Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 21



Vũ Lục Hàn giật mình tỉnh dậy. Cô không biết mình đã ngủ trong bao lâu. Căn phòng này tối om, mùi đệm gối thơm dịu và thanh mát. Hình như đây không phải phòng mình. Vũ Lục Hàn khẽ cựa mình. Một giọng nam trầm hơi khản đặc vang lên từ trong bóng tối khiến trái tim cô khẽ run lên.

"Nằm xuống đi. Chưa khỏe hẳn đâu."

Cô nhìn về phía bóng tối, nhận ra Hàm Vũ Phong đang ngồi trên chiếc ghế salon nơi góc phòng. Trong không gian tối tăm, cô vẫn nhận ra dáng vẻ hắn vô cùng mệt mỏi. Hàm Vũ Phong ngồi tựa hẳn vào ghế, hai tay buông thõng giữa đùi. Giọng hắn khàn đặc, có thể đã bị cảm khi nhảy xuống bể bơi cứu cô. Vũ Lục Hàn hé môi, nhận ra giọng nói của mình cũng không hề khá hơn.

"Cảm ơn." Vũ Lục Hàn thì thầm. Hàm Vũ Phong thở ra, ngồi thẳng dậy nhìn cô.

"Cô bị điên à?"

"Ơ...?" Vũ Lục Hàn sững sờ trước câu hỏi của hắn, đôi mắt mở to bất ngờ.

"Cô muốn tự tử thì âm thầm rúc trong phòng mà tự tử, đã không biết bơi còn nhảy xuống bể bơi khiến mọi người náo loạn? Cô bị điên đúng không?" Hàm Vũ Phong gằn giọng nói một lèo. Dù giọng hơi khàn, nó vẫn phảng phất một sự đe dọa vô hình khiến cô phải rùng mình.

"Tôi... không tự tử..."

"Tại sao cô nhảy xuống bể bơi?" Hắn lên giọng trách móc. Vũ Lục Hàn cảm thấy có một sự run rẩy nho nhỏ trong câu trách móc của hắn.

"Tôi... bị trượt chân!" Vũ Lục Hàn hoang mang nhìn hắn, tỏ ra đáng thương. "Tôi đang... ngắm cảnh trên lan can tầng hai. Xong rồi sau đó gió to quá, và tôi..."

Hàm Vũ Phong ngỡ ngàng nhìn cô, đổ người ra phía sau, cười khẩy. Ánh mắt của hắn sáng lên trong bóng tối mờ mịt, chứa đựng một nỗi buồn khó tả.

"Nếu bên dưới không phải bể bơi mà là sàn gỗ, cô nghĩ giờ này cô còn sống à? Cô đã nghĩ cái gì đấy?"

Vũ Lục Hàn cúi đầu hối lỗi, tự thừa nhận bỗng dưng mình suy nghĩ thật nông cạn.

"Tôi... chỉ muốn..."

Cô im bặt. Không lẽ lại bảo muốn trèo lên lan can để biết cảm giác của Jack và Rose? Nghe thật ngớ ngẩn và buồn cười. Nhưng đó là điều mà hắn đã từng muốn cho cô thấy, và cô thì vẫn đang thổn thức tiếc nuối vì để mất Hàm Vũ Phong.

Chợt Vũ Lục Hàn nhận ra mình đang mặc một chiếc áo... không phải áo cũ, mà cũng không phải áo của mình! Mùi hương thanh mát bủa vây khiến mặt cô đỏ ửng, không những vậy, tim cô lại đập rất nhanh.

"Anh... thay đồ... cho tôi à?" Vũ Lục Hàn lập bập quay sang hỏi, tiếng được tiếng mất. Trái lại, Hàm Vũ Phong chẳng thể hiện thái độ gì.

"Là Chu Bạch Thảo." Hàm Vũ Phong nhàn nhạt trả lời. Đến lúc này cô mới nhận thấy mình đang mặc một chiếc váy len ngắn đến ngang đùi, có lẽ là váy của Chu Bạch Thảo. Vũ Lục Hàn đột nhiên cảm thấy áy náy và xấu hổ, muốn gặp nàng cảm ơn nhưng không rõ mình có nói nổi điều đó không.

Không gian tĩnh lặng. Vũ Lục Hàn thấy buồn khi nghĩ đến Chu Bạch Thảo và Hàm Vũ Phong. Họ đã là một đôi, hi vọng nàng sẽ bớt ác cảm với cô mà cư xử thân thiện. Thế nhưng Vũ Lục Hàn chưa thể chấp nhận điều đó. Cô đã có rất nhiều cơ hội, rồi chính cô trao cơ hội ấy cho người khác. Mà cơ hội nào cơ? Nếu Hàm Vũ Phong không thích cô thì một cơ hội cũng chẳng có, đều là cô tự huyễn hoặc. Thực tế đã cho thấy người hắn chọn là Chu Bạch Thảo, dù cô có "làm gì đó" thì cũng chẳng phải là người hắn sẽ chọn.

Vũ Lục Hàn buồn rầu nằm xuống, quay lưng lại hắn, chùm kín chăn. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chiếc gối mềm mại mang đầy mùi hương của tóc hắn. Cô ước lúc này mình vẫn đang ngâm mình trong làn nước lạnh bể bơi. Ít ra khi đó cô chẳng phải nghĩ ngợi gì.

"Cô chưa ăn gì cả." Hàm Vũ Phong phá tan sự im lặng. Cô không nhúc nhích. Cô còn chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Cô không đói.

"Tôi chưa muốn ăn." Vũ Lục Hàn thì thầm nho nhỏ. Cô có cảm giác Hàm Vũ Phong đang đứng gần bên giường, sau lưng cô.

"Buổi trưa cô ăn ít. Bữa chiều cô bỏ. Bữa tiệc buổi tối cô cũng bỏ. Cô nghĩ mình có thể nuốt không khí để sống à?" Hàm Vũ Phong bỗng trở nên cáu kỉnh. Hắn chẳng hiểu nổi Vũ Lục Hàn, chẳng hiểu nổi chính bản thân mình. Một chuyện cỏn con cũng khiến hắn thật khó chịu.

"Tôi không đói thật mà." Vũ Lục Hàn thẽ thọt, kéo chăn che phủ khuôn mặt, người cong lại, cuộn tròn giữa chăn. Cô chỉ ước Hàm Vũ Phong rời khỏi phòng và để cho cô một chút yên tĩnh.

"Ngồi dậy ăn, ăn hết mới được ngủ." 

Hàm Vũ Phong đột nhiên nhảy lên giường, kéo chăn ra với quyết tâm lôi Vũ Lục Hàn dậy. Cô giãy đành đạch, giằng lại chăn, không thể chống lại sức mạnh của một thằng con trai khỏe mạnh gấp mấy lần mình.

Biết rằng cơ thể còn ốm yếu này sẽ không chống lại được Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn tỏ ra sợ hãi, đôi mắt nhìn hắn hoảng sợ như đang bị ép buộc. Hàm Vũ Phong bắt gặp ánh mắt của cô, chững lại trong giây lát. Tim hắn đã chạy nhanh hơn một nhịp. Cơ thể hắn đang tan chảy. Hắn dường như đã đầu hàng, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Vũ Lục Hàn.

"Ăn một ít thôi rồi đi ngủ nhé?" Hàm Vũ Phong đột nhiên trở nên dịu dàng. Trái tim bé nhỏ của Vũ Lục Hàn run lên theo từng ngữ điệu. Cô hoàn toàn đầu hàng trong việc giữ cơ thể mình ngừng rung động trước hắn.

"Không." Vũ Lục Hàn rụt cổ nép vào trong chăn, tự nhủ một nghìn lần trong đầu rằng kẻ trước mặt mình đã có bạn gái. Tại sao anh không mặc xác tôi và ở với bạn gái anh? Tại sao anh lại đưa tôi về phòng anh? Vũ Lục Hàn chỉ muốn gào lên bất mãn, nhưng cô biết những lời này sẽ chẳng thể nào thoát ra nổi miệng mình.

"Thôi nào..." Hàm Vũ Phong lại hạ giọng dỗ dành. Khoảnh khắc này gợi lại trong cô buổi tối ở nhà hắn, lần đầu tiên cô được một chàng trai dỗ dành. Một kẻ lúc nóng lúc lạnh, cô sẽ chẳng thể nào đuổi kịp trước tâm trạng của hắn.

"Cô không ăn thì lấy đâu ra sức để tôi hành cô sống không bằng chết." 

Thấy Vũ Lục Hàn không phản ứng, Hàm Vũ Phong đổi giọng trêu chọc. Vũ Lục Hàn cụp mắt. Bây giờ cô cũng đang sống không bằng chết. Cô thà nổi lềnh phềnh trên bể bơi còn hơn ở đây giằng xé giữa việc nên hay không nên đáp lại một người đã có người yêu. Câu trả lời chắc chắn luôn là không bao giờ rồi. Vũ Lục Hàn thấy căm ghét chính mình.

Hàm Vũ Phong đưa tay ra, chần chừ. Vũ Lục Hàn bối rối cúi đầu, giấu mình giữa hai đầu gối. Ngay lúc này, cả hai người trong phòng đều chẳng biết mình muốn gì. Họ chỉ biết rằng họ không được phép làm điều mình muốn.

Hàm Vũ Phong xoay người lại, vươn người lấy bát súp để trên tủ đầu giường. Hắn cẩn thận nhấc nắp đậy ra, mùi nấm và khoai tây hòa quyện khiến bụng Vũ Lục Hàn sôi lên một chút. Hắn bưng bát súp vẫn còn nóng, lấy từng thìa một, thổi, đưa ra trước miệng cô. Vũ Lục Hàn vẫn chưa hết lúng túng sau mỗi cử chỉ này, ngồi im, nhìn chằm chằm vào thìa súp. Điều này không đúng lắm với một kẻ đã có bạn gái. Nhưng cô chẳng làm gì để né tránh.

"Nóng lắm." 

Vũ Lục Hàn đáp cụt lủn sau khi ngoan ngoãn ăn hai thìa đầu tiên. Mình là một con ả đang lợi dụng bạn trai người khác, cô nghĩ. Nhưng không sao, mặt dày một chút cũng được. Điều này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa đâu. Rồi cô lại tự chửi rủa, cô sẽ phải hối hận đấy, Tiểu Hàn. Chẳng ai ưa tiểu tam đâu. Những lúc quan trọng cô lại quyết định như kẻ không có não vậy.

Hàm Vũ Phong cười nhẹ, thổi rất kĩ rồi mới đưa đến trước miệng cô. Vũ Lục Hàn dù có ngại cũng phải ăn. Cô không dám nhìn hắn, chỉ nhìn vào thìa súp. Nhưng rồi cũng không nhịn được, Vũ Lục Hàn rụt người lại, quay đầu đi. Cô không ăn thêm được nữa. Cô không muốn điều này tiếp tục. Hàm Vũ Phong ngay lập tức chau mày không hài lòng.

"Sao ăn ít vậy?"

"Tôi không đói." Vũ Lục Hàn lùi người lại, kéo chăn lên, ngắt lời khi thấy Hàm Vũ Phong định nói gì đó. "Tôi buồn ngủ lắm! Tôi muốn đi ngủ."

"Thôi được." 

Hàm Vũ Phong hạ giọng, khẽ thở dài, đặt bát súp về vị trí cũ. Vũ Lục Hàn nằm xuống, quay lưng lại hắn, kéo chăn che kín tai. Hàm Vũ Phong nhìn cô rất lâu. Trong hắn hình thành nhiều luồng cảm xúc vô cùng phức tạp, không thể gọi tên. Hắn cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.

Không được đến gần người đã có người yêu. Tuyệt đối tránh xa người đã có người yêu. Vũ Lục Hàn nhắm tịt mắt, lẩm nhẩm trong đầu như một câu thần chú. Cô nhích người ra một chút khi biết hắn vẫn ngồi trên giường, sau lưng mình. Ngay cả việc hắn ngồi đây thôi cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi, chuyện gì có thể xảy ra được chứ?

"Vì sao anh lại nhảy xuống cứu tôi?"

Sau một hồi im lặng khá dài, Vũ Lục Hàn lí nhí hỏi. Điều cô vẫn luôn thắc mắc. Rõ ràng Từ Thiên đã ở đó, một mình Từ Thiên cũng đủ hơn hẳn cả một đội ngũ y tế rồi. Vậy mà người cứu cô lại là Hàm Vũ Phong.

"Vì tôi ở gần đấy." 

Hàm Vũ Phong trả lời với giọng lạnh tanh. Vũ Lục Hàn biết là không phải. Ở thời điểm ấy, tất cả mọi người đều ở trong sảnh lớn.

"Sao anh không ở trong nhà mà lại chạy ra cứu tôi?" Vũ Lục Hàn lặp lại câu hỏi một lần nữa. Hắn ngồi yên lặng trên giường. Có những điều không thể nào nói ra.

"Không vì lí do gì cả."

"Sao lại thế?"

"Không cần phải có lí do để cứu một mạng người." 

Hàm Vũ Phong thì thầm đáp lại. Tim cô nhói lên. Cô chẳng biết có nên tin vào câu trả lời này không nữa.

"Vũ Lục Hàn." Hàm Vũ Phong xoay người, không gian lặng yên vang lên tiếng sột soạt. Cô không đáp. "Thật ra tôi sợ cô chết đi sẽ không có ai trả nợ cho mình nữa."

Câu nói nửa đùa nửa thật của hắn khiến cô phì cười, nhưng trong lòng vô cùng buồn bã. Nụ cười của cô trở nên méo mó.

"Anh biết địa chỉ nhà tôi rồi mà..." Cô nhỏ nhẹ đáp lại, có chút gì đó nghẹn ngào ở cổ khiến giọng cô vỡ òa như sắp khóc. Cô nghe thấy Hàm Vũ Phong thở dài. Hắn đã ngồi yên lặng rất lâu.

"Tôi không thể đòi nợ những người vừa mới mất con." Hắn đáp nhỏ, gần như thì thầm. "Tôi không thể... làm những điều khiến cô đau lòng."

Vũ Lục Hàn không đáp, vờ như mình đã ngủ. Hắn đã có bạn gái, hắn vừa mới bước vào một mối quan hệ nghiêm túc chỉ vài tiếng trước thôi. Tại sao giờ này Hàm Vũ Phong còn ngồi đây, nói những lời khó hiểu như vậy với một người con gái khác? Hắn muốn gì? Hắn định làm gì? Biến cô trở thành một kẻ phá hoại sao? Vũ Lục Hàn chỉ mới thở phào nhẹ nhõm khi biết trước đó cô không vô tình xen vào tình yêu của ai cả. Nhưng giờ cô biết rồi, nếu xen vào chẳng phải cô chính là đứa đáng chết sao?

Hàm Vũ Phong khẽ thở dài, tựa vào thành giường, quay sang nhìn Vũ Lục Hàn. Cô đang quấn chăn kín mít, thở nhè nhẹ. Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại gối, kéo chăn xuống dưới mũi để cô dễ thở, nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Lí do Hàm Vũ Phong bất chấp tất cả để cứu cô, đơn giản chỉ vì hắn không thể mất cô. Hắn không chịu được khi thấy cô ngừng cử động dưới làn nước lạnh ngắt của bể bơi. Nếu cô mãi mãi không tỉnh dậy, hắn sẽ không bao giờ thoát được khỏi nỗi ám ảnh rằng hắn đã ở đó, nhưng không cứu được cô.

Trong một khoảnh khắc khó kìm lòng, Hàm Vũ Phong cúi xuống, vô cùng dịu dàng đặt một nụ hôn thật sâu lên mái tóc Vũ Lục Hàn. Cô run lên nhè nhẹ, nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô khẽ cựa mình. Cô đâu có ngủ.

"Chúc ngủ ngon, tình yêu của anh."

Năm giờ sáng, Vũ Lục Hàn cựa mình tỉnh dậy. Quang cảnh căn phòng đã dần trở nên quen thuộc, nhưng xung quanh không có ai. Cô chậm rãi ngồi dậy, có chút choáng váng. Bát súp vẫn đặt trên tủ đầu giường, không phải bát súp cô đang ăn dở đêm qua. Có một tờ giấy đang kẹp phía bên dưới, Vũ Lục Hàn vươn người với lấy tờ giấy.

Dòng chữ nhắn gọn gàng và thẳng hàng. "Tôi ở phòng của cô. Chìa khóa phòng trong ngăn kéo tủ. Nhớ ăn sáng. James."

Vũ Lục Hàn liếc về phía bát súp, cảm thấy bụng sôi lên nhè nhẹ. Đầu cô choáng váng, người lắc lư chao đảo. Cô chậm chạp bước xuống giường, mở đèn lên. Căn phòng này không có cửa sổ hướng ra biển, cô thấy nó thật là ngột ngạt. Người cô vẫn nóng bừng, chỉ muốn cởi bỏ chiếc áo len, nhưng rồi nhận ra bên trong không có áo lót. Vũ Lục Hàn uể oải bước vào nhà tắm, rửa mặt cho bản thân tỉnh táo hơn.

Ngẩng lên nhìn mình trong gương, cô thất vọng khi chỉ nhìn thấy một cái xác nhợt nhạt, xanh xao, gầy gò, đầy mệt mỏi. Hai hốc mắt đã trũng sâu xuống như người mất ngủ lâu năm, nhưng mí mắt lại hơi sưng lên, phồng rộp. Cái mũi nhỏ nhắn đỏ hoe, hai bên gò má trắng bợt. Đôi môi cô nứt nẻ, nhợt nhạt, từng chữ thoát ra khỏi đó cũng thều thào, khô khốc. Mái tóc ngắn bù rù lòa xòa khiến cô phải dùng tay vuốt lại vào nếp, bàn tay run rẩy len lỏi vào giữa những lọn tóc khô rối bù. Mình thật thảm hại - Vũ Lục Hàn thở dài. Một cô gái thế này, đối lập hoàn toàn với một cô gái khác ngoài kia: xinh đẹp, tự tin, năng động và tràn đầy sức sống. Cô không còn là nhân vật của Tim Burton nữa mà trông như thể một cái xác chết trôi đang ảo tưởng mình được hồi sinh vậy.

Vũ Lục Hàn khịt mũi, chậm chạp trở về giường. Cô hơi run lên, với lấy điều khiển điều hòa ngay gần đó. Hai mươi tám độ nhưng cô vẫn run rẩy vì lạnh. Vũ Lục Hàn quyết định tắt điều hòa, chui nửa người vào chăn, nhìn sang bát súp. Cô đói, bây giờ cô rất đói. Vũ Lục Hàn mở nắp đậy bát súp, mùi nấm hương và ngô thoát ra khiến bụng cô sôi lên dữ dội. Vũ Lục Hàn run rẩy múc từng thìa, cái nóng rát miệng bất chợt không làm phiền đến cô; thậm chí khiến cô khoan khoái vì người cô như bừng tỉnh trở lại. Cô đang được nạp năng lượng. Mùi hương thanh mát còn phảng phất trong chốc lát khiến Vũ Lục Hàn nghĩ rằng nó toát ra từ bát súp ngô.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Vũ Lục Hàn đặt bát súp đã vơi đi một nửa lên tủ đầu giường, chậm chạp xuống khỏi giường, lật đật bước từng bước về phía cửa. Đằng sau cánh cửa là Từ Thiên.

"Em đã khỏe hơn chưa?" Anh nở nụ cười dịu dàng thường ngày, hỏi ngay khi nhìn thấy cô. Vũ Lục Hàn cười nhẹ đáp lại, thều thào.

"Đỡ hơn một chút ạ."

"Anh... vào được chứ?" Từ Thiên hỏi. Cô cười ngại ngùng, đứng tránh qua một bên nhường đường cho anh vào. Từ Thiên nhanh chóng đỡ lấy cô đưa về giường, liếc nhìn bát súp đang ăn dở, mỉm cười.

"Em ăn nốt đi. Em chẳng ăn gì cả."

"Em..." Vũ Lục Hàn đỏ mặt, ngại ngùng một chút rồi gật đầu với anh. Vẫn còn được anh quan tâm như vậy là cả một sự may mắn đối với cô lúc này.

Từ Thiên ngồi xuống bên cạnh giường, lấy ra trong túi áo khoác một túi nilon nhỏ, bên trong chứa rất nhiều loại thuốc. Anh cẩn thận cầm lên từng loại một, chỉ cho cô với dáng vẻ ân cần. Mọi loại thuốc đều có hướng dẫn sử dụng chi tiết dán trên đó, Từ Thiên quả là một bác sĩ tận tụy và là "phòng y tế di động" của chuyến đi.

Vũ Lục Hàn gật nhẹ. Cô vặn vẹo ngón tay mình, nói nhỏ.

"Cảm ơn anh vì đã rất tốt với em. Em chưa làm được gì cho anh cả..."

Từ Thiên ngừng lại, nhìn cô, mỉm cười ngoảnh đi nơi khác.

"Anh là bác sĩ cô bé ạ, bổn phận của anh là chăm sóc và quan tâm đến người khác." Anh quay lại phía cô. "Không cần cứ phải tốt với anh thì anh mới giúp đỡ."

"Nhưng mà..." Cô cắn môi. "Em rất ngại..."

"Đừng ngại." Từ Thiên cười nhẹ nhàng, đặt bát súp còn ấm vào lòng bàn tay cô. "Ăn hết đi và uống thuốc. Em đang sốt nhẹ, chỉ vài tiếng nữa lại phải rời tàu xuống đảo. Em không khỏe thì không đủ sức trở về đâu."

Vũ Lục Hàn ngoan ngoãn gật đầu, ăn từng thìa nhỏ một. Từ Thiên trong lúc đó lấy sẵn thuốc, để lên tờ giấy, rót một cốc nước nóng đặt bên cạnh. Anh gói số thuốc còn lại vào túi, cuộn lại đặt bên cạnh chiếc đèn ngủ bên tủ đầu giường.

"Em đừng để thuốc ở chỗ khó lấy. Nước uống cũng nên đun sôi thường xuyên. Nhưng đừng uống nóng, để nó nguội đi một nửa rồi uống. Đừng uống lạnh vào lúc này nhé, cổ họng và dạ dày của em rất yếu."

Vũ Lục Hàn vâng dạ với hai má ửng đỏ, cảm giác ấm áp như đang được mẹ chăm sóc ngày nhỏ.

"Xin chào."

Trần Hải Minh từ bao giờ đã đứng ngay ngưỡng cửa, gõ vào cánh cửa dù cửa vẫn mở từ lúc Từ Thiên bước vào. Cậu đang xách theo một túi bánh quy cỡ nhỏ trên tay, kèm hộp sữa tươi, không rõ ở đâu mà có. Từ Thiên quay sang nhìn cậu, liếc qua thứ đồ Tóc Đỏ cầm trên tay, chỉ cười nhẹ.

"Anh sẽ để cho hai người thoải mái. Bánh có thể ăn ngay, nhưng sữa cần phải hâm nóng trước khi uống."

Từ Thiên xoa đầu cô thêm một lần, mỉm cười chào cậu và đi khỏi. Trần Hải Minh nhìn theo anh, vẫn đứng yên ngoài cửa.

"Bác sĩ dặn dò kĩ càng quá." Cậu cười hóm hỉnh nhìn cô. "Tôi vào thăm bệnh nhân được rồi chứ?"

Vũ Lục Hàn ngại ngùng gật đầu. Trần Hải Minh đến gần cô, rất tự nhiên đưa tay đặt lên trán cô. Vũ Lục Hàn giật mình, xấu hổ rụt cổ lại. Cậu nhoẻn cười, khóe mắt nheo nheo.

"Chỉ hơi nóng, không đến nỗi quá tệ." Cậu đặt hộp bánh và bịch sữa tươi lên bàn kính. "Thứ này tôi và Hoàng Lâm gửi em, hi vọng em sẽ cải thiện cơ thể bé nhỏ kia được to lên một chút."

Cô nhìn cậu ngơ ngác.

"Xin lỗi..." Cậu gãi đầu. "Tôi hơi bất lịch sự. Thói quen bản năng..."

"Không sao ạ." Vũ Lục Hàn nở nụ cười trấn an. Cậu ngồi xuống ghế sofa, khom người về phía trước, chống hai khuỷu tay lên đùi và liếc nhìn cô từ đầu tới cuối.

"Nhưng tôi nói nghiêm túc đấy. Em hơi gầy, trông rất yếu ớt." Tóc Đỏ nói. "Hãy ăn nhiều một tí, bố mẹ em sẽ rất đau lòng khi thấy em gầy gò thế này đấy."

"Vâng..."

Vũ Lục Hàn biết rõ điều đó. Hồi nhỏ mỗi khi đến bữa cơm, bố mẹ lại cho riêng thức ăn vào từng bát nhỏ một, bắt cô phải ăn hết "khẩu phần" của mình. Đến bây giờ mẹ cô vẫn thường xuyên phải gắp thức ăn vào bát cho cô mỗi khi ăn cơm. Cô cũng rất buồn khi để bố mẹ phải phiền lòng về chuyện ăn uống của mình dù cô đã lớn, nhưng cũng không biết làm gì khác; cô chỉ ăn một chút thôi cũng đã cảm thấy không thể ăn thêm được nữa.

"Hoàng Lâm bận việc nên bây giờ chưa thể ghé qua thăm em, cậu ấy gửi lời hỏi thăm đấy." Trần Hải Minh tiếp tục. "Em hãy cố gắng thật nhiều, uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ nhé. Thật tiếc vì em lại bị như vậy..."

"Là lỗi của em mà." Cô thì thầm. "Em tự dưng khiến mọi người lo lắng..."

"Em không tự tử là tốt rồi. Có thằng chết dẫm đã nghĩ em tự tử đấy." Cậu bật cười ái ngại. "Bọn tôi đã sợ chết khiếp lên được khi Từ Thiên nói em không biết bơi. Hoàng Lâm suýt chút nữa đã lao xuống cứu em rồi đấy, vì cậu ta đứng gần cửa nhất, lại chạy ra đầu tiên. Vậy mà không ngờ tên kia từ đâu đã nhảy ngay xuống, đúng lúc Hoàng Lâm định nhảy. Một mình tên đó lôi em lên không cần ai giúp đỡ, cũng may tên này đã học sơ cứu căn bản. Từ Thiên là bác sĩ mà còn không nói lại nổi cậu ta, ngang ngược nhất trên đời."

Vũ Lục Hàn thấy tim mình rung rinh, lắng nghe không để lọt một từ. Hàm Vũ Phong một mình cứu cô.

"Anh ấy... có bị ốm không ạ?" Vũ Lục Hàn hỏi nhỏ, nhớ tới giọng nói khàn khàn của hắn. Trần Hải Minh nhìn cô giây lát, mỉm cười tựa mình vào ghế. 

"Cậu ta chỉ hơi mất tiếng, vẫn rất khỏe. Đến bây giờ vẫn bình thường, anh bác sĩ đã khám qua rồi. Nhưng đó là lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến tên đó mất bình tĩnh đến độ quát tháo người khác như vậy. Tôi thân với James cũng mười mấy năm rồi, chưa bao giờ thấy cậu ta mất bình tĩnh tới mức đó."

Vũ Lục Hàn ngồi im thin thít. Điều đó có thể cho cô một tia hi vọng không? Thiên Thần của cô hiện lên và tát cho cô một phát. Hi vọng con khỉ gì? Hàm Vũ Phong đã có người yêu rồi! Những gì hắn làm cho cô có lẽ chỉ là việc hắn cần phải làm mà thôi. Không cần phải có lí do để cứu một mạng người.

"Tiểu Hàn, có điều này anh muốn em biết." Trần Hải Minh bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn. Tim cô đột nhiên thắt lại.

"Vâng, anh nói đi ạ."

Sau một vài giây yên lặng, Trần Hải Minh trầm ngâm. "Nếu em thích cậu ta, tôi khuyên em đừng nên giấu trong lòng nữa."

Cô lặng người đi vài giây. Vậy là tất cả bọn họ đều nhìn thấy cô rất thích hắn. Còn Hàm Vũ Phong, hắn có thấy rằng cô rất thích hắn không?

"Em... không..." Vũ Lục Hàn như kẻ trộm bị bắt quả tang, lúng túng né tránh ánh mắt của Tóc Đỏ. "Em không thể... làm kẻ thứ ba..."

"Không có kẻ thứ ba nào ở đây cả." Trần Hải Minh nhướn mày. "Nếu em tin hắn ta yêu Tiểu Bạch Thảo thật thì em đúng là đứa ngốc. Nếu em không đấu tranh cho những gì mình thích, đừng khóc nếu em không có được nó. Em còn không hề cố gắng cơ mà."

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ nuốt lấy từng lời của Trần Hải Minh, tại sao cậu lại nói cho cô biết những điều này? Vì sao cùng là bạn với nhau mà cậu lại muốn cô theo đuổi Hàm Vũ Phong, mà không chúc phúc cho hắn và Chu Bạch Thảo? Không lẽ có uẩn khúc gì giữa bọn họ mà Vũ Lục Hàn không hề biết?

"Tôi chỉ nói vậy thôi, nghe theo hay không là do em." Trần Hải Minh đứng dậy khi Vũ Lục Hàn bất động không trả lời, đến gần giường cô và nở một nụ cười. "Mau khỏe lên nhé. Và đừng để bánh bị ỉu. Tôi đã rất tâm huyết đấy."

Cậu gửi cho cô một nụ cười nữa rồi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Vũ Lục Hàn chẳng thể nào hiểu được những lời cậu nói. Trần Hải Minh đã rất tâm huyết đi tìm bánh quy cho cô?

"Hai giờ chiều nay tàu cập bến đảo. Thích không anh?"

Chu Bạch Thảo hớn hở chạy đến bên hắn, vòng tay ôm cổ hắn từ phía sau. Hàm Vũ Phong đang ngồi lặng lẽ trên ghế xếp bên bể bơi, nhìn ra biển, hai ngón tay còn kẹp ngang điếu thuốc đang phảng phất khói. Hắn chỉ ừ nhẹ, không quay lại nhìn nàng. Chu Bạch Thảo nhăn mặt.

"Anh đừng hút thuốc nữa, em không thích!"

"Anh sẽ không hút trước mặt em." Hàm Vũ Phong khẽ mỉm cười, toan đứng dậy. Nàng vội vàng ôm chặt lấy, thủ thỉ bên tai hắn như đang giận dỗi.

"Em sợ anh mắc bệnh."

Hàm Vũ Phong cười khẩy, đưa điếu thuốc lên miệng, hút một hơi thật sâu nhưng không thở ra khói. Chu Bạch Thảo ấm ức nhìn kẻ ngang ngược ấy trêu tức mình, chỉ biết bất lực dụi vào bên cổ hắn. Chẳng ai điều khiển được Hàm Vũ Phong.

"Hmmm..." 

Hoàng Lâm hắng giọng sau lưng họ. Chu Bạch Thảo quay lại nhìn, hai má hửng lên. Nàng cười e thẹn như cô gái lén cha mẹ đi gặp người thương, nhìn cậu bối rối. Hắn liếc nhìn cậu rồi lại hướng tầm nhìn ra biển.

Hoàng Lâm không nói câu gì. Cậu quay lại, nhìn theo Vũ Lục Hàn đang bước chậm rãi cạnh Trần Hải Minh tiến về phía mình. Nhiệm vụ của cậu đơn thuần chỉ là "dọn đường", không để cô phải chứng kiến những cảnh tượng không hay. Chẳng hạn như cảnh vừa rồi.

Vũ Lục Hàn chầm chậm đi bên cạnh Tóc Đỏ, trái tim đập rộn lên khi nhìn thấy Hàm Vũ Phong từ xa. Hắn đột ngột đứng dậy quay đi, ngay lập tức dụi tắt điếu thuốc còn đang hút dở. Chu Bạch Thảo nhìn thấy điều này. Nàng nhìn hắn, rồi lại nhìn cô, đôi mắt lanh lợi vô cùng phức tạp. Khi Hàm Vũ Phong xoay người lại, Vũ Lục Hàn đã ở ngay trước mặt hắn.

"Em khỏe lên chưa?" Chu Bạch Thảo nhanh chóng đến bên cạnh Hàm Vũ Phong, nhìn cô hỏi với giọng niềm nở. Vũ Lục Hàn ngại ngùng cười đáp lại, nụ cười méo mó vô cùng tội nghiệp.

"Em... cảm ơn chị." Cô lắp bắp. "Em đỡ nhiều rồi..."

"Lần sau em hãy cẩn thận, sàn trơn trượt, đêm rồi nước bể bơi cũng lạnh." Chu Bạch Thảo ngắt lời cô, quay lại nhìn Hàm Vũ Phong. "Thật may anh đã cứu kịp cô bé, nếu không thì... Lỗi của chị sẽ rất lớn nếu mời em đi mà để em gặp nạn."

Vũ Lục Hàn chỉ biết cúi đầu, gật gật hưởng ứng. Đứng trước nàng, cô dường như nhỏ bé hơn hẳn. Vũ Lục Hàn luôn tự so sánh mình với Chu Bạch Thảo, khi  mà nàng là người mọi đàn ông đều mong muốn có được trong tay, còn cô là người chẳng ai muốn bên cạnh.

"Mọi người đang định đi đâu vậy?"

Chu Bạch Thảo nở nụ cười thương mại, hết sức rạng rỡ nhìn hai người anh kết nghĩa, trong lòng có chút không thoải mái khi bỗng nhiên họ công khai tỏ ra xa lánh nàng và thân thiết với cô gái kia. Hoàng Lâm giấu hai tay trong túi quần, thong thả nhìn nàng, cười đáp trả.

"Đưa người ốm đi ăn." Cậu nhếch môi cười, liếc qua Hàm Vũ Phong rồi đưa mắt đi chỗ khác, làm bộ thở dài. "Bác sĩ dặn nếu không ăn, cô ấy sẽ không uống thuốc được, và sẽ phải đến ở cạnh cho bác sĩ  khám thường xuyên..."

"Tôi cũng đói rồi, đi ăn thôi." 

Hàm Vũ Phong đột nhiên cắt lời, bỏ đi thẳng, hướng về nhà ăn. Chu Bạch Thảo bị bất ngờ, vội vã chạy theo hắn. Hoàng Lâm phì cười, lững thững bước theo. Đi thêm vài bước, Hoàng Lâm quay lại vẫy tay gọi Vũ Lục Hàn - người vẫn còn đầu óc trên mây và chẳng bắt kịp chuyện gì vừa xảy ra. Cô líu ríu đi theo cậu, với Trần Hải Minh kiên nhẫn đi song song bên cạnh.

Phòng ăn với đủ loại mùi hương thơm nức pha trộn xộc vào mũi Vũ Lục Hàn khiến cô ngây ngấy trong họng, níu lấy cánh tay Trần Hải Minh.

"Anh ơi, em... còn no lắm..."

"Tối qua đến giờ em chỉ có bát súp bé tí, không ăn sao uống được thuốc?" 

Nói đoạn, Trần Hải Minh đưa cô đến bàn ăn gần cửa ra vào nhất, kéo ghế cho cô ngồi. Hoàng Lâm cũng dừng lại bên cạnh họ, tuyệt nhiên không có ý định đi theo cặp đôi phía bên kia. Chu Bạch Thảo nhìn lại phía sau, chau mày khó hiểu. Từ bao giờ bọn họ thân thiết như vậy? Vì sao bỗng dưng lại xa lánh nàng và hắn?

Nguyên bữa trưa đó, Trần Hải Minh ngồi bên cạnh liên tục rót nước hoa quả, cắt thịt, trộn salad cho Vũ Lục Hàn; còn Hoàng Lâm đi qua đi lại lấy đủ mọi đồ ăn ngon nhất đem về ép cô ăn hết. Đột nhiên được hai chàng trai quan tâm đặc biệt, Vũ Lục Hàn chỉ thấy ngại ngùng. Cô liên tục lắc đầu, hoặc lên tiếng ngăn cản mỗi khi Hoàng Lâm định đứng lên, hay khi Trần Hải Minh bắt đầu nhiệm vụ xẻ nhỏ đồ ăn. Em không ăn được đâu là câu cửa miệng của cô lúc này, món ăn nào cũng lắc đầu xua tay, nhưng rồi vẫn phải ăn bằng hết. Hàm Vũ Phong ngồi ở một chiếc bàn khác cùng Chu Bạch Thảo, nhìn họ từ xa, bề ngoài như mặt biển bình lặng nhưng bên trong đang đùng đùng một cơn bão. Hai thằng chết tiệt kia đang giở trò gì đây?

"Cơn bão lòng" của Hàm Vũ Phong lên đến đỉnh điểm khi Từ Thiên bước đến chỗ họ, ngồi vào chiếc ghế trống đối diện Vũ Lục Hàn. Lòng hắn nôn nao, cảm thấy sôi sục khi Từ Thiên cười đùa với cô mà cô chẳng ngại ngần đáp lại. Cô đang vui vẻ, hắn thích như vậy. Nhưng hắn chỉ thích khi người làm cô vui là hắn. Còn nếu không phải hắn, thật khó coi! Hắn cũng quan tâm cô, hắn đã cứu cô, đã ở cạnh cô cả đêm qua cho đến khi cô ngủ say mới rời phòng. Tại sao cô không đáp trả hắn bằng nụ cười như vậy mà lúc nào cũng phải giấu mặt vào chăn, hoặc tỏ ra sợ hãi? Hắn đâu phải kẻ đáng sợ? Cô đã chứng kiến cả lúc hắn trẻ con nhất, hoảng sợ nhất, cả khi hắn gạt bỏ gương mặt lạnh lùng để trêu chọc cô. Vũ Lục Hàn còn muốn gì nữa?

**********

Ở tuổi hai mươi sáu, Từ Thiên là mẫu đàn ông chuẩn mực, cả vẻ bề ngoài lẫn trong tâm hồn. Tuy vậy anh vẫn giữ được bản tính trẻ trung của một chàng trai, không khách sáo đứng ngoài những cuộc chơi. Vũ Lục Hàn đã đọc rất kĩ mọi điều nói về anh trên mạng, anh chưa từng hẹn hò với một cô gái nào. Không phải vì anh không thể, mà anh không có thời gian. Anh từng bảo cô một ngày của anh bắt đầu bằng bệnh nhân, kết thúc cũng là bệnh nhân. Anh không buồn khi không có bạn gái, ngược lại, anh cảm thấy vô cùng thoải mái với hiện tại khi anh có thể mang đến niềm vui cho nhiều người khác.

Từ Thiên có khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc màu đồng ấm áp đi kèm cặp kính gọng đen là hình ảnh quen thuộc gắn liền với bác sĩ Từ Thiên đã bao lâu nay. Cô từng trêu anh, Từ là từ bi, Thiên là thiên thần. Anh là thiên thần tốt nhất cô từng gặp. Anh chỉ cười. Khi học tiến sĩ ở Mỹ, Từ Thiên cũng từng được nhiều cô gái gợi ý hẹn hò, nhưng rồi anh từ chối tất cả. Anh bảo vì anh quá đam mê công việc, suốt ngày nghiên cứu, rồi bệnh nhân, rồi lại về phòng nghiên cứu, không cô gái nào đủ kiên nhẫn để xếp sau công việc và hàng ngàn người bệnh.

Vũ Lục Hàn và Từ Thiên gặp nhau lần đầu khi bố cô đến nhà ngài Bộ trưởng bàn nghiêm túc về chuyện kết hôn. Khi đó anh mới về nước một thời gian, chủ yếu cũng vì "chuyện đại sự". Anh và cô gặp nhau trong căn phòng chờ đầy ánh sáng, với cây đàn piano ở góc phòng. Anh đã chơi một phần bản nhạc tình Fur Elise, Vũ Lục Hàn dường như đã rơi vào lưới tình ngay từ khi nốt nhạc đầu vang lên. Họ tuy chỉ trò chuyện vài câu, nhưng với Từ Thiên, anh đã có đủ động lực để hoàn thành khóa học tiến sĩ và trở về nước. Họ giống như cặp đôi Victor và Victoria của bộ phim Cô dâu ma vậy, một viễn cảnh không ai nghĩ rằng có thật.

Hai năm sau, khóa học kết thúc, Từ Thiên nhanh chóng trở về. Khi đó anh tròn hai lăm tuổi, còn Vũ Lục Hàn bước sang tuổi hai mươi mốt. Anh đề nghị cô "hẹn hò", nhưng cô đã quá nhát gan từ chối. Vũ Lục Hàn chưa sẵn sàng cho hôn nhân, chưa sẵn sàng làm vợ. Cô giảm dần những cuộc gọi điện thoại, những tin nhắn với anh, chủ động từ chối gặp mặt, chỉ mong anh từ bỏ. Nhưng Từ Thiên vẫn vậy, anh vẫn quan tâm đến cô, vô cùng dịu dàng. Cứ như thể cô chưa hề làm gì phũ phàng với anh vậy. Và rồi điều gì đến cũng đến.

Ngày đính hôn vào đầu thu một năm sau đó, Vũ Lục Hàn thẳng thừng chối bỏ, và quay đi thẳng trước bao nhiêu người, trước một chàng trai đang cố tự hàn gắn vết thương. Anh đã thích cô từ ba năm trước đó, khi cô lắng nghe câu chuyện tình trên phím đàn cùng anh. Anh nhớ đến cô suốt những năm miệt mài ở Mỹ. Anh mong đợi được thấy cô. Anh nhận thấy sự lạnh lùng của Vũ Lục Hàn, nhưng anh tự nhủ rằng cô phải có lí do riêng mới trở nên như vậy. Anh kiên nhẫn theo cô, từng chút một. Nhưng cô vẫn lạnh lùng đâm vào tim anh những nhát dao buốt lạnh. Cô đã có bạn trai. Đau đớn hơn, chính anh còn bắt gặp họ đang ân ái.

Cô đã có hạnh phúc khác khi anh không có bên cạnh. Vậy nên cô lạnh nhạt với anh. Vậy nên cô từ bỏ hôn ước và hoàn toàn biến mất ở mọi nơi anh nhìn thấy. Anh luôn tự dằn vặt hối hận vì đã không liều mình tỏ tình cô trong những ngày ngắn ngủi gặp mặt trước khi bay sang Mỹ. Anh đã lo điều đó quá vội vàng, anh đã lo cô không thích, anh đã lo bản thân chỉ ngộ nhận. Rốt cuộc, không một ngày nào ở Mỹ anh thoát được khỏi hình bóng của Vũ Lục Hàn. Anh đã tự cho mình cơ hội bày tỏ trước lễ đính hôn, anh muốn cô là cô dâu hạnh phúc nhất, bởi anh không đến với cô bừa bãi, anh đến với cô là thật. Vậy mà, quá muộn.

Sau lúc đó, Từ Thiên vẫn toàn tâm toàn ý với bệnh nhân, và chỉ có bệnh nhân. Anh tham gia nhiều hoạt động từ thiện, nhiều dự án nghiên cứu, chỉ muốn ngăn cản bản thân nghĩ đến cô. Anh luôn mong mỏi một ngày cô xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà mình, anh sẽ không ngần ngại ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô và âu yếm cô bằng những nốt nhạc ngọt ngào Fur Elise.

Một ngày trời trong, Từ Thiên nhận thư mời dự khánh thành resort từ Hoàng Lâm, kèm một lời đề nghị muốn tên anh xuất hiện trong trung tâm y tế của resort. Anh nhận lời mời dự tiệc, nhưng từ chối lời đề nghị thứ hai một cách khéo léo. Anh đến dự tiệc bởi một thông tin hấp dẫn: đối tác kí kết hợp đồng mua lại resort là tập đoàn ACorp.

Người đứng đầu ACorp là chàng trai trẻ kém anh một tuổi, vô cùng bí ẩn trước truyền thông. Ngoài cái tên James Adam, anh không biết mặt, không có bất cứ bức ảnh nào có mặt chủ nhân tập đoàn ấy; có chăng chỉ là người chủ tiền nhiệm đã gần sáu mươi tuổi. Anh biết ACorp, họ đã từng mời anh trở thành một trong những bác sĩ của chuỗi hệ thống bệnh viện đa khoa AHealth. Từ Thiên quyết định phải tham gia bữa tiệc, chỉ với một linh cảm vô hình... liệu sẽ có Vũ Lục Hàn?

Lần đầu tiên Vũ Lục Hàn xuất hiện bên cạnh Hàm Vũ Phong, lần thứ hai cô đứng trước truyền thông, rất xinh đẹp, trong vắt. Từ Thiên nhận ra giọng nói trầm thuần thục của hắn, nhận ra chủ nhân mới của ACorp là người ở cùng Vũ Lục Hàn vào đêm định mệnh. Anh nhìn thấy cô đi bên cạnh hắn, vẫn dáng vẻ ngượng ngùng, e thẹn, như lần đầu cô đi bên cạnh anh. Bọn họ trông thật đẹp đôi. Anh tự nhận ra truyền thông hướng về phía mình, khi người hôn thê cũ của anh xuất hiện, vai kề vai bên kẻ khác. Bọn họ không rời khỏi nhau lấy một giây.

Từ Thiên đã không thể kìm lòng mà bước đến bên cô, chỉ mong cô đừng chối bỏ mình như buổi tối hôm ấy. Vũ Lục Hàn vẫn nhẹ nhàng như xưa, vẫn kiểu nói chuyện ngập ngừng cúi đầu, vẫn là cô gái không thay đổi một chút nào so với nửa tháng trước anh gặp. Điều thay đổi duy nhất là cô đã có bạn trai; kẻ đó lại xuất chúng hơn anh, may mắn hơn anh. Anh là một bác sĩ, anh sẽ không bao giờ vô sỉ lao đến cướp bạn gái của người khác. Đôi khi, gặp nhau trước không có nghĩa sẽ yêu nhau trước. Đôi khi, kẻ xuất hiện sau lại không phải kẻ thứ ba. Giống như mọi người thường nói: kẻ thứ ba chính là kẻ không được đáp lại tình cảm. Từ Thiên, dù bên cô đã bốn năm, vẫn chỉ là kẻ thứ ba đứng ngoài chuyện tình của cô gái nhỏ.

**********

Chiếc du thuyền màu kem trắng của nàng tiểu thư Chu Bạch Thảo tiến dần về phía hòn đảo nhỏ nằm giữa biển khơi. Ngay từ xa, nằm chễm chệ giữa những mỏm đá, sừng sững giữa rừng cây là căn biệt thự nguy nga như tòa lâu đài Bạch Tuyết, sơn màu trắng xen kẽ những mảng sọc hồng phấn nữ tính. Cách căn biệt thự không xa là bến tàu được đóng bằng gỗ tốt, đã có một hàng vệ sĩ đứng hai bên chờ đợi.

Vũ Lục Hàn bám chặt vào lan can tàu, nhoài người nhìn ra phía hòn đảo ngoài xa với cái nhìn hào hứng nhất. Cô nghĩ rằng đây chính là phiên bản mini của đảo Hawaii, một Hawaii thu nhỏ dành riêng cho nàng tiểu thư đài các. Bên cạnh cô, Trần Hải Minh quay sang nói chuyện với Hoàng Lâm vẫn không quên đặt hờ một tay lên vai cô, đề phòng chẳng may cô quá phấn khích lại lao xuống biển.

Trong khi mọi người thu xếp đồ đạc để lên bờ, Vũ Lục Hàn vẫn vô cùng thoải mái hưởng thụ gió biển và khung cảnh lần đầu được thấy trong đời. Toàn bộ đồ dùng của cô đều để chung với Hàm Vũ Phong, thật ngại khi giờ cô với hắn không nói chuyện với nhau. Hoàng Lâm rất nhẹ nhàng, vẫn mặc chiếc áo hoodie màu đen và quần jeans trắng rách rưới, chỉ mang theo đúng một cái balo du lịch dành cho dân phượt. Trần Hải Minh xách theo chiếc vali cỡ nhỏ, gọn gàng như thể đã quá quen với những chuyến đi kiểu này.

Cô bất giác nhìn quanh, thấy hắn chỉ đứng cách mình không xa, bên cạnh là Chu Bạch Thảo đang hào hứng nói chuyện, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn. Hắn vẫn bình thản như vậy, không cười, không đáp, chỉ nhìn về phía trước, ánh nhìn sâu thăm thẳm. Bỗng dưng cô lại muốn về nhà, về chiếc lồng bằng vàng tuyệt đẹp của mình, về nơi chỉ có cô và hắn, không có bất kì ai khác. Vũ Lục Hàn chợt tủi thân vô cớ trước cảnh tượng ấy, buồn rầu quay đi, nhìn xuống biển. Nếu hắn là biển, cô muốn được lặn xuống thật sâu để tìm hiểu dưới kia có gì. Sẽ là một đại dương trong xanh êm ả, hay một thế giới khắc nghiệt với những con thủy quái chưa ai từng biết đến?

Du thuyền cập bến. Những vệ sĩ ở trên chiếc du thuyền nhanh chóng xếp hàng, cẩn thận chỉ dẫn từng người bước xuống. Đám vệ sĩ bên dưới đỡ lấy từng vị khách, mỗi vệ sĩ lại xách một hành lý của mỗi người vừa xuống tàu, dẫn họ tiến về căn biệt thự. Chu Bạch Thảo là người thứ ba xuống tàu, sau Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm. Trần Hải Minh cố ý nán lại để chờ Vũ Lục Hàn, nhưng nhìn quanh lại không thấy cô đâu cả. Từng người một xuống tàu theo hàng dọc, cậu ngoái lại phía sau, thấy Từ Thiên nhưng không thấy cô. Tóc Đỏ chạy lại nhìn xuống phía dưới, Hoàng Lâm, Hàm Vũ Phong và Chu Bạch Thảo vẫn đứng đợi cậu, có vẻ sốt ruột. Cậu lúng túng, có một chút hốt hoảng. Cậu đứng bên cạnh cô nãy giờ cơ mà, bỗng dưng cô lại chạy đâu mất rồi!

"Xuống đi chứ?" Hoàng Lâm từ dưới gọi vọng lên khi thấy Tóc Đỏ loay hoay phía trên. Cậu bất lực, nhìn đám người ở dưới, gào lên.

"Con bé chạy đâu mất rồi!"

"Sao cơ?" Hoàng Lâm tiến lại gần chiếc du thuyền.

"Tiểu Hàn đâu rồi, trên này không thấy!" Tóc Đỏ đáp, quay lại nhìn những người xếp hàng. Từ Thiên đã đến gần cậu, tỏ vẻ lo lắng khi nghe thấy điều đó. Anh cũng không thấy cô.

"Cậu tìm phía ngoài này đi, tôi sẽ vào phía trong xem. Có thể Tiểu Hàn quên đồ trong phòng." Từ Thiên tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói đầy vẻ lo âu, nói đoạn quay lưng chạy về phía boong chính.

Trần Hải Minh chạy vòng ra phía sau boong tàu. Ở bên dưới cảng, Hoàng Lâm vô cùng sốt ruột, muốn chạy lên xem nhưng đoàn người chưa xuống hết. Chu Bạch Thảo dần thấy khó chịu trong lòng, con bé này năm lần bảy lượt gây chuyện, làm mọi thứ rối tung rối mù. Nàng hậm hực quay lại, định than thở với hắn thì phát hiện Hàm Vũ Phong đã không còn đứng bên cạnh mình. Nàng hoang mang nhìn quanh, rõ ràng hắn là người đầu tiên bước xuống tàu mà? Hay hắn đã bỏ nàng đi vào biệt thự trước? Cùng với một chút giận dỗi, Chu Bạch Thảo rút điện thoại ra gọi, nhưng không đổ chuông. Nàng liên tục ấn gọi trong vô vọng. Ngày sinh nhật nàng, niềm vui không đủ để lấn át nỗi bực tức!

Vũ Lục Hàn ra sức đập cửa. Khi tàu chỉ cách đảo tầm năm phút lái, cô đột nhiên đau bụng. Không thể kìm lại, Vũ Lục Hàn đành chạy về phòng mình trên tàu, lao ngay vào vệ sinh. Cô nhận ra mình đã... đến tháng! Dù may mắn phát hiện kịp nhưng cô không có thứ gì trong tay để ngăn cản nó trào ra ướt quần lót, bất lực ngồi đó nhìn quanh, phát hiện một cuộn giấy vệ sinh còn khá nhiều ở trong hộp đựng. Cô liều mình lấy rất nhiều giấy, gấp lại cho dày cộp rồi đặt tạm vào bên trong, hi vọng một vị khách nữ nào đó ngoài kia có mang theo thứ đồ ấy bên mình - nếu không sẽ thật sự là một thảm họa! Cô vẫn đang mặc chiếc váy mượn của Chu Bạch Thảo, vì thế lại càng trở nên khó xử vì không dám để nó dính vào váy. Cô líu ríu đứng dậy, ôm luôn cuộn giấy vệ sinh theo mình như thứ đồ bất ly thân.

Vào khoảnh khắc cô đẩy cửa nhà tắm, Vũ Lục Hàn bàng hoàng nhận ra nó bị kẹt. Cô dùng sức lắc mạnh nắm cửa, nhưng cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới khiến cô không tài nào mở được ra. Cô cảm thấy sợ hãi, đồ dùng cá nhân và điện thoại còn đang ở trên giường, nếu họ không biết cô bị kẹt ở đây, cô sẽ phải đợi cho đến khi bọn họ trở về mới thoát ra được! Vũ Lục Hàn ra sức đập cửa và gọi thật to. Cô lỡ tay đóng cả cửa phòng, không có chút hi vọng sẽ có người nghe thấy. Phía bên dưới cô ấm nóng, cô nghĩ rằng nếu mình dùng sức, nó sẽ chảy ra rất nhiều, không thể che giấu nổi bằng giấy vệ sinh. Cô ngừng la hét nhưng tiếp tục đập cửa, hi vọng cánh cửa sẽ mở ra bằng cách kì diệu nào đó.

Vũ Lục Hàn ngồi sụp xuống sàn, bụng cô quặn lên vì đau. Thật tồi tệ, ngày đầu tiên bao giờ cũng là ngày Vũ Lục Hàn đau nhất. Cô gần như nằm rạp xuống sàn, tay ôm bụng nắm chặt lấy vạt áo. Mồ hôi ra ướt lưng áo Vũ Lục Hàn, vừa đau vừa nóng, vừa sợ hãi. Cô lấy hết sức bám vào thành bồn rửa mặt, vặn cho nước ở mức nóng nhất. Khi nước bắt đầu làm bỏng rát tay, cô với lấy chiếc khăn mặt có sẵn ngay gần đó, xối dưới nước nóng, vắt khô. Tay cô bỏng rát dưới sức nóng của nước, nhưng cô vẫn vắt sạch nước. Vũ Lục Hàn ngồi dưới sàn, tựa vào tường, gấp khăn mặt lại và vén áo, đặt chiếc khăn lên phần bụng dưới. Từ khi còn nhỏ, lần đầu đến tháng mẹ đã dạy cô cách chườm nóng lên bụng để giảm cơn đau. Khi ở nhà, mẹ thường pha nước gừng nóng và giã gừng rải lên bụng cô để đẩy lùi những lúc đau quặn. Ngay bây giờ, hơi nóng rát từ chiếc khăn mặt phần nào xoa dịu cơn đau của cô.

Vũ Lục Hàn tiếp tục dùng tay kia đập cửa, đập liên tục, thỉnh thoảng lại gào lên một lần. Cô hi vọng Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, hay Từ Thiên sẽ nhận ra mình vắng mặt và nán lại đi tìm. Thế nhưng trong lúc này, khuôn mặt cô mong mỏi được thấy nhất lại là Hàm Vũ Phong.

Có người đang đẩy cửa phòng ngoài. Vũ Lục Hàn nghe tiếng, chồm dậy đập cửa nhà tắm và hết sức gào to. Cánh cửa bật tung. Qua lớp kính mờ nhà tắm, cô nhìn thấy hai bóng người chạy về phía mình. Khi tên Vũ Lục Hàn được gọi lên, cô cảm kích khi nhận ra giọng nói của Từ Thiên, nhưng có phần hụt hẫng khi không phải người cô đang chờ đợi.

Từ Thiên đặt một chân lên chiếc tủ áo bên cạnh, nắm chặt tay nắm nhà tắm, dùng sức gồng mình kéo ra. Anh gọi Trần Hải Minh. Cậu đang đứng phía sau, chạy lên nắm vào tay cửa, cùng kéo. Với sức của hai chàng trai trẻ, bản lề bật tung, cánh cửa mở ra, Vũ Lục Hàn thấy vô cùng nhẹ nhõm. Trái lại, hai chàng trai mặt trắng bệch khi thấy cô ngồi dưới sàn, khăn mặt đặt trên bụng, với cuộn giấy vệ sinh bên cạnh. Họ thậm chí... ngửi thấy mùi tanh của máu! Từ Thiên ngay lập tức ngồi xuống, vòng tay đỡ cô, đôi mắt hoang mang nhìn cô hỏi vồ vập.

"Em bị thương ở đâu? Vết thương có nặng quá không? Hãy chỉ để anh còn biết!"

Vũ Lục Hàn lập tức đỏ bừng mặt, biết anh nhầm lẫn nhưng không có cách nào nói ra. Cô chỉ ấp úng lắc đầu, đưa mắt nhìn Tóc Đỏ, bối rối kéo áo anh lại, thì thầm vào tai.

"Em... bị... đến ngày..."

Từ Thiên thấy cả cơ thể tê rần, hai má anh cũng hửng lên một chút trước vấn đề nhạy cảm của con gái.

"Chuyện gì vậy?" Trần Hải Minh lo lắng nhìn họ. Vũ Lục Hàn chưa kịp phản ứng thì Từ Thiên đã quay lại, lắc đầu cười.

"Cô bé bị đau bụng. Chúng ta nên đi ngay không mọi người lo lắng."

Trần Hải Minh ngay lập tức hiểu vấn đề, hắng giọng, gật đầu. Cậu thu dọn đồ dùng cá nhân cô vứt trên giường, đi ra ngoài chờ đợi. Vũ Lục Hàn đành thả chiếc khăn mặt vào bồn rửa, ôm lấy... cuộn giấy vệ sinh. Từ Thiên nhìn cô, phì cười, nhẹ nhàng hỏi.

"Anh có được phép bế em lên không?"

Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, khuôn mặt nghệt ra do cơn đau âm ỉ và do cả câu hỏi lạ lùng. Anh cười, anh đâu cần biết câu trả lời! Từ Thiên bế xốc cô lên, cẩn thận ở tư thế giúp hạn chế cơn đau một cách tối thiểu, bước ra ngoài.

Vừa bước ra hành lang, Từ Thiên và Trần Hải Minh đều đứng khựng lại. Phía cuối đường, ngay trước cầu thang, Hàm Vũ Phong đang đứng nhìn họ, thở dốc. Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, thấy tim mình đập rộn ràng lên một chút. Hắn như người vừa trải qua cuộc thi chạy marathon, mồ hôi chảy dọc thái dương, tay áo kéo lên tận khuỷu.

Hắn đã đi tìm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status