Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 11



Bữa ăn kết thúc khác hẳn với mọi khi. Dường như Trần Hải Minh độc thoại từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng Hoàng Lâm thêm vào vài câu mỉa mai hoặc hùa theo rồi phá lên cười. Hàm Vũ Phong vẫn yên ắng  - có lúc lắng nghe và hưởng ứng, có lúc lại như người đang để tâm trí trên mây, hỏi đến còn không buồn đáp. Chu Bạch Thảo vốn là cô gái hoạt bát, năng động, hôm nay lại im lặng khác thường. Nàng thậm chí không lắng nghe cuộc trò chuyện, thỉnh thoảng có người nhắc đến lại giật mình hỏi lại, như thể nàng đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm.

Vũ Lục Hàn là người lạ, tất nhiên không dám nói nửa lời, có bảo nói cũng không nói được. Cô chỉ cúi đầu, có lúc ăn, có lúc chỉ nhìn chằm chằm vào bát rỗng trước mặt. Mỗi lần như vậy Hàm Vũ Phong lại nhấc đũa lên đặt vào bát cô một thứ gì đó. Vũ Lục Hàn ngoan ngoãn ăn hết, nửa lời phàn nàn không có, tỏ thái độ cũng không.

Hoàng Lâm đã để tâm trí uốn lượn theo những dòng suy nghĩ trong suốt bữa ăn, dù không thể hiện ra ngoài. Cậu để ý và phân tích từng lời nói, biểu hiện của Hàm Vũ Phong đối với Vũ Lục Hàn, sau đó thầm mỉm cười thán phục bản thân đã nghĩ ra một ý tưởng thông minh. Không gì dễ dàng hơn việc đề nghị Vũ Lục Hàn làm việc cho mình, cậu sẽ nhanh chóng tìm hiểu được cô là ai, cô từ đâu tới, tại sao cô lại ở cạnh Hàm Vũ Phong. Hoàng Lâm có hơi chột dạ, nếu kẻ với tính cách như Hàm Vũ Phong biết được cậu cố tình lên kế hoạch như vậy, hắn chắc chắn sẽ một mực ngăn cấm Vũ Lục Hàn trở thành nhân viên của cậu. Tuy vậy, kiểm chứng bạn gái của bạn thân mình chẳng có gì sai cả. Không thể biết cô ta ở đây với mục đích gì, tiền bạc hay danh tiếng? Và Hoàng Lâm cũng không tài nào hiểu được tại sao một cô gái với cá tính như vậy mà cũng lọt được vào mắt Hàm Vũ Phong. Cậu cũng chỉ đang lo lắng cho bạn thân của mình mà thôi, dù một phần trong cậu biết Hàm Vũ Phong không phải loại người dễ bị kẻ khác lợi dụng, lừa phỉnh.

Vũ Lục Hàn đã vào tầm ngắm của Hoàng Lâm.

Trên giường ngủ của mình,Vũ Lục Hàn đang ngồi bó gối cạnh cửa sổ, nhìn xa xăm vào bóng tối tĩnh lặng, điện thoại áp vào tai vang những tiếng tút chậm rãi. Cô không thể vui mừng hơn khi nhận được lời đề nghị thử việc quá đỗi bất ngờ từ Hoàng Lâm. Đối với một sinh viên năm cuối đang mấp mé ngưỡng cửa ra trường như cô, đột nhiên tìm được một công việc đúng ngành yêu thích của mình là việc không tưởng. Vũ Lục Hàn cười khẽ khi nghĩ lại những tối ở nhà cặm cụi nghiên cứu quyển sách Hướng dẫn may vá, gọt đi gọt lại những cái bút chì màu để vẽ vào quyển sổ Sketchbook mỏng dính, rồi lục tung tủ đồ tìm những bộ quần áo cũ nhất, vải đã sờn, cắt ra và khâu thành những thứ đồ nho nhỏ. Nghĩ đến viễn cảnh cô có thể được làm những việc đó thường xuyên hơn, Vũ Lục Hàn không khỏi có một chút vui mừng phấn khích.

"Con gái à?"

"Con chào bố. Bố mẹ thế nào rồi?"

"Bố mẹ vẫn khỏe. Còn con? Có vấn đề gì với bạn cùng phòng không?"

"Tuyệt vời lắm bố ạ!" Vũ Lục Hàn cười tít mắt, không thể kìm nén bật ra một tiếng cười. "Hôm nay con đã nhận được một lời đề nghị làm việc cho một công ty thiết kế thời trang..."

"Thật sao?" Bố cô thốt lên ngạc nhiên và cười sung sướng. "Không phải đó là việc con thích làm nhất à?"

"Vâng... Con chuẩn bị đi thử việc. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu thôi, không thể tin được con lại có lời đề nghị tốt đến thế..." Vũ Lục Hàn lại thấy mũi hơi cay khi cảm nhận niềm vui sướng và hạnh phúc của bố. Cô đã thấy mắt hơi nhòe đi, miệng không ngừng nở một nụ cười hạnh phúc.

"Con làm ở đâu? Việc gì? Bao giờ đi thử việc có cần bố đưa đi không?" 

Bố cô ngay lập tức trở nên sốt sắng. Vũ Lục Hàn bật ra tiếng cười nhẹ, nhớ lại hồi nhỏ luôn được bố đi cùng mỗi khi nhập học. Bố cô luôn là một người bạn tốt, không bao giờ bỏ con gái về trước cho đến khi thấy cô ngồi yên vị trong lớp. Ngay cả khi cô đã là một sinh viên sắp tốt nghiệp đại học, bố vẫn muốn là người đưa cô đi thử việc.

"Đó là công ty của... anh trai người bạn... cùng phòng với con." Vũ Lục Hàn cảm thấy áy náy khi phải nói dối, nhưng cũng không thể nói thật với bố rằng đó là bạn của Hàm Vũ Phong khi mà bố cô còn chẳng biết hắn là ai.

"Tuyệt vời! Con gái bố giỏi lắm! Con sắp đạt được mục tiêu của mình rồi đấy..." Hình như bố cô có một chút xúc động. Giọng nói run run pha lẫn niềm vui của một người bố đã làm giọt nước trong suốt đầu tiên lăn xuống trên má cô gái nhỏ. Vũ Lục Hàn khẽ sụt sịt.

"Con cảm ơn bố..."

"Bố mẹ rất tự hào về con đó!" Bố cô cười thành từng tiếng sảng khoái. "Nói chuyện một chút với mẹ nha!"

"Vâng..."

Vũ Lục Hàn không thể kìm nén nụ cười mãn nguyện khi lắng nghe niềm vui của bố mẹ. Thành công lớn nhất của cha mẹ chính là việc con cái của họ tiến được xa đến đâu trên đường đời. Và cô đã tiến được thêm một chút rồi.

Sau cuộc nói chuyện với mẹ, Vũ Lục Hàn cảm thấy nhẹ nhõm. Biết được bố mẹ vẫn khỏe mạnh, hạnh phúc là điều mà cô luôn mong muốn. Vũ Lục Hàn chưa từng xa nhà, cũng như bố mẹ cũng chưa bao giờ ở xa cô, vì thế cô không biết liệu bố mẹ đã quen với sự vắng mặt này hay lại sinh hoạt vô cùng hời hợt và chìm đắm trong nỗi trống trải, hụt hẫng. Dù có một chút chạnh lòng khi bố mẹ rất vui vẻ khi không có cô ở nhà nhưng Vũ Lục Hàn tình nguyện chạnh lòng như vậy, ít ra cô cũng vô cùng yên tâm.

"Điều đó khiến cô hạnh phúc đến vậy ư?"

Mùi hương quyến rũ của cà phê kèm theo giọng nam trầm quen thuộc khiến Vũ Lục Hàn quay lại. Hàm Vũ Phong đang cầm trên tay một tách cà phê, như mọi tối, đặt lên bàn làm việc. Vũ Lục Hàn ngay lập tức đỏ mặt, hắn hình như vừa tắm xong, mái tóc hoe vàng còn rối bù và ướt. Hàm Vũ Phong chỉ mặc duy-nhất chiếc áo choàng tắm màu xanh nhạt trên người. Vũ Lục Hàn có thể nhìn thấy khuôn ngực chắc khỏe lộ ra sau lớp áo lông, vẫn còn bóng lên vì nước. Người cô nóng bừng, cô đã quay đi ngay trong tích tắc.

"Cô chưa từng kiếm được việc làm à?" Hàm Vũ Phong dò hỏi dù biết thừa cô hiện vẫn đang có việc làm.

"Tôi... cũng có, nhưng..."

Vũ Lục Hàn nuốt khan, trong đầu không thể gạt bỏ hình ảnh người con trai chỉ cách cô chục bước chân đằng kia đang không-có-gì-bên-trong-chiếc-áo-choàng-tắm! Cô muốn chạy ra kéo chiếc rèm lại ngăn cách cả hai, nhưng ngay cả việc quay người lại cũng không dám.

"Nó không đủ sống sao?" 

Hàm Vũ Phong cười khẩy, ngồi vào ghế da trên bàn làm việc và xoay nó đối diện Vũ Lục Hàn. Cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không muốn hình ảnh hắn lọt vào khóe mắt. Tuy vậy sống lưng cô nổi gai góc khi cảm nhận hắn đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Tôi... cần... nhiều thu nhập hơn..." Vũ Lục Hàn khổ sở đáp lại. Cô muốn nằm xuống giả vờ ngủ ngay lập tức, nhưng không thể bất lịch sự khi hắn đang hỏi chuyện thế này.

"Cô chê mức lương của tôi thấp hay cô chỉ đơn giản muốn kiếm tiền thật nhanh và đi khỏi đây?"

Giọng nói của hắn có phần giận dữ, khiến Vũ Lục Hàn bất ngờ khi Hàm Vũ Phong lại hiểu thành như vậy. Cô vội vã quay lại nhìn hắn, quên cả đỏ mặt, quên cả thân hình phía sau chiếc áo choàng tắm.

"Anh hiểu nhầm rồi!" Cô xua tay. "Tôi thật sự không có ý đó!"

"Vậy vì sao cô nhận công việc ấy? Hoàng Lâm là bạn tôi?" Hàm Vũ Phong hỏi như đang trách móc. Cô ngồi im một lúc lâu, rồi cụp mắt xuống.

"Tôi biết anh khó xử, nhưng tôi rất... cần công việc đó..."

"Cần hay muốn?"

"Cần và muốn." Vũ Lục Hàn cắn môi.

Tất nhiên, ngoại trừ việc theo đuổi đam mê, Vũ Lục Hàn cũng cần tiền để chữa bệnh cho mẹ. Chính cô là người đã hứa sẽ giúp mẹ, đã đứng ra hủy hôn khi bố mẹ đang hi vọng vào hôn ước của cô như trông đợi chiếc phao cứu sinh. Cô không thể vừa dành tiền trả nợ cho Hàm Vũ Phong, vừa dành tiền chữa bệnh cho mẹ được. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là làm thêm càng nhiều việc càng tốt, được càng nhiều tiền càng dễ dàng.

Hàm Vũ Phong nhếch môi.

"Cô tính sao nếu bạn bè tôi biết cô đang ở đây với tôi?"

Sao lại hỏi tôi??? Cô thầm cảm thán. "Tôi sẽ... không để ai biết!"

"Làm sao được khi tôi đến đón cô mà họ lại không biết?"

Cô gái trước mặt hắn lộ vẻ bối rối lên đôi mắt, cô hết cúi gằm lại nhìn hắn lúng túng, rồi lại cúi gằm. Hàm Vũ Phong biết rõ cô thường hay sợ hãi khi bị hỏi dồn dập, vậy mà hắn vẫn cố tình chèn ép cô.

"Anh... không thể cho tôi chìa khóa ngôi nhà này sao?" 

Vũ Lục Hàn gần như lí nhí, cô biết hắn nghe rõ. Hàm Vũ Phong nhìn cô, xoay ghế trở lại bàn làm việc, khởi động chiếc laptop trước mặt rồi tựa lưng vào ghế. Hắn thở dài.

"Tôi chưa từng cho bất cứ ai vào nhà này." Hàm Vũ Phong hạ giọng, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop đang khởi động. Vũ Lục Hàn tròn mắt ngạc nhiên.

"Thế..."

"Cô là người thứ hai, sau tôi, bước vào căn nhà này." Hàm Vũ Phong ngắt lời trước khi Vũ Lục Hàn định đặt câu hỏi, quay sang nhìn thẳng vào cô. "Tôi đến đây ba ngày trước khi cô đến."

"Tôi... tôi tưởng..." Vũ Lục Hàn biểu lộ sự ngạc nhiên rõ ràng, mở to mắt nhìn hắn. Hàm Vũ Phong liếc nhìn cô, cười nhẹ.

"Tôi thường ở trong khách sạn của mình." Hắn xoay ghế đối diện cô. "Nơi ấy gần công ty và thuộc quyền quản lí của tôi, thuận tiện đi lại và còn khiến nhân viên làm việc chỉnh chu hơn."

"Vậy sao anh phải về đây?" Cô ngạc nhiên hỏi. Hắn đăm chiêu một lúc.

"Vì tôi không muốn bất cứ ai thấy tôi mang theo một cô gái về phòng và cô ấy không trở ra." Hàm Vũ Phong nheo mắt. "Hơn nữa tôi không muốn cô gái ấy thích về nhà lúc nào thì về, thích đi lúc nào thì đi lúc ấy."

Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng bởi câu trả lời, ngồi bất động mất vài giây đồng hồ. Thật tình chàng trai này vốn chỉ muốn cô trả nợ, không lẽ sợ cô bùng đến nỗi phải nhốt kè kè bên cạnh? Trường học của cô, hắn biết. Vậy chẳng khó khăn gì nếu hắn muốn tìm ra nhà cô. Dù cô có chuyển trường đi nữa hắn cũng sẽ tìm ra. Người nhiều tiền như hắn, nếu chỉ vì vài chục triệu mà phải tốn khoản tiền gấp mấy lần chỗ đó để tìm ra một cô gái đòi nợ, hắn chẳng dại gì. Vũ Lục Hàn cũng không phải loại nợ rồi không trả, dù không có tiền cô cũng sẽ làm thêm và làm thêm nữa để kiếm đủ tiền trả hắn. Vì sao hắn phải giữ cô bên cạnh như vậy? Lòng tin đối với người khác của hắn thấp đến vậy sao?

"Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô gái." Hàm Vũ Phong đọc biểu hiện trên mặt cô, mỉm cười và lắc đầu. Hắn vươn người thẳng dậy, thoải mái tựa lưng vào ghế.

"Anh nói gì?" Vũ Lục Hàn bối rối.

"Tôi không cần vài chục triệu của cô. Tôi buộc lòng phải thành thật, giữ cô bên cạnh đối với tôi có một ý nghĩa khác mà cô sẽ không được biết. Tôi biết dạng người như cô dù tôi có nói không cần trả tiền, cô cũng sẽ tìm cách trả. Tôi thuê cô làm người giúp việc, công bằng mà nói thì được lòng cả đôi bên. Tôi rất tiếc vì đã làm xáo trộn cuộc sống của cô. Nhưng nếu bây giờ bảo tôi từ bỏ, xin lỗi, tôi không thể dừng lại được."

Vũ Lục Hàn ngồi ngẩn ngơ. Tim cô đập mỗi lúc càng nhanh khi nghe những lời nói ấy. Cô vô cùng bất ngờ bởi sự thẳng thắn của Hàm Vũ Phong, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.

"Sao... sao không để tôi về rồi... hôm sau tôi lại đến?"

Hàm Vũ Phong nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đứng dậy rồi tiến thẳng về phía cô. Vũ Lục Hàn giật mình, ngồi dúi về phía sau khi hắn nhào đến. Hàm Vũ Phong chống hai tay lên cửa kính sau lưng cô, cúi người sát đến mức cô phải dính chặt vào cánh cửa kính. Vũ Lục Hàn cảm nhận tiếng tim đập tán loạn, mọi dây thần kinh như muốn bứt ra khỏi cơ thể cô để chạy marathon vậy.

"Dường như cô không hề hiểu tôi?" Hắn hạ thấp giọng thì thầm, đôi mắt cắm chặt vào cô giận dữ một cách khó hiểu, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một vài centimet. "Tôi mệt mỏi đến nỗi hàng ngày phải canh giờ đưa đón cô. Tôi phải sắp xếp công việc của mình để trở về nhà giữa chừng. Tôi thậm chí phải mạo hiểm với cả sự kiên nhẫn của mình để không nảy sinh tình cảm với cô gái sống chung nhà. Sau tất cả những điều đó, tôi đáng lẽ phải tống cổ cô ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng tôi đã không làm. Cô nghĩ vì sao tôi lại không cho cô ra khỏi đây? Điều khiến tôi giữ cô bên cạnh, chính tôi cũng không thể cưỡng lại được, chính tôi cũng không thể chịu được, nếu tôi không ở cùng cô, tôi sẽ thế nào? Nếu tôi có đủ mạnh mẽ để không giữ cô ở đây, cả tôi và cô sẽ không khó xử, và cô có thể làm mọi điều cô muốn. Nhưng bây giờ thì, đừng!"

Hàm Vũ Phong nói một hơi, không hề thay đổi tư thế. Hơi thở của hắn phả lên mặt làm Vũ Lục Hàn thấy càng ngày càng khó thở, tim đập rất mạnh. Cô mở to mắt nhìn hắn đầy hoảng hốt. Hàm Vũ Phong nhìn cô, chợt cúi đầu xuống, hít một hơi, thở dài rồi quay lưng bỏ đi. Vũ Lục Hàn thở hắt, cô gần như đã nín thở. Hàm Vũ Phong ngồi xuống bàn làm việc, uống một ngụm cà phê rồi lại đăm chiêu. Hắn đang nhìn vào khung ảnh nhỏ đằng sau chiếc laptop. Vũ Lục Hàn hít thật sâu để lấy lại nhịp thở, rồi bất ngờ chạy thẳng xuống dưới tầng.

Vũ Lục Hàn chui vào nhà tắm, đóng cửa và tựa vào tường, hít lấy hít để cho nhịp tim trở lại. Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng bất ổn, bỗng dưng đỏ lên và nóng bừng, tim lại đập loạn xạ. Trước kia cô cũng từng tiếp xúc thân cận với Từ Thiên, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở những rung động nho nhỏ trong lòng, và cô thích được ở bên anh. Cơ thể cô chưa bao giờ phản ứng dữ dội như thế này. Có lẽ, Vũ Lục Hàn tự nhủ, chỉ là mình không quen gần gũi với người lạ thôi mà! Rồi sẽ quen, sẽ phải quen chứ...

"Tôi thậm chí đã mạo hiểm cả sự kiên nhẫn của mình để không nảy sinh tình cảm với người sống chung nhà." 

Hàm Vũ Phong đã nhắc đến điều mà cô vẫn lo sợ. Lúc nào Vũ Lục Hàn cũng nghĩ đến viễn cảnh cô hay thấy trên phim: nam nữ chung nhà trước sau gì cũng nảy sinh tình cảm. Điều tất yếu là, kể cả trên phim, nữ chính dù trước đó đã thích người khác, rốt cuộc vẫn sẽ yêu nam chính mà thôi. Nhưng tất nhiên Vũ Lục Hàn không phải loại con gái thiếu chung thủy đó. Cô tự nhủ mình vẫn sẽ yêu và yêu đơn phương Từ Thiên - dù sau này có thể ông Bộ trưởng sẽ kiếm cho anh một cô vợ khác xinh đẹp và tài năng, quan trọng là họ sẽ xem mặt đầy đủ chứ không hứa hẹn hôn ước trong một buổi nhậu. Vũ Lục Hàn từ từ thở ra, vậy là cô thông minh hơn rồi đó. Người nảy sinh tình cảm trước, dứt khoát chỉ có thể là Hàm Vũ Phong. Vậy nên cô cần phải giữ khoảng cách và tránh xa "Ngài James" - trước khi Ngài có ý định bắt nhốt cô cả đời và nuôi trong lồng kính như một con chuột hamster. Mà con chuột hamster ấy còn phải lau cửa kính bằng tay.

Vũ Lục Hàn lại lang thang trong thư viện. Thói quen của cô giờ phải thay đổi: không thể mỗi chiều đều lên thư viện được nữa, nên phải tranh thủ mỗi giờ nghỉ giải lao đến thư viện trường và nếu có thể, mượn càng nhiều sách càng tốt. Hắn nói sẽ trả lương cho cô mỗi ngày đầu tiên của tháng, cho nên phần còn lại của tháng đó, chi tiêu thế nào phụ thuộc vào cô. Hắn và cô kí hợp đồng đúng vào ngày hai mươi tám, tháng chín, như vậy ngày mai cô sẽ nhận lương, đồng thời cũng là ngày Vũ Lục Hàn được phép về nhà với bố mẹ.

Cô cảm thấy nôn nao mỗi khi nghĩ đến chuyện được về nhà. Nhiều lúc, cô ngồi ngây ra chỉ để tưởng tượng xem bố mẹ sẽ thế nào, mình sẽ làm gì để tận hưởng ngày cuối tuần bên bố mẹ; hoặc nếu nhớ nhà quá, mình sẽ lẩn trốn thế nào để không phải trở lại nhà hắn. Vũ Lục Hàn bất giác nghĩ đến viễn cảnh Hàm Vũ Phong loay hoay một mình trong căn nhà trống hoác, cửa kính mờ đục không ai lau và mấy lon bia lăn lóc, sáng ra không ai dọn. Cô mỉm cười thích thú.

"Tiểu Lục!"

Ai đó gọi giật tên khiến Vũ Lục Hàn giật mình. Cách cô vài bước chân là cậu con trai có nụ cười khểnh. Triệu Dương đưa tay vẫy cô, miệng cười toe toét khiến Vũ Lục Hàn bất giác cười theo.

"Hôm qua cậu về nhanh quá làm tôi đuổi theo không kịp!" Triệu Dương trở nên niềm nở khi đến gần Vũ Lục Hàn. Cô mỉm cười ngượng ngịu.

"Tôi có việc gấp."

"Gấp đến độ hết tiết sinh hoạt, tôi nhìn lên chỗ cậu đã thấy mất tích!" Cậu con trai răng khểnh cười nhẹ, liếc nhìn mấy quyển sách trên tay Vũ Lục Hàn. Cô lúng túng nắm chặt những quyển sách.

"Cậu... biết chỗ tôi ngồi sao?"

"Biết chứ!" Triệu Dương hồ hởi. "Tôi đã chấm cái ghế trống bên cạnh cậu nhưng lại có người ngồi mất, đành chịu."

Vũ Lục Hàn nghĩ lại chiều qua Hàm Vũ Phong ngang nhiên chiếm trọn ghế, giương mắt thách thức mọi người bằng ánh nhìn sắc sảo dưới mắt kính râm. Lúc đó cô nghĩ, làm như có người muốn ngồi vào chỗ đó lắm ấy! Giờ thì cô chột dạ: có phải hắn biết có người muốn ngồi vào vị trí của hắn nên giễu võ dương oai không?

"Tiểu Lục, cậu bận đến mức không cho tôi mời một cốc sinh tố à?" Triệu Dương nhăn mặt phụng phịu. Vũ Lục Hàn ngây ra nhìn cậu một lát, rồi lúng túng cúi đầu.

"Tôi... thật ra cũng phải đi làm thêm..."

"Ồ!" Triệu Dương kêu lên ngạc nhiên. "Cậu đã lo xa vậy rồi sao!"

"Không... mà... Này... thật ra cậu ít tuổi hơn tôi mà?" Cô reo lên. Đôi mắt Triệu Dương hơi nheo lại, lộ rõ một sự ngạc nhiên xen lẫn hoang mang.

"Sao... lại thế?"

"Vì cậu là em ruột Triệu Minh, mà tôi với cô ấy bằng tuổi." Vũ Lục Hàn nhoẻn miệng cười khi bắt gặp khuôn mặt ngờ nghệch của cậu. Triệu Dương chưa lộ khuôn mặt ngớ ngẩn này ra bao giờ.

"Sao... sao cậu... không nói sớm!" Triệu Dương tỏ vẻ bối rối, nhìn cô rồi cúi gằm xuống như muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình. Vũ Lục Hàn thấy tai cậu dần trở nên ửng hồng.

"Vì tôi chưa có cơ hội." Cô nheo mắt cười. "Không sao, tôi không để bụng đâu..."

"Thật đáng ăn đòn..." Triệu Dương lẩm bẩm. Cậu bé này chắc phải tôn trọng chị gái mình lắm mới thấy xấu hổ đến cỡ đó khi nghĩ bản thân bất kính với người bằng tuổi chị mình. Vũ Lục Hàn chạm nhẹ tay vào vai cậu, xoa xoa dỗ dành.

"Tôi không quan trọng xưng hô đâu, thật đấy!" Cô nhìn Triệu Dương cho đến khi cậu ngước mắt lên nhìn cô.

"Tôi... không quen gọi chị nữa rồi!" Triệu Dương lí nhí. Điều này càng khiến cô buồn cười.

"Vậy thì cứ xưng hô thế này, miễn sao cậu nhớ tôi hơn tuổi cậu để không làm gì bất kính là được." Vũ Lục Hàn buông lời trêu ghẹo. Cô bỗng cảm thấy ngạc nhiên khi nhận ra mình vừa trêu chọc một người bạn, và cô thích cảm giác đó.

"Thật tệ.." Triệu Dương thở dài. "Vậy... tôi mời... Tiểu Lục một cốc sinh tố tạ lỗi được chứ?"

"Tôi..." Vũ Lục Hàn bất ngờ. Cô không phải không muốn có bạn, nhưng chàng trai này đang thể hiện một sự nhiệt tình quá. Dù sao họ cũng chỉ mới quen, cô không muốn trở thành một cô nàng dễ dãi.

"Thôi mà, ngay căn tin trường mình thôi, tôi rất muốn mời Tiểu Lục uống nước đấy!" Triệu Dương giở giọng nài nỉ, gọi tên cô một cách buồn cười khiến cô tự nhiên cười toe toét.

"Thôi cũng được..." Vũ Lục Hàn gật đầu, đi theo Triệu Dương. Cậu bỗng xách cặp hộ Vũ Lục Hàn, nhìn một loạt sách trong tay cô, ngạc nhiên thốt lên.

"Tiểu Lục khác quá, bỗng dưng mượn một đống sách! Toàn về thiết kế nữa chứ!"

"Tôi muốn chuẩn bị tốt cho công việc mình sắp có." Cô mỉm cười nhẹ nhàng, "Tôi chưa có nhiều sách về lĩnh vực này nên muốn tranh thủ mượn thêm."

"Vậy Tiểu Lục thích ngành thiết kế à? Thế mà trước kia tôi tưởng Tiểu Lục thích nhiếp ảnh!"

"Tôi thích cả hai." Cô cười hóm hỉnh trong khi đang ghi tên vào cuốn sổ của thủ thư, "Mà hãy xưng hô bình thường trở lại đi, đừng Tiểu Lục mãi nữa!"

"Tôi... bỗng dưng bối rối quá!" Triệu Dương nhăn nhó khổ sở, nhét từng cuốn sách vào cặp rồi khóa cặp hộ cô. Vũ Lục Hàn nói cảm ơn, không khỏi thấy lạ trước hành động tự nhiên thân thiết của cậu.

"Hãy xưng hô như cũ đi, tôi thấy hoàn toàn thoải mái."

"Không, tôi không thể xưng hô ngang hàng với người hơn tuổi mình được!" Triệu Dương bày khuôn mặt tội nghiệp, đưa lại cặp cho cô và phụng phịu. "Nếu tôi gọi chị, xưng tôi, thì có bất kính quá không?"

"Không mà!" Vũ Lục Hàn cười động viên. "Đất nước mình quá phức tạp chuyện xưng hô, phải chăng như ở những nước khác, già, trẻ, lớn, bé, đều dùng một ngôi xưng cả. Dễ chịu biết bao!"

"Mỗi nước cũng có một truyền thống văn hóa riêng, nước ta trọng người lớn tuổi. Dù sao tôi cũng không dám bất kính khi cứ nghĩ đến chị Triệu Minh..." Chàng trai răng khểnh trở nên ỉu xìu, như vừa bước hụt khi biết cô bạn mới hơn mình một tuổi.

"Nếu cậu còn thắc mắc chuyện đó thì tôi sẽ là người mời nước cậu đấy!", cô bật cười.

Vũ Lục Hàn cũng nhận ra gần đây cô rất hay cười và thoải mái khi nói chuyện với cậu con trai này. Không gượng gạo và lo sợ như lúc đối đáp với Hàm Vũ Phong. Hắn luôn áp chế người đối diện bằng ánh mắt ghê phát sợ, cứ như thể nó đọc được ý nghĩ của người đối diện vậy. Thế nhưng có những lúc hắn cũng rất thoải mái, đặc biệt là khi cười và nói những câu như đang ngầm đá xoáy cô. Cô không thể hiểu nổi suy nghĩ và tính cách khó hiểu của hắn, giống như câu ví von vậy, Hàm Vũ Phong chính là một lỗ đen vũ trụ. Vũ Lục Hàn bỗng giật mình: có phải mình vừa nghĩ đến Hàm Vũ Phong không?

"Chị... chị định làm công việc gì vậy?" Triệu Dương thay đổi cách xưng hô, giọng nói có phần rụt rè. Vũ Lục Hàn bật cười, nhìn cậu.

"Tôi đang chuẩn bị thử việc thiết kế thời trang. Nếu ổn, có lẽ ra trường tôi sẽ làm lâu dài."

"Tuyệt quá! Chị Triệu Minh cũng theo ngành thời trang đấy, hai người nên làm quen nhau đi!"

"Vậy hả?" Cô thốt lên, tròn mắt ngạc nhiên.

Vũ Lục Hàn thật sự bất ngờ khi biết Hội trưởng Hội Sinh viên lại có đam mê thời trang. Triệu Minh luôn xuất hiện với hình ảnh giản dị nhất, mái tóc đen thẳng nhưng bóng mượt được buộc cao trên đỉnh đầu, cặp kính gọng đen tròn choán gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, áo quần luôn nghiêm túc, chỉnh chu, chẳng hề chạy theo đủ xu hướng thời trang. Triệu Minh thể hiện là người luôn có trách nhiệm trong công việc, khả năng chỉ huy giỏi và hơi nghiêm nghị. Cũng vô cùng thuyết phục khi Triệu Dương có thể thần tượng và yêu quý chị mình như vậy.

"Nào, ngồi xuống đây!" Triệu Dương nhanh nhẹn kéo ghế ra cho Vũ Lục Hàn rồi chạy lại quầy gọi đồ uống. Cô nhìn theo cậu, khẽ cười khi bỗng dưng có người quan tâm và nhiệt tình với mình đến vậy.

Điện thoại rung lên, Vũ Lục Hàn nhìn thấy tên Hàm Vũ Phong. Một tin nhắn chỉ vẻn vẹn hai câu.

"Tan học tự về nhà cô. Hôm nay tôi không đón được, xin lỗi."

Vũ Lục Hàn ngây người. Có phải hắn nói "về nhà cô"? Có thật là hắn cho cô về nhà ngay ngày hôm nay? Cô có cần gọi lại cho hắn để xác nhận?

"Gì vậy?" Triệu Dương trở về với hai cốc sinh tố bơ xanh mát trên tay. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, lập tức cười che giấu.

"Không có gì, tin nhắn rác!" Thậm chí nói xong câu này, Vũ Lục Hàn còn chẳng hiểu vì sao mình phải nói dối.

"Nè, tôi nói điều này mong chị không giận." Triệu Dương chống tay lên bàn. "Nhưng có một số người khuyên tôi không nên chơi với chị, bởi chị... nguyên văn nè, khép kín và lập dị..."

Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu. Khép kín, đúng thôi, nhưng lập dị? Cô cảm thấy mình là người tẻ nhạt và nhàm chán nhất thế gian, ngày nào cũng làm những công việc giống nhau. Sao có thể là người "lập dị"?

"Họ nhận xét chị quá lạnh lùng... Khó gần nữa, nên nói chuyện với chị như nói chuyện với bức tường!"

Thật éo le! Vũ Lục Hàn thầm cảm thán, tôi mà là người lạnh lùng thì loại như Hàm Vũ Phong phải đến từ kỷ băng hà mất!

"Cậu nghĩ thế thật à?"

"Không, tất nhiên là không!" Triệu Dương cười lớn, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng. "Họ không tiếp xúc với chị nên đâu biết chị là người ngại giao tiếp! Chị khá thân thiện đấy chứ, nhưng đúng là chị rất khép kín và không năng động. Nhưng tôi lại thích người như vậy hơn..."

Vũ Lục Hàn thấy tai mình hơi nóng, lần đầu tiên có một chàng trai nói rằng cậu ta thích tính cách của cô. Vũ Lục Hàn cười dè dặt.

"Không như mọi người nói đâu..." Cô cúi đầu cười. "Tôi không thích kết bạn nên cũng không quen phải sống cởi mở..."

"Vì sao chị lại không thích kết bạn?" Triệu Dương khoanh tay trước ngực, hơi nghiêng người về phía cô. Vũ Lục Hàn cười nhẹ.

"Ít bạn thì ít mâu thuẫn, ít ganh tị, ít cạnh tranh."

"Bạn bè mà cũng sợ ganh tị với cạnh tranh sao?" Cậu con trai trước mặt cô cười ngạc nhiên. Chưa bao giờ cậu gặp người nào đó có quan niệm về tình bạn sai lệch như vậy.

"Tình bạn là thứ mong manh. Chỉ cần cùng thích một chàng trai thôi thì mọi thứ sớm muộn cũng tan vỡ."

Dù chưa từng có bạn nhưng Vũ Lục Hàn đã lặng lẽ chứng kiến rất nhiều tình bạn tan vỡ theo nhiều cách khác nhau. Tuy không phải ai cũng vậy nhưng nó cũng đủ in sâu vào tâm trí cô một nhận thức không tốt về thế nào là tình bạn thân thiết. Bởi thế, Vũ Lục Hàn không muốn kết bạn.

"Vậy hả... May mà tôi không phải con gái và tôi thẳng..." Triệu Dương bỗng bật cười. Vũ Lục Hàn nhìn cậu ngớ ngẩn.

"Thì chúng ta sẽ không cùng thích một người con trai đâu!" Cậu giở giọng hài hước. Cô phì cười, cậu thanh niên này luôn biết nói đùa vào những lúc cần thiết.

Điện thoại Vũ Lục Hàn rung lên lần thứ hai. Một tin nhắn nữa, từ Hàm Vũ Phong.

"Tôi sẽ chờ cô, như mọi khi."

Vũ Lục Hàn bất giác mỉm cười. Cô không nhận ra mình vừa cười nữa. Bằng cách nào đó, Hàm Vũ Phong đã sắp xếp được công việc. Như vậy, Vũ Lục Hàn không được về nhà mình ngay hôm nay. Vậy thì, vì sao cô lại mỉm cười?

"Gì vậy?"

Vũ Lục Hàn giật mình nhìn lên khi nghe Triệu Dương hỏi. Cô nhận thấy hai má mình nóng ran.

"À, không có gì..." Cô đáp bừa. "Anh trai tôi nhắn tin."

"Chị có anh trai hả?" Cậu nhướn mày hoài nghi. Đương nhiên là không, làm gì có ai nhận tin nhắn của anh trai lại mỉm cười, hai má ửng đỏ?

Thế nhưng Vũ Lục Hàn vẫn gật đầu ngây ngốc.

"Có phải... là người ngoại quốc hôm qua không?" Triệu Dương tỏ ý dè dặt nhìn cô. Vũ Lục Hàn ngạc nhiên, rồi cúi đầu mỉm cười.

"Anh ấy là con lai." Vũ Lục Hàn nói nhanh. Cô cho rằng giải thích quá nhiều trông sẽ thiếu tự nhiên.

Triệu Dương không đáp, gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.

"May đó. Nếu người đó mà theo đuổi chị thì chắc cả đời không có thằng con trai nào dám đến gần chị luôn!"

"Sao lại thế?"

"Nhìn anh ta như thế cơ mà!" Cậu cười nửa miệng, bật ra một tiếng châm biếm. "Đi đến đâu bọn con gái xuýt xoa đến đó. Con lai mà, bao nhiêu cái đẹp phô hết lên mặt, mấy chị gái lại có dịp mơ tưởng đến Brad Pitt hay David Beckham."

"Anh ta không đẹp đến thế đâu!" Vũ Lục Hàn xua tay. "Nói chung cũng giống như bao chàng trai ngoại quốc khác, cũng hao hao nhau thôi mà..."

"Thật chứ? Chị không thấy anh trai chị đẹp à? Bọn con trai trong trường cũng phải thán phục mấy cái cơ bắp và tướng tá của anh chị đấy, còn cái mặt thì vài người bảo nhìn thấy lúc bỏ kính rồi, đẹp. Mà, con trai ít khi thán phục vẻ đẹp của nhau lắm, đó là trò của tụi con gái. Một khi đã phải khen đẹp nghĩa là... ừm... anh ta cũng có nam tính thật..." Triệu Dương nói một lèo, nhưng lại ậm ừ tỏ vẻ không mấy quan tâm. Vũ Lục Hàn phì cười, cảm thấy cậu nhóc này vẫn chỉ là một cậu nhóc con.

"Nhưng hai người là anh em vì sao anh ta lại là con lai?" Triệu Dương hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn khựng lại trong giây lát. Cô cụp mắt, bối rối trong giây lát.

"À... anh ấy là... con của bác tôi. Bác trai lấy vợ nước ngoài..." Cô chống chế. Triệu Dương nheo mắt, khẽ gật đầu. Không biết bình thường Vũ Lục Hàn thông minh đến đâu, nhưng trong việc nói dối thì cô đã được nâng cấp rồi đấy. Nói dối không chớp mắt, và có vẻ rất ăn nhập với nhau.

Tiếng chuông vào tiết cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai. Vũ Lục Hàn vội vàng đứng dậy, lúng túng đeo cặp và nhìn cậu đầy ngại ngùng.

"Tôi có tiết, phải đi bây giờ. Hẹn gặp cậu sau nhé!"

Triệu Dương gật đầu với một nụ cười, Vũ Lục Hàn lập tức rời khỏi căn tin và chạy thẳng lên lớp. Thực chất đây là tiết thể dục. Vũ Lục Hàn được đặc cách khỏi môn thể dục vì được giải cao môn cờ vua. Cô biết mình yếu thể chất nên luôn chọn môn cờ vua nhẹ nhàng, chỉ cần dùng não, và quan trọng là không cần phải làm bạn với đối thủ. Nhưng hôm nay cô lại ôm cặp lên lớp, ngồi yên vị chờ đợi tiết thể dục. Hàm Vũ Phong không biết cô về sớm, còn Triệu Dương chắc chắn sẵn sàng bỏ tiết chỉ để ngồi uống nước với cô lâu hơn. Vũ Lục Hàn không muốn nói những chuyện riêng tư quá nhiều, cô sợ rằng bản thân sẽ buột miệng nói ra điều gì đấy.

Ngay khi Vũ Lục Hàn bước vào lớp, lớp học dường như im lặng đi một chút. Đúng rồi, vì mình được đặc cách thể dục mà giờ lại ở đây, họ chỉ lạ thôi, cô tự nhủ. Vũ Lục Hàn lặng lẽ về đúng chỗ ngồi của mình, đầu cúi thấp vì biết rất nhiều người đang nhìn theo. Vừa ngồi xuống, giọng nữ phía trên quay xuống niềm nở.

"Hôm nay người yêu cậu không đón nữa hả?"

Vũ Lục Hàn ngơ ngẩn nhìn cô gái bàn trên, khẽ nhíu mày.

"Người yêu nào?"

"Không phải người yêu mà ngày nào cũng đưa đón, hôm qua còn đi theo vào tận hội trường! Cậu còn ngại gì nữa, hay vẫn còn tiếc anh chồng hụt?" Cô nàng lớp trưởng ngồi cách đó không xa lên giọng mỉa mai. Vũ Lục Hàn cắn môi, lắng nghe những tiếng cười râm ran hưởng ứng.

"Cô tham quá đấy! Có người yêu như vậy rồi mà vẫn còn đi tán tỉnh học sinh mới! Mấy con bé năm nhất, năm hai, năm ba là ghét cô lắm đấy! Lúc nãy tôi còn thấy cô ta được cậu nhóc đó mời nước cơ!" Một nữ sinh khác phía sau cô chanh chua. Vài nam sinh ồ lên.

"Bà già lái phi công trẻ!"

Sau những tiếng cười cợt nhả, Vũ Lục Hàn trở thành trung tâm cuộc trò chuyện. Họ thêu dệt hàng loạt những câu chuyện vô lý về cô, còn cô chỉ biết ngồi im lặng, cúi gằm mặt. Hai má cô ửng đỏ, cô đã biết cuộc sống của mình sẽ không còn như trước nhưng không nghĩ được rằng nó lại tệ đi đến mức này. Vũ Lục Hàn luôn cẩn thận với những chuyện riêng tư, tự cuộn tròn khép mình lại cũng vì muốn bảo vệ sự riêng tư ấy. Vậy mà, bất chấp cố gắng của cô, người ta vẫn dễ dàng lấy chuyện riêng của cô ra thêu dệt làm trò đùa, mua vui cho họ. Vũ Lục Hàn cúi gằm bất lực. Làm sao có thể ngăn được người khác nói xấu mình?

"Chuyền bóng đi!"

Một nữ sinh hô to rồi chắp hai bàn tay, đập quả bóng bay thẳng lên trời. Vũ Lục Hàn ngớ ngẩn nghĩ rằng cả lớp vẫn học cờ vua, ngáp ngủ trước mỗi thế cờ được giải trên cái bảng gỗ treo tường, không ngờ đã chuyển sang môn bóng chuyền từ cuối tháng trước. Đồng nghĩa với việc Vũ Lục Hàn không còn được đặc cách nữa. Cô lúng túng đứng ở góc sân, hi vọng rằng không ai để ý. Cô đã cố thủ ở góc này từ đầu giờ rồi, chỉ còn cố thêm vài phút nữa là hết giờ thôi.

"Bóng kìa!" Lớp trưởng hô lên, lao ra đỡ lấy bóng. Sau cú đập bóng lệch của lớp trưởng, quả bóng bay ngược về phía sau, lao thẳng vào đầu Vũ Lục Hàn.

Cô loạng choạng lùi về phía sau, vấp phải bồn cây và ngã ngửa. Cái đầu còn choáng bởi cú đập bóng, Vũ Lục Hàn không nhận ra khuỷu tay mình trầy xước khi quẹt vào bồn xi măng trồng cây. Thay vì chạy đến đỡ cô, nữ lớp trưởng lại bật cười thích thú, kéo theo vài đứa học sinh hưởng ứng cười theo. Vũ Lục Hàn ngồi im thin thít, đầu cúi gằm, mắt nhắm lại để định hình cơn đau. Chỉ đến lúc này cô mới thấy khuỷu tay mình đau nhức. Cô nghĩ mình đã ngồi rất lâu mới cảm thấy hết choáng váng. Vũ Lục Hàn hít thở thật sâu, rồi bám vào bồn xi măng để đứng dậy. Cơn đau trên đầu cô tụ lại một chỗ, tím bầm và nhức nhối. Vũ Lục Hàn choáng váng tựa vào tường, mắt nhắm nghiền vì đau, khi mở ra đã đục mờ. Cô lấy dụi mắt, ngó quanh toan tìm chỗ rửa vết trầy xước, bỗng ngẩn người vì bóng người đứng trước mặt.

Hàm Vũ Phong trông như vừa trở về sau một chuyến đi bụi. Không hiểu bằng cách nào Hàm Vũ Phong có thể tìm thấy nơi lớp cô học thể dục. Vũ Lục Hàn sững sờ nhìn hắn, người đang thể hiện rõ một sự không hài lòng.

"Sao lại học giờ này? Tôi đã nói tôi có thể đón cô như mọi khi rồi mà?"

Vũ Lục Hàn nuốt khan. Vì sao anh biết tôi về sớm? "Lớp không học cờ vua thì tôi không được đặc cách nữa."

"Từ giờ sẽ được đặc cách. Đi về."

Hàm Vũ Phong không buồn để ý đến Vũ Lục Hàn đang co rúm vì đau nhức, nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Cô không dám kêu nửa lời, líu ríu chạy theo phía sau. Thầy giáo thể dục từ đâu bỗng xuất hiện, đi đến chặn Hàm Vũ Phong. Tiết thể dục vẫn chưa hết, làm sao tự ý ra về khi chưa điểm danh chứ? Hàm Vũ Phong buông tay cô, tiến về phía giáo viên nói vài câu mà cô không nghe được. Thầy thể dục mọi ngày nghiêm nghị như vậy, bây giờ vì một lí do nào đấy đã để học sinh Vũ Lục Hàn ra khỏi cổng trường cùng với người lạ Hàm Vũ Phong.

Vũ Lục Hàn rất muốn hỏi, nhưng sự hờn giận vô cớ vừa nảy sinh trong lòng chỉ khiến cô không muốn đến gần hắn. Hàm Vũ Phong làm bằng cái gì mà lại vô tâm như thế nhỉ, nhìn cô như vậy mà không phản ứng gì khác sao? Hắn không những tự ý kiểm soát cuộc sống của cô, mà thấy cô đang đau đớn cũng không một lời hỏi thăm an ủi. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status