Toàn chức cao thủ

Chương 125: Kiệt Hi đại thần

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Vương Bất Lưu Hành – Vương Kiệt Hi

“Thao tác bọn họ đều rất cừ?” Xa Tiền Tử nói.

“Ừ.” Vương Kiệt Hi đáp lời, với người chơi bình thường, trình độ thao tác của ba nhân vật này đích thật đủ để xưng một tiếng “cừ”, thậm chí là tên lưu manh hoàn toàn bất hợp lý nọ.

“Có điều chỉ đánh tiểu quái như thế, cũng nhìn không ra cái gì.” Vương Kiệt Hi nói.

“Vậy làm sao?” Xa Tiền Tử hỏi.

“Anh mượn tài khoản cậu dùng chút, tới chào hỏi họ một câu.” Vương Kiệt Hi đáp.

“A” Xa Tiền Tử vội bật dậy nhường chỗ ngồi, tiếng “a” này đan xen giữa ngạc nhiên và mừng rỡ. Ngạc nhiên là Kiệt Hi đại thần vậy mà tự mình ra tay vì ba người này, mừng rỡ là bản thân ấy thế lại có cơ hội chiêm ngưỡng thao tác của Kiệt Hi đại thần ở cự li gần. Nên biết, dù đi xem thi đấu trực tiếp cũng tuyệt đối không có cơ hội thưởng thức gần thế này.

Vương Kiệt Hi ngồi xuống, gõ thử vài phím, lắc lắc thử chuột. Xa Tiền Tử biết, tuyển thủ chuyên nghiệp đều có bàn phím và chuột thuận tay của riêng mình, lần này vào trận chơi thử nên không cần quá để ý, nhưng nhất định cũng có chút không quen.

Vương Kiệt Hi sau đó bật bảng thiết lập vị trí các phím, quét mắt vài lần “ô” một tiếng: “Y hệt anh? Cậu bắt chước anh à?”

“Đúng vậy, anh là thần tượng của em à có thể phiền anh chốc nữa ký tên cho em một cái không” Xa Tiền Tử rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói ra lời này một cách thật tự nhiên. Chức nghiệp của gã chính là ma đạo học giả mà Vương Kiệt Hi am hiểu nhất, mà vị trí nút thiết lập cũng hoàn toàn bắt chước Vương Kiệt Hi.

“Xài khó không?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Tàm… tàm tạm.” Xa Tiền Tử nói.

Vương Kiệt Hi không nói thêm, đẩy chuột và phím, Xa Tiền Tử trong màn hình đã nhanh chóng bay vọt tới chỗ năm người đang luyện cấp.

Diệp Tu sớm đã thấy Xa Tiền Tử ở cạnh nhìn quanh, nhưng cũng không màng tới nhiều, lúc này trông thấy người đang chạy về phía này, đoán chừng hẳn là định bàn về chuyện phó bản, ai ngờ mới vừa tiến vào tầm bắn công kích của ma đạo học giả, gã liền tức thì phóng ra một đạn ma pháp.

“Làm gì thế?” Mục tiêu công kích của đạn ma pháp là Hàn Yên Nhu, Hàn Yên Nhu lúc này đang đưa lưng về phía Xa Tiền Tử, bị đánh trúng mới phản ứng lại, tức tốc di chuyển góc nhìn, nhất thời còn chưa rõ chuyện gì. Chuyện PK dã ngoại này, Đường Nhu chưa từng trải qua.

Diệp Tu cũng cực kỳ kinh ngạc, Xa Tiền Tử này cớ gì nói đánh là đánh? Đương lúc kinh ngạc chỉ thấy trên đầu Xa Tiền Tử nhảy lên một bong bóng thoại: “Làm ván thử.”

“Sao lại thế này?” Đường Nhu chẳng hiểu chuyện chi, nhưng Xa Tiền Tử lại tiếp một đạn ma pháp bắn tới chỗ cô. Đường Nhu ngay mặt đối địch sao có thể dễ dàng bị đánh trúng như vậy, Hàn Yên Nhu nhẹ gõ phím lách khỏi một kích nọ, bây giờ cũng không khách khí, lập tức bắt đầu phản kích, Hàn Yên Nhu cầm thanh chiến mâu bước dài tới chỗ Xa Tiền Tử.

Xa Tiền Tử không tiến mà lui lại, tiếp tục nhàn nhã quăng đạn ma pháp. Song nhân vật khi phóng thích kỹ năng ma pháp này vẫn phải dừng lại, sau khi quăng được vài cái thì bị Hàn Yên Nhu vọt tới trước mắt. Chiến mâu hất lên, một chiêu Thiên Kích quét qua. Xa Tiền Tử di động lên giữa không trung, Hàn Yên Nhu đang chuẩn bị tiếp tục công kích, bỗng nghe một tiếng “vèo” nhỏ, Xa Tiền Tử phi qua đỉnh đầu cô, một nhúm phấn bột trong nháy mắt đó hất lên người Hàn Yên Nhu.

Đường Nhu ngẩn ra, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Xa Tiền Tử sau khi rớt xuống lại “vèo vèo” quăng thêm hai viên đạn ma pháp. Đường Nhu gấp rút muốn Hàn Yên Nhu né tránh, chẳng ngờ động tác Hàn Yên Nhu lại trở nên chậm chạp, viên thứ nhất thoát được, viên thứ hai liền theo đó ngay chóc nổ tung.

“Sao, em chưa từng đánh với ma đạo học giả à?” Diệp Tu vội hỏi Đường Nhu. Hắn biết kinh nghiệm chơi Vinh Quang ít ỏi của Đường Nhu có được từ việc giúp Trần Quả đánh những đối thủ mà Trần Quả không địch nổi ở đấu trường, nhưng Vinh Quang cả thảy có 24 chức nghiệp, loại thỉnh thoảng mới chỏ ngón như Đường Nhu, chưa từng gặp chức nghiệp nào đó âu cũng là chuyện thường.

“Đúng vậy.” Đường Nhu đáp.

“Tui từng gặp chức nghiệp này rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn mấy ngày nay cuồng ngâm mình trong đấu trường, ngắn ngủi dăm ngày cũng hiểu biết hết mọi chức nghiệp, “Gã biết cưỡi chổi bay, khi nãy gã còn quăng thuốc xổ lên người cậu, cậu có thấy cơ thể mình mềm đi động tác chậm dần không?”

Thuốc xổ?????

Hai tôn đại thần ở hai đầu màn hình liền suýt hóa đá. Mẹ nó ai phát minh cách gọi này vậy? Thứ Xa Tiền Tử vừa quăng lên người Hàn Yên Nhu tên là “Phấn Xua Tan”, là kỹ năng cấp 20 của ma đạo học giả, thành công hất lên người mục tiêu có thể loại bỏ một trạng thái buff của đối phương, đồng thời làm giảm sức công kích, tốc độ di động và ra chiêu của mục tiêu. Dù trên người đối phương không có trạng trái buff nào, hiệu quả giảm tốc độ vẫn sẽ có hiệu lực, thời gian kéo dài 10 giây, là một kỹ năng khống chế ma đạo học giả thường dùng.

Kỹ năng này trước mắt không có biệt danh cũng không có cách gọi tắt gì, bây giờ lại bị Bánh Bao Xâm Lấn gọi thành “thuốc xổ”, còn bảo cơ thể mềm đi động tác chậm dần… Động tác chậm đi là thật, nhưng cơ thể mềm thì là cái sức liên tưởng gì đây?

Hai tôn đại thần đều bị Bánh Bao Xâm Lấn nổ mìn, huống hồ chi Điền Thất và Nguyệt Trung Miên bên kia, lúc này vẫn đang khiếp sợ với định nghĩa “thuốc xổ” có hơi trừu tượng kia.

Bánh Bao Xâm Lấn cũng không biết tự khi nào đã âm thầm tới sau lưng Xa Tiền Tử, phang ngay một cục gạch.

Nhưng Vương Kiệt Hi không như Đường Nhu, mặc dù không thấy phía sau, nhưng đã sớm lưu ý tới hành động của Bánh Bao Xâm Lấn. Lúc này đột ngột ngồi xổm xuống, Bánh Bao Xâm Lấn liền phang hụt. Xa Tiền Tử thuận thế phản kích, một chiêu “Quét Sạch”. Đây là kĩ năng trên không cấp thấp nhất của ma đạo học giả, là kỹ năng treo lơ lửng cùi nhất trong 24 nghề. Hễ quét một cái, nhân vật sẽ nhanh chóng ngã xuống đất, treo cũng chỉ treo được một chút, quả thật rất khó nhìn ra khoảng lơ lửng nọ.

Thao tác của Vương Kiệt Hi đương nhiên không phải chuyện người thường có thể so được, chỉ với lần treo lơ lửng tí ti này, anh ta đã thành công thao tác Xa Tiền Tử cưỡi chổi hoàn thành bay thấp, tiếp đó dùng chổi quét Bánh Bao Xâm Lấn lên. Liên tiếp sáu lần, hai nhân vật càng quét càng cao, một kích thật mạnh cuối cùng đập Bánh Bao Xâm Lấn rơi xuống, Xa Tiền Tử lại cưỡi chổi thong dong bay về mặt đất.

Có thể công kích như thế, ấy ắt là kỹ năng bị động cấp 20 có lợi cho ma đạo học giả sau khi chuyển nghề: Nắm Giữ Chổi.

Chổi là vũ khí đặc thù của ma đạo học giả, chỉ có ma đạo học giả chuyển nghề mới có thể sử dụng. Tán nhân có thể sử dụng hầu hết mọi vũ khí, song lại có một số vũ khí chuyên dụng của từng nghề mà ngay cả tán nhân cũng không khống chế được. Kiếm quang của kiếm khách là một, chổi của ma đạo học giả cũng là một trong số đó.

Kỹ năng bị động Nắm Giữ Chổi này giúp ma đạo học giả có khả năng cưỡi chổi phi hành và năng lực dùng chổi công kích liên tục trên không trung. Kỹ năng này cũng không phải chức nghiệp nào cũng có, loại năng lực chiến đấu trên không của ma đạo học giả này đã khiến biết bao nhiêu chức nghiệp khác vô cùng đau đầu.

Thao tác của Bánh Bao Xâm Lấn khá tốt, lăn lộn trên đấu trường cũng tích lũy chút ít kinh nghiệm PK, nhưng vẫn bị mặc sức trêu đùa, vài đòn công kích bằng chổi liên tục và cú đập cuối cùng này, dù Bánh Bao Xâm Lân có muốn dùng Chịu Thân để tránh ngã xuống đất thì vẫn không kịp hoàn thành trong thời gian gấp gáp, một tay chống đất đánh ra một cái hố.

Cũng không phải trùng hợp, tất cả đều do Vương Kiệt Hi trong quá trình công kích cố ý tấn công liên tục để khống chế thân người Bánh Bao Xâm Lấn khi rơi xuống đất, khiến Bánh Bao Xâm Lấn định sử dụng phương pháp Chịu Thân cũng phải cần thao tác khá phiền phức, nếu độ phán đoán hoặc tốc độ tay không đủ thì sẽ không kịp thi triển. Trù tính, sự tinh tế trong thao tác của cao thủ chuyên nghiệp há là thứ người chơi bình thường có thể sánh bằng.

Xa Tiền Tử vừa đáp xuống đất, Hàn Yên Nhu đã vọt tới trước mặt rồi, chiến mâu hùng hổ quét ngang. Ngặt nỗi Nắm Giữ Chổi là kỹ năng bị động, không hề có thời gian đóng băng gì, có thể dùng tùy lúc. Xa Tiền Tử lập tức nhảy lên, lại cưỡi chổi bay đi. Đường Nhu điều khiển Hàn Yên Nhu chạy trái chạy phải, thế nào cũng không đuổi kịp. Bánh Bao Xâm Lấn sau khi bò dậy cũng không chút do dự xông tới cùng Hàn Yên Nhu vây công, kết quả hai người bị đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Hai tên Điền Thất và Nguyệt Trung Miên kia, bảo đi PK thật thì nhất định đánh không lại Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng trình độ làm khán giả lại cao hơn hẳn hai vị này.

Lúc này Bánh Bao Xâm Lấn “ném gạch” nửa ngày cũng chạm không đến đối thủ, trong cơn giận dữ trực tiếp quăng luôn cục gạch. Chỉ thấy Xa Tiền Tử cưỡi chổi bay ngược về phía cậu ta, giữa không trung lại nhảy lên vung chổi. Công kích Nắm Giữ Chổi trên không này rất mạnh mẽ, trực tiếp phá chiêu gạch bay nọ, viên gạch có mắt không tròng liền bay vòng về phía chủ nhân Bánh Bao Xâm Lấn của mình.

“Đệch” Bánh Bao Xâm Lấn gào một tiếng chuẩn bị ngồi xổm tránh đi, bỗng kiếm quang chợt lóe, gạch bị bổ nát. Diệp Tu rốt cuộc cũng ra tay, một nhát Rút Đao Trảm trúng phóc viên gạch đang bị đùa nghịch không còn lực công kích nào.

Xa Tiền Tử rơi xuống đất, tức khắc quăng một đạn ma pháp sang Quân Mạc Tiếu, tiếp đó định bụng cưỡi chổi chạy trốn. Lại không ngờ Quân Mặc Tiếu căn bản không màng tới đạn ma pháp, dứt khoát nhảy cao dùng Vỡ Núi Kích chém tới. Đòn Vỡ Núi Kích này không biết mạnh mẽ hơn đạn ma pháp bao nhiêu lần, tuy bị đạn ma pháp bắn trúng nhưng chỉ chịu chút thương tổn, không hề bị hiệu quả phá chiêu ảnh hưởng.

Mắt thấy Vỡ Núi Kích sắp bổ trúng, Xa Tiền Tử đang cưỡi chổi đột ngột nghiêng người đầy khó tin, không phải là bay ngang như thường, mà là bay xéo lên cao chút, chiêu Vỡ Núi Kích cứ vậy mà xoẹt qua sát bên người.

Xa Tiền Tử tiếp đó nhảy lên không trung, 180 độ xoay người dùng chổi đập xuống. Kết quả chỉ thấy Quân Mạc Tiếu sau khi thu chiêu Vỡ Núi Kích vừa nãy chợt biến mất.

Ảnh của Thuật Phân Thân.

Vương Kiệt Hi đoán ra trong nháy mắt, biết tình hình không ổn. Nhưng Nắm Giữ Chổi cũng không phải một chiêu có thể bay trên trời không ngừng. Lúc bắt đầu bay Vương Kiệt Hi đã làm một cái chuyển hướng, sau đó nhảy lên ngắt quãng, trước khi chạm đất cũng không thể tiếp tục cưỡi chổi phi hành.

Tránh cũng không thể tránh, Vương Kiệt Hi lướt bàn phím, Xa Tiền Tử nháy mắt lại xoay người 180 độ. Quả nhiên, ảnh phân thân của Quân Mạc Tiếu đã vọt tới đằng sau gã, lúc này một cước giơ tới, chính là kỹ năng “Ưng Đạp” của nhà quyền pháp.

Xa Tiền Tử bên này vội vung chổi lên, trúng cước này cũng phải cho Quân Mạc Tiếu chịu chút tổn thất, dưới tình huống tránh cũng không xong, chỉ đành chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương.

Chẳng ngờ Ưng Đạp của Quân Mạc Tiếu không đạp liên tục, chỉ đạp một cước liền tức thì rút kiếm, dĩ nhiên là một chiêu Đỡ Đòn giữa không trung, quất cây chổi bay ra ngoài.

Chủ nhân của Xa Tiền Tử, Xa Tiền Tử chân chính, hiện giờ đứng đằng sau Vương Kiệt Hi trợn mắt há mồm.

Trong nháy mắt lại có thể biến đổi hàng loạt thao tác giữa lưng chừng như thế, đến cuối cùng chịu thiệt lại là Kiệt Hi đại thần. Tên Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc là nhân vật nào?
Tác giả: Mục đích chủ yếu của chương này là giúp bà con có chút hiểu biết về ma đạo học giả. Ờ sách viết được ba trăm ngàn chữ rồi, 24 chức nghiệp của Vinh Quang… Mọi người còn chưa đếm hết được đâu há? Khụ… Từ từ sẽ đến, câu chuyện chỉ mới bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status