi vọng là không còn con chuột con dơi nào ở đó. – “Buồn miệng la chơi dzị đó mà.”

Không biết là Quân có nói gì nữa không nhưng tôi hoàn toàn không nghe gì tiếp theo sau đó. Bây giờ cái nhà bếp chỉ có mình tôi ở dưới.



- (~_~) Men – tê ơi! – Tôi rầu rĩ nhìn vào cái tủ chén. Quá sức chịu đựng, bộ chén tráng men mà mấy lần trước tôi thấy nó nằm chiễm chệ trên giá thì giờ bị lôi ra xài, xài xong rồi thì bị quẳng cù bơ cù bất, đã vậy chúng nó mẻ hết trơn. Nồi, nêu, xoong, chảo, ấm, đũa tất thảy chất đống ngổn ngang ở trước mặt tôi, còn có một đạo quân gián hôi đang mở tiệc búp – phê ở trển.

Đối mặt với kẻ thù của mình – Sự dơ bẩn làm tôi thấy ớn lạnh. Tôi ghét nhất cái gì dơ dáy, bẩn thỉu nhưng đồng thời cũng sợ tụi nó không kém. Từ nhỏ tới lớn tôi không có hám lắm mấy vụ này, nghĩ tới là rờn rợn. Nhưng mà… nếu giờ này tôi còn rợn kiểu này nữa thì tới sáng mai cái nhà này nó sẽ biến thành bãi rác, nơi cư ngụ của đám gián hôi và tụi chuột bẩn, mà tôi thì sợ nhất mấy cái giống đó. Biết làm gì hơn là đích thân tôi phải xắn tay áo lên, hít thở thật sâu trước khi lâm trận để có đủ can đảm mà dẹp bớt cái đống hỗn độn này chứ gì.

Này là Sân – lai trà xanh em ♫cho vào một tô nước, này là con vịt chuyên trị mùi hôi đổ đại lên sàn, tiếp theo sau là hoà tan Vim cỏ thơm với chút nưới rồi em đẩy nhẹ cây lau nhà…♪ Ố ồ ô… Ồ ố ô…♫ Cuộc đời vẫn đẹp sao…♪ Tình yêu vẫn đẹp sao… Long ago…♫ I feel in love althought… so for…

Thật kinh tởm! Thật đáng sợ! Sàn nhà thì đầy những rác rến và chèm nhẹp một thứ chất lỏng nào đó, nó sền sệt như là nước dãi. W.C đầy những giấy vệ sinh (chưa có xài, nó chỉ bị xé hờ ra đó rồi bay khắp nơi) ở trong ấy. Bồn tắm chưa xả hết nước cũ ra. Vòi sen bị nghẹt đến độ run bần bật. Hừ… Quân chỉ mới bị bệnh có ba ngày nay mà sao cái tiểu vương quốc của anh ấy nó biến thành trại tị nạn nhanh đến khó tin. Quên mất cái máy giặt còn ngậm một tấn đồ trong đó.

Tôi trở thành Osin bất đắc dĩ.



- Ăn thêm đi anh! – Tôi đẩy cái tô lại gần Quân rồi cố ra giọng nài nỉ.

- Không nổi, nuốt không trôi. – Quân lại cố đẩy nó ra xa, mặt đầy vẻ ngán ngẩm.

Tôi đoán chắc mấy ngày nay anh ấy không ăn uống gì bao nhiêu, thành thử nhìn xác xơ như cọng rạ khô cuối mùa lúa như dzậy. Nhưng mà coi vậy cụng hay, Quân bây giờ không còn cái nét lạnh lùng nữa, ảnh… Hìhihí… hệt như tượng gỗ, muốn làm gì là tuỳ ý tôi. Đúng là ở một mình thì có nhiều cái lợi thật nhưng đến khi bệnh tật, ốm đau hay gì gì đó cũng rất khổ; thử hỏi nếu mà tôi bữa nay không tới thì… không biết còn chuyện gì nữa lại đến. Khoan đã nào! Khoan chửi tôi là tại sao mấy hôm nay bỏ mặc anh ấy nhá! Tôi có biết gì đâu, ảnh không nói ảnh ốm thì làm sao tôi biết, thường ngày Tướng Quân của tôi chăm tập thể thao lắm nên tôi đâu có ngờ hắn sẽ…

- Uống sữa nha? – Tôi lấy ly sữa, đưa trước Quân rồi ra giọng mời gọi. – “Không uống cà phê được đâu.”

- Cho anh uống thuốc đi, anh bỏ trong tủ kéo ấy.

- Uống hết ly sữa đã.

- Không thích sữa!

- Năn nỉ đó, uống dùm em đi! – (^_^!) “Dám hành hạ tôi, được rồi, ông hết bệnh sẽ biết thế nào là cảnh khổ.”

- Tối nay ngủ lại đi rồi anh nghe lời. – Hừ hừ… hừ… Thấy chưa, mọi người còn bênh hắn hết. Bệnh đến sắp hết hơi nói chuyện mà còn nghĩ ba cái chuyện hột vịt lộn đó nữa chứ tốt lành gì. Hắn mà không bệnh là ăn một cái ghế vào đầu rồi.

- Anh uống hết rồi em ở lại. – Tôi phải kìm nén dữ lắm đa.

Đang nói chưyện, đột nhiên Quân…

- Hơ… hơ… A… A… Atxxxxiiiiiiiiiiiiiiii…

Ảnh không báo trước, cứ hướng vô mặt tôi mà…

- Em hong biết đâu! Em hong biết đâu!!!!!!!!

[…]

- Đó! Chỉ có dzị thôi đó. – Tôi mệt mỏi quá, tựa đầu đại lên vai thằng Khương muốn ngủ.

- Hong có út út dzì sao? - Thằng Khương vẫn không thôi châm chọc.

- Út đầu mày. Tao có muốn nó cũng hong có sức làm đâu, nó sắp đứt hơi rồi.

- Bữa nay hết chưa?

- Hồi trưa tao có ghé qua coi, thấy khoẻ khoẻ rồi.

- Dzị nó hết bệnh rồi nó đòi mày út mày cho nó út hong?

- Má mày! Nãy giờ mày cứ nói tới dzụ đó quài dzị, bộ mày muốn nó nướng tao lắm hả gì mà mày nhắc quài dzị? – Tôi phát cáu lên trước cái kiểu cà rởn của nó.

- Mày không cho mai mốt có đứa khác đòi cho là nó bỏ mày chết cha luôn. – Nhìn tôi nghiêm chỉnh, thằng Khương bắt đầu buông lời cảnh báo.

- Hên xui! – Đứng phắt dậy, tôi làm ra vẻ dửng dưng trước lời cảnh báo cảu thằng Khương. Lí nào Quân là hạng người đó? Mà… lần trước thì…

- Đi đâu đó mậy?

- Tè.



“Nhà vệ sinh chỉ dành cho người!”

Tôi không biết đứa nào rỗi hơi tới mức độ dư tiền đi đánh máy, in ra, rồi đem dán lên đây. Thiệt là tình cái trường này sao lắm người điên. Con chó nó biết đi tìm nhà vệ sinh sao? Chậc!

Tôi ngáp dài một cái, đi thẳng vô trong đó.

Vừa tới bên cạnh cái Lavarbo, tôi định vặn nước ra rửa mặt một tí nhưng mà…

- Đứa nào chơi kiểu chó dzị? – Lấy hết công lực, tôi gào lên.

Không tức sao đặng khi mà mình có làm khỉ khô gì đâu, tự nhiên có một đứa khùng nào tạt nguyên một ca nước lên đầu từ phía bên kia phòng. Trường tôi không xây bít chổ rửa mặt, chỉ làm kín ở bên trong chổ ấy ấy thôi. Thành thử đám con trai tụi tôi hay chơi ác, đợi mấy con nhỏ nào dzẹo quá đi ra rửa mặt rửa tay là đứng bên này, tạt nước qua bên kia cho chừa thói đi. Mà tôi có tham gia vụ đó đâu, chỉ có người ta làm còn tôi thì coi àh. Không hiểu sao bữa nay có con nhỏ nào ăn gan trời nó dám chơi trò này với tôi nữa.

- Hô! Đã nói là nhà vệ sinh chỉ dành cho người mà. – Là tiếng con Tina, tôi không dám khẳng định là đúng gì ngoài cái giọng cười nghe ó đâm của nó.

Tự nhiên tôi bị kích thích dữ dội.

“Bị người ta đánh mà hong dám làm gì thì nhục như con chó!” – Con Kim đã nói.

“Mày sợ một con nhỏ con gái là hèn lắm!” - Hậu cũng từng nói.

Sẵn buồn ngủ vì đêm qua mây mưa quá, tôi thấy máu nóng dồn ứ cục trong đầu mình.

- Mẹ kiếp! Tao hiền thì không muốn, muốn tao dữ thì mày chớ có trách. – Tôi vuốt sạch mớ nước trên mặt, xắn tay áo lên cao, đi như bay qua bên phía phòng vệ sinh nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status