Toàn chức cao thủ

Chương 85: Bánh Bao Xâm Lấn

Dạ Độ Hàn Đàm mê mang vô cùng, khu 10 thật sự gặp phải ma quỷ rồi, ở đâu tuôn ra mà lắm cao thủ thế? Đây lại càng không phải xì-tai của Vinh Quang!

Bình thường trong game online, một server chính là một thế giới, những người vùng vẫy trong khu cũ không được, thường nhảy sang khu mới bắt đầu lại lần nữa, có lẽ còn có thể xưng vương xưng bá ở đó. Nhưng Vinh Quang thì sao? Tất cả các cao thủ cuối cùng đều phải tập trung ở Thần Chi Lĩnh Vực, chú có sang chảnh ở khu 1 2 3 5 thế nào đi chăng nữa mà không đủ tư cách bước vào Thần Chi Lĩnh Vực thì chú chỉ là một trò cười thôi.

Cho nên ở Vinh Quang ấy, tay lão làng muốn vứt bỏ nhân vật ban đầu bắt đầu cày con mới, không nhất định phải chuyển sang khu mới. Ở khu cũ còn được xài tiền tài của acc cũ, dựa vào sự ủng hộ trên mặt vũ lực, thăng cấp còn nhanh hơn, không sướng hơn à?

Vì vậy lão làng mà sang khu mới khai hoang, hầu hết đều là những người vì công hội mà di cư như đám Dạ Độ Hàn Đàm. Thế mà bây giờ, không nói đến việc gặp phải một cao thủ trước nay chưa từng biết đến – Quân Mạc Tiếu, tên này lại còn bảo sẽ kiếm được người có trình độ thao tác sánh bằng gã và Dạ Vị Ương.

Tuy trình độ của gã và Dạ Vị Ương vẫn kém hơn tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng so với phần nhiều người chơi thì vẫn là cao thủ. Là đại tinh anh trong tinh anh của Mưu Đồ Bá Đạo, bỏ vào Lam Khê Các thì cũng thuộc tiêu chuẩn đứng trong cao thủ top 5, kết quả Quân Mạc Tiếu giống như tùy tiện là có thể mời thêm vài em đến, điều này khiến Dạ Độ Hàn Đàm có thể nào không mê mang chứ, với những nhân vật mà người này mới tới, sao có thể không hiếu kỳ.

“Mấy ông luyện cấp của mình đi! Cái kỷ lục này có để đó cũng chẳng ai chạm vào, chờ tui lên đủ cấp liền giúp mấy ông qua nó.” Diệp Tu cuối cùng nói.

“Vậy...... liên hệ sau.” Dạ Độ Hàn Đàm bây giờ cũng không vội, Quân Mạc Tiếu sẽ tìm những nhân vật thế nào đến, gã rồi cũng sẽ được biết thôi.

Dạ Độ Hàn Đàm cùng Dạ Vị Ương mang theo nghi hoặc rời đi. Bọn họ đã hết lượt đi Rừng Rậm băng Sương, còn mỗi Mai Cốt vẫn đi được. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lại mới cấp 21, không nhoi vào Mai Cốt được, tiếp theo chỉ có thể mần nhiệm vụ làm thịt quái để thăng cấp.

Vừa chạy ra khu luyện cấp vừa kéo bảng hảo hữu ra, gọi Bánh Bao Xâm Lấn.

Bánh Bao Xâm Lấn chỉ là chim non ở Vinh Quang, nhưng sau khi săn Huyết Xạ Thủ và đi phó bản chung mấy lần, Diệp Tu nhìn ra người này kỳ thật có tốc độ thao tác tay rất khá.

Trường hợp của cậu ta và Đường Nhu giống nhau, không quen lắm với Vinh Quang nhưng tốc độ tay đều rất nhanh. So ra thì Bánh Bao Xâm Lấn có tốc độ tuy kém Đường Nhu nhưng khả năng phối hợp lại rất tốt. Nhìn sự trầm mê hăng hái vào Vinh Quang của người này, 80% tốc độ tay là do luyện trò chơi có thao tác tương tự mà có được.

Bánh Bao Xâm Lấn giờ còn đang ở trong phó bản Rừng Rậm Băng Sương với đám Điền Thất. Diệp Tu chừa lượt cuối đi với Mưu Đồ Bá Đạo, vậy nên đám Điền Thất thêm đại một người đi lượt cuối, một tổ hợp người chơi trình độ bình thường trang bị binh thường độ phối hợp cũng bình thường dẫn đến tốc độ cày phó bản không thể nhìn nổi, cơ bản là 30 phút chui trong đó vẫn chưa ra.

Bánh Bao Xâm Lấn có tốc độ tay khá nhanh, nhưng không thể bỏ qua chuyện cậu ta là gà mờ của Vinh Quang, thế nên khả năng phát huy của cậu ta có quan hệ rất lớn với chỉ huy. Có chỉ huy vĩ đại thay cậu ta suy nghĩ, hướng dẫn cậu ta tấn công và cách di chuyển, tốc độ tay mới có thể phát huy trọn vẹn. Hiện tại chỉ huy của bọn họ là Điền Thất, chỉ là một người chơi lâu quen tay, ngay cả cao thủ cũng không với tới được.

“À, đại thần, tụi tui giờ vẫn trong phó bản, có chuyện gì hả?” Bánh Bao Xâm Lấn hồi âm rất nhanh. Vẫn còn trong phó bản, quái cũng đang giết, hồi âm lại nhanh vậy chính là chứng minh tốt nhất cho tốc độ tay.

“Tui đánh xong rồi, lát nữa tìm ông nói chút chuyện.” Diệp Tu trả lời.

“Được...... Sao không thấy ông lên TV?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“À, thất bại.” Diệp Tu nói.

“Ôi, tiếc thế!”

“Ông đánh phó bản đi, lát nói tiếp.”

“Ok.”

Diệp Tu ra khỏi phó bản đã cùng bọn Dạ Độ Hàn Đàm bàn bạc nửa ngày, bên Điền Thất đánh phó bản cũng sắp xong rồi. Không mất bao lâu đã qua bản, năm người mặt xám mày tro thoát khỏi phó bản. Đám Điền Thất cực kỳ không hài lòng với hiệu suất khi không có cao thủ trấn thủ, nhưng hết cách rồi. Dù bọn họ đã tận mắt nhìn thấy đấu pháp của cao thủ vẫn không thể nào làm theo được, tình huống này cũng giống như khi Diệp Tu dùng Một Đợt Sóng Xô với ba đại công hội vậy.

Bọn Lam Hà đương nhiên hoàn toàn hiểu được Một Đợt Sóng Xô đánh thế nào, nhưng bọn họ cũng không thể làm lại được, bởi vì điểm mấu chốt chính là trình độ kỹ thuật của họ thật sự không thể đạt tới.

“Cao thủ đại ca......” Đội Điền Thất trước có 5 người nhưng người thêm tạm kia đã rời đi, còn lại 4 người ra chào hỏi Diệp Tu. Bọn họ cũng đã nghe chuyện phá kỷ lục thất bại, vừa mới xem lại bảng kỷ lục, nhìn đến Quân Mạc Tiếu đứng trong đội ngũ hạng 2, chênh lệch không nhỏ với đội thứ nhất. Điền Thất đoán tâm tình của Diệp Tu bây giờ cũng không tốt, cho nên chỉ chào hỏi, không nói nhiều lời.

“Hiện tại kỷ lục phó bản Rừng Rậm Băng Sương này có chút biến thái, muốn phá cần tổ một đội ngũ có trình độ.” Diệp Tu nói.

“Hẳn không phải tụi tui nhỉ!” Điền Thất rớt mồ hôi, hắn ta vẫn tự hiểu biết bản thân thế nào, trình độ của họ sao so được với tinh anh trong công hội.

“Mấy người thấy trình độ của Bánh Bao thế nào?” Diệp Tu nói.

“Bánh Bao?” Ba người Điền Thất, Mộ Vân Thâm, Thiển Sinh Ly đều gửi đến một biểu tình [hoảng sợ], cuối cùng lời nên nói vẫn phải nói: “Bánh Bao chỉ mới biết chơi thôi mà?”

Một mình Bánh Bao Xâm Lấn gửi hẳn 3 biểu tình [hoảng sợ].

“Ừ, chỉ mới chơi nhưng tốc độ tay rất nhanh.” Diệp Tu nói.

“Thật á?” Ba người Điền Thất nghi hoặc, bọn họ không chú ý tới việc này.

“Ủa, thế hả, tay tui rất nhanh ư, sao đại thần lại biết?” Bánh Bao Xâm Lấn kinh ngạc.

“Nhìn ra.” Diệp Tu cười. Kỳ thật Bánh Bao Xâm Lấn là ma mới của Vinh Quang, nhìn ra tốc độ tay rất nhanh cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng Diệp Tu là ai cơ chứ? Là bách khoa toàn thư sống thuộc lòng mọi thứ của Vinh Quang, chỉ dựa vào vài chi tiết khi thao tác cũng đã đoán được tốc độ tay và phản ứng với thao tác của người ta. Thứ hắn nhìn ra, cũng không phải người bình thường đều có thể nhìn ra.

“Tốc độ thao tác của tui rất nhanh, nhưng mà......”

“Cảm thấy không thể phát huy được phải không!”

“Đúng đúng!” Bánh Bao Xâm Lấn vội vàng nói.

“Đêm nay theo tui đánh quái, tui sẽ tận tình dạy bảo ông.” Diệp Tu nói.

“Được được!” Bánh Bao Xâm Lấn mừng rỡ.

“Cao thủ đại ca cũng chỉ bảo tụi tui chút đi!” Đám Điền Thất nhốn nháo.

“Mấy người còn cần tui chỉ bảo? Chỉ cần luyện tập nâng cao tốc độ thao tác là được.” Diệp Tu nói.

Mọi người rơi lệ đầy mặt: “Lúc nào cũng luyện mà!”

“Điều này không thể không nói, nhưng đôi khi có vài thứ gọi là tác động của thiên phú.” Diệp Tu nói.

Mọi người lại rơi lệ: “Chúng tui biết ông đã nói giảm nói tránh rồi nhưng nghe xong vẫn thấy thẳng thắn quá đi!”

“Đều cùng đi đi! Không có thiên phú cũng có thể dựa vào khổ luyện, chẳng qua có nhiều người vẫn chưa thật sự bỏ công khổ luyện mà thôi.” Diệp Tu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status