Tôi mộng giữa ban ngày

Chương 29: Em có muốn nói chuyện yêu đương với nữ sinh không?


Trước kia lúc ông làm giáo viên bộ môn, cũng thường xuyên thấy có giáo viên chủ nhiệm lo âu đến không yên. Có lúc nói với ông, "trong lớp có nam sinh nào đó với nữ sinh nào đó quan hệ quá mức thân mật rồi", "một hai đứa yêu sớm rồi", Lưu Phúc Giang cũng cảm thấy chuyện đó rất bình thường.

Thời niên thiếu mười sáu mười bảy tuổi, có ai chưa từng nảy mầm chứ. Nhớ năm đó ông cũng thầm mến cô hoa khôi nhỏ trong lớp, dù rằng đến lúc tốt nghiệp cũng chưa từng mặt dày nói với người ta hơn ba câu.

Nhưng khi hiện tại đã làm chủ nhiệm lớp, Lưu Phúc Giang thực sự nghiêm nghiêm túc túc suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy đã có thể hiểu được.

Tựa như thấy con cái nhà mình đã có đối tượng động tâm, vừa mừng rỡ vừa mất mát vừa âu lo, phân vân giữa ngăn cản và không ngăn cản. Trong chốc lát, vị giáo viên nhân dân đã dạy học hai mươi năm này thế mà lại có chút ngỡ ngàng không biết phải làm sao.

Ông sững sờ đôi lát, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, reload một cái, ấy vậy mà lại thấy chủ topic này phát một đoạn video nho nhỏ.

Ông ấn vào xem, bên trong sân vận động âm thanh huyên náo, xa xa có thể trông thấy thiếu niên đang chống trên đệm và thiếu nữ ngồi xổm bên cạnh cậu. Video đó cách một khoảng rất xa, không thấy rõ biểu cảm hai người.

Lưu Phúc Giang híp mắt, đầu cũng sắp dán vào điện thoại di động rồi, hết lần này đến lần khác xem đoạn video kia ba bốn lần, xoay ngang xoay dọc thế nào cũng không thể nhìn ra bất kỳ hương vị "Hạnh phúc" nào xung quanh Thẩm Quyện.

Đổi lại là bạn học chung quanh đều trông giống như rất sợ, cách xa hai mét.

Lưu Phúc Giang thở dài, tắt video.

Lâm Ngữ Kinh này suy cho cùng vẫn là con gái, da mặt cũng mỏng, một giáo viên nam như ông, cũng chỉ có thể tìm Thẩm Quyện tâm sự trước đã.

*

Sau giờ học, Hà Tùng Nam ngựa không ngừng vó thẳng tiến đến cửa ra vào sân vận động.

Lầu học phía bắc kia của khối 12 cách sân vận động không xa, lúc cậu tới đây Thẩm Quyện đang đi ra ngoài. Trên trán thiếu niên phủ một tầng mồ hôi mỏng, tóc mai hơi ẩm ướt, nhìn cậu một cái, đi về hướng phòng nước bên kia.

Hà Tùng Nam cũng không nói lời nào đi theo cậu, đi đến trước bồn nước, nhìn Thẩm Quyện vặn vòi nước, vốc nước lạnh vỗ vào mặt.

Hà Tùng Nam tựa vào trước bồn nước, không chớp mắt nhìn cậu.

Thẩm Quyện ngẩng đầu lên, tắt vòi nước, xoay đầu sang: "Cậu có chuyện gì đấy."

Hà Tùng Nam cười sung sướng nhìn cậu: "Đến xem vẻ mặt hạnh phúc của Quyện gia như thế nào, " Cậu ta soi mói cậu từ trên xuống dưới, ngoác miệng nói, "Sao thế này, bộ lọc kính của chủ topic có hơi dày đó, sao tôi một chút cũng không thấy niềm hạnh phúc của cậu ở đâu hết vậy."

Thẩm Quyện không nói gì, dùng ánh mắt biểu thị chất vấn "Cậu bị ngu à?".

"Không đâu, tôi rất nghiêm túc đấy nhé. Đại ca, cậu có biết bây giờ bạn cùng bàn nhỏ của cậu đang rất nổi tiếng ở trường chúng ta không?" Hà Tùng Nam nói.

"Không biết." Thẩm Quyện vô cùng không phối hợp nói.

Hà Tùng Nam không bị ảnh hưởng tẹo nào: "Cậu biết vì sao cô ấy nổi tiếng không?"

Lần này Thẩm Quyện thậm chí không buồn phản ứng với cậu ta, trực tiếp đi về phía quầy bán đồ ăn vặt.

Hà Tùng Nam kiên cường bất khuất theo sát cậu: "Vì cậu đấy, đại ca. À không phải, cái này thật ra không phải do tôi nói đâu người anh em, cậu chọc ghẹo em gái cũng đâu cần ngang nhiên thế chứ. Cậu ở phòng thi làm hàng loạt mấy hành động ghê tởm kia làm gì? Hai người còn là bạn cùng bàn nữa phải không? Cậu không sợ giáo viên của cậu chuyển hai người ra xa à, " Hà Tùng Nam nhìn Thẩm Quyện đi vào quầy bán quà vặt, "Đến lúc đó một người ở đầu phòng học này một người ở đầu phòng học kia, cho hai cậu ngồi ở hai góc đối diện nhìn nhau từ xa, cậu sẽ khóc cho mà xem."

Động tác Thẩm Quyện khựng một chút, lấy ra một lon coca ướp lạnh từ tủ lạnh nhỏ: "Tôi không có chọc ghẹo em gái."

"Mẹ nó cậu không có cái rắm! Cậu đừng tưởng đám người phòng thi cuối đều mù! Người ta chỉ là không muốn học tập, không phải đần độn, " Hà Tùng Nam khinh bỉ cậu, nhìn nhìn coca trong tay cậu, lại nhịn không được thối miệng nói, "Uống ít chút đi, coca triệt tinh, đừng để vất vả lắm mới thoát khỏi nhãn hiệu lãnh cảm, mà kết quả lại nhảy ra vấn đề mới do uống coca, có thể chú ý chút đỉnh vì hạnh phúc của em gái Lâm nhà cậu không hả?"

Thẩm Quyện mặt không cảm xúc xoay đầu lại, hất hất cằm: "Xoay người lại."

"Làm gì? Đằng sau tôi có gì hả?" Hà Tùng Nam vừa nói, vừa xoay người lại, đưa lưng về phía cậu, "Tôi nói thật đấy không đùa đâu, anh họ con cả dì Hai tôi uống coca mười năm, bây giờ —— "

Hà Tùng Nam hơi rống lên: "Liệt! Dương! Rồi!! Cậu tin nổi không Quyện gia —— "

Thẩm Quyện một phát đá bộp vào mông cậu ta.

Hà Tùng Nam lảo đảo một chút, nhào lên phía trước, thiếu chút nữa đâm đầu vào tủ lạnh, khó khăn lắm mới ổn định cơ thể, vịn được tay vào mép cửa tủ lạnh: "Mẹ kiếp ——" Hà Tùng Nam còn chưa kịp xoay người, lại bị đạp thêm một phát.

Hà Tùng Nam phẫn nộ rồi, cậu ta cảm thấy làm huynh đệ với tên này thật sự quá oan uổng, thật lòng thật dạ nhắc nhở cậu ta mà còn bị đánh.

Lúc cậu đang nghĩ ngợi xem có cần phải đánh cho Thẩm Quyện một trận không, có một nam sinh mặc đồng phục lớp 11 đi đến quầy bán quà vặt, sau khi trông thấy Thẩm Quyện thì sửng sốt một chút, đi tới: "Ừm, bạn học Thẩm Quyện?"

Thẩm Quyện ngoái đầu lại.

Lý Lâm hắng giọng một cái, hiện tại cậu ta được xem là một trong số ít người từng nói chuyện hơn năm câu với Thẩm Quyện, thành tích vĩ đại chói lóa này mang đến cho cậu ta một dũng khí cực kỳ lớn, vì vậy cậu ta chủ động lấy lòng, cung cấp tình báo: "Tớ vừa mới tới văn phòng sinh vật, nghe thấy chủ nhiệm lớp 5 nói chuyện của cậu với lão Giang á."

Thẩm Quyện hất hất mày.

"Nói cậu với Lâm Ngữ Kinh, manh mối không rõ, muốn chuyển hai người ra hay sao ấy, " Lý Lâm thấp giọng nói, "Lão Giang có thể sẽ tìm cậu nói chuyện."

Thẩm Quyện trầm mặc vài giây, nói câu "Cảm ơn".

Lý Lâm được sủng mà sợ, vội vàng khoát tay: "Không có gì, tớ, chính là người thích phục vụ bạn học vì chính nghĩa của tình bạn."

Tuy Hà Tùng Nam cảm thấy chuyện này chỉ là sớm muộn thôi, nhưng cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, hai cái tên đứng đầu khối, hơn bảy trăm điểm, không có gì ngoài ý muốn thì có thể lọt vào tốp hạt giống cho danh hiệu thủ khoa của tỉnh, nhà trường chắc chắn sẽ không để cho hai người họ xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Tuy rằng Thẩm Quyện vừa mới đạp cậu hai cú.

Nhưng biết làm sao đây, cậu chính là một người anh em chí cốt như vậy đấy.

Hà Tùng Nam nhanh chóng kịp phản ứng, xoay người túm lấy cổ tay Thẩm Quyện kéo tới trước một phát. Thẩm Quyện đại khái còn đang suy nghĩ chuyện Lý Lâm vừa nói, có chút thất thần, một tay cầm coca, cơ thể nghiêng về trước, cậu hồi thần, vô thức giơ tay chống vào tủ lạnh để đứng vững.

Vang một tiếng "Ầm" nhỏ.

Hà Tùng Nam đứng tựa lưng vào tủ lạnh, Thẩm Quyện cao hơn cậu ta một chút, một tay chống cửa tủ, cúi đầu xuống, không nhìn thấy biểu cảm.

Đang là thời điểm hết tiết, trong quầy bán quà vặt có không ít học sinh. Thấy một màn như vậy, cả tập thể đều tan chảy.

Toàn bộ quầy quà vặt lặng ngắt như tờ.

Tủ, tủ đông*.

Bá chủ trường học quả là thích chống* người nha!

(*) Tủ đông là 柜咚. Chống người (chống = đông) là 咚人. Tác giả chơi chữ, trong hai từ trên đều có chữ "Đông" – "咚".

Dùng từ chống người thật ra có hơi gượng gạo (nó kiểu như kabe-don í) nhưng t đặt vậy để khớp với từ "chống bàn" – "桌咚"" ở chương trước.

Nhưng vấn đề là tại sao bây giờ lại nam chứ!!

Còn không giới hạn nam nữ sao??

Thẩm Quyện cũng không kịp phản ứng.

Hà Tùng Nam vẻ mặt thấy chết không sờn, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được nói: "Người anh em, giúp cậu tới đây thôi đấy."

Thẩm Quyện: "..."

*

Hà Tùng Nam một đường chạy như điên về phòng học, cảm giác một giây sau đợi Thẩm Quyện kịp phản ứng, mình có thể sẽ bị đánh tơi bời.

Thẩm Quyện có thể thích con gái thật không dễ dàng gì.

Tuy rằng lúc này Hà Tùng Nam cũng không biết cậu rốt cuộc có thích hay không, đến mức độ nào, nhưng ít nhất, cậu ta đối xử với em gái Lâm này không giống người khác.

Chạy đến cửa phòng học, cậu chống đầu gối thở "Hồng hộc hồng học", đột nhiên cảm giác bản thân hệt như một anh hùng giấu kín công danh.

Hà Tùng Nam dựa vào cửa đứng một lát, vừa thở dốc vừa quay về chỗ ngồi, cậu giở điện thoại ra, mở Baidu Tieba của trường.

Quả nhiên, ba phút trước vừa ra lò một bài viết, tươi mới nóng hổi.

Hà Tùng Nam ngồi tại chỗ ngồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười nắc nẻ như kẻ thần kinh.

Từ Như Ý đang phát sách bài tập, đi ngang qua chỗ cậu, bị dọa sợ hết hồn.

Hà Tùng Nam tâm tình rất tốt, xoay đầu chào hỏi cô: "Tiểu Cà Lăm, chào buổi chiều."

Từ Như Ý nhìn cậu, sợ hãi lui về sau.

Hà Tùng Nam nhớ lại, lần trước ở tiệm bún gạo, lúc thấy bọn Lý Thi Kỳ bắt nạt cô, nói cô cà lăm, thiếu nữ cúi thấp đầu nức nở.

Cậu ngẩn người, vội vàng nói xin lỗi: "A, thật sự xin lỗi nha, tôi không có ác ý, tôi cũng không phải chê cười cậu, cậu đừng tức giận nha."

Từ Như Ý lắc đầu.

Hà Tùng Nam chỉ chỉ bài tập trong ngực cô: "Tôi giúp cậu phát?"

"Không... cần." Từ Như Ý nhỏ giọng nói, ôm một chồng sách bài tập cực dày rời đi, vừa đi hai bước, Hà Tùng Nam gọi cô: "Này! Tiểu —— Như Ý!"

Ba chữ Tiểu Cà Lăm sắp thốt ra, cậu nhanh chóng kịp phản ứng, vội vàng sửa miệng.

Trong phòng học, vài người cách khá gần đây yên tĩnh một cái, ngoái đầu sang.

Từ Như Ý xoay người, mặt đỏ lên, hoảng sợ nhìn cậu.

Hà Tùng Nam không để ý, hỏi cô: "Có phải cậu và Lâm Ngữ Kinh có quan hệ rất tốt không?"

Từ Như Ý nghe được tên Lâm Ngữ Kinh, mắt sáng rực lên, gật đầu, lại lắc đầu, có chút mất mác: "Tôi, chưa phải, quan hệ tốt, với cô ấy, còn cô ấy... chắc là không quen...tôi."

Hà Tùng Nam nghe không hiểu những thứ cong cong quẹo quẹo của cô gái nhỏ này, quan hệ tốt chính là quan hệ tốt, tại sao còn phải phân rõ cô ấy với cậu cậu với cô ấy chứ.

Cậu cười híp mắt nhìn cô: "Cậu có muốn đi ra ngoài chơi với cô ấy không?"

*

Thẩm Quyện trở về phòng học, vừa mới ngồi xuống, đã bị Lưu Phúc Giang gọi đến văn phòng.

Lâm Ngữ Kinh ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu một cái.

Biểu cảm của Thẩm Quyện có chút khác thường, thế mà lại phức tạp đến cả Lâm Ngữ Kinh cũng nhất thời khó phân biệt được cậu rốt cuộc đang có tâm tình gì.

Thật ra Lâm Ngữ Kinh vốn cũng không hề tức giận với Thẩm Quyện, cô chỉ là cảm thấy vừa mất mặt vừa lúng túng, không muốn nói chuyện với cậu. Nhưng hôm nay cả hai đã ầm ĩ ra như vậy, cô cũng không còn cảm giác gì nữa rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy tính khí của Thẩm Quyện thật là tốt, nếu có một người ngồi xổm bên cạnh cô liên tục gõ đầu cô như thế, đoán chừng cô đã ấn lấy đầu người kia nện lên nền đất rồi có lẽ.

Lâm Ngữ Kinh lại bắt đầu nghĩ lại xem mình có phải đã quá phận không.

Cô há to miệng, nhỏ giọng hỏi: "Tôi đánh đau lắm hả? Tôi nói rõ trước nha, tôi tuyệt đối không phải cố ý, " Lâm Ngữ Kinh giấu đầu lòi đuôi, "Tôi cũng không phải là vì trút giận, tất cả là do giáo viên thể dục bảo tôi làm."

"Ừ, cậu không phải, " Thẩm Quyện có chút buồn cười nhấc mắt lên, "Không đau, không có cảm giác gì."

"Vậy là cậu gặp phải chuyện gì rồi hả?" Lâm Ngữ Kinh cân nhắc tìm từ, "Vẻ mặt của cậu như là bị người ta quấy rối vậy."

"..."

Thẩm Quyện dựa ra sau, nhướng mày nhìn cô: "Bạn cùng bàn nhỏ, bây giờ lá gan của cậu lớn quá nhỉ, đã dám nói như vậy với anh trai giang hồ hả?"

Lâm Ngữ Kinh phồng má, giương mắt lên, không nói chuyện.

Thẩm Quyện khựng một chút, tựa hồ như đang tự hỏi: "Cậu có thấy không..."

"Hửm?" Lâm Ngữ Kinh sáp lại gần cậu, "Có thấy không cái gì?"

"Không có gì, " Thẩm Quyện biếng nhác cười một cái, đứng dậy, "Tôi đi ra ngoài."

Cậu chỉ nói một nửa, Lâm Ngữ Kinh khó chịu vô cùng, người không nhúc nhích, trừng mắt với cậu: "Cậu nói cho xong đã, có thấy không cái gì?"

Thẩm Quyện đưa tay, khẽ vỗ nhẹ đỉnh đầu quả dưa của cô: "Về sẽ nói cho cậu."

*

Lưu Phúc Giang vẫn luôn rầu rĩ không biết làm sao để nói chuyện này với Thẩm Quyện, đứa bé Thẩm Quyện này bình thường quá yên tĩnh, trước đây ông vốn không biết chuyện của cậu, về sau có lần cùng chủ nhiệm trước kia của Thẩm Quyện hàn huyên, nghe nói một chút.

Đứa bé như vậy, sẽ vui lòng chuyển chỗ sao? Để em ấy cùng một bàn với nam sinh?

Lưu Phúc Giang thở dài, vừa tự hỏi đôi lát xem mở miệng thế nào, vừa máy móc mà reload Baidu Tieba.

Đầu trang nhảy ra một bài viết mới.

[Nổi bật] Lão đại chia tay rồi thực sự nện các các các đồng chí!!!

Tay Lưu Phúc Giang lại run lên, bấm vào, chủ topic đăng một tấm hình, thiếu niên cao lớn mặc đồng phục đứng trong quầy bán quà vặt, một tay chống lên tủ lạnh. Một nam sinh khác dựa vào cửa tủ lạnh, hai người đứng mặt đối mặt với nhau.

Trông còn rất trái tim thiếu nữ đấy.

Chẳng qua người kia cũng là nam sinh.

Hả?

Cũng là nam sinh?

Chủ topic: [Chủ topic vừa xem hết "luyến tình thực nện" kế bên, cảm thấy tâm tình hiện giờ không ổn định lắm, chủ topic chỉ là đến quầy bán quà vặt mua kem đá ăn, chọn mùi vị được một nửa thì lão đại vào, cùng người bạn tốt chí cốt của cậu ta. Bình thường cũng hay gặp bọn họ đi chung với nhau trong trường, chủ topic cũng không để ý lắm, chỉ lặng lẽ thưởng thức nhan sắc quý báu của bạn học Thẩm, ừm, bạn chí cốt của cậu ta cũng rất đẹp trai.

Cái này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là hai người kia đang nói chuyện với nhau, lão đại bỗng nhiên đạp bạn chí cốt một cái... Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là sau khi cậu đạp xong, chủ topic quay đi tính tiền, vừa ngoảnh đầu một cái, lão đại đã chống bạn chí cốt lên vách tường rồi...

Chuyện này quan trọng nha!! Chủ topic cảm thấy luyến tình* của bạn học Thẩm thoáng một cái trở nên khó bề phân biệt rồi!!!]

(*) Tình cảm lưu luyến

Lưu Phúc Giang: "..."

Lưu Phúc Giang vừa bắt đầu còn xem không hiểu.

Ông liên tục xem ba lần, cuối cùng cảm thấy tam quan của mình có chút thay đổi.

Cho tới bây giờ ông chưa từng xem diễn đàn Baidu Tieba của trường gì đó, đây chính là lần đầu xem. Lưu Phúc Giang chợt phát hiện, lúc mới khai giảng mình chỉ xem những quyển sách kia, vẫn là chưa đủ toàn diện.

Trẻ nhỏ bây giờ không giống thời của ông chút nào.

Trẻ nhỏ bây giờ đều... Chuyện kinh khủng gì thế này?

Giáo viên nhân dân Lưu già nua cảm thấy nhận thức của mình đã bị đánh sập, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quyện đã gõ cửa tiến vào.

Lưu Phúc Giang ngẩng đầu, điện thoại đặt trên mặt bàn, phía trên vẫn là tấm hình kia.

Thẩm Quyện đi tới, cúi đầu xuống, thấy ngay cái đang mở kia, bức ảnh của cậu và Hà Tùng Nam.

Khóe miệng Thẩm Quyện co rút, xoay đầu nhìn Lưu Phúc Giang.

Thầy giáo Lưu vẫn chưa hồi phục tinh thần, có chút hoảng hốt nhìn cậu. Ông luôn cảm thấy mình là một giáo viên tiến bộ, tuyệt đối tôn trọng bất cứ sự lựa chọn nào của học trò, nhưng trong lúc nhất thời, ông vẫn có chút không kịp phản ứng.

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, trừng ba phút.

Mắt thấy còn phải đi học, Thẩm Quyện cúi đầu, cuối cùng mở miệng: "Thầy tìm em?"

Lưu Phúc Giang đột nhiên hồi thần: "A, đúng, đúng đúng, thầy tìm em mà nhỉ, thầy tìm em..." Lưu Phúc Giang đắn đo. Thật ra ông cảm thấy có rất nhiều chuyện đều là tin đồn thất thiệt, vẫn phải hỏi người trong cuộc tình hình thật sự.

Nhưng mà cái này làm sao hỏi, cũng là việc cần có kỹ thuật.

Lần đầu tiên Lưu Phúc Giang nhận thấy hóa ra làm chủ nhiệm lớp lại khó khăn như vậy.

Thẩm Quyện kiên nhẫn mà bình tĩnh chờ, không có biểu cảm gì.

Lưu Phúc Giang khốn khổ gãi gãi đầu: "Thầy chính là muốn hỏi thử..."

Ông uyển chuyển mà thăm dò: "Thẩm Quyện à, em có muốn nói chuyện yêu đương với nữ sinh không?"

"..."

Thẩm Quyện cảm thấy, chiêu này của Hà Tùng Nam thật đúng là thắng vì đánh bất ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status