Toàn chức cao thủ

Chương 1283: Sự hi sinh không người thấy

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Dương Thông được vinh danh đệ nhất thích khách Vinh Quang, nhưng vị thích khách này không được người ta yêu thích cho lắm. Khi nói về thích khách, hầu hết ai cũng mê cái cảnh Liều Mình Một Hit cho một mạng về làng, trong khi Dương Thông gần như không bao giờ dùng kỹ năng này. Thậm chí có người còn nghi rằng Phong Cảnh Sát không tăng điểm nó luôn chứ, chỉ học rồi để đó hù dọa địch thủ thôi.

Thế rồi trong trận All-Stars mới diễn ra gần đây, Phong Cảnh Sát đột nhiên để lộ chiếc răng sắc nhọn của mình, cắn phập một cú tiễn vong con mồi. Tuy đó chỉ là sàn đấu biểu diễn, nhưng Dương Thông ít nhất đã cho giới Vinh Quang thấy anh không phải không biết cách chơi Liều Mình Một Hit, kỹ năng mà người ta thích nhất ở một thích khách.

Ngôi Sao Cuối Tuần kết thúc, mọi tuyển thủ đều quay về trạng thái ngày thường. Ấy vậy mà Dương Thông, trong trận đấu với Hưng Hân, lại một lần nữa nhe chiếc nanh nhọn, Liều Mình Một Hit giết chết Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật, dứt khoát và thẳng thừng.

Hành động của Dương Thông quá bất ngờ, mà trị liệu lại mang tính quan trọng bậc nhất trong đoàn đội. Quân Mạc Tiếu, trị liệu khách mời, chỉ có thể chích choác một hai ở những lúc nguy ngập, chứ muốn dựa hẳn vào hắn mà chống chọi cả trận đoàn đội thì tuyệt đối không tưởng.

Hưng Hân đành tấn công tổng lực thật nhanh, hi vọng giành lấy ưu thế đầu người bằng sức mạnh áp đảo. Ba Lẻ Một đâu phải không tính trước cho tình huống này? Sau pha ám sát thành công của Dương Thông, họ đánh chậm lại, chơi mài mòn từng chút một với Hưng Hân. Không hăng tiết, không vội vã, họ bảo vệ chặt chẽ trị liệu nhà mình, cuối cùng chiến thắng.

Một trận đánh chậm, kéo dài gần 20 phút, mà điểm sáng duy nhất lại chỉ tập trung ở pha Liều Mình Một Hit của Phong Cảnh Sát. Ấy là phút giây rực rỡ chỉ thích khách mới sở hữu.

Trong họp báo sau trận, Dương Thông trở thành tâm điểm. Dĩ nhiên rồi, ai cũng ngạc nhiên mà. Sau bảy năm kiên trì, Dương Thông bỗng thay đổi phong cách trong trận này. Chẳng lẽ màn biểu diễn đẹp mắt trên sàn đấu All-Stars đã điểm hóa điều gì cho anh sao?

"Chắc là vậy thật!" Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Dương Thông mỉm cười, "Kỳ thực đối với tôi mà nói, Liều Mình Một Hit không phải không biết dùng, mà là không thể dùng thôi!"

"Nghĩa là sao ạ?" Các phóng viên khó hiểu.

"Bởi vì tôi là đội trưởng Ba Lẻ Một." Dương Thông trả lời rất đơn giản.

Đội trưởng, là linh hồn, là lá cờ đầu của mỗi một chiến đội. Bất cứ lúc nào, đội trưởng cũng có trách nhiệm dẫn dắt cả đội. Hoặc dùng lời lẽ cổ vũ đội viên, hoặc dùng hành động tác động mọi người, bất kể tình cảnh ra sao, đội trưởng luôn phải là người có mặt.

Trong khi đó, Liều Mình Một Hit lại là đấu pháp hại người hại mình. Một thích khách chơi xong Liều Mình Một Hit, sẽ chỉ còn lại dây máu mỏng cho đối thủ tế thiên. Dương Thông là đội trưởng Ba Lẻ Một, nên anh buộc phải sống sót cuối cùng bằng mọi cách. Anh không thể chỉ đơn giản đâm chết một em đối thủ, rồi tạm biệt đồng đội về trời.

Liều Mình Một Hit, Dương Thông không phải không biết dùng, mà là không thể dùng.

Vì anh là đội trưởng, trên vai anh gánh những trách nhiệm, những nghĩa vụ nặng hơn người khác. Thích khách của anh nhất định không thể là một sát thủ cất bước lặng lẽ trong đêm, vì sự tồn tại của anh, trước tiên không phải đại diện cho bản thân, mà là cho cả một chiến đội.

Khi hiểu ra điều đó, người ta mới chợt phát hiện, hình như bao lâu qua ai cũng quên mất một việc.

Từ mùa giải thứ tư đến nay, mọi người đều ngợi khen Vương Kiệt Hi vì chiến đội Vi Thảo mà tự thay đổi lối đánh, dần dần từ bỏ đấu pháp Ma Thuật Sư hoa lệ, hào nhoáng, vốn có khả năng giúp anh tăng độ hot hơn hẳn bây giờ. Nhưng cùng thời điểm, đã có một tuyển thủ cùng thời với Vương Kiệt Hi, cũng là ngôi sao, cũng là đội trưởng, từ ngày đầu tiên nhất, cũng vì trọng trách gánh vác trên mình, mà lẳng lặng hi sinh nhiều thứ.

Liều Mình Một Hit, thứ đẹp mắt nhất, ngoạn mục nhất ở một thích khách.

Có lẽ so với Vương Kiệt Hi, những gì Dương Thông đã làm không quá nhiều, nhưng hai người lại cùng có thứ quyết tâm hi sinh chính mình vì chiến đội. Tấm lòng ấy, không nên đem ra so sánh xem ai hi sinh nhiều hơn ai.

Các phóng viên phía dưới đều vô cùng cảm động. Cơ mà, họ vẫn hiếu kỳ lắm.

"Vậy tại sao trong trận đấu này, anh lại đột nhiên sử dụng Liều Mình Một Hit ạ?" Một phóng viên hỏi.

"Chắc là vì sàn đấu All-Stars đã khiến tôi ngộ ra vài thứ. Đánh xong All-Stars, tôi bỗng phát hiện, có lẽ mình của hôm nay, dùng cách này, sẽ giúp chiến đội được nhiều hơn. Một trọng trách nào đó, đã đến lúc phải giao cho người khác gánh vác rồi." Dương Thông cười.

Cánh phóng viên lại sửng sốt.

Dương Thông... có ý thoái vị nhường ngôi!

Các tuyển thủ ra mắt mùa ba quả thật đang ở vào thời kỳ cuối sự nghiệp, mỗi năm mỗi rơi rụng dần. Nhưng có ai như Dương Thông, bản thân chưa lộ rõ trạng thái suy yếu đã chủ động lui về?

Rốt cuộc, sàn đấu All-Stars đã tác động gì đến anh?

Có phải anh nhìn xếp hạng bét bảng của mình, thấy được điểm cuối con đường mình đi? Hay anh nhìn các tuyển thủ trẻ tuổi, thấy một tương lai đáng trông chờ hơn?

Không phóng viên nào gặng hỏi nữa. Vì họ biết, dù Dương Thông chủ động đề cập, dù anh mỉm cười khi nói lời này, nhưng trong lòng anh không thể không buồn bã. Những bất đắc dĩ đến bởi dòng chảy thời gian đều là tàn khốc, có ai sẽ nhẫn tâm giày xéo thêm vết thương lòng ấy?

Thái độ của Dương Thông đã tiết lộ nhiều thứ.

Chiến đội Ba Lẻ Một đang dự định thay đổi át chủ bài chiến thuật nhà họ. Thích khách Dương Thông sẽ lùi về đứng ở một bên, và cũng vì vậy, từ đây anh sẽ có thể đánh theo lối thoải mái hơn. Biết đâu chừng, từ lượt đấu này trở đi, chiếc nanh nhọn của sát thủ Phong Cảnh Sát sẽ dấy nên một trận bão táp trong Liên minh thì sao?

Chưa ai dám quên rằng, anh ta là đệ nhất thích khách Vinh Quang! Những năm cuối của sự nghiệp, anh chủ động nhường ngôi vị át chủ bài, từ đây bắt đầu bước lên con đường thích khách chân chính.

Biết đâu là thật, thì sao? Vậy sau khi Dương Thông thoái vị, Ba Lẻ Một sẽ tôn ai lên làm át chủ bài mới?

Cánh phóng viên rất muốn biết, nhưng Ba Lẻ Một không đưa ra đáp án trên buổi họp báo. Nếu xét theo đội hình Ba Lẻ Một hiện tại, Lý Diệc Huy đến từ Vi Thảo sau cuộc trao đổi chuyển nhượng, dù mất đi hào quang ngôi sao nhưng vẫn là một tuyển thủ thực lực. Kế tiếp là Cao Kiệt, tuyển thủ cầm kiếm khách với trình ổn định, có thăng tiến mấy năm gần đây. Hai người đều đủ khả năng trở thành át chủ bài mới cho Ba Lẻ Một.

Tuy nhiên hai ngày sau, tức thứ Hai tuần mới, trên bảng thống kê các hợp đồng ký kết chuyển nhượng mới của Liên minh, có người phát hiện chiến đội Ba Lẻ Một vừa hoàn tất một vụ giao dịch. Không phải chuyển nhượng, mà là ký hợp đồng tự do.

Bạch Thứ.

Một cái tên chưa ai từng nghe qua, đã lặng lẽ gia nhập Ba Lẻ Một. Từ tài liệu công khai do Liên minh cung cấp, có thể thấy người mang tên Bạch Thứ này đã tiếp nhận nhân vật Hứa Bân để lại, kị sĩ Triều Tịch.

Bạch Thứ là ai?

Mọi người đều muốn biết. Tiếc rằng giải đấu chuyên nghiệp đang tiến vào giai đoạn nghỉ một tuần. Tết năm nay đến hơi sớm hơn mọi năm. Ngày 22 tháng 1 sẽ là đêm giao thừa, chỉ còn cách hai ngày. Các chiến đội lớn đã cho nghỉ từ đầu tuần, tuyển thủ đều về nhà ăn Tết cả, chỉ còn Liên minh chuyên nghiệp vẫn chăm chỉ cập nhật tình hình thay đổi đội viên trong kỳ chuyển nhượng mùa đông thôi.

Chiến đội Hưng Hân trở nên vắng vẻ hẳn. Kể cả những người zâm vô địch thủ như Ngụy Sâm hay Phương Duệ, đến thời điểm này cũng mua đồ Tết, đàng hoàng về nhà gặp gia đình. Bỗng chốc, phòng huấn luyện Hưng Hân chỉ sót lại ba người.

"Chỉ còn ba đứa mình nhỉ?" Trần Quả nhìn Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Tuy nghe có vẻ than thở, nhưng cô không hề cảm thấy hiu quạnh. Có hai người bên cạnh, đối với cô mà nói, đã là đông vui nhất từ ngày ba cô qua đời rồi.

"Ừ đúng, chỉ còn tụi mình." Diệp Tu nói.

"Em cậu năm nay có tới nữa không?" Trần Quả hỏi.

"Chắc không đâu!" Diệp Tu trả lời.

"Cậu không định ghé về nhà à?" Trần Quả hỏi tiếp.

"Tính sau đi, tính sau đi." Cứ hễ bị hỏi câu này, Diệp Tu sẽ mất đi vẻ thản nhiên thường thấy.

"Vậy tụi mình bày cỗ Tết đi!" Trần Quả bèn không hỏi thêm.

"Lại phải ra phố mua đồ?" Diệp Tu hỏi.

"Sợ hả?" Hai cô gái liếc mắt nhìn hắn.

"Run chân luôn rồi nè." Diệp Tu mếu máo.

"Ồ, vất vả rồi." Hai cô gái không định tha cho hắn.

Ba người chuẩn bị ra ngoài. Ai ngờ, từ phòng huấn luyện bước ra, Diệp Tu bỗng thấy cửa phòng kỹ thuật khép hờ, bên trong hình như có tiếng động. Hắn nghi hoặc nhìn Tô Mộc Tranh và Trần Quả. Hai cô cũng đã phát hiện.

Ba người cùng nhau đi tới, Diệp Tu đẩy cửa trông vào, thấy Quan Dung Phi đang ngồi trước máy tính, tập trung click bấm liên tục, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

"Sao thế này?" Trần Quả xông vào phòng, đưa cánh tay đeo đồng hồ lên chặn trước mắt Quan Dung Phi, "Cậu không phải lên chuyến xe lửa 9 giờ à? Giờ mấy giờ rồi?"

Quan Dung Phi bị chắn tầm nhìn, nhăn mặt nhón đầu lên khỏi cánh tay Trần Quả. Nghe cô quát, hắn mới tùy tiện liếc qua đồng hồ: "9 giờ 40? Lỡ xe rồi."

"Cậu làm cái gì vậy?" Trần Quả nóng ruột. Người nào không biết chuyện, nhìn vào chắc chắn nghĩ cô mới là người bị lỡ chuyến xe.

"Cậu không định về nhà à?" Trần Quả hỏi.

"Từ từ." Quan Dung Phi đưa ngón trỏ lên.

Trần Quả tưởng tên này định nói gì đó rất ghê gớm, liền nín thở đứng chờ.

Thế là Quan Dung Phi tiếp tục cắm đầu vào màn hình, như bên cạnh chẳng tồn tại ai.

"Rốt cuộc ông đang làm gì vậy?" Diệp Tu bước qua.

"Ông nhìn nè..." Diệp Tu vừa tới, Quan Dung Phi lập tức tươi rói, hớn hở chỉ trỏ cho hắn xem.

"Ý, hay vậy, để tui coi." Diệp Tu mở máy kế bên.

Trần Quả trố mắt. Ủa ủa, nói bày cỗ Tết mà?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status