Tôi mộng giữa ban ngày

Chương 44: Lẳng lơ không giới hạn


Thi đấu bóng rổ cũng được xem là một hoạt động lớn, kết thúc cái này thì học kỳ sau sẽ không còn hoạt động giải trí nào được nhà trường chính thức tổ chức nữa. Mức độ coi trọng của mọi người có thể sánh với đại hội thể thao.

Mượn lời của Lý Lâm mà nói: "Đại hội thể thao thì có cái gì? Chỉ là ngồi ở chỗ đó ăn ăn uống uống nhìn đám kiện tướng thể thao tuôn mồ hôi trên đường chạy nóng rực. Đấu bóng rổ không giống nha, nam sinh và nữ sinh cùng nhau chơi thả phanh. Nam sinh chơi bóng thuận tiện phát tán chút mị lực của mình một chút, nữ sinh xem nam sinh mình thích ra vẻ ngầu lòi."

—— lúc nói câu này, cậu còn chưa xác định phải xuất chiến vào hàng ngũ chính thức của đội toàn bộ của lớp 10.

Lâm Ngữ Kinh cẩn thận nhớ lại một hồi, phát hiện điều Lý Lâm nói quả thật có đạo lý. Hồi cô học lớp mười, nữ sinh cùng lớp kéo cô đến xem thi đấu bóng rổ lớp mười một. Trên khán đài bao quanh sân bóng rổ tầng tầng lớp lớp, bốn phía toàn là người. Lục Gia Hành khi đó làm đội trưởng, không biết đã thu hoạch bao nhiêu trái tim nhỏ [♥] của đám học muội.

Vào thời điểm diễn ra đại hội thể thao, Văn Tử Tuệ cũng tham gia thi tiếp sức. Hơn nữa lúc lớp 7 nói người lớp 10 đụng vào làm bọn họ rơi mất gậy, Văn Tử Tuệ là người đầu tiên không nghe nổi mà lao ra. Cô phẫn nộ đến cực điểm, thành lập đội cổ vũ hùng mạnh.

Thành viên của đội gồm ba người, lần lượt là cô ấy và lớp phó môn tiếng Anh, lớp phó môn ngữ văn.

Lâm Ngữ Kinh là một thể loại cực kỳ không có tinh thần vì tập thể. Do vậy khi Văn Tử Tuệ tìm tới cô, Lâm Ngữ Kinh không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

Văn Tử Tuệ vốn vẫn có chút sợ khi tìm đến, bởi ân oán giữa cô và Lâm Ngữ Kinh lù lù ngay trước mắt. Nhưng vì lớp 10, vì tập thể, Văn Tử Tuệ không bận tâm: "Bạn học Lâm, trước tiên chúng ta không nói tới thi đấu bóng rổ, cậu thử xem xem trong bất cứ loại hình thi đấu nào, có phải đều có đội cổ động viên không?"

"Thi cử á, mọi người chỉ cần ngồi tại chỗ yên lặng làm đề thi." Lâm Ngữ Kinh nói.

"..." Văn Tử Tuệ cũng không nhụt chí: "Thi cử và thi đấu không giống nhau, liên quan đến đến vinh dự của tập thể lớp chúng ta. Tôi đi hỏi lớp 8 lớp 9 kế bên rồi, các cậu ấy cũng có đội cổ động viên, đều có rất nhiều người, lớp chúng ta cũng không thể ít được."

Cô ấy giày vò quả thực chẳng khác gì ủy viên thể dục lúc trước, đứng ngay bên cạnh bàn kiên trì nói không ngớt. Lâm Ngữ Kinh mặt không cảm xúc nhìn cô ấy, hù dọa: "Bạn học Văn, chuyện lần trước tôi còn chưa tha thứ cho cậu đâu. Cậu coi chừng tôi tâm trạng không tốt quay lại tính sổ với cậu đấy."

Cô nói xong, xòe tay về phía cô ấy.

Vết xước trên hai lòng bàn tay còn chưa khép lại. Trên vết thương kết một tầng vảy mỏng, rụng mất một nửa.

Văn Tử Tuệ nhìn vảy trên tay cô mà ngẩn người. Tay Lâm Ngữ Kinh rất đẹp, vừa trắng vừa gầy, ngón tay dài nhỏ, đường vân lòng bàn tay sạch sẽ. Hai miếng vảy màu nâu nhạt xuất hiện cực kỳ phá hoại vẻ đẹp tổng thể.

Không biết nên hình dung cảm giác đó thế nào, có lẽ là hổ thẹn.

Văn Tử Tuệ từ nhỏ đến lớn, thật ra cũng không có tâm tư xấu xa, chỉ là quen được nuông chiều. Lúc đó cô ấy chẳng qua là nhìn Lâm Ngữ Kinh có hơi khó chịu, đố kị, hơn nữa lại cảm thấy cô giả tạo, va vào một phát.

Bây giờ nhìn thấy bởi vì cô mà vết thương này còn chưa lành, liền cảm thấy mình lúc đó thật đúng là đứa ngốc.

Văn Tử Tuệ cúi đầu thật thấp, thật không nỡ nhìn lại: "Ai, xin lỗi, tôi thật... tôi lúc đó có lẽ đầu óc bị hỏng rồi, xin lỗi..."

Lâm Ngữ Kinh há miệng: "... Tôi không phải ý này, tôi đã sớm tha thứ cậu."

Văn Tử Tuệ không lên tiếng.

Xoắn xuýt vài giây, Lâm Ngữ Kinh thở dài, "Đội cổ vũ phải làm gì?"

Văn Tử Tuệ ngẩng đầu lên, mắt sáng rực: "Chỉ cần gia tăng tinh thần là được. Chúng ta hiện tại chỉ có bốn người." Cô ấy đã ngầm thừa nhận cô gia nhập, "Thêm cậu là bốn, đến lúc đó tôi lại huy động thêm."

Lâm Ngữ Kinh lại than: "Đời này tôi chưa bao giờ có thời khắc hi sinh vì tập thể như thế."

Văn Tử Tuệ nói tiếp với cô chuyện đội cổ vũ. Chuông vào học vang lên, Thẩm Quyện từ trong hành lang đi vào. Văn Tử Tuệ lùi về sau hai bước lớn: "Vậy nhé, trước tiên chỉ như vậy." Cô ấy dừng một chút, ngó ngó tay cô, "Tay cậu bây giờ còn đau không? Cuối tuần này để tôi về bảo mẹ hầm cho cậu chút canh, đựng trong bình giữ nhiệt đem tới. Phòng ngủ của cậu có phải là ngay kế bên tôi không?"

Lâm Ngữ Kinh vô cùng không am hiểu cách ứng đối loại thiện ý đột ngột xuất hiện này, vội vã phất tay áo một cái: "Không cần, không cần đâu, tôi sắp lành rồi, đừng phiền phức."

Thẩm Quyện nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Vương khủng long cầm giáo án đi vào phòng học, đứng trước bục giảng gõ gõ mặt bàn: "Còn lải nhải lải nhải gì nữa, vào học rồi các đại ca. Chuông vào học đánh xong nửa giờ rồi không nghe thấy sao? Văn Tử Tuệ em đừng có đứng đó nói chuyện với đám chị em của em nữa, giờ giải lao nói chưa đủ à? Em muốn ngồi chung một chỗ với Lâm Ngữ Kinh đến thế thì chuyển ghế của em tới đây ngồi đi. Không thì thương lượng với Thẩm Quyện một chút, hai em đổi chỗ."

Văn Tử Tuệ nhìn Thẩm Quyện một thoáng. Lúc trước cô bị Thẩm Quyện chính chính đáng đáng dọa cho một phen. Dù rằng cả quá trình thái độ của nam sinh nom đều bình tĩnh hờ hững, thậm chí còn hết sức lễ độ. Thế nhưng không biết vì sao, chính là khiến người ta nảy sinh một loại ảo giác: Dám nói không một cái ông đây liền giết chết mợ mày.

Văn Tử Tuệ khẽ rụt vai, chạy về đến chỗ của mình ngồi xuống.

Trong tuần lễ có thành tích này, chủ yếu chính là giảng bài thi. Lần này đề mỗi môn đều khó hơn đề thi tháng không ít. Câu vật lý cuối cùng Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc vẫn làm sai, Vương khủng long giảng một nửa, Lâm Ngữ Kinh đã hiểu, viết ra đáp án chính xác.

Viết xong cô quay đầu, liếc mắt nhìn phiếu trả lời của Thẩm Quyện.

Tự luận đều đúng hết, chỉ sai một câu trắc nghiệm.

Fuck you.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy từ khi biết Thẩm Quyện, tần suất chửi tục không tiếng động trong lòng cô tăng vọt với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Thẩm Quyện chú ý tới ánh mắt oán hận của cô, do dự một chút, không lên tiếng.

Thật ra cậu muốn nói, câu cuối cùng này còn có một cách giải. Vương khủng long đại khái là xem xét đến trình độ bình quân của mọi người, nên mới tính như thế cho dễ hiểu hơn một chút, nhưng trình tự các bước quá nhiều, phiền phức.

Nếu như cậu nói câu này ra, cậu cảm thấy Lâm Ngữ Kinh sẽ lại phớt lờ cậu cả tuần mất.

Thẩm Quyện lại liếc cô một cái, nhìn thấy thiếu nữ vân vê bút, gạch cách giải cực kỳ phức tạp kia đi.

Cô lấy đầu bút chọc chọc má, nghĩ một hồi, sau đó nâng bút "xoạt xoạt xoạt" viết một loạt công thức biến đổi đơn giản hơn. Cuối cùng cho ra kết quả ngắn hơn loại vừa nãy ba, bốn hàng.

Thẩm Quyện không tiếng động cong khóe môi.

Bỗng nhiên lại có loại cảm giác rất tự hào là thế nào?

*

Lâm Ngữ Kinh không ngờ Văn Tử Tuệ thật sự nói được làm được, lại tìm thêm ba người gia nhập đội cổ động viên.

Số lượng nữ lớp 10 tuy rằng ít, nhưng chất lượng đều rất cao, có thể bởi vì mọi người đem hết thời gian học tập dùng cả cho ăn diện. Nói chung giá trị nhan sắc tổng thể nhìn vẫn rất đáng gườm. Tự học sớm hôm diễn ra đấu bóng rổ đó, Văn Tử Tuệ ôm một đống lớn quần áo đi vào, lấy cái trên cao nhất ném cho Lâm Ngữ Kinh.

Lâm Ngữ Kinh miệng ngậm túi sữa, tay còn cầm cơm nếp cuộn, ậm ờ lẩm bẩm hai tiếng: "Gì đây?"

"Đồng phục đội!" Văn Tử Tuệ nói, "Mỗi người một cái, tôi tìm một học sinh của mẹ tôi mượn đấy!"

Mẹ Văn Tử Tuệ là giáo viên đại học, có thể mượn được đồng phục đội cổ động viên cũng không lạ, ngay cả đồng phục chơi bóng của đội toàn bộ của lớp 10 cũng là do cô ấy cung cấp.

Cô ấy lại đưa quần áo cho những nữ sinh khác, động tĩnh rất lớn, bọn Tống Chí Minh cũng xúm lại: "Tuệ tỷ, cái gì đây, đội cổ vũ lớp ta còn có đồng phục luôn à, bài bảng nha! Mở ra xem xem trông thế nào."

Lâm Ngữ Kinh giờ mới kinh hoảng đưa cục cơm sang bên cạnh, Thẩm Quyện tự nhiên mà nhận lấy. Lâm Ngữ Kinh cắn sữa tươi lầm bầm một tiếng "Cảm ơn", dùng tay để trống mở tung nó ra.

Một bộ rất đoan chính, áo chơi bóng T-shirt khổ lớn màu đỏ, mặt trên in chữ với số màu đen. Bên dưới là quần short ống rộng màu đen, không tồn tại vấn đề hở hang.

Lâm Ngữ Kinh thở phào nhẹ nhõm. Đồng phục đội cổ vũ không giống với tưởng tượng của cô lắm, chí ít còn nằm trong phạm vi bình thường, thuộc về loại quần áo mà bình thường fan bóng nữ sẽ mặc khi đi xem đấu bóng.

Nhưng suy nghĩ của nam sinh và nữ sinh, dường như vĩnh viễn không bao giờ giống nhau.

Ban đầu lúc bọn Tống Chí Minh nói câu "Là đồng phục của đội cổ vũ à", vẫn rất đơn thuần là tham gia trò vui tò mò giục cô mở xem. Kết quả nhìn thấy là áo bóng, bọn họ bỗng nhiên cứ như đã cắn thuốc.

Đám đồng chí nam trong lớp bỗng chốc sôi trào cả lên. Vương Nhất Dương ngồi đằng trước điên cuồng đập bàn: "Bóng rổ bảo bối! Bóng rổ bảo bối!"

Tống Chí Minh kéo một bộ quần áo trong tay Văn Tử Tuệ, giơ góc đồ lên lắc lư: "Huấn luyện viên! Cái quần này quá dài rồi huấn luyện viên! Có thể đổi thành 齐哔* không —— "

(*) Từ này tui không hiểu nghĩa, tra cũng không có kết quả. Là tác giả gõ nhầm sao(?) QAQ

Vu Bằng Phi đập một phát lên đầu cậu ta: "Tống Chí Minh cmn mày có thể có chút tố chất không?". Cậu đoạt lấy quần áo trong tay Tống Chí Minh, tiếp tục hoàn thành sự nghiệp đứng trên ghế diễn thuyết còn dang dở của cậu ta, "Huấn luyện viên, không cần sửa lại, như này tôi cũng chấp nhận, cảm ơn CCTV*. Trận đấu bóng rổ mợ nó nhanh bắt đầu đi, chẳng phải là giấy khen thôi sao, tôi không thèm, trực tiếp cho lớp 7 đó."

(*) Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (đừng hỏi tui nó có liên quan gì, tui cũng không biết)

Lý Lâm khóc ròng khóc rã mà ôm bắp đùi cậu ta: "Ủy viên thể dục! Tao đồng ý đánh chính thức! Để tao đánh chính thức thật sự là quá tốt rồi!!"

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Lâm Ngữ Kinh không hiểu sao đám nam sinh này đột nhiên lại phát rồ rồi.

Cô ngậm sữa tươi, vừa cạn lời vừa buồn cười nhìn bọn họ một lúc, xoay người gấp quần áo bỏ lại vào túi, nhét vô hộc bàn.

Đám Lý Lâm phía sau vẫn còn đang náo loạn. Văn Tử Tuệ hiển nhiên cũng rất cạn lời, tốn cả đống sức lực mới đoạt lại cái này trong tay Vu Bằng Phi, không nhịn được mắng bọn họ: "Các cậu bị khùng à! Hồi đại hội thể thao nhìn thấy đội cổ động viên với đội dâng hoa cũng đâu thấy các cậu như vầy. Bây giờ nổi điên cái gì?"

"Cậu là nữ, cậu không hiểu. Cái này chỉ có đám anh em nam giới chúng tôi mới hiểu được thôi. " Tống Chí Minh nói, "Đơn giản mà nói, cái này cũng chẳng thua gì trang phục hầu gái."

Lâm Ngữ Kinh quay đầu, tìm cơm nếp cuộn cô vừa tiện tay giao cho Thẩm Quyện giữ.

Cô giơ tay về phía cậu cả nửa ngày: "Cảm ơn."

Thẩm Quyện nhìn cô, nửa ngày sau, mới chậm rì rì đưa cho cô: "Cậu là đội cổ vũ?"

"Đúng đấy, " Lâm Ngữ Kinh cắn một miếng cơm, hai má phồng lên, nuốt đồ trong miệng xuống, mới nói: "Vì vinh dự của lớp, Lâm Ngữ Kinh không ngại gian khổ."

Khóe môi Thẩm Quyện hơi trĩu xuống, trông trầm lặng lại khó chịu: "Vì vinh dự của lớp nên nhất định phải vào đội cổ vũ?"

Lâm Ngữ Kinh liếc cậu: "Ông chủ Thẩm, tôi là một người rất có tinh thần vì tập thể. Nếu Văn Tử Tuệ tìm đến tôi, tôi nhất định phải đáp ứng rồi."

Thẩm Quyện "Xùy" một tiếng: "Ý cậu là tôi không có tinh thần vì tập thể?"

"Vấn đề rõ ràng như vậy cậu nhất định phải bắt tôi trả lời sao?" Lâm Ngữ Kinh nói.

Thẩm Quyện khựng một chút, dài giọng nói: "Bọn họ thiếu hậu vệ kiểm soát bóng, mà tôi chưa từng đánh qua vị trí này."

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người: "Bình thường cậu đánh cái gì."

"SG*, " Thẩm Quyện nói, "Tôi đảm nhiệm đạt được."

(*) Hậu vệ ghi điểm (SG)

Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 2. Cùng với tiền phong phụ, hậu vệ ghi điểm là 2 vị trí có nhiệm vụ chính là ghi điểm thường xuất hiện ở biên trong đội hình bóng rổ thường gặp. Như tên gọi, nhiệm vụ chính của hậu vệ ghi điểm là thực hiện những pha ném rổ, đặc biệt là từ khoảng cách 3 điểm. Ngoài ra, hậu vệ ghi điểm cũng cần có kỹ năng cầm bóng, đi bóng và chuyền bóng tốt, sẵn sàng để xâm nhập vành rổ đối phương hoặc kiến tạo. (wikipedia)

Lâm Ngữ Kinh nhớ tới trò bắn một phát nổ một quả bóng nhỏ đáng sợ kia của cậu, cùng với lúc ở CLB xạ kích tùy tiện bắn hai mũi tên liền trúng hồng tâm.

Cô huýt sáo, nhướng mày nói: "Ray Allen* Bát Trung?"

(*) Ray Allen là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng người Mĩ.

Thẩm Quyện cũng dương dương mày: "Cậu biết nhiều đấy chứ."

Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ một chút: "Hậu vệ ghi điểm của lớp chúng ta là ai vậy, hình như là Tống Chí Minh. Cậu thử hỏi xem cậu ta có thể đánh không, đổi cái chẳng phải được rồi sao?"

Cô nói xong, liền kịp phản ứng.

Thẩm Quyện sẽ nói sao?

Sẽ không.

Người này kiêu ngạo muốn chết, còn lâu mới nói mình chưa từng đánh vị trí này, cho nên không muốn.

Sau khi nói ra lời này làm sao còn ra vẻ được nữa, rất cản trở đám thiếu niên giang hồ bọn tôi lăn trộn xã hội đấy có được không.

Lâm Ngữ Kinh gật gù: "Vậy nếu cậu thực sự muốn thể hiện chút tinh thần tập thể của mình, đi theo tôi gia nhập đội cổ động viên cũng không phải không thể."

"... Tôi, fuck, " Thẩm Quyện trực tiếp bị lời này của cô làm chấn động rồi. "Bây giờ lá gan của cậu lớn thật nhỉ, nhìn ra tôi không có cách trị cậu đúng không?"

"Vậy vừa nãy cậu nhăn nhó nhìn tôi làm gì, đồng phục đội của tôi làm gì cậu à? Cậu trừng trừng mà dán mắt vào nó làm tôi tưởng cậu thích đấy."

"Tôi rất thích, " Thẩm Quyện nheo mắt lại, "Thứ tôi thích rất nhiều, cậu đều mặc cho tôi xem sao?"

"Tôi mặc cho cậu xem cái rắm. " Lâm Ngữ Kinh tựa ra phía sau, "Thẩm Quyện, cậu biết đây là tư tưởng gì không? Bạn gái hôm nay phải mặc quần cực ngắn ra ngoài, những tên con trai khác đều sẽ thấy. Thể loại cô ấy —— siêu —— phiền này mà phát ngôn trên blog hay diễn đàn sẽ cũng bị các cư dân mạng phun đủ ba trăm tầng lầu*."

(*) Ngôn ngữ mạng, mỗi lầu tính là một comment.

Cô nói câu này xong, Thẩm Quyện đã ngây người.

Lâm Ngữ Kinh ban đầu còn chìm đắm trong cảm xúc không được thoải mái, phản ứng vài giây, cũng ngây người.

Thẩm Quyện không lên tiếng, trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu xa.

Lâm Ngữ Kinh cuống cuồng bừng tỉnh, há há miệng: "Không phải, tôi không phải nói tôi là bạn gái cậu, tôi chỉ là nêu một ví dụ, chỉ ——". Cô càng nói càng loạn, ngừng lại, thở dài, cúi đầu, vô lực nói, "Tôi không ý đó..."

Thẩm Quyện vẫn như cũ không lên tiếng.

Tự học sớm không có Lưu Phúc Giang, trong lớp ầm ĩ. Vương Nhất Dương còn đang ở phía sau mừng rỡ tung hô bóng rổ bảo bối. Chỉ có chỗ này của hai người bọn họ, một khoảng yên lặng lúng túng.

Ngay khi Lâm Ngữ Kinh đã thầm xấu hổ đến không chịu được, cảm giác một giây sau mình sẽ tông cửa xông ra, Thẩm Quyện rốt cuộc cũng nói chuyện: "Chúng ta dựa theo ví dụ này của cậu mà tán gẫu đi." Cậu kéo giọng nói, "Tôi sẽ không vì bạn gái của tôi hôm nay mặc gì ra ngoài mà thấy phiền."

Lâm Ngữ Kinh ngẩng đầu lên.

Thẩm Quyện nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, nhỏ giọng: "Tôi phiền chính là bất luận bạn gái của tôi mặc cái gì cũng là mẹ nó đi cổ vũ cho những thằng con trai khác, hơn nữa tôi còn phải ở bên cạnh mà nhìn."

*

Lâm Ngữ Kinh không muốn dựa theo ví dụ này mà tán gẫu tiếp với cậu. Bạn gái tới bạn gái lui, nghe cứ sai sai sao ấy.

Hơn nữa càng nói, tim cô đập càng nhanh.

Cuộc thi bóng rổ bố trí vào mỗi xế chiều sau khi hết tiết 1. Buổi sáng lên lớp bình thường, buổi chiều tại hai sân bóng rổ bên trong sân vận động, đồng thời tiến hành hai cuộc tranh tài.

Buổi chiều sau khi kết thúc tiết thứ nhất, Lâm Ngữ Kinh liền bị Văn Tử Tuệ và mấy cô gái kéo ra ngoài. Tổng cộng bảy đứa con gái, mọi người chen chúc trong nhà vệ sinh nữ thay quần áo.

Lâm Ngữ Kinh mới phát hiện, hóa ra không chỉ mỗi đội cổ vũ lớp bọn cô là tuân theo tiêu chuẩn như thế, nữ sinh lớp khác cũng đang thay. Dựa theo màu sắc có thể thấy được, tính cả bọn cô thì có thể chia làm ba nhóm.

Mặt sau đồ của cô viết số "04". Dựa theo lời Văn Tử Tuệ mà nói thì là người gánh vác giá trị nhan sắc của lớp 10. Cô ấy hiện tại đã hoàn toàn thản nhiên tiếp nhận sự thật này rồi, đồng thời chấp nhận chắp tay nhường lại danh hiệu hoa khôi lớp của mình.

Con gái là sinh vật rất thần kỳ. Dường như với các cô ấy, mọi người chỉ cần cùng nhau thay quần áo, hoặc cùng nhau đi vệ sinh, là có thể xây dựng tình hữu nghị thần bí.

Lâm Ngữ Kinh từ trước đến nay chưa từng qua lại với bạn nữ giới cùng tuổi. Ở lớp 10 lâu như vậy rồi mà cũng không tính là quen thuộc với nữ sinh cùng lớp. Kết quả hôm nay hình như đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Lúc lớp phó môn Anh Mã Đồng Đồng giúp cô chỉnh mặt sau của quần áo còn thuận tiện cười hì hì sờ soạng eo cô một trận: "Lâm Ngữ Kinh, eo cậu nhỏ ghê."

Văn Tử Tuệ đang buộc tóc, nghe vậy nhìn sang: "Chân cũng nhỏ. Đôi chân này của cậu thế nào vậy, vừa nhỏ vừa dài. Vốn dĩ tớ cảm thấy chân tớ rất đẹp, bây giờ, haiz."

Lâm Ngữ Kinh không được tự nhiên xoa xoa dưới mũi, có chút không quen.

Bình thường con gái nói những câu thế này thì phải đáp thế nào?

Nếu như là Lục Gia Hành hoặc Trình Dật, cô sẽ nói "Cái đồ lùn tịt như cậu, còn muốn so với tớ?"

"..."

Khẳng định không thể nói như vậy rồi.

Sau khi Lâm Ngữ Kinh đắn đo suy nghĩ, nói rằng: "Tôi cảm thấy dáng người cậu thật sự rất tốt."

Cô nói xong, Văn Tử Tuệ lại vẫn xấu hổ, mặt phơn phớt đỏ: "Aiza sắp đến giờ rồi nhỉ, chúng ta mau ra ngoài đi."

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy những cô gái nhỏ tâm tư nhỏ nhặt này vẫn rất đáng yêu.

*

Lớp 10 và lớp 7 ở sân bóng rổ lầu hai. Bạn học hai lớp chia ra ngồi ở hai đầu khán đài. Chuyện hai lớp đánh cược với nhau ở đại hội thể thao lúc trước hầu như cả khối đều nghe nói ít nhiều, hơn nữa một trận khác hôm nay chỉ là hai lớp gà gà mổ nhau, không có gì đáng xem, cho nên đại đa số bạn học đều ở sân đấu của bọn họ.

Lúc đám Lâm Ngữ Kinh đi ra, trên sân òa lên một trận hoan hô cuồng nhiệt, liên tục có nam sinh huýt sáo.

Đội viên chính thức của Đội toàn bộ của lớp 10 mặc áo chơi bóng màu đỏ đồng dạng, ngồi trên hai tấm ghế dài bên trái ở dưới khán đài. Lâm Ngữ Kinh vừa đi qua, vừa quét một vòng về phía khán đài lớp 10, không nhìn thấy Thẩm Quyện.

Kết quả chuyển tầm mắt lại, liền nhìn thấy người này ngồi trên ghế dài bên dưới, chìm lỉm trong đám áo chơi bóng màu đỏ.

Lâm Ngữ Kinh đi tới: "Sao cậu xuống đây."

Thẩm Quyện vén mí mắt lên, nhìn cô một cái.

Cậu còn chưa nói gì, Lý Lâm bên cạnh đã hệt như một con khỉ, giơ áo chơi bóng màu đỏ trong tay, nhảy nhót tưng tưng chạy tới: "Đến đây, giới thiệu cho cậu một đội viên chính thức của chúng ta, ông chủ Thẩm - Thẩm Quyện. Tớ cảm thấy lớp chúng ta chắc cú rồi, Thẩm Quyện! Thẩm Quyện tới tham gia thi đấu bóng rổ! Tớ có thể khoác lác một năm!"

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, nghiêng đầu sang.

Thẩm Quyện đứng thẳng lên, chậm rãi kéo khóa áo khoác đồng phục, tiện tay ném sang ghế dài bên cạnh.

Bên trong áo khoác đồng phục là áo len màu trắng. Cậu cứ như thế đứng bên cạnh sân bóng, không nhanh không chậm kéo mép áo len, giơ cao cánh tay xốc lên trên, cởi áo len.

Lúc cậu giơ cánh tay, áo bị kéo lên trên, nơi thắt lưng lộ ra một đoạn eo rắn chắc.

Lâm Ngữ Kinh nghe thấy xa xa gần gần truyền đến không biết bao nhiêu tiếng thét chói tai của cô gái nhỏ.

"..."

Chưa từng thấy người nào như thế.

Lẳng lơ không giới hạn.

Cô không nhịn được mà giật khóe miệng một cái, nhìn cậu cởi áo lên, lộ ra một chiếc T-shirt trắng bạc bên trong.

Thẩm Quyện đưa áo len trong tay cho cô.

Lâm Ngữ Kinh khựng một giây, nhận lấy ôm vào ngực.

Thẩm Quyện đón lấy áo chơi bóng màu đỏ Lý Lâm đưa tới, trực tiếp tròng lên. Sau đó bỗng nhiên tiến đến hai bước, chống đầu gối khom người tới trước, nhìn cô: "Sao cậu không hỏi tôi tại sao lại tới đánh."

Đầu óc Lâm Ngữ Kinh còn đang replay lại thao tác cởi áo len "lẳng lơ" kia của cậu, suy nghĩ có phần phiêu dạt, thuận miệng hỏi: "Tại sao."

Thẩm Quyện liếm môi, chăm chăm nhìn thẳng vào cô: "Tôi muốn xem xem, phía dưới liệu sẽ có bạn gái cổ vũ cho tôi không."

Hết chương 44.

Sherry:

Hi... Tui là cô gái nhỏ thét chói tai số 1!!!! ///w///)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status