Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 20



"Ăn xong bọn mình đi xuống bể nước nóng chứ?" Chu Bạch Thảo tươi cười hỏi.

Câu hỏi ấy khiến tim Vũ Lục Hàn đập rất mạnh, cảm xúc của cô trở nên vô cùng hỗn loạn. Trần Hải Minh lập tức đồng ý, còn Hoàng Lâm đột nhiên trầm lặng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu. Hàm Vũ Phong không phản ứng, điều đó được ngầm hiểu là một sự đồng ý. Vũ Lục Hàn vô cùng muốn về phòng, cô định sẽ ở tiệt trong phòng cho tới khi tàu cập bến. Tuy nhiên cô không dám lên tiếng. Mặc dù đã đấu tranh gay gắt trong lòng và chuẩn bị hết tinh thần để nói ra, Vũ Lục Hàn cũng không nói được. Cô chẳng dám từ chối điều gì.

Ngay khi bữa trưa kết thúc, Vũ Lục Hàn viện cớ về phòng lấy đồ nhưng Chu Bạch Thảo đã tỉnh bơ nói dưới phòng tắm nước nóng không thiếu gì hết. Thế là quá rõ, nàng muốn cô phải đi cùng họ. Vũ Lục Hàn đành líu ríu đi theo, đầu cúi gằm, luôn cố gắng đi cách xa Hàm Vũ Phong, mỗi bước chân đều trở nên thật nặng nề.

Lần thứ hai bước vào căn phòng mờ mịt bởi làn sương thơm mùi hoa nhài, Vũ Lục Hàn lại rùng mình, tim đập mạnh, adrenaline đã rần rần chạy khắp cơ thể. Cô không dám đưa mắt về phía phòng thay đồ, cô càng không muốn bước vào. Bốn người họ có vẻ vô cùng thuần thục, tất nhiên - Vũ Lục Hàn mỉa mai nghĩ bụng - thậm chí còn thuần thục cả cách hôn lén lút trong phòng thay đồ. Tuy vậy, cô cũng không thể kìm nén một nỗi buồn vô hạn. Cô luôn đứng tránh xa Hàm Vũ Phong, không nhìn về phía hắn dù chỉ một chút. Dẫu cho hắn vẫn luôn nằm trong khả năng quan sát của cô. Cô vẫn thấy hắn trong khóe mắt.

Quấn khăn tắm quanh người, Vũ Lục Hàn hít một hơi rất sâu và bước ra. Cô bước đi rất nhanh qua phòng thay đồ ấy, tay giữ khăn tắm nắm chặt lại. Chu Bạch Thảo đang trầm mình dưới bể nước khuất trong góc, bên cạnh hắn. Phía đối diện, Trần Hải Minh với làn da hơi rám nắng vạm vỡ các bắp cơ từ việc tập gym, không quên mang theo một chai vang đỏ nhấm nháp. Hoàng Lâm đang tiến đến cầu thang, chỉ quấn độc khăn tắm quanh hông. Cô nuốt khan, bọn họ luôn... khỏa thân ngâm mình cùng một bể sao? Dù cô biết đây là bể chung nam và nữ, nhưng cô đã nghĩ cô và Chu Bạch Thảo sẽ ở riêng một bể khác. Nàng không ngại ngần ngâm mình tại đây, nghĩa là bây giờ Vũ Lục Hàn cũng sẽ... khỏa thân cùng một chỗ với ba chàng trai. Người cô nóng bừng, chắc chắn không phải do hơi nước nóng nghi ngút. Hoàng Lâm thấy cô, vẫy tay gọi lại. Vũ Lục Hàn lập bập bước đến, tần ngần khi còn cách họ vài bước chân.

"Không phải ngại đâu." Tóc Đỏ lên tiếng kèm nụ cười động viên. "Trong này đủ tối và sẽ không ai nhìn lúc em bước xuống cả."

"Đi cẩn thận lại đây, trơn đấy." Hoàng Lâm vẫn đứng trên bờ, chờ đợi Vũ Lục Hàn chứ không xuống trước. Cậu vươn người về phía cô như thể đề phòng cô bị vấp ngã, nhưng không hề chạm vào cô.

Vũ Lục Hàn lúng túng đến gần, chân tay luống cuống không biết phải làm gì. Hoàng Lâm quay đi khi Vũ Lục Hàn đã đứng trước những bậc thang. Giống như cậu, ba người trong bể nước nóng mỗi người nhìn một hướng. Vũ Lục Hàn rụt rè bước từng bước xuống, nước ngập đến đâu cô lại kéo khăn cao lên trên một chút. Cho đến khi nước gần chạm đến ngực, Vũ Lục Hàn tháo nhanh khăn ra và trầm mình xuống nước. Da cô bỏng rát bất ngờ. Hoàng Lâm khi thấy cô gọi, không ngần ngại thả luôn khăn xuống đất và bước xuống. Vũ Lục Hàn một phen đỏ mặt xấu hổ vì không kịp trở tay, bối rối quay đi với hai má đỏ ửng.

Vũ Lục Hàn định tới ngồi cạnh Chu Bạch Thảo, nhưng rồi lại thấy hơi khó chịu khi bên cạnh nàng là Hàm Vũ Phong. Nàng đang ngồi sát cạnh hắn, tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt đầy thư thái. Hẳn Chu Bạch Thảo đang nghĩ về khoảnh khắc ngọt ngào khi nãy, cô nghĩ, không biết trong mắt nàng giờ cô thảm hại đến mức nào. Nàng vẫn giữ thái độ khinh khỉnh với cô, nhưng hiện giờ còn có phần đắc ý. Chắc chắn Hàm Vũ Phong vẫn kể cho nàng về cô, về những biểu hiện lộ rõ ràng trước hắn, về những lúc cô giận dỗi vô cớ trong khi đối với hắn, cô chẳng là gì. Vũ Lục Hàn ngồi đối diện hắn, giữa Tóc Đỏ và Thư Sinh. Trần Hải Minh nhấm nháp ly rượu, tựa mình rất thoải mái ra phía sau. Hoàng Lâm trầm mình sâu xuống bể, nước ngập chạm cằm, đầu tựa vào thành bể, mắt nhắm lại. Hàm Vũ Phong ngồi thẳng, khuôn mặt hướng về cô nhưng đôi mắt nhắm nghiền.

Vũ Lục Hàn ngồi nép mình vào thành bể, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Sự ấm áp bao lấy quanh mình kèm hương hoa nhài dễ chịu khiến mí mắt cô trĩu nặng, nhưng cô không muốn nhắm mắt lại. Cô chưa bao giờ ngâm mình trong bể nước nóng, đừng nói rằng hiện giờ cô đang khỏa thân giữa ba chàng trai và một cô gái xa lạ. Vũ Lục Hàn nhìn chằm chằm xuống nước, cố để không nhìn hắn. Việc cô ngồi đối diện hắn cũng đã khiến cô vô cùng bối rối và khó thở, cô là cô gái đáng thương với trái tim tội nghiệp vừa bị tan vỡ. Cô không thể coi như mình chưa thấy gì mà lờ đi việc Hàm Vũ Phong đang ngồi cạnh bạn gái được.

"Vũ Lục Hàn?"

Vũ Lục Hàn giật mình nhìn sang. Hoàng Lâm gọi cô nhưng tư thế không thay đổi, đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền.

"Anh... gọi em?"

"Cuối tuần này em có rảnh không?" Hoàng Lâm hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn thật sự bất ngờ. Cô tần ngần suy nghĩ, cuối tuần cô về với bố mẹ, không bị quản, chắc chắn rảnh.

"Em rảnh ạ. Có chuyện gì vậy anh?"

"Tôi muốn đưa em đến công ty thử việc." Cậu đáp, đôi mắt mở hé nhìn cô. Vũ Lục Hàn thấy nôn nao trong lòng, phải mất một lúc mới nhớ ra lời đề nghị làm việc tại chỗ Hoàng Lâm.

"Em... em có thể tự đi... Cho em địa chỉ." Vũ Lục Hàn cười xòa, rụt rè đáp, trong đầu đã hiện lên bản đồ tuyến xe buýt thành phố.

"Tôi sẽ đưa em đến, lúc xong việc em có thể tự về." Cậu liếc nhìn cô. "Em không nộp hồ sơ dự tuyển như mọi người, theo quy định em đến cũng không có tên. Tôi đã hứa với em rồi mà."

"Vâng..." Vũ Lục Hàn ngại ngùng đáp. Hoàng Lâm bất ngờ nhắc lại chuyện đi làm khiến cô phần nào thấy thoải mái hơn. Giống như một vệt nắng le lói trong ngày đông âm u vậy.

"Em hãy thả lỏng người ra và tận hưởng đi." Thư Sinh thì thầm, quay sang nhìn cô cười tủm tỉm.

Vũ Lục Hàn cười nhẹ đáp lại, trong lòng thấy lạ vì Hoàng Lâm bỗng nhiên nói chuyện nhiều hơn với cô. Trước đó cậu gần như chỉ hỏi một vài câu đâu đâu, đôi khi trêu chọc một chút, nhưng đa số sẽ không đoái hoài gì mấy tới Vũ Lục Hàn.

"Nào, thả lỏng ra đi?" Hoàng Lâm nhắc lại, liếc nhìn xuống phần cơ cổ đang căng cứng của Vũ Lục Hàn. Hai má cô ngay lập tức đỏ ửng.

"Thật ra... em... không biết bơi..." Cô rụt rè hít một hơi thả lỏng, nhận ra mình đã hơi căng thẳng. Hoàng Lâm bỗng xoay người về phía cô, nghiêng đầu cười khiến Vũ Lục Hàn cảm thấy nước xung quanh mình đang sôi sùng sục. Cậu không đáp, đôi mắt cong lên một nét cười, chỉ nhìn Vũ Lục Hàn. Không khí bao quanh cả hai đột nhiên trở nên nhạy cảm. Vũ Lục Hàn nuốt khan, bỗng không thể đưa mắt đi đâu khác ngoài Hoàng Lâm.

"Chỗ này ngập không quá đầu gối em đâu, làm sao chết đuối được!" Trần Hải Minh quay sang cười lớn, vô tình phá vỡ không khí kì lạ và giúp Vũ Lục Hàn rời mắt đi nơi khác. "Em hãy thả lỏng ra thì mới thấy thoải mái."

"Các anh..." Chu Bạch Thảo đột ngột cắt ngang. "Các anh cứ trêu em ấy như vậy, lần sau làm sao em ấy muốn đi cùng nữa."

"Anh đâu có trêu." Hoàng Lâm thản nhiên đáp. Hàm Vũ Phong cảm thấy khó chịu, đôi mắt mở to nhìn cậu. "Anh chỉ muốn thử xem mình may mắn tới đâu thôi."

"Cậu định tranh thủ cái gì vậy?" Trần Hải Minh uống cạn ly rượu, bỗng bắt gặp cái nhìn của Hàm Vũ Phong vẫn đang ghim thẳng vào Hoàng Lâm. Với một nụ cười ranh mãnh, Trần Hải Minh thong thả đặt ly rượu xuống, nhích người về gần phía Vũ Lục Hàn. "Tiểu Hàn, cậu này không có tí cơ hội nào với em đâu đúng không?"

"Cơ hội... gì cơ ạ?" Vũ Lục Hàn bị hỏi bất ngờ, hoang mang nhìn cả hai chàng trai đang ngồi cạnh mình. Hai má cô đỏ ửng. Cô chỉ nghĩ tới "cơ hội việc làm" vào lúc này.

"Cơ hội... tới với em ý?" Trần Hải Minh cười cợt nhả, liếc mắt về phía Hàm Vũ Phong ở đối diện. Giờ hắn đã chuyển cái nhìn sang cậu, trừng mắt. Tóc Đỏ chỉ cười khẩy. "Chẳng phải chị Chu Bạch Thảo đây đã nói chỉ cần em không phải một đôi với ai thì ai tiếp cận chả được còn gì?"

Chu Bạch Thảo đột nhiên rùng mình, liếc nhìn Hàm Vũ Phong. Hắn vẫn ngồi im không phản ứng, không nói một lời, nhưng sâu trong lòng hắn bắt đầu thấy căm ghét hai cậu bạn thân đang ngồi cạnh Vũ Lục Hàn.

"Cậu say quá rồi." Hoàng Lâm nhìn qua Trần Hải Minh, bật cười thích thú. Tóc Đỏ lườm cậu, nhếch miệng cười, xoay người rót thêm rượu vào chiếc ly đã rỗng.

"James, thế nào?" Tóc Đỏ đong đưa ly rượu trước mũi, xoay người nhìn thẳng vào Hàm Vũ Phong. Hắn nhướn mày, thái độ vô cùng khó chịu. "Hai người có..." Cậu liếc sang Vũ Lục Hàn. "... không để bọn tôi cùng xem xét?"

Nghe xong câu hỏi cười cợt ấy, tim Vũ Lục Hàn run lên một nhịp. Chu Bạch Thảo ngước lên nhìn hắn đầy lo lắng, trong khi Hàm Vũ Phong nghiến răng đầy bực bội. Hai người bạn của hắn vẫn ngả ngớn bên cạnh Vũ Lục Hàn, nhìn hắn đầy trêu ngươi, giống như thể họ biết được điều gì đó mà hắn không hiểu.

"Không." Hàm Vũ Phong lạnh lùng đáp, gần như hạ giọng gầm gừ.

Vũ Lục Hàn có thể nhận thấy rõ cô gái xinh đẹp trước mặt mỉm cười nhẹ nhõm, nép vào gần sát Hàm Vũ Phong. Ngược lại, cô như người vừa bị đẩy xuống khỏi đỉnh núi. Cô ngỡ ngàng nhìn hắn, nhưng rồi quay đi nơi khác để che giấu nỗi tủi thân đang trào lên mắt. Đúng vậy, cô với hắn đúng là chẳng có gì. Cô còn chẳng biết cảm giác hẹn hò là như thế nào. Xem phim? Đi ăn? Không, hai người bạn thân cũng có thể làm vậy, đó chẳng phải hẹn hò.

"Vậy là đủ cho tôi có cơ hội chưa?" Hoàng Lâm giở giọng mỉa mai khó hiểu, không biết dành cho ai. Trần Hải Minh cười lớn.

"Vũ Lục Hàn đâu phải tuýp người cậu thích?"

"Nhưng sẽ là nhân viên của tôi." Hoàng Lâm liếc nhìn cô, trong khi Vũ Lục Hàn chỉ lúng túng vẽ ra một nụ cười che giấu sắc mặt nhợt nhạt. Cô cảm thấy thật may mắn khi hơi nóng từ hồ nước bốc lên che phủ một phần gương mặt họ, và không ai có thể thấy mặt cô đang đỏ ửng lên vì nỗi buồn.

"Cậu định tán tỉnh nhân viên hả?" Tóc Đỏ bật cười, nhấp một ngụm rượu. "Em ấy còn chưa vào làm cơ mà?"

"Không, tôi chẳng tán tỉnh ai cả." Hoàng Lâm nhếch miệng, trầm mình xuống sâu hơn. "Tôi sẽ để mọi thứ tự nhiên."

"Tự tin thế!" Tóc Đỏ hất nhẹ nước lên mặt Hoàng Lâm, phì cười, quay sang giả bộ thì thầm với Vũ Lục Hàn. "Em thấy chưa Tiểu Hàn, thằng này thủ đoạn lắm. Loại sếp chưa gì đã tăm tia nhân viên, em né xa nó ra nhé."

"Nói vớ vẩn!" Hoàng Lâm lập tức lên tiếng, lừ mắt lườm Tóc Đỏ. "Tránh xa cậu ta thì có, cậu ta hay thích mấy cô nhóc nhỏ nhắn như em đấy."

Vũ Lục Hàn cười gượng gạo, không nói nên lời, nhìn hai chàng trai rồi cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Cô không rõ họ đang nghiêm túc hay đang trêu đùa, có lẽ cô không quen với điều đó. Cô một lần nữa thấy vô cùng lạc lõng, dù đang ở giữa một đám đông.

"Em... hơi... đau bụng..." Vũ Lục Hàn rụt rè cất lời. "Em nghĩ... à... em xin phép về phòng trước."

Làn khói mờ ảo che khuất tầm mắt người nhìn, nhưng Vũ Lục Hàn vẫn luôn nhìn thấy hắn. Cô lúng túng xoay người, tìm cách leo lên khỏi hồ nước nóng. Lập cập nói ra mấy câu chào tạm biệt xã giao, Vũ Lục Hàn che khăn tắm kín ngực, lật đật chạy vào phòng thay đồ. Tim cô nhói lên một chút khi nhìn thấy căn phòng nơi Hàm Vũ Phong đã hôn Chu Bạch Thảo, nước mắt đã từ lúc nào dâng lên khóe mắt Vũ Lục Hàn. Cô nhốt mình trong phòng thay đồ, gục đầu khóc, không hiểu tại sao mình lại trở thành thế này.

Vũ Lục Hàn đã ngủ một giấc ngon lành từ trưa cho đến lúc sẩm tối. Khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lặn tuy trời vẫn còn hửng chút sáng. Cô chậm chạp ngồi dậy, người uể oải. Đôi mắt cô vẫn còn díp lại, chưa bao giờ Vũ Lục Hàn ngủ một giấc buổi trưa lâu đến vậy.

Bên ngoài phòng cô có tiếng ồn ào. Vũ Lục Hàn chậm chạp bước về phía cửa, cô nghe loáng thoáng tên mình. Đây là giọng nói của Chu Bạch Thảo.

"... Em không thích như vậy. Từ khi có cô ta, mọi chuyện chúng ta làm đều không còn vui vẻ như xưa. Anh Vũ Phong không còn lên bar với chúng ta buổi tối, lúc ăn cơm chúng ta cũng bắt đầu xích mích. Vừa rồi cũng vì cô ta mà anh bỗng dưng bị anh Vũ Phong đánh vô cớ. Chúng ta đang rất thân thiết cơ mà? Em không thích điều này! Thật sai lầm khi mời cô ả đến đây!"

Vũ Lục Hàn sững người choáng váng. Cô đứng ngẩn ngơ sau cửa một lúc lâu, nghe giọng can ngăn của Trần Hải Minh và Hoàng Lâm, tiếng Chu Bạch Thảo tiếp tục cằn nhằn, tiếng cửa đóng đầy cộc cằn thô bạo. Vũ Lục Hàn tựa lưng vào cửa, mắt mở to, trái tim đập loạn xạ. Cô không quan tâm việc cô bị Chu Bạch Thảo căm ghét, nhưng cô hoàn toàn quan tâm đến việc Hàm Vũ Phong đã đánh một trong hai cậu bạn của mình - mà cô đoán là Hoàng Lâm. Hàm Vũ Phong đánh bạn! Đó là điều chưa bao giờ cô tưởng tượng nó sẽ xảy ra. Hắn tuy bạn bè rất ít, nhưng qua cách bọn họ đối xử với nhau, cô nhận ra họ ở bên cạnh nhau rất thân thiết và chân thành. Nhưng hắn đã đánh bạn. Và nguyên nhân là do Vũ Lục Hàn.

Chuyện này đi quá tầm kiểm soát mất rồi!

Hành lang trở nên yên ắng, dường như bọn họ đều đã trở về phòng. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng mở cửa, ghé mắt nhìn. Không có ai. Cô rón rén bước ra, nhìn về phía căn phòng thứ hai, phòng của Hàm Vũ Phong. Căn phòng vô cùng tĩnh lặng. Có lẽ hắn không ở trong phòng nên bọn họ mới tranh luận lớn như vậy. Vũ Lục Hàn áp tai vào cửa phòng hắn, chắc chắn không có ai. Cô rất muốn biết hắn ở đâu, nhưng chưa quen thuộc đường đi trong tàu nên không dám tự tiện. Vũ Lục Hàn ngó ra ban công cùng tầng của mình, nhìn thẳng xuống bể bơi phía dưới. Cô soi thật kĩ từng gương mặt: không có Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn cắn môi, xuống cầu thang, quyết định vòng ra boong tàu phía sau tìm hắn.

Nơi đây luôn rất yên ắng, thỉnh thoảng có lác đác người đứng ngắm cảnh nhưng hầu hết chỉ vòng ra phía này để xuống phòng tắm nước nóng. Ở đây gió khá lớn, dễ lạnh, vì vậy chỉ có các cặp đôi mới thích đưa nhau ra ngắm biển. Ngay khi bước xuống, Vũ Lục Hàn nhận ra hình dáng vô cùng quen thuộc đang đứng quay lưng lại mình. Chân tay cô run rẩy, trái tim đập nhanh hồi hộp. Cô rón rén bước đến gần, mùi khói thuốc theo gió thoang thoảng bám lấy cô. Vũ Lục Hàn rụt rè đứng cách hắn vài bước chân, cô biết là hắn biết. Hắn không hề quay lại, chỉ thở ra một làn khói xám ngắt và vứt điếu thuốc xuống biển.

"Chào anh." Vũ Lục Hàn lập bập, run bắn, nhìn hắn một cách lén lút rồi lại cụp mắt xuống. Hàm Vũ Phong không trả lời, chỉ nhìn thẳng ra biển.

"Anh... vẫn còn giận tôi à?" Cô tiếp tục hỏi, cảm nhận một cái căng cứng từ cái im lặng của Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, bất kể tiếng sóng đang đánh bật sự tĩnh lặng của chàng trai đang đứng trước mặt cô.

"Tôi không có gì để giận cô."

Cuối cùng Hàm Vũ Phong cũng chịu lên tiếng. Giọng nói đều đều không cảm xúc, Vũ Lục Hàn cảm thấy trong bụng nôn nao.

"Nếu là chuyện anh nghe thấy giữa tôi và anh Từ Thiên thì... tôi không có ý như vậy đâu! Thực ra tôi..." Vũ Lục Hàn nắm chặt gấu áo, nhớ lại từng câu nói của Hàm Vũ Phong và cái nhìn đầy tổn thương của hắn.

Tôi sẽ không bao giờ là người tuyệt vời trong mắt cô?

"Được rồi, Vũ Lục Hàn." Hàm Vũ Phong lạnh lùng cắt lời. "Cô không cần giải thích. Tôi không muốn nghe."

Vũ Lục Hàn thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Lần đầu tiên cô cảm thấy ghét sự vô tình đến lạnh lẽo của hắn.

"Tôi..."

"Cứ làm những gì mình thích." Hàm Vũ Phong bật ra một tiếng cười nhạt. "Đừng để tôi cản trở cô."

Hàm Vũ Phong đột ngột quay người, không nhìn Vũ Lục Hàn, bỏ đi ngay lập tức. Cô rùng mình, hai tay run lẩy bẩy. Hàm Vũ Phong sẽ không lắng nghe.

"Anh đã đánh bạn anh à?" Vũ Lục Hàn run rẩy lớn tiếng. Bước chân của hắn khựng lại.

"Bất đồng quan điểm."

"Tôi biết là từ khi có tôi, anh phải từ bỏ rất nhiều thứ." Vũ Lục Hàn xoay người lại, nhìn thẳng vào người đang quay lưng với mình, giọng nói xen lẫn một vài tia gấp gáp. "Nhưng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của anh hay bạn bè của anh... Tình yêu của anh...."

Vũ Lục Hàn thấy cổ họng mình nghẹn lại, nhưng cô vẫn muốn cho hắn biết. Cô không muốn giấu kín mãi trong lòng, hèn nhát không dám nói ra để hắn không bao giờ hiểu được cô không hề cố ý. Cô không cố ý tiếp cận hắn. Cô không cố ý chen vào đảo lộn cuộc sống của hắn. Cô không cố ý giành giật hắn cho riêng mình. Cô không cố ý thích hắn. Cô không chịu được khi bị giằng xé giữa những cảm xúc của mình và hành động của hắn. Đôi khi hắn tỏ ra như đang thích cô thật sự. Đôi khi hắn lại là kẻ lạnh lùng và vô tâm đến mức tuyệt tình. Hắn khiến cô ảo tưởng trong thứ tình cảm không bao giờ được đáp lại. Cô không thể chịu nổi như vậy nữa.

"Anh... không cần phải hành xử như vậy chỉ vì tôi." Vũ Lục Hàn cắn môi, bắt đầu thấy cổ họng mình nghẹn lại. "Tôi sẽ làm hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của mình và trả lại cuộc sống trước kia cho anh..."

"Cô đang nói gì vậy?" Hàm Vũ Phong quay lại nhìn, chau mày. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng có một cảm giác lo sợ bất thường dâng lên trong hắn khi Vũ Lục Hàn nói vậy.

"Tôi không muốn thành người cản trở cuộc sống của anh." Vũ Lục Hàn bỗng thấy mất hết can đảm khi hắn đứng đối mặt với cô, cô thầm nghĩ mình có vẻ thích trò chuyện với cái lưng của hắn hơn. Cô nắm chặt gấu áo để ngăn cản những cơn run lẩy bẩy, nuốt khan để chèn cục nghẹn đắng ở cổ họng khỏi làm mắt cô đỏ ngầu. "Tôi sẽ... giữ khoảng cách với anh... nếu cần thiết..."

Vũ Lục Hàn vô cùng đau lòng khi nói lên những điều cô đang nghĩ. Cô thích hắn, rất thích. Thích một ai đó rồi buộc phải từ bỏ chính là điều đau khổ nhất trên đời. Chính cô khiến mình đau khổ mà thôi. Thích một người đã yêu người khác thì có khác thích một bức tượng? Khi ôm lấy bức tượng ấy, chẳng có gì ngoài sự lạnh lẽo thấm vào da. Và mãi mãi bức tượng không bao giờ có thể dang tay ôm cô vào lòng.

"Tôi.. xin lỗi." Vũ Lục Hàn lẩm bẩm khi nhận thấy mình đã khóc. Cô vội vàng chạy thẳng đi khi nhận ra mình sẽ khóc. Cô cúi đầu, chỉ biết cúi đầu chạy.

Một nỗi sợ hãi le lói xuất hiện khiến Hàm Vũ Phong hoang mang cùng cực, Vũ Lục Hàn đã làm gì hắn vậy? Hắn thấy sợ, lần đầu tiên trong đời hắn biết sợ. Hắn đã từng trốn chạy, nhưng hắn không sợ phải đối mặt với điều hắn đang chạy trốn khỏi. Hàm Vũ Phong là kẻ bất khả chiến bại, là người không thể bị đánh gục lần nữa. Hắn đã từng tuyệt vọng cùng cực. Hắn không đủ lạc quan để tiếp tục tin vào tình yêu. Hắn đã có một mối tình thất bại, hắn đã giấu cả những đau khổ, tuyệt vọng xuống tận đáy tim mình, và đóng băng nó bằng mọi giây phút trôi qua của cuộc đời mình. Thế rồi Vũ Lục Hàn xuất hiện. Hắn cứ ngỡ mình đã trải qua hết những cảm xúc thất bại bởi mối tình đầu tan vỡ trong tuyệt vọng, vậy mà bây giờ, hắn thậm chí hoang mang với chính mình. Hắn không biết phải làm gì, hắn cảm thấy bất lực. Hàm Vũ Phong đã cảm thấy bất lực.

Buổi tối. Mọi người quây quần trong sảnh chính, chiếc bánh sinh nhật lớn được trang trí cầu kì, cao ba tầng đặt giữa phòng. Chu Bạch Thảo với nhan sắc tuyệt trần, trong bộ váy đuôi cá bó sát màu pastel, khoác tay Hàm Vũ Phong rạng rỡ bước đến gần chiếc bánh. Mọi người tươi cười hát mừng sinh nhật nàng, rồi nàng thổi tắt ngọn nến trong tiếng vỗ tay hò reo của đám đông. Vũ Lục Hàn lặng lẽ ẩn mình trong nhóm người. Hoàng Lâm vẫn vui vẻ nói chuyện cùng Trần Hải Minh, cô phát hiện ở khóe miệng cậu có một vết xước không nhỏ đang sưng tấy. Từ Thiên đang cười nói phía xa, thỉnh thoảng nói chuyện cùng vài cô gái. Hàm Vũ Phong ở bên cạnh Chu Bạch Thảo, khuôn mặt lặng sóng bình thản như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì. 

Chu Bạch Thảo vô cùng tươi tắn, nhìn quanh một lượt và nói lớn.

"Vô cùng cảm kích sự có mặt đầy đủ của các bạn! Đây là món quà tinh thần rất lớn mà tôi rất hân hạnh được đón nhận!"

Đám đông vỗ tay hò reo.

"Đêm nay là đêm sinh nhật tuyệt vời nhất của tôi! Không chỉ có các bạn, tôi cũng được nhận những món quà tuyệt vời từ hai người anh kết nghĩa thân thiết, và món quà tuyệt nhất của anh Vũ Phong..."

Nàng nói tới đó, quay sang nhìn cô. Vũ Lục Hàn giật mình khi bắt gặp ánh mắt ấy, vội vàng cụp mắt. Cô hoàn toàn không muốn đứng đây, vì cô đã thấy lòng mình gợn sóng. Cô đã biết nàng định nói gì. Nàng sẽ chính thức tuyên bố họ đang yêu nhau để đám người này chế giễu kẻ thứ ba - là cô đấy mà. Cô muốn chạy ra khỏi đây quá.

"Hôm nay anh ấy đã chấp nhận lời tỏ tình của tôi! Đây là món quà ngọt ngào nhất tôi từng được nhận! Mong các bạn sẽ ủng hộ chúng tôi!" Chu Bạch Thảo tự hào tuyên bố.

Tim cô như ngừng đập. Hôm nay? Họ yêu nhau vào hôm nay?

Những vị khách hào hứng cổ vũ. Họ trở nên náo loạn khi Hàm Vũ Phong chính thức có bạn gái. Thậm chí, những tiếng hô vang "hôn đi" đã ngày càng lớn. Điều này như con dao nhọn đâm những nhát chí mạng vào trái tim non nớt của cô. Vũ Lục Hàn lập tức bỏ đi. Chạy ra khỏi đám đông ồn ào. Chạy ra khỏi nơi không thuộc về cô. Chạy khỏi thực tại, khỏi những gì làm cô đau đớn. Vũ Lục Hàn đã khóc. Ngày hôm nay có lẽ chính là ngày cô phải rơi nước mắt nhiều nhất trong đời.

Hoàng Lâm và Trần Hải Minh ngừng lại vài giây, vô cùng tĩnh lặng trước đám đông phấn khích và cô gái xinh đẹp đang rạng rỡ giữa đám đông ấy. Tóc Đỏ chỉ nhếch miệng cười khẩy, và nhấp môi ly rượu. Chàng Thư Sinh lặng nhìn rất lâu, liếc về phía Hàm Vũ Phong. Hắn trông có vẻ bình thản nhưng luôn hướng về mọi phía như đang tìm kiếm một điều gì đó.

"Thứ đã để mất, bây giờ tìm kiếm cũng được gì." Tóc Đỏ giả bộ cười mỉa mai, đặt ly rượu rỗng xuống bàn, quay lại nhìn Từ Thiên ở phía đối diện. Từ Thiên cũng đang nhìn quanh, rồi rẽ đám đông rời khỏi căn phòng lớn. Hoàng Lâm thở dài.

"Tôi bị đánh vô ích rồi."

"Cậu đáng bị đánh!" Trần Hải Minh cười đểu, nhìn cậu. "Thái độ gì mà cợt nhả."

"Cợt nhả cái gì?" Hoàng Lâm nhăn nhó. "Như vậy là nương tay lắm rồi đó. Nếu tôi làm giống như những lúc tán tỉnh các nàng nóng bỏng, có lẽ tên ác ôn kia cho tôi vào viện rồi!"

"Cậu có chắc không mà đã liều như vậy?" Trần Hải Minh hỏi cậu. Hoàng Lâm chỉ nhìn Hàm Vũ Phong, nét mặt đăm chiêu.

"Tôi chưa yêu ai nhưng tôi biết ai yêu mình. Nhìn biểu hiện là biết. Tôi bắt gặp em ấy khóc nhiều lần rồi, giờ rủ người ta đi chơi mà vui vẻ chẳng thấy đâu. Cậu nghĩ nhìn vậy mà được à?"

"Nhưng cái vụ tỏ tình này thì..." Tóc Đỏ tựa vào bàn buffet phía sau, nhìn chiếc bánh đang được cắt ra thành nhiều phần nhỏ. "Cậu ta có phải trẻ con nữa đâu."

"Tôi cũng không biết lí do." Hoàng Lâm thở dài. "Nhưng tôi thấy chuyện này sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Cậu nhìn về phía Chu Bạch Thảo, đang ôm lấy cổ Hàm Vũ Phong, rướn người lên hôn nhanh vào môi chàng trai ngoại quốc. Trần Hải Minh nhăn nhó.

"Tôi cũng vậy, bạn ạ. Không tốt đẹp chút nào."

Vũ Lục Hàn ngồi một mình tại bể bơi, khóc nức nở. Mọi thứ hoàn toàn không như cô nghĩ, và Hàm Vũ Phong đã không hề cho cô một cơ hội nào cả. Hắn không hề có bạn gái, cho đến hôm nay. Cô đã có bao nhiêu cơ hội để thổ lộ tình cảm với Hàm Vũ Phong, nhưng những suy nghĩ sai lệch đã khiến cô chần chừ. Cô nuối tiếc vì mình chưa bao giờ đủ can đảm để nói. Cô oán trách vì hắn không cho cô một cơ hội. Hắn đúng là chưa từng yêu thương cô. Bây giờ mọi thứ đều quá muộn. Vũ Lục Hàn không hiểu cảm xúc bên trong mình lúc này là gì nữa, mọi thứ giận hờn yêu ghét lẫn lộn khiến trái tim cô muốn nổ tung.

"Tiểu Hàn."

Giọng nói ấm áp của Từ Thiên lại xoa dịu tâm hồn cô. Từ Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, trái tim anh cũng nhói lên từng đợt khi lại phải thấy Vũ Lục Hàn rơi nước mắt. Anh đưa tay lau từng giọt nước trên mắt cô, thở dài đau xót.

"Có phải tại anh mà hai người chia tay không?" Anh hỏi. Vũ Lục Hàn lắc đầu. Bọn họ đã bao giờ bắt đầu mà phải chia tay chứ?

"Đừng khóc nào..." Từ Thiên nhẹ nhàng xoa lưng cô, dỗ dành như đang dỗ một đứa trẻ. "Không có gì là mãi mãi cả. Sau này một người thật sự yêu em và không bao giờ từ bỏ em sẽ xuất hiện. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, Tiểu Hàn ạ."

Vũ Lục Hàn chỉ biết khóc. Cô vừa xấu hổ khi để Từ Thiên dỗ dành, lại vừa tủi thân, kèm theo một sự hối lỗi lớn khi lừa dối anh như vậy. Từ Thiên luôn luôn là một người tốt. Cô không biết phải làm gì để xứng đáng với anh.

"Này anh bạn!" Giọng nói của Tóc Đỏ khiến cô giật mình, vội vàng lau nước mắt. Từ Thiên quay lại nhìn Trần Hải Minh. Cậu trông vô cùng khó chịu.

"Anh hay vô tình xuất hiện đúng lúc Tiểu Hàn đang yếu đuối đấy nhỉ?"

Từ Thiên cười nhẹ, còn Vũ Lục Hàn trở nên lúng túng. Cô lóng ngóng quay lại nhìn Trần Hải Minh, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Bọn em... đang trò chuyện một chút thôi ạ..."

"Sao em không ở trong kia ăn bánh sinh nhật?" Trần Hải Minh ngồi xuống trước mặt cô, nhìn gương mặt cô ửng đỏ lên. "Bánh tôi làm đấy."

"Em... thấy... hơi ngột ngạt một tí..." Cô lí nhí đáp, cảm thấy mình lại chuẩn bị vỡ òa.

"Nếu các cậu quan tâm tới Tiểu Hàn như vậy thì dặn bạn mình đừng cố tình làm tổn thương em ấy nữa." Từ Thiên chậm rãi đứng dậy. Anh bước đến đứng bên cạnh Trần Hải Minh, đôi mắt nghiêm nghị nhìn chàng trai kém tuổi trước mặt mình, cười nhẹ nhàng. "Tôi tìm thấy em ấy trước, tôi thích em ấy trước. Dù cô ấy không thích tôi, tôi cũng không muốn bất cứ ai gây tổn thương cho cô ấy. Ai đó chính là người bạn thân tuyệt vời của các cậu đấy."

Vũ Lục Hàn quẹt nhanh một giọt nước mắt, đứng dậy nhìn Từ Thiên. Cô cảm thấy thật áy náy và có phần trơ trẽn khi lừa dối anh về chuyện tình cảm, rồi còn liên tục khóc lóc khiến hai người bạn của Hàm Vũ Phong thương cảm. Cô cảm giác như thể họ đang phí phạm tình thương cho mình, cô hoàn toàn không xứng đáng với họ.

"Hàm Vũ Phong không phải như anh nghĩ đâu." Hoàng Lâm bước ra từ trong nhà, ngắt lời ngay khi Vũ Lục Hàn định lên tiếng. "Cậu ta chỉ không biết mình muốn gì thôi."

"Nếu đã yêu thật sự thì chẳng có ai muốn làm tổn thương người mình yêu." Từ Thiên cười nhạt, liếc nhìn Vũ Lục Hàn. Cô cắn môi đầy áy náy, lén lút nhìn Trần Hải Minh, có một chút sợ hãi khi Từ Thiên nghĩ hai người yêu nhau trong khi sự thật không phải vậy. Cô sẽ không biết phải nói gì nếu hai cậu bạn của Hàm Vũ Phong hiểu nhầm.

"Không phải như anh nghĩ đâu..." Vũ Lục Hàn yếu ớt lên tiếng. Ngay khi Từ Thiên mới nhìn sang cô, Trần Hải Minh đã tiếp lời.

"Cậu ta là người đã từng đổ vỡ tình cảm, đôi khi thật sự không hiểu bản thân muốn gì." Cậu liếc nhanh sang Vũ Lục Hàn. "Tôi hiểu bạn tôi hơn anh, tôi biết chắc chắn là chẳng ai muốn điều này xảy ra cả."

Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn Trần Hải Minh, trong đầu đã in hằn cụm từ "đổ vỡ tình cảm". Hàm Vũ Phong đã từng đổ vỡ tình cảm? Vậy là kẻ lạnh lùng khó gần như hắn cũng đã từng có người yêu?

"Chuyện riêng của họ không nên nói nhiều vậy nữa." Hoàng Lâm thở dài, kéo tay Trần Hải Minh. Cậu nhìn Từ Thiên, rồi nhìn Vũ Lục Hàn. "Bọn anh xin lỗi vì đã mời em tới đây để nghỉ ngơi nhưng lại làm em không được thoải mái. Nếu có điều gì anh có thể làm để bù đắp cho em, em cứ nói với anh..."

Vũ Lục Hàn lại cúi đầu, muốn nói rất nhiều nhưng không thể thoát ra thành tiếng. Cô không dám nhận những sự quan tâm của họ, chính cô cũng chẳng biết gì về hai chàng trai này. Từ Thiên nhìn cô, mỗi khi nhìn thấy, trái tim anh như thể bị ai đó chặn lại.

"Chẳng ai có thể bù đắp được." Anh cười chua chát. "Ngay cả tôi cũng vậy."

"Chúng tôi sẽ tự có cách." Tóc Đỏ đáp lời anh. "Nhưng anh không nên ở gần cô ấy. Nó sẽ rất tệ."

"Tôi không đồng tình." Từ Thiên cười khẩy. "Các cậu cũng chỉ là bạn bè, chẳng có quyền gì bảo tôi nên hay không nên làm gì cả. Tôi có thể hiểu Tiểu Hàn hơn các cậu đấy."

Hai chàng trai im lặng. Anh nói hoàn toàn đúng, Trần Hải Minh và Hoàng Lâm cũng chỉ là bạn của Hàm Vũ Phong. Hai người chỉ gặp Vũ Lục Hàn một vài lần, thậm chí còn chẳng rõ cô sống ở đâu nữa. Từ Thiên từng là chồng sắp cưới của cô, họ chẳng thể nào hiểu cô hơn anh được.

Và thật sự thì, cả hai chàng trai đều có chung một mục đích không-phải-vì-Vũ-Lục-Hàn. Họ không muốn Chu Bạch Thảo và Hàm Vũ Phong tới với nhau, và họ biết chỉ có Vũ Lục Hàn mới ngăn cản được điều đó. Hoàng Lâm biết Chu Bạch Thảo thích hắn từ rất lâu, Trần Hải Minh cũng vậy. Nếu muốn, họ thừa sức giúp hai người tới với nhau; nhưng họ không làm vậy. Họ đều hiểu rõ chuyện đó sẽ khiến tình bạn này sụp đổ, bởi vì Tóc Đỏ biết Chu Bạch Thảo sẽ không thể nào lay động được Hàm Vũ Phong. Hắn đã phải cố gắng rất nhiều để cân bằng được tình bạn giữa cả nhóm mà tránh làm tổn thương nàng nhiều nhất có thể. Chẳng ai hiểu tại sao Hàm Vũ Phong lại hành xử như bây giờ.

Vũ Lục Hàn yên lặng lắng nghe, sự tủi thân kèm với niềm cảm kích ập đến khiến cô nghẹn ngào không nói nên lời. Cô cúi đầu, cảm nhận sự im lặng của mọi người đang hướng về mình. Cô chưa từng có bạn bè nên không thể hiểu được thế nào là sự quan tâm, cô cũng chưa từng được ai ngoài gia đình quan tâm hay có một người bạn đúng nghĩa. Vũ Lục Hàn xúc động không nói nên lời, thút thít lau nước mắt.

"Em không sao đâu ạ... Mọi người đừng vì em mà bị mất vui."

"Đừng buồn. Dù sao em cũng có hai người bạn rất tốt muốn ở bên cạnh em, và cả anh nữa." Từ Thiên đưa tay xoa đầu cô. Hoàng Lâm nhìn theo cảnh tượng đó, chau mày không hài lòng.

"Em cảm ơn." Cô sụt sịt, tiếng được tiếng mất. "Em... không..."

"Không sao cả." Tóc Đỏ đột nhiên dịu giọng. "Mọi cô gái thất tình đều cần được chia sẻ."

"Ai lại nói vậy, đồ điên! Ai thất tình?" Hoàng Lâm nhăn nhó, quay sang huých cậu bạn. Vũ Lục Hàn bật cười trong nước mắt. Cô chính xác là một cô gái vừa thất tình.

Vũ Lục Hàn lấy cớ đau bụng, trốn về phòng. Cô đứng trên lan can một mình, nhìn xuống bể bơi phía dưới, đôi mắt thẫn thờ hướng xa tới biển. Tất cả mọi người vẫn vui vẻ trong sảnh nhà chính với những tiếng nhạc xập xình, chỉ một mình cô lạc lõng ngoài này. Từ Thiên, Trần Hải Minh hay Hoàng Lâm, họ đều có bạn bè và những mối quan tâm khác. Chỉ có một mình Vũ Lục Hàn, cô chẳng quen biết ai và cũng chẳng đủ giỏi giao tiếp để kết bạn. Cô nhớ lại cảm giác cô đơn ngày trước khi ở nhà hắn, không có một người ở bên cạnh chia sẻ. Cô lại nghĩ rằng mình chẳng cần ai.

Phải chăng nếu Vũ Lục Hàn không gặp Hàm Vũ Phong, cô sẽ không phải chịu cảm giác này. Cô sẽ ở bên cạnh Từ Thiên, được anh yêu thương chăm sóc. Anh sẽ chẳng bao giờ đối xử lạnh nhạt với cô, chẳng bao giờ khiến cô phải luôn tự hỏi liệu anh có yêu cô như cô cũng yêu anh. Anh sẽ không khiến cô có tình cảm, rồi lại bỏ đó chạy đi yêu người khác. Từ Thiên chắc chắn sẽ không hành xử như Hàm Vũ Phong...

Vũ Lục Hàn giật mình trước những suy nghĩ. Cô vẫn luôn ca ngợi Từ Thiên nhiều như vậy, nhưng đã bao giờ cô ca ngợi Hàm Vũ Phong chưa nhỉ? Cô nhìn thấy rất nhiều điểm tốt ở anh, vậy ở hắn, có bao nhiêu điều tốt đẹp mà cô chưa khám phá ra? Vũ Lục Hàn bỗng thấy hụt hẫng. Cô tự nhận mình vô cùng thích Hàm Vũ Phong, nhưng chính cô đã đối xử với hắn không công bằng. Cô chưa bao giờ công nhận những điều hắn làm, cô đã luôn so sánh hắn với Từ Thiên. Liệu có phải cô đã tự mình đánh mất đi cơ hội của bản thân với Hàm Vũ Phong? Bây giờ mới nhận ra thì còn thay đổi được gì nữa?

Nước mắt của cô một lần nữa rơi xuống, thấm vào chiếc áo len đầy hương vị ngọt ngào của Hàm Vũ Phong. Cô bám lấy hai tay vịn lan can, mím môi lại, bước lên trên một bước. Cô sợ bị rơi xuống biển nghĩa là không tin tôi. Vũ Lục Hàn liều mình đứng thẳng, đôi chân run rẩy. Không sao, vì tôi cũng không đáng tin cho lắm. Cô từ từ thả tay, bàn tay cô đẫm mồ hôi. Cô chậm rãi thẳng người, tim đập mạnh. Cô có muốn biết cảm giác của Jack và Rose không?

Một cơn gió mạnh ùa đến. Vũ Lục Hàn lảo đảo, mất thăng bằng, người chúi về phía trước. Cô nhanh chóng bám hai tay vào tay vịn lan can, nhưng bàn tay đẫm mồ hôi trơn trợt không giữ cho cô chút thăng bằng. Cô lao thẳng xuống bể bơi. Một tiếng rơi rất lớn. Nước tràn vào mũi, vào miệng cô, cay xè.

Vũ Lục Hàn vùng vẫy, cô không biết bơi. Cảm giác nước tràn vào sâu trong cơ thể, nước kìm giữ mọi cố gắng của cô. Vũ Lục Hàn thậm chí chưa bao giờ xuống nước. Cô khó thở, thậm chí mỗi khi hít vào, cả một tấn nước tràn theo vào tận từng chỗ trống bên trong cô. Cô cảm thấy đuối sức, ngạt thở. Cô không cố được nữa rồi. Vũ Lục Hàn ngừng dần những vùng vẫy. Những nhận thức về thực tại mờ dần trong cô, rồi những cơn đau trên người dần dần biến mất. Xung quanh êm ái đến bất ngờ, cảm giác như thể cô đang trôi nổi trong một chiều không gian nào vô cùng tĩnh lặng.

Trong kí ức cô hiện lên nụ cười tỏa nắng luôn khiến hai má cô ửng đỏ, trái tim đập nhanh liên hồi. Cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai ấy ngay bên cạnh mình, đôi mắt nâu khói nhìn cô dịu dàng, màu nâu sâu thẳm hơn nước biển mà cô đã bị chìm đắm trong đó. Cô cảm nhận hơi ấm mang theo mùi hương ngọt ngào, thanh mát ôm lấy cô, xua tan cơn lạnh lẽo trong làn nước đang bao phủ quanh mình. Hàm Vũ Phong thật ấm. Cô nhận ra những cử chỉ dịu dàng hắn vẫn luôn dành cho cô bấy lâu nay. Cả những nụ hôn ngọt ngào hắn mang lại, luôn luôn trân trọng đôi môi cô như đang thưởng thức một kì quan thế giới. Hắn tỏ ra lạnh lùng, nhưng khi cô khóc, hắn không ngần ngại ôm lấy cô trong lòng, thật chặt. Hắn tỏ ra không quan tâm, nhưng khi cô buồn, hắn sẵn sàng xách xe đưa cô đi chơi vào nửa đêm để dỗ dành. Cô khóc. Bây giờ cũng đã quá muộn rồi.

Tình yêu ập đến rất nhanh. Đôi lúc, nó chỉ là hàng ngày thức dậy trước, chuẩn bị một ly cà phê kèm bơ sữa ngọt lịm và đưa cô đi học. Chỉ đơn giản như việc không bao giờ bắt cô phải chờ đợi, không bao giờ để cô phải ra đường một mình. Là việc đau lòng khi thấy cô khóc, mang cô đi chơi, rồi âm thầm đưa cô về với bố mẹ. Hàm Vũ Phong là Hàm Vũ Phong. Hắn là hố đen vũ trụ, bí ẩn và cuốn hút. Hắn cũng là biển khơi, lặng lẽ nhưng chứa đựng bên trong cả một thế giới sâu thẳm. Cô nhìn thấy gương mặt đau đớn, thất vọng của hắn khi nhìn cô tươi cười bên cạnh Từ Thiên. Cô nghe thấy tim hắn đập mạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đập vì mình. Vũ Lục Hàn mỉm cười. Chỉ đến khi đã vuột mất ai đó, người ta mới nhận ra họ quan trọng thế nào đối với mình. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi cô nhạt dần. Cô hoàn toàn thả lỏng, trái tim đập nhẹ đi một chút, một chút...

Vũ Lục Hàn thấy mình đang bay. Khó thở quá, cô cảm thán. Nước chảy trong người cô, thật khó chịu. Thật ấm. Mùi hương thanh mát bao phủ lấy cô rất thật. Cả hơi ấm đang ấp ủ quanh cô, chưa bao giờ lại ấm đến thế. Đôi tai nhức ù của Vũ Lục Hàn nghe bập bùng những tiếng nhốn nháo. Cô nghe thấy người gọi tên mình. Bất chợt nền đất cứng chạm vào lưng cô lạnh buốt. Có phải mình chìm tới đáy rồi không? Thật ra, khi mình chết, cơ thể phải nhẹ hơn và phải nổi lên chứ nhỉ? Không lẽ những kiến thức sinh học cô đọc trong sách toàn là bịa đặt? Dạ dày cô đột nhiên bị đè xuống rất mạnh. Vũ Lục Hàn đau nhói, khó thở. Nước cuồn cuộn chảy trong người cô, dường như đang đẩy nhau lao về phía miệng. Cô cảm thấy buồn nôn. Cô chỉ muốn thoát khỏi lực ấn đau nhói trên bụng mình, nhưng không tài nào nhúc nhích. Thiên đường gì mà lại khó chịu thế này?

Nước cuồn cuộn lên miệng, buồn nôn quá! Cô kìm nén, tôi không muốn nôn lúc này! Thần kinh cô như muốn nổ tung. Thật khó chịu!

"Thở đi! Cố lên, thở đi, trở về với anh..."

Một giọng nam gấp gáp sợ hãi vang lên gần bên cô, chẳng thể nghe rõ là ai. Từ Thiên đấy ư? Từ bao giờ anh sợ hãi như vậy? Cô biết anh là bác sĩ, nhưng nếu anh cứ hoảng loạn thế này, anh sẽ không cứu được ai đâu...

"Nhìn anh đi... mở mắt ra nhìn anh..."

Vẫn giọng nói ấy, vỡ òa tuyệt vọng. Từ Thiên tiếp tục ấn vào dạ dày cô, động tác sơ cứu của một bác sĩ sao lại vụng về, run rẩy như thế? Cô thấy nghi ngờ danh hiệu bác sĩ của anh đấy!

"Tránh ra, tôi là bác sĩ!" Giọng nam khác gào lên mất kiên nhẫn. Gì vậy? Có người nào đó chê kĩ năng nghề nghiệp của anh sao, Từ Thiên? Anh là người mang đẳng cấp quốc tế đó nha, anh mất bình tĩnh lại không hơn được một bác sĩ nghiệp dư nào đó à...

"Im đi!" Giọng nam sợ hãi ở gần cô gầm lên, vỡ òa. "Tôi... sẽ cứu... cô ấy!"

Mỗi một từ, anh lại ấn một lần. Thật khó chịu, nếu anh còn ấn nữa, nước sẽ trào ra mất!

"Đừng bỏ anh!" Giọng nói ấy như muốn kìm nén một nỗi sợ hãi vô hình, run rẩy như sắp khóc. "Đừng bỏ anh... đừng bỏ anh..."

Anh lẩm bẩm liên tục, khẩn thiết và tuyệt vọng như đang mong đợi một điều kì diệu. Anh liên tục ấn mạnh vào bụng cô, thổi vào miệng cô. Động tác CPR tuy còn lóng ngóng (có vẻ do mất bình tĩnh) nhưng vô cùng thuần thục, không hổ danh là bác sĩ Từ Thiên. Không thể chịu nổi nữa rồi! Vũ Lục Hàn cong mình, nôn ra toàn bộ chỗ nước trong người. Mũi và họng cay xè. Cô ho sặc sụa.

"Ơn Chúa..." Giọng nói run rẩy thở ra nhẹ nhõm. Bằng tiếng Anh. Người ấy ôm cô, rất chặt. Cô bất ngờ. Từ Thiên, từ bao giờ anh trở nên yếu đuối như vậy?

Mùi hương thanh mát bao trùm khiến cô bừng tỉnh. Đôi mắt cay dần hé mở. Cô nhìn thấy mái tóc vàng hoe. Không phải Từ Thiên. Hàm Vũ Phong đang quỳ sụp bên cạnh cô, cúi xuống ôm chặt lấy Vũ Lục Hàn. Cô là người đang run lên vì lạnh, nhưng cô cảm thấy cơ thể hắn run rẩy mạnh hơn cả mình. Vũ Lục Hàn chậm rãi đưa tay ôm lấy bờ vai đang run bần bật, vỗ nhè nhẹ an ủi. Hàm Vũ Phong là người đã sơ cứu cho cô. Đôi bàn tay to lớn nhưng vụng về, run rẩy sơ cứu cho cô. Giọng nói thổn thức tràn đầy hi vọng đan xen với nỗi sợ hãi tuyệt vọng, thì thầm bên cạnh cô những lời nói chân thành ngọt ngào nhất. Hắn chỉ ôm cô, không nói được lời nào. Hình như đã có một vài giây hắn bật khóc. Lần đầu tiên, Hàm Vũ Phong thật yếu đuối trước cô.

Trần Hải Minh nhanh chóng mang khăn đến. Hàm Vũ Phong quàng quanh cơ thể Vũ Lục Hàn, bế bổng cô lên. Người hắn cũng ướt, nhưng vô cùng ấm áp. Hắn không nói một lời, mang cô rẽ đám đông đi thẳng. Cô tựa đầu vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn đập mạnh trong lồng ngực và cả hơi thở gấp chưa lại nhịp của Hàm Vũ Phong. Hàm Vũ Phong đã sợ hãi. Hàm Vũ Phong đã mất bình tĩnh. Hàm Vũ Phong đã run rẩy. Vì cô. Hắn có cảm xúc với cô, hắn đã nói ra tất cả điều đó qua hành động rồi. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng mỉm cười, cuộn người trong chiếc khăn bông và ngả đầu vào ngực hắn. Người đầu tiên cô nhìn thấy khi trở về từ ranh giới mong manh, chính là Hàm Vũ Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status