Tôi là trùm sau màn

Chương 177: Điên cuồng thăm dò bên bờ vực sống còn



Editor: Nguyetmai

Đối mặt với Thất Danh có tư chất đáng sợ như thế, Băng Phong bỗng nảy sinh xúc động muốn kéo ông ta nhập bọn.

Chung quy nhân tài như vậy ở Bắc Kỳ này cũng rất là hiếm thấy. Cho dù Băng Phong có tầm mắt rất cao, nhưng vẫn rất sẵn lòng muốn thử.

"Gia nhập vào Băng Tuyết tộc ư?" Thất Danh kinh ngạc.

Ông ta không khỏi nhìn list nhiệm vụ, phát hiện không có lời nhắc nhở về nhiệm vụ nên lắc đầu.

"Sao? Ngươi khinh thường Băng Tuyết tộc chúng ta hả?" Sắc mặt Băng Phong lập tức trở nên tồi tệ, xắn tay áo lên.

"Không không không, ta là một thành viên của Bắc Kỳ, huống chi ta lại không phải là người của bộ tộc các ngươi, sao có thể gia nhập vào được?"

"Thế thì có ngại gì! Ngươi có thể thề bằng linh hồn rằng sẽ nguyện trung thành bộ tộc Băng Tuyết cho tới hơi thở cuối cùng, vĩnh viễn không bao giờ phản bội là được. Vậy thì ngươi đã trở thành thành viên của bộ tộc Băng Tuyết chúng ta rồi."

Nghe vậy, Thất Danh không khỏi mở to mắt. Thề bằng linh hồn luôn, thế này thì độc ác quá rồi.

Tuy rằng đây chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng Thất Danh hoàn toàn không dám mạo hiểm. Chung quy ông ta cũng biết trò chơi này huyền ảo cỡ nào, lỡ như trở thành sự thật thì phải làm sao?

Nhưng Băng Phong quá mức hùng hổ nên Thất Danh hoàn toàn không biết phải ứng phó như thế nào. Thế là ông ta suy nghĩ rồi nói: "Băng tộc trưởng, thế này đi, để ta đi giết hai người kia giúp ngài trước rồi lại trở về trao đổi việc này, ngài thấy thế nào?"

Nghe vậy, Băng Phong im lặng một lát rồi gật đầu. Sau đó thân hình hắn ta chợt lóe lên, xuất hiện đằng sau Thất Danh rồi vỗ lên lưng ông ta.

"Ta đã đưa Phệ Tà Trùng vào trong linh hồn của ngươi. Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì ta sẽ lấy nó ra cho ngươi. Không thì bảy ngày sau, linh hồn của ngươi sẽ bị Phệ Tà Trùng gặm nhấm, nhất định phải chết."

Sau khi Băng Phong vừa dứt lời, Thất Danh chợt cảm thấy phần lưng đau đớn như bị bỏng vậy. Sau đó lời nhắc nhở trong game xuất hiện.

[Trò chơi nhắc nhở: Bạn đã bị Phệ Tà Trùng xâm nhập, linh hồn đang bị ký sinh…]

[Trò chơi nhắc nhở: Ký sinh thất bại, Phệ Tà Trùng đang dần tử vong. Thời gian tử vong đếm ngược 10 phút…]

Thấy hai lời nhắc nhở này, Thất Danh không khỏi lộ vẻ kỳ lạ, nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của Băng Phong, trong lòng ông ta chợt xấu hổ.

"Sao hả? Có cảm thấy linh hồn đau đớn như bị lửa đốt không? Loại đau đớn này vẫn còn nhẹ đấy. Chỉ cần ngươi nhanh chóng giết chết hai đứa kia rồi cầm thủ cấp của chúng tới gặp ta thì ta sẽ lấy ra cho ngươi. Không thì cơn đau sẽ càng ngày càng tăng mạnh, đến lúc đó ngươi tha hồ mà chịu!"

Thất Danh gật đầu với vẻ mặt kỳ dị, nhìn thời gian đếm ngược trên giao diện, ông ta vội nói:

"Băng tộc trưởng, thế thì ta không lãng phí thời gian nữa. Ta sẽ xuất phát ngay lập tức để mang thủ cấp của hai người kia đến đây!"

"Được! Ta đưa ngươi ra ngoài trước vậy!" Nói rồi thân hình Băng Phong chợt lóe lên cầm lấy vai Thất Danh, dẫn ông ta bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài thôn Băng Tuyết.

Sau khi rơi xuống đất, Thất Danh lập tức ôm quyền với Băng Phong: "Băng tộc trưởng, cáo từ!"

Băng Phong ngạo nghễ gật đầu, thân hình lại bay lên không trung trở về trong thôn.

Sau khi Băng Phong rời đi, Thất Danh quyết đoán mở U Minh Quỷ Bộ ra rồi vắt chân chạy như điên ra khỏi Vực Sâu Lạnh Giá.

Phệ Tà Trùng sắp chết rồi, đến lúc đó ông ta sợ Băng Phong sẽ cảm ứng được mà lại bắt lấy ông ta nên quyết đoán lựa chọn nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi này.

Dưới tốc độ tăng 500%, Thất Danh trong trạng thái quỷ thể nhanh chóng lướt đi trên trời băng đất tuyết như ảo ảnh mơ hồ.

Mười phút trôi qua…

Trong đầu Thất Danh vang lên lời nhắc nhở: [Trò chơi nhắc nhở: Phệ Tà Trùng đã tử vong!]

Cùng lúc đó, Băng Phong đang đứng trên đỉnh núi băng giá thưởng thức khắc băng thì bỗng chấn động, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn. Hắn ta bay vụt lên không trung, nhanh chóng lao ra khỏi Vực Sâu Lạnh Giá.

Ngay vừa rồi hắn ta cảm nhận được Phệ Tà Trùng đã chết. Hắn ta không rõ Thất Danh đã làm bằng cách nào. Nhưng lúc này, hắn ta nhất quyết không thể để Thất Danh chạy ra khỏi Vực Sâu Lạnh Giá được, không thì sao hắn ta có thể cam đoan Thất Danh sẽ làm theo đúng lời hứa chứ.

Lúc này Thất Danh đã chạy tới biên giới của Vực Sâu Lạnh Giá. Nhìn thế giới bên ngoài chỉ còn cách chưa đầy trăm mét, Thất Danh lại tăng tốc độ tháo chạy.

"Ngươi dám chạy ư!" Lúc này, một tiếng gầm vang lên từ đằng sau.

Nghe thấy tiếng rống giận dữ đó, Thất Danh chạy nhanh hơn nữa.

Ngay tại lúc Thất Danh chạy ra biên giới thì Băng Phong cũng đồng thời xuất hiện ở biên giới.

Nhìn Thất Danh còn đang tiếp tục chạy như điên về phía trước, Băng Phong bỗng dừng lại.

Sắc mặt Băng Phong vô cùng khó coi khi thấy tuyến đường bông tuyết màu lam cách ly Vực Sâu Lạnh Giá với thế giới bên ngoài. Hắn ta phản xạ muốn bước chân qua, nhưng khi giơ chân đến giữa chừng thì nhanh chóng rụt lại.

Chỉ cần cho hắn ta thêm mấy giây thì hắn ta tin chắc rằng mình có thể bắt Thất Danh trở về. Nhưng hắn ta biết cái giá phải trả nếu dám rời khỏi Vực Sâu Lạnh Giá.

Lần trước, vị kia chỉ cảnh cáo hắn ta là sẽ đánh gãy chân thôi. Nếu lần này hắn ta dám thật sự bước ra ngoài thì không phải chỉ gãy chân mà thôi. Theo những gì hắn ta biết về Bắc Minh thì hắn ta thật sự sẽ bị giết chết.

"Aaaaa!" Giờ phút này, Băng Phong sắp tức điên lên rồi. Hắn ta không nhịn được gào lên.

Theo tiếng thét của hắn ta, từng mũi băng nhọn hoắt đột ngột mọc lên từ mặt đất biến cả khu vực này thành cũi băng.

Nghe thấy tiếng hét đằng sau, Thất Danh không nhịn được quay đầu nhìn xem thì thấy Băng Phong chỉ đứng ở xa nhìn ông ta bằng ánh mắt căm hận chứ không đuổi theo.

Điều này khiến Thất Danh rất khó hiểu. Nhưng ông ta vẫn dừng chân, xoay người quan sát với vẻ tò mò.

"Ngươi quay lại đây cho ông!" Băng Phong gầm lên nhìn Thất Danh.

"Ngươi không thể ra được à?" Thất Danh tò mò hỏi.

"Ngươi có vào đây không hả?" Băng Phong không đáp lại mà chỉ phẫn nộ quát lên.

"Không vào!"

Sau khi biết Băng Phong không thể đi ra, Thất Danh lập tức bĩnh tĩnh lại, cười phá lên.

"Đồ vong ơn bội nghĩa! Ngươi có truyền thừa đó đều là do ta cho ngươi!" Băng Phong nhìn ông ta bằng ánh mắt tràn đầy căm hận.

"Ngươi đánh lão hủ một trận, lão hủ lấy một phần truyền thừa của ngươi, coi như là huề nhau vậy. Huống chi hai người mà ngươi đã nói có ơn với lão hủ, sao có thể lấy oán trả ơn được?" Thất Danh nói với vẻ trịnh trọng.

Nghe vậy, Băng Phong thậm chí tức đến mức muốn hộc máu. Hóa ra lằng nhằng cả buổi, bọn nó là cùng phe với nhau, cả đám đều tới đây lừa gạt truyền thừa của mình. Thế này thì vô liêm sỉ quá thể rồi!

"Rốt cuộc ngươi có vào hay không hả?"

"Không vào!"

"Ngươi có tin bản tôn sẽ đi ra đánh chết ngươi không hả?"

"Không tin!"

"Được lắm! Một khi đã thế thì bản tôn sẽ bắt giữ ngươi ngay bây giờ!"

Băng Phong tức điên người, nhấc chân lên muốn đạp ra bên ngoài ngay lập tức. Nhưng chân còn chưa chạm đất thì hắn ta đã nhanh chóng rụt lại, sau đó quay đầu nhìn trái nhìn phải một lát như thể đang coi thử có ai xuất hiện không.

Sau khi xác định không có người nào, hắn ta lại giơ chân lên thò ra một nửa, sau đó lại nhanh chóng rụt về.

Thất Danh: "…"

Dáng vẻ của Băng Phong khiến Thất Danh nhớ tới một tấm ảnh mà những người chơi đăng trên diễn đàn.

Điên cuồng thăm dò bên bờ vực sống còn.jpg.

Dáng vẻ hiện giờ của Băng Phong vô cùng giống với bức ảnh đó.

Sau khi thăm dò như thế khoảng năm sáu lần, Băng Phong chợt cắn răng, thân hình vượt qua giới tuyến chạy về phía Thất Danh.

Thất Danh thoáng cả kinh, vội xoay người bỏ chạy.

Đằng sau, nụ cười của Băng Phong dần dần dữ tợn…

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang lên, Băng Phong bị đánh bay ngược về Vực Sâu Lạnh Giá với tốc độ nhanh gấp ba lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status