Toàn chức cao thủ

Chương 794: Cũng đổi người

Edit: Kha | Beta: Tiếu

“Mày nhìn gì đó?” Ngụy Sâm nhú đầu qua nhìn màn hình Diệp Tu, gã nghi ngờ tên này không hề coi trận đấu, chứ sao lại ngẩn người thế kia? Tuy trình độ của hai thằng nhóc kia cao hơn hẳn người chơi thường, nhưng nó không đủ khiến hai vị tiền bối thuộc đẳng cấp chuyên nghiệp như họ hết hồn.

Ai dè gã ngó sang thì vẫn thấy Diệp Tu đang theo dõi cuộc chiến.

Hay thấy Đường Nhu sắp tiêu nên giật mình? Ngụy Sâm cũng chú ý chuyện này, cả hai còn đang bàn luận về nó cơ mà? Lần lượt ba đối thủ, ngay người đầu tiên, Diệp Tu và Ngụy Sâm đã phát hiện trình độ không tồi, chẳng qua gã đột nhiên chơi như bị ma nhập mà thôi. Người thứ hai thì ngang tài với Đường Nhu, nhưng cô nàng lại giành chiến thắng nhờ lối chơi ổn định và nhỉnh hơn của mình. Cho đến trận này…

Ngụy Sâm xoay về ngó màn hình mình thêm chốc nữa mới vội nói: “Mày có cảm thấy tên Đấu Ma Sư này đổi người rồi không?”

Ai cũng cảm thấy nhân vật này đã đổi người chơi, bởi sự chênh lệch giữa hai trận thật sự quá lớn. Còn Diệp Tu và Ngụy Sâm đã phát hiện trình độ cao thủ của người điều khiển Đấu Ma Sư ngay trong trận đầu, nên Ngụy Sâm mới do dự dợm hỏi.

“Đổi rồi.” Diệp Tu đột nhiên chắc nịch, “Trận đầu và trận hai cùng một người, trận ba thì đổi người.”

“Chơi trò gì kỳ vậy?” Ngụy Sâm khó hiểu, ngay cả những kẻ kinh nghiệm đầy mình như họ, không phải người trong cuộc thì làm sao hiểu được thuyết âm mưu của Lý Duệ.

“Ai biết.” Diệp Tu lắc đầu, mắt không rời trận: “Nhưng hình như tui biết tên này nè.”

“Mày biết à? Ai thế?” Ngụy Sâm kinh ngạc.

Trần Quả nghe hắn nói xong liền mừng rỡ. Hai người trước đó có thể đánh ngang sức với Đường Nhu, Trần Quả đã cảm thấy lợi hại lắm rồi. Mới đầu khi bày ra trò này, cô cũng ôm mưu đồ gặp cao thủ hãy dang tay chào đón. Giờ họ không những gặp cao thủ mà còn là người quen của Diệp Tu, quả là thiên thời địa lợi nhân hòa.

“Họ tên, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, quen biết thế nào?” Trần Quả gấp gáp tra hộ khẩu liên tục.

Diệp Tu lắc đầu không đáp, chỉ tiếp tục nghiêm túc nhìn trận đấu. Trần Quả giật mình, trông Diệp Tu thế này, e rằng người quen này không dễ lôi kéo như mình tưởng rồi?

Phía trên màn hình, cuộc chiến căng thẳng giữa hai người sắp sửa kết thúc.

Cùng một cơ hội, cùng một kỹ năng, nhưng Khưu Phi lại là người cuối cùng đánh ra Nộ Long Xuyên Tim chính xác vào mục tiêu. Trong nháy mắt đó, rõ ràng Đường Nhu bùng nổ tốc độ tay vượt trội Khưu Phi, Hàn Yên Nhu cũng ra chiêu nhanh hơn. Tuy nhiên, ưu thế xưa nay ấy lại không thể quyết định tất cả vào lúc này. Khưu Phi ra chiêu Nộ Long Xuyên Tim chậm, nhưng góc đâm lại chuẩn và hiểm hóc. Sự vượt trội về mặt thành thạo kỹ xảo của Khưu Phi hiện rõ lúc này. Chiêu ra chậm, hướng đi lại gọn ghẽ, kết quả là ra sau lại tới trước.

Đòn tấn công này nhất thời trở thành ưu thế sau cùng. Khưu Phi không hề phạm lỗi, nên Đường Nhu có cố gắng mấy cũng không giành được cơ hội hòa nhau, Hàn Yên Nhu rốt cuộc ngã xuống.

Vinh Quang!

Hai chữ to rực chiếm trọn màn hình. Khán giả đều ngơ ngác, sau vài giây mới đua nhau bùng nổ. Tin nhắn thoáng chốc spam đầy kênh, cùng lúc đó, đám người Hưng Hân mới cảm giác được mình đúng là nhân vật phản diện cmnr.

Đa phần đều là những bình luận ném đá Hưng Hân, chẳng có mấy ai khen ngợi Khưu Phi hết. Hội ném đá quả thật chờ ngày này lâu lắm rồi, đến mức cả lũ gần như tuyệt vọng, cho rằng đám Hưng Hân này chỉ có dân chuyên mới có thể trị nổi. Nhiều người còn thắp nhang cầu nguyện Hưng Hân đụng phải Gia Thế rồi bị đánh cho sml ngay trận đầu của vòng khiêu chiến nữa kìa.

Cuối cùng bọn họ không cần chờ nữa, giờ đã có anh tài xuất hiện đánh bại Hưng Hân rồi.

Ai nấy đều quên sạch thắng thua vốn là chuyện bình thường trong những giải đấu như Vinh Quang. Đội ngũ và tuyển thủ có trâu bò mấy cũng không thể chiến thắng 100%. Hàn Yên Như mới thua một trận, nhóm hóng hớt lại cảm thấy như thể Hưng Hân không thể gượng dậy nữa, thua một trận liền giải tán về quê chăn trâu.

Hơn nữa nội dung spam còn rất hay ho, trình móc xỉa của người chơi thường có thể sánh ngang với dân chuyên nghiệp, hơn hẳn việc mắng chửi nhiều. Đường Nhu thua trận ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối. Có điều cô đã không còn là chú gà mờ mới thua Diệp Tu một trận đã quyết sống mái đến cùng trước kia. Vinh Quang không đơn giản như thế, thắng hay bại đều có lý do cả. Mà bây giờ chính cô cũng có thể đánh giá được đối thủ, đặc biệt là nghề pháp sư chiến đấu cô cực kỳ quen thuộc này, chiêu trò gì cũng dễ dàng phát hiện. Vài ba trận đấu không thể quyết định ai mạnh hơn ai. Như hồi Ngôi Sao Cuối Tuần, Đường Nhu bám chặt Đỗ Minh của Luân Hồi đánh suốt mấy trận, cô thắng được vài trận, nhưng nó có đủ để chứng minh Đỗ Minh yếu hơn cô không?

Đường Nhu hiện tại hiểu rất rõ đạo lý này. Cô không còn vì một trận thua mà cứng đầu cứng cổ như trước. Tuy cô không hề cam lòng, nhưng cô buộc phải thừa nhận: “Đối thủ hôm nay rất mạnh.”

“Đúng vậy.” Diệp Tu gật đầu đứng dậy, “Để anh thử nào.”

“Anh?” Tất cả đều kinh ngạc. Từ hồi sự kiện này diễn ra đến nay, Diệp Tu chưa từng ra mặt, đến mức những kẻ anti Gia Thế cũng vịnh vào cớ này để đá đểu: Cả đám ăn hành lâu vậy rồi, ngay cả BOSS mạnh nhất còn chưa chịu chui ra, mấy chú còn đòi dằn mặt mọe gì nữa.

Nhưng bây giờ Diệp Tu lại chủ động ra trận.

“Dùng acc của em à?” Đường Nhu nhìn thấy Diệp Tu đi về phía mình, bèn đoán được.

“Ừ, tụi nó chắc không đổi người đâu nhỉ?” Diệp Tu hỏi.

“Chắc không đâu.” Đường Nhu thoáng nhìn lên sàn đấu, Đấu Ma Sư vẫn đứng sừng sững ở đó, không hề nói chuyện, như thể đang chờ họ đổi người.

“Cứ sẵn sàng đi.” Diệp Tu dứt lời đã bước thẳng đến, Đường Nhu bấm sẵn sàng rồi đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Tu. Diệp Tu ngồi xuống, gõ nhanh vài chữ: “Đấu thêm ván nữa hén.”

Người đối diện không trả lời, chỉ chuẩn bị sẵn sàng. Đám khán giả thấy hai người muốn diễn thêm tập đại chiến nữa, bèn hò nhau ném đá Hàn Yên Nhu, quả là chẳng chừa chút đường sống cho con người ta. Cả lũ gần như quên sạch rằng, nếu Hàn Yên Nhu thắng trận này thì cả lũ phải sống sao đây?

Kẻ bực tức nhất lúc này chính là Lý Duệ.

Cơ hội gã xem trọng nhất đã bị Khưu Phi cướp mất. Chẳng lẽ số mệnh giữa người với người vốn bất công như thế? Khưu Phi được Diệp Thu ưu ái, còn được xem là người kế thừa của Nhất Diệp Chi Thu. Sau đó chiến đội xảy ra biến cố, Diệp Thu rời đi, cậu ta rơi vào hoàn cảnh khó xử. Nhưng vì sao thần may mắn lại mỉm cười với cậu ta lần nữa? Vì sao cơ hội tốt cứ rơi vào tay cậu ta hết lần này đến lần khác?

Lý Duệ quên mất rằng cơ hội này vốn thuộc về gã, nhưng chính gã đã để vụt mất nó. Lúc này, gã chỉ biết ganh ghét với chiến thắng của Khưu Phi mà thôi.

Nhưng có hận thù mấy, tất cả đều đã rồi. Khưu Phi cướp mất cơ hội thu hút sự chú ý, gã chỉ có thể cố gắng thể hiện trong trận tiếp theo. Cơ mà có nên đổi acc nữa không? Trận trước gã dùng Tĩnh Dạ Tư đấu cũng được lắm, nhưng gã không thể đánh nên hiệu quả “đã đổi người” cho quần chúng tự hiểu được. Nên tốt nhất vẫn là đổi một acc khác nhờ?

Lý Duệ còn đang bận xoắn xuýt, Hàn Yên Nhu trên sàn đã sẵn sàng xong xuôi: “Đấu lại ván nữa”.

Trần Dạ Huy vội khuyên: “Kệ chúng, đợi chúng đổi người đã!”

Trần Dạ Huy biết rõ, trình độ Khưu Phi qua trận này cao đấy, nhưng nó chỉ có giới hạn, chắc chắn không thể đánh đâu thắng đó như khi đấu với người chơi thường. Nếu đấu thêm ván nữa, không ai dám chắc Khưu Phi có thể thắng tiếp hay không.

Cả đám tới đây để dằn mặt, cứ quấn lấy một người mà chỉ thắng về một trận thì còn gì hay. Giờ cả đám mới thua hai trận lại có thể đánh bại được Hàn Yên Nhu, chỉ cần nhìn phản ứng của khán giả thì biết ngay trận thắng này rất được lòng mọi người, chứ không phải một trận thắng không đáng kể sau gần trăm trận thua.

Trần Dạ Huy chợt cảm thấy biết ơn Lý Duệ đã làm nền trước đó. Nhờ gã dùng Đấu Ma Sư thua thê thảm ở trận đầu, Khưu Phi mới tạo ra cảm giác đã “đổi người” cho tất cả. Nếu trận đầu cả hai ngang tài ngang sức, trận thắng của Khưu Phi sẽ không gây hiệu ứng đặc sắc như hiện tại.

Hai đứa ngang tài phân thắng bại, ai còn ném đá được gì?

Nhưng một khi kế hoạch “vả mặt” thành công, Khưu Phi tái chiến Hàn Yên Nhu mà thua, cú vả trước đó sẽ hết đau ngay. Thế nên vừa thấy đối thủ sẵn sàng, Trần Dạ Huy chắc mẩm phe địch đang dự mưu như thế, hắn quyết không cho đối thủ thực hiện được, vội vàng bảo Khưu Phi cho chúng ăn bơ. Ai dè Khưu Phi bấm sẵn sàng cmnr, chủ phòng lại là Hưng Hân, trận đấu sắp vào trận luôn rồi!

“Ôi mẹ ơi!” Trần Dạ Huy tức đến mức vỗ đùi, tiếc cho một cơ hội tốt, tên Khưu Phi này sao lại ngu ngốc thế cơ chứ?

Trần Dạ Huy đắng lòng, chỉ đành hy vọng Khưu Phi đừng thua trận này. Gã gạt phăng ghen tị trước giờ của mình, hò hét cổ vũ Khưu Phi: “Tiểu Khưu cố lên nào!”

Khưu Phi đáp lại, trận đấu bắt đầu. Phía đối diện, bóng dáng của pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu dần tiến tới.

Định giành thế chủ động trước? Khưu Phi không nghĩ nhiều như Lý Duệ, cậu chỉ suy ra đấu pháp của Hàn Yên Nhu từ trận đấu trước. Ba trận trước đó, Hàn Yên Nhu luôn tích cực giành thế chủ động, nhưng Khưu Phi lại không chọn phòng thủ ngay từ đầu.

Nhưng đột nhiên, Hàn Yên Nhu chợt đứng yên, mở miệng hỏi: “Là Khưu Phi à?”

Ơ... Khưu Phi nghe giọng nói, thoáng sửng sốt.

Là Diệp Thu ư? Anh thật sự ở Hưng Hân? Anh muốn lập đội đối đầu với Gia Thế ở vòng khiêu chiến thật ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status