Toàn chức cao thủ

Chương 615: Tiết thanh minh

[Happy birthday to Ye Xiu & Ye Qiu]

Edit: Kha | Beta: Tiếu
Đấu cùng Đường Nhu và Bánh Bao khiến Ngụy Sâm kinh ngạc đủ kiểu, nhưng tâm trạng gã cuối cùng cũng khá hơn. Hai người mới đầy tiềm năng đã làm lòng tin của gã giành cho đội ngũ tăng vọt, gã thậm chí còn lo lắng bàn với Diệp Tu chuyện che giấu mấy người này. Đồng thời, gã còn hỏi có tuyển thủ thâm tàng bất lộ nào nữa không, một đội ngũ sẽ ko đủ nếu chỉ có 4 người.

Chuyện này khiến Ngụy Sâm hơi thất vọng, hai thành viên đã xác định khác – Muội Quang và Tay Nhỏ Lạnh Giá chắc chắn không đáng kỳ vọng như Bánh Bao và Đường Nhu. Nhưng Ngụy Sâm không cảm thấy quá sầu lo, bởi gã từng trải qua giai đoạn đầu của Liên minh Chuyên nghiệp như Diệp Tu. So sánh thử, gã vẫn cảm thấy tình hình hiện nay tốt lắm rồi. Trái lại chiến tích Gia Thế lại làm gã phiền muộn, tuy chuyện tự tay dập tắt hào quang do chính mình sáng tạo, bắt đầu một lần nữa nghe cũng ngầu phết, nhưng người già như Ngụy Sâm không còn nhiệt huyết được như đám trẻ. Gã chỉ hy vọng có thể tránh khỏi Gia Thế, an toàn chiến thắng vòng khiêu chiến.

Mấy ngày tiếp theo ai lại bận việc nấy, Trần Quả giám sát chuyện trang hoàng, Diệp Tu, Đường Nhu và Bánh Bao thì luyện cấp, còn Ngụy Sâm tiếp tục làm điệp viên trong lớp clone nằm vùng ở Luân Hồi. Bởi vì cấp bậc trong game không đồng nhất, bốn người không hề xuất hiện cùng nhau.

Một ngày trôi qua, hôm sau Trần Quả thức dậy rất sớm. Giao hết chuyện sửa sang cho Đường Nhu, cô có việc riêng phải làm.

Hôm này là 4 tháng 4, tiết thanh minh hằng năm, Trần Quả thường đi tảo mộ người cha quá cố của mình.

Khẽ khàng rời khỏi phòng, bước xuống lầu 1, Trần Quả chợt giật mình. Cô không ngờ Diệp Tu còn dậy sớm hơn, lại ăn mặc chỉnh tề ngồi trong quầy nữa chứ.

Trần Quả khó hiểu bước tới, thấy Diệp Tu đâu chỉ ăn mặc chỉnh tề, phải nói là siêu chỉnh tề luôn.

“Chào.” Diệp Tu lên tiếng chào Trần Quả.

“Cậu định ra ngoài à?” Trần Quả nhìn trang phục Diệp Tu, ngầm suy đoán. Giờ đã sang tháng 4, thời tiết chuyển ấm, trang phục ở nhà hay ra ngoài hơi tương tự nhau, điều này làm Trần Quả khó lòng phán đoán.

“Đúng vậy.” Diệp Tu gật đầu.

“Lạ ta, cậu định đi đâu?” Trần Quả tò mò. Diệp Tu tới tiệm net Hưng Hân đã 4 tháng, ngoại trừ Tết âm lịch và Ngôi Sao Cuối Tuần, phạm vi hắn hoạt động không vượt quá một con phố.

“Đi tảo mộ.” Diệp Tu nói.

“Ồ? Tảo mộ ở đâu thế?” Trần Quả giật mình, vì cậu em trai Diệp Thu từng đến đây, nên Trần Quả biết rõ Diệp Tu không phải người thành phố H, chẳng lẽ phải quay về nhà tảo mộ.

“Nghĩa trang Nam Sơn.” Diệp Tu nói.

“Nghĩa trang Nam Sơn ư?” Trần Quả lại giật mình, đây cũng là nơi cô muốn đến.

“Thăm thằng bạn thôi.” Diệp Tu hiển nhiên phát hiện chuyện Trần Quả băn khoăn, chủ động giải thích cho cô.

“A, chị cũng phải đến đó.” Trần Quả nói.

“Đi chung không?” Diệp Tu hỏi.

“Được chứ, đi ngay giờ hả?” Trần Quả hỏi.

“Chờ Mộc Tranh chút đã.” Diệp Tu nói.

“Ơ, Mộc Mộc cũng đi à.” Trần Quả lên tiếng. Nếu là ngày thường, được ở cùng Tô Mộc Tranh chắc chắn là chuyện may mắn cô cầu còn không được. Nhưng với một ngày đặc biệt như hôm nay, cô không cảm thấy thích hợp để vui mừng.

Không đợi quá lâu, đúng 7 giờ 30 phút, Tô Mộc Tranh xuất hiện tại tiệm net Hưng Hân, rõ ràng đã hẹn sẵn với Diệp Tu. Là một ngôi sao Esport khá tiếng tăm, nhất là trong thành phố H, Tô Mộc Tranh vẫn không tiện ra đường. Chẳng qua giờ đã qua mùa đông, khó mà vũ trang nghiêm ngặt như trước, Tô Mộc Tranh chỉ đeo một cặp mắt kính bản lớn, đầu đội mũ lưỡi trai, cứ thế thoải mái đứng trước cửa tiệm.

“Đi nào.” Diệp Tu đứng dậy, Trần Quả đã sang chào hỏi Tô Mộc Tranh, cũng cẩn thận thay cô bé chú ý xem có người phát hiện không. Diệp Tu nhìn thấy chỉ cười cười, ba người sóng vai bước ra, đón xe đến nghĩa trang Nam Sơn.

Trần Quả rất hiếu kỳ người mà Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cùng tới thăm, nhưng đây lại là chuyện khó mở lời. Còn cô, tuy chưa từng nói với Diệp Tu, nhưng cô phỏng chừng chuyện nhà mình đã thành chủ đề buôn dưa ai ai cũng biết, có lẽ Diệp Tu cũng nghe thấy, nên cô không nói thêm gì.

Bầu không khí có chút nặng nề. Trần Quả ngồi ở vị trí tay lái phụ lén nhìn trộm qua kiếng chiếu hậu, thấy Diệp Tu vẫn bình thản như thường. Còn vẻ mặt Tô Mộc Tranh thì khó xác định qua một lớp vũ trang kia, nhưng cô cảm giác cô bé cũng không đau buồn lắm. Trần Quả còn đang do dự mình có nên kiếm chủ đề tán phét vài câu không, Diệp Tu phía sau đã mở miệng trước. Hắn không nói chuyện với Trần Quả và Tô Mộc Tranh, mà bắt chuyện với tài xế: “Bác tài, bác có chơi Vinh Quang không?”

“Hở?” Tài xế bị hỏi bất thình lình, chưa kịp hiểu mô tê gì.

“Vinh Quang, game online đó.” Diệp Tu nói.

“Game online hả? Bác làm gì chơi trò của mấy đứa nít ranh.” Bác tài đáp.

Ba người trên xe chợt trở thành nít ranh, Trần Quả hơi xấu hổ, Diệp Tu lại rất tự nhiên, quay đầu nói với Tô Mộc Tranh: “Lấy ra giải thoát được rồi đó...”

Tô Mộc Tranh nhanh chóng cởi kiếng ra, thở phào: “Nặng quá đi.”

Giờ Trần Quả mới hiểu nguyên nhân vì sao Diệp Tu lại hỏi tài xế câu đấy. Tiếp đó lại nghe Diệp Tu ngồi sau hỏi: “Vẫn phải giả trang như trước à?”

“Chuẩn.”

“Chà chà...” Diệp Tu liên tục cảm thán, như thể đang thầm may mắn khi mình không phải chịu tội giống vậy.

Trúng đề tài, Trần Quả cũng nhanh chóng tham gia bày mưu giúp đỡ. Cuộc buôn dưa lê vừa bắt đầu, bầu không khí đã thoải mái hơn. Trần Quả và Tô Mộc Tranh thảo luận sôi nổi chủ đề Thuật Dịch Dung giả trang các kiểu, khiến Diệp Tu không có cơ hội xen ngang, cứ thế mà đến nghĩa trang Nam Sơn của thành phố H.

Tuy ba người tới rất sớm, nhưng người tới tảo mộ trong tiết Thanh minh không hề vắng.

“Hai đứa muốn mua gì không?” Trần Quả hỏi.

“Vẫn mua hoa nhỉ?” Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh.

“Vâng.”

“Thế em chọn đi!” Diệp Tu nói.

“OK.” Tô Mộc Tranh vừa đáp vừa cùng Trần Quả bước tới tiệm bán hoa bên cạnh, không lâu sau, hai người bước ra, mỗi người cầm một bó. Trần Quả mua một ôm hoa cúc cực kỳ phổ biến, còn hoa Tô Mộc Tranh mua, Diệp Tu không biết tên gì.

“Hoa gì đó?” Sau khi họ bước sang, Diệp Tu hỏi.

“Hoa Thiên Điểu.”

Diệp Tu chỉ “à” một tiếng, không đưa ra ý kiến.

Cả ba vào khu nghĩa trang, không hề tán gẫu, chỉ lẳng lặng bước dọc theo con đường lót gạch đá. Mãi đến khi Trần Quả dừng bước: “Chị phải sang bên này, còn mấy đứa?”

“À, chỗ tụi này hơi xa, bên kia lận.” Diệp Tu chỉ về phía xa xa.

“Ừ, chị biết rồi, lát hồi chị sang tìm mấy đứa há?” Trần Quả nói.

“Được, lát hồi gặp.” Diệp Tu nói.

“Lát gặp.” Trần Quả gật đầu, tạm biệt hai người. Cô cầm bó hoa bước tới trước mộ ba mình.

“Ba, con đến thăm ba đây.” Trần Quả mỉm cười khẽ đặt hoa xuống.

“Con khỏe lắm, tiệm net cũng rất tốt, chẳng qua có hơi khác trước… Có một tên kỳ lạ xuất hiện ở tiệm mình, ban đầu cậu ấy bằng lòng làm nhân viên trực đêm, nhưng sau con lại phát hiện, cậu ấy là một nhân vật khá nổi, một tuyển thủ Esport chuyên nghiệp, còn đứng hàng đầu nữa. Ha ha, nếu là ba người khác, hẳn sẽ không cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt, nhưng ba khác họ, ba mở tiệm net, ba hiểu rõ về game online thế nào. Một nhân vật đao to búa lớn như cậu ấy lại chạy đến tiệm chúng ta làm nhân viên trông tiệm, ba có thấy lạ không?”

“Về sau con mới biết hóa ra chiến đội cậu ấy xảy ra mâu thuẫn, cậu ấy bị buộc giải nghệ. Nhưng cậu ấy không hề từ bỏ, chuẩn bị tự mình lập một đội quay về giới chuyên nghiệp giành cúp. Còn con thì quyết định ủng hộ cậu ấy. Đó là quyết định quan trọng thứ hai trong đời kể từ khi con tiếp nhận tiệm net. Trước giờ con không có mộng tưởng hay khát vọng gì, à, con vẫn mong ba sống lại, nhưng đó chỉ là điều hoang tưởng, những thứ do mình cố gắng thực hiện mới được xem là mộng tưởng, ba nhỉ? Con muốn cố gắng cùng họ, lập hẳn một chiến đội. Ngầu lắm phải không ba? Tuy con vẫn cảm thấy hơi khó, nhưng con nghĩ mình có thể vượt qua được. Xin ba đừng lo lắng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến tiệm net. Dù tên kia đôi khi rất cẩu thả, nhưng cậu ấy vẫn là người rất đáng tin, ở bên cạnh họ rất thoải mái. Con tin mục tiêu mà chúng con cùng theo đuổi nhất định sẽ thành hiện thực. Đến lúc đó con sẽ báo với ba, ba chờ tin tốt của con nhé.”

Đứng trước mộ, Trần Quả khẽ khàng kể hết mọi chuyện với người cha quá cố. Người không còn ở đây, nhưng nỗi thương nhớ trong lòng mãi không biến mất, ngay cả thời gian cũng chẳng thể xóa nhòa. Trần Quả mong rằng ba sẽ biết mình sống tốt, mong ba có thể chia sẻ niềm vui và sự hân hoan với mình.

“Thôi, con đi đây, hôm khác lại tới thăm ba, phỏng chừng sẽ mang theo tin tốt ấy…” Trần Quả mỉm cười xoay người, bước trên con đường lót gạch đá đi về phía Diệp Tu chỉ lúc nãy.

Trần Quả đã đi tảo mộ ở nghĩa trang Nam Sơn nhiều năm, rất quen thuộc nơi này, cô biết khu vực mà Diệp Tu chỉ. Hồi ba cô mất, khu ấy vẫn chưa mở, ngay cả Trần Quả cũng không rõ nó mở vào năm nào.

Ngẫm một hồi, Trần Quả đã đến nơi, lướt qua từng hàng bia mộ, cô nhanh chóng tìm thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang sánh vai đứng đó.

Trần Quả không bước tới gần, vì cô biết nhiều người thường tán gẫu cùng bạn bè và người thân khi tảo mộ, có người ngoài sẽ rất bất tiện.

Trần Quả không tiến lên, nhưng ở khoảng cach này, cô vẫn nhìn rõ cái tên khắc trên bia mộ.

Tô Mộc Thu?

Trần Quả giật mình, dựa theo tên, đây hình như là người thân của Tô Mộc Tranh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status