Toàn chức cao thủ

Chương 1242: Album chữ ký

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Kế hoạch mở quà Giáng Sinh của Trần Quả đã nát bét. Khi Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật cũng vào phòng huấn luyện, cô bèn chủ động gọi họ đến chọn quà luôn, cuối cùng tạo ra mấy combo loạn xà ngầu, cả phòng huấn luyện hi hi ha ha cười như hội, chút tức giận trong lòng Trần Quả cũng vì thế mà tan biến. Tặng quà là vì điều gì? Không phải chỉ mong mọi người vui vẻ sao? Bây giờ mọi người đang vui vẻ nè, có gì để tức giận nữa chứ? Thì ra kiểu chọn quà ngẫu nhiên cũng vui không kém!

Trần Quả không chỉ chuẩn bị quà cho chiến đội mà còn có phần cho các bộ phận khác, như công hội trong game, phòng kỹ thuật, bởi đó đều là nòng cốt quan trọng của câu lạc bộ Hưng Hân. Mỗi người một phần quà, nhân viên các bộ phận khác không tự dưng vào phòng huấn luyện nên Trần Quả phải đi kêu.

Đám Ngũ Thần qua chọn quà, mở hộp, lại thêm một trận cười bò. Chỉ mỗi Quan Dung Phi hơi chán. Hắn không tình nguyện mà vẫn bị lôi tới chọn quà, bèn đến như một cơn gió, mở quà như một cơn gió, và rồi cũng đi như một cơn gió.

Ai nấy đều có phần quà riêng mình, ôm những món đồ hợp hoặc không hợp đùa giỡn một hồi, mọi người bỗng nhìn về phía Trần Quả và hai món quà cuối cùng trên cây thông Noel.

"Ủa?" Trần Quả ngạc nhiên.

"Còn ai chưa tới nhỉ?" Cô hỏi. Cô chuẩn bị quà đúng số người, đáng lẽ chỉ còn dư một phần của chính mình thôi, sao giờ tới hai món? Hình như mọi người đều lấy quà rồi mà ta? Quan Dung Phi dù chỉ tồn tại 10s, Trần Quả vẫn tận mắt thấy hắn bay khỏi phòng với món quà trên tay.

"Nếu cuối cùng chỉ có một món, không được chọn, thì đâu có vui?" Diệp Tu nói.

"Ơ?" Trần Quả nghe ra gì đó trong lời này. Cô nhìn lên cây thông, một trong hai món nhìn rất quen mắt, rõ ràng là cô tự tay chuẩn bị, mà món còn lại...

"Cậu treo lên đấy à?" Trần Quả hỏi Diệp Tu.

"Giờ đến phiên chị chọn đó." Diệp Tu nói.

Trần Quả ngẩn người. Cô thật không ngờ phút cuối lại có bất ngờ dành cho mình. Dĩ nhiên cô nên chọn món quà mình không biết, nhưng... Lỡ đâu Diệp Tu gói đại cái gì bậy bạ vào chọc nhau rồi sao? Như nửa gói thuốc lá chẳng hạn? Gì chứ mấy vụ này, Trần Quả cảm thấy Diệp Tu dám làm lắm!

Trần Quả bước tới gần nhìn... Món quà lạ mắt kia gói rất kỹ, trông không giống bày trò nhét bừa. Chẳng lẽ nó cũng được chuẩn bị từ trước?

Trần Quả bỗng dưng có chút xúc động. Cô không do dự thêm nữa, lấy xuống món quà dành riêng cho mình.

"Là cái gì vậy?" Trần Quả muốn nhìn mà không dám nhìn.

"Mở ra là biết." Diệp Tu cười, "Là một thứ chị rất muốn có."

"Thứ chị rất muốn?" Trần Quả mông lung. Nhất thời cô cũng không nghĩ ra mình muốn quà gì, làm sao Diệp Tu biết được nhỉ?

Hộp quà rất nhẹ, lúc Trần Quả lấy nó khỏi cây thông còn nghi ngờ là nửa gói thuốc thật. Bây giờ nghe Diệp Tu nói, cô tin bên trong không phải trò đùa. Tháo giấy gói quà, mở hộp, trong đó chứa một tấm thiệp.

Thiệp Giáng Sinh.

Đây là thứ mình rất muốn?

Trần Quả ngờ vực trong lòng, có hơi thất vọng nhẹ. Cô mở thiệp. Một dòng chữ viết tay không quá đẹp: "Chị luôn muốn có nhỉ? Như ý chị đây."

Phía dưới, hai chữ ký.

Diệp Thu.

Tô Mộc Tranh.

Trần Quả sững sờ. Thời gian bỗng chốc quay ngược về mấy năm trước, khi cô chỉ là một fan Gia Thế bình thường như bao người khác, cuồng nhiệt ủng hộ Gia Thế, yêu thích hai vị đại thần Diệp Thu và Tô Mộc Tranh. Chữ ký của các đại thần dĩ nhiên là thứ mà fan muốn có nhất. Thế rồi một đêm đông nọ, một người lạ đến tiệm net Hưng Hân, cầm tài khoản của Trần Quả, dùng 40s giết một đối thủ trên đấu trường, sau đó xin làm quản lý tiệm.

Khi ấy Trần Quả cho rằng hắn là một kẻ vô danh bị chiến đội đào thải, không nhà để về. Cô thu nhận hắn, động viên hắn, còn đùa rằng mai này hắn về lại giới chuyên nghiệp, sẽ nhờ hắn xin chữ ký Diệp Thu và Tô Mộc Tranh.

Chỉ là đùa giỡn, Trần Quả cũng chẳng nghiêm túc là bao. Nào hay hai năm sau, cô thật sự nhận được món quà Giáng Sinh mình muốn.

Chữ ký kỳ thực đã không còn quá ý nghĩa. Giờ mà Trần Quả thích, chữ ký Diệp Tu hay Tô Mộc Tranh chẳng phải chỉ cần mở miệng là xong? Nhưng chính vì vậy, cô mới sực nhận ra hôm nay mình đã không là một fan bình thường, chỉ có thể lặng lẽ đứng từ xa cổ vũ ủng hộ thần tượng. Cô hôm nay đang đứng cạnh những người mình từng yêu điên cuồng. Cô và họ là bạn bè, sóng vai nhau cùng phấn đấu, cô không còn là người đứng nhìn, cô đang tham dự vào những gì họ làm. Chiến đội Hưng Hân có Diệp Tu, có Tô Mộc Tranh, cũng có cô nữa, có tất cả mọi người. Ý nghĩa trong hai chữ ký này, Trần Quả lập tức hiểu rõ. Cô cảm giác thấy khóe mắt mình ươn ướt, nhưng bao nhiêu người đang nhìn, tự dưng lại khóc có phải xấu hổ quá không?

Trần Quả vội quay mặt đi, đưa tay lau mắt. Cô cố gắng ổn định lòng mình, huơ huơ tấm thiệp, nói: "Thiệp Giáng Sinh à? Thật là... thật là..."

Trần Quả muốn bông đùa một câu "Thật là qua loa quá đi mà", nhưng cô không nói ra miệng được. Cô hiểu rõ sức nặng của tấm thiệp này, muốn vờ không hiểu, nhưng lại không nỡ.

"Đù, hai chữ ký thôi hả, lừa gạt ai vậy? Mắc zại quá!" Rốt cuộc Trần Quả không nói chứ có người nói dùm. Ai chẳng tò mò quà là cái gì, nhưng người khác ngồi im chờ chính chủ khoe, còn Ngụy Sâm đâu có hiền. Hắn đã sớm thò đầu qua xem, thấy hai chữ ký trên thiệp, chưa kịp nghĩ nhiều đã cho rằng Diệp Tu troll Trần Quả, bèn kịch liệt chỉ trích.

"Em nữa." Ngụy Sâm khinh bỉ Diệp Tu xong tới Tô Mộc Tranh, "Sao lầy theo lão Diệp rồi? Chị chủ mình vất vả biết bao, cả năm có mỗi cái Giáng Sinh, hai bây ký ngoằn ngoèo cái tên đem tặng cho xong vậy đó hả? Dù có ký tên cũng phải ký hết cả nhà chứ! Chị chủ đừng khóc, qua đây qua đây, tui cũng ký cho chị nha."

"Ký ký ký, mọi người đều ký hết đi!" Trần Quả cất tiếng gọi. Cô cất tấm thiệp kia, chạy một mạch tới lấy món quà cuối cùng không ai chọn trên cây thông Noel.

"Ký vào đây nè." Món quà không ai thèm ngó được mở ra: Một tập tranh. Quà do Trần Quả tự tay chuẩn bị, cô chỉ cần nhìn giấy gói bên ngoài là biết bên trong có gì. Đây là sản phẩm PR tự Hưng Hân chế tác, mời họa sĩ vẽ dàn nhân vật chiến đội Hưng Hân thành tập tranh. Nếu tất cả mọi người đều ký tên trên tập tranh này, thì thật sự không thể ý nghĩa hơn nữa.

"Ý, in rồi đó hả?" Ngụy Sâm nhận lấy, lật vài trang xem. Hưng Hân sản xuất tập tranh, mọi người trong nhà đều biết, chỉ không biết khi nào in xong thôi. Thế nên Trần Quả mới lấy một quyển trong đợt đầu tiên làm quà.

"Ừm, nhìn khá đó chớ." Ngụy Sâm lật ngay đến trang Nghênh Phong Bố Trận của mình, hài lòng nhìn bức tranh thuật sĩ đang ngâm chú thuật.

"Đâu đâu, cho tui coi của tui." Mọi người đều sáp vào, cả chú em lánh đời Mạc Phàm cũng tò mò nhổm mông khỏi ghế, đứng cách mọi người hai mét như đang suy ngẫm có nên đến gần hay không.

"Ha ha ha, hình Mạc Phàm thiệt là! Bao zâm luôn nha! Sexy quá nha!" Ai ngờ khổ chủ còn chưa thấy mặt con trai ruột, cả đám đã thi nhau bình phẩm Hại Người Không Mệt, vừa bình phẩm vừa ngó nghiêng kiếm Mạc Phàm, thấy cậu ta đang đứng ngập ngừng gần đó.

"Qua đây xem đi." Tô Mộc Tranh lên tiếng. Mạc Phàm hơi do dự, rồi rốt cuộc cũng bước tới.

Trên sách là một ninja che mặt, rón rén cất bước, trông có vẻ hơi dị thật.

Đây là mình đó hả?

Mạc Phàm không cảm thấy giống mình cho lắm, nhưng sao cái đám xung quanh, ai cũng khen cái hình này hết vậy?

"Ký tên phát đi!" Trần Quả đưa bút cho cậu làm người đầu tiên ký tên vào tập tranh.

Mạc Phàm ngẩn ngơ cầm bút, trong ánh mắt lom lom của mọi người, bàn tay đặt bút bỗng có chút run run, chữ viết vốn đã không quá đẹp, giờ lại càng méo mó hơn.

"Chữ gì xấu vậy ku?" Phương Duệ bên cạnh nói, "Đây, cho mấy người mở rộng tầm mắt với tay phải hoàng kim của anh đây."

Nói xong, hắn lấy bút từ tay Mạc Phàm, lật đến trang khí công sư Hải Vô Lượng, phong độ ngời ngời mà ký xuống hai chữ "Phương Duệ".

"Sao sao, đẹp gấp trăm lần ha?" Phương Duệ còn lật qua lật lại hai trang Hải Vô Lượng và Hại Người Không Mệt so sánh cho mọi người thấy. Quả thật hắn ký đẹp hơn nhiều, ai muốn nói đỡ cho Mạc Phàm cũng hết đường mở miệng.

"Chú em ký chữ thứ ba anh xem?" Diệp Tu bỗng nói.

"Cút cút cút!" Phương Duệ vội vàng quăng bút. Mọi người ngạc nhiên hiểu ra. Phương Duệ là siêu sao Vinh Quang, đời đánh giải chắc ký tên mòn bút rồi, khỏi cần luyện chữ cũng tự đẹp. Nhưng ngoài hai chữ "Phương Duệ", kêu hắn ký chữ khác thì...

Tập tranh được chuyền tay, mỗi người ký tên vào trang có nhân vật mình, cuối cùng trao lại cho Trần Quả. Trần Quả lật từng trang ngắm nhìn, im im một hồi mới nói: "Rảnh rỗi nhớ tập ký tên!"

Chữ ký của mỗi người Hưng Hân trừ đi Phương Duệ và Tô Mộc Tranh - hai người thường ký tên nhất - thì chỉ có Đường Nhu tạm gọi là nhìn được, còn lại không ma nào ra hồn. Kể cả Diệp Tu, Phương Duệ liếc phát sỉ luôn: "Lo nói tui, anh cũng ký được chữ thứ ba đâu?"

Mọi người cùng nhìn vào trang Quân Mạc Tiếu. Hai chữ "Diệp Tu", nhìn đâu xấu đó, rời rạc đách lan quyên gì nhau. Trần Quả ngớ mặt, móc tấm thiệp ra so mới hiểu.

Diệp Tu quen ký hai chữ "Diệp Thu" rồi, tuy hồi ấy không lộ mặt công khai nhưng cũng phải ký tặng kha khá, ký nhiều y như Tô Mộc Tranh với Phương Duệ vậy. Bây giờ đổi lại thành "Diệp Tu", chữ Diệp thì ngon đó, còn chữ Tu kém đến một trời một vực. Hai chữ đứng gần nhau, khó nhìn éo khác bộ đồ trời ơi đất hỡi của Quân Mạc Tiếu.

"Tu" trong Diệp Tu, tiếc quá, là chữ thứ ba của hắn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status