Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 2



"Các anh đừng có chủ quan như vậy!"

Chu Bạch Thảo nhăn mặt không hài lòng. Rõ ràng đây là một mối đe dọa rất lớn, đối với nàng. Chu Bạch Thảo quen Hàm Vũ Phong năm nàng mười lăm tuổi, khi lần đầu tiên cùng bố mẹ tham gia một bữa tiệc lớn của giới kinh doanh. Hàm Vũ Phong khi ấy mười bảy, vừa từ Anh trở về, đang học một trường đại học có tiếng về kinh tế để tương lai làm chủ cơ nghiệp của bố. Nàng ngay lập tức bị choáng ngợp bởi chàng trai ấy chỉ bằng cái nhìn đầu tiên.

**********

Mẹ ruột của Hàm Vũ Phong là một người Anh, bố mẹ hắn li hôn từ khi hắn lên năm. Bố hắn để lại con trai cùng vợ cũ ở Anh, về nước và hai năm sau kết hôn với một quý bà kém mình hai tuổi. Hàm Vũ Phong không liên lạc với bố và mẹ kế của mình, chỉ đến năm mười lăm tuổi mới lần đầu gặp lại bố, khi ấy đã là một ông chủ lớn. Ông đề nghị cho Hàm Vũ Phong về nước cùng ông, học đại học sớm để kế thừa sự nghiệp của mình. Hắn trở thành người thừa kế duy nhất, mẹ kế của hắn đã quá tuổi không thể sinh con. Hàm Vũ Phong không đáp một lời, còn mẹ ruột của hắn phản đối kịch liệt. Bà cho rằng con trai mình còn quá trẻ để có khả năng tiếp quản công việc nặng nhọc của chồng cũ. Nhưng vì quyền lợi của hắn, cuối cùng Hàm Vũ Phong cũng tạm biệt mẹ, về nước hai năm sau đó, và ngay lập tức được nhận vào một trường đại học hàng đầu về kinh tế tài chính dưới sự dàn xếp của bố. Từ đầu đến cuối, hắn không hề lên tiếng, dù chỉ là một chút. Ngay cả mẹ hắn cũng chẳng biết con trai mình nghĩ gì.

Hàm Vũ Phong có bộ óc vô cùng thông minh và sắc bén. Dù học đại học trước hai năm, hắn vẫn chứng tỏ mình không hề bị thụt lùi bằng việc luôn giành được học bổng và chưa bao giờ dính vào bất cứ vụ bê bối nào. Hắn là hình mẫu đàn ông vô cùng hoàn hảo, có nhan sắc, có đầu óc, có của cải và có một tương lai vô cùng sáng lạn. Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng với một nửa dòng máu Anh, Hàm Vũ Phong cao lớn ngang hàng với những đàn anh ở trường đại học, khuôn mặt góc cạnh bình lặng, trầm tĩnh. Ở hắn luôn toát ra vẻ nam tính, trưởng thành không thua kém một chàng trai đôi mươi. Không chỉ hấp dẫn phái nữ cùng trường, ngay cả những nữ giảng viên trẻ tuổi cũng vô cùng ưu ái hắn. Với vẻ ngoài hào nhoáng, mọi nơi Hàm Vũ Phong xuất hiện, hắn đều làm lu mờ tất cả.

**********

Cũng bởi thế, ngay lần đầu nhìn thấy Hàm Vũ Phong ở bữa tiệc, trái tim non nớt của cô nàng Chu Bạch Thảo đã rung lên liên hồi. Nàng tìm mọi cách tiếp cận hắn, tự tin rằng bản thân rất xinh đẹp, học vấn không kém cỏi, gia thế cũng không tầm thường. Mình chỉ cần liếc mắt cũng làm chục người quỳ rạp dưới chân, mình không có lý gì lại không thể thu hút anh ấy. Nhưng nàng đã nhầm. 

Càng tiếp xúc với Hàm Vũ Phong, nàng càng thấy hắn có trái tim vô cùng sắt đá. Hắn có tính cách lạnh lùng và vô cùng cứng nhắc, y hệt khuôn mặt của hắn vậy. Dù nàng có quan tâm thế nào đi nữa, hắn cũng không hề đáp trả. Hàm Vũ Phong vô cùng kiệm lời, cần thiết mới mở miệng. Trong những năm học đại học, hắn chẳng hề động lòng khi nàng bỏ dở chương trình học ở trường năng khiếu của mình và chuyển sang cùng trường với hắn chỉ để được nhìn thấy hắn. Hắn cho rằng nàng thật ngu ngốc và thiển cận khi làm vậy, hắn khiến nàng ôm nỗi đau khổ suốt một thời gian dài. Rốt cuộc, nàng lại phải quay về trường cũ, nhưng sự phũ phàng của hắn vẫn không thể dập tắt tình cảm mãnh liệt nàng vẫn nuôi lớn từng ngày. Nàng thường xuyên đến trường gặp hắn mỗi khi rảnh rỗi, quen thuộc đến mức một số giáo viên đứng lớp hắn chỉ nghe giọng đã biết là nàng. Trong khi các sinh viên trường hắn đồn thổi hai người là một cặp, ngưỡng mộ tới mức lập cả fan club, nàng sướng rơn nhưng hắn dường như chẳng thèm bận tâm đến. Nàng vẫn kiên trì ở bên cạnh hắn.

Lần đầu tiên Chu Bạch Thảo thấy trái tim mình tràn ngập hạnh phúc là năm nàng tròn hai mươi tuổi. Vào bữa tiệc sinh nhật hoành tráng của nàng, Hàm Vũ Phong đã tặng nàng một chiếc bánh gato hình vũ công ballet thật lớn và một bức vẽ của Ine Veen với hình ảnh "cái chết của con thiên nga". Đó là điệu múa vô cùng nổi tiếng được thực hiện bởi vũ công ballet Anna Pavlovna Pavlova, và bức tranh này cực kì đắt. Nàng sung sướng đến phát điên, không chỉ bởi bức tranh gốc quá hiếm và đắt tiền mà Hàm Vũ Phong đã mua tặng nàng, mà còn vì hắn đã để ý và biết rõ niềm đam mê lẫn sở thích của nàng. Hắn nói rằng nàng đã lớn.

Từ sau đó Hàm Vũ Phong đáp lại những câu nói của nàng nhiều hơn; mặc dù vẫn kiệm lời nhưng không còn im lặng quá nhiều nữa. Hắn thỉnh thoảng nuông chiều, mua cho nàng những thứ mà nàng thích, khi rảnh thường hay đưa đón nàng đến những nơi cả hai cùng đi chung. Tuy nhiên, hắn vẫn không mảy may tỏ ra bận tâm khi mọi người bàn tán rằng họ là một cặp. Điều đó làm Chu Bạch Thảo có chút phiền muộn, nhưng không nhiều. Đối với nàng, được hắn đối xử như bây giờ đã là một thành công rất lớn. Nó chứng tỏ hắn cũng biết quan tâm, cũng biết xiêu lòng, vì thế cũng có thể biết yêu. 

Nàng đã ở bên hắn kiên trì suốt tám năm, và nàng thừa đủ kiên nhẫn để ở bên cạnh hắn cho đến khi trái tim của hắn bị "hạ gục". Nàng tự tin rằng không cô gái nào có thể vượt mặt mình. Nàng từng nghĩ vậy, cho đến lúc này.

Cô gái say rượu khó hiểu kia đột nhiên xuất hiện, và sẽ chẳng có gì xảy ra nếu Hàm Vũ Phong không cư xử lạ lùng như thế. Suốt bao nhiêu năm bên cạnh hắn, Chu Bạch Thảo chưa từng thấy hắn ngồi gần bất cứ người con gái nào, ngoại trừ nàng, đừng nói đến việc nắm tay. Nàng cũng chưa từng thấy hắn nhìn ai, ngay cả nàng cũng chưa được hắn nhìn lâu đến vậy. Và chắc chắn là hắn chưa từng ra mặt giúp đỡ ai, bất cứ ai, vậy mà hôm nay hắn lại cứu giúp một cô gái lạ hoắc khỏi bị bắt nạt. Chu Bạch Thảo vô cùng bất an, trong lòng rực lửa, đầu óc dường như đảo lộn hết.

"Tiểu Bạch Thảo, em phải hiểu rõ tính cách của Vũ Phong nhất chứ. Cậu ấy biết rõ mình đang làm gì mà." Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn nàng với vẻ thích thú.

Hoàng Lâm là bạn học chung đại học với Hàm Vũ Phong, vì đi học sớm từ nhỏ nên cậu cũng là một trong số những sinh viên vào đại học khi còn trẻ tuổi. Cậu quen biết hắn khi tham gia đội bóng đá trường. Hắn là một tiền đạo xuất sắc, được mang chức đội trưởng và thành người chỉ đạo có tiếng nói hơn cả huấn luyện viên. Tuy nhiên hắn lại rất biết điều, chưa bao giờ tỏ vẻ hống hách coi thường huấn luyện viên đội bóng hay lên mặt với đồng đội. Hoàng Lâm vốn đã vô cùng ấn tượng với cách đi bóng và những cú sút rất căng của hắn, một lần cậu đề nghị được tập đá penalty với Hàm Vũ Phong. Và Hoàng Lâm, với vị trí thủ môn, đã bắt được ba trên năm cú sút. Như vậy quá đủ để gây ấn tượng với hắn. Ngay sau hôm đó, họ trở thành bạn, và đã thân thiết đến tận bây giờ.

Hơn ai hết, Hoàng Lâm hiểu rất rõ tính cách của Hàm Vũ Phong. Hắn chưa bao giờ làm gì mà không suy nghĩ, cũng như sẽ không hành động tùy tiện mà không có lí do. Cậu không biết hắn đã nghĩ gì, nhưng chắc hẳn cô gái kia cũng tác động đến hắn rất nhiều. Cậu càng hiểu hắn nhiều, lại càng thấy bình thản. Đàn ông hai mươi lăm tuổi, chẳng cần ai phải quản lý bản thân.

"Đi đâu vậy?" 

Vũ Lục Hàn giở giọng lè nhè, giờ cô nửa tỉnh nửa mê. Sau hai cái tát như trời giáng từ gã say rượu, trí óc cô tỉnh lại vài giây rồi lại u mê đi gấp mấy lần trước đó. Cô đang cùng một chàng trai lạ đi dọc hành lang với ánh đèn vàng lờ mờ, và cô cảm thấy mình vừa bước vào một căn phòng tối om. Vũ Lục Hàn muốn nhớ lại mình đang ở đâu, và đây là ai, nhưng nó dường như vô nghĩa vì đầu cô đang đau kinh khủng. Chàng trai lạ thả tay, cô bất ngờ bị mất chỗ dựa, lảo đảo giữa phòng rồi ngã dúi xuống đất. Cô thấy đầu mình nặng trĩu trở lại và đôi mắt muốn nhắm tịt. Cảm giác buông xuôi xuất hiện, Vũ Lục Hàn từ từ nằm trượt xuống sàn, mong đợi tìm kiếm một giấc ngủ. Bỗng nhiên cơ thể cô nhẹ bẫng. Vũ Lục Hàn đang bay bổng trên không trung. Tim cô nhảy dựng lên, hơi rượu khiến adrenaline của cô tăng vọt. Cô nhăn nhó mở hé đôi mắt, nhìn thẳng vào kẻ đang nhấc bổng mình trên tay.

"Làm gì đấy... Tôi muốn ngủ..." Vũ Lục Hàn lè nhè, ngoảnh mặt đi và đôi tay yếu ớt đẩy kẻ lạ mặt ra xa khỏi mình.

"Em sẽ được ngủ..."

Giọng nói nhẹ nhàng của người ấy thì thầm với cô. Cô chẳng buồn đáp, chẳng buồn phản kháng. Ngay sau đó, Vũ Lục Hàn cảm nhận sự mềm mại bao trùm lấy cơ thể mình. Cô đã được nằm trên giường. Và rồi, ngay khi Vũ Lục Hàn hoàn toàn thả lỏng cơ thể và cảm thấy mãn nguyện với sự thoải mái vừa ập đến, một sức nặng bỗng đè lên cơ thể cô. Ngoài sức tưởng tượng, đôi môi cô đang bị cưỡng bức bởi một làn môi khác. Vũ Lục Hàn như sực tỉnh, dùng sức yếu ớt đẩy ra, lắc đầu nguầy nguậy:

"Làm gì thế... Không thích!"

Không đáp lại, Hàm Vũ Phong chỉ bình tĩnh nở nụ cười. Không gian này thật quen thuộc, hơi thở này trở nên mờ ảo khó cưỡng. Hắn như trở lại thời trung học, trong căn hộ gần trường, với cô bạn gái nhỏ nhắn. Cô ấy nói nhiều tới độ hắn thường xuyên phải chấm dứt bằng cách gặm nhấm đôi môi dễ thương, và cô gái của hắn sẽ nhoẻn cười phụng phịu, Em không thích. Hắn biết thừa cô ấy đang làm nũng, hắn đương nhiên chẳng bao giờ dừng lại. Hắn sẽ nhấc bổng cô ấy lên, giữ cô ấy trong vòng tay rắn chắc và nhẹ nhàng tặng cô ấy một nụ hôn tràn ngập đam mê kéo dài. Cô ấy rồi sẽ vòng tay quanh cổ hắn, luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc hắn, tựa cơ thể mình vào hắn, phó mặc cho sự dẫn dắt cuồng nhiệt. Rốt cuộc, họ sẽ ở bên cạnh nhau, trong vòng tay nhau, trên chiếc giường đôi mềm mại đặt cạnh cửa sổ. Họ sẽ nép vào nhau, cùng nhìn ngắm ánh mặt trời xuyên qua tán cây trước nhà, rọi vào chân họ ấm áp.

Bây giờ, cô ấy ở đây. Vẫn là chiếc giường mềm mại, không có ánh nắng nào xuyên qua bóng đen u tối này. Nhưng hắn vẫn nhìn thấy cô, vẫn nhìn thấy gương mặt tròn trịa quen thuộc. Hắn nhẹ nhàng lướt ngón tay trên bầu má, vuốt những sợi tóc vướng víu của cô về sau vành tai. Cô gái với đôi mắt nhắm nghiền, lông mày chau lại như là đang mệt mỏi. Ngón tay cái của hắn miết dọc theo hàng lông mày, xoa nhẹ cho đến khi không còn hằn lên nếp gấp mỏi mệt.

Vũ Lục Hàn hoàn toàn thả lỏng, nghĩ rằng mình đang mơ. Một người nào đó đã xua đi cảm giác bức bối ban nãy, đem lại cho cô sự yên bình tuyệt hảo. Cô chẳng nghĩ ra được mình ở đâu. Cô chẳng biết người đó là ai nữa. Có lẽ cô đang nằm mơ, cuộc sống của cô vốn không thể có điều tốt đẹp kì diệu này được. Vũ Lục Hàn đã yên tâm chìm vào giấc ngủ, cho đến khi cảm giác ấy quay trở lại. Cảm giác môi mình đang tiếp xúc với một thứ mềm mại mà cô không thể gọi tên.

"Không thích mà...." Vũ Lục Hàn khẽ phản đối, nghiêng đầu quay đi khi nhận ra Hàm Vũ Phong vừa hôn mình. Hắn chống hai tay sát bên tai cô, đôi môi vẽ ra nụ cười xảo quyệt.

"Em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi đấy..." Hắn thì thầm, còn Vũ Lục Hàn chẳng buồn phản ứng. Cô vẫn nằm nghiêng đầu như vậy, hai tay co lại đặt trước ngực như thể sẵn sàng đẩy ra nếu hắn dám hôn cô lần nữa. Hàm Vũ Phong không mảy may nghĩ ngợi, hạ thấp người ghé sát tai cô. Từng lời hắn thì thầm ghim vào não bộ cô và gây tê liệt như luồng điện rò rỉ, Vũ Lục Hàn chẳng thể nghĩ ra được mình phải làm gì lúc này. "Tôi vẫn rất muốn em..."

Nhận thức của cô lúc này giống như của một người trên sa mạc, lạc vào một cơn bão cát. Bị chôn lấp, bị u mê. Hàm Vũ Phong lại hôn cô, đôi môi của hắn mạnh mẽ và mãnh liệt như thể đang chìm trong cơn say tình. Vũ Lục Hàn túm lấy ngực áo hắn một cách yếu ớt, hai tay run rẩy không thể cử động. Hắn hôn cô đến hụt hơi, và kẻ chưa bao giờ được hôn như Vũ Lục Hàn không thể cứ mãi ngậm chặt miệng. Khi cô há miệng ra thở, cô cảm nhận được thứ mềm mại, nóng ẩm trong miệng hắn đã tràn qua bên mình. Hắn đang cố gắng dùng lưỡi dụ dỗ, chẳng bao lâu chính cô đã phải đầu hàng. Trong người Vũ Lục Hàn như bừng lên một ngọn lửa, râm ran, âm ỉ, khiến cô không thể nằm im. Nó chạy dọc bao tử, cuộn tròn trong bụng cô, sôi lên giữa hai chân, và làm đầu óc mụ mị của Vũ Lục Hàn càng thêm mù quáng. Chẳng mấy chốc, cô để bản thân lọt vào bản giao hưởng điên cuồng của kẻ lạ mặt, Hàm Vũ Phong đơn giản trở thành vị nhạc trưởng dẫn dắt. Tay hắn đã từ lúc nào lướt nhẹ theo cơ thể nhỏ bé của cô, mang theo dòng điện tê dại đến mọi vùng nhạy cảm nhất. Chiếc váy của Vũ Lục Hàn đã kéo lên ngang bụng, thuận tiện cho Hàm Vũ Phong tóm lấy một bên mông. Cô chẳng còn biết gì vào lúc này. Hai cánh tay yếu ớt trong vô thức cuốn lấy cổ hắn, luồn vào mái tóc hắn. Cơ thể cô cong lên đón nhận, dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của Hàm Vũ Phong. Hắn ôm ghì lấy cơ thể nhỏ bé của Vũ Lục Hàn, rời khỏi đôi môi, mang những nụ hôn ẩm ướt chạy dọc theo hõm cổ, xoáy sâu bên bờ vai trần trụi của cô gái. Cũng giống như cô, Hàm Vũ Phong chẳng còn đủ tỉnh táo để nghĩ lại những ngày tháng xưa cũ. Hắn chỉ biết rằng, thời điểm này, chính tại đây, hắn thèm muốn cô gái này hơn bao giờ hết.

Đúng vào lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo. Hàm Vũ Phong như bị giáng một đòn mạnh mẽ lên gáy, khựng lại bất ngờ, nhưng chỉ khẽ liếc mắt lên người đang đứng chắn ở cửa. Hắn không ngạc nhiên, chỉ hơi khó chịu. Hắn nhận ra mình đã quá chủ quan khi để hé cửa, còn chẳng thèm dặn dò ai chú ý cho mình. Hàm Vũ Phong bình tĩnh quá mức cần thiết so với một người ở trong hoàn cảnh ấy, và điều đó cũng chẳng tốt đẹp gì.

"Tiểu Hàn!"

Vũ Lục Hàn, trong cơn lơ mơ, giống như một người đang say ngủ bị đánh thức. Cô nằm dài trên giường, giật thót mình bởi tiếng động mạnh phát ra từ cánh cửa, bối rối đưa tay xoa mắt. Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói rất quen thuộc gọi tên mình, cô mới tỉnh ra vài phần. Vũ Lục Hàn cố mở to mắt, nhìn chằm chằm vào dáng hình trên ngưỡng cửa, không thể tin nổi vào những gì mình thấy.

"Từ Thiên?"

Cô thẽ thọt, kèm theo một chút bàng hoàng. Gần như cùng lúc, cô ngoảnh sang nhìn người con trai đang ở sát gần mình. Với một tốc độ đáng ngạc nhiên, Vũ Lục Hàn bật về phía sau, sự hoảng loạn ngay lập tức xuất hiện và không thể che giấu. Cô cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra, tuy không rõ ràng, nhưng đã biết ngay mình vừa làm chuyện tày trời. Vũ Lục Hàn co người lại, kéo tịt chiếc váy che kín đôi chân dù cô đang mặc bộ váy chỉ dài tới đầu gối. Cả cơ thể cô trong chốc lát biến mất sau lớp váy, còn cô thì ép sát mình về phía sau cho đến khi lưng chạm vào một điểm tựa. Cô đang cố gắng cách xa nhất người lạ mặt kia, và Từ Thiên nơi ngưỡng cửa. Cô không thể nhớ ra được tại sao mình lại ở đây nữa.

Trông thấy bộ dạng cô như vậy, người đứng ở ngưỡng cửa lao thẳng đến chỗ cô và Hàm Vũ Phong, toan đẩy hắn ra và kéo cô về phía mình. Tuy vậy, Hàm Vũ Phong đã chặn lại ngay lập tức. Hắn chẳng cần làm gì nhiều, chỉ đơn giản là quỳ một bên gối xuống giường, chắn trước mặt cô, đưa một tay chặn ngang ý định của người mới xuất hiện. Từ Thiên, chàng trai với mái tóc nâu đồng rối bời và cặp kính xáo trộn trên sống mũi, mang theo vẻ bực bội thật sự và một nỗi tức giận không lời.

"Tránh ra!" Từ Thiên lên giọng, mọi cố gắng trở nên cứng cỏi đều trở thành vô ích khi giọng nói của anh run rẩy theo cơn giận bùng phát. Hàm Vũ Phong vẫn chẳng thèm sợ hãi.

"Anh là ai?" Hắn chậm rãi hỏi lại, không có vẻ bị tác động bởi cơn giận của anh. Từ Thiên nhìn hắn, anh không nhớ ra khuôn mặt này nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Anh cũng muốn hỏi điều tương tự với hắn, Anh là ai? Tại sao lại ở trên giường cùng Vũ Lục Hàn?

"Thế còn anh là ai?" Từ Thiên hỏi lại, không thèm giấu giếm sự giận dữ. Hàm Vũ Phong rất nhanh đưa mắt về phía Vũ Lục Hàn. Chỉ lúc này, hắn mới dường như tỉnh táo hơn vài lần. Vũ Lục Hàn đưa mắt đáp lại cái nhìn của hắn. Chỉ trong chốc lát, cô nảy ra một ý tưởng điên rồ.

"Đây là người yêu của tôi."

Vũ Lục Hàn rành rọt trả lời, không hề hối hận dù chỉ một giây. Ngay cả Hàm Vũ Phong cũng bị bất ngờ, hắn chiếu vào cô sự dò xét kinh khủng. Vũ Lục Hàn phớt lờ tất cả, chỉ nhìn thẳng vào Từ Thiên. Cô biết, ngay lúc này bảy mươi phần trăm cơ thể cô đã là rượu. Cô không thể có thứ can đảm này khi không say, mà giờ thì thật hợp thời điểm. Tình cờ Từ Thiên ở đây, cô lại say thế này. Nếu cô một lần chấm dứt mọi chuyện, cô sẽ không phải nghĩ ngợi xem mình sẽ làm gì vào lúc cô tỉnh lại nữa. Vũ Lục Hàn đã lỡ phóng lao quá xa rồi, cô đành phải bỏ sức mọn chạy theo nó mà thôi.

"Em... nói gì vậy?" Từ Thiên như kẻ bị sét đánh giữa đồng không mông quạnh, phải vô cùng khó nhọc mới thốt nên lời. Anh là người duy nhất tỉnh táo trong căn phòng này, nhưng ngược lại, anh nghĩ rằng Vũ Lục Hàn đang tỉnh hơn bao giờ hết. "Tiểu Hàn, em phải đi về với anh!"

"Không, tôi không đi đâu với anh hết!" Cô nhắc lại một lần nữa, sự dứt khoát tăng lên gấp đôi lúc trước. "Tôi đang ở cùng người yêu của tôi! Anh rời khỏi đây cho!"

Và để phụ họa và tăng thêm phần đáng tin cho câu khẳng định ấy, Vũ Lục Hàn vươn người lên, kéo ngay Hàm Vũ Phong đang hóa đá trước mặt mình lại. Hắn vốn không chuẩn bị tinh thần, và đang bị sốc phản vệ trước lời nói của cô gái này, đã để cơ thể ngã xuống bên cạnh cô gái. Hắn nhìn Từ Thiên, sự ê chề xuất hiện đằng sau cặp kính cận của anh bỗng dưng làm hắn thích thú. Hắn chọn cách im lặng, chờ đợi vở kịch giữa hai người xa lạ này. Trong thâm tâm hắn, có gì đó mơ hồ như sự ăn năn khi vô tình lên giường với người yêu của người khác. Nhưng đồng thời cũng là cảm giác chiến thắng rất trẻ con mà lâu lắm rồi hắn đã chai lì. Vũ Lục Hàn vừa siết chặt cái ôm quanh cánh tay hắn, Hàm Vũ Phong chỉ biết thầm nhủ, cô gái này lúc say thật không hề biết sợ.

"Đây là... người yêu của em?" Từ Thiên trở nên rầu rĩ và đau khổ chỉ sau một tích tắc. Anh nhìn cô bẽ bàng, rồi lùi lại phía sau như muốn chối bỏ hiện thực. "Có phải đó là lí do em hủy hôn ước?"

Hôn ước? Hàm Vũ Phong giật mình nhìn sang Vũ Lục Hàn, chi tiết này có mơ hắn cũng không hề ngờ đến. Hắn cứ nghĩ chàng trai kia phát hiện ra người yêu đi theo hắn ở vũ trường, tức tốc đuổi theo giành lại, không ngờ họ đã chuẩn bị kết hôn. Nỗi day dứt bắt đầu đàn áp cảm giác chiến thắng, Hàm Vũ Phong không muốn liên lụy vào chuyện này nữa rồi.

"Xin lỗi, chắc phải có một sự hiểu..."

"Đúng vậy, tôi có người yêu rồi. Tôi không muốn lấy anh!" Vũ Lục Hàn ngắt lời hắn, thậm chí còn ôm cánh tay hắn chặt hơn khi nhận ra Hàm Vũ Phong toan rút tay lại. Hắn trợn tròn mắt nhìn cô, chưa bao giờ trong cùng một thời điểm, hắn lại có thể bị kinh ngạc nhiều lần tới mức không thốt nên lời như vậy. Hắn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng tò mò. Và rồi hắn cười khẩy khi bản thân đang bị đem ra làm bia đỡ đạn cho một cô nàng lẳng lơ.

"Được thôi, tùy em."

Từ Thiên cuối cùng cũng buông bỏ. Anh cười mỉa mai nhạt toẹt, đưa tay đẩy gọng kính lên và quay lưng bỏ đi. Chúc vui vẻ là câu nói cuối cùng anh để lại, trước khi khuất bóng sau cánh cửa kính mở toang hoác. Vũ Lục Hàn nhìn theo không nói một lời, cũng không thèm chạy theo níu giữ. Nhưng trong lòng cô, một mảnh lớn của cơ thể vừa rời khỏi cô và chạy theo Từ Thiên rồi. Cô không thể làm gì hơn để níu lại, đúng hơn, cô chẳng có can đảm nhiều như vừa rồi. Cô không biết mình đã tỉnh lại hay vẫn còn say, nhưng cơn đau và sự trống rỗng này là thật. Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống từ khóe mắt cô, Vũ Lục Hàn tự trách lòng tự trọng và cái tôi quá lớn của mình. 

Hàm Vũ Phong, sau một hồi để yên xem kịch và nhận ra bản chất của sự việc, lạnh lùng rút tay mình ra khỏi cái ôm của cô gái. Hắn nhìn cô, không rõ là đang tức giận hay khinh khỉnh. Hắn bước về phía cánh cửa kính, nhẹ nhàng đóng lại, vẫn không buồn mở đèn. Không gian quanh họ chỉ được thắp sáng le lói bằng ánh đèn vàng tù mù hắt vào từ hành lang, không đủ để thấy rõ khuôn mặt của một người.

"Tiểu Hàn."

Hắn nhắc lại tên cô, giống như đang cố lưu một file vào bộ nhớ máy chủ. Vũ Lục Hàn bối rối bừng tỉnh, đưa tay lau nước mắt, và chuyển sự chú ý trở về hắn. Lúc này cô đã bàng hoàng nhận ra mình đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô vừa tự giam mình trong một căn phòng xa lạ, với một người xa lạ, và suýt nữa đã làm chuyện đó cùng người ấy. Cảm giác hổ thẹn và xấu hổ dâng lên cùng một lúc, cô chỉ ước mình đã không ngu ngốc đuổi Từ Thiên về.

"Tôi... xin lỗi..." Cô ngay lập tức mở lời, bập bẹ được vài chữ, lúng túng như người nước ngoài lần đầu học nói tiếng bản địa. "Tôi... tôi xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh. Tôi chỉ..."

"Chỉ? Chỉ lợi dụng tôi để bào chữa cho việc không chung thủy của cô?"

Hàm Vũ Phong cười nhạt, châm một điếu thuốc. Ngữ điệu đó khiến cô sởn gai ốc, hắn không tức giận nhưng lại đem đến cảm giác kinh khủng hơn cả việc tức giận. Vũ Lục Hàn giống như tên trộm đang đối mặt với viên cảnh sát, như tội nhân đang đối mặt với vị thẩm phán quyền lực. Cô khẩn khoản nhìn hắn, tuyệt vọng khi đôi mắt xa lạ kia chẳng hề tỏ ra thân thiện một chút nào.

"Tôi... tôi xin lỗi..." Cô lắp bắp. "Tôi vẫn còn hơi say... Và... và tôi thật sự đã không suy nghĩ kĩ..."

Hàm Vũ Phong thản nhiên gật đầu, cùng với điếu thuốc tiến lại gần chỗ cô. Vũ Lục Hàn co rúm người lại. Cô nghĩ mình đã thể hiện sự sợ hãi ra gương mặt nhiều quá mức cần thiết, đến nỗi chàng trai kia chỉ mới trông thấy cô đã bật cười.

"Tôi có thể được biết đầu đuôi câu chuyện không?" Giọng nói của hắn tuy vẫn rất bình tĩnh, nhưng tràn đầy sự cay cú và mỉa mai. "Tôi là người yêu của cô mà?"

Vũ Lục Hàn càng thêm phần hoảng sợ. Cái cách người đối diện nói ra hai chữ "người yêu" khiến cô thấy rợn tóc gáy. Cô biết rằng mình đã thành kẻ ngu ngốc từ cái lúc dở dở ương ương đi theo người này lên ô tô mà cứ nghĩ đang lên taxi đi về nhà. Không, thực chất, cô thấy mình ngu ngốc từ lúc đặt chân thử vào chốn ăn chơi sa đọa này. Từ giờ cho tới già, cô buộc lòng phải nhớ câu thần chú "không được đú theo những thứ không thuộc về thế giới của mình". Nhưng trước hết, cô phải đảm bảo mình sẽ được già đi đã. Người đối diện làm cô nghĩ rằng mình đã dính vào một kẻ tâm thần bệnh hoạn.

"Nó... nó rắc rối lắm..." Cô lắp bắp, ngày càng co người lại khi Hàm Vũ Phong bất ngờ ngồi lên giường, ngay gần cô. "Tôi... tôi mong anh có thể bỏ qua chuyện lần này, và..."

"Bỏ qua?" Hắn bật cười, cô nhìn thấy làn khói thuốc tuôn ra từ miệng hắn. Trong giây lát, cô đã liên tưởng đến thứ khói hình đầu lâu xương chéo hay phun ra từ mấy lọ thuốc độc trong phim hoạt hình. "Cô nói cứ như việc này chỉ là việc cỏn con ấy nhỉ? Được thôi, nếu nó không quan trọng đối với cô."

Câu trả lời của hắn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, Vũ Lục Hàn không ngờ người này dễ tính đến vậy. Cô đã nghĩ đến chuyện hỏi xin địa chỉ của hắn, để ngày nào đó rủng rỉnh tiền trong túi, cô có thể mời hắn một bữa để xin lỗi cho việc lùm xùm không đáng có này.

"Đúng vậy, nó không hề quan trọng!" Cô như bắt được vàng, tỏ ra vội vàng thái quá. "Thật lòng anh hãy coi như ngày hôm nay là một ngày đáng quên đi... Tôi không biết tại sao Từ Thiên lại tìm được đến đây, nhưng mà nó hoàn toàn là một tai nạn... Tôi không cố ý muốn lôi anh vào..."

Hàm Vũ Phong bất ngờ lia mạnh điếu thuốc xuống sàn nhà, đốm đỏ từ đầu thuốc lá nhảy tưng  bừng dưới sàn rồi tắt lịm.

"Cô nói nghe đơn giản quá nhỉ?" Trong giây phút Hàm Vũ Phong lên tiếng, cô biết mình đã nhầm. Hắn đang cực kì tức giận, bởi ánh mắt xa lạ kia đã sắc lên vô cùng hung dữ. "Tôi và cô là hai người hoàn toàn xa lạ, không quen, không biết. Vốn dĩ chỉ nên dừng lại ở tình một đêm, cuối cùng lại bị cô hạ thấp thành nhân tình của một người đã chuẩn bị lấy chồng. Cô biến tôi thành loại đàn ông nào, rồi thản nhiên phủi tay nghĩ rằng chỉ xin lỗi là xong chuyện ư?"

Vũ Lục Hàn bất ngờ đến không thốt nên lời, một lần nữa rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cộng thêm việc một người đàn ông giận dữ đang ngồi ngay trước mặt, đầu óc cô bỗng nhiên rỗng tuếch.

"Không... Không phải thế..." Cô nói tiếng được tiếng mất, nỗ lực lắc đầu, xua tay để giải thích cho đối phương hiểu lòng mình. "Tôi... tôi không phải sắp lấy chồng... Không, đúng là tôi sắp lấy chồng, nhưng... nhưng không phải như anh nghĩ... Tôi không phải kiểu người đi ngoại tình!"

"Vậy tôi đã hiểu nhầm cô à?" Hắn cười khẩy, bất ngờ chồm lên giường, bò lại phía cô. Hắn đẩy cô vào góc, cơ thể hắn che khuất toàn bộ tầm mắt tới mức cô chẳng thấy gì khác ngoài khuôn mặt giận dữ của hắn. "Nói cho tôi nghe xem tôi đã hiểu nhầm ở chỗ nào?"

"Tôi..." Cô mấp máy môi, sợ đến hụt thở, không nặn được thành chữ. Hàm Vũ Phong dứt khoát đứng dậy, đi về phía nào đó mà cô không thể xác định được trong bóng tối mù mịt này. Hắn như biến mất hẳn vào màn đen trước mặt, cho đến khi một luồng sáng bất ngờ hiện ra.

Hàm Vũ Phong có vẻ như đang đứng trước tủ lạnh, ánh sáng ít ỏi từ chiếc tủ lạnh giúp cô phần nào nhìn rõ khung cảnh xung quanh. Đây có vẻ như một căn hộ mini hơn là một phòng khách sạn, cô còn nhìn thấy cả chiếc bàn thủy tinh trước mặt với một chiếc gạt tàn nhỏ trong suốt. Cô thầm ghi nhớ vị trí của nó, nhìn chằm chằm vào đó, hi vọng nếu người lạ mặt kia có bất ngờ "tấn công" thì cô cũng sẽ với được chiếc gạt tàn này làm vũ khí. Quá mải mê nhìn vào nó, Vũ Lục Hàn quên cả trả lời câu hỏi bỏ ngỏ của hắn, quên cả việc nhìn xem hắn đang muốn gì. Hàm Vũ Phong hắng giọng, lôi kéo lại sự chú ý của cô. Và ngay cái lúc cô quay sang nhìn hắn, cô đã thấy hối hận vì đã làm như vậy.

Hàm Vũ Phong đang gác một tay trên cánh tủ lạnh đang mở, trên tay là một lon bia. Hắn được bao phủ hoàn toàn bởi ánh sáng duy nhất, và cô thấy rõ từng đường nét trên gương mặt của người đối diện. Từ lúc mới gặp hắn tới giờ, cô quá say để nhìn rõ được hắn là ai. Người bình thường có hai con mắt, đối với cô, từ lúc say khướt, cô nhìn ai cũng ra hai con mắt rưỡi. Hàm Vũ Phong hiện lên méo mó, lệch lạc, cô chỉ nhớ được đôi mắt sắc lẹm tức giận khi nãy liên tục xoáy vào mình. Bây giờ, khi có thể nhìn rõ hơn với trí óc gần như tỉnh táo, Vũ Lục Hàn không thể tin rằng người này lại vô tình... đẹp trai như thế. Hắn có vẻ là người nước ngoài, khuôn mặt đặc sệt những đường nét của người châu Âu. Chẳng hiểu vì sao, đôi mắt với bọng mắt sâu hoắm kia ngay lúc này lại dịu dàng hơn vài phần, không mang theo sự khắc nghiệt áp bức như lúc nãy. Tim cô vừa đập mạnh hơn một nhịp, quả là phụ nữ đứng trước trai đẹp vẫn có vài phần mất kiểm soát.

Hàm Vũ Phong ngán ngẩm trước cái nhìn của Vũ Lục Hàn, thẳng tay đóng sập của tủ lạnh, lạnh lùng bật nắp lon bia và đi dần về phía xa xa. Hắn uống một ngụm sâu, cô không hiểu tại sao một người vừa phút trước say rượu, phút này đã lại uống được bia mà không thấy khó chịu trong người. Hắn đặt lon bia xuống chiếc bàn trước mặt cô, nơi cô vẫn nhớ có cái gạt tàn bằng pha lê nho nhỏ. Hàm Vũ Phong hoàn thành chuỗi hành động vô nghĩa một cách máy móc, rồi cuối cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

"Sao thế? Vẫn không có gì để kể à?"

Hắn hỏi lại, ngữ điệu giống như thầy giáo đang đòi trả bài cũ. Vũ Lục Hàn nuốt khan, vô thức túm chặt lấy gấu váy của mình. Cô ngồi thu lu một góc, cố gắng nghĩ ra câu chuyện đơn giản nhất để kể, nhưng rốt cuộc lại chẳng có gì. Bởi trên thực tế, dù không cố tình và không hề tính toán trước, cô cũng đã không phản kháng gì khi nằm trên giường với một người đàn ông lạ mặt. Cô tự thấy xấu hổ và không khỏi có chút nhục nhã khi bản thân dễ dãi nhường ấy, lôi kéo theo bao nhiêu rắc rối vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Cô để mắt mình dán chặt vào vị trí của chiếc gạt tàn trong trí nhớ của mình, không thể nói được gì ngoài ba từ "Tôi xin lỗi".

"Người đàn ông đó là ai?" Hàm Vũ Phong quyết định không chờ đợi, thẳng thừng hỏi. Cô thấy tim mình đang nhảy tưng tưng trong lồng ngực, giống như những đốm đỏ của điếu thuốc. Nó đã sắp ngừng đập tới nơi rồi.

"Từ Thiên." Cô đáp khô khốc. Rồi lại nuốt nước bọt. Và rồi lại thấy lưỡi mình khô cong.

"Anh ta là chồng sắp cưới của cô?"

Một câu hỏi đơn giản cũng trở nên muôn phần khó khăn. Vũ Lục Hàn chỉ mong người kia mở đèn lên để cô có thể gật lắc cái đầu mà không cần mở miệng, nhưng đồng thời cũng vẫn muốn được chìm trong bóng tối. Không hiểu sao, cô cảm thấy thoải mái hơn khi không phải phô bày bản thân trước người đối diện. Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy cô đã đáp lại hắn mãnh liệt thế nào, Vũ Lục Hàn vẫn không khỏi thấy hổ thẹn.

"Tôi đã hủy hôn rồi." Cô cắn môi. Và lí do hủy hôn của cô thật nực cười và ích kỉ. Cô không thể nói ra với người lạ, vì cô chẳng có nghĩa vụ phải làm thế. Cô chỉ hi vọng người kia đừng hỏi gì nữa, nhưng hắn không hề có ý định buông tha cho cô.

"Vì hủy hôn nên cô muốn kiếm người nào đó để bù đắp sao?"

Thay vì hỏi tại sao cô hủy hôn, Hàm Vũ Phong lại hướng câu chuyện sang một ngã rẽ khác nằm ngoài tầm kiểm soát của Vũ Lục Hàn. Cô lắc đầu nguầy nguậy, rồi nhớ ra hắn không thể nhìn rõ, đành thốt lên những tiếng phủ định đầy hoảng hốt.

"Không phải, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ... Tôi chỉ muốn uống rượu thôi, tôi... tôi không hề..."

Hàm Vũ Phong khinh khỉnh cười, một hơi uống gần cạn lon bia. Nếu như công việc của hắn không thuận lợi như hiện giờ, có lẽ hắn đã nghĩ cô gái này do đối thủ sắp xếp lừa phỉnh để hạ bệ hắn. Chẳng có thứ gì ở cô khiến hắn ưng ý, ngoại trừ một vẻ ngoài rất giống với người yêu cũ của hắn. Chỉ nghĩ tới việc bản thân đã điên lên thèm khát đến mức nào chỉ vì một người trông giống tình cũ, hắn đã cảm thấy bị sỉ nhục. Không cần biết tại sao cô gái này lại có câu chuyện dài dòng khó tin như thế, Hàm Vũ Phong vẫn sẽ tức giận mà thôi. Hắn tức giận vì đã quá dễ dàng lọt vào rắc rối chỉ vì say nhầm một vóc dáng. Hắn tức giận vì đã để một người phụ nữ dắt mũi, mất mặt trước một thằng đàn ông khác. Hắn tức giận vì bản thân đã hưởng thụ đến thế nào cái cảm giác say đắm ngày xưa, để giờ ê chề nhận ra hắn đã nhầm lẫn. Hắn buộc phải chấp nhận rằng người hắn yêu đã rời xa hắn, và cô gái này với người đó không bao giờ có thể giống nhau.

Thật mỉa mai làm sao, Hàm Vũ Phong tỉnh táo trước những chiêu trò hạ bệ trên thương trường mà lại dễ dàng mắc lừa trên tình trường. Hắn bất lực với chính bản thân, không biết đã tự trách bao nhiêu lần sau giây phút bị "bắt quả tang" vô cùng nhục nhã kia. Hắn không bao giờ, không-bao-giờ bừa bãi lên giường với phụ nữ, vậy mà lại bị chồng chưa cưới của một cô nàng tóm gọn tại trận. Hắn đã bất cẩn và không suy nghĩ thấu đáo khi lôi một phụ nữ về tận nhà để thỏa mãn dục vọng, rồi sự tức giận thêm chồng đống khi nhận ra bản thân vô dụng đến mức nào khi đến tận lúc này vẫn không quên được tình cũ. Cô gái kia khởi đầu tất cả, đã vô tình làm sống lại thứ cảm xúc tưởng như đã chết trong trái tim hắn. Hàm Vũ Phong đã tổn thương, còn cô ta cứ ngơ ngác tỏ ra vô can như một kẻ tâm thần vậy.

Không thể suy nghĩ thêm, hắn mang theo sự tức giận của mình, lao về phía cô gái. Hắn ép vai cô về điểm tựa phía sau, những ngón tay bấu chặt vào da thịt cô gái khiến cô sợ hãi. Vũ Lục Hàn như miếng thịt nằm giữa chiếc hamburger, rụt cổ lại, nhìn vào mắt hắn, hoảng loạn không ngờ. Cô không nghĩ việc làm vô trách nhiệm của mình khiến hắn tức giận như vậy, cô càng không biết tại sao Từ Thiên bất ngờ xuất hiện như thế. Cô nhìn thấy quai hàm hắn đang nghiến chặt lại, trong một vài giây, cô nghĩ rằng hắn chuẩn bị lao đến cắn xé mình thành trăm mảnh vụn.

"Tại sao... Cô lại xuất hiện? Tại sao?"

Hắn gằn giọng, tựa như muốn đè nén thứ cảm xúc nào đó đang trực trào như miệng núi lửa. Cô không thể hiểu được câu hỏi của hắn, thở hổn hển sợ hãi. Hắn uy hiếp cô bằng cái nhìn hung dữ, rồi bất ngờ thả cô ra và lùi về phía xa. Hắn khiến cô không kịp trở tay, cảm xúc cũng vì thế mà lẫn lộn hết cả. Cô không hiểu người này muốn gì.

"Giờ nói đi, nói thật đi! Cô có mục đích gì thế hả?"

"Mục... mục đích?" Cô nhắc lại như một cái máy, sợ hãi lắc đầu. "Không, tôi không..."

Hàm Vũ Phong đã phó mặc cho cơn giận kiểm soát. Hắn quay người, điên cuồng tìm kiếm bao thuốc lá của mình. Vũ Lục Hàn co rúm người nhìn theo hắn, lo sợ rằng hắn sẽ phát điên lên và làm gì đó gây tổn hại tới cô. Cô duỗi hai cánh tay, lại lần tìm vị trí của chiếc gạt tàn. Cô ở xa quá, và Hàm Vũ Phong vừa lôi nó đặt lên mặt bàn. Hắn đã tìm thấy bao thuốc của mình rồi.

"Thế nào?" Hắn quay lại đối diện cô, hỏi một lần nữa. Cô vẫn lắc đầu, không biết phải nói gì. 

Hàm Vũ Phong cứ đứng bất động như vậy, như thể đang tự quyết định xem mình nên làm gì. Rồi đột nhiên, hắn thả bao thuốc xuống bàn, bước thật nhanh về phía cô. Hắn ôm gọn lấy đầu cô chỉ bằng một động tác dứt khoát, kéo cô lại gần mình. Vũ Lục Hàn không kịp phản kháng, đôi môi hắn đã một lần nữa chạm vào môi cô. Cô cuống cuồng bám chặt, cấu véo vào vai áo hắn, cố gắng đẩy ra bằng sự yếu ớt. Cô không thể nắm bắt được tâm lý của người này, cô không thể chống đỡ mọi hành động của hắn. Tại sao người này lại như thế? Trong đầu cô lúc này chẳng đọng lại gì ngoài sự trống rỗng đầy bất lực.

Với Hàm Vũ Phong, hắn dành cho cô sự phẫn nộ mà đáng lẽ phải dành cho người khác. Hắn không giận cô, hắn giận bản thân vì đã yếu đuối, giận người con gái đã không buông tha cho hắn giây phút nào. Cuối cùng thì Hàm Vũ Phong vẫn chỉ là một con người bình thường. Hắn không thể chấp nhận sự thật. Và khi cơn giận dữ này lên tới đỉnh điểm, hắn còn biết phải làm gì bây giờ?

**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status