Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 16



Năm người bọn họ lại ngồi chung một chiếc bàn. Vũ Lục Hàn bây giờ ngồi cạnh Hàm Vũ Phong, bên phải cô là Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo ngồi cạnh bên kia của hắn và Trần Hải Minh ngồi đối diện cô. Vũ Lục Hàn đã bớt ngại ngùng hơn so với lần đầu ngồi cạnh họ, thậm chí cô đã dám nhìn mọi người thay vì cứ cúi gằm mặt. Cô nhận thấy sắc mặt chàng trai tóc đỏ đối diện mình khác hẳn so với ban nãy, trầm tư hơn, có một chút hoảng hốt, thỉnh thoảng lại nhìn Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn bỗng thấy lo lắng khi nghĩ rằng đã có chuyện gì đó liên quan tới công việc của Hàm Vũ Phong, tuy nhiên hắn lại bình thản lạ thường. Hắn có vẻ còn chẳng biết Trần Hải Minh đang có tâm tư gì.

"Hai ngày nữa là sinh nhật em." Chu Bạch Thảo chống tay lên bàn, giữa bữa ăn, nhìn mọi người thông báo. Nàng nhìn cô.

"Chà, anh còn chưa nghĩ ra món gì tặng em." Hoàng Lâm trở nên sôi nổi. "Chưa biết làm gì cho vượt mặt thằng tây kia! Gì chứ, bức tranh cổ vô cùng hiếm mà cậu ta còn mua được, chắc cậu ta sẽ tặng em cả hành tinh mất!"

Vũ Lục Hàn nghe vậy, trái tim như thắt lại. Hắn đã mua cả một bức tranh hiếm để tặng Chu Bạch Thảo sao?  Hẳn là hắn đã từng thích nàng lắm. Một cô gái ở bất cứ góc nhìn nào cũng vô cùng xinh đẹp, khí chất, nếu Vũ Lục Hàn là đàn ông, chắc chắn cũng không khỏi rung động. Trong cô lại dấy lên cảm giác tội lỗi, như một cô ả đi cướp chồng người khác. Nếu vậy, cô không thể trách nàng khi luôn dành cho cô những cái nhìn thiếu thiện cảm. Vũ Lục Hàn đã công khai xen vào giữa bọn họ, cô chính là kiểu người mà cô khinh nhất khi xem phim truyền hình dài tập. Thật đáng buồn!

"Anh không cần làm vậy đâu!" Chu Bạch Thảo nhìn Vũ Lục Hàn, khẽ nở nụ cười đắc thắng khi thấy bộ dạng cúi gằm tội lỗi của cô. Nàng duyên dáng uống một ngụm rượu, nhìn quanh bàn một lượt.

"Năm nay, em đã quyết định sẽ tổ chức tiệc bốn ngày ba đêm trên hòn đảo mà em đã chính thức được nhận từ bố năm ngoái." Nàng đưa mắt cười vô cùng quyến rũ. "Chỉ cần mọi người vui vẻ tham gia là đủ, em không cần nhận quà."

"Chà, con bé này!" Trần Hải Minh bây giờ mới lên tiếng, nhìn nàng đầy bất ngờ. "Lý do gì khiến em chịu chơi quá vậy? Bữa tiệc hấp dẫn như thế, ai nỡ bỏ qua chứ!"

"Em đã quá chán những bữa tiệc trên bờ rồi." Nàng thở dài, bộ dạng âu sầu vẫn vô cùng xinh đẹp. "Năm nào cũng vậy, nào ăn, rồi nhạc, rồi tặng quà, rồi uống, rồi đi về, chẳng phải là quá nhàm chán sao? Nhưng nếu vẫn làm như vậy, trên một con tàu sang trọng dẫn đến một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, mọi thứ như thể em là nàng công chúa cưng của đất nước này ấy..."

Nàng mỉm cười ngọt ngào, đưa mắt nhìn cô gái. Vũ Lục Hàn gần như đã cúi gằm mặt xuống bàn. Đúng vậy, nếu tôi là công chúa của đất nước này, cô vẫn chỉ là một kẻ nô tì bé nhỏ mong được với cao mà thôi.

"Anh rất sẵn sàng!" Hoàng Lâm đưa ly rượu của mình ra chạm ly cùng nàng. Chu Bạch Thảo nhấp miệng với một nụ cười mỉm, liếc nhìn hắn và cô gái ngồi cạnh.

"Anh Vũ Phong." Nàng ngước lên và nhận được ánh nhìn của hắn. "Anh, và cô gái kia, sẽ đi chứ?"

Lần đầu tiên nghe nàng nhắc đến mình, Vũ Lục Hàn rụt rè nhìn lên. Chu Bạch Thảo đang nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt lanh lợi của nàng ánh lên một tia gian xảo. Cô không biết vì sao bỗng dưng nàng mời cô tham dự tiệc sinh nhật của mình, cô luôn nghĩ nàng còn không hề coi cô có tồn tại trên đời. Nếu cô đúng là người đã vô tình phá hoại mối quan hệ giữa Hàm Vũ Phong và Chu Bạch Thảo thì nàng phải căm thù cô lắm mới phải. Có lí do nào cho lời mời đột ngột này không? Vũ Lục Hàn cụp mắt xuống, không thể chịu được cái nhìn đầy uy hiếp của nàng.

"Cô ấy sẽ phải nghỉ học." Hàm Vũ Phong trả lời nàng, còn Vũ Lục Hàn ngồi im thít. Cô cảm thấy hít thở thôi cũng thật khó khăn.

"Không phiền chứ?" Nàng hỏi cô. Lần đầu tiên nàng nói chuyện với cô. Vũ Lục Hàn thấy tim đập thình thịch, hệt như khi đang đi phỏng vấn xin việc. Cô nhìn lên nàng, bối rối, hoảng hốt. Không hiểu vì sao, cô thấy sợ nàng.

"Đừng căng thẳng quá." Hàm Vũ Phong dường như nhận ra sự căng thẳng trong cô, nghiêng người về phía cô một cách thoải mái và ghé sát môi vào tai cô. "Hãy coi cô ấy như một người chị của mình."

Đôi mắt Chu Bạch Thảo tối sầm lại sau câu nói ấy của hắn. Hành động thân mật kia chưa bao giờ hắn thể hiện ra. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn cô, biểu hiện vô cùng phức tạp.

"Em... em cũng..." Vũ Lục Hàn ấp úng. Trong lòng hỗn loạn, cô không dám từ chối mà cũng không dám đồng ý. Chu Bạch Thảo thấy sốt ruột, tựa vào ghế uống một ngụm rượu lớn, nhìn cô thiếu kiên nhẫn.

"Em được mời trực tiếp mà còn ngại sao?" Nàng hỏi cô, giọng lạnh tanh. Nếu Vũ Lục Hàn không đi, nàng biết phải làm gì đây?

"Em.. em sẽ..." Cô như bị thúc giục, càng hoảng, lúng túng không thể nói hết câu, nuốt khan một cách khó nhọc. Hàm Vũ Phong đột nhiên đặt tay mình lên tay cô, nhìn cô cười nhẹ nhàng rồi quay sang nhìn Chu Bạch Thảo.

"Bọn anh sẽ đi. Cô ấy vẫn còn ngại ngùng nên sẽ hơi chậm chạp một chút khi bị giục giã."

Chu Bạch Thảo khẽ nhăn trán trước những hành động gỡ rối của Hàm Vũ Phong. Hắn chưa từng làm vậy với bất kì ai. Hàm Vũ Phong chẳng có thừa thời gian để quan tâm tới người khác đến mức ấy.

"Tuyệt." Nàng nhìn hai người, buông ra một câu nói không cảm xúc, nhấc ly rượu lên uống đầy một hơi. Hoàng Lâm nhìn họ mỉm cười, trong khi Trần Hải Minh chỉ lẳng lặng thở dài.

Tiệc tàn. Thực khách lần lượt ra về, nán lại bắt tay chào Hoàng Lâm và Hàm Vũ Phong khi đi qua cổng. Vì một lí do nào đó, Trần Hải Minh cũng đứng lại chờ đợi, không bắt tay ra về, đăm chiêu nhìn vào lượt khách. Vũ Lục Hàn cũng đứng đợi hắn, bên cạnh Trần Hải Minh, cách xa hai chàng trai.

"Anh đang chờ bạn sao?" Cô tò mò nhìn cậu. Trần Hải Minh khẽ cười.

"Tôi chờ một người đáng ra không nên xuất hiện." Cậu đáp, mắt vẫn hướng về dòng khách đang bước đến cửa. Câu trả lời của cậu khá khó hiểu đối với Vũ Lục Hàn, tuy vậy cô giữ im lặng vì nghĩ rằng nó không phải việc của mình.

Thái độ của Trần Hải Minh đột ngột thay đổi. Cậu mở to mắt, quai hàm cứng lại, ánh mắt có chút gì đó như là bực bội. Vũ Lục Hàn tò mò nhìn theo, nhận thấy Từ Thiên đang theo dòng khách ra tới cổng chào. Một cô gái trẻ đang khoác tay anh, họ đang tới gần cô và hướng về phía Hàm Vũ Phong.

"Anh cần em giúp một việc." Trần Hải Minh đột nhiên quay sang, tóm lấy vai Vũ Lục Hàn. "Đừng nói bất cứ điều gì cho đến khi em về nhà nhé?"

"Dạ vâng?" Vũ Lục Hàn ngơ ngác, chưa kịp thắc mắc thì cậu đã kéo tay cô bước nhanh về phía Hàm Vũ Phong.

"Tiểu Hàn đang say lắm rồi, cô ấy suýt ngất hai lần rồi đấy." Trần Hải Minh vội vã kéo tay Hàm Vũ Phong, nhìn thẳng vào hắn một cách nghiêm túc. Hắn nhăn trán nhìn cô, Vũ Lục Hàn cũng ngơ ngác nhìn lại hắn. Không cần cân nhắc nhiều, Hàm Vũ Phong quay lại nói vài câu với Hoàng Lâm rồi tới trước mặt cô.

"Mệt rồi phải không?" Hàm Vũ Phong cúi xuống nhìn, nhầm tưởng hai má đỏ ửng của cô là vì say rượu. "Về thôi, hôm nay tới đây là đủ rồi."

"Nhưng..." 

Toan thắc mắc, Vũ Lục Hàn im bặt khi nhớ tới lời hứa lúc nãy với Trần Hải Minh. Chàng trai tóc đỏ đã thế chỗ hắn, đứng cạnh Hoàng Lâm bắt tay với từng người khách rời bữa tiệc. Vũ Lục Hàn bối rối nhìn về phía Trần Hải Minh với câu hỏi lởn vởn trong đầu. Cậu vẫy tay chào cô và hắn, nở một nụ cười gượng ép. Hàm Vũ Phong quàng một tay qua vai cô, đưa cô đi thẳng mà không hề nhìn lại.

Trần Hải Minh khẽ thở ra. Thật may cậu đã đuổi được hắn về. Hoàng Lâm quay sang nhìn bạn, cười tươi.

"Không phải là cậu đang tác thành cho họ đấy chứ?" Chàng thư sinh hỏi trong khi vẫn liên tục bắt tay, cúi đầu chào khách. Người bạn tóc đỏ thở dài.

"Một ngày nào đấy đẹp trời và có hứng thú, tôi sẽ kể hết cho cậu."

"Hi vọng đó là ngày mai." Hoàng Lâm đùa giỡn.

Trần Hải Minh định đáp lại bằng một câu đùa, ngay lập tức im bặt khi Từ Thiên và bạn hẹn bước đến gần. Cô gái đi cùng anh đội một chiếc mũ vành màu pastel đồng bộ với chiếc váy suông dài xếp lớp. Vành mũ đã che khuất gần hết khuôn mặt cô, chỉ để buông xuống vài sợi tóc đen mượt mà.

"Tạm biệt, hi vọng anh đã có khoảng thời gian vui vẻ." 

Hoàng Lâm máy móc lặp lại câu nói kèm theo một nụ cười. Từ Thiên bắt tay cậu, lịch sự nói cảm ơn. Hoàng Lâm vươn tay sang để bắt tay cô gái đi cùng anh, lập tức thấy tò mò bởi gương mặt khuất sau vành mũ. Cậu nhìn cô hơi lâu, nhưng không muốn khiếm nhã cúi xuống chiêm ngưỡng khuôn mặt đã được che giấu một cách cố ý.

"Tôi đã gặp cô bao giờ chưa, người đẹp?" Hoàng Lâm buông lời tán tỉnh pha chút đùa giỡn. Cô gái ấy cười khẽ, cúi đầu duyên dáng.

"Đây là lần đầu tôi tham gia một bữa tiệc, thưa Ngài."

"Thưa Ngài!" Cậu thốt lên bất ngờ. "Đừng dùng kính ngữ với tôi, tôi còn trẻ lắm!"

"Vâng, ở nơi tôi sống trước kia vẫn dùng kính ngữ nên có chút chưa thích ứng." Cô gái nhẹ nhàng đáp. Hoàng Lâm tỏ ra vô cùng thích thú.

"Cô không phải người ở đây sao?"

"Cô ấy mới từ Anh về." Từ Thiên ngắt lời cậu. "Cô gái này là một người hàng xóm của tôi, hôm nay mới dành chút thời gian cùng tôi đến dự tiệc."

"Ồ, thật tuyệt!" Hoàng Lâm nhìn anh, cười nửa miệng. "Chúc một buổi tối tốt lành. Hi vọng sẽ gặp lại hai người vào một ngày không xa!"

"Cảm ơn." Từ Thiên trả lời một cách lịch sự, đưa cô gái thong thả ra về. Trần Hải Minh lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, bỗng bỏ đi theo Từ Thiên. Hoàng Lâm bất ngờ trước hành động của cậu bạn, vội vàng gọi với theo.

"Cậu đi đâu vậy? Không đi chuyến nữa cùng tôi à?"

"Xin lỗi, có việc gấp. Để hôm khác nhé."

Tóc Đỏ quay lại chào, rút điện thoại trong túi. Mắt cậu không rời cặp đôi phía trước, không rời những ống kính máy ảnh đang chĩa vào họ. Chàng quý tử nhà Bộ trưởng vừa bị từ hôn nay lại xuất hiện cùng một cô gái lạ - trong đúng bữa tiệc mà hôn thê cũ của chàng cũng tham gia bên một chàng trai khác. Đây sẽ là câu chuyện vô cùng tuyệt vời cho những bài báo câu view. Có lẽ Từ Thiên đã chuẩn bị trước cho tình huống này nên cô gái đi cùng đã đội một chiếc mũ rộng vành rất to nhằm che giấu gương mặt, chọn kiểu tóc búi thấp nhưng để vài sợi rơi xuống bờ vai, nhằm hạn chế tối đa việc bị nhận dạng. Thế nhưng tất cả những thứ đó không thể qua mắt Trần Hải Minh. Và cậu biết rõ, cậu đã nhận ra thì không đời nào hắn không nhận ra nếu có nhìn thấy. Điều duy nhất cậu phải làm chính là không được để hắn nhìn thấy.

Đó là điều cậu từng làm, giờ cậu vẫn sẽ làm. Cậu tin rằng điều cậu làm là đúng, nó sẽ tốt cho Hàm Vũ Phong. Từ Thiên là bạn cậu, nhưng Hàm Vũ Phong là người anh em của cậu, người không khác gì một thành viên trong gia đình, người mà cậu sẵn sàng hi sinh để bảo vệ. Bởi vậy, Trần Hải Minh sẽ làm những việc một người bạn thân cần phải làm.

"Cô có thấy khó chịu không?" Hàm Vũ Phong vừa lái xe, vừa liếc sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn, lần thứ ba, lắc đầu nguầy nguậy.

"Tôi rất bình thường!" Cô thở dài. Cô không hiểu Trần Hải Minh muốn gì nên không biết phải nói sao với hắn. Cô còn chẳng biết tại sao Trần Hải Minh bỗng nhiên kiếm cớ đuổi khéo họ về như vậy.

"Thật không?" Hắn chau mày. "Không say đấy chứ?"

"Tôi không say!" Cô ngúng nguẩy đáp. Đúng là cô có uống rượu, nhưng chắc chắn không đến mức say ngất, dù trong lòng cô cũng hơi nôn nao bởi hơi rượu và má có hơi đỏ sau ly thứ ba. Nhưng chắc chắn cô không say! Sau đêm ấy, Vũ Lục Hàn không bao giờ dám để bản thân say khướt như vậy nữa.

"Thật khó đoán."

Hàm Vũ Phong lầm bầm, mở cánh cổng dẫn vào nhà. Vũ Lục Hàn ngồi bẹp dí trên ghế, biểu hiện của cô như một đứa trẻ đang dỗi, khi mà cả đoạn đường về cô đều khẳng định mình không say nhưng hắn dường như không tin vào điều đó. Hàm Vũ Phong cho xe vào gara thật nhanh, khi tháo dây an toàn cho cô còn cẩn thận dừng lại... ngửi.

"Có hơi cồn." Hắn lẩm bẩm. "Như vậy là có say." Hàm Vũ Phong nhanh chóng kết luận.

Vũ Lục Hàn bực mình, sao bỗng dưng hắn cứ khăng khăng là cô say vậy? Trước đó, trong bữa tiệc, hắn đâu có bận tâm gì đến chuyện say hay tỉnh đâu? Người khó đoán nói đúng ra phải là hắn mới phải!

"Không say!" Vũ Lục Hàn nhăn nhó. Hành động hờn dỗi như đứa trẻ của cô càng khiến hắn nghĩ mình đúng.

Trần Hải Minh chẳng có lí gì tự dưng bảo cô say, mà hắn đã được trải nghiệm "cơn say rượu" của cô rồi. Một cô gái say đến mức làm liều, nói liều, nếu cô có "ngã vào lòng" bạn hắn, hắn cũng không lấy làm lạ! Bước xuống xe, hắn vô cùng cẩn thận nắm lấy tay cô, bước từng bước rất chậm.

"Đi từ từ nhé? Cô có đi vững được không vậy?" Hắn đối xử với cô không chỉ như người say, mà còn như một đứa trẻ. Vũ Lục Hàn sốt ruột, thực sự bực mình với ý tưởng đó của hắn. Tôi có say đâu? Người say là anh thì có!

"Anh... đồ say rượu!" Vũ Lục Hàn mất kiên nhẫn, rít lên và đẩy hắn ra, hậm hực bỏ đi trước. Cô gái này cứ phủ nhận, nhưng cái máu gan dạ bất chợt đó, nếu không phải do chút hơi rượu tác động cũng chẳng dám bộc phát. Hàm Vũ Phong vội vàng chạy theo, tóm lấy cổ tay cô kéo lại.

"Cô thật sự cần nghỉ ngơi rồi." Hắn nhìn cô, có chút bối rối nhẹ. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ dám làm thế. "Tối nay không cần rửa dọn gì đâu, thay đồ rồi đi ngủ đi..."

"Anh... mới là người cần đi rửa mặt cho tỉnh!"

Vũ Lục Hàn nhăn nhó nhìn hắn, mặt mũi đỏ bừng. Cô vốn không thích phải nghe một việc nói đi nói lại, mà đằng này việc cô đã nói không là không, ai đó cứ một mực phủ nhận và cho là mình đúng. Vũ Lục Hàn không chỉ khó chịu mà còn có cảm giác muốn đánh hắn. Cô rất ít khi tức giận, và thú thật, cô không thích cảm giác này chút nào.

"Em thật cứng đầu mỗi khi say..."

Hàm Vũ Phong nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên mỉm cười. Vũ Lục Hàn bất ngờ trước thái độ thay đổi của hắn, trái tim bất chợt run lên một tí. Hàm Vũ Phong đột ngột kéo cô lại, nhìn sâu vào mắt cô, nở nụ cười đầy mê hoặc và bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt. Đầu óc cô như bị điện giật, tê tái, chao đảo. Cô giữ tay mình trên ngực hắn, muốn đẩy ra nhưng dường như mọi giác quan đều đã tê liệt. Hàm Vũ Phong mỉm cười. Hắn cắn nhẹ lên môi dưới của cô, trước khi thả cô vào trạng thái mất thăng bằng. Hắn nhìn Vũ Lục Hàn đang bối rối trong vòng tay mình, đôi mắt cô nhìn hắn hoảng loạn nhưng hiện lên một niềm đam mê thèm khát, đôi môi đỏ hồng lên phảng phất mùi rượu, hai bàn tay túm chặt lấy vạt áo vest của hắn. Hàm Vũ Phong cười mãn nguyện, cúi xuống lả lơi thì thầm vào tai cô.

"Nếu không phải vì em tin tưởng tôi thì có lẽ tôi đã làm điều có lỗi mất rồi..."

Hơi thở nhẹ nhàng của hắn mơn trớn vành tai khiến tim cô đập mạnh, mạnh đến nỗi cô nghĩ hắn có thể nghe thấy. Vũ Lục Hàn như bị thôi miên, cả người tê liệt, không thể cử động. Hàm Vũ Phong ấn môi hắn lên trán cô, khoác vai cô cùng đi lên nhà chính. Vũ Lục Hàn chỉ biết đi theo như một cái máy, đầu óc rỗng tuếch. Không biết đến bao giờ cô mới đủ cứng rắn để chống lại hắn nữa!

Thứ đầu tiên dội lại trong đầu cô là màn đêm đen kịt sau chiếc cửa kính đằng kia: đã gần chín giờ tối. Vũ Lục Hàn giật mình nhớ ra cô đi từ nhà mình, sao giờ lại về cùng hắn? Đã quá muộn, cô lúng túng đi tìm điện thoại. Khi ấy, một sự thật ngỡ ngàng ập đến: điện thoại chính tay cô đã bỏ quên trên tủ giày trước khi ra khỏi nhà. Cô chưa bao giờ đi chơi về muộn thế này, dù có dặn trước thì bố mẹ cô cũng sẽ phát điên lên vì không gọi được mất... Ôi trời, mẹ cô còn bị bệnh tim, liệu chuyện này có khiến mẹ cô âu lo và lên bệnh không? Nỗi sợ hãi thực tế ấy điên cuồng xâm chiếm tâm can Vũ Lục Hàn, biến cô thành bức tượng đông cứng giữa nhà. Hàm Vũ Phong bước ra từ phòng thay đồ, nhìn cô ngạc nhiên khi Vũ Lục Hàn đứng yên một chỗ, thất thần. Hàm Vũ Phong mới chỉ đi tới gần, chưa kịp mở miệng thì Vũ Lục Hàn đã nhào tới.

"Anh đưa tôi về nhà! Đưa tôi về nhà, ngay!!!"

Cô túm lấy cổ áo hắn, kéo giật xuống, gương mặt độc một vẻ lo lắng xen lẫn hoang mang. Hàm Vũ Phong bất giác cảm thấy khó chịu, có một vài giây bối rối.

"Ở nhà cô xảy ra chuyện gì sao?"

"Không! Anh đáng lẽ phải đưa tôi về nhà, tại sao lại đưa tôi về đây?" Cô lớn tiếng. Lần thứ hai, Vũ Lục Hàn dám lớn tiếng với hắn. Hàm Vũ Phong tóm lấy hai bàn tay đang vò nát cổ áo mình, khẽ đẩy cô lùi lại.

"Xin lỗi, tôi quên mất điều đó." Hắn quay đi, giọng nói lạnh tanh. "Gọi điện về nói với bố mẹ cô ở lại nhà bạn là được."

"Không! Tôi phải về nhà!" Vũ Lục Hàn cố gắng nhìn vào mắt hắn, tóm lấy bắp tay hắn kéo lại với hi vọng Hàm Vũ Phong sẽ nhìn mình. Cô nhận ra cơ bắp của hắn đang cứng lại, như thể hắn đang cực kì căng thẳng và khó chịu. "Tôi... tôi quên điện thoại ở nhà!"

"Xin lỗi, tôi rất mệt. Tôi sẽ không đi ra ngoài nữa đâu." Hàm Vũ Phong trở nên vô cùng lạnh lùng, giật tay lại và quay lưng đi ngay tức khắc. Hắn luôn thấy khó chịu mỗi khi cô đòi về. Hắn thật sự không muốn Vũ Lục Hàn ở nơi nào khác ngoài căn nhà này.

"Anh không hiểu!" Vũ Lục Hàn chạy theo, một lần nữa bám lấy cánh tay hắn. "Bố mẹ tôi sẽ rất lo lắng nếu tôi không về. Tôi chưa từng đi đâu khỏi nhà mà về muộn sau tám giờ cả..."

Vũ Lục Hàn hạ giọng, nhẫn nại giải thích, hi vọng hắn sẽ đổi ý. Ngược lại với hi vọng của cô, Hàm Vũ Phong đứng im, không hề quay lại nhìn, lạnh lùng buông một câu nói vô tình.

"Không phải cô đã từng đi qua đêm với tôi sao? Họ còn lạ gì điều đó nữa?"

Câu nói của hắn như một mũi tên xuyên qua trái tim bé bỏng của Vũ Lục Hàn. Cô không nghĩ hắn sẽ nói điều gì khiến cô tổn thương như vậy. Hóa ra trong mắt hắn, Vũ Lục Hàn vẫn chỉ là một đứa con gái hư hỏng, ngồi uống rượu không trả tiền trong một quán bar, theo hắn về khách sạn và để mặc cho sự an toàn của mình bị đe dọa. Một đứa con gái quá dễ dãi.

Vũ Lục Hàn thấy tim mình thật yếu ớt, bàn tay run rẩy để cánh tay hắn tuột khỏi tay mình, nước mắt đã trực trào ra nơi khóe mắt. Cô cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng Vũ Lục Hàn không khóc vì bị xúc phạm, cổ họng nghẹn lại mà bản thân cô cũng không hiểu nổi vì sao. Hắn không buồn quay lại nhìn, toan bước đi thẳng. Vũ Lục Hàn bối rối gạt nước mắt, vội vàng lên tiếng, muốn bám lấy áo hắn, bám lấy tay hắn, bất cứ gì cũng được, nhưng lại không muốn chạm vào hắn.

"Tôi... có thể mượn điện thoại của anh... gọi về nhà được không?" Vũ Lục Hàn nói rất nhỏ, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói. Hắn ngừng lại một chút, không nhìn cô, nói bằng chất giọng lạnh lùng nhất có thể.

"Trong ngăn đầu tiên của tủ gỗ đằng sau cô có điện thoại."

Nói dứt câu, Hàm Vũ Phong bỏ đi thẳng lên cầu thang. Chỉ lúc này giọt nước mắt đầu tiên của Vũ Lục Hàn rơi xuống. Cô lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt, rồi chậm chạp quay lại tìm điện thoại. Có một chiếc điện thoại di động nằm gọn gàng trong tủ, là điện thoại dự phòng của Hàm Vũ Phong. Tay cô run lên khi ấn từng số máy của bố. Nước mắt cô liên tục rơi xuống, làm ướt màn hình điện thoại. Cô không biết mình khóc vì điều gì, vì tổn thương? Hay vì uất ức? Cô lắng nghe những tiếng chuông kéo dài, cố lau hết nước mắt. Sau tiếng kêu thứ ba, bố cô đã bắt máy.

"Ai vậy?" Vũ Lục Hàn thật sự đã bật khóc khi nghe thấy giọng bố. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân.

"Con đây ạ..." Cô trả lời, cố kìm nén lại không để bố nghe thấy. "Con xin lỗi vì bây giờ mới gọi..."

"Con đang ở đâu? Bố mẹ đã gọi cho con hai lần, đến lần thứ hai mới phát hiện con để quên điện thoại ở nhà."

"Con... xin lỗi..." Vũ Lục Hàn thì thầm. "Con đang ở kí túc xá với bạn... Bọn con tổ chức sinh nhật hơi muộn nên... con muốn xin bố mẹ cho ngủ lại với bạn..."

"May quá, vậy mà bố mẹ cứ lo con đi tận giờ này chưa về..." Và Vũ Lục Hàn nghe tiếng bố cô gọi với sang vợ. "Con bé vẫn ở nhà bạn!"

"Con... xin lỗi... Bọn con đã ra ngoài ăn, và con... không để ý giờ..." Cô bỗng thấy ấm ức nhưng không dám òa lên khóc, liên tục lấy tay gạt nước mắt đi mà không phát ra một tiếng nấc nào. Vậy là mẹ cô đã không lo quá mà lên cơn đau bất chợt. Bố cô cười.

"Vậy là tối nay con ngủ lại nhà bạn hả?" Cô muốn nói nhưng không thể cất tiếng. "Mai có về không? Bố để phần đồ ăn cho con đấy, bố cất vào tủ lạnh nhé?"

"Con... vâng." Vũ Lục Hàn vỡ òa, không thể giữ cho giọng nói bình thường được nữa. Cô hạ điện thoại và úp chặt vào ngực mình, cố nén lại những tiếc nấc sụt sịt, chờ cho cơn xúc động qua đi mới dám đưa điện thoại lên. "Con xin lỗi... Con không để ý thời gian... nên..."

"Không sao mà!" Bố cô cười nhẹ nhàng. "Bố mẹ rất vui khi con có bạn. Cứ tận hưởng đi, con đã lớn rồi, tự lo được rồi. Chỉ cần con luôn an toàn là được!"

"Bố... nhưng..."

Vũ Lục Hàn thút thít gọi tên bố. Có vẻ như gọi bố mẹ vào lúc này không phải là thời điểm tốt. Nỗi giận hờn, tổn thương kèm theo sự tủi thân khi phải xa bố mẹ khiến cô muốn òa lên khóc. Cô biết bố mẹ đang rất vui vì cô đã có cuộc sống cởi mở hơn, có bạn bè. Nhưng đâu ai biết, hiện thực đang xảy ra với cô như một dòng xoáy nước cuốn cô xuống tận đáy biển. Càng vùng vẫy muốn thoát, cô càng bị chìm sâu. Người thật sự yêu thương cô lại bị cô lừa dối, cô để bản thân đâm đầu vào những thứ hào nhoáng nhưng không phải của mình. Bố mẹ cô rất vui vẻ mong cô giữ gìn sức khỏe tốt, nhưng cô biết họ rất nhớ và mong con gái về nhà. Cô không nhớ đã bao lâu rồi, cô chưa chui vào chăn nằm cạnh mẹ. Cô không nhớ lần cuối mình choàng tay ôm bố từ phía sau là khi nào nữa. Vũ Lục Hàn run rẩy, mỗi lần gọi điện cho bố mẹ, cô như đứa trẻ con nhớ nhà, không thể nào kìm nén.

"Vậy thôi, con ngủ sớm để mai còn đi học nhé?" Bố cô vui vẻ cười, không nhận ra sự im lặng bất thường của cô. Vũ Lục Hàn thầm cảm ơn vì người nghe điện không phải mẹ cô, bà chắc chắn sẽ nhận ra cô đang có tâm trạng bất thường. "Nói với bạn con là bố mẹ chúc con bé sinh nhật vui vẻ nha!"

"Vâng..." Vũ Lục Hàn thì thầm. "Bố mẹ ngủ sớm... mẹ hãy uống thuốc, nghỉ ngơi đầy đủ... Con sẽ gửi lời tới bạn, con yêu bố mẹ."

Vũ Lục Hàn chậm chạp đặt điện thoại trở về chỗ cũ, người cô run bần bật, nước mắt trào ra như muốn mang đi mọi nỗi buồn cô đang gánh chịu. Vũ Lục Hàn liên tục lau nước mắt, không dám khóc to vì không muốn phiền tới người ở trên. Mà cô nghĩ, hắn ta cũng chẳng buồn bận tâm.

Căn nhà tối tăm, yên ắng. Hàm Vũ Phong lặng lẽ nhìn cô từ trên cao. Hắn đã từng bị tình yêu làm cho đau khổ, hắn không ngờ mình lại là người khiến người khác phải đau buồn đến thế. Cô gái này, chưa bao giờ hắn muốn cô thích hắn. Hắn nghĩ rằng trái tim mình chỉ có duy nhất một hình bóng mà thôi. Đã từng, và sẽ mãi mãi như thế. Hắn không còn chỗ dành cho ai nữa. Vũ Lục Hàn cũng giống Chu Bạch Thảo, những trái tim non nớt run rẩy trước một chàng trai đẹp. Hắn không thể nào chứa chấp cả những cô gái quá dễ dãi như vậy. Và, hắn cũng không muốn.

Vũ Lục Hàn cố gắng lau hết nước mắt, chậm chạp bước vào nhà tắm. Cô rửa mặt thật sạch, lau đi hết những giọt nước mắt còn đọng lại, ngắm nhìn bản thân trong gương. Một gương mặt hốc hác, gầy gò. Quầng thâm bên dưới mắt ngày càng rõ, hai mắt đỏ hoe, mờ dại. Ai có thể yêu mến một cô gái như thế này chứ? Đến cô còn không tìm thấy một lý do nào để tự yêu thích bản thân mình, cô còn có thể trông chờ vào ai?

Vũ Lục Hàn cởi ra bộ váy đắt tiền và đôi giày cao gót, đẩy chúng vào góc phòng tắm. Cô mở nước lạnh, thật lạnh. Cô rùng mình khi cái lạnh đột nhiên ngấm vào cơ thể. Nhưng rồi cơn run rẩy qua đi, cơ thể cô dần thích ứng, cũng là lúc những dòng nóng hổi lại chảy dài trên má cô. Thật buồn! Khi người cô yêu có tình cảm với cô, cô quay lưng với họ. Khi người cô thích chỉ coi cô như một đứa con gái hư hỏng qua đường, cô lại không thể nào quay lưng với hắn. Cô lại khóc, vì sự bất lực, vì sự tủi thân, vì cô mãi mãi không thể với đến một người như hắn. Cô nghĩ gì khi hi vọng hắn thích mình chỉ qua những cử chỉ dịu dàng ấy? Một chút chân thành cũng hoàn toàn không, vậy mà tại sao cô cứ hi vọng, hi vọng, hi vọng?

"False hope, it's just plain cruel". Những hi vọng giả tạo chỉ đơn thuần là sự độc ác.

Cái lạnh khiến cô không chịu nổi. Nỗi buồn khiến cô không chịu nổi. Vũ Lục Hàn không bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể nảy sinh tình cảm với một người như Hàm Vũ Phong. Cô có thể quay lại được không? Quay lại cái ngày đính hôn ấy, cô sẽ im lặng chấp nhận, bước lên lễ đường cùng Từ Thiên. Người tốt như anh, rồi sẽ thấy cô yêu anh thật, không hề lợi dụng tình cảm, không hề cố tình lợi dụng anh. Cô sẽ mãi mãi không phải gặp Hàm Vũ Phong, mãi mãi không thích hắn, cô sẽ là vợ của người cô thích, bố mẹ cô sẽ vô cùng hạnh phúc, và mẹ cô sẽ khỏe mạnh hưởng thụ tuổi già. Chỉ đơn giản như vậy thôi, cuộc sống nhàm chán của cô sẽ không còn nhàm chán. Cô sẽ mãi mãi không biết đến buồn khổ, mãi mãi không biết đến cảm giác phải yêu đơn phương một người không bao giờ có tình cảm với mình.

"Vũ Lục Hàn." Hàm Vũ Phong đột ngột gọi tên khiến cô giật mình. Cô nhìn thấy bóng hắn bên ngoài cánh cửa kính mờ. Cô không muốn đáp.

"Cô có thể tắm nhanh lên được không?" Hắn tiếp tục, bất chấp sự im lặng của Vũ Lục Hàn. Cô không phản hồi, tắt nước. Cô không có quần áo để thay ở đây, đành lấy khăn tắm quấn quanh người.

Vũ Lục Hàn nhìn lại mình qua gương. Cô lặng lẽ hồi lâu rồi mở cửa. Hắn đứng ngay đó, cô đã không nhìn hắn. Cô cúi đầu, bước nhanh qua hắn, một tay giữ lấy khăn tắm trên người. Hàm Vũ Phong đột nhiên chộp lấy cổ tay cô, nhưng Vũ Lục Hàn không buồn phản ứng.

"Cô tắm nước lạnh à?" Hàm Vũ Phong hạ thấp giọng. Làn da tái xanh toát ra hơi lạnh, thậm chí ngay từ khi cô mở cửa hắn đã nhận ra điều đó. Trong hắn xuất hiện một khối cảm xúc mơ hồ. Cô gái này đang tự hành hạ bản thân sao?

Vũ Lục Hàn vẫn không đáp, chỉ đứng im lặng. Cô lạnh. Nhưng cuộc trò chuyện gượng gạo lúc này thật sự không cần thiết.

"Cô... giận tôi à?" Hàm Vũ Phong kéo cô lại gần mình, nhưng cô ngoan cố không di chuyển. Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. 

"Trả lời đi chứ?" Hắn lên giọng. Vũ Lục Hàn vẫn im lìm.

"Vũ Lục Hàn!" Hàm Vũ Phong lại gọi tên cô, thả tay, toan kéo vai cô quay lại đối diện mình thì Vũ Lục Hàn đã vùng chạy mất. Bất ngờ,  hắn vươn người theo nhưng không thể chạm vào cô.

Vũ Lục Hàn chạy thật nhanh lên cầu thang, trái tim run lên theo từng bước chạy. Cô lao về giường của mình, gục mặt vào chăn và òa khóc. Hàm Vũ Phong thật độc ác. Hắn cố tình khiến cô tổn thương, hắn đâm một mũi dao vô tình vào tim cô rồi vẫn hạch sách tỏ ra quan tâm như vậy. Cô không thể kìm được trái tim mình run lên trước những lời quan tâm lo lắng, nhưng cô không muốn tự lừa dối bản thân như vậy nữa. Hàm Vũ Phong không thích cô, nhưng hắn luôn làm ra vẻ như vậy để cô thích hắn. Cô phải làm gì bây giờ?

Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên giường, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Buổi tối nơi đây thật buồn, cả một vùng rộng lớn bao phủ bởi bóng tối cô độc. Không bóng người, không sự sống. Vũ Lục Hàn đang cô độc. Bây giờ cô mới cảm nhận được nỗi cô đơn của một người không có bạn bè. Cô ngày xưa chưa bao giờ gặp phải chuyện như bây giờ, chỉ cần bầu bạn với sách. Cô bây giờ có vô vàn nỗi buồn, không có lấy một người bạn để gọi điện chia sẻ. Cô cũng từng chạnh lòng khi xem phim, thấy những người bạn thân cười đùa thân thiết, có thể cùng phát cuồng vì một chàng trai, hoặc cùng ngồi nói xấu một cô gái. Họ vẫn là bạn. Họ cười cùng nhau, họ khóc cùng nhau. Cô không cười, cô không có người cười cùng mình. Cô vẫn hay khóc, và luôn khóc một mình. Cô muốn mạnh mẽ hơn, muốn bản thân chịu được sự cô đơn, không phải lệ thuộc vào ai để hạnh phúc. Nhưng rồi cô thất bại. Cuộc đời thường không như bản thân mình mong đợi.

"Vũ Lục Hàn."

Hàm Vũ Phong một lần nữa gọi tên cô, kéo chiếc rèm ngăn cách giữa họ. Cô biết hắn đang đến gần mình, cũng không buồn quay lại. Hắn ngồi xuống chỗ trống trước mặt cô, trên tay cầm lon bia đang mở. Cô không nhìn hắn, đôi mắt chỉ hướng ra ngoài bóng đêm tĩnh lặng.

"Cô nhớ nhà phải không?"

Hàm Vũ Phong tiếp tục hỏi, vẫn chỉ nhận lại sự im lặng. Hắn tự cười khẩy, và uống một ngụm bia.

"Tôi xin lỗi vì những gì đã nói..." Hắn nhìn xuống sàn nhà, đôi mắt phảng phất một nét buồn. Vũ Lục Hàn vẫn không đáp.

"Có lẽ cô rất ghét tôi." Hắn không bận tâm đến sự im lặng ấy, tiếp tục. "Tôi cũng không biết vì sao cứ liên tục nói những điều khó nghe như vậy, chỉ là..."

Hắn ngập ngừng, quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn vẫn ngồi lặng lẽ. Hắn không thích như vậy.

"Tôi không biết nữa..." Hắn thở dài, tựa lưng vào cửa kính. "Tôi... không thể chịu được... khi không có cô bên cạnh."

Câu nói ấy khiến trái tim của cô đập loạn nhịp trong lồng ngực. Cô biết, nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Cô cảm thấy căm ghét Hàm Vũ Phong nhiều hơn. Hắn không thể biết hắn đã khiến cô khổ sở đến mức nào.

"Tôi xin lỗi." Hàm Vũ Phong quay sang nhìn cô. Cô có thể đọc được nỗi buồn trong ánh mắt hắn. Nhưng không dám tin vào mắt mình nữa. Hắn. Không thích cô. Nhưng luôn muốn cô thích hắn. Có phải vậy không? Hắn đang cố gắng cho điều đó, phải không? "Tôi xin lỗi vì đã nói những điều khiến cô cảm thấy tổn thương, xin lỗi vì đã... bắt ép cô ở lại đây. Tôi đã ích kỉ, bởi vì tôi... sẽ rất nhớ cô..."

Đồng tử trong mắt Vũ Lục Hàn giãn to. Trong một giây, cô nghĩ mình vừa mới ngừng thở.

"Vũ Lục Hàn, tôi... thật sự, rất nhớ cô." Hàm Vũ Phong thì thầm. Hắn đang thật lòng. Hắn vô cùng thật lòng. Vũ Lục Hàn rối loạn. Không, không được tin vào những điều đó nữa!

"Cô... có thể không tin tôi, nhưng cảm giác đó là thật." Ánh mắt hắn chạm mắt cô trong tích tắc, rồi quay về vùng trời đen kịt ngoài cửa sổ. Vũ Lục Hàn vẫn nhìn hắn, cảm thấy nhịp thở của mình trở nên rối loạn. Cô không được tin thêm một lời nào nữa!

"Ngày đầu tiên cô không ở đây, tôi đã uống cà phê. Có đường. Và nó đắng ngắt." Hàm Vũ Phong hạ giọng, có một chút khó khăn khi nói ra những lời này. Vũ Lục Hàn nhìn đi nơi khác, cảm giác tê rần xuất hiện dọc những đầu ngón tay. "Tôi nghĩ rằng uống bia sẽ khá hơn, nhưng nó vẫn đắng ngắt. Mọi thứ luôn đắng ngắt. Nhưng khi cô ở đây, một ly cà phê không đường... cũng vô cùng ngọt ngào."

Vũ Lục Hàn nghe thấy tiếng cười nhẹ của hắn. Cô không dám nhìn sang, không dám phản ứng, không dám nói. Nếu như có chút năng lượng nào trong người ngay lúc này, cô chắc chắn sẽ sử dụng tất cả để giữ trái tim mình nằm yên trong lồng ngực. Cô không thể ngăn cơ thể mình ngừng phản ứng lại trước mọi lời nói của hắn.

"Tôi đã không hiểu vì sao mọi thứ lại đắng. Tôi đã vô cùng bứt rứt khi đi lại giữa căn nhà, chỉ có một mình..."

Hắn làm cô nhớ đến lần đầu ở một mình tại đây, cảm giác cô đơn ngay lập tức ùa đến khi xung quanh không người. Cô cảm thấy căn nhà này là một vũ trụ riêng biệt, vũ trụ chỉ có một mình cô.

"Tôi luôn thấy khó chịu. Tôi không thể hiểu nổi vì sao không có cô lại khó chịu đến vậy."

Cô không muốn nghe hắn nói nữa. Nhưng lại không biết làm gì để ngăn cản điều đó.

"Tôi nhận ra, tôi thật sự... không thể ở đây một mình mà không có cô bên cạnh."

Vũ Lục Hàn nắm chặt lấy tay áo mình. Cô chậm rãi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên. Cô không cảm động vì những lời hắn nói. Cô thấy bất lực khi bản thân lại rung động trước những lời nói dịu dàng hắn dành cho cô lúc này. Không phải là thật, hắn không nhớ cô đến mức ấy đâu. Nhưng sao trái tim cô vẫn không ngừng run rẩy, và nước mắt cứ như vậy, ùa lên lấp đầy khóe mắt.

Hàm Vũ Phong lặng đi khi lần đầu nhìn thấy nước mắt của cô. Đêm đầu tiên, khi đang cưỡng bức cô trong cơn say, nước mắt của cô làm ướt da thịt hắn. Hắn đã không nhìn, hắn không dám nhìn. Khi ấy, hắn không dám đối mặt với thực tế hèn hạ rằng hắn đang chuẩn bị cưỡng bức một cô gái có ngoại hình giống người yêu cũ của hắn. Bây giờ hắn mới dám nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt hắn phảng phất một nỗi buồn và sự đau xót, hắn nhìn thấy mình hiện lên trên đôi mắt trong suốt ấy. Chu Bạch Thảo cũng khóc vì hắn, nhưng trong lòng hắn không có cảm giác như bây giờ. Bứt rứt. Khó tả. Buồn đau. Thương hại. Không thích, hắn không thích nhìn thấy cô như thế này. Hắn không đáng để cô phải khóc.

"Đừng..."

Hàm Vũ Phong thì thầm rất khẽ, đưa tay lên muốn lau nước mắt cho cô. Nhưng Vũ Lục Hàn đã cúi đầu xuống, co người lại. Cô nhắm nghiền mắt, không muốn một giọt nước yếu đuối nào trào ra ngoài. Chu Bạch Thảo cũng đã khóc vì hắn, nhưng sao khi cô gái này khóc, hắn lại buồn đến thế này? Hắn thương cô? Hay hắn buồn vì sự ti tiện của mình?

"Tôi xin lỗi." Hàm Vũ Phong thì thầm.

Hắn đặt lon bia xuống, vươn người tới ôm Vũ Lục Hàn. Cô giật mình, đẩy hắn ra, rất mạnh, nhưng hắn lại siết chặt vòng tay. Hắn vùi sâu khuôn mặt mình vào mái tóc cô. Hắn cảm nhận cơ thể bé nhỏ đang run lên, và hắn thấy ngực mình nóng hổi, ướt đẫm. Những giọt nước mắt thấm vào da thịt hắn, biến thành những mảnh dăm sắc nhọn, xuyên từng chút một qua trái tim đang dần tan chảy sâu trong lồng ngực hắn. Hắn đang đau đớn ư? Trái tim hắn vẫn còn đau lắm. Hắn đã từng thấy đau vì bị phản bội, nỗi đau ấy như cào xé tim gan, như một ai cầm dao đâm hàng vạn nhát vào cơ thể hắn. Nhưng nỗi đau này hắn chưa từng trải. Chưa bao giờ, hắn nghĩ rằng, tim hắn sẽ quặn lên vì đau xót bởi những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào tim. Hắn không muốn cô gái này phải khóc nữa. Hắn cảm thấy mình như một thằng hèn. Hắn cảm thấy khó thở.

"Đừng khóc... Đừng khóc nữa."

Hàm Vũ Phong thấy mình vô dụng. Hắn không thể khiến cô ngừng khóc. Bất kì điều gì hắn làm chỉ khiến tình hình tệ hơn. Vũ Lục Hàn bắt đầu nấc lên, và rồi cô vòng tay ôm lấy hắn. Cô dụi vào ngực hắn, không còn kìm nén, òa lên khóc nức nở. Một kẻ độc ác, một kẻ vô cùng độc ác! Không đối xử tốt với cô, nhưng lại liên tục làm cô rung động. Hắn muốn hành hạ cô đến khi cô ngã gục vì trái tim non nớt bị tổn thương có phải không?

"Đừng khóc nữa mà..."

Hàm Vũ Phong khổ sở cầu xin. Hắn ôm chặt lấy cô. Con bé này vì sao càng nói nó càng gào lên thế nhỉ? Hắn chưa bao giờ dỗ dành ai như vậy, bảo hắn dỗ dành, có phải đang đánh đố không?

"Không! Anh im đi!" Vũ Lục Hàn gào lên cùng những tiếng nấc.

Hắn đột nhiên cảm thấy tim mình run lên. Cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Hắn xoa nhẹ lưng cô, tưởng tượng ra cảnh... mẹ dỗ dành mình khi còn bé.

"Xin lỗi... tôi xin lỗi..." Hắn nói liên tục. "Nín đi mà... nín đi... Cô không nín, làm sao chúng ta nói chuyện được đây?"

"Tôi... không muốn nói chuyện... với anh!" Vũ Lục Hàn giận dữ gào lên, đẩy hắn lùi ra xa. Hàm Vũ Phong lúng túng gật đầu, mặc kệ sự phản kháng yếu ớt và ôm cô chặt hơn, tiếp tục xoa lưng nhè nhẹ.

"Cô muốn gì?" Hắn nhớ lại tất cả những lời mẹ đã từng nói. "Muốn gì tôi cũng mua cho, được chưa?"

"Tôi không muốn gì cả!" Vũ Lục Hàn hét lên, vẫn cố gắng đẩy hắn. Khi mọi thứ dường như vô dụng, cô chuyển sang đánh hắn. Trong lòng cô lúc này tràn ngập một cảm giác giận dữ, hờn dỗi, cáu kỉnh đan xen, cô còn chẳng biết tại sao cô thấy tức giận với hắn đến vậy.

Con bé này khóc dai hơn cả mình hồi bé, hắn nghĩ thầm. Hắn lập tức đẩy cô ra, một cách bất ngờ. Hắn túm chặt hai tay cô, nhăn mặt nhìn tỏ vẻ giận dỗi.

"Dịu dàng không được, ngon ngọt không được. Muốn ăn đòn chứ gì?"

Hàm Vũ Phong đột nhiên gằn giọng xuống. Vũ Lục Hàn bỗng cảm thấy sợ hãi, im bặt, nhưng không thể kìm nén những cơn nấc. Cô trông như một tên ăn trộm nghiệp dư đang đối mặt với quan tòa.

"Hết khóc chưa?" Hắn hỏi với giọng lạnh tanh. Cô bất lực gật đầu.

"Tại sao khóc?" Hắn gạn hỏi. Vũ Lục Hàn lắc đầu.

"Lắc cái gì vậy? Sao tự nhiên lại khóc như thế?" Hắn cố gắng hỏi, không lẽ lạnh lùng đe dọa cũng không ăn thua?

"Có phải... tôi không cho cô về nhà nên cô khóc?" Hắn giữ giọng cứng rắn nhìn cô, nhưng cô ngồi im thin thít. Không đáp, không lắc, không gật, chỉ run lên nhè nhẹ cùng những cơn nấc. Im lặng nghĩa là đúng rồi.

"Thôi nào... Tôi đã giải thích rồi mà..." 

Hàm Vũ Phong hạ giọng, thở dài. Hắn im lặng lắng nghe những tiếng thút thít của cô, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt, những sợi tóc ngắn phía trước đã dính vào má cô. Hắn vuốt nhẹ vào những sợi tóc ướt, vén chúng qua tai. Vũ Lục Hàn cúi đầu im lìm, trái tim rung lên theo từng cử chỉ nhẹ nhàng của hắn. Cuối cùng, cô lắc đầu để lảng tránh.

"Anh... không được... như thế..." Cô nói trong những tiếng thút thít. Hàm Vũ Phong nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu.

"Tôi không được thế nào?"

Vũ Lục Hàn không trả lời, cầm lấy hai tay hắn đẩy ra xa, ngồi nhích người về phía sau.

"Không... không được đến gần cô?" Hắn nhìn cô lạ lẫm. Vũ Lục Hàn gật đầu.

"Chúa ơi... Tôi xin lỗi, tôi... Cô đang giận tôi phải không?" Hàm Vũ Phong tỏ ra lúng túng, nhìn cô vô cùng bối rối. Đó là cảm giác lần đầu tiên hắn trải qua - cảm thấy bối rối trước một cô gái. Vũ Lục Hàn gật đầu.

"Cô vẫn giận vì không được về nhà? Chúa ơi đừng lắc gật nữa, tôi đã hỏi câu này đến lần thứ ba rồi!" Hàm Vũ Phong gần như mất kiên nhẫn, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Khi khó chịu hay bực bội, Hàm Vũ Phong sẽ vô thức nói tiếng Anh.

Hắn không hiểu vì sao cô khóc, cũng không hiểu tại sao cô phản ứng như vậy. Hắn có làm gì sai đâu? Hắn đã nói rằng hắn nhớ cô, hắn không chịu được khi phải xa cô... Hắn đã nói một cách vô cùng truyền cảm vậy rồi, không lẽ cô không hiểu, lại vẫn còn giận dỗi điều gì nữa?

"Không phải!" Vũ Lục Hàn ngúng nguẩy. "Thật ra... chỉ là một phần thôi!"

"Được rồi, bây giờ cô nín đi, nín đi!" Hàm Vũ Phong hít vào một hơi, nhìn thấy lon bia liền cầm lên đưa cho cô. "Có muốn uống không? Tôi muốn giải quyết vấn đề này với cô mà cô cứ khóc như vậy làm sao chúng ta nói chuyện được?"

Quả là con người của công việc, cách nói chuyện sặc mùi nghiêm trọng. Vũ Lục Hàn ngồi im một lúc, cầm lấy lon bia uống một hơi thật sâu. Hắn vội vàng giật lại.

"Tôi không muốn cô say. Nếu say cô sẽ không biết tôi đã nói gì nữa."

Hàm Vũ Phong cầm lon bia trong tay, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, tựa đầu vào cửa kính. Hắn liếc nhìn Vũ Lục Hàn, nhận ra cô có một vẻ trầm tư. Hắn không rõ lúc này cô đang tỉnh táo hay vẫn còn một chút hơi rượu từ buổi tiệc, hắn chưa bao giờ thấy cô hành động lạ lùng thế này. Dường như, sẽ có một thời điểm nào đó, Vũ Lục Hàn trở nên bất cần và hành động như thể cô chẳng sợ điều gì trên đời.

"Anh nghĩ gì về tôi?" Vũ Lục Hàn đột ngột hỏi. Hàm Vũ Phong lặng người, đột nhiên thấy tim mình đập nhanh một nhịp.

"Sao tự dưng cô hỏi vậy?" Hắn quay đi, cười để che giấu nỗi gượng gạo bất chợt. Vì sao hắn vẫn còn thấy lúng túng trước cô? Cảm giác này là thế nào vậy?

"Anh nói đi?" Cô hỏi lại, dường như không nhận ra sự bối rối trong mắt hắn. Hắn bỗng không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ biết nhìn đi nơi khác tránh né.

"Tôi... thấy cô... rụt rè, nhát gan..." Hắn ngập ngừng, cúi đầu nhìn lon bia trong tay. "Ngoài ra còn chậm chạp, ít nói. Khi ta ở cạnh nhau toàn tôi phải nói."

Vũ Lục Hàn thở ra rất nhẹ, nhận ra Hàm Vũ Phong có vẻ... đang ngại. Cô nghĩ rằng Hàm Vũ Phong ngoài sự khô khan chỉ có những sự dịu dàng giả tạo. Nhưng hắn cũng biết hoảng khi phải dỗ dành cô, cũng biết ngại ngùng khi thấy cô khóc. Cô nghĩ rằng, chỉ lúc này, hắn mới sống đúng độ tuổi của mình, đúng cái chất trẻ trung của tuổi thanh niên.

"Cô cũng rất đáng yêu." Hàm Vũ Phong tiếp tục. Câu nói ấy của hắn khiến Vũ Lục Hàn đỏ mặt. "Nhiều lúc tôi đã tự biến mình thành một tên gàn dở khi cố gắng phủ nhận sự đáng yêu của cô." Hắn liếc sang nhìn cô, nở nụ cười. 

"Tôi sợ rằng, một khi tôi bị hút hồn bởi vẻ đáng yêu ấy, tôi sẽ..."

Hàm Vũ Phong gần như thì thầm với chính bản thân. Hắn bỏ dở câu nói, nén một tiếng thở dài. Hắn uống một ngụm bia, liếc nhìn Vũ Lục Hàn.

"Thế còn cô? Cô thấy gì ở tôi?"

Vũ Lục Hàn bất ngờ bị hỏi, ngây người. Cô tròn mắt nhìn hắn, bối rối quay đi.

"Thì... anh... đẹp trai!" Cô chỉ bật ra được mỗi từ đó. Hàm Vũ Phong bất thần trở nên lặng lẽ, trên môi vẽ ra một nụ cười nhạt nhưng đôi mắt thoáng buồn. Hắn nhận ra mình đã hi vọng một điều gì đó mơ hồ.

Vũ Lục Hàn im lặng, xoay người ngồi song song với hắn, bắt chước hắn tựa lưng vào cửa sổ.

"Anh... rất tốt bụng." Cô thì thầm. Điều đó khiến hắn thẫn thờ. Hắn ngồi im lặng lắng nghe từng lời khẽ thốt lên. "Anh hay để ý những tiểu tiết nhỏ, và rất quan tâm đến người khác. Anh... thỉnh thoảng... cũng... rất dịu dàng... Anh cũng rất ngọt ngào. Anh khiến tôi cảm thấy an toàn. Anh là một người tốt."

Càng về sau, Vũ Lục Hàn càng hạ thấp giọng nói đến mức không thể nghe thấy. Nhưng Hàm Vũ Phong nghe được hết. Hắn im lặng đến bất ngờ, như thể hắn đã nín thở. 

"Anh... như bây giờ... rất dễ gần."

Hàm Vũ Phong như một bức tượng đá, vẫn ngồi im lặng bên cạnh Vũ Lục Hàn. Cô gái của hắn cũng từng nói hắn thật ngọt ngào, nói rằng hắn rất hiểu cô ấy. Ngoài điều đó, hắn chưa từng nghe những lời nào khác. Hắn chưa từng cảm thấy mình được công nhận, cho đến khi nghe những lời này từ Vũ Lục Hàn. Hắn biết đây là những lời chân thật của cô. Hắn cũng biết rõ một điều rằng Vũ Lục Hàn đã thích hắn. Rất nhiều.

Một khoảng không im lặng kéo dài xen giữa cô và hắn. Hàm Vũ Phong uống cạn lon bia mà không nói gì, trong đầu mông lung suy nghĩ. Hắn không thể xác định hắn có thứ tình cảm gì đối với Vũ Lục Hàn, nhưng hắn biết mình đã có một chút rung động. Hắn không thể phủ nhận được nữa. Hắn biết mình muốn nhìn thấy Vũ Lục Hàn, muốn ở bên cạnh Vũ Lục Hàn. Nhưng ẩn sâu trong trái tim, Hàm Vũ Phong biết hắn vẫn chưa thể quên người con gái trước kia mình đã từng yêu. 

Hắn không thể quên được, mối tình đầu luôn là một thứ gì đó thiêng liêng, không thể chạm tới đối với hắn. Hắn không thể nói hắn đã rung động khi mà nhìn Vũ Lục Hàn, hắn vẫn còn nghĩ về người yêu cũ. Hắn không biết Vũ Lục Hàn, hắn không hiểu rõ về cô, hắn và cô chỉ mới ở cạnh nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Hắn luôn biết sẽ là khó khăn nếu cô thích hắn, hắn cũng biết nếu bản thân cứ tiếp tục đối xử với cô như vậy, đến một ngày, cô sẽ yêu hắn. Nhưng thật khó để kìm nén trước Vũ Lục Hàn khi mà hắn luôn nghĩ về mối tình đầu của mình. Hắn muốn sống lại những giây phút ấy. 

Hắn muốn níu kéo thời gian trở về những tháng ngày ngọt ngào tuyệt đẹp. Vũ Lục Hàn quá giống cô ấy. Chính Vũ Lục Hàn đã khơi gợi lên những cảm xúc từ lâu đã bị chôn vùi trong hắn. Hắn không chắc liệu sự rung động của mình là vì bản thân cô hay chỉ vì cô quá giống người cũ. Nếu cô không thích hắn, mãi mãi không thích hắn, thì cuộc sống của hắn từ bây giờ về sau, sẽ tuyệt vời biết bao... Thật độc ác khi mang về một cô gái giống với người mình từng thương, yêu thương, chăm sóc người ta như đã từng chăm sóc, yêu thương tình yêu của mình. Nó giống như một ván cờ vua, đoạt lấy quân Hậu Trắng cho ngài Đức vua Đen hồi tưởng về Hoàng hậu Đen quá cố của mình. Hàm Vũ Phong rất hiểu, nếu Vũ Lục Hàn biết mình chỉ là một người thay thế, cô sẽ vô cùng tuyệt vọng. Hắn không muốn cô phải trải qua nỗi tuyệt vọng, hắn không xứng đáng để cô phải chịu thứ cảm giác tồi tệ như vậy. Hắn không muốn cô biết sự thật, cô sẽ vĩnh viễn không cần phải biết.

Vũ Lục Hàn lặng lẽ tựa đầu vào kính cửa sổ. Căn nhà u tối, lạnh lẽo như chính bóng đêm ngoài kia. Cô đang ngồi cạnh một chàng trai, lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác với một người mãnh liệt như vậy. Cô rung động trước từng cử chỉ, cô tan chảy trước mọi lời nói, cô vui mỗi khi thấy hắn cười, cô buồn khi bị đối xử tệ bạc. Nhưng cô đã nhớ hắn tha thiết, đã mong chờ được gặp hắn, đã hi vọng được nghe thấy giọng nói trầm ấm, ngọt ngào này. Đó là thứ cảm xúc cô chưa từng có với Từ Thiên. Cô lạ lẫm khi đón nhận nó. Cô vẫn biết không quan trọng thời gian ngắn hay dài, nhưng cô chưa từng đón nhận cảm giác này chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhường ấy.

Không phải chỉ tim đập mạnh khi người đó dịu dàng quan tâm, không phải chỉ buồn bã khi từ chối người ấy. Nó vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng bình thản. Đó là cả niềm hạnh phúc khi nhìn thấy người ấy, đó là cảm giác bình yên khi ngồi bên người ấy mà không cần nói bất cứ điều gì. Đó là khát khao được nhìn thấy, được nghe thấy, được chạm vào. Và Vũ Lục Hàn đã trải qua toàn bộ. Hàm Vũ Phong dù sao vẫn là một kẻ lạnh lùng khô khan, cô không hi vọng hắn sẽ đáp lại bất cứ tình cảm gì từ người khác. Chỉ cần Hàm Vũ Phong không từ chối, Vũ Lục Hàn sẽ vô cùng yên phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status