Tôi là trùm sau màn

Chương 168: Thật sự không sao đâu


Editor: Nguyetmai

Đi đến trước nhà gỗ trên ngọn cây, Phong Linh thò tay gõ cửa.

"Mẫu thân, con đã về rồi."

Bên trong nhà gỗ nhanh chóng truyền ra động tĩnh, sau đó cửa gỗ được mở ra. Xuất hiện trước mắt Trần Tử Vũ là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, toàn thân tản ra mùi hương tao nhã kín đáo. Nhan sắc này có thể nói là càng mặn mà hơn Phong Linh một bậc, đứng chung với Phong Linh hoàn toàn không giống mẹ con mà càng giống hai chị em hơn.

"Lực sát thương của vị này còn lớn hơn." Vương Đại Mãng lẩm bẩm theo phản xạ.

"Linh Nhi, họ là ai vậy?" Mẹ của Phong Linh tò mò nhìn mấy người Trần Tử Vũ.

"Mẫu thân, họ có thịt đó!" Phong Linh lắc bàn tay vừa cầm thịt khô trước mũi của mẹ mình.

"Ực ực!" Mẹ của Phong Linh nuốt nước miếng, sau đó vội vàng mở rộng cửa.

"Mời khách quý vào!"

Nhìn vẻ mặt tha thiết của mẹ Phong Linh, Vương Đại Mãng không nhịn được nói trong kênh công hội: "Thịt thật sự ngon đến thế sao? Lần đầu tiên tao thấy uy lực của thịt lại lớn đến mức này đấy!"

"Mày thử không ăn thịt mà chỉ ăn cỏ suốt mười năm đi rồi hẵng tới bàn luận với tao về đề tài này." Trần Tử Vũ thản nhiên nói.

Vương Đại Mãng lập tức hậm hực.

Sau khi được đón vào phòng, mùi dược thảo thoang thoảng xộc vào mũi, nhưng đám người Trần Tử Vũ lại dồn mắt về phía một người đang bị lá cỏ màu tím bao trùm khắp cơ thể.

[Hao Thiên (Quỷ Tướng trung kỳ)]

Tin tức về nhân vật: Thủ lĩnh đoàn Hao Thiên, một trong tám quân đoàn lớn dưới trướng của Hải Vương. Bởi vì lơ là nhiệm vụ canh gác khiến báu vật của Hải Vương bị đánh cắp nên bị tước đoạt vị trí quân đoàn trưởng, đánh cho gần chết, sau đó may mắn tẩu thoát vào biển cả dưới sự cứu viện của thuộc hạ trung thành, cuối cùng phiêu dạt tới đảo Mặt Trời Lặn, được Mộc Dã Ca tộc tình cờ nhìn thấy và cứu giúp.

Trạng thái nhân vật: Trọng thương (Cực kỳ nặng)

Trần Tử Vũ: "Ô!"

Vương Đại Mãng: "Ô!"

Tuyết Lê: "He he he!"

Thấy bóng người đã bị lá cỏ bọc thành xác ướp kia, vẻ mặt của ba người dần dần biến thái.

"Lần này giàu to rồi!"

"Giàu to giàu to! Trọng thương luôn, sướng thế!"

"Đợt này lời to rồi! Đã đến lúc gặt hái đứa sắp cạn máu rồi!"

"Các ngươi quen nhau à?" Mẹ Phong Linh thấy đám người Trần Tử Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Hao Thiên nên tò mò hỏi.

"À, chúng tôi là bạn bè lâu năm, thế nên chắc chắn là quen nhau rồi! Trước đó chúng tôi tìm hắn ta từ rất lâu rồi, không ngờ lại tìm thấy ở đây. Thật đúng là duyên phận." Trần Tử Vũ cười nói.

"Đúng đúng đúng, tên hắn ta là Hao Thiên. Chúng tôi thân thiết với nhau lắm, không phải anh em ruột nhưng tình cảm còn hơn cả ruột thịt cơ." Vương Đại Mãng vội nói tiếp.

Chỉ có Hao Thiên lộ ra một con mắt nhìn mấy kẻ tự xưng là anh em của mình, ánh mắt chứa đựng nỗi sợ hãi khó có thể miêu tả thành lời.

Sao hắn ta không quen thuộc với những sinh vật này được chứ! Là chính chúng đã hại mình rơi vào tình cảnh này. Nhưng không ngờ rằng bây giờ mình đã hai bàn tay trắng, chỉ còn lại nửa cái mạng mà chúng vẫn không buông tha cho mình, lại còn tìm tới tận nơi.

Nghĩ tới việc trước kia bọn lừa đảo này đã lừa mình rằng chúng là thương nhân trên biển, lần này lại lừa mẹ con Mộc Dã Ca tộc rằng chúng là anh em của mình. Nhất là khi thấy dáng vẻ tin tưởng của mẹ con Phong Linh, Hao Thiên không khỏi suy nhược thần kinh.

Lừa đảo chết không có chỗ chôn!

"Ôi chao, người anh em Hao Thiên à, sao chú thảm quá vậy! Anh đây đau lòng lắm á!" Vương Đại Mãng lập tức cất bước đi đến bên cạnh Hao Thiên, vỗ ngực hắn ta với vẻ đau lòng.

Nếu như có thể cử động thì Hao Thiên rất muốn cắn chết thằng cha vô liêm sỉ trước mặt mình này.

"Người anh em Hao Thiên à, mẹ già của cậu vẫn luôn nhớ nhung cậu vô cùng, mỗi ngày đều lải nhải cậu ở đâu. Nếu chúng tôi đã tìm thấy cậu rồi thì nói kiểu gì cũng phải đưa cậu về nhà." Lúc này Trần Tử Vũ cũng đi đến bên cạnh Hao Thiên rồi nói với vẻ đau buồn.

Nghe thấy câu này, ánh mắt Hao Thiên lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nếu thật sự bị đám lừa đảo này bắt đi thì không cần nghĩ cũng biết kết cục của hắn ta sẽ là gì.

Thế là hắn ta bắt đầu giãy giụa nức nở.

"Người anh em, tôi biết chú rất kích động khi thấy chúng tôi, nhưng sức khỏe là trên hết, đừng làm cho mình bị thương." Vương Đại Mãng vội đè lại thân thể run rẩy của Hao Thiên.

Mẹ con Phong Linh thấy vậy, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.

Nghĩ tới việc vì tìm kiếm người anh em của mình, nhóm người này đã trải qua vô số ngày đêm phơi nắng phơi sương trên hải vực, bọn họ lại cảm thấy vô cùng xúc động.

"Ư ư ư!" Hao Thiên giãy giụa mạnh hơn.

(Các ngươi đừng tin! Đừng tin bọn nó! Má ơi, thế mà cũng tin được à? Chẳng lẽ các người không thấy nụ cười nham hiểm của chúng hay sao? Các ngươi là lợn hả? Đừng giao ta cho chúng! Ta van các ngươi đấy!)

Hao Thiên điên cuồng rít gào trong lòng. Hắn ta muốn lên tiếng nhắc nhở mẹ con Phong Linh, nhưng miệng của hắn ta đã bị lá cây bọc kín, hơn nữa thân thể còn bị trọng thương không thể cục cựa được chút nào nên chỉ có thể chớp mắt liên tục để biểu đạt suy nghĩ của mình mà thôi.

Nhưng mẹ con Phong Linh hoàn toàn không chú ý tới hắn ta, bởi vì ánh mắt của họ đã bị thu hút bởi thịt khô trong tay Trần Tử Vũ.

"Cảm ơn ân nhân đã cứu sống tính mạng người anh em của tôi. Ơn huệ lớn lao, chúng tôi không có gì để báo đáp. Chút thịt khô này không thể biểu đạt hết lòng kính mến được, xin hãy nhận lấy đi." Nói rồi Trần Tử Vũ đưa thịt khô cho mẹ của Phong Linh.

Mẹ Phong Linh run rẩy nâng thịt khô bằng hai tay, nhìn chằm chằm vào nó bằng ánh mắt như đang thưởng thức báu vật vô giá vậy.

Nhưng vì có khách ở đây nên mẹ của Phong Linh cố kìm nén khát vọng muốn ăn ngay lập tức. Bà xoay người đặt thịt khô lên bàn gỗ rồi nhìn về phía đám người Trần Tử Vũ: "Các vị khách quý, người anh em của các ngươi được tộc nhân của ta phát hiện bên bờ biển mấy hôm trước. Khi đó hắn đã gần chết, bây giờ ta đã cứu sống được hắn rồi. Nhưng hắn vẫn còn đang trong tình trạng bị thương nặng, nếu các ngươi không vội thì hãy cho ta ba ngày. Ba ngày sau ta hứa sẽ chữa trị cho hắn khỏe mạnh hoàn toàn."

Nghe thấy mẹ của Phong Linh nói vậy, ba người Trần Tử Vũ không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó đồng thanh kêu lên: "Vội lắm! Lần này thật sự là rất vội!"

Trong lòng ba người đều có một suy nghĩ, đó chính là nhất định phải ngăn cản mẹ của Phong Linh chữa khỏi Hao Thiên. Nếu thật sự khiến hắn ta khỏi hẳn thì toàn thể thành viên của Đại Long Hội cũng chẳng đủ cho hắn ta giết chết ấy chứ.

"Nếu không tranh thủ trị liệu thì tình trạng thương tích của người anh em các ngươi rất có thể sẽ tăng thêm. Bởi vì hắn bị nội thương rất nặng, có vẻ như là bị đánh rất mạnh nên mới thế, ngũ tạng lục phủ đều bị lệch một chút. Nếu không nhanh chóng chữa trị thì rất có thể sẽ để lại di chứng…"

"Cảm ơn ý tốt của dì. Nhưng chúng tôi không thể chờ được nữa. Vết thương trên người hắn sẽ không sao đâu, mẹ già của hắn cũng rất giỏi y thuật, có thể làm người chết sống lại. Chỉ cần còn thở được thì chẳng phải là chuyện to tát gì đâu. Hơn nữa người anh em của tôi sống dai lắm, sẽ không chết dễ dàng như thế đâu." Trần Tử Vũ vội nói.

"Phụt!"

Nghe thấy Trần Tử Vũ giải thích, nội thương của Hao Thiên lại lên cơn, không nhịn được phun một búng máu ra nhuộm đỏ lá cỏ trên người.

Ông mày có sống dai đến mấy cũng chẳng đủ cho tụi mày chơi đâu. Còn có bà mẹ già thần y vô căn cứ kia nữa! Lũ lừa đảo chúng mày! Lừa đảo! Chết không có chỗ chôn! Ta hận quá đi!

Nhìn Hao Thiên lại bắt đầu hộc máu, mẹ Phong Linh không khỏi kinh ngạc.

"Thật không sao à?"

"Thật sự không sao đâu!" Ba người đồng thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status