Tôi đẹp quá đi mất

Chương 32: Cái Chết Của Nguyệt Dao Là Vì Sự Hoàn Hảo (1)



Đạo diễn Chung trông rất quen thuộc với Vân Cảnh: “Yên tâm, mọi người đều không uống rượu. Chủ yếu là để tiếp tục thảo luận kịch bản, về nhân vật Nguyệt Dao này…”

Vân Cảnh khẽ cau mày, đẩy nhẹ mắt kính.

“Cậu phải nói kỹ cho lão Vương nghe.” Đạo diễn Chung nhìn Vân Cảnh, nói ra lý do khiến anh không thể từ chối: “Không ai hiểu rõ câu chuyện này và Nguyệt Dao bằng cậu.”

Vân Cảnh mím môi, trông không vui lắm nhưng cũng không nói từ chối nữa.

Đến lúc nhà sản xuất quay lại, Amy ra hiệu bảo Ngu Ninh đi tẩy trang thay đồ, chị và nhà sản xuất sẽ bàn về vấn đề hợp đồng.

Đạo diễn, biên kịch và Vân Cảnh cùng ngồi với nhau để thảo luận về chuyện kịch bản. Còn Cố Phi Ngang thì ngồi trong một góc, nhỏ bé, đáng thương và bất lực thẳng thắn chuyện lúc nãy mình bất cẩn hát lên với người đại diện Triệu Khang. Anh ta phải nói để người đại diện của mình biết mà chuẩn bị trước, phòng hờ đến lúc ekip củaTrần Văn Văn lén dùng nó làm ra chuyện gì, người đại diện của anh ta lại không biết chuyện nênkhông trở tay kịp thì tiêu.

Tốc độ trả lời tin nhắn của Triệu Khang rất nhanh: “…”

Cố Phi Ngang gửi một biểu cảm rất đáng thương: “Em không cố tình đâu. Anh Triệu, anh phải tin em!”

Triệu Khang: “Thằng quỷ này, anh không tin em nữa đâu. Em đã đảm bảo với anh là sẽ không để xảy ra vấn đề gì, sẽ thành thành thật thật không hó hé một câu một chữ nào!”

Cố Phi Ngang: “Em thật sự không biết là em lại hát ra thành tiếng thật, em chỉ suy nghĩ như vậy thôi.”

Triệu Khang: “Cút.”

Cố Phi Ngang nhanh chóng cút đi.

Nào ngờ Cố Phi Ngang vừa cất điện thoại đi thì tin nhắn của Triệu Khang lại gửi đến: “Tránh xa cô bé đó ra, nhỏ tuổi quá, đừng để xuất hiện lời đồn bậy.”

Cố Phi Ngang gửi một biểu cảm không thành vấn đề qua bên đó, sâu đó đến bên cạnh đạo diễn Chung nghe bọn họ thảo luận. Anh ta đảm nhiệm vai nam chính này cũng có áp lực rất lớn, nhất là khi phát hiện ra cô bé tên Ngu Ninh này thật sự kiểu thiên tài trời cho. Là sóng sau, anh ta không muốn bị đè chết trên bờ cát đâu.



Sau khi Ngu Ninh tẩy trang, thay lại bộ đồ của mình, mấy người bọn họ cùng bước lên xe.

Amy còn gọi cả chị Phùng và các nhân viên công tác khác nữa. Chỉ tốn chút tiền thôi nên không cần phải keo kiệt trong những việc như vậy, nhân viên trong đoàn phim cũng là một thành phần rất quan trọng.

Đạo diễn Chung không lên xe của Amy. Sau khi lên xe, Amy cảm thán: “Xem ra Vân Cảnh khá khó tính.”

Ngu Ninh thắt xong dây an toàn, nhớ lại giọng nói của Vân Cảnh. Cô luôn đối xử rất ôn hòa với những người được hợp với thẩm mỹ của mình: “Có lẽ anh ấy không biết cách cư xử với người khác thôi.”

Amy nhớ đến những lời Vân Cảnh nói với Trần Văn Văn thì cảm thấy rất sảng khoái. Nhưng khi nhớ đến lời anh nói Ngu Ninh thì chị lại cảm thấy không còn sảng khoái như vậy nữa: “Em cách xa cậu ta ra, để cậu ta khỏi nói những lời khó nghe với em. Biết chưa?”

Ngu Ninh đồng ý.

Amy hỏi: “Sao hôm nay em thay đổi cách diễn rồi? Là trước đó đã suy nghĩ như vậy sao?”

“Thật ra không hề thay đổi.” Ngu Ninh cảm thấy hơi đói: “Vốn dĩ nhân vật Nguyệt Dao này đâu phải chỉ có nét đơn thuần. Chị Amy nghĩ tại sao trước khi chết, nàng lại truyền hết tất cả tu vi của mình cho nam chính?”

Amy trả lời theo bản năng: “Vì tình yêu?”

Ngu Ninh lấy một hộp kẹo vị đào ra từ ở trong túi, sau đó bỏ một viên vào trong miệng để an ủi cái bụng đang đói của mình. Kế đến cô lại đổ thêm một viên đưa cho Amy, sau khi Amy từ chối thì lại vui vẻ bỏ luôn vào miệng mình: “Có một phần là vì nguyên nhân này. Thật ra nàng đã thấy hổ thẹn khi biết mình đã giết chết sư phụ của nam chính, còn dùng linh hồn của ông ấy để luyện khí rồi tặng cho nam chính. Vậy nên nàng mới muốn cho nam chính tiếp tục sống.”

Amy nghe thế cũng thấy khó chịu trong lòng: “Lúc đó nàng cũng đâu biết.”

Sau khi ăn xong hai viên kẹo đó, Ngu Ninh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Nguyệt Dao là một người rất thuần túy, cho nên nàng sẽ không trốn tránh chuyện này. Dù trước đó nàng có biết hay không thì người là do chính tay nàng giết chết, luyện khí cũng do chính tay nàng làm ra, còn tặng nó cho nam chính nữa. Tuy rằng không nói nhưng nàng vẫn thầm thấy hổ thẹn. Nàng biết mình chết rồi thì người của Ma giới sẽ không tha cho nam chính, vì vậy nàng mới truyền hết tu vi của mình cho nam chính, để cho nam chính có nhiều cơ hội sống hơn.”

Ngoại trừ điểm hổ thẹn, Amy đã nghĩ ra được những điểm khác khi đọc tiểu thuyết: “Vậy tại sao lúc thử vai, chị lại có cảm giác em đã thêm một chút gì đó.”

“Bởi vì không chỉ là vì yêu. Nguyệt Dao là Ma tộc, bản tính vốn đã có mặt ích kỷ và mâu thuẫn. Dù cho cái chết là do nàng tự chọn nhưng hung thủ vẫn phải là nam chính. Vì vậy nếu nam chính không chịu đựng nổi mà chết thì cũng coi như là nàng đã trả thủ. Nếu như nam chính không chết, có được tu vi của nàng thì mỗi giây mỗi phút nam chính đều phải chịu đựng sự giày vò do ma khí và linh khí không thể dung hợp. Như vậy hắn chẳng bao giờ có thể quên nàng, lại càng không thể bước thêm bước nữa với người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status