Tôi muốn có một mái nhà

Chương 33



Ăn xong dưa hấu, Lâm Gia Nhạc chuẩn bị đi về, Thịnh Mặc muốn đưa cậu về. Lâm Gia Nhạc nói “Không cần phiền Thầy Thịnh, tôi đi xe bus là về đến nơi rồi, tiện lắm mà.”

Thịnh Mặc làm sao có thể bỏ qua cơ hội này “Tôi đưa cậu xuống, cậu quên còn thùng long nhãn trong xe tôi à, cậu muốn mang cho cả anh Lưu nữa đúng không, chúng ta cùng đi, tiện đường đưa cậu về.”

Lâm Gia Nhạc lúc này mới nhớ ra “Vậy được, thật sự là quá phiền anh rồi.”

Thịnh Mặc nói “Tiểu Lâm à, cậu thì cái gì cũng tốt, chỉ là sao cứ khách khí với tôi như thế, tôi không tin cậu cũng khách khí thế này với anh Lưu.”

Lâm Gia Nhạc nói thầm trong lòng, anh sao có thể giống anh Lưu được, đó là anh trai tôi, còn anh là vị thầy giáo tôi kính trọng cũng là người bạn tôi kính trọng. Ngoài miệng lại nói “Được rồi, sau này tôi sẽ không khách sáo với anh nữa. Đâu Đâu, bắt tay cái nào, mấy ngày nữa theo Thầy Thịnh đến nhà anh, anh làm cơm cho ăn.”

Đâu Đâu vẫy đuôi, cọ cọ đầu vào chân Lâm Gia Nhạc, dáng vẻ lưu luyến không rời. Thịnh Mặc nói “Chúng ta dẫn nó theo đi, nó ở nhà một mình rất cô đơn.”

Lâm Gia Nhac nói “Được.” chủ động lấy dây cổ của Đâu Đâu đeo vào cho nó.

Xe chạy đến khu nhà ở của Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc tháo dây an toàn “Cảm ơn Thầy Thịnh đã đưa tôi về, tôi về đây. Thầy Thịnh, Đâu Đâu, tạm biệt.” Trước khi đi còn không quên xoa nhẹ đầu của Đâu Đâu.

Thịnh Mặc giúp cậu bê thùng long nhãn từ cốp sau ra. Lâm Gia Nhạc bê cái thùng, đột nhiên nhớ ra một chuyện “Ai nha, Thầy Thịnh, tôi quên ốc đồng ở nhà anh rồi.”

Thịnh Mặc cười “Không sao đâu, hôm đến ăn cơm thì tôi mang sang sớm một chút là được mà, chúng ta cùng nhau làm.”

Lâm Gia Nhạc nói “Anh sẽ nhớ thay nước cho ốc đồng chứ?”

Thịnh Mặc suy nghĩ một chút “Thật sự thì chuyện này không thể cam đoan.”

Lâm Gia Nhạc nói “Vậy để tôi gọi điện cho anh nhé. Lát nữa anh về đừng quên rửa qua một lần rồi đổi nước, cho thêm chút dầu ăn, là cái chai dầu đậu nành mà chiều nay chúng ta mua ở siêu thị ấy, vài giọt thôi, không cần nhiều đâu.”

Thịnh Mặc kì quái “Thêm mỡ làm gì?”

“Làm thế thì nuôi ốc sẽ sạch, bùn cát trong bụng nó sẽ phun ra hết.” Những chuyện này đều là trước kia bà nội dạy cho cậu, thật ra có thể thêm một vài lọai lá cây, nhưng ở thành phố này không tìm thấy loại cây đó.

“Được, cậu về đi, tôi nhớ kĩ rồi.” Thịnh Mặc vẫy tay.

“Vậy tạm biệt anh, đi đường cẩn thận. Tối nay tôi sẽ gọi cho anh.” Lâm Gia Nhạc đang bê đồ bằng cả hai tay, chỉ có thể gật đầu, nhìn theo bóng xe của Thịnh Mặc rời đi.

Lâm Gia Nhạc về nhà, lấy nhãn ra xếp thành túi, đợi mai lúc Lưu Minh Lượng đến đây thì để anh ấy cầm về. Đi tắm rồi luyện vẽ một hồi, ước chừng Thịnh Mặc đã về đến nhà thì gọi điện cho anh. Điện thoại vang lên hai lần thì có người nghe máy “Thầy Thịnh, anh về đến nhà rồi sao?”

Thịnh Mặc hình như đang trong thang máy “Ừm, vừa về đến, còn chưa vào đến trong nhà. Cậu yên tâm, về nhà rồi việc đầu tiên tôi làm là đổi nước cho ốc đồng, nhớ thêm dầu ăn nữa.”

“Đúng rồi, đừng cho nhiều quá, hai ba giọt là được, nhiều quá ốc đồng sẽ chết đấy.” Lâm Gia Nhạc lại dặn dò.

“Được, tôi biết rồi.” Thang máy vang lên tiếng đinh, đã đến tầng trệt.

“Mai tôi lại gọi điện nhắc anh thay nước. Việc này vậy là được rồi, không có gì nữa thì tôi gác máy nhé, Thầy Thịnh ngủ ngon.” Lâm Gia Nhạc cũng không nghĩ ra còn chuyện gì muốn nói với Thịnh Mặc.

“Được, cậu cũng nghỉ ngơi đi nhé, ngủ ngon!” Thịnh Mặc cười nhẹ, chuyện ốc đồng thế này cũng tốt, ít nhất Lâm Gia Nhạc sẽ thường xuyên gọi điện cho anh.

Thịnh Mặc về đến nhà, việc đầu tiên làm là thay nước cho ốc đồng. Vừa thay xong thì điện thoại lại vang lên, cầm lên nhìn thấy tên cậu bạn “Alo, Khởi Tử, có việc gì mà gọi cho tớ?” Đầu dây bên kia khá ồn, hẳn là cậu ta đang ở ngoài.

“Thịnh soái, đến uống rượu đi, tớ mời. Bar Cảm Giác đường Duyên Giang, quán lần trước tớ đưa cậu đến ấy.”

iọng của Đới Khởi có vẻ hưng phấn, không biết là uống nhiều mới vậy hay có người đang làm cậu ta vui.

Cả một ngày hôm nay của Thịnh Mặc chìm trong yên tĩnh, Lâm Gia Nhạc đến mang theo một loại không khí an ổn vẫn còn quanh quẩn trong phòng chưa tan, anh không muốn đến bar lúc này, sợ sẽ xóa tan mất cái không khí ấy

Không có chuyện gì đặc biệt thì tớ không đi đâu, giờ này cũng có sớm đâu, tắm rửa rồi đi ngủ đây.” Nhìn đồng hồ, đã là mười giờ bốn lăm, trước kia đi chơi cũng chỉ đến mười một giờ.

“Trời ạ, đời sống về đêm giờ này mới bắt đầu, cậu đừng lên lớp tớ. Gần đây có chuyện gì hay không, đến chơi đi, muộn thì anh đây đưa cậu về.” Đới Khởi ở đầu dây bên kia vẫn ồn ào, lại hạ giọng nói “Cậu mau đến đây đi, tớ đã tìm được cho cậu một người rất khá, mau tới nhìn xem nào.”

Nếu là trước kia, Thịnh Mặc chắc chắn sẽ nhận lời, bất kể thế nào đây cũng là tâm ý của Đới Khởi. Trước khi nhậm chức vài năm thì Thịnh Mặc đã chia tay người yêu, người kia là bạn học của anh, học trước một khoá, hai người chia tay ngay trước khi đi Đức. Đó là mối tình đầu nên sau khi chia tay Thịnh Mặc đã đau khổ rất lâu rồi dần dần mới quên được, anh vẫn bận rộn với việc học hành, vốn cũng không có thời gian cho chuyện yêu đương. Những việc này Đới Khởi đều biết. Lúc trước khi anh vừa về nước thì Đới Khởi đã giới thiệu cho anh một người, nhưng không quá ba ngày đã đường ai nấy đi, nửa cái giường cũng chưa lên, anh cũng không làm gì được, tên kia rất nương, Thịnh Mặc cảm giác yêu đương với hắn ta còn không bằng đi tìm luôn một cô gái. Hôm nay thì anh lại chẳng muốn đi chút nào “Khởi Tử, hôm nay tớ mệt rồi, không đi đâu, cảm ơn cậu lo cho tớ thế.”

Đới Khởi rõ ràng đã ra ngoài, đứng ở trước cửa lên giọng “Thật sự không đến sao? Người hôm nay tuyệt đối không giống tên kia đâu, tuyệt đối là thành phần tinh anh, bộ dáng cũng rất đẹp trai, tôi cảm giác rất xứng với cậu. Cậu đến nhìn một cái xem.”

Thịnh Mặc nở nụ cười bất đắc dĩ, anh có từng nói muốn tìm thành phần tinh anh sao: “Được rồi, Khởi Tử, cảm ơn cậu. Ngày kia tớ mời cậu ăn ốc đồng sao, còn cả tiết canh vịt nữa.”

Đới Khởi nghe thế liền hưng phấn, cậu ta là người Quý Châu, đặc biệt thích ăn cay “Có ốc đồng sao thật đấy à? Còn có cả vịt? Sao phải đợi đến bao giờ, mai không được sao?”

Thịnh Mặc bật cười “Mai thì không được, ốc đồng chưa ngâm đủ, ngày kia mới ăn được nhé.”

Đới Khởi tò mò “Nghe cậu nói như vậy là đồ nấu tại gia sao? Trời ạ, Thịnh Soái, từ bao giờ cậu biết nấu cơm thế? Lần này tớ nhất định phải đi, đúng là chuyện hiếm có mà.”

Thịnh Mặc nói qua loa “Là đồ tự làm nhưng không phải tớ làm cho cậu ăn đâu. Muốn ăn thì đến, tớ sang đón cậu.”

Đới Khởi nói “Ha ha, cảm tình vẫn là mượn hoa tiến Phật. Nhưng có đồ ăn ngon mà, tớ nhất định sẽ đến.”

“Được, cứ vậy nhé. Cậu cũng uống ít thôi, về sớm đi.” Thịnh Mặc nói rồi chuẩn bị gác máy.

Đới Khởi giờ mới nhớ tới chuyện của mình “Ơ này, Thịnh Soái, cậu không đến thật à, tớ nói với người ta hết rồi. Cậu thế này tớ biết ăn nói với người ta ra sao?”

Thịnh Mặc nói “Cứ bảo tớ có việc bận không đến được. Hoặc cứ nói tớ đã tìm được đối tượng rồi, vừa mới thôi. Cảm ơn, bye!” Nói xong thì cúp máy luôn.

Đới Khởi nhìn màn hình di động tối đen “Ha ha, tên nhóc này, chẳng lẽ thật sự tìm được đối tượng rồi? Ngày mai, à không, ngày kia phải tra khảo một trận mới được.”

Thịnh Mặc gác máy xong thì vô cùng muốn gọi cho Lâm Gia Nhạc, hỏi cậu ấy xem có làm tiết canh vịt được không, nhưng lại vừa muốn đợi ngày mai cậu ấy tới, thôi thì cứ đợi mai rồi tính, nếu cậu ấy không biết làm thì mình đi tìm công thức cho cậu ấy vậy.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên điện thoại của Lâm Gia Nhạc đến rất đúng giờ, nhắc Thịnh Mặc thay nước. Thực ra sáng sớm Thịnh Mặc đã thay nước rồi, anh nhắc chuyện Đới Khởi với Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, cậu biết làm tiết canh vịt không?” Thịnh Mặc đột nhiên nghĩ đến, cách xưng hô này của mình với Lâm Gia Nhạc thực gò bó, vì sao không gọi cậu ấy là Gia Nhạc từ đầu chứ? Tiểu Lâm Tiểu Lâm, nghe thật cứng nhắc.

Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút, cậu từng xem bà làm món này nhưng quả thực bản thân chưa tự làm bao giờ “Chưa từng làm thử, nhưng tôi đại khái biết cách làm. Sao thế, Thầy Thịnh muốn ăn à?”

“Không phải tôi, là bạn của tôi. Là thế này, không phải tôi nói với cậu có một người bạn học trong phòng thiết kế của đại học B sao? Mai tôi mời cậu ta đến nhà cùng ăn ốc đồng sao, cậu ta thật sự thích ăn tiết canh vịt, tôi muốn hỏi cậu làm được không?” Thịnh Mặc tính nhân cơ hội này khiến Đới Khởi tiếp nhận Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc nhanh chóng hiểu ra tâm ý của Thịnh Mặc “Được chứ, sáng mai tôi đi sớm mua vịt, làm thử cho hai người.” Lâm Gia Nhạc xem như có thiên phú trong nấu ăn, bình thường chỉ cần xem qua hoặc nghe qua cách làm thì cơ bản đều có thể làm ra món ăn đúng như vậy, cho nên cậu mới dám đồng ý làm món mới này.

Thịnh Mặc cười cười “Vậy tốt rồi, cứ thế đi. Mai gặp nhé.”

Sáng sớm Thịnh Mặc đã dậy, đầu tiên là dẫn Đâu Đâu ra ngoài đi dạo một vòng. Lúc về thì rửa ốc đồng một lần nữa rồi cẩn thận cho vào túi nilon đặt vào trong xe, lái xe đi đón Đới Khởi.

Lúc xuất phát anh gọi cho Đới Khởi, Đới Khởi lại vẫn đang ngủ chưa dậy “Khởi Tử, cậu còn ngủ cái gì, một lát nữa có cơm trưa ăn luôn rồi.”

Đới Khởi còn muốn ngủ “Sao cậu đi sớm thế?”

“Mau xuống giường đi, ốc đồng còn ở chỗ tớ, không mang đến sớm mà làm thì có khi phải đợi đến bữa tối đấy. Cậu mau đậy đi, tớ cúp máy đây, đến chỗ cậu bây giờ đấy.”

Thịnh Mặc nói rồi cúp máy, điều khiển xe đi về hướng nhà của Đới Khởi.

Lâm Gia Nhạc bên này cũng đi chợ từ sáng sớm, mua một con vịt sống về rồi lại mua thêm ít xương để hầm canh. Về đến nhà, đầu tiên là rửa xương hầm, lát nữa cho Đâu Đâu ăn thì cần phải có xương và nước chan cơm.

Lúc Thịnh Mặc đến, Lâm Gia Nhạc đang thịt vịt. Thịnh Mặc và Đới Khởi đều tròn mắt “Cậu có thể tự mình thịt vịt?!”

Lâm Gia Nhạc có hơi ngại ngùng cười “Tôi đi mua vịt từ sớm, giờ trời nóng, nếu thịt từ sáng thì không tốt lắm, giờ mới thịt sẽ tươi hơn.”

Thịnh Mặc giới thiệu với Lâm Gia Nhạc “Tiểu Lâm, đây là bạn học cũ của tôi, Đới Khởi. Khởi Tử, đây là Tiểu Lâm mà tôi đã nói, Lâm Gia Nhạc.”

Lâm Gia Nhạc gật đầu chào Đới Khởi “Xin chào anh, Thầy Đới! Tay tôi đang bẩn, không thể bắt tay với anh được.”

Đới Khởi gật đầu cười nói “Chào cậu! Làm phiền rồi, tôi đến ăn nhờ cơm thôi, không thêm phiền cho cậu là tốt rồi chứ sao còn bắt cậu tiếp đón, cứ để tôi và Thịnh Soái tự nhiên.”

Lâm Gia Nhạc cười cười “Vậy là tốt rồi, tôi làm nốt đã. Thầy Thịnh, anh giúp tôi tiếp đón Thầy Đới nhé. Ở trên bàn ngoài phòng khách có dưa hấu với mấy thứ hoa quả, anh cắt giúp tôi đi.”

Thịnh Mặc nói, “Chúng ta còn phải tiếp đón cái gì, đám ốc đồng này mới cần xử lý đây. Cậu nói xem phải làm thế nào tôi làm cho.”

Lâm Gia Nhạc “Anh mở ra trước đã, một lát nữa tôi làm là được.

Thịnh Mặc cũng không cố chấp, thật sự để anh tự làm thì hơi khó, có khi sẽ không làm tốt. Anh kéo Đới Khởi ra phòng khách, cũng chính là văn phòng của công ty trang hoàng. Đới Khởi xem một vòng “Công ty trang hoàng nhà Nhạc Gia. Nhà của cậu đang ở là do họ thi công?” Trang hoàng xong thì Đới Khởi cũng đã thấy, khá là vừa ý, có cả vài chi tiết anh ta yêu cầu thêm cũng được chăm chút.

Thịnh Mặc lắc đầu “Không phải, hồi đó còn chưa cả thành lập Nhạc Gia. Nhưng thực sự là do cậu ấy phụ trách.”

Thịnh Mặc cũng không khách khí, chủ động cắt dưa hấu rồi đưa cho Đới Khởi.

Đới Khởi nhận miếng dưa, lấy khuỷu tay huých Thịnh Mặc một cái “Đối tượng mà cậu từng nói, không phải cậu ta chứ?”

Thịnh Mặc mở to hai mắt giả bộ hồ đồ “Không thể nào, không phải tớ nói vậy chỉ để giúp cậu tìm cớ thôi sao?”

Đới Khởi chớp chớp mắt “Thật sự không phải?”

Thịnh Mặc hạ giọng xuống nói nhỏ “Trước mắt thì thật sự không phải.”

Đời Khởi nở một nụ cười ý vị sâu xa “Vậy sau này thì có thể?”

Thịnh Mặc khụ một cái “Chuyện này thì đúng là khó nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status