Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 19



"Vũ Lục Hàn!"

Âm thanh gõ cửa liên hồi khiến Vũ Lục Hàn bừng tỉnh trong giấc ngủ. Tiếng kêu gọi tên cô có phần sốt ruột, Vũ Lục Hàn dễ dàng nhận ra đó là ai. Cô uể oải ngồi dậy, rùng mình vì hơi lạnh bất chợt phả đến khi chui ra khỏi chăn, chậm chạp bước xuống giường, rất chậm chạp mở cửa. Khuôn mặt cô không chỉ ngái ngủ mà còn cau có, bởi đã là lần thứ hai trong ngày giấc ngủ của mình bị phiền nhiễu. Phía sau cánh cửa, Hàm Vũ Phong cũng mặt mày xám xịt, để lộ sự mất kiên nhẫn, có vẻ hắn đã đứng gõ cửa khá lâu.

"Cô làm gì mà gọi không thưa vậy? Điện thoại để đâu gọi cũng không nghe?" Hắn lớn tiếng, chống tay lên cánh cửa. Vũ Lục Hàn làu bàu với sự cáu kỉnh.

"Ngủ chứ làm gì nữa!"

Hàm Vũ Phong tròn mắt, cảm thấy buồn cười nhưng cũng vô cớ hờn giận, khuôn mặt méo mó không biết nên cười hay nên tức. Hắn cúi đầu hít một hơi, nhìn cô nghiêm túc, cố tiết chế cơn giận qua ánh mắt.

"Cô có biết tôi chuẩn bị đạp tung cửa phòng này không?" Hắn lầm bầm. Vũ Lục Hàn khoanh tay trước ngực.

"Anh bị sao thế? Đây là phòng tôi mà?" Cô cau có nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình, trong đầu chỉ hiện hữu ý muốn trở lại với chiếc giường mềm mại, ấm áp kia.

"Gọi mãi không nghe thì chả thế?" Hàm Vũ Phong kiềm chế cơn giận dỗi, hạ giọng, hít vào một hơi thật sâu và nhẹ nhàng thở ra. "Xin lỗi, bây giờ đã là tám rưỡi sáng..."

Vũ Lục Hàn theo phản xạ nhìn quanh nhưng không thấy đồng hồ trong phòng. Cô nhìn ra phía cửa sổ, ánh sáng trong vắt đã chiếu sáng cả một khoảng trên chiếc giường ấm áp kia rồi. Hàm Vũ Phong nhìn theo cô, nhẹ nhàng gợi chuyện.

"Cô có muốn đi ăn sáng không?"

Cô nhìn sang hắn, mặt ngơ ngác vì còn ngái ngủ, sau vài giây liền bối rối cúi đầu.

"Chờ tôi một chút..."

Khi qua cơn buồn ngủ, cô mới nghĩ đến bộ dạng mới ngủ dậy của mình; mặt sưng lên và mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch, vậy mà còn đanh đá lớn tiếng với hắn. Vũ Lục Hàn định khép cửa lại để đi vào rửa mặt, thì hắn - đã nhanh như cắt - bước thẳng vào phòng cô, rất tự nhiên thả mình xuống giường. Vũ Lục Hàn đứng như trời trồng, không biết nói sao cho phải.

"Nhanh lên nào, tôi đợi."

Vũ Lục Hàn luống cuống chui tọt vào vệ sinh, đứng trong đó hít thở vài giây mới tạm thời quên đi cảm giác "có kẻ đang ngồi trên giường mình". Trong đầu cô lướt qua những hình ảnh nóng bỏng cùng với hắn, những nụ hôn, buổi tối trong cơn say, hắn đã suýt nữa làm chuyện tày trời. Không hiểu do quá xúc động hay cơn hoảng loạn nhất thời khi vừa bị đánh thức bất chợt, Vũ Lục Hàn thấy khó thở khi hắn ở ngoài kia - đang nằm thoải mái ở nơi cô vừa đặt lưng vài phút trước, mặc dù hàng ngày cô và hắn đều ở cùng một chỗ. Cô thấy lưng mình nóng bừng, chỉ muốn cởi bỏ cái áo len nồng nặc mùi của kẻ kia ngay lập tức. Cô tự trấn an trái tim của mình rằng chẳng có gì cả, hắn chỉ tới đánh thức để rủ đi ăn sáng thôi. Và cũng không thể bất lịch sự bắt hắn đứng ngoài cửa chờ được, hắn phải vào phòng ngồi chứ, đúng rồi. Chung quy là tại căn phòng này cơ bản không có một bộ bàn ghế để tiếp khách...

Chẳng cần suy nghĩ, Vũ Lục Hàn vốc nước lên mặt, để ướt cổ áo, mái tóc dính vào mặt bê bết. Cô với lấy cái khăn bông, lau thật sạch, nhìn lại mình trong gương và vuốt lại tóc. Giá như mình biết trang điểm một chút, cô thở dài; ít ra cũng biết bôi tí son môi cho rực rỡ, nhìn cô thật gầy gò, nhợt nhạt. Phải chi trắng trẻo một chút, má bầu bĩnh một chút, bị kêu bánh bèo cũng được, như Chu Bạch Thảo ấy...

Vũ Lục Hàn thở dài. Cô không rõ người nước ngoài có thật sự hứng thú với những cô gái da rám nắng không nữa - vì trong mắt cô, những cô gái trắng trẻo, cân đối, xinh đẹp như Chu Bạch Thảo mới là tiêu chuẩn của đa số phái mạnh. Cô gái nhỏ lại thở dài lần nữa. Đúng là chẳng có điểm nào thu hút người khác giới. Ai quan tâm chứ? Thiên thần Trắng trong cô xuất hiện, nhất quyết bảo vệ giá trị của một cô gái, Mình thấy tự tin là được, không cần phải làm hài lòng bất cứ ai cả. Vũ Lục Hàn lúc lắc cái đầu: Tôi cũng chẳng thấy tự tin chút nào khi mà bên cạnh hắn có người con gái hoàn hảo đến thế kia. Cái đáng trách nhất của con gái chính là nhìn ai cũng thấy đẹp hơn mình, và tự ti về những gì mình vốn có. Một bông hoa cúc cũng đẹp như một bông hoa hồng vậy.

Vũ Lục Hàn hít vào một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào gương lần cuối. Cô đang lo sợ hắn không thích mình à? Lần đầu tiên cô thấy buồn về vẻ đẹp của mình sao? Đúng là khi có tình cảm với một ai, tất cả những gì bạn muốn là phải đẹp nhất trong mắt người ấy.

Cô bước ra, hơi ngập ngừng khi thấy hắn đang ngả lưng nằm rất thoải mái trên giường mình, hai tay đặt trên bụng, đôi mắt nhắm nghiền. Cô sực tỉnh, đêm qua hắn ngủ bao nhiêu tiếng cơ chứ? Khi mà một giờ đêm nhắc nhở cô đi ngủ, bản thân hắn vẫn đang trong bộn bề công việc. Gần năm giờ sáng đánh thức cô, hắn đã kịp tắm rửa và pha cà phê trước đó. Vậy hắn ngủ bao nhiêu lâu? Một tiếng? Hai tiếng? Cô cảm thấy có chút xót xa. Hàm Vũ Phong mang cả công việc về nhà chỉ bởi không muốn để cô ngủ một mình. Hắn làm việc thâu đêm cũng bởi ban ngày chiều chuộng đưa cô đi chơi, đón đưa cô mọi lúc. Vì cô mà hắn thay đổi hoàn toàn lịch sinh học của mình, hắn... có lí do gì để làm vậy không nhỉ? 

Vũ Lục Hàn rón rén tiến đến bên hắn, ngại ngùng không dám gọi. Hàm Vũ Phong đột nhiên giật mình khi cô bước đến sát bên giường, hé mắt nhìn cô. Vũ Lục Hàn bối rối, không biết biện hộ như thế nào. Mà chính cô cũng không rõ vì sao mình lại phải làm vậy.

"Xin lỗi, tôi hơi mệt." Hắn thì thầm kèm nụ cười hóm hỉnh. "Nhưng cô cũng không cần tranh thủ đâu, tôi đón nhận kể cả khi còn thức."

Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cúi đầu như đứa trẻ ăn vụng bị bắt được, miệng cứng lại, từ ngữ không sao thoát ra khỏi họng. Hắn từ từ ngồi dậy, khẽ vươn người cho đỡ mỏi, rồi nhìn cô phì cười.

"Đi nào. Đừng bỏ lỡ bữa sáng trên biển."

Hàm Vũ Phong đưa cô bước vào sảnh lớn của khoang chính. Nơi đây như một toà lâu đài trên biển, với nội thất đồ sộ, sáng bóng mạ vàng như một gian của cung điện dành cho vua chúa. Có những chiếc bàn tròn kê quây tròn giữa phòng, xung quanh là những bàn ăn phủ khăn trắng kê sát nhau, đựng vô số đồ ăn như một nhà hàng buffet chuyên nghiệp. Một số người đang thưởng thức bữa sáng, mùi thơm của các loại bánh nướng lên bao phủ hoàn toàn không khí căn phòng. Hàm Vũ Phong dẫn cô đi, qua mỗi nơi lại dừng lấy một ít. Vũ Lục Hàn nhìn hắn tròn mắt, hai đĩa thức ăn của hắn cả hai đều đầu ắp bánh, thịt nguội, bơ, mứt, trứng và hoa quả. Hắn còn yêu cầu cô lấy thêm một ít hạt điều và cà phê với nước quả. Mọi thứ đồ ăn sáng ngon không tưởng đều được các đầu bếp chuyên nghiệp hoàn thành với vị ngon không tưởng, ngửi mùi thôi cũng khiến bụng cô cồn cào.

"Ăn hết đi." Hắn nhìn cô cười thích thú. Vũ Lục Hàn sững sờ nhìn toàn bộ đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn hắn.

"Làm sao có thể ăn được?" Cô thốt lên.

Hắn bật cười, đặt ly nước hoa quả trước mặt cô. "Chúng ta chia đôi. Bộ dạng khổng lồ của cô cũng không thể nào ăn hết được đâu."

Thật là tức, ăn sáng thôi mà cũng bị châm chọc. Có lẽ chỉ lúc ngủ cô mới tạm thời được bình yên!

Sau bữa sáng không-thể-no-hơn, Vũ Lục Hàn khệ nệ theo hắn ra bể bơi. Hàm Vũ Phong liếc nhìn cô, cười tủm tỉm.

"Tôi chưa bao giờ thấy cô mặc đồ bơi."

Vũ Lục Hàn lập tức đỏ mặt. "Tôi không biết bơi."

"Cô không biết bơi?" Hắn ngạc nhiên hỏi lại. Cô gái nhỏ xấu hổ gật đầu.

"Bơi là kỹ năng tối thiểu cô nên biết. Dù bơi chỉ là việc kéo dài khả năng tồn tại nhưng nó sẽ rất cần thiết sau này." Hắn tỏ ra quan tâm, nhìn một cô bé nhảy ào xuống bể bơi. Vũ Lục Hàn nhìn theo, vẻ mặt tiếc nuối.

"Tôi cũng muốn... Nhưng từ nhỏ chưa bao giờ tôi được đi bơi, vì thế cũng không có ai dạy tôi tập bơi."

"Tôi có thể dạy cô." Hắn quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn tròn mắt, hai má đỏ ửng lên một chút.

"Tôi sẽ không bao giờ ra biển đâu, sau lần này. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ có một bộ đồ bơi. Anh không dạy được..."

"Có thể mượn Bạch Thảo." Hắn lại gợi ý, nhìn cô chờ đợi. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ một lúc, hé môi để nói một lời từ chối.

Ngay khoảnh khắc đó, Hoàng Lâm vẫy gọi họ từ phía bên kia bể bơi, ngắt đoạn câu chuyện đang dang dở. Hai chàng trai và cô gái Chu Bạch Thảo đang nằm sưởi nắng trên chiếc ghế xếp, Hoàng Lâm nhìn thấy hai người họ qua cặp kính mát Dior. Hàm Vũ Phong quay sang nhìn cậu, đưa tay chào nhưng không có ý di chuyển.

"Có lẽ chúng ta nên qua đó..." Vũ Lục Hàn vẫy chào lại những người bạn của hắn, rụt rè gợi ý. Hàm Vũ Phong chỉ cười khẽ mà không hề nhúc nhích.

"Qua đó để làm gì? Tôi và cô đang nói đến chuyện tập bơi." Hắn cố chấp quay lại câu chuyện bị bở dở, còn Vũ Lục Hàn chỉ muốn lảng tránh. Cô ngại ngùng đánh trống lảng, nhìn ra phía biển khơi., lúng túng hô lên.

"Nhìn kìa! Mặt trời... lên cao quá!"

Hàm Vũ Phong phì cười, bỗng nhiên nắm tay cô, dẫn cô đi ngược ra phía sau mạn thuyền. Từ phía xa, Hoàng Lâm nhìn thấy hai người gọi mà không đến, phụng phịu.

"Bọn họ cứ dính lấy nhau như sam vậy, chẳng còn biết anh em bạn bè là gì nữa!"

Chu Bạch Thảo nằm im, hoàn toàn không biểu lộ điều gì. Trần Hải Minh ăn dở ly kem, khoét một miếng rất to đưa lên miệng.

"Tôi còn không biết họ là một cặp."

"Anh ấy chưa bao giờ nói họ là một cặp." Chu Bạch Thảo lập tức lên tiếng. Nàng vẫn nằm im trong tư thế sưởi nắng, giọng nói khinh khỉnh. "Chừng nào anh Phong chính thức nói anh ấy thích cô ta, thì họ là một cặp. Nếu không thì không bao giờ."

Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn ra boong tàu phía sau, nơi có vài cặp đôi đang ngắm biển. Khi thấy họ bước tới, những người có mặt tại đó đều nhìn theo, như chưa thể làm quen được với việc Hàm Vũ Phong có... bạn gái. Hắn chẳng bao giờ bận tâm người khác nói gì, kéo cô bước lên bệ cao, để cô đứng ở nơi cao nhất, hưởng thụ làn gió biển mang theo mùi hương mằn mặn ngoài khơi xa. Vũ Lục Hàn rùng mình bất chợt, nhoẻn miệng cười và bám chặt lấy lan can.

"Tôi chưa bao giờ được đi biển." Cô nói lớn át tiếng gió. "Chưa bao giờ được nhìn thấy biển!"

"Tận hưởng điều này đi." Hắn cười đáp lại, nụ cười rực rỡ như nắng sáng trên biển khơi. "Cô có muốn biết cảm giác của Jack và Rose không?"

"Không, tôi..." Cô quay lại nhìn chàng trai đang đứng sau lưng mình. "Tôi không thích cảm giác ấy vì tôi không biết bơi."

Hắn phì cười, vươn người ra phía trước bám vào lan can, nhốt cô trong lòng mình. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, muốn nhắc hắn có người ở đây, nhưng rồi không nói được. Tim cô đập nhanh khi hắn tựa đầu vào vai cô, và cô quyết định sẽ nhìn thẳng về phía trước. Cảm giác này còn tuyệt hơn cặp đôi của Titanic.

"Cô sợ bị rơi xuống biển nghĩa là không tin tôi." Hắn thì thào. Vũ Lục Hàn rùng mình.

"Cũng không hẳn..." Cô lí nhí đáp.

"Không sao, vì tôi cũng không đáng tin cho lắm."

Cô im lặng, bỗng nhiên thấy không khí rơi vào ngại ngùng. Hắn luôn đưa cuộc nói chuyện vào trạng thái ngượng ngập chỉ bởi những câu nói lửng lơ khó hiểu của mình. Tiếng điện thoại của Hàm Vũ Phong vang lên, cắt ngang khoảng không lơ lửng của hai người. Khoang trên có chút nhốn nháo. Hắn nghe điện thoại, sắc mặt bỗng căng lên đầy căng thẳng.

"Có chút chuyện xảy ra, cô đứng yên đây nhé?"

Hàm Vũ Phong chạy đi với sự hối hả bất thường. Vũ Lục Hàn nhìn theo, tần ngần một chút, quyết định chạy theo hắn. Ở nơi có bể bơi ngoài trời, những vị khách đang xúm lại đông nghịt. Hàm Vũ Phong rẽ đám đông chen vào, Vũ Lục Hàn cũng cố gắng len lỏi vào đám người đang nhấp nhổm, chen được lên hàng đầu. Bọn họ đang xúm về phía Chu Bạch Thảo, nằm dài bên bể bơi, cả người xanh xao. Hàm Vũ Phòn quỳ xuống bên cạnh, nhanh chóng nhấc đầu nàng đặt lên đùi mình, một tay ấn mạnh vào bụng nàng. Chỉ sau hai phát, nàng ho mạnh, rồi thở yếu nhìn hắn khẽ cười.

Chu Bạch Thảo chuột rút trong lúc bơi lội, bị đuối nước. Trần Hải Minh là người đầu tiên nhảy xuống kéo nàng lên, Hoàng Lâm thao tác rất nhanh gọn để sơ cứu đồng thời chữa trị chuột rút. Nàng vẫn không tỉnh, tuy nhiên may mắn khi hắn đến nơi thực hiện sơ cứu lần nữa, Chu Bạch Thảo đã tỉnh lại. Hắn bế bổng nàng trên tay, đám đông tự động nhường chỗ cho hắn bước qua. Hắn đưa nàng trở lại phòng, Trần Hải Minh và Hoàng Lâm cũng rời đi theo sau đó. Vũ Lục Hàn đứng đó nghe họ xì xào một hồi rồi vãn hẳn. Cũng thật không may khi để những tai nạn thế này xảy ra, sinh nhật nàng tuyệt đối nên cẩn thận.

Vũ Lục Hàn trở nên bối rối khi đứng một mình, cô bắt đầu cảm thấy mình đang được nhắc đến ở mọi nơi. Cô quay lưng đi thật nhanh, toan tìm đường trở về phòng thì một giọng nam quen thuộc gọi tên mình đã ngăn bước chân cô.

"Từ Thiên..." Vũ Lục Hàn ngượng ngùng quay lại, đối mặt với Từ Thiên. Anh vẫn hiền từ, chậm rãi bước đến, hai tay nhét sâu trong túi quần.

"Kể từ lần gần nhất anh vẫn chưa hỏi thăm được nhiều về em." Anh cười dịu dàng. Điều đó càng làm cô thêm ngại. Cô đã khiến anh đau khổ, mất mặt, vậy mà anh vẫn đối xử vô cùng nhẹ nhàng và rộng lượng với cô. Cô luôn cảm thấy vô cùng áy náy.

"Em... vẫn khỏe..." Vũ Lục Hàn chỉ biết cúi đầu. Không biết từ bao giờ, cô sợ nhìn vào mắt anh, sợ cả những bàn tán vô cớ của người ngoài.

"Anh biết em khỏe." Từ Thiên bật cười nhẹ nhàng. Và khóe mắt anh nheo lại. "Em có muốn đi hóng gió một chút với anh không?"

"Vâng." Cô đáp nhỏ. Từ Thiên chậm rãi bước đi bên cạnh Vũ Lục Hàn, sự im lặng này cũng khiến tim cô đập mạnh.

Vũ Lục Hàn trở lại phía đuôi tàu. Nhưng với một chàng trai khác, vị hôn phu cũ của cô. Cô lúng túng đặt tay lên lan can, ở vị trí mà hắn đã chạm lên vài phút trước. Từ Thiên đứng quay lưng lại biển, tựa vào lan can, quay người lại nhìn ra phía chân trời.

"Anh cũng muốn một lần được đưa em ra biển." Anh cười. "Anh nghĩ biển rất hợp với em, lúc nào cũng luôn êm đềm, trầm lặng, nhưng bên trong lại kêu gào thảm thiết"

Vũ Lục Hàn bật cười trước sự so sánh của anh. Từ Thiên hiểu cô, dù họ chỉ thân thiết không lâu trước khi đính hôn. Anh là con người điềm đạm, dịu dàng, dường như anh đọc được hết đến từng ngõ ngách trong cô.

Có lần cô từng hỏi đùa anh, Có phải bác sĩ nào cũng phải học qua tâm lý người bệnh không? Anh chỉ đáp một cách hóm hỉnh, Anh nghĩ rằng bác sĩ không cần học, mỗi ngày gặp vài chục người đã tự biết điều chỉnh rồi. Khi đó cô đã thấy vô cùng mãn nguyện khi ở bên một chàng trai có thể khiến cô nở nụ cười cả ngày. Bây giờ, cô chỉ biết cúi đầu mỗi khi đứng trước người con trai ấy. Cô nghĩ rằng, so với cô, anh quá cao thượng. Anh bỏ qua tất cả và vẫn đối xử với cô như ngày trước. Anh là một người đàn ông tuyệt vời, bởi vậy, anh không dành cho cô. Anh xứng đáng với một cô gái khác, hơn cô rất nhiều.

"Em có bao giờ nghĩ đến cuộc sống sau này của mình không?" Từ Thiên lại hỏi, hít một hơi dài hương và gió biển. Cô nhìn anh lạ lẫm.

"Em nghĩ... em sẽ ở nhà nuôi bố mẹ, kiếm một công việc nào đó... Em sẽ không kết hôn và nuôi một con thú cưng." Cô ngây ngô đáp. Anh cười thoáng buồn.

"Như vậy em không buồn sao? Có một người ở bên cạnh chia sẻ cùng em không tốt hơn việc cô đơn một mình cả đời?"

"Em..."

Vũ Lục Hàn không muốn cô đơn, không ai muốn cô đơn cả. Nếu như bây giờ cô ở địa vị là hôn thê chính thức của anh, cô sẽ đến đây cùng anh với một vị thế hoàn toàn khác. Cô sẽ tham gia mọi bữa tiệc, cùng anh, sẽ nhìn thấy Hàm Vũ Phong, và có lẽ sẽ có chút để ý tới khuôn mặt lai tây cuốn hút. Nhưng rồi sẽ quên, vì cô sẽ lấy chồng, chồng cô là một bác sĩ trẻ vô cùng tuyệt vời. Mẹ cô sẽ được chữa trị, bố mẹ cô có lẽ giờ này đang trên một du thuyền sang trọng khác, cùng gia đình Bộ trưởng, du ngoạn đến một hòn đảo tư dự tiệc của những người già... Một cuộc sống vô cùng viên mãn, nếu như cô không từ chối hôn ước với anh.

Nhìn lại hiện tại, cô vẫn bị kẹt ở đây, bên cạnh Hàm Vũ Phong, làm một "người giúp việc theo hợp đồng", chứ không phải là bạn gái của hắn. Bố mẹ cô vẫn lủi thủi cùng nhau ở nhà, vẫn ngày ngày phải chăm sóc nhau khi không có con gái. Đến tận tuổi này, bố cô vẫn phải cặm cụi đi làm để chữa bệnh cho vợ. Cô là con gái lớn, đã hai mươi hai tuổi, sắp ra trường, mà vẫn chưa làm được gì cho bố mẹ. Khi có Từ Thiên ở đây, cô đột nhiên nghĩ lại về những gì mình đã làm với anh, với gia đình. Có phải cô đã quá ích kỷ, sĩ diện không, khi từ chối hôn ước của mình. Cô thích anh, anh cũng vậy, anh sẽ không bao giờ quay lưng lại với cô khi biết rằng bố mẹ cô thực chất cầu mong một sự giúp đỡ miễn phí. Đúng vậy, chẳng có điều gì là sai trái cả, khi bố mẹ cô đều đã bước qua tuổi ngũ tuần. Mẹ cô được chữa trị ngày nào, tốt ngày ấy, bà không còn trẻ khỏe như cô, bà không thể làm ra tiền, vậy cầu mong một sự chữa trị nhân đạo có gì là sai trái? Họ không phải là lợi dụng con gái, hay lợi dụng gia đình anh, bởi cô và anh cuối cùng cũng thật sự có tình cảm với nhau. Cô có nông cạn quá khi tự ý quyết định như vậy?

"Em đừng khóc." Từ Thiên bỗng nhiên đưa tay lau nước mắt cho cô. Khi ấy, Vũ Lục Hàn mới nhận ra mình thật sự đã khóc. Cô cười gượng, bối rối lau sạch nước mắt và nhìn anh nhăn nhó tội nghiệp với một nụ cười chữa cháy. Anh phì cười.

"Em vẫn là một cô nhóc nhạy cảm." Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. "Em lại nghĩ tới bố mẹ phải không?"

"Em xin lỗi..." Cô lí nhí. Chưa bao giờ Vũ Lục Hàn nói thứ gì hài hước, nhưng anh luôn luôn cười khi đứng bên cạnh cô.

"Bệnh của mẹ em... đã có tiến triển chưa?" Từ Thiên đột ngột hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn sững người. Cô mở to mắt nhìn anh, nỗi bàng hoàng hiện rõ trong ánh mắt.

"Anh... biết?" Cô lắp bắp. Anh nhìn phản ứng của cô, bật cười dịu dàng.

"Anh nhìn thấy biểu hiện của mẹ em, nên đi hỏi các bệnh viện và anh đã đọc được hồ sơ bệnh án." Anh quay người lại, chống hai khuỷu tay lên lan can, quay sang nhìn cô, hạ giọng. "Anh biết mẹ em đang có bệnh, và anh rất muốn giúp bác."

Vũ Lục Hàn cứng người. Cô thật ngốc, một bác sĩ đa khoa với nghiệp vụ như Từ Thiên làm sao có thể không nhìn ra? Bỗng nhiên cô chẳng biết nói gì.

"Đừng e ngại, Tiểu Hàn." Anh thì thầm. "Hai bác cũng như bố mẹ anh, anh rất yêu quý họ..."

Vũ Lục Hàn nhìn anh nghẹn ngào. Vì sao cô đã không tốt với anh mà anh vẫn đối tốt với cô như vậy?

"Anh muốn làm bác sĩ riêng cho bác gái." Anh cười trước đôi mắt lại rơm rớm nước của cô, đưa tay lau nhẹ. "Sau chuyến đi này, nếu có thời gian, em có thể đưa anh đến gặp mẹ em được không?"

"Em..." Vũ Lục Hàn xúc động, giọng nói lạc đi, run rẩy. "Em vô cùng... biết ơn... Nhưng em không nghĩ em có đủ kinh tế để...."

Cô lắp bắp không nói nên lời. Trước tấm lòng của anh, cô nghĩ chính anh mới giống biển cả. Bao la và sâu thăm thẳm. Anh có tình thương và y đức của một bác sĩ, mà cô nghĩ trên đời không thể tìm thấy ai tuyệt vời như anh.

"Đừng coi anh như người ngoài, Tiểu Hàn." Từ Thiên vuốt tóc cô, vén nó ra phía sau và lau những giọt nước mắt xúc động. "Anh muốn hai bác và em hạnh phúc. Anh có khả năng giúp đỡ, bổn phận của anh là cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp. Anh sẽ làm hết mọi khả năng để chữa trị cho mẹ em như giúp đỡ một người thân trong nhà. Anh không thể tính phí với gia đình em, hay với em."

"Anh..." Vũ Lục Hàn vỡ òa trước những lời anh nói. Cô nhìn anh mếu máo. "Vì sao anh... tốt với em như vậy?"

"Vì anh..." 

Từ Thiên thì thầm, nuốt khan, dường như có điều gì khiến anh không thể nói ra. Anh nhìn ra biển, đôi mắt lặng lẽ sâu thẳm chứa đựng một nỗi buồn không tên. Anh không muốn cô khó xử, lương tâm của anh không cho phép anh xen vào phá hoại hạnh phúc của người khác. Anh không biết cô từng thích anh. Thà cứ im lặng như vậy còn hơn nói ra khiến cô khó xử. Anh đã nhìn thấy cô rất hạnh phúc bên cạnh Hàm Vũ Phong. Với anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

"Hãy coi như anh là người anh trai thất lạc của em." Anh quay sang nhìn cô, nở nụ cười hết sức tự nhiên, nhưng phảng phất nỗi buồn sâu thẳm. Vũ Lục Hàn bật cười, trong lúc còn xúc động trước tấm lòng của anh, không nhận thấy nỗi buồn ấy. Cô hít một hơi thật sâu để trấn áp nỗi xúc động.

"Anh rất tuyệt vời." Vũ Lục Hàn chạm nhẹ lên bàn tay của Từ Thiên, khẽ siết. "Em sẽ không bao giờ tìm thấy ai trên đời tuyệt vời như anh."

Từ Thiên cười hiền, quay lại nhìn cô, đột nhiên giật mình. Nụ cười của anh tắt ngúm. Vũ Lục Hàn thấy biểu hiện của anh, nhìn theo anh. Chính cô cũng sững sờ khi đứng ngay sau lưng mình là Hàm Vũ Phong, không hiểu đã ở đó từ bao giờ. Khuôn mặt hắn lạnh tanh, đôi mắt nâu khói nhìn cô xa lạ. Vũ Lục Hàn cảm thấy nôn nao trong lòng dù không hiểu tại sao, nhất thời không nói được điều gì. Từ Thiên biết ý, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn cô cười.

"Hẹn gặp em lúc khác."

Vũ Lục Hàn bối rối gật đầu, chỉ kịp thấy Từ Thiên gật đầu lại với mình rồi liếc qua Hàm Vũ Phong một lần trước khi rời đi. Hàm Vũ Phong không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt hoàn toàn vô cảm. Vũ Lục Hàn bỗng thấy sợ hãi một cách vô cớ trước biểu hiện ấy, hết cúi đầu, lại liếc nhìn hắn, vặn vẹo hai bàn tay. Cô cảm thấy mình như đứa trẻ vừa bị bắt vì tội ăn trộm trong cửa hàng.

"Không bao giờ sao?" 

Hàm Vũ Phong thì thầm rất khẽ, đôi mắt hắn nheo lại với một vẻ khó chịu thầm lặng. Cô rùng mình trước giọng nói đáng sợ ấy, thấy ái ngại vì biết hắn đã nghe được câu nói của mình, muốn thanh minh nhưng không thể thoát được lời ra khỏi miệng.

"Tôi sẽ không bao giờ là người tuyệt vời trong mắt cô?"

Vũ Lục Hàn bỗng thấy sợ hãi bởi sự chua xót trong câu nói của Hàm Vũ Phong. Cô muốn nói không, không phải thế, nhưng miệng cô đã cứng đờ. Cô nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Hàm Vũ Phong bật ra một tiếng cười khẩy, hít vào một hơi rồi quay lưng bước đi. Điều đó như nhát dao cứa vào tim Vũ Lục Hàn. Tim cô đập mạnh, cô hoảng loạn khi thấy hắn bước đi xa dần. Đầu óc cô trống rỗng. Không suy nghĩ được gì, Vũ Lục Hàn vội vã chạy theo, vòng tay ôm chầm lấy hắn. Cô dùng sức ôm chặt lấy hắn, ghì bước chân của hắn, Hàm Vũ Phong sẽ không đi đâu hết. 

Người hắn cứng lại. Hàm Vũ Phong thấy tim mình đập rất mạnh. Hắn thấy đau lòng. Hắn thấy buồn. Đã mấy năm nay, lần đầu nỗi buồn này lại trào dâng lên trong hắn. Cứ như thể hắn vừa bị từ chối. Cứ như thể bao lâu nay, cô gái này không nhận ra điều gì cả.

Hàm Vũ Phong đã từng tự hỏi, rốt cuộc mình hành động như vậy là vì điều gì. Vì vẫn còn nhớ hình bóng người cũ hay vì hắn muốn làm vậy với Vũ Lục Hàn? Hắn thích mái tóc ngắn của cô. Hắn nhớ thân hình gầy gò của cô, mỗi khi ôm có cảm giác nó sẽ vỡ vụn nhưng lại vừa khớp với vòng tay hắn. Hắn nhớ mùi hương ngọt ngào trên tóc, trên vai cô. Hắn nhớ sự im lặng của cô, chỉ cần cô im lặng, hắn cũng cảm thấy đáng yêu đến chết đi được. Hắn cảm thấy bình yên vô cùng bên cạnh Vũ Lục Hàn. Sự trầm lặng của cô như bàn tay mềm mại vuốt ve tâm hồn hắn, trái tim hắn tan chảy, hắn yêu con người này. Hắn mơ hồ sợ cô biết mối tình cũ của hắn, mặc dù đáng lẽ hắn không cần phải bận tâm tới điều đó. Hắn đã làm mọi điều cho Vũ Lục Hàn bằng tất cả sự chân thành của mình, nhưng cô dường như chẳng nhận ra gì cả.

Cô không công nhận những gì hắn làm. Cô không thấy được hắn đã nâng niu cô đến mức nào. Hàm Vũ Phong chẳng cần làm để được Vũ Lục Hàn công nhận, nhưng hắn cảm thấy bất công. Đối với cô, không ai có thể hơn kẻ hôn phu chết tiệt ấy. Cô rõ ràng vẫn thích tên đó, cô thậm chí còn khóc, còn để tên đó thoải mái lau đi, thoải mái vuốt ve mái tóc của cô, giống như hắn vẫn từng làm. Tại sao chừng ấy thời gian, cô vẫn còn cảm xúc với người đó? Tại sao hắn cảm thấy khó chịu đến mức này?

"Đừng bao giờ làm thế này nữa." 

Hàm Vũ Phong nuốt khan, tim hắn đột nhiên nhói lên một chút. Hắn thì thào, gằn giọng, gỡ hai tay Vũ Lục Hàn ra và bỏ đi thẳng.

Vũ Lục Hàn chết sững, hắn từ chối cô? Cô thở mạnh, cố gắng nuốt xuống một cục nghẹn đắng nơi cổ họng, nhìn Hàm Vũ Phong thổn thức. Cô chỉ muốn nói một câu "tôi thích anh" nhưng lúc nào từ ngữ cũng mắc kẹt trong cổ họng, lúc nào ở bên cạnh hắn đầu óc cô cũng trống rỗng. Cô chẳng hiểu chuyện gì mới xảy ra nữa, tại sao cô lại cảm thấy thật tức tối và oan ức khi Hàm Vũ Phong không lắng nghe cô? Vì sao cô lại phải giải trình cho hắn, khi mà những gì cô làm chỉ là bày tỏ lòng cảm kích tột cùng với Từ Thiên? Và tại sao, tại sao Hàm Vũ Phong lại bỏ đi khi cô làm như vậy?

Vũ Lục Hàn thất thiểu chạy vào sảnh boong tàu lớn. Cô nhìn quanh, không thấy Hàm Vũ Phong. Cô chạy về dãy hành lang phòng nghỉ, đến trước cửa phòng hắn, hít một hơi thật sâu và quyết định gõ cửa. Gõ cửa, gõ cửa... Hàm Vũ Phong không trả lời. Cô không hề xưng tên mà hắn vẫn không phản ứng. Hay hắn không có trong phòng?  Vũ Lục Hàn áp tai vào cửa, không có tiếng động. Rồi cô lại chạy xuống phòng ăn. Nơi đây chỉ có lác đác vài người. Đã qua bữa sáng nên nhân viên đang dần thay đổi các món ăn để phục vụ bữa trưa. Cô hoang mang, có khi nào Hàm Vũ Phong ở bể bơi với mọi người không?

Toan bước về phía cửa, Vũ Lục Hàn phát hiện một cầu thang mà trước cô không để ý nó ở đó, ở góc phòng ăn, bên cạnh cửa ra vào sảnh lớn. Có hai cô gái, chắc chắn vừa bước vào từ bể bơi, trên người còn nguyên bộ bikini, vừa nói cười vừa bước xuống cầu thang. Vũ Lục Hàn vội vàng đi theo họ. Tiếng nhạc ồn ào vọng lên từ phía dưới, Vũ Lục Hàn dễ dàng đoán ra phía bên dưới này có gì. Cô bước xuống hết cầu thang, đối diện với hai ngã rẽ dẫn sang hai phòng đối diện nhau.

Vũ Lục Hàn nhìn sang bên phải, tần ngần, nhưng rồi đi theo tiếng nhạc vòng sang bên trái. Đẩy chiếc cửa lớn nạm vàng, cô nhăn mặt và thầm thán phục độ cách âm của căn phòng cùng cánh cửa kia. Nhạc EDM đập vào tai cô rất mạnh, ánh đèn nháy điên cuồng trong bóng tối. Mùi rượu phảng phất trong không khí kèm theo mùi khói thuốc khiến cô nhức đầu, cô không nghĩ mình có thể bước vào một vũ trường lần thứ hai. Vũ Lục Hàn bước qua từng người, nhìn quanh mong tìm thấy gương mặt thân thuộc, nhưng không thấy. Bất thần, Hoàng Lâm chộp lấy eo cô từ phía sau, xoay cô đối diện mình. Vũ Lục Hàn đã tưởng đó là Hàm Vũ Phong, cười gượng gạo khi thấy đó không phải người mình đang mong đợi.

"Cái gì đưa cô bé xuống địa ngục vậy?" Hoàng Lâm nói lớn át tiếng nhạc kèm một nụ cười tán tỉnh. Ở cậu phát ra mùi rượu phảng phất, có lẽ cậu đang say nên mới trêu chọc cô như vậy.

"Em đi tìm Hàm Vũ Phong!" Cô hét lên, vẫn cảm thấy âm nhạc đang nuốt trọn lời mình. "Anh có biết Hàm Vũ Phong đi đâu không?"

"Cái đấy phải hỏi em chứ?" Cậu trêu chọc, lắc lư người cô theo tiếng nhạc. Vũ Lục Hàn chỉ biết đặt tay lên ngực cậu để giữ khoảng cách.

"Em không biết!" Cô cười nhẹ.

"Kệ cậu ta, hãy vui chơi đi!" Hoàng Lâm nhảy theo nhạc một cách nhiệt tình, còn cô thì vô cùng lúng túng. Vũ Lục Hàn khéo léo xoay một vòng và lùi người lại, lớn giọng đưa tay chào.

"Em có việc phải đi, chúc anh vui vẻ!"

Hoàng Lâm bật cười một tràng, gật đầu tạm biệt cô và lập tức quay người qua ôm ghì lấy một cô gái trẻ đang nhảy bên cạnh. Vũ Lục Hàn nhìn quanh phòng lần cuối, xác định không có Hàm Vũ Phong ở bất kì ngõ ngách nào rồi mới rời đi. Khép cánh cửa cách âm dày sau lưng, mùi khói thuốc phảng phất vẫn khiến cô lợm họng, đầu óc còn choáng váng bởi tiếng nhạc xập xình. Vũ Lục Hàn hít vài hơi, đi thẳng tới căn phòng đối diện.

Trái ngược hoàn toàn với vũ trường phía bên kia, căn phòng này vô cùng im lặng. Mùi dầu kim loại và âm thanh hùng hục vang lên khiến cô tò mò bước vào sâu. Đây là cả một phòng tập gym với thiết bị vô cùng hiện đại. Có vài chàng trai đang cởi trần tập khiến cô có chút ngại ngùng, chỉ dám liếc mắt qua chứ không dám thô lỗ nhìn lâu. Trần Hải Minh đang nâng tạ, với sự trợ giúp của một chàng trai cơ bắp khác. Cô lướt nhanh ánh mắt, quét qua hết mọi chàng trai trong phòng, thất vọng khi không hề thấy hắn. Vũ Lục Hàn ỉu xìu, toan lẳng lặng quay đi thì chàng trai tóc đỏ ngồi dậy, kịp nhìn thấy bóng cô phía cửa ra vào.

"Tiểu Hàn, em muốn tập gym sao?" Trần Hải Minh gọi to tên cô. Một số chàng trai quay lại phía Vũ Lục Hàn. Có người nán lại nhìn rất lâu, có người chỉ liếc mắt. Cô cười e ngại.

"Không, em đang đi tìm Hàm Vũ Phong..."

"Ồ, anh cũng chịu." Cậu cười, vừa thấm mồ hôi bằng chiếc khăn bông vắt ngang qua cổ, vừa tiến đến chỗ cô. "Anh tưởng em đi cùng cậu ta chứ?"

"Anh ấy... có chút việc về phòng, nhưng em không thấy ở trên phòng..." Vũ Lục Hàn lúng túng đáp, nhìn đi chỗ khác để nói dối. Trần Hải Minh không nhận ra điều đó, chỉ nhún vai.

"Có thể cậu ta ở phòng tắm nước nóng khu bên cạnh, bình thường bọn anh hay đến đó."

"Chỗ đó... ở đâu ạ?" Vũ Lục Hàn ngạc nhiên, cứ nghĩ rằng mình đã tìm hiểu hết nơi này. Không ngờ còn một khu tắm nước nóng.

"Em đi vòng ra boong tàu phía sau, có một cánh cửa dẫn xuống ấy." Nụ cười của Trần Hải Minh bỗng trở nên ám muội. "Nhưng đó là khu tắm chung cả nam và nữ, cẩn thận trước khi xuống nhé."

"Vâng... em... cảm ơn!" Vũ Lục Hàn bỗng nhiên đỏ mặt khi hiểu ý cậu muốn nói, luống cuống đến mức không dám nhìn vào mắt cậu nữa.

Cô cúi chào cậu, hít một hơi trước khi rời căn phòng, chạy thật nhanh ra phía sau boong tàu tìm kiếm theo chỉ dẫn. Cô nhìn quanh và phát hiện ra cánh cửa được sơn trắng tiệp màu, có một số người đang cùng nhau bước vào bể nóng. Vũ Lục Hàn nuốt khan, rón rén đẩy cửa vào. Ngay khi cửa mở ra, hơi nóng lan tỏa mang theo mùi hoa nhài thơm ngọt ngào khiến tâm hồn cô phần nào được xoa dịu.

Vũ Lục Hàn thận trọng bước xuống những bậc thang còn trơn nước, bên dưới là không gian hoàn toàn khác, ấm cúng nhưng mờ ảo với rất ít ánh đèn vàng nhỏ lắp âm thành hàng trên trần nhà. Có ba bể nước nóng to tạo thành hình tam giác, một bể đối diện ngay cầu thang, hai bể nóng còn lại nằm hai bên. Dưới này chỉ có lác đác người, dường như ai cũng đang nhắm mắt, thả lỏng thư giãn mà không để tâm đến sự xuất hiện của cô. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng bước vào, nhìn quanh để tìm hắn nhưng không có. Đến hết bể thứ ba, cô tìm thấy một cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ. Cô đẩy nhẹ, tiến vào với bước chân vô cùng cẩn trọng vì không muốn phá vỡ không khí thư giãn êm đềm của người khác.

Phòng thay đồ lớn chia thành sáu căn phòng nhỏ. Bước chân cô khựng lại khi nghe thấy bên kia một căn phòng lắp kính mờ với cánh cửa hơi hé mở có âm thanh của người nào đó. Vũ Lục Hàn sợ thành kẻ bất lịch sự, rón rén quay đi. Tuy nhiên, khi vừa quay người lại, trong khóe mắt, cô nhận thấy gương mặt vô cùng thân quen của Hàm Vũ Phong qua khe hở. Ngay tại khoảnh khắc ấy, tim cô ngừng đập, vỡ tan. Cô những mong mình có thể biến mất ngay lập tức.

Qua khe cửa hé mở, cô tận mắt nhìn thấy Hàm Vũ Phong đang hôn Chu Bạch Thảo. Một-cách-say-đắm. Nàng thậm chí còn thoải mái vòng tay quanh cổ hắn, hơi kiễng người lên đón nhận nụ hôn, y như cái cách cô đã làm vào một buổi tối. Nhưng nàng không lóng ngóng hay vụng về như Vũ Lục Hàn. Cả hai dường như vừa tắm xong. Hắn đang để ngực trần, còn nàng chỉ khoác duy nhất chiếc áo choàng tắm bông màu trắng, cả cơ thể đang áp sát vào hắn. Tim cô đập thình thịch, mỗi lần đập như một lần xé toạc lồng ngực bé bỏng. Cô thấy thật khó thở, không biết nên làm gì, chân tay không thể cử động, cả người chỉ biết đứng như trời trồng. Họ không biết cô ở đây, không biết. Vũ Lục Hàn dứt ánh mắt mình ra khỏi cảnh tượng trước mặt, run rẩy lùi lại, đụng phải cánh cửa phòng đối diện.

Vũ Lục Hàn giật mình trước âm thanh mình tạo ra, dường như điều đó khiến hai người kia khựng lại. Trái tim Vũ Lục Hàn đập dữ dội khi thấy bóng Chu Bạch Thảo di chuyển, cô vội vàng chui vào căn phòng sau lưng, đóng kín cửa lại. Cô nghe tiếng cửa mở ra, rồi lại đóng vào, khóa chặt. Cô nghe giọng nàng thủ thỉ không có gì đâu. Cô nghe tiếng họ dính lấy nhau lần nữa. Vũ Lục Hàn trượt xuống, ngồi xổm trên bàn chân mình, hai tay áp chặt vào miệng để ngăn cản những tiếng nấc ra nghẹn ngào. Nước mắt cô tuôn trào dữ dội, cơ thể cô run lên đau đớn. 

Vậy là câu trả lời đã quá rõ ràng, chưa một giây phút nào Hàm Vũ Phong có tình cảm với cô hết. Những gì hắn đối xử với cô mà cô nghĩ là thật lòng, có thể chỉ là màn kịch nhỏ mua vui cho cô nàng Chu Bạch Thảo xinh đẹp của hắn. Có thể sau lưng cô, hai người họ cười độc ác trước những rung động ngây thơ của cô, giễu cợt cô là kẻ dễ dãi, si tình. Cô chẳng buồn quan tâm đến điều đó, cô chỉ tiếc mình đã không nhận ra mà vô tư đâm đầu vào Hàm Vũ Phong, hoàn toàn gục ngã trước hắn. Hắn không cần cô, chưa bao giờ cần cô. Hắn chắc chắn sẽ rời bỏ cô, hắn chỉ cần một cái cớ mà thôi. Và sự việc vừa xong với Từ Thiên là cái cớ hoàn hảo của hắn. Vũ Lục Hàn vốn dĩ chẳng có nghĩa lý gì đối với Hàm Vũ Phong, chưa từng và sẽ không bao giờ thay đổi.

Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên giường. Cô cảm thấy cô đơn ở nơi này. Cô chưa bao giờ cho rằng bản thân hợp đến những chốn xa hoa, hiện đại của những người có của. Ngay bây giờ, cô muốn chạy về bên bố mẹ, lao vào vòng tay mẹ mà khóc. Cô chưa từng phải khóc đến sưng cả hai mắt như bây giờ, hai mắt cô đã nóng ran và đau rát nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Trái tim bé nhỏ của cô thổn thức mỗi khi nghĩ đến khung cảnh lúc ấy, cô thấy phục bản thân khi có thể bước ra khỏi đó một cách vững vàng. Nhưng Vũ Lục Hàn đã hoàn toàn sụp đổ. Cô òa lên nức nở khi trở về phòng, cô đổ mình trên giường và thấm ướt một vùng chăn đệm. Cô cười vào sự thảm hại của bản thân, trong cuộc đời chưa bao giờ cô quyết định một điều gì đúng đắn. Mọi thứ cô quyết định làm đều khiến cuộc đời cô thêm buồn chán, bi thảm. Và thích Hàm Vũ Phong là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời cô.

Tiếng gõ cửa chậm rãi khiến cô sực tỉnh. Vũ Lục Hàn vội vàng lau nước mắt, thấm khô hoàn toàn rồi chạy ra cửa. Cô áp tai vào cửa, không mở ra, rụt rè lên tiếng.

"Ai đấy ạ?"

"Anh đây!" Đây là giọng nói của Hoàng Lâm. "Tới giờ ăn trưa rồi, mọi người không thấy em xuống ăn nên anh lên gọi vì sợ em ngủ quên."

"Mọi người ăn đi, em... vẫn còn no!" Vũ Lục Hàn hắng giọng, cố gắng hết sức che giấu giọng nói nức nở khàn khàn của mình. Cô im lặng lắng nghe khi bên kia cánh cửa im lìm không hồi đáp, hi vọng Hoàng Lâm đã rời đi.

"Em ổn chứ?" Vũ Lục Hàn đã nhầm, Hoàng Lâm ngay lập tức nhận ra cô đang bất ổn. Cậu vẫn ở bên kia cánh cửa, mà cô cảm giác cậu cũng đang áp sát vào cửa như mình. "Em có thể mở cửa cho anh không?"

"Em không sao!" Vũ Lục Hàn hốt hoảng lên tiếng. "Em... thấy hơi mệt một chút thôi..."

"Giọng em lạ lắm." Hoàng Lâm vẫn kiên nhẫn lên tiếng, cô nghĩ cậu sẽ không đi đâu hết cho đến khi cô chịu mở cánh cửa này ra. "Có gì không ổn à?"

"Em... không sao..." Vũ Lục Hàn yếu ớt phản bác, thở dài. Cô áp lưng vào cửa, nhanh chóng lau hết nước mắt trên mặt, chỉnh lại tóc tai quần áo rồi xoay người lại đối diện với cánh cửa gỗ. Cô biết Hoàng Lâm sẽ không chịu đi, gào lên qua cánh cửa gỗ này cũng không có ích gì.

Vì thế cô đã mở cửa ra sau khi vận hết mọi nỗ lực. Cô ngước lên nhìn vào mắt cậu, ngay lập tức hối hận với lựa chọn của mình.

"Em khóc à?" Hoàng Lâm thấy cô, thốt lên bất ngờ. Cậu rất tự nhiên đưa tay nâng cằm cô lên, đầu cúi xuống để nhìn rõ vào mắt cô. Vũ Lục Hàn bối rối lắc đầu, lùi lại vài bước.

"Em vừa xem một bộ phim tình cảm... Tự dưng không kìm được, dở hơi quá!" Vũ Lục Hàn đảo mắt, cố gắng tự đánh lừa bản thân, vẽ ra một nụ cười méo mó. Hoàng Lâm tất nhiên không phải kẻ ngốc, nhìn cô im lặng.

"Em vẫn cần ăn trưa chứ. Xuống tham gia cùng đi, mọi người vẫn đang đợi em." Cậu hạ giọng, Vũ Lục Hàn thầm thấy biết ơn vì cậu đã không truy cứu dù biết cô nói dối.

"Em ngại lắm..." Cô nhăn mặt thành thật, cố gắng tỏ ra mình như một cô nàng sướt mướt vì một bộ phim tình cảm. Nhưng rồi cô cũng không thể nhìn vào mắt Hoàng Lâm.

"Không sao, đi rửa mặt đi. Nếu có chút phấn mắt hoặc che khuyết điểm thì dặm một chút vào, anh sẽ đợi ở đây." Hoàng Lâm bất ngờ trở nên dịu dàng, nở một nụ cười hiền dịu. Vũ Lục Hàn bỗng chốc hoang mang không hiểu liệu cậu đã tỉnh rượu sau cả buổi sáng nhảy nhót điên cuồng trong quán bar lúc nãy chưa.

"Có... có lẽ không cần đâu ạ. Em sẽ ăn khi thấy đói..."

"Cần em, một bữa tiệc không bỏ lại bất kì ai." Chàng thư sinh nhìn cô cười hóm hỉnh. Cậu dường như đã qua cơn say, nheo nheo đôi mắt nhìn cô khiến cô cảm thấy mình được phần nào an ủi. Vũ Lục Hàn mím môi cười đáp lại, đành lòng bảo cậu đợi mình ở đây.

Cô tất nhiên không có đồ trang điểm, mọi đồ dùng cá nhân của cô còn ở hết cùng chỗ với Hàm Vũ Phong. Nhìn vào bản thân mình trong gương, Vũ Lục Hàn chẳng trách mình đã bại lộ khi đôi mắt sưng húp đã tố cáo cô rất rõ ràng. Rửa qua mặt vài lần, chỉ tới khi thấy đã tươi tỉnh hơn một tẹo, Vũ Lục Hàn mới dám rời phòng cùng Hoàng Lâm.

"Cậu đi đâu vậy?" Trần Hải Minh đứng dậy khi thấy bóng dáng Hoàng Lâm từ xa, trên tay cầm chiếc điện thoại. Hoàng Lâm cười, liếc mắt qua Hàm Vũ Phong, rồi lại nhìn bạn.

"Đi gọi em út ăn cơm, tất nhiên rồi!" Hoàng Lâm cười, xoay người lại kéo cô gái đang đi líu ríu sau lưng mình. Vũ Lục Hàn bối rối, chỉ cúi gằm mặt.

"Em mải tắm hơi quá à?" Trần Hải Minh trêu chọc khi nhìn thấy cô. Vũ Lục Hàn rùng mình khi thấy cậu nhắc đến chuyện phòng tắm hơi trước mặt Hàm Vũ Phong và Chu Bạch Thảo, cô không muốn hai người đó biết cô đã ở đâu. Vì vậy, Vũ Lục Hàn hạ giọng nói dối một lần nữa.

"Em mệt quá nên về phòng, chẳng đi đâu cả."

"Thật à?" Trần Hải Minh tò mò nheo mắt trêu chọc, không nhận ra sự khác lạ của cô. "Lúc vào phòng tập gym thấy em còn tươi tắn lắm mà?"

"Em uống rượu rồi mới sang gặp anh đấy." Vũ Lục Hàn đáp nhẹ tênh, nhưng Trần Hải Minh lại hiểu thành một câu nói đùa. Hoàng Lâm nhìn bạn, nhăn mặt cắt ngang.

"Em ấy uống rượu thật đấy, là tại tôi chuốc rượu cho cô bé và gạ gẫm cô bé nhảy cùng mình. Có lẽ tôi khiến cô ấy hơi mệt."

Vũ Lục Hàn im lặng. Hoàng Lâm đang giúp cô, lời cậu nói phần nào che giấu được cả đôi mắt sưng húp của Vũ Lục Hàn. Chu Bạch Thảo nhìn Hoàng Lâm lạ lẫm, còn Hàm Vũ Phong bỗng thấy như có lửa đốt trong lòng. Từ bao giờ hai người họ thân thiết như vậy? Vì sao Vũ Lục Hàn lại đi uống rượu cùng Hoàng Lâm?  Hơn ai hết, Hàm Vũ Phong chưa hề quên khi say rượu Vũ Lục Hàn sẽ trở thành con người thế nào. Hắn cảm thấy không thể ngồi yên được nữa.

Người duy nhất không hiểu chuyện là Trần Hải Minh. Mỗi lời cậu nói vô tình như thêm dầu vào lửa.

"Thật tình, dụ dỗ bạn gái bạn thân mình đi uống rượu là không phải phép đâu, lại còn nhảy nữa." Tóc Đỏ vô tư nhấp một ly rượu. "Ai chẳng biết kiểu nhảy nhót gợi tình của cậu!"

"Thôi đi." Hoàng Lâm bỗng dưng gằn giọng, vô cùng lạnh lùng. Vũ Lục Hàn bất ngờ, liếc mắt nhìn cậu. Cô không nghĩ sẽ có ngày thấy chàng trai này nổi nóng. Nó khiến cô nổi da gà.

"Ý tôi là không có gì quá đáng cả. Chúng ta ở đây để vui chơi mà." Hoàng Lâm ngay lập tức hạ giọng, nhếch miệng cười nhẹ nhàng. Cậu không hề nhìn sang hắn thêm một chút nào.

"Nào các anh!" Chu Bạch Thảo đon đả lên tiếng, quyết tâm phá vỡ không khí kì quái bất thường này. "Tất nhiên đến đây là để chơi rồi, hãy bỏ qua hết lễ nghĩa đi!"

Không khí quanh bàn ăn vẫn không giảm xuống một chút. Tuy vậy, sự vui vẻ khéo léo của Chu Bạch Thảo đã đưa câu chuyện đi theo chiều hướng sôi nổi, thân thiện hơn. Vũ Lục Hàn ăn rất ít, nuốt không nổi, cô dường như đã no căng chỉ sau ba lần đứng lên lấy đồ. Hoàng Lâm bỗng nhiên rất quan tâm đến cô, mỗi khi thấy cô đứng lên, cậu lại đi theo và chỉ cho cô những đồ ăn ngon. Cậu cắt thịt bò cho cô, lấy nước cho cô, mọi đồ ăn ngon cậu lấy đều nhường cho Vũ Lục Hàn. Cô gái nhỏ quá chán nản và lười biếng để phản đối, ngoan ngoãn ăn mọi thứ cậu đưa mà chẳng hề mở miệng phàn nàn.

Hàm Vũ Phong vô cùng khó chịu. Hắn giữ hết mọi sự khó chịu trong người, chỉ lẳng lặng quan sát tất cả và đưa ra gương mặt giả dối đầy bình thản. Hắn thỉnh thoảng nói chuyện, giọng nói nghe qua vô cùng thoải mái, nhưng đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi Vũ Lục Hàn. Và Hàm Vũ Phong cũng chưa bao giờ muốn lao vào đánh Hoàng Lâm đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status