Tối cường nam thần

Quyển 6 - Chương 235: Hội nghị chuẩn bị cho mùa giải thứ 13 (Hạ)


Thất Tinh Thảo, Tuyết Lang, Hoa Hạ, ba đội tuyển mạnh này có phong cách không giống nhau. Dù có rút phải đội nào, đối với Long Ngâm đều có thể nói là vô cùng khó đánh. Trước đây Lam Vị Nhiên từng nói có khi Lưu Xuyên tay đen không chừng rút phải Hoa Hạ, nhưng sự thật thì vì cảm tình chủ quan của Lưu Xuyên, đội hắn không muốn bốc phải nhất chính là Hoa Hạ.

Hoa Hạ là đội ngũ một tay hắn dựng nên, cũng là đội tuyển hắn tự mình dẫn dắt lấy được thành tích toàn thắng cả năm. Hắn có cảm tình sâu đậm với đội tuyển này, từ 18 tuổi đã ở Hoa Hạ, nhìn đội ngũ này dần phát triển lớn mạnh, nhìn những đội viên từ cảnh nhiều người chen chúc nhau trong một gian ký túc chuyển đến chung cư xinh đẹp, nhìn chuyện kinh doanh của đội tuyển ngày càng tốt…

Từng người trong đội hắn đều vô cùng quen thuộc, đội phó Tạ Quang Nghị là sư đệ đồng môn, đội trưởng mới Lương Hải Tân cũng là người nối nghiệp hắn tự mình bồi dưỡng. Một năm trước, những người đó còn cung kính gọi hắn là đội trưởng, ngoan ngoãn nghe hắn phát biểu, sẽ bởi vì vài câu khen ngợi của hắn mà vui vẻ mỉm cười, mang đặc sản cho hắn, mang đồ ăn vặt cho hắn, khi hắn rời đi thì vành mắt đều đỏ hoe rơi lệ.

– đối với Hoa Hạ, đáy lòng Lưu Xuyên vẫn có chút chẳng đành lòng.

Hắn biết sau khi mình rời đi Lương Hải Tân phải chịu áp lực rất lớn, dưới sự chỉ trích của mọi người xung quanh một lần nữa gian nan vực dậy Hoa Hạ. Lưu Xuyên vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Lương đội trẻ tuổi đứng cô đơn ở hành lang cùng khuôn mặt mất mát, hắn đi tới hậu trường cổ vũ Lương Hải Tân, giúp Lương Hải Tân kiên cường tỉnh lại. Lương Hải Tân vất vả dẫn theo Hoa Hạ lấy cúp hai mùa giải liên tiếp, dần dần chiếm được sự tán thành của các fan Hoa Hạ…

Nếu ngay lúc này, đội trưởng cũ Lưu Xuyên quay lại liên minh, lại dẫn dắt đội ngũ hoàn toàn mới đánh bại Hoa Hạ. Như vậy mọi cố gắng của Lương Hải Tân đều uổng phí, mọi tin tưởng của cậu cũng có khả năng sụp đổ.

Tuyết Lang, Thất Tinh Thảo, Hoa Hạ, ba đội ngũ này, Lưu Xuyên nắm chắc nhất chiến thắng với Hoa Hạ, bởi vì hắn hiểu Hoa Hạ quá rõ, tựa như hiểu rõ tay chân của chính mình.

Nhưng đội hắn không muốn thắng nhất, cũng chính là Hoa Hạ…

Tuy biết rằng sớm hay muộn đều sẽ phải giao thủ, nhưng trận đấu khai mạc dù sao cũng là trận mà mọi người chú ý nhất. Tuyển thủ các đội tuyển khác đều sẽ ngồi trên khán đài theo dõi, các trận đấu đầu tiên của giải chuyên nghiệp lúc nào cũng đạt rating cao nhất khi livestream. Lưu Xuyên thực không muốn chiến đấu với Hoa Hạ trong tình huống này.

Dù kết quả cuối cùng là ai thắng ai thua, hai bên đều sẽ không thoải mái. Phía truyền thông chắc chắn cũng sẽ châm ngòi thổi gió, bịa đặt đề tài…

Quả nhiên, ngay sau khi giai đoạn xác nhận thông tin kết thúc, chủ trì hội nghị liền thông báo giai đoạn tiếp theo, đầu tiên là mời hai đội tuyển mới lên đài rút thăm, quyết định đối thủ trận đánh khai mạc.

Lưu Xuyên quay sang bên cạnh nói: “Miêu thần, cậu đi trước đi.”

Lý Thương Vũ gật đầu, lên đài rút thăm. Người con trai thò tay vào trong hộp bốc thăm, sau đó bình tĩnh mở ra tờ giấy trước mặt phóng viên – Thất Tinh Thảo!

Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân đưa mắt nhìn nhau, Thương Lan vs Thất Tinh Thảo sẽ là trận đấu khai mạc đầu tiên.

Sau khi Lý Thương Vũ xuống đài, đi ngang qua vị trí hai người bọn họ, dừng bước đưa tay nói: “Tiêu đội, chiếu cố nhiều hơn.”

Tiêu Tư Kính mỉm cười, đưa tay bắt tay hắn một chút nói: “Không dám.”

Lưu Xuyên sờ sờ cằm, ghé vào tai Tứ Lam nói: “Cậu lên bốc đi, tôi tay đen lắm, chắc chắn sẽ bốc phải Hoa Hạ.”

Lam Vị Nhiên liếc nhìn hắn, bất đắc dĩ đứng dậy đi rút thăm,

Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có một đội phó lên bốc thăm, điều này khiến rất nhiều người không ngờ tới, không ít người nghi hoặc hướng ánh mắt về Lưu Xuyên. Lưu Xuyên chỉ cười mà không nói, hắn thật sự không tin tưởng nổi vào tay đen của mình.

Lam Vị Nhiên lên đài rút thăm, cầm lên một tờ giấy, mở ra là đội huy con sói màu bạc –

Đội tuyển Tuyết Lang!

Lưu Xuyên nhẹ nhàng thở phào, tâm tình khoái trá nhìn về phía hai người Phương Chi Diên và Dương Kiếm đang ngồi hàng sau.

Dương Kiếm biểu tình muốn hộc máu, buồn bực nhìn Lưu Xuyên. Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Đội phó Dương, xin hãy hạ thủ lưu tình nha.”

Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Xuyên thần xin hạ thủ lưu tình với chúng tôi mới đúng chứ.”

Dương Kiếm gục đầu xuống buồn bực, Lưu Xuyên nhẫn nại nhìn cậu, đến gần bên tai cậu thấp giọng nói: “Cậu thích anh trai đích thân tới hành cậu hay thích Tần Dạ tới hành cậu?”

Dương Kiếm: “…”

Lưu Xuyên quay đầu lại, Dương Kiếm mặt đầy buồn bực, Phương Chi Diên nhịn không được có chút buồn cười, vỗ nhẹ bả vai Dương Kiếm, ghé vào tai cậu nói: “Đừng lo lắng, anh cậu chỉ hù dọa cậu thôi, chắc chắn anh ta sẽ không đấu võ đài, anh ta còn phải lo đoàn chiến nữa.”

Dương Kiếm gật gật đầu, đội trưởng Phương vẫn khá bình tĩnh, trải qua tròn một năm điều chỉnh cùng với phối hợp, hiện tại đội tuyển Tuyết Lang đã trở nên vô cùng thành thục, không nhất thiết phải sợ một đội tuyển mới tới như Long Ngâm.

Nhưng Dương Kiếm vẫn có chút rối rắm trong lòng, không nhịn được nhăn tít lông mày – đội tuyển Long Ngâm, có một ông anh trong bụng toàn ý xấu, còn có đồng đội cũ Tần Dạ, đội cậu không muốn thấy nhất chính là Long Ngâm!

Kết quả rút thăm khiến Lưu Xuyên rất vừa lòng, đồng thời phía bên Hoa Hạ, Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị cũng nhẹ nhàng thở ra. Lương Hải Tân quay đầu ngại ngùng cười với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên cũng cười lại với cậu.

Lam Vị Nhiên mở group QQ của Long Ngâm ra nhắn tin: “Vừa rút thăm, đối thủ trận khai mạc là Tuyết Lang.”

Tiểu Dư hiếu kỳ hỏi: “Là đội trưởng bốc sao?”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Đương nhiên là tôi bốc, Lưu Xuyên tay đen như thế, về sau chuyện bốc thăm đều là tôi làm.”

Các đội hữu xếp hàng giơ ngón cái bấm like.

Tần Dạ hỏi: “Bao giờ mọi người về? Phải nhanh chóng chuẩn bị.”

Lưu Xuyên cũng mở QQ ra nói: “Sáng mai sẽ về luôn. Tần Dạ, cậu cho mọi người xem video trước, phân tích về đội hình của Tuyết Lang một chút cho mọi người, chờ tôi và Tứ Lam trở về sẽ bàn bạc đội hình.”

Có Tần Dạ tương đương với việc Long Ngâm có ba đội trưởng, trong lúc Lưu Xuyên và Tứ Lam ra ngoài họp, Tần Dạ lưu lại trong đội, tùy thời điểm đều có thể căn cứ vào tin tức bên ngoài báo đến để điều chỉnh đúng lúc, giống như một vị quân sư tọa trấn tại đại bản doanh.

Giai đoạn xác định bảng đấu của hội nghị mất khoảng nửa giờ, sau khi rút thăm xong, liên minh dùng máy tính sắp xếp các trận đấu cho toàn bộ mùa giải, đóng dấu thành sổ tay phân cho các đội trưởng.

Đồng thời ban lãnh đạo liên minh tuyên bố năm nay hình thức thi đấu vòng bảng không thay đổi, vòng playoffs sẽ có điều chỉnh một chút. Năm trước là tám đội mạnh nhất trực tiếp đánh đấu loại, năm nay sẽ đổi thành tám đội phân đôi, 1, 3, 5, 7 phân nửa trên, 2, 4, 6, 8 phân nửa dưới, sau đó đấu loại hai lần, từng bảng chọn ra hai đội tuyển tiến vào bán kết, lại giao tranh như tứ kết, rồi tiến vào chung kết.

Cứ như vậy, mùa giải này sẽ có nhiều trận đấu hơn, khán giả có thể xem đã ghiền hơn. Ngoài ra, nếu có đội tuyển nào trong tình huống ngoài ý muốn thua trận thì cũng sẽ có cơ hội vùng lên từ bảng thua.

Sau khi hội nghị kết thúc, liên minh liền tổ chức tiệc tối, đại biểu phía phóng viên truyền thông cùng đài truyền hình đều rời đi. Chỉ còn lại ban lãnh đạo cùng đội trưởng các đội, không có phóng viên bầu không khí tự nhiên sẽ thoải mái hơn.

Tiệc tối là một bàn mười người, Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên thuộc đội tuyển Long Ngâm, hai người Tiêu, Tô của đội tuyển Thất Tinh Thảo, tổ hợp Thiệu Lộc của đội tuyển Đồng Tước, thầy trò Đường, Trần của đội tuyển Thịnh Đường, còn có Lý Thương Vũ và Bạch Hiên đội tuyển Thương Lan ngồi cùng một bàn. Lão Miêu chỉ quen mỗi Lưu Xuyên vì thế rất tự giác tìm Lưu Xuyên cùng ngồi, bàn bên cạnh lại là đội trưởng của các đội tuyển Tuyết Lang, Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ v…v…

Tiệc tối phục vụ đồ ăn Thượng Hải chính tông, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, gần hết bữa, Lưu Xuyên đột nhiên nói: “Miêu thần, chúng ta là đội trưởng đội tuyển mới thăng hạng, theo thường lệ hẳn là nên kính chút rượu tới các đội trưởng lão làng, tôi và cậu cùng đi làm quen mọi người một chút nhé?”

Lý Thương Vũ gật đầu nói: “Được.”

Sau đó Lưu Xuyên liền cùng Lý Thương Vũ đứng dậy, nâng ly lên kính Tiêu Tư Kính, mỉm cười nói: “Tiêu đội, chúng tôi là người mới, xin hãy chiếu cố nhiều hơn nha.”

Mọi người: “…”

Tên này còn có thể mặt dày như vậy! Ở đây ngươi mới là tên già đời nhất được không hả?

Lão Tiêu rất bình tĩnh uống một ly, nói: “Được, cũng mong các cậu hạ thủ lưu tình với chúng tôi.”

Lưu Xuyên lại kính Thiệu Trạch Hàng, giới thiệu cho Lão Miêu nói: “Vị này là Thiệu đội, đội trưởng Đồng Tước, nào Thiệu đội, tôi kính cậu một ly.”

Thiệu Trạch Hàng đứng lên, biểu tình lạnh lùng bình tĩnh nâng chén rượu nói: “Hạ thủ lưu tình.”

Bàn bên cạnh, các đội trưởng trẻ tuổi Lương Hải Tân, Phương Chi Diên, Diệp Thần Hi, Chu Mộc v…v… cũng cùng nhau cầm chén đi tới, mỉm cười nói: “Xuyên đội, chúng tôi đến kính rượu, mùa giải này xin hãy nương tay.”

Một đám người xếp hàng kính rượu Lưu Xuyên tựa như trở về trước mùa giải thứ Mười khi Lưu Xuyên vẫn còn trong liên minh, mỗi năm trong hội nghị trước trận đấu đều sẽ biến thành cục diện: “Mọi người bao vây chuốc rượu Lưu Xuyên”, Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Mọi người như vậy không đúng chút nào? Hiện tại xem như tôi mới tới, đáng nhẽ phải là tôi tới kính mọi người…”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Xuyên thần anh rất đáng giận, chúng tôi đều là hậu bối, phải là chúng tôi tới kính anh mới đúng.”

Tiêu Tư Kính nói: “Nhanh uống đi, ai chẳng biết cậu ngàn chén không say.”

Một đám người nâng chén mỉm cười nhìn Lưu Xuyên, Lưu Xuyên bất đắc dĩ, đành phải uống một hơi cạn sạch.

Lý Thương Vũ không hiểu rõ tình hình bên Võ Lâm, nhưng xem tình hình này có thể thấy rõ ràng Lưu Xuyên được nhiều người trong giới yêu mến. Nhiều đội trưởng tuy hận hắn tận xương nhưng lại càng tôn kính và bội phục vị nguyên lão này.

Vì vậy Lý Thương Vũ cũng nâng chén nói: “Xuyên thần, tôi cũng kính anh một ly, thủ hạ lưu tình.”

“…” Lưu Xuyên không nói gì, “Ơ hay! Lão Miêu, không phải cậu cùng chung chiến tuyến với tôi sao? Sao phản bội nhanh như vậy?!”

Lý Thương Vũ cười nói: “Nhập gia tùy tục.”

Cuối cùng, Miêu thần mới tới cũng gia nhập đội quân chuốc gục Lưu Xuyên, ngay cả Lam Vị Nhiên cũng không quan tâm hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn bị bao vây.

Hội nghị trước trận đấu hàng năm, Lưu Xuyên đều sẽ bị mọi người thay phiên nhau kính rượu. Năm nay cũng chẳng khác gì, nhưng dù tửu lượng hắn có tốt cũng không chống lại nổi mười mấy đội trưởng đang xếp hàng chuốc hắn.

Lưu Xuyên uống đến mức choáng váng đầu óc, trước mắt bắt đầu nhìn thấy bóng mọi người đung đưa. Lam Vị Nhiên và Diệp Thần Hi cùng đỡ hắn về khách sạn. Lam Vị Nhiên rót một cốc nước ấm đặt ở đầu giường cho hắn, hỏi: “Không để người lại lo cho cậu ta sao?”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Anh ta không sao đâu, năm nào cũng đều quá chén, ngủ một giấc là được.”

Lúc này Lam Vị Nhiên mới gật đầu, đắp chăn cho Lưu Xuyên, sau đó ra ngoài cùng Diệp Thần Hi. Ngoại trừ những người không uống được, phần lớn các đội trưởng đều sẽ tham gia hoạt động karaoke buổi tối, tuy rằng Lam Vị Nhiên không yêu ca hát, nhưng có thể cùng Tiểu Diệp làm quen một vài người mới cũng rất tốt.

Lưu Xuyên vẫn nằm dạng tay dạng chân thành hình chữ đại trên giường cho tới khi di động vang lên. Lưu Xuyên mở to mắt, mơ mơ màng màng lấy điện thoại trong túi ra, bật lên nói: “Ê? Ai đấy?”

“Là tôi.” Bên tai truyền tới tiếng của Ngô Trạch Văn, mang theo một chút lo lắng. “Anh đang ở đâu? Sao lại vừa nói vừa nấc thế?”

Lưu Xuyên nói: “Tôi đang ở khách sạn… Hic… Cả đám người bọn họ xếp hàng chuốc rượu tôi, thật sự láo quá rồi…”

Lưu Xuyên đầu đau muốn nứt ra, day day huyệt thái dương, oán giận nói: “Uống nhiều quá… Thật khó chịu…”

Nghe thanh âm khàn khàn của hắn, Ngô Trạch Văn nhịn không được đau lòng nói: “Đội phó không ở đó sao?”

Lưu Xuyên ủy khuất nói: “Tứ Lam ném tôi xuống liền đi mất rồi.”

Ngô Trạch Văn lại càng đau lòng: “Vậy hiện tại anh sao rồi? Khó chịu thì đi tìm thuốc giải rượu, hoặc uống chút nước ấm, sau đó ngủ sớm đi.” Nghe thanh âm khó chịu của người này, Ngô Trạch Văn hận không thể lập tức bay đến bên cạnh chăm sóc hắn…

Lưu Xuyên cảm thấy trong lòng ấm áp, thấp giọng nỉ non nói: “Trạch Văn, vẫn là em tốt với tôi nhất…”

Dừng một chút, lại nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ em…”

Nghe bên tai thanh âm mơ mơ màng màng của tên say rượu này, Ngô Trạch Văn lại mềm lòng, Lưu Xuyên rất ít khi uống say, vậy mà sau khi say rượu vẫn còn nhớ rõ trong tiềm thức nhung nhớ cậu. Tuy rằng ngữ khí ủy khuất làm nũng của người này nghe có chút vô lại, nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Sau khi trầm mặc một lát, tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, nhẹ giọng đáp lại nói: “Tôi cũng nhớ anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status