Toàn chức cao thủ

Chương 126: Rốt cuộc muốn làm gì?

Xa Tiền Tử còn quá lạc quan rồi.

Chỉ thấy trong màn hình Xa Tiền Tử trong tay của Vương Kiệt Hi lúc sắp rơi xuống đất liền sử dụng Chịu Thân, đao kiếm vẫn xoẹt qua. Quân Mạc Tiếu trong lúc đỡ đòn bay lùi ra ngoài thế mà vẫn không quên sử dụng Rút Đao Trảm, ánh đao khó mà tránh thoát, Xa Tiền Tử trúng đao không nói, hơn nữa còn ngay thời điểm mấu chốt đang dùng Chịu Thân, kết quả Chịu Thân thất bại, nhân vật sau khi ăn một đao liền lăn ra đất.

Đây đâu chỉ là chịu thiệt, mà còn bị đánh đến có chút chật vật.

Ngay cả bản thân Vương Kiệt Hi lúc này cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, thở dài nói: “Cấp 29 muốn đánh tán nhân, quả nhiên vất vả a!” Cấp của Xa Tiền Tử tuy cao hơn Quân Mạc Tiếu, nhưng kĩ năng vẫn dừng ở cấp 25.

Nói xong cũng không tiếp tục nữa, sau khi đứng dậy liền xoay người bay ra. Xa Tiền Tử đứng phía sau nhìn thì chỉ thấy như trực tiếp cưỡi chổi trên mặt đất bay đi vậy. Nhưng khi ma đạo học giả dùng chổi phi hành bắt buộc phải nhảy lên không trung mới có thể sử dụng thao tác, như vậy có thể thấy được thao tác của Vương Kiệt Hi thành thạo và nhanh biết nhường nào, cú nhảy này còn chưa đợi Xa Tiền Tử nhận ra thì đã kết thúc rồi.

Tốc độ phi hành nhanh hơn đi bộ, Hàn Yên Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn tới nơi đều đã chậm một bước. Nhưng ngay khi Xa Tiền Tử đang bay đi, Điền Thất và Nguyệt Trung Miên chợt nghênh đón hai bên đường.

Hai người này trong mắt Vương Kiệt Hi chả là cái đinh gì, lúc này anh ta đã không còn tâm trạng dây dưa nữa, tay cũng lười động. Trực tiếp thao tác một cái, Xa Tiền Tử cưỡi chổi nghiêng mình bay lướt qua đầu họ. Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên hai người một ra quyền, một rút đao, cuối cùng đều là đánh vào không khí, lại đưa người đến, Xa Tiền Tử sớm đã bay xa hơn rồi.

Hai người bó tay rồi, cũng không đuổi theo, sau khi trở về Điền Thất vô cùng tiếc nuối kêu lên: “Cao thủ đại ca...”

“Không sao cả” Diệp Tu không nói gì, là hắn bảo hai người đứng đấy chặn đường, chẳng qua với kĩ thuật của bọn họ, muốn ngăn tên kia dù sao cũng quá khó khăn, ngay cả Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng bị người nọ đùa giỡn.

Muốn nhìn ra trình độ của một người trong phó bản, sẽ bị giới hạn bởi độ khó của chính phó bản đó. So ra thì PK có thể thấy rõ trình độ của người khác hơn. Dù rằng kĩ năng cấp 20 có hạn, ta vẫn đoán được ý thức và thao tác của người đó từ nhiều phương diện như cách di chuyển, phán đoán, nắm chặt thời cơ mà công kích vân vân. Trình độ của bản thân thế nào liền có thể hiểu được đối thủ có mấy phần sâu cạn.

“Chẳng lẽ là tên kia?” Trình độ của ma đạo học giả kia đã là hàng đầu trong nghề rồi, tuyệt đối không phải hội trưởng Xa Tiền Tử của công hội khu 10, nhìn bóng dáng Xa Tiền Tử đi xa dần, Diệp Tu thầm nghĩ.

Sau khi Vương Kiệt Hi để Xa Tiền Tử chạy xa, lúc này lại đứng dậy nhường máy cho Xa Tiền Tử thật. Xa Tiền Tử nhìn đại thần, hy vọng có thể nghe được một chút kết luận, kết quả Vương Kiệt Hi lại chẳng nói câu nào.

Xa Tiền Tử trong lòng thấp thỏm, gã tận mắt thấy Vương Kiệt Hi đánh không lại rồi cắt đuôi tránh người, chẳng biết lúc này trong lòng đại thần có khó chịu hay không.

“Ký tên ở đâu?” Vương Kiệt Hi chợt mở miệng.

“A?” Xa Tiền Tử ngẩn ra, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vã lấy ra cuốn sổ trong người. Bìa sổ là một vị hàng đầu cưỡi chổi nghiêng người, bên cạnh là bốn chữ nhỏ: Vương Bất Lưu Hành.

Vương Kiệt Hi nhận xong cười cười, chờ Xa Tiền Tử luống cuống tay chân lấy ra cây bút:”Ký trên bìa được không?”

“Được, được...” Xa Tiền Tử vội đáp.

Vương Kiệt Hi xoẹt xoẹt xoẹt vài cái liền thuần thục ký xong, trả lại Xa Tiền Tử: “Đi đây, tạm biệt.”

“A... Đại thần...” Xa Tiền Tử thoáng không nhịn được chợt gọi Vương Kiệt Hi, “Đây...” Gã chỉ chỉ màn hình, muốn biết kết luận của Vương Kiệt Hi.

“Thao tác của Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn kia dù rằng không tệ, nhưng vẫn là người mới, ý thức cùng kinh nghiệm không đủ. Quân Mạc Tiếu... tạm thời nhìn không ra sâu cạn của người này, cậu cũng thấy đấy, là hắn áp chế anh, không phải anh áp chế hắn. Anh định thử hắn, giờ e rằng bị hắn thử lại xong cả rồi.” Vương Kiệt Hi nói.

“Hắn biết anh là ai sao?” Xa Tiền Tử cảm thấy khó thể tin được.

“Ầy, hẳn là vậy, còn phải xem hiểu biết của hắn, nhưng ít ra hắn đã biết đấy không phải cậu.” Vương Kiệt Hi dứt lời, vẫy tay với Xa Tiền Tử một cái liền rời đi.

Đây rốt cục là loại quái vật gì đây! Xa Tiền Tử trở về chỗ ngồi mà vẫn còn thẫn thờ.

Một lát sau mới kịp phản ứng lại, vội vàng đem Xa Tiền Tử của mình chạy trốn thật xa. Ngay cả Kiệt Hi đại thần cũng thừa nhận bản thân bị áp chế, một khi tên Quân Mạc Tiếu này đuổi giết tới nơi, dù mười mình cũng đánh không nổi.

Có điều, sau này phải đối mặt với người này ra sao đây?

Xa Tiền Tử nhớ lại vấn đề này, xoay đầu lại thì Vương Kiệt Hi đã sớm không thấy. Xa Tiền Tử phiền muộn, thế mà quên hỏi mất rồi.

“Tên kia bị gì thế?” Mai Cốt Chi Địa bên này, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn còn muốn đuổi theo, cuối cùng lại bị Diệp Tu ngăn cản, Đường Nhu buồn bực hỏi.

“Nhân vật đó là hội trưởng của Trung Thảo Đường phải không?” Điền Thất hỏi.

“Nhân vật thì phải, người thì chưa chắc.” Diệp Tu nói.

“Vậy thì là ai?” Nguyệt Trung Miên hỏi.

“Nói ra sợ hù chết cậu, không chừng là Vương Kiệt Hi.” Diệp Tu đáp.

“Tao mẹ nó là Hoàng Thiếu Thiên đây!” Nguyệt Trung Miên vẫn không tin chuyện này.

“Vương Kiệt Hi là ai?” Đường Nhu hỏi.

“Em không biết?” Điền Thất và Nguyệt Trung Miên dường như nói cùng lúc.

“Tại sao phải biết? Chòm sao của ổng là gì a?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Chòm sao?” Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên quả thực suy ngẫm về vấn đề này một chút, loại siêu sao nổi tiếng kiểu này, chòm sao có thể kiếm được trong thông tin đấy.

“Vương Kiệt Hi là một trong những cao thủ đứng đầu Vinh Quang, chức nghiệp như mọi người vừa thấy chính là ma đạo học giả, có biệt danh là Ma Thuật Sư. Trong Vinh Quang có rất nhiều tên gọi như vậy, chẳng hạn như Kiếm Thánh, Đấu Thần, Súng Vương, Quyền Hoàng, nhưng phần lớn là đặt cho nhân vật, còn tước hiệu “Ma Thuật Sư” này của Vương Kiệt Hi không phải đặt cho nhân vật mà vì chính cậu ta.” Diệp Tu nói.

“Tại sao?” Đường Nhu hỏi.

“Bởi vì kỹ thuật và đấu pháp của cậu ta rất quỷ dị, biến đổi liên tục, luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu như không phải cậu ta, nhân vật này sẽ mang một dáng dấp khác mà không phải “Ma Thuật Sư” nữa.” Diệp Tu nói.

“Thế thì có lẽ rất dễ bị nhận ra nhỉ?” Đường Nhu nói.

“Ừ, vì vậy tên vừa nãy có thể là cậu ta đấy.” Diệp Tu đáp.

“Nói cứ như thật ấy.” Nguyệt Trung Miên khinh thường vô cùng.

“Vương Kiệt Hi là người của Vi Thảo, Vi Thảo lại là câu lạc bộ đứng sau Trung Thảo Đường, Vương Kiệt Hi muốn dùng nhân vật của họ là chuyện không hề khó.” Diệp Tu từ phạm vi này lại càng tin chắc suy đoán.

“Vậy hắn tới đây làm loạn cái gì? Muốn đánh người sao không tự mình đến đấu trường!” Bánh Bao Xâm Lấn tỏ ra tức giận.

“Có lẽ là thấy kỹ thuật của ông quá xuất sắc, muốn vội vã so cao thấp với ông chăng?” Diệp Tu nói.

“Thế cơ à? Không ngờ tên kia có mắt nhìn thật đấy.” Bánh Bao Xâm Lấn cảm khái.

“Đệch!” Điền Thất với Nguyệt Trung Miên cùng nói. Cái này nếu do người bình thường nói, sẽ coi như người ấy đang nói đùa, hoặc mặt dày khoe khoang chút thôi. Mà tên Bánh Bao Xâm Lấn lại coi như thật, làm người ta chẳng biết phải nói gì cho phải.

“Trung Thảo Đường… Người trong công hội này hình như đa số đều là tên thảo dược.” Đường Nhu nói, mà ấy quả thực là một nét đặc sắc khiến người khác chú ý của Trung Thảo Đường.

“Không sai, câu lạc bộ của họ toàn là tên thuốc đông y, vì lẽ đó quân nòng cốt của họ phần lớn cũng là mấy nhân vật như thế.” Diệp Tu nói xong liền hỏi Điền Thất:”Điền Thất, chẳng lẽ ông từ Trung Thảo Đường ra?”

“Tui không phải á…” Điền Thất phiền muộn, đây đúng là một hiểu lầm thường gặp phải, “Ban đầu vốn là Điền Cửu, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào run tay nhầm thành Điền Thất, hồi sau mới nhận ra.”

(Đây là sự thật, ban đầu tác giả muốn dùng Điền Cửu, không biết thế nào lại thành Điền Thất. Xin lỗi diễn viên quần chúng Điền Thất, chú chấp nhận Điền Thất đi thôi, Điền Thất chính là Điền Cửu.)

Bọn họ vừa luyện cấp vừa trò chuyện, vẫn không coi trọng chuyện này.

Hai người mới Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn không hiểu cũng đành thôi, Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên ngẫm lại mới ngầm kinh ngạc. Vừa nãy chính là Xa Tiền Tử a! Hội trưởng khu 10 của Trung Thảo Đường đó, nếu đổi lại là người thường, bị hội trưởng của Trung Thảo Đường công kích, hẳn phải thấp thỏm đến chết. Nhưng giờ đây? Theo cao thủ đại ca, tam đại công hội gì gì đó đều là mây bay á! Chẳng có chút áp lực nào!

“Là Vương Kiệt Hi nhỉ...” Diệp Tu vẫn đang âm thầm suy nghĩ. Hắn không hề nói ra, nhưng đã chắc chắn người kia chính là Vương Kiệt Hi. Như Đường Nhu đã nói, đây thật sự là một tuyển thủ rất có phong cách, mang thương hiệu nghiêm trọng.

“Tên này đang muốn làm gì chứ?” Diệp Tu chú ý vấn đề này.

Bên Trung Thảo Đường, sau khi Kiệt Hi đại thần rời đi, Xa Tiền Tử vẫn chưa bình thường lại, thường xuyên móc sổ ra ngắm nghía một hồi. Lại thỉnh thoảng cười ngây ngô, yêu thích không rời tay.

“Hội trưởng hội trưởng.” Đúng lúc này, có tin nhắn gửi đến.

“Chuyện gì?” Xa Tiền Tử trả lời.

“Lão đại gọi anh, trên Q.” Hội viên nói, lão đại này là đang ám chỉ tổng hội trưởng của Trung Thảo Đường, tọa trấn ở Thần Chi Lĩnh Vực – Thiên Nam Tinh.

“Có chuyện gì sao lão đại?” Xa Tiền Tử đi qua.

“Cậu còn mấy cái tài khoản “0” dư?” Thiên Nam Tinh hỏi.

“Khoảng mười cái đó, sao vậy?” Xa Tiền Tử đáp. Tài khoản 0, cũng không phải hoàn toàn có nghĩa là thân không trang bị không tiền tài. Ở đây còn có nghĩa là tài khoản không có chủ nhân cố định, là những nhân vật do kiếm người luyện thay hoặc do mọi người trong công hội cố gắng cùng nhau cày cú. Mấy nhân vật này sẽ không thêm công hội, cũng sẽ không sử dụng phong cách tên của Trung Thảo Đường. Số phận của chúng có thể trở thành nằm vùng, cũng có thể dùng để làm một ít hoạt động không tiện bại lộ thanh danh của công hội. Không chỉ Trung Thảo Đường, các công hội lớn đều sẽ dưỡng vài nhân vật như thế, có vài người thích bảo là tài khoản tán nhân, có người lại thích gọi “tài khoản 0”, do thói quen cả thôi.

“Lấy 5 cái gồm quỷ kiếm sĩ, thiện xạ, pháp sư chiến đấu, thích khách, ma đạo học giả, năm chức nghiệp này có đủ không?” Thiên Nam Tinh hỏi.

“Em xem đã! Dùng làm gì?” Xa Tiền Tử cũng không nhớ kĩ chức nghiệp của mỗi tài khoản.

“Đại thần bên trên cần.” Thiên Nam Tinh nói.

Xa Tiền Tử nghe xong giật cả mình. Chẳng lẽ Kiệt Hi đại thần chịu thiệt trong tay Quân Mạc Tiếu xong, muốn kéo bè đến trả thù ư? Không đến mức đó chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status