Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết
Chương 18
Sáng hôm sau Vũ Lục Hàn lại dậy rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho bố mẹ, viết vài mẩu note nhỏ dán vào tủ lạnh như gia đình cô trước kia vẫn làm, nhắc nhở bố mẹ có đồ ăn trong tủ vì trưa cô sẽ về ở cùng "cô bạn gái" rồi xách cặp đi học. Bây giờ cô mới nghĩ ra, cặp sách cô để ở nhà, nếu hôm qua đi cùng Hàm Vũ Phong về căn nhà cô đơn ấy thì bây giờ cô sẽ không có gì để mang đi học. Nghĩ đến căn nhà lẻ loi một mình trên con đường cao tốc vắng vẻ, Vũ Lục Hàn nhớ lại câu nói mà hắn đã thầm thì tối qua. "Tôi thật sự rất nhớ cô". Thế thì, đêm qua cô ở nhà, hắn có nhớ cô không? Hắn có ngủ không? Đêm qua, cô đã tự nhủ phải nhắn tin để hỏi xem hắn bao lâu thì về tới nhà, rốt cuộc đi đánh răng xong vào giường lại ngủ quên mất. Sáng nay cũng không có một tin nhắn nào từ hắn, một cuộc gọi cũng không. Có vẻ như hắn vẫn thích tận hưởng sự lẻ loi một mình.
Vũ Lục Hàn đứng chờ xe buýt. Không rõ sáng nay cô đi quá muộn hay ngày đầu tuần mọi người đi làm sớm hơn cô đi học, bến xe chẳng có ai chờ đợi cùng. Vũ Lục Hàn ngồi nhìn mọi người qua lại trên đường, thở dài, làm sinh viên rồi vẫn phải phụ thuộc vào xe buýt. Xe đạp không biết đi, xe máy càng không biết. Từ nhỏ đến giờ, hoặc là bố cô đưa đi học, hoặc là Vũ Lục Hàn làm quen với xe buýt và đeo cặp đi bộ. Vũ Lục Hàn không biết cô đã tự lập được những cái gì khi mà mọi thứ cô làm đều phụ thuộc vào người khác.
"Cô gái, không biết cô có muốn sử dụng phương tiện miễn phí để đi học không?"
Giọng nói vô cùng quen thuộc khiến tim cô như nhảy vọt lên, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai đeo kính râm ngồi bên trong chiếc Aventador đen bóng. Hắn đáp lại ánh nhìn của cô, nhếch môi cười và bước ra khỏi xe. Hắn không mặc suit, vẫn công thức phối đồ quen thuộc: áo phông trơn - jacket da đồng gam màu - quần jeans cùng màu với jacket - và những đôi giày sneaker hợp bộ. Dạo này hắn thích kiểu faux hawk vuốt rối. Phong cách đơn giản nhưng vẫn vô cùng nam tính và thoải mái mà nam giới châu Á rất ít khi sử dụng. Có lẽ vì hắn cũng đã sống trong khí hậu lạnh ẩm thất thường của London suốt mười bảy năm nên tính cách của hắn ấm lạnh vô cùng thất thường, và gu thời trang cũng vậy. Trong tủ đồ của hắn chỉ có hai gam màu trung tính: đen và xám, với sắc độ và kiểu dáng khác nhau. Khi tâm trạng của hắn khá hơn, hắn sẽ mặc toàn màu xám. Chỉ khi nào hắn vào trạng thái lạnh lùng - khinh khỉnh, Hàm Vũ Phong sẽ chọn một màu đen. Hắn luôn có những bộ suit được đặt may riêng vừa vặn cơ thể, và luôn đồng màu. Hàm Vũ Phong cho thấy mình là con người ưa thích sự đơn giản, trầm lạnh, nhưng vô cùng chỉnh chu. Ngay bây giờ đây, trên người hắn là gam màu xám nhạt vừa mắt.
"Anh đến tận đây đón tôi?" Vũ Lục Hàn, sau khi thoát khỏi vẻ hào nhoáng trong chốc lát, sửng sốt hỏi lại. Cô có một niềm phấn khích nho nhỏ khi nghĩ đến chuyện hắn vẫn dậy sớm buổi sáng, tràn đầy năng lượng, vui vẻ đến đón mình.
"Bởi vì tôi sắp đóng phim Transporter." Hắn cười nửa miệng, nói đùa. Vũ Lục Hàn chiêm nghiệm một điều: Hàm Vũ Phong là con người có khiếu hài hước, và hắn vẫn luôn thích chọc ghẹo người khác như vậy. Chỉ có điều hắn đã luôn kìm nén điều đó mà tạo cho mình vỏ bọc khó gần.
"Đi thôi, muộn học cô sẽ phải gặp đám canh cổng. Mà tôi hoàn toàn không thích bọn họ." Hắn đưa tay và chờ đợi cô gái nhỏ nắm tay mình. Vì hắn đeo kính râm nên Vũ Lục Hàn không nhìn ra ánh mắt mỉa mai của hắn. "Tôi có việc phải đi, không thể theo cô vào lớp như lần trước được."
"Chẳng ai yêu cầu anh vào." Cô lầm bầm khi chui vào xe. Hắn đóng cửa, lại đi vòng qua đầu xe để bước vào bên ghế lái của mình.
"Tôi có lí do riêng để đi vào." Hắn nhìn cô cười. "Bất cứ điều gì tôi làm, luôn luôn có lí do."
Hắn buông một câu nói chứa đầy ẩn ý rồi phóng đi. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ. Rõ ràng IQ của cô, dù có bao nhiêu kiến thức từ sách vở đi nữa, cũng không thể nào giải mã được hắn.
**********
Hàm Vũ Phong đánh thức cô dậy vào lúc bốn giờ bốn lăm phút sáng. Vũ Lục Hàn vặn vẹo người, nhìn ra ngoài trời vẫn còn tối, hai mắt díp lại cau có, muốn cằn nhằn nhưng lười biếng muốn ngủ. Hàm Vũ Phong đến gần cô, ghé ngồi xuống chỗ trống trên cái giường đơn bé nhỏ, nắm lấy bàn tay cô kéo dậy. Vũ Lục Hàn nhăn mặt, phụng phịu không muốn mở mắt. Bình thường cô là con người "thức khuya dậy sớm", mọi ngày quen đi ngủ lúc mười hai giờ, buổi sáng đặt đồng hồ bảy giờ thức dậy, sớm nhất muốn làm đồ ăn sáng cho bố mẹ thì thức dậy từ sáu giờ sáng. Cô luôn tính toán để thời gian ngủ của mình duy trì bảy tiếng, buổi trưa đi học về sẽ ngủ nửa tiếng, và cơ thể quen dần sẽ không thấy quá mệt.
Tuy nhiên không phải lúc nào cô cũng theo được "công thức chung" đã đặt ra đó. Bây giờ khi luôn có kẻ đưa đi buổi sáng, không phải chờ xe buýt, Vũ Lục Hàn luôn tự thưởng cho mình thêm nửa tiếng mỗi sáng. Đến trưa, cô gái cũng ngủ suốt một tiếng đồng hồ mới chịu tỉnh dậy. Tối hôm qua cô mải mê với một quyển sách về hội họa, chỉ đến khi hắn nhắc nhở mới giật mình đi ngủ, khi đó đã gần một giờ sáng. Với việc ngủ muộn như vậy, lại bị đánh thức chỉ hơn bốn tiếng sau đó, Vũ Lục Hàn vô cùng chán ghét. Cô cúi đầu, nghiêng ngả, hai mắt nhắm nghiền không thể mở ra, thậm chí gục xuống người hắn mà không buồn thấy ngại. Hàm Vũ Phong sửng sốt cười, con bé này lúc buồn ngủ đúng là không thể chống lại! Hắn đẩy hai vai cô lùi ra, lắc lắc vài cái. Vũ Lục Hàn trở nên cáu kỉnh, khi đó mới chịu lên tiếng.
"Anh bị điên à?" Vũ Lục Hàn cáu kỉnh lớn tiếng. Khi muốn ngủ, người ta chỉ muốn ngủ, chẳng thiết tha cái gì nữa. Vậy mà kẻ kia không chịu hiểu cho...
"Dậy nào, cô có thể ngủ tiếp trên tàu." Hàm Vũ Phong không những không giận, thấy buồn cười. Sau câu nói này, Vũ Lục Hàn tỉnh ngủ ngay lập tức.
"Anh định bán tôi à?" Cô trợn to mắt nhìn hắn, vẻ hoang mang sợ hãi phảng phất cơn ngái ngủ khiến hắn không thể nhịn cười. Hắn lại cúi đầu che giấu nụ cười, hai vai run lên bần bật, phát ra những tiếng cười nhẹ dù đã cố kìm nén.
"Tôi có thể bán cô để lấy tiền uống một tách cà phê." Hắn chọc trong tràng cười. "Nhưng rất tiếc, con thuyền ấy của Chu Bạch Thảo, và con bé không thèm mua cô đâu."
Phải mất vài giây để não xử lí thông tin, Vũ Lục Hàn chợt nhớ ngày hôm nay là sinh nhật của Chu Bạch Thảo. Nàng đã công khai mời cô đến dự tiệc, vậy mà cô hoàn toàn không nhớ. Nó đồng nghĩa với việc cô sẽ phải nghỉ học bốn ngày và lênh đênh trên biển để đến một hòn đảo. Nghe như một chuyến phiêu lưu mạo hiểm vậy, cô thầm rên rỉ.
Vũ Lục Hàn chưa bao giờ nghĩ các cậu ấm, tiểu thư nhà danh giá có thể tổ chức sinh nhật một cách xa hoa và hoang phí như vậy. Mọi năm, vào sinh nhật cô, bố sẽ mua một cái bánh sinh nhật rất to, kèm theo ba chai nước giải khát mà cô thích; cả nhà sẽ ăn bánh sinh nhật sau bữa cơm tối. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy chán những bữa tiệc vui vẻ đó. Cô có phần cảm thấy nuối tiếc khi chưa đến sinh nhật mình mà đã đồng ý ở lại đây với hắn. Cô chỉ thầm mong sinh nhật cô rơi vào một ngày cuối tuần để được về nhà đón sinh nhật cùng bố mẹ. Hắn sẽ khiến ngày sinh của cô trở nên vô vị, buồn tẻ khi nhốt cô trong cái lồng bằng vàng xinh đẹp này. Mà, cô cũng nhận ra, cô không hề biết sinh nhật hắn. Nhưng ngay bây giờ Vũ Lục Hàn hoàn toàn không muốn biết. Điều cô muốn chính là được nằm xuống trở lại và tiếp tục giấc mơ bị gián đoạn mà thôi.
"Đứng dậy đi nào." Hắn đứng dậy và kéo cô đứng lên. "Sáu rưỡi tàu sẽ rời cảng. Hãy sẵn sàng và xinh đẹp."
Vũ Lục Hàn nhìn theo hắn khó hiểu. Chỉ đến khi đó cô mới nhận ra trên người hắn chỉ có duy nhất chiếc áo choàng tắm! Có vẻ hắn đã đi tắm, hắn còn thoảng qua mùi hương thanh mát vô cùng nam tính, và mái tóc mềm mại mới chỉ khô được một nửa. Vũ Lục Hàn ngay lập tức mặt đỏ rần rần, rụt người lại cách xa khỏi Hàm Vũ Phong. Vậy mà khi nãy cô đã gục mặt vào ngực hắn, không nhận ra đó là ngực trần. Thật kinh khủng! Từ bây giờ, dù có ngái ngủ, cũng phải mở to mắt ra mà nhìn đối phương!
Căn nhà thơm nức mùi cà phê đắng. Hàm Vũ Phong đang soi mình giữa phòng thay đồ, dù không có gì khác ngoài công thức mặc đồ quen thuộc, hắn vẫn tỏ ra phân vân. Mọi tủ đồ hắn đều kéo ra, dường như chẳng ưng ý thứ gì cả. Vũ Lục Hàn từ trên đi xuống, mặc áo len cao cổ màu tím nhạt có hình một con thỏ, và quần jeans màu đen. Cô quyết định đi đôi Converse mua ở chợ. Ngay khi thấy bóng cô qua chiếc gương lớn trước mặt, Hàm Vũ Phong gọi cô ngay lập tức. Vũ Lục Hàn quay vào nhìn. Hắn đang mặc một cái áo phông bằng vải len màu xám lông chuột cổ tròn, tay áo kéo cao đến khuỷu, kèm theo quần jeans màu ghi đậm rách rưới. Hắn vẫn chưa chọn được cho mình đôi giày nào cả, và đang nhìn cô với ánh nhìn vô cùng đăm chiêu.
"Cô không có cái áo nào màu xám à?" Hắn hỏi. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, nghĩ hắn chê chiếc áo len con thỏ của mình trẻ con, cúi đầu lắc bất mãn.
Thực chất cô có, nhưng cô quyết không thay. Hắn lại thở dài. "Vậy thì làm sao giống nhau được?"
Câu nói ấy khiến Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ. Cô luôn luôn hiểu nhầm ý của hắn, rất muốn lên tiếng chữa lại rằng mình có áo nhưng xấu hổ không nói được. Hàm Vũ Phong suy nghĩ một lúc, quay người sang bên lấy xuống từ móc áo một cái áo len được đan thủ công bằng tay, gam màu giống hệt chiếc hắn đang mặc, nhưng cổ cao. Hắn đưa cho cô, lần này không cần hắn nói, Vũ Lục Hàn cũng biết hắn muốn gì.
"Tôi... cũng có mà, không cần đâu!"
Hàm Vũ Phong không thèm quan tâm, trợn mắt lên, và thế là cô gái đành khuất phục. Cô chậm chạp đi vào vệ sinh, tuy vậy, trong thâm tâm, cô vô cùng thích được mặc thử áo của hắn. Dù chưa bao giờ cô nghĩ mình dám mặc áo của một người khác giới, nhưng bây giờ chính cô lại có ham muốn được mặc áo của Hàm Vũ Phong để cảm nhận mùi hương của hắn bao tỏa lấy mình.
Áo của Hàm Vũ Phong phủ kín mông cô, dài đến hơn nửa đùi, tuy hơi to nhưng rất ấm. Tay áo quá dài, che lấp bàn tay nhỏ bé của cô, nhưng cô thích như vậy. Vũ Lục Hàn nhìn mình trong gương, cười tủm tỉm, tự thấy xấu hổ trước hành động quái lạ của mình. Cô cúi gằm đi đến trước mặt hắn, vẫn ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng vào gương mặt lai điển trai của Hàm Vũ Phong. Tuy vậy cô nhận ra hắn đã thay sang chiếc quần jeans đen đơn giản, giống như quần cô đang mặc. Dường như hắn rất thích thú khi cả hai giống nhau.
"Cô thật đáng yêu." Hắn đã nhìn cô cười và thốt lên. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, nhưng cô đã mỉm cười. Hắn gọi cô lại, nhìn về phía treo toàn áo khoác da. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, lắc đầu.
"Anh đừng bắt tôi mặc, trông tôi sẽ vô cùng ngớ ngẩn!"
"Không phải cô, mà là tôi. Chọn cho tôi một cái được không?"
Hàm Vũ Phong nhoẻn miệng cười, ánh mắt nheo lên hài hước. Cô nhìn một lượt, chỉ đại vào một cái. Hắn lấy ra chiếc motor jacket đơn giản mà cô mới "chọn", mặc vào và kéo tay áo lên đến khuỷu, để lộ một chút phần áo bên trong. Hàm Vũ Phong quay sang nhìn thẳng vào cô mỉm cười, hình như định hỏi ý kiến. Hành động và nụ cười kì lạ của hắn khiến người cô sục sôi, cô những muốn lảng tránh. Không để hắn kịp mở lời, Vũ Lục Hàn vội vàng đi giật lùi ra khỏi phòng.
"Tôi sẽ... đi lên soạn nốt đồ!"
Vũ Lục Hàn đi thẳng lên gác. Áo của hắn vô cùng ấm, chất len được lựa chọn tinh tế, chắc chắn là loại len đắt tiền. Chưa kể áo đan tay, giá trị của nó không thể nào coi thường. Vũ Lục Hàn gấp áo len của mình lại, tìm chỗ trống dúi vào trong chiếc balo đi học. Cô chưa bao giờ đi xa trong nhiều ngày nên hoàn toàn không biết phải chuẩn bị gì, cứ tưởng tượng một ngày của mình từ khi thức dậy tới lúc đi ngủ cần những gì rồi mang đi hết. Hàm Vũ Phong đã ở sau lưng cô từ lúc nào, nhìn cô tần ngần tính toán, nhoẻn miệng cười bước đến. Hắn túm lấy balo của cô nhấc lên làm cô giật mình, mang thẳng về phía giường của hắn. Hàm Vũ Phong đặt balo của cô xuống bên cạnh chiếc vali của mình, vẫy tay gọi cô gái nhỏ lại gần. Vũ Lục Hàn ngập ngừng, líu ríu đi về phía hắn.
"Chuyển đồ vào chung vali của tôi đi, không cần mang nhiều đến thế này đâu."
"Tôi... tôi nghĩ chúng ta không cần để chung đâu... Tôi chưa đi xa bao giờ nên thật tình chẳng biết cần những gì."
Vũ Lục Hàn có vẻ bị bất ngờ, vội vàng xua tay. Hàm Vũ Phong bật cười, vươn người tới kéo tay cô về phía hắn. Vũ Lục Hàn đành lòng ngồi xuống, ngập ngừng lấy đồ ra khỏi balo. Hàm Vũ Phong lấy từng cái áo của cô, cẩn thận gấp lại và cuộn tròn.
"Quan trọng là cô mang vừa đủ quần áo. Cô có thể mặc áo của tôi liền hai ngày, nhưng nên có áo phông mỏng mặc lót bên trong và mỗi ngày thay một cái. Quần jeans chỉ nên mặc khi tham gia tiệc, còn không có thể mang theo váy hoặc quần vải cho thoải mái. Mang theo một bộ đồ thay đi ngủ, và ngoài đôi tất cô đang đi kia, mang theo hai đôi nữa, một đôi để tối đi ngủ, đôi còn lại để dự phòng. Áo len này cô có thể mang đi đề phòng muốn thay, tôi khuyên cô nếu mặc áo mỏng như thế này thì hãy mang thêm áo khoác; còn để tránh cồng kềnh thì thay bằng một áo len dày. Không cần mang đồ dùng cá nhân nhiều, cô không phải lên tàu đi ra khỏi nền văn minh hiện đại đâu. Hãy mang sạc điện thoại, và tiền. Còn..."
Hắn đang nói liền dừng lại. Sau khi nhét hết quần áo của cô gọn gàng vào vali của mình, còn lại dưới đáy balo của cô chính là... đồ lót. Vũ Lục Hàn ngại ngùng nên đã dúi xuống tận đáy; khi hắn thấy, cô đã vô cùng xấu hổ. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, tuy nhiên chưa kịp làm gì thì Hàm Vũ Phong đã tỉnh bơ... cầm lên, tiếp tục nói.
"Để tránh làm hỏng bra khi cất trong vali, hãy cho... cho... hãy gấp nhỏ lại và để như thế này, rồi cất."
Hàm Vũ Phong không thể nói ra hai chữ "quần lót", bản thân hắn cảm thấy người hơi nóng. Tuy thế, khuôn mặt hắn vẫn rất bình thản khiến cô nghĩ hắn là kẻ... vô cùng biến thái khi thấy đồ lót phụ nữ lại không ngại ngùng. Hắn cuộn nhỏ quần lót của cô, đặt vào lòng chiếc bra đã gấp đôi, cất vào ngăn khóa bên cạnh vali. Vũ Lục Hàn ngượng chín mặt, không dám nhìn hắn. Cô không sở hữu bộ đồ lót nóng bỏng như Victoria's Secret, nhưng dù nó có đẹp như vậy, cô cũng không muốn để cho ai nhìn thấy, huống hồ kẻ này còn thản nhiên chạm vào. Hàm Vũ Phong thấy tim đập thình thịch, hắng giọng, kéo vali, ngay lập tức đổi chủ đề.
"Cất balo đi và xuống nhà ăn sáng. Đồ ăn của cô trên bàn, phải ăn bằng hết. Cà phê còn trên máy, bơ đường sữa để ngay bên cạnh. Đi xuống ăn nhanh đi." Hắn nói thật nhanh, giục giã cô để xóa tan không khí ngượng ngập. Vũ Lục Hàn không nói một lời, làm theo hắn với tốc độ nhanh nhất cô từng có!
Trên đường đi, trong xe chỉ bao trùm một không khí ngượng ngùng. Vũ Lục Hàn nghĩ đến chuyện kẻ bên cạnh đã chạm vào đồ lót của mình, mặt đỏ ửng, chỉ dám nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàm Vũ Phong cảm thấy tê rần ở bàn tay khi chạm vào đồ lót phụ nữ, tim đập nhanh, cố hết sức tập trung về phía trước. Hắn từng có bạn gái, đã nhìn thấy đồ lót của cô ấy, thậm chí, hắn và cô gái ấy đã nhiều lần âu yếm nhau. Nhưng đối với cô nàng đang ngồi trong xe cùng với mình này, đây lại là chuyện vô cùng khác. Hắn tuy vẫn giữ vững sắc mặt lạnh lùng điềm đạm, nhưng bên trong lại vô cùng bối rối.
Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn tới một căn biệt thự khang trang nằm giữa một khu nhà cao cấp, với những bức tường sơn phủ màu trắng. Cánh cổng sơn trắng mở tự động, hắn thuần thục đưa xe vào sân, dường như đã làm việc này rất nhiều lần. Ngay khi xe dừng lại, chàng trai tóc đỏ chạy lại bên xe, mở cửa xe cho cô một cách lịch sự. Vũ Lục Hàn ngơ ngác nhìn Trần Hải Minh khác lạ với một cái mũ len màu xám trên đầu, phong cách ăn mặc như một cậu thiếu gia thực thụ, không có một chút phong trần ngày thường. Cậu mặc áo sơ mi màu xám bên trong, khoác chiếc áo choàng dạ dài tới đầu gối to sụ màu đen, kèm quần kaki đen và đôi Dr. Martens cao cổ.
Hàm Vũ Phong có vẻ không ưng sự nhanh nhẹn đó, bước ra khỏi xe với khuôn mặt lạnh tanh, liếc nhìn cậu cáu kỉnh. Trần Hải Minh cười khúc khích, cúi chào Vũ Lục Hàn như chào một nàng tiểu thư nhỏ bé, chờ đợi cậu bạn thân lấy hành lý ra khỏi xe và dẫn đường cho Vũ Lục Hàn. Cả ba đi vòng ra phía sau căn biệt thự, nơi Vũ Lục Hàn bị choáng ngợp bởi khoảng đất trống mênh mông một màu xanh cỏ, làn gió thổi mạnh ào tới bởi cánh của ba chiếc trực thăng màu đen to đang đỗ trên sân. Vũ Lục Hàn lần đầu thấy trực thăng, thầm thán phục độ giàu có chịu chơi của cánh nhà giàu. Họ có thể sở hữu riêng những khoảng đất vô cùng rộng để đỗ vài cái trực thăng, và có cả trực thăng riêng để phục vụ sở thích của mình.
Đứng gần một chiếc trực thăng với phần đuôi được sơn xám là cô gái xinh đẹp Chu Bạch Thảo với cậu thư sinh Hoàng Lâm. Chu Bạch Thảo giản dị nhưng vô cùng sang trọng trong chiếc áo khoác dạ màu kem giả váy với thắt lưng đính viên đá to bản sáng lấp lánh, đôi sneakers trắng gót cao vô cùng năng động và đeo kính râm tráng gương; lại rất trẻ trung với kiểu tóc đen bồng bềnh được buộc cao gọn gàng trên đỉnh đầu. Hoàng Lâm bên cạnh, ngược lại như một chàng trai ra ngoài chơi rồi lại về nhà khi chỉ mặc độc chiếc áo hoodie to bản màu đen, đối lập với quần jeans trắng rách rưới và đôi Nike Classic đen tuyền thấp cổ. Bọn họ trông vô cùng thoải mái nhưng vẫn tôn lên tuyệt đối hình thể lẫn vẻ đẹp của mình. Chỉ lúc này, Vũ Lục Hàn thầm cảm ơn Hàm Vũ Phong khi đã ngăn cản cô mặc cái áo len thỏ màu tím nhạt. Dù cô vẫn thích nó, nhưng cô sẽ tự cảm thấy mình lạc lõng và tự ti giữa những người đẹp như vậy.
Trong khi họ đang tiến về phía chiếc trực thăng đuôi xám, hai chiếc còn lại đã cất cánh bay lên. Vũ Lục Hàn nheo mắt nhìn theo, vừa lúc hắn dẫn cô đến gần với bạn mình.
"Chúng ta di chuyển bằng thứ này ra du thuyền." Chu Bạch Thảo nhìn mọi người một lượt, lia mắt rất nhanh qua cô và hắn khi nhận ra hai người đang mặc vô cùng giống nhau.
Hoàng Lâm cười tươi chào hỏi, là người đầu tiên leo lên trực thăng, kéo Chu Bạch Thảo lên sau mình. Vũ Lục Hàn đang định tiến lên trước khi thấy Hoàng Lâm nhìn mình đưa tay ra ngỏ ý muốn giúp, bên cạnh cô, Hàm Vũ Phong đã giữ tay cô lại. Hắn quắc mắt nhìn bạn, đẩy vali của mình lên cho cậu rồi đẩy người leo lên. Hàm Vũ Phong quay lại, nắm lấy cổ tay Vũ Lục Hàn kéo lên, vòng một tay qua eo nhấc bổng cô qua ngưỡng cửa vào trong chiếc trực thăng. Vũ Lục Hàn bị bất ngờ trước hành động táo bạo ấy, đẩy hắn ra, cúi đầu đỏ mặt cảm ơn kèm theo sự lúng túng khi thấy Hoàng Lâm và Chu Bạch Thảo đều nhìn mình. Hắn không bận tâm đến những điều đó, ngồi xuống ghế đối diện hai người họ rồi kéo cô lại bên cạnh.
Ngay sau khi Trần Hải Minh leo lên và ổn định chỗ ngồi, người phi công ra hiệu cho máy bay được cất cánh. Hàm Vũ Phong đột nhiên vòng tay qua ôm lấy vai cô, quay sang thì thầm.
"Cô sẽ thấy có đôi chút chóng mặt, nhưng đây là một trải nghiệm nên có. Hãy tận hưởng nó."
Vũ Lục Hàn hoang mang, quên cả ngại ngùng. Chiếc trực thăng cất cánh, cô cảm thấy dạ dày chao đảo. Cô nghĩ rằng trọng lực của Trái Đất đang đè mình bẹp dí, nhưng một thứ cảm giác khoan khoái dâng lên trong lòng lại khiến cô vô cùng thích thú. Chiếc trực thăng càng lên cao, cảm giác nôn nao trong cô càng tăng mạnh. Lần đầu tiên Vũ Lục Hàn ngồi trên máy bay, lại là máy bay trực thăng - thứ phương tiện cô chỉ thấy trên phim truyền hình Mỹ. Cô đang bay! Và cô cảm thấy tột cùng phấn khích.
Hàm Vũ Phong nhìn cô bật cười thoải mái, ôm lấy vai cô đưa cô gái lùi sang phía mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Vũ Lục Hàn rất muốn gọi cho bố mẹ để nói cho họ biết cảm giác tuyệt vời đến thế nào, khung cảnh lần đầu tiên cô được thấy từ trên cao khiến cô gái nhỏ hạnh phúc cười tít mắt. Âm thanh ồn ào của cánh quạt dường như không thể át nỗi sung sướng của cô trước thành phố đang nhỏ dần phía dưới như những mẩu ghép hình lego, cô gần như đè ngang lấy người kẻ bên cạnh, áp hai tay vào kính cửa sổ nhìn ra ngoài. Bố mẹ cô đang ở đâu phía dưới kia? Cô muốn đưa tay vẫy từ phía trên cao, sung sướng hét lên "Xin chào tất cả!"
Dù không bay cao vượt qua tầng mây óng ả như máy bay dân dụng, Vũ Lục Hàn vẫn vô cùng mãn nguyện khi được thỏa mãn khát khao bay trên bầu trời.
Trái ngược với cảm xúc của Vũ Lục Hàn, Chu Bạch Thảo ngồi đối diện, khoanh tay nhìn ra cửa sổ với thái độ vô cùng khó chịu. Nàng không thể chấp nhận được một cô gái vô ý tứ đến mức có thể nhoài người sang đè lên một chàng trai. Ánh mắt không hài lòng của nàng giấu kín sau mắt kính, không hề liếc sang phía đó dù chỉ một chút; thậm chí, nàng còn muốn đẩy luôn con bé kia xuống khỏi máy bay. Trần Hải Minh bắt chuyện với Hoàng Lâm, hai chàng trai dường như chẳng bận tâm đến không khí đối nghịch đang bao trùm trên này. Nhưng họ lại để ý thái độ vô cùng khác lạ của người bạn ngoại quốc Hàm Vũ Phong. Tất cả bọn họ, trừ hai con người đang vô tư cười với nhau nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, đều phải công nhận một điều: Hàm Vũ Phong đang thay đổi đến bất thường.
Chiếc trực thăng đuôi xám là phương tiện đáp xuống cuối cùng ở cảng biển. Phía bên dưới, xung quanh bến tàu, rất đông người đang đứng trò chuyện, nhìn theo trực thăng hạ xuống. Chu Bạch Thảo dàn xếp tổng cộng sáu trực thăng đón người, mỗi chiếc chở tối đa năm khách. Nàng là người bước xuống đầu tiên, còn Vũ Lục Hàn là cô gái bước xuống sau cùng. Ngay khi trả hết khách, chiếc trực thăng đuôi xám lập tức rời đi, tránh gây ồn ào tới khu dân cư quanh đó. Trời đã tảng sáng. Vũ Lục Hàn vẫn tiếc nuối vì không được thấy mặt trời lên.
Cô líu ríu đi theo Hàm Vũ Phong, bối rối cúi đầu vì thấy rằng mình là trung tâm của rất nhiều sự chú ý. Vũ Lục Hàn là cô gái lạ lẫm, không chỉ từ đâu bỗng dưng trở thành người đi cùng một nhóm với các thiếu gia giàu có, mà thậm chí còn đang nắm tay kẻ lạnh lùng bậc nhất Hàm Vũ Phong. Một số nhận ra cô là người hôn thê cũ của Từ Thiên, không khỏi xì xào bàn tán. Vũ Lục Hàn vốn đã quen, nhưng vẫn thấy ngại bởi đây là những người cô không hề quen biết. Ngược lại, hắn dường như không buồn để tâm, khuôn mặt lãnh đạm chỉ nhìn về phía trước. Chu Bạch Thảo đương nhiên lắng nghe mọi bàn tán, không thể che giấu một nụ cười, gương mặt rạng rỡ chào đón những vị khách đến mừng sinh nhật nàng.
"Cảm ơn tất cả đã đến đầy đủ mừng sinh nhật tôi! Ngay bây giờ chúng ta sẽ lên tàu để kịp lộ trình mở tiệc tại hòn đảo!"
Chiếc du thuyền của Chu Bạch Thảo là món quà từ người bố tỷ phú nhân một buổi diễn ballet quan trọng thành công của nàng tiểu thư. Cũng giống như nàng, chiếc du thuyền sơn màu kem sữa thanh lịch, vô cùng đồ sộ với một bể bơi lộ thiên và cả phòng tập gym riêng hoành tráng. Những vệ sĩ của Chu Bạch Thảo đang dàn hàng thành một hành lang, đưa nàng bước lên, phía sau là chàng trai tóc đỏ Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, Hàm Vũ Phong. Lo sợ Vũ Lục Hàn bị lạc, hắn đã đan ngón tay mình vào tay cô, để cô đi lên trước, còn hắn đi ngay sát phía sau. Hành động đó càng khiến mọi người tò mò, họ xếp hàng đi lên theo sau hắn, nhưng người đi gần hắn nhất cũng không dám rút ngắn khoảng cách mà đi cách bốn bước chân!
Ngay khi người khách cuối cùng bước lên, những vệ sĩ của Chu Bạch Thảo nhanh chóng dàn hàng bảo vệ quanh tàu, ra hiệu cho tàu chạy. Chu Bạch Thảo lại gần một vệ sĩ già, nói thầm một vài câu rồi vui vẻ trở lại giữa đám đông. Nàng duyên dáng tháo chiếc kính mát, gài lên ngực áo và cười rạng rỡ.
"Tuy vệ sĩ của tôi xuất hiện trên tàu rất nhiều nhưng họ sẽ là những người đảm bảo an toàn cho chúng ta. Hãy lờ họ đi và thoải mái tận hưởng. Từ bây giờ, hãy để bữa tiệc bắt đầu!"
Đám đông lập tức hô vang hưởng ứng. Không khí phấn khích tràn lan khắp con tàu.
"Các bạn hãy chọn cho mình một phòng riêng trên du thuyền này. Chúng ta sẽ đi qua đêm đó nên hãy tạo cho mình sự thoải mái nhất có thể!"
Nàng đưa tay về phía khoang lớn nhất của du thuyền, hai vệ sĩ liền đó mở cánh cửa sơn trắng. Một không gian rộng lớn vô cùng sang trọng mở ra trước mắt những vị khách. Họ không ngần ngại xách hành lý lên và tiến vào bên trong trong không khí vô cùng hào hứng. Ở khoảnh khắc ấy, Vũ Lục Hàn nhận ra một hình bóng vô cùng quen thuộc: Từ Thiên. Anh mặc áo sơ mi giản dị với basketball jacket bên ngoài, thân người cao ráo với mái tóc màu đồng và chiếc kính gọng đen không thể nhầm lẫn; anh nổi bật hẳn lên giữa đám đông. Từ Thiên cũng nhìn thấy cô, nở nụ cười hiền dịu. Vũ Lục Hàn đưa tay chào, vẫy tay cười đáp lại.
Hành động nhỏ ấy không lọt qua được đôi mắt nâu khói sắc sảo kề bên, Hàm Vũ Phong ngay lập tức phản ứng bằng cách khoác lấy vai cô, hùng hổ định tiến vào. Chu Bạch Thảo chau mày phật ý, giữ lấy cánh tay hắn. Chỉ còn lại năm người họ vẫn đứng trên boong tàu, Hoàng Lâm nhìn hắn, cười tủm tỉm.
"Chưa gì đã muốn thể hiện với người khác rồi." Cậu chế giễu. Hắn lia mắt sang cậu, khuôn mặt tối sầm. Cái loại cậu chưa từng thích ai thì biết thế nào là ghen?
"Các anh!" Nàng lớn tiếng với thái độ không thoải mái. "Sinh nhật em, hãy chiều em một chút. Em có điều muốn nói."
"Nói đi bé, đừng bận tâm lũ dị hợm kia." Trần Hải Minh cười hóm hỉnh. Nàng hắng giọng, lắc khẽ đầu để điều chỉnh nét mặt tốt hơn.
"Riêng chúng ta, em đã sắp xếp trước phòng. Không phải vì thiếu phòng mà vì em muốn nhờ các anh làm một số chuyện, vả lại, nếu em không nhầm thì bố mẹ em đã nhờ các anh để ý đến em." Nàng nhìn qua một lượt, bỏ qua cô, và nhìn hắn lâu hơn một chút.
"Bố em có nhắn tin cho anh tối qua." Hàm Vũ Phong đáp, giọng đều đều. Vũ Lục Hàn ngại ngùng cụp mắt, cô luôn có cảm giác thừa thãi mỗi khi họ trò chuyện.
"Vâng." Chu Bạch Thảo mỉm cười mãn nguyện. "Vậy nên em muốn phòng chúng ta kề sát nhau, để tiện việc qua lại..." Đoạn nàng quay lại, vẫy gọi một người vệ sĩ đứng gần đó.
Một chàng trai cao lớn, mặc suit đen chỉnh tề tiến đến, mang theo một chiếc hộp nhỏ, lịch sự cúi chào mọi người - cũng chỉ duy nhất Vũ Lục Hàn cúi chào lại - rồi mở hộp cho nàng. Chu Bạch Thảo lấy ra trong hộp năm chiếc chìa khóa bằng bạc sáng bóng khắc số chìm, đưa cho từng người, kèm theo lời giải thích.
"Anh Hải Minh số một, vì phòng số một gần nhất với khoang lái, ở đây chỉ mình anh có kinh nghiệm lái tàu. Tiếp đó ở phòng số hai là anh Vũ Phong, anh là người khỏe mạnh nhất, sẽ ứng phó được nhiều trường hợp không may xảy ra. Phòng số ba của em, em ở giữa. Anh Hoàng Lâm ở phòng số bốn, anh ham chơi, và phòng số bốn lại nhìn ra hành lang lớn, đối diện thẳng lan can dẫn ra boong trên nhìn xuống bể bơi, vị trí này là vị trí yêu thích của anh mà..." Nàng nói, nháy mắt ám muội khi đưa chìa khóa cho Hoàng Lâm. Cậu nháy mắt đáp trả, thái độ vô cùng thích thú. Nàng bước về phía Vũ Lục Hàn, nhìn cô cười rất nhanh và đưa cô chiếc chìa khóa. "Cô bé, cô bé nhận phòng số năm, sát cửa sổ hướng ra biển. Thích chứ?"
Vũ Lục Hàn bối rối nhìn nàng, thấy mình thật nhỏ bé trước vẻ đẹp ấy, lúng búng cảm ơn, gật đầu lia lịa. Nàng tặng cho cô một nụ cười nhẹ nhưng không hề truyền tải cảm xúc, rồi lại đeo kính vào mắt, quay lưng bước vào khoang lớn.
"Tiệc tùng thôi!"
"Này, khoan đã!" Vũ Lục Hàn giữ lấy tay Hàm Vũ Phong khi hắn bước ra khỏi hành lang phòng cho khách, toan rẽ sang phía phòng số hai. "Anh cầm đồ dùng của tôi mà, tôi sẽ lấy đồ kiểu gì?"
Vũ Lục Hàn thì thầm nhẹ. Hắn liếc cô, nhìn quanh không có ai, liền cúi xuống nói thầm vào tai cô.
"Tôi không khóa cửa. Thích thì cứ sang nhé."
Câu nói ấy của hắn khiến cô đỏ mặt. Vũ Lục Hàn đứng như trời trồng nhìn kẻ trước mặt đang cười thích thú đi vào phòng, đóng cửa. Cô rùng mình, tự lắc đầu nguầy nguậy để thoát khỏi hơi thở ám muội và hương thơm thanh mát còn phảng phất trong tâm trí, quay phắt người lại chạy về phòng mình.
Căn phòng số năm của Vũ Lục Hàn nằm cuối hành lang, trước cửa phòng có một chậu cây cảnh. Vũ Lục Hàn lúng túng một lúc để mở cửa phòng, ngay khi bước vào, cô cảm giác mình đã bước sang một thế giới khác. Căn phòng vô cùng sang trọng mà cô nghĩ chỉ có trên phim ảnh, sàn nhà bằng thảm lông trắng mềm mại khiến cô không nỡ làm bẩn, lập tức tháo đôi giày đặt lên chiếc giá cách điệu bên cạnh cửa. Tường phòng được dán kín bằng lớp vải nhung màu đỏ rượu, vô cùng sang trọng nhưng cũng muôn phần ấm áp. Căn phòng có duy nhất một chiếc đèn chùm trắng phía trên trần, xếp thành những lớp tròn rủ xuống, bóng đèn xen kẽ hai màu trắng và vàng tạo nên không khí vô cùng hài hòa, ấm áp. Toàn bộ phía tay phải của cô, sát với chiếc tủ đầu giường là phần tường bọc vải nhung đỏ cao đến hông, phía trên là hàng cửa kính trong suốt nhìn ra biển. Có một buồng tắm được quây bằng kính mờ nằm ở góc phía trên bên trái, chiếm một phần ba diện tích căn phòng. Căn phòng thơm ngát mùi hoa oải hương, Vũ Lục Hàn không thể tin mình sẽ được trải nghiệm một đêm ở nơi tột cùng xa hoa như thế này.
Cô rón rén bước vào, tiến về phía cửa sổ, nhoẻn miệng cười vô cùng thoải mái trước khung cảnh biển khơi đang chuyển màu xanh ngát khi trời đang dần sáng. Cô lùi lại, cảm nhận không khí mát mẻ, dịu dàng đang bao trùm, mơn trớn mình, đôi mắt lại trĩu nặng, và cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô ngồi xuống chiếc giường mềm mại, tự nhoẻn cười. Cô muốn, rất muốn một lần được đưa bố mẹ đi trải nghiệm tất cả những thứ cô đang được cảm nhận ngay bây giờ, nhưng lại không thể. Cô là một đứa trẻ nói dối.
Một nỗi buồn thoang thoảng lướt qua đôi mắt Vũ Lục Hàn khi cô nghĩ về hiện tại của mình, thực chất, trước mắt thứ gì cô cũng nợ: nợ bố mẹ, nợ hắn. Không biết đến bao giờ cô con gái bất hiếu mới đưa bố mẹ đến hưởng thụ những thứ xa hoa này cho thỏa những năm tháng tuổi già? Vũ Lục Hàn thở dài, nằm xuống. Cơ thể cô thả lỏng, tận hưởng sự mềm mại dịu dàng bao quanh ru mình trở lại giấc ngủ đã bị gián đoạn.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!