Tôi muốn có một mái nhà

Chương 43



Biên tập: Có Chút Tò Mò

Buổi tối Thịnh Mặc mời khách ở khách sạn, đồng nghiệp bạn bè thân thiết của anh ở thành phố G đều mời tới cả, vậy mà người tới cũng không quá ba bàn cơm. Ăn cơm xong, Thịnh Mặc lục tục tiễn bước đám đồng nghiệp bạn bè, Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng thì đợi đến cuối, chờ anh tiễn xong khách mới đứng dậy tạm biệt.

Mẹ Thịnh nói: “Tiểu Mặc, con đi tiễn Gia Nhạc cùng Tiểu Lưu đi. Ba mẹ chờ con tới đón sau.”

Lâm Gia Nhạc vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ không cần đâu ạ, thầy Thịnh thầy đưa bác trai bác gái về trước đi, trời không còn sớm nữa, hôm nay mọi người đều mệt mỏi cả, hai vị trưởng bối sớm chút trở về nghỉ ngơi. Cháu với anh Lưu cùng đi một xe về là được.”

Mẹ Thịnh thấy thế càng thêm vừa lòng Lâm Gia Nhạc, đứa nhỏ này sao mà tri kỷ thế cơ chứ. Thịnh Mặc cũng không kiên trì nữa, mọi người cùng nhau ra khỏi cửa, trước tiễn mấy người Lâm Gia Nhạc lên xe, rồi mới lái xe chở ba mẹ về nhà.

Dọc theo đường đi, người một nhà nói chuyện phiếm một hồi, mẹ Thịnh đột nhiên nói: “Đứa nhỏ Lâm Gia Nhạc này không tồi đâu, mẹ hôm nay để ý quan sát cả ngày, quả thực là ra được phòng khách vào được phòng bếp, đàn ông tốt tiêu chuẩn đầu năm nay đấy. Nếu ai có thể ẵm được đứa nhỏ này về nhà, thì thật đúng là phúc khí tu luyện tám đời.”

Thịnh Mặc nghe nói như thế, thiếu chút nữa đã đạp nhầm chân ga, mẹ già có ý gì đây chứ! Anh bình tĩnh lại, vội vàng buông lỏng chân ra chút.

Chỉ nghe được cha già ngồi sau luôn luôn ổn trọng ít lời nói: “Anh cũng nhìn ra được, là một đứa bé tốt, lễ phép lại có lòng cầu tiến.”

Mẹ Thịnh vỗ tay chồng mình một cái nói: “Còn không phải sao, ưu điểm nhiều lắm. Mấu chốt là, nấu ăn còn rất không tồi, không biết sau này ai sẽ có lộc ăn đây!”

Thịnh Mặc trong lòng bồn chồn, cha già mẹ già tự dưng hát cái gì mà Song Hoàng(*) đây, đang yên đang lành nhắc đến Lâm Gia Nhạc làm gì, chẳng lẽ họ nhìn ra gì rồi? Nhưng hai người không hỏi, anh cũng đành coi như không nghe thấy, tiếp tục nghe họ song ca.

(*) Song Hoàng hay hai bè: tức hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.

Ba Thịnh mẹ Thịnh cùng nhau hát Song Hoàng cả đường, Thịnh Mặc vẫn giữ nguyên im lặng, hỏi gì mới đáp nấy, anh sợ mình nhỡ nói nhầm cái gì khiến hai vị kia phát hiện thì chết. Lúc sắp về đến nhà, mẹ Thịnh nói: “Đứa nhỏ Lâm Gia Nhạc này mẹ thích lắm, thân thế thằng bé đáng thương như vậy, nhưng mẹ ngược lại không lo lắng tương lai nó mấy, đứa bé ưu tú như vậy, khẳng định không lo không có người yêu. Tiểu Mặc à, mẹ ngược lại lo cho con đây này, con tương lai nếu mà tìm được bà xã hiền lành như Gia Nhạc thì mẹ đây cũng yên tâm.

Thịnh Mặc đến đây thì không bình tĩnh được nữa, chân giẫm thẳng xuống phanh, cũng may tốc độ xe vốn không nhanh, bằng không cha già mẹ già ghế sau không dập đầu mới là lạ. Dù là như vậy, cũng vẫn doạ mẹ Thịnh một trận: “Mẹ nói con cái thằng này, sao mà xúc động thế hả, mẹ mới nói con một câu con đã kháng nghị rồi?”

“Thực xin lỗi, ba mẹ. Ban nãy con thấy hình như có con mèo đang xuyên qua đường nên mới vậy.” Thịnh Mặc chỉ có thể nói dối, anh kỳ thật là bị câu “Tìm được bà xã hiền lành giống Gia Nhạc” kia của mẹ già dọa sợ, anh hết sạch lòng tin rồi, cha già mẹ già tuyệt đối đã biết được gì đó.

Ba Thịnh lên tiếng: “Con mèo kia đi qua chưa? Nếu rồi thì lái xe tiếp đi, coi chừng đằng sau có xe đến.”

“Dạ, đi liền đây.” Thịnh Mặc khởi động xe lần nữa, Anh tính toán trong lòng, tính xem hôm nay có nên ngả bài với hai vị không, có điều hình như bọn họ cũng chưa nói gì cả, mình vẫn nên giả bộ hồ đồ đi. Thật muốn ngả bài bây giờ, cũng muốn đem người đuổi vào tay mới nói sau, bây giờ bát tự còn chưa có nét nào đây(*).

(*) Ý là giữa hai người còn chưa có tiến triển gì, chưa là gì của nhau.

Kỳ thật ba Thịnh cùng mẹ Thịnh cũng là một bên đánh tiếng một bên đợi con trai tỏ thái độ, kết quả cả nhà không ai chịu nói rõ, đành rằng tất cả đều cùng đánh Thái Cực.

Mùng hai tháng mười, Lâm Gia Nhạc tiếp tục đi làm, Thịnh Mặc cùng ba mẹ thì ở nhà cả ngày thu dọn phòng ở, còn rảnh rỗi mang Đâu Đâu đi tắm rửa một cái.

Mùng ba hôm nay thì Thịnh Mặc cùng ba mẹ đi thăm quan các địa điểm nổi tiếng của thành phố G, kết quả là bị đám đông nghìn nghịt người doạ sợ, cả nhà gần như chân cũng chưa chạm đất, chỉ lái xe cưỡi ngựa xem hoa một vòng, cuối cùng vẫn là ngồi ngốc hơn nửa ngày trong trường học của Thịnh Mặc. Mùng bốn hai vị nhà làm thế nào cũng không chịu ra ngoài đi dạo, bọn họ bảo đã hẹn trước với Tống Kỳ sẽ cùng nhau uống trà ôn chuyện. Thịnh Mặc được rảnh rỗi bèn gọi Đới Khởi cùng nhau qua tìm Lâm Gia Nhạc, chuyện mua đèn ngày đó anh còn chưa quên đâu.

Lâm Gia Nhạc thấy bọn họ lại đây: “Thầy Thịnh nên đi chơi với bác trai bác gái mới phải, bọn họ khó lắm mới đến thành phố G một lần, ở bên họ nhiều chút sẽ tốt hơn. Cái đèn của tôi để muộn hơn rồi mua cũng không việc gì.”

Thịnh Mặc cười: “Bọn họ ghét bỏ tôi, nói tôi sáng sớm hôm qua đưa họ đi xem người, không thú vị gì cả, hôm nay tự họ đi chơi, không cho tôi đi cùng.”

Lâm Gia Nhạc ha ha cười, đầu năm nay vừa đến ngày nghỉ là khắp phố lớn ngõ nhỏ, các địa điểm ngắm cảnh liền đầy người, đi đâu cũng không thích hợp, ở trong nhà là tốt nhất.

Đới Khởi vỗ vỗ vai hắn: “Cha già mẹ già ghét bỏ ông cũng không sao, tôi với Gia Nhạc không ghét bỏ, hôm nay đặc biệt cho phép ông làm lái xe, nhỉ Gia Nhạc?”

Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Tôi làm sao lại ghét bỏ thầy Thịnh được chứ?”

Thịnh Mặc lập tức tươi cười rạng rỡ: “Mau mau lên xe đi tìm đèn thôi nào.”

Có cái tay tổ Đới Khởi này đi cùng, còn có Thịnh Mặc lái xe, công việc mua sắm này phải nói là năng suất vô cùng, sau khi chạy qua ba thị trường đèn cỡ lớn thì quả nhiên đã tìm được cái đèn cậu muốn. Lâm Gia Nhạc đến giờ mới thở ra một hơi, việc này tuy rằng không cần gấp, nhưng mà cứ đặt ở đấy không làm thì cứ mắc ở đấy luôn, trong lòng cứ nhớ mãi là phải làm, giờ mua xong rồi mới có thể yên tâm đi giải quyết vấn đề khác.

Ba người tìm nơi ăn cơm trưa, Đới Khởi lấy cớ có hẹn, rời đi trước, Thịnh Mặc biết đây là hắn đang sáng tạo cơ hội cho mình, nên là lặng lẽ nháy mắt với Đới Khởi một cái, Lâm Gia Nhạc cúi đầu uống trà không phát hiện.

“Tiểu Lâm, cậu giờ về bận chuyện khác hả?” Thịnh Mặc vừa mở miệng hỏi đã muốn đánh chết chính mình, kỳ thật hắn cực kỳ muốn để Lâm Gia Nhạc ở cạnh lâu lâu chút, nhưng lời này rõ ràng là đang đuổi người ta về nhà đó chứ.

“Ừm, mua đèn xong rồi, tôi phải về bảo bọn họ treo lên. Hôm nay vài vị sư phó muốn lắp đặt thiết bị trên trần nhà, tôi phải về giúp một tay.” Lâm Gia Nhạc gật gật đầu.

Thịnh Mặc rõ ràng có chút thất vọng, thật vất vả mới tìm được cơ hội ở cạnh nhau, lại chỉ được mỗi dọc con đường trở về sao.

Thịnh Mặc tìm đề tài nói chuyện phiếm: “Tiểu Lâm, công nhân công ty cậu tuyển như nào rồi?”

Lâm Gia Nhạc nói: “Tuyển hai công việc xây nhà, nghề mộc khó tuyển, nên anh Lưu nói cuối năm lúc về nhà sẽ xem xem có người quen nào bằng lòng đến không.”

Thịnh Mặc trầm ngâm một lúc: “Công ty trang trí của các cậu đều phải có làm mới có tiền, tức là nếu không có công trình cũng là không có tiền lương đúng không?”

“Đúng vậy, đều là như vậy cả.” Lâm Gia Nhạc gật đầu.

“Tôi nghĩ như này, nếu nói như thế kia, số lượng công nhân cần lưu động sẽ lớn, không quá lợi cho công ty phát triển. Tôi có đề nghị này không biết có được không, lúc có việc thì trả tiền công theo ngày, lúc không việc thì phát cho bọn họ một ít tiền lương cố định, kỳ thật cũng tương đương với sinh hoạt phí. Như vậy không phải công nhân sư phó sẽ yên tâm kiện định làm việc trong công ty sao?” Thịnh Mặc nói ra ý nghĩ của mình.

Lâm Gia Nhạc đầy mặt vui sướng: “Hoá ra thầy Thịnh cũng nghĩ như vậy sao? Tôi hồi trước lúc lão Quách còn làm việc đã từng nghĩ đến vấn đề này, có điều lúc ấy tôi là công nhân, là đang tính toán cho chính mình, cảm thấy lúc nhàn hạ cũng có thể lấy được tiền công thì tốt rồi, bao nhiêu không quan trọng, chỉ cần không cần sống bằng tiền tiết kiệm là được rồi. Tới sau khi mở công ty riêng, cũng tính toán phí tổn của việc này rồi, nếu công ty của tôi có hai đội ngũ trang trí, cũng chính là tầm mười mấy người, nếu một tháng công ty không có việc, chỉ phát tiền lương thôi đã tốn đến hơn một vạn, phí tổn chỉ sợ có hơi cao.” Nói đến lúc sau, Lâm Gia Nhạc không khỏi lại trầm mặc.

Thịnh Mặc khẽ mỉm cười, ngẫu nhiên còn nhìn nhìn hai mắt Lâm Gia Nhạc, đứa nhỏ này còn có ý tưởng ghê ta: “Cậu là đang tính toán theo tình huống tương đối xấu. Vấn đề tiền lương cơ bản này, tối thấy có thể tham khảo các nhà xưởng, một tháng phát tiền lương thấp nhất là mấy trăm tệ, có thể đảm bảo cho bọn họ mức sinh hoạt thấp nhất là được. Đương nhiên có thể chờ công ty cậu nghiệp vụ tương đối ổn định, phát triển đủ độ rồi hẵng áp dụng việc này, như vậy có thể lung lạc nhân tâm, sau này công ty cậu lớn rồi, sẽ cần một lượng lớn công nhân trang trí, đến lúc đó sẽ không còn tồn tại vấn đề lâm thời không tuyển được công nhân. Hơn nữa đội ngũ trang trí lâm thời dựng nên chất lượng rất khó đảm bảo, điều này đối với công ty mà nói cũng là tai hoạ ngầm, bất lợi cho sự phát triển về lâu dài.”

“Thầy Thịnh nói không sai, đợi công trình năm nay xong rồi, tôi với anh Lưu sẽ thương lượng cẩn thận sau, bồi dưỡng một đến hai đội ngũ trang trí cố định, sang năm sẽ không phải sầu não vụ này nữa.” Lâm Gia Nhạc liên tục gật đầu.

Hai người trò chuyện một đường, cuối cùng trở lại công trường, dỡ hết đèn trên xe xuống. Thịnh Mặc muốn ở lại ở bên Lâm Gia Nhạc lâu hơn, nhưng mà Lâm Gia Nhạc lại đã thay xong quần áo qua biệt thự lắp trần nhà: “Thầy Thịnh, tôi giờ bận việc mất rồi, không đi cùng thầy được nữa, thầy cứ tuỳ ý ha.”

Thịnh Mặc có thể nói gì được đây: “Cậu cứ bận việc đi, tôi tuỳ tiện thăm quan chút.” Anh ngược lại cũng muốn qua giúp đỡ, nhưng vì hôm nay đi cùng Lâm Gia Nhạc, anh ăn mặc rất cẩn thận, hơn nữa dù hắn có muốn giúp thì Lâm Gia Nhạc cũng sẽ không cho anh làm.

Nói thật, cái biệt thự chưa trang trí xong này thật sự chẳng có gì để xem cả, chỉ là một cái thùng rỗng, trên mặt đất đều là phế liệu, xi măng đá đất cát gì đó. Sân ngược lại không nhỏ mấy, để lại một khoảng sân khá rộng không làm gì, là tính dùng làm bãi cỏ vườn hoa, thậm chí còn có một cái bể bơi nhỏ, nhưng bởi vì bên trong trang trí chưa xong, bên ngoài cũng chưa chỉnh trang lại, thảm cỏ lót sân trước đó đã mọc lên cỏ dại khắp nơi, trong thời tiết này còn có phần hơi vàng vàng, mùa thu cuối cùng đã lưu lại chút dấu vết nơi thành thị này.

Lưu Minh Lượng đi ra nghỉ xả hơi uống nước, thấy  được Thịnh Mặc đang đứng ngoài hành lang biệt thự nhìn Lâm Gia Nhạc bận rộn, không khỏi ý cười đầy mặt bước qua đây: “Thầy Thịnh, chúng tôi tắc trách rồi, mọi người đều đang bận, không rút được thời gian ra đón thầy.”

Thịnh Mặc có chút xấu hổ cười cười, mình không giúp ích được gì, tới đây ngược lại còn thêm phiền: “Nói gì kì vậy, các anh bận rộn như vậy, tôi đến đây ngược lại thêm phiền ấy chứ.”

“Nào có, thầy Thịnh đến đây chúng tôi đều cực kỳ hoan nghênh. Gia Nhạc còn rất thích thầy Thịnh ấy chứ, nó bảo tôi thầy có học vấn, kiến thức rộng rãi, càng khó được là con người còn hoà khí nhiệt tình, giúp đỡ chiếu cố nó rất nhiều, quen biết được người bạn như thầy, thật sự là phúc khí của thằng bé.” Lưu Minh Lượng cười hàm hậu.

Thịnh Mặc trong lòng đập mạnh một cái, ý cười không che dấu được chiếm trọn ánh mắt: “Tiểu Lâm nói như vậy thật sao?”

“Thật chứ.” Lưu Minh Lượng gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, “Đúng rồi, qua vài ngày nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Gia Nhạc, tôi và chị dâu nó đã chuẩn bị cho nó bữa tiệc sinh nhật, thầy Thịnh có tới không?” Hai mươi tuổi là một cái sinh nhật không lớn không nhỏ, người tỉnh H đều rất quan tâm, không khác mấy lễ trưởng thành của nước ngoài, thân thích bạn bè đều phải đến chúc mừng một phen.

Thịnh Mặc trong lòng lại mừng rúm thêm trận nữa: “Đến chứ, đến chứ. Tiểu Lâm sắp sinh nhật sao? Ngày mấy thế?”

“Ngày tám này.” Lưu Minh Lượng nói.

“Cũng sắp rồi. Đến lúc đó chuẩn bị chúc mừng cậu ấy như thế nào?” Thịnh Mặc hỏi. Hắn ngược lại muốn tự mình mừng sinh nhật cậu ấy, nhưng hắn nào có tư cách chứ, trước mắt Lưu Minh Lượng mới là người nhà của cậu ấy.

Lưu Minh Lượng trả lời: “Tôi bảo chị dâu nó làm ít đồ ăn ở nhà, lại mua cho nó cái bánh ngọt, chúc mừng nó cho ra trò một trận. Thầy Thịnh thầy nói sao?”

Ý tưởng thì Thịnh Mặc ngược lại có rất nhiều, nào là mang Lâm Gia Nhạc đi khu vui chơi chơi đã đần một vòng; Hoặc là đi một khu phong cảnh hợp lòng người nào đó gần đây chơi một ngày, sau đó cắm trại dã ngoại, câu cá, còn có thể đếm sao; Thậm chí có thể lái xe ra biển cắm trại dã ngoại ngắm mặt trời mọc…… Nhưng đó đều là hoạt động dành cho hai người. Nên anh đành lắc đầu: “Theo ý các anh đi, bánh ngọt để tôi mua là được, trưa ngày mùng tám ở nhà anh, đúng không?”

“Ừm, hôm đó như thế nào cũng phải để Gia Nhạc nghỉ ngơi xả láng một trận, gần đây thằng bé vất vả quá rồi.” Lưu Minh Lượng nói, “Thầy Thịnh chúng ta quyết định như thế nhé, tôi bận chút việc đi trước đây.”

“Được.” Thịnh Mặc gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Gia Nhạc, trong lòng lại đang tính toán, tặng quà gì cho cậu ấy mới tốt đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status