Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 3



Đã hai tuần trôi qua kể từ ngày đính hôn gây xôn xao của Vũ Lục Hàn. Cô vẫn đến trường bình thường, làm một sinh viên chỉ biết cắm đầu vào sách vở, nhưng đi đến đâu cũng không thoải mái vì những ánh mắt dõi theo.

Cô từng chẳng là ai cả, thậm chí sự xuất hiện, biến mất của cô cũng chẳng ai bận tâm đến. Thế nhưng ngay khi gương mặt trang điểm kĩ càng của cô được lên báo trang nhất cùng dòng tít "Con trai Bộ trưởng Bộ Y tế đính hôn với hôn thê thuở nhỏ", cô dường như bị bao vây bởi hàng ngàn ánh mắt mỗi khi ra đường.

Thật ra đó sẽ là thông tin chẳng đáng bận tâm, nếu như nhân vật Con trai Bộ trưởng Bộ Y tế không phải là bác sĩ trẻ được đánh giá cao trong giới y học, không đạt được nhiều thành tựu như vậy khi mới hai mươi sáu tuổi và không sở hữu gương mặt mạnh mẽ cân đối quá điển trai như thế. Thiết nghĩ, ngành ngoại giao thường là con nhà gia giáo, thuộc tầng lớp giàu có, người ta chọn vợ gả chồng sẽ luôn chọn người cùng đẳng cấp, nhan sắc vượt bậc để làm bạn đời. Vì vậy kết quả tình yêu của họ sẽ là đứa con thừa hưởng cái đẹp của cả bố và mẹ. Hoặc họ quá giỏi về ngành Y nên đưa con mình bí mật đi phẫu thuật ngay từ khi còn nhỏ. Cô cũng chẳng biết nữa.

Bố Vũ Lục Hàn là người bạn cùng bàn hồi đại học của ông Bộ trưởng Bộ Y tế. Khi cô còn bé, bố cô liên tục khoe cô mỗi khi thấy Bộ trưởng xuất hiện trên thời sự. Ông Bộ trưởng cũng là người trọng tình bạn, lần nào đi họp lớp cũng tranh thủ cùng bố đi uống rượu "ôn lại kỉ niệm". Trong một lần hứng chí, cả hai đã quyết định "gắn bó con cái mình cho nhau". Và đến bây giờ cô phải thực hiện "vụ hẹn ước trong cơn say đó".

Thật ra, ngay từ lần đầu gặp mặt, Vũ Lục Hàn đã cảm thấy ngưỡng mộ và dành tình cảm đặc biệt cho Từ Thiên, "hôn phu tương lai" của cô, chàng bác sĩ trẻ đầy tài năng và nhiệt huyết. Không chỉ vì bề ngoài của anh, mà bên trong anh là con người vô cùng điềm đạm và ấm áp. Anh rất trưởng thành, có lẽ do đặc thù ngành nghề của mình. Anh dịu dàng và tất nhiên, rất biết cách chăm sóc người khác. Tuy chỉ tiếp xúc với Từ Thiên một khoảng thời gian ngắn, Vũ Lục Hàn có thể cảm nhận bản thân mình rung động trước mỗi cử chỉ nhẹ nhàng của anh.

Mặc dù Từ Thiên là một chàng trai tốt, nhưng Vũ Lục Hàn không mấy hứng thú trước hôn nhân. Đối với bản thân cô, thật lòng mà nói cô thật sự rất thích người như Từ Thiên. Nhưng để nghĩ đến việc làm vợ anh, Vũ Lục Hàn không khỏi sợ hãi. Cô vẫn chỉ là một cô sinh viên đại học, với những mối quan hệ thu hẹp tới mức nếu cô vẽ một vòng tròn với bán kính là cánh tay mình, tất cả những người cô quen biết đều có thể đứng vừa vặn trong vòng tròn đó. Cô thiếu trầm trọng các kĩ năng xã hội, chỉ có vừa đủ những thứ vặt vãnh để làm việc nhà. Làm vợ một ai đó đã khiến cô rùng mình, vậy mà cô lại phải "gánh vác trọng trách" làm vợ của một người đàn ông xuất chúng, làm con dâu của một gia đình liên quan tới những thứ xa vời đối với cô như là quan chức chính phủ. Vũ Lục Hàn vốn đã tự ti rất nhiều về bản thân, ngay khi nghe tin mùa thu này đính hôn với Từ Thiên, cô chỉ một mực từ chối.

Vũ Lục Hàn đã dồn hết can đảm trong lòng, rất thẳng thắn mang tâm tư tâm sự với bố. Cô hi vọng với tấm lòng của bố, ông sẽ thấu hiểu nỗi sợ hãi của cô và giúp cô từ chối hôn ước với gia đình Từ Thiên. Vậy mà hi vọng đổ bể, bố cô một mực muốn cô phải kết hôn với anh, nối liền mối tương giao giữa hai gia đình. Vũ Lục Hàn không biết tại sao, cố gặng hỏi cũng không có được một câu trả lời thích đáng. Bố nói cô phải làm như vậy, cô phải lấy chồng dù có muốn hay không. Vũ Lục Hàn vốn không phải loại người ngang bướng, nhưng đối với chuyện đại sự trong đời mình, không hiểu sao cô lại hình thành sự khảng khái vô cùng mạnh mẽ. Cô ngay lập tức hạn chế mọi liên lạc với Từ Thiên, cũng tỏ ra lạnh nhạt với anh nhiều hơn hẳn. Dù trước giờ những gì Từ Thiên làm chỉ là thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm cô, và chẳng có gì nhiều hơn, Vũ Lục Hàn vẫn cho rằng mình cần tỏ thái độ dứt khoát. Cô nghĩ rằng gia đình Từ Thiên ép hôn, thậm chí suy ra cả việc Từ Thiên... ế quá, gia đình họ sợ mất mặt nên bắt anh tổ chức đám cưới cho trọn vẹn mọi mặt. Đương nhiên Vũ Lục Hàn không thích, và việc không có một lời giải thích hợp lý nào cho cuộc hôn nhân này ngoài việc vui miệng hứa hẹn trong lúc nhậu say của hai ông bố, Vũ Lục Hàn không đời nào đồng ý kết hôn.

Mãi sau đó, sau khi đã thẳng thừng hủy hôn, Vũ Lục Hàn mới biết tại sao bố cô làm vậy.

Mẹ cô vốn đã có bệnh tim, gần đây bệnh tình ngày càng chuyển biến xấu. Bố cô không thể một mình lo cho vợ chữa trị nữa, buộc lòng phải dùng con gái gả cho gia đình của bạn cũ, hi vọng nhận được một sự trợ giúp miễn phí từ "con rể" Từ Thiên. Chuyện này khiến Vũ Lục Hàn chao đảo, cùng lúc nảy sinh cảm giác hối lỗi, tức giận, bất lực, rối loạn. Cô không biết nên giận bố vì đã giấu mình hay nên giận bản thân vì đã lỡ dập tắt tia hi vọng nhỏ nhoi của bố mẹ. Cô đã không nghĩ đến họ khi nói "Không" trước lời cầu hôn của Từ Thiên ở buổi lễ đính hôn. Cô đã không nghĩ đến họ khi nói bản thân chưa sẵn sàng làm vợ, trước mặt Từ Thiên, trước mặt gia đình anh, trước mặt rất nhiều khách khứa tham dự buổi lễ đó. Cô đã không nghĩ đến bố mẹ khi bỏ đi sau lời từ chối, để sau đó vô tình nghe tiếng khóc thở than của mẹ và bố sau bức vách mỏng manh ngoài sân. Không gì có thể miêu tả được cảm giác lúc đó của Vũ Lục Hàn. Cô chỉ biết khóc, và liên tục xin lỗi bố mẹ. Dù cô có nói một ngàn lần rằng sẽ cố gắng để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, Vũ Lục Hàn biết cô đã vô tình làm gia đình mình tổn thương vì vài suy nghĩ ích kỉ không đâu của bản thân. Nhưng đương nhiên, cô không thể nào đến gặp gia đình Từ Thiên và xin nối lại hôn ước nữa. Cô cũng không muốn biến gia đình mình trông giống những người đi xin xỏ tình thương và dựa dẫm vào sự thông cảm của người khác như thế. Tuyệt vọng, bế tắc, tất cả ùa vào cô chỉ trong một ngày. Vũ Lục Hàn trước giờ sống cuộc sống êm đềm, thong thả, chưa bao giờ gặp cú sốc tinh thần lớn như vậy, chỉ biết xin lỗi bố mẹ và đi ra khỏi nhà.

Đối với người non nớt và không biết gì ngoài giới hạn của sách vở như Vũ Lục Hàn, cô đơn thuần nghĩ rằng buồn như vậy là phải đi bar uống rượu. Cô chưa bao giờ bước vào nơi như thế, cũng chưa từng tưởng tượng bản thân ngồi uống rượu. Cô có thể mua bừa một chai rượu rẻ tiền, nhạt như nước lọc ở bất kì siêu thị nào, rồi tìm bất cứ chỗ nào có thể ngồi để nốc hết thứ chất cồn nhạt nhẽo đó. Nhưng không. Cô cảm thấy bản thân đã làm hỏng mọi thứ, và sự có mặt trên đời này của cô là một sai lầm. Thứ nhạt nhẽo ở siêu thị đó không đủ đối với cô. Cô lê người qua hết con phố, nhảy đại lên một chiếc xe bus khi đã thấy không thể lết bộ được nữa. Cô chẳng biết mình đang đi đâu, cứ nhìn vô thần ra bên ngoài cửa sổ. Chiếc xe dừng lại ở một bến xe lạ lẫm, ngay gần một quán bar nho nhỏ. Đây rồi, Vũ Lục Hàn nghĩ, lao xuống khỏi xe giữa lúc cửa xe đang khép lại, làm cả phụ xe lẫn người lái xe hết hồn chửi lớn. Vũ Lục Hàn đứng bần thần trước cánh cửa cách âm nặng trịch của quán bar, trong đầu hỗn độn hàng ngàn suy nghĩ. Cô chỉ còn đọng lại những tiếng thở dài buồn bã của mẹ, và những lời an ủi rất máy móc của bố. Họ biết cô không hề thích kết hôn, và có lẽ họ biết cô sẽ đồng ý lấy chồng nếu đó là để chữa bệnh cho mẹ. Bố mẹ cô quá thương cô, họ giấu cô vì không muốn chuyện này trở thành gánh nặng ép buộc Vũ Lục Hàn. Họ thương cô đến nỗi dù cô làm họ thất vọng, họ vẫn không hề trách cô dù chỉ một lời.

Vũ Lục Hàn cúi đầu, bần thần tiến vào quán bar. Người ta còn chẳng thèm hỏi cô bao nhiêu tuổi, cũng không thèm giữ cô lại đòi kiểm tra chứng minh thư như cô tưởng tượng. Giá như có ai đó làm vậy, ngăn cô lại, Vũ Lục Hàn sẽ không dính vào bất cứ rắc rối nào sau đó nữa. Rốt cuộc cũng chỉ là "giá như", cô sau khi rời khỏi quán bar còn trong tình trạng thảm hại hơn cả cô trước khi bước vào đó. Hơn hết, cô còn chạm mặt một kẻ vô cùng ghê gớm, không chỉ áp bức tinh thần cô mà còn dọa sẽ đày đọa cô sống không bằng chết. Đến giờ cô vẫn không biết mình nên biết ơn người đó vì đã giúp cô thoát khỏi một kẻ say rượu, hay nên thấy sợ hãi nữa.

Nhưng mà, Vũ Lục Hàn nghĩ, những điều tồi tệ nhất cô đều đã trải qua rồi. Người đó có lẽ chỉ phát cáu vì thái độ của cô lúc đó mà thôi. Hẳn người ta cũng sẽ hiểu cô đã say đến mức nào mới làm hàng loạt những thứ hồ đồ như vậy. Hơn nữa, vốn đã không quen biết nhau, chắc hẳn anh ta cũng chẳng nhàn rỗi đi tìm cô chỉ vì một sự cố như vậy.

Vì lẽ đó, Vũ Lục Hàn yên tâm quên hết những chuyện buồn đã xảy ra trong cái ngày đen đủi ấy và cắm mặt vào quyển sách.

Nếu không đọc xong cuốn này trước khi thư viện đóng cửa, ngày hôm sau cô sẽ lại phải đi tìm lại trong mười mấy nghìn quyển sách. Sinh viên đọc và trả sách cũng vô cùng lộn xộn, không bao giờ để đúng mục đã phân chia, mà bừa đâu nhét nấy. Thậm chí chồng sách họ mượn nằm trên cao, đến khi trả không cất lên được, họ chẳng buồn mượn thang của thủ thư mà đặt luôn chồng sách ở chân giá sách. Mà thủ thư chỉ có duy nhất một người. Vì thế bà thủ thư cũng chẳng buồn đi kiểm tra, cũng chẳng buồn tự xếp sách mà cứ cuối tuần lại xin vài sinh viên bị kỉ luật xuống thư viện xếp sách với mình. Đó là hình phạt kinh khủng nhất với họ, bởi họ không thích sách và cũng không buồn nâng niu quyển sách cũng như giá trị từng cuốn sách mang lại. Với họ, những quyển sách này chẳng khác nào đống giấy lộn xỉn ố ghim thành tập. Còn Vũ Lục Hàn - một mọt sách thứ thiệt - lại ủng hộ những người yêu sách giống hệt những kẻ ưa chuộng hòa bình và nuôi chim bồ câu.

Mặc dù đã lướt nhanh nhất có thể nhưng tiếng chuông vào tiết vẫn ngăn cản ý định của Vũ Lục Hàn. Cô tặc lưỡi, thôi mượn về vậy. Mỗi lần mượn sách cô sẽ phải ghi tên mình kèm lớp học chính vào cuốn sổ dày cộp của thủ thư, kí tên đồng thời để lại số tiền mệnh giá nhỏ nhất của mình, khi nào trả sách nguyên vẹn còn dấu thư viện thì cô sẽ kí tên lần nữa vào trang sau và lấy lại tiền. Vũ Lục Hàn thường tránh mượn sách về vì có những hôm cô không có tiền, hoặc cô có ít tiền, tờ tiền mệnh giá nhỏ nhất cô có đôi khi lại giúp cô đi chợ mua thêm mấy thứ cho mẹ, hoặc thêm vào hộp tiết kiệm để mua máy may. Gia đình Vũ Lục Hàn không phải dạng nghèo nhưng cũng không có gì dư dả nên cô buộc phải tính toán cẩn thận mỗi khi quyết định chi tiêu một cái gì đó. Hiếm lắm mới tìm ra được một quyển sách hay hợp ý, cô không muốn đến khi quay lại sẽ phải đi tìm trong những giá sách to sụ, dày cộp.

Kí xong tên và để lại một tờ tiền, Vũ Lục Hàn ôm trong tay quyển sách tâm đắc và đi nhanh về lớp. Cô ước bây giờ có thể về nhà để tiếp tục nghiền ngẫm quyển sách này, cô không thích đọc sách bị gián đoạn. Vũ Lục Hàn vừa đi vừa nghĩ, không để ý xung quanh mọi người nhìn cô xì xào. Cô cũng chẳng bận tâm, bình thường cũng như vậy. Nhưng thực tế là hôm nay rất khác. Vũ Lục Hàn chẳng thèm nhận ra những ánh mắt hôm nay khác thế nào. Cô bước vào lớp trong cái nhìn theo của tất cả mọi người. Và sau đó, chính Vũ Lục Hàn cũng đứng sững lại, mắt trợn to, tim đánh hụt một nhịp như muốn ngừng đập.

Ngồi đúng chỗ ngồi quen thuộc của cô trên lớp là một chàng trai mặc bộ suit màu đen, đeo chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhận ra những đường nét nam tính rất vừa mắt. Chàng trai chẳng để tâm đến sự xuất hiện của Vũ Lục Hàn, vẫn thản nhiên sử dụng điện thoại. Một vài giây xôn xao, chàng trai đó cất điện thoại, đứng dậy và đút tay vào túi, nhìn thẳng Vũ Lục Hàn qua cặp kính râm. 

Hàm Vũ Phong khẽ nhếch khóe môi, đưa tay tháo kính trên mắt xuống và gài vào cổ áo. Ngay khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc tối hôm đó, Vũ Lục Hàn bàng hoàng đến độ làm rơi quyển sách, cảm giác sợ hãi ám ảnh lại lan tràn và trong đầu cô xuất hiện đầy ắp những câu hỏi tu từ hoảng loạn: Anh ta là ai? Anh ta đến đây làm gì? Anh ta muốn gì?

Hàm Vũ Phong không hề vội vã, tiến gần về phía cô. Đôi mắt màu nâu khói sắc lẹm đánh giá cô một lượt từ trên xuống, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười rất nhẹ. Hàm Vũ Phong, với khuôn người vạm vỡ của người chăm tập thể hình, gương mặt góc cạnh nhưng hài hòa, đường nét sắc sảo, gãy gọn, đôi mắt sâu hút màu nâu hút hồn bên dưới cặp lông mày hơi hoe vàng, kèm theo mái tóc faux hawk vàng hoe được vuốt sáp tỉ mẩn, hắn không thể phủ nhận sở hữu một vẻ đẹp ma mị khó cưỡng lại. Những nét đẹp của phương Tây cho hắn một sống mũi cao thẳng, bầu mắt sâu cuốn hút và khuôn miệng rộng quyến rũ. Những nét ẩn hiện của phương Đông lại tô vẽ một khuôn mặt đầy nam tính, trẻ trung khó đoán. Mọi thứ đều hài hòa với nhau khiến Hàm Vũ Phong trở thành tâm điểm của sự chú ý chỉ bằng cách nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Hàm Vũ Phong đứng trước mặt cô, cúi xuống nhặt lên quyển sách "Nghệ thuật đường phố", liếc qua bìa sách và đưa nó cho Vũ Lục Hàn. Cô thất thần mất vài giây, cầm nhanh quyển sách, lùi lại vài bước.

"Sao thế?" Hàm Vũ Phong khẽ chau mày, vẫn cười bình thản, lại tiến về phía cô vài bước. Vũ Lục Hàn nuốt khan. Cảm giác tối hôm đó tràn về trong trí óc cô khiến cô thấy khó thở.

"Tôi... tôi không hề... làm hại gì tới anh cả..." Vũ Lục Hàn lắp bắp, liên tục xua tay và lắc đầu, trong khi cô còn chẳng dám nhìn vào mặt hắn. Cô thấy sợ ánh mắt uy hiếp buổi tối hôm đó. Chỉ cần nhìn thấy nó, gai ốc trên người cô nổi hết dậy, khiến cơ thể cô tê rần một cách khó chịu.

"Tôi đã nói gì đâu!" Hàm Vũ Phong cười khẩy. Nụ cười bất chợt của hắn khiến những cô nữ sinh đang hóng hớt xung quanh phải xuýt xoa, nhưng Vũ Lục Hàn lại chẳng hề liếc nhìn. Cô sợ đến mức chỉ biết nhìn xuống đất tránh né.

"Vậy... sao.. sao anh đến đây? Anh... muốn gì?"

"Tôi muốn gặp cô vì có chuyện cần trao đổi với cô." Hắn nhìn cô dò xét, nhưng không thể cảm nhận được điều gì khi mà cô gái này cứ cúi mặt nhìn đi chỗ khác. Hàm Vũ Phong hạ thấp giọng, tỏ ra phật ý. "Cô có phiền đi cùng tôi đến một quán cà phê nào đấy và nói chuyện không?"

"Không!" Vũ Lục Hàn thốt lên, rồi bối rối khi thấy mình trả lời nhanh quá. "À.. tôi còn hai tiết học nữa, nên rất tiếc..." 

Cô ngước lên, nhìn vào mắt hắn trong một giây, ngay sau đó lại vội vàng cụp mắt xuống. Trong cô dâng lên một cảm giác khó tả.

"Môn Triết học không phù hợp với đầu óc của một người đang bị ốm đâu, thưa quý cô." 

Hàm Vũ Phong nói nhỏ, chỉ để một mình cô nghe thấy. Sự tự tin trong giọng nói của hắn và câu từ khó hiểu khiến Vũ Lục Hàn buộc lòng phải nhìn lên người đối diện. Ngược lại với sự hoang mang của cô, hắn dường như chẳng có gì để giải thích.

"Anh nói gì vậy?"

"Tôi đã thay cô xin nghỉ ốm rồi, Vũ Lục Hàn." Hắn nâng nhẹ khóe môi, vẽ nên một nụ cười đắc thắng. "Cô còn muốn làm sinh viên chăm chỉ ư?"

"Anh xin nghỉ cho tôi á?" 

Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt, rú lên. Cô chưa bao giờ nghỉ học - kể cả khi bị ốm Vũ Lục Hàn vẫn cố gắng đi học và khép nép một góc. Cô không có người bạn thân nào ở trường - đơn giản vì cô luôn là người lầm lì nhất, im lặng nhất ở bất cứ mọi nơi có sự hiện diện của cô. Cô không bao giờ bắt chuyện hay tìm cách giao tiếp với ai, cũng quá khép kín đến độ chẳng ai muốn kết thân với cô cả. Vũ Lục Hàn thích cuộc sống yên ổn, không bị xáo trộn như hiện tại; tuy một mình nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình cô độc. Cô vẫn lặng lẽ như vậy, vẫn làm những việc giống nhau mỗi ngày và cô thấy hài lòng với việc lặp đi lặp lại những hành động ấy. Lúc này đây, khi bỗng nhiên có một người lạ mặt thay mặt mình xáo trộn những thói quen quen thuộc, Vũ Lục Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Đúng thế. Cô không cần phải ngạc nhiên đến vậy." 

Hàm Vũ Phong vẫn kiên nhẫn nhìn cô, không để ý rằng ánh mắt của cô đã thay đổi. Hắn chẳng lạ gì tụi sinh viên đại học, nhiều đứa chẳng cần xin phép cũng tự động nghỉ. Có người xin nghỉ hộ cho như vậy, chẳng phải nên sung sướng cảm ơn hắn sao?

"Sao anh không hỏi ý tôi?"

Trái ngược với suy nghĩ của Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn trợn mắt lên, lớn tiếng với sự bất mãn không thèm che giấu. Tuy thế, cô vẫn là một kẻ nhát gan khi chỉ dám ngước mắt lên nhìn lướt qua hắn vài giây rồi lại vội vàng cụp mắt xuống, ở cô biểu hiện một sự giận dữ không dám bùng nổ. Hàm Vũ Phong cảm thấy buồn cười.

"Hỏi ý cô? Nếu cô đồng ý bỏ ra vài phút nói chuyện với tôi thì tôi đâu cần phải xin nghỉ học để quý cô có thời gian dành cho tôi chứ?"

Hàm Vũ Phong bình tĩnh trả lời, giống như đã tiên liệu trước mọi việc rồi vậy. Vũ Lục Hàn cắn môi bức xúc, tuy khó chịu nhưng lại không thể làm gì hơn. Cô biết lần trước gặp nhau, chuyện giữa họ không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng nghĩ lại cô cũng chẳng lấy đi của hắn cái gì. Ngược lại, Hàm Vũ Phong mới là kẻ suýt nữa lấy mất lần đầu của cô. Hắn đã lấy đi nụ hôn đầu của cô rồi còn gì. Cô đã cho chuyện đó qua đi lâu rồi, hà cớ gì kẻ này lại cố chấp đi tìm cô, đến tận trường cô gây sự không biết nữa?

"Tôi với anh... không biết nhau! Tôi không muốn gặp gỡ người lạ!"

Vũ Lục Hàn làu bàu trả lời sau một hồi hậm hực suy nghĩ. Cô vẫn nhìn đi nơi đâu, không thèm nhìn vào mắt hắn. Biểu hiện thiếu tôn trọng đối phương ấy khiến hắn không hài lòng, dứt khoát nghiêng người, ghé sát bên tai cô. Vũ Lục Hàn giật mình tránh né, cảm nhận rõ hơi thở của hắn vừa phả nhẹ lên má mình. Tê rần.

"Không phải tự cô nhận là bạn gái tôi à? Bạn trai đến tận trường rủ đi chơi, lại còn muốn gì nữa?"

Cô thở gấp, tình huống này khiến Vũ Lục Hàn không kịp trở tay. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với một người lạ ở khoảng cách gần đến vậy, theo phản xạ lùi thêm mấy bước thật xa, đầu cúi gằm để che giấu sự sợ hãi. Nghĩ đi, Vũ Lục Hàn. Kẻ này điên rồi.

"Tôi... không có thời gian đùa! Tôi phải vào lớp bây giờ, xin lỗi!"

Không muốn để người đối diện nói thêm, Vũ Lục Hàn nhanh chóng lách qua hắn và đi thật nhanh về chỗ ngồi trong lớp. Mọi người nhìn cô, càng ngày càng nhiều người nhìn cô. Học sinh đẹp trai xuất hiện trong trường không phải hiếm, nhưng người trông ra dáng đàn ông thành đạt, mặc suit chỉnh tề, khuôn mặt đặc những nét tây-ba-lô mà hành văn thuần thục như người bản địa thì không phải lúc nào cũng có. Sự xuất hiện của hắn khiến dân tình không thể không tò mò. Khi hắn mới bước vào, lớp học của Vũ Lục Hàn còn được phen xôn xao vì tưởng người đẹp trai này là thầy giáo đến dạy thay. Chỉ đến khi Hàm Vũ Phong không nói một lời, chọn đúng chỗ ngồi của Vũ Lục Hàn mà hồn nhiên thả dáng, rút điện thoại ra bấm tự nhiên như ở nhà, đám sinh viên trong lớp mới tụ lại bàn tán. Lúc này đây, chứng kiến hắn trò chuyện "thân tình" với một kẻ vô hình toàn diện như Vũ Lục Hàn, mọi người lại nhận thêm một cú sốc. Chuyện gì đang xảy ra? Ngoài Vũ Lục Hàn, chẳng ai biết!

"Được thôi, đợi em vào giờ tan học nhé!"

Hàm Vũ Phong thản nhiên nói rất to, kèm theo nụ cười vô tội, hướng về phía Vũ Lục Hàn, vô tình kéo theo rất nhiều sự chú ý. Cô cảm thấy rợn tóc gáy, không dám nhìn lên hắn, nhất quyết cúi đầu, lấy luôn quyển sách trên tay che kín mặt. Hàm Vũ Phong phì cười đầy mỉa mai, lại đeo kính lên mắt, nhìn chăm chăm vào cô trước khi quay người bỏ đi. Hắn cho rằng cô không có sự tôn trọng nhất định đối với mình, trong lòng hả hê khi chọc quê được cô và để cô lại cho mấy con thú săn mồi xung quanh rỉa thịt. Vũ Lục Hàn vẫn ngang ngược y như lần cuối cùng họ gặp nhau, một mực không hề nghe lời hắn. Đối với những người không thể nói lý lẽ, quả nhiên dùng hành động cứng rắn với họ vẫn là vô cùng đúng đắn.

Suốt cả tiết học, Vũ Lục Hàn chỉ cúi gằm mặt xuống bàn. Lần đầu tiên trong đời học sinh, cô không biết bất cứ điều gì giáo viên đang nói. Đầu óc cô rối mù, cô nhìn chằm chằm vào vở nhưng không tài nào nhấc bút lên viết. Giờ giải lao giữa tiết Vũ Lục Hàn cố ngấu nghiến cuốn sách Nghệ thuật đường phố nhưng cũng chẳng chữ nào lọt vào đầu. Cô cứ len lén liếc về phía cửa ra vào với ý nghĩ sợ hãi rằng một người đàn ông mặc suit đen sẽ ngạo nghễ xuất hiện nơi ngưỡng cửa, kéo cô chạy băng băng ra khỏi đây và đưa cô đến một căn phòng tối om nào đấy.

Hắn ta đã nói sẽ làm cô sống không bằng chết, Vũ Lục Hàn nuốt khan. Cô thấy rồi, cô đã cảm nhận sự khổ sở trong tâm tưởng mà từ lâu cô chưa hề phải trải qua. Kể cả khi Vũ Lục Hàn dằn vặt giữa việc mình đã tàn nhẫn dập tắt hi vọng của bố mẹ về việc chữa trị bệnh tình của mẹ cô và việc cô lạnh lùng hủy hôn trước mặt bao nhiêu quan khách, làm mất mặt gia đình họ Từ, cô cũng chưa từng thấy khổ sở như thế này. Giống như ai đó xích bạn vào một cái cột, đưa cho bạn chìa khóa nhưng bạn biết dù có tháo xích bạn cũng không thể chạy trốn. Cô biết rằng có thể vì mấy ngày qua, vụ hủy hôn ầm ĩ và gương mặt cô tràn lan trên báo giúp hắn mò ra tung tích, nhưng đến được tận trường, vào được tận lớp, ngồi được tận chỗ cô vẫn ngồi thì không tầm thường chút nào.

Cô không nhìn hắn quá nhiều, nhưng vẫn kịp quan sát Hàm Vũ Phong. Trên người hắn, từ bộ suit vừa vặn, phẳng phiu đến đôi giày da bóng lộn và chiếc đồng hồ sáng loáng trên cổ tay, tất cả đều nói rằng kẻ này chắc chắn nắm trong tay rất nhiều quyền lực. Trong những bộ phim cô vẫn xem, hắn chắc hẳn phải là một kẻ máu mặt nào đấy mới có thể tìm ra tận chỗ ngồi trong lớp của cô. Xung quanh cô liệu có người của hắn không? Vũ Lục Hàn rùng mình, vỗ vào má mình mấy cái. Mày nghĩ gì vậy? Đó chỉ là trên phim mà thôi. Có thể chỉ là một sự tình cờ. Có thể hắn hỏi bạn bè cô và được chỉ chỗ. Chẳng có gì thần thánh đến vậy. Cô đang sợ quá hóa rồi mất rồi.

Kí ức đưa cô trở về buổi tối hôm ấy, khi chính cô đã đuổi Từ Thiên về và mạnh mồm nhận kẻ này làm bạn trai mình. Chắc chắn vì say rồi, cô không thể nào suy nghĩ nông cạn và ấu trĩ như vậy khi đang tỉnh táo được. Trước đoạn đó, mọi thứ đều lờ mờ, nhưng cô nhớ mình đã đáp lại hắn thế nào. Rõ ràng cô vẫn ý thức được, nhưng không hề làm gì để phản kháng. Chỉ vì một nụ hôn của hắn, bàn tay hắn, mà cô ngoan ngoãn "hùa theo". Vũ Lục Hàn đỏ rần mặt khi nhớ lại khung cảnh nhạy cảm ấy, tự mình đập trán xuống mặt bàn. Sau khi Từ Thiên bỏ đi, cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng không thể nào suy nghĩ mọi chuyện một cách thông suốt được. Cô nhớ rằng hắn đã hỏi đi hỏi lại, yêu cầu cô giải thích rõ mọi chuyện, nhưng cô chỉ liên tục xin lỗi. Cô làm hắn nổi cáu, rồi nổi cả thú tính nữa. Vũ Lục Hàn lần thứ hai tự tát vào má mình, bất lực úp mặt xuống bàn nhằm quên đi những thứ đáng xấu hổ ấy.

Không lẽ chỉ vì mấy hành động nông nổi của cô mà Hàm Vũ Phong lại thù hằn đến thế? Đã hai tuần rồi, nỗ lực nào khiến người đàn ông đó truy tìm cô, đến tận nơi đòi nói chuyện riêng thế này? Cứ cho rằng hắn nhỏ mọn tìm cô tính sổ vì đã không chịu giải thích cho hắn, nhưng chính cô không cho rằng chuyện đó to tát đến vậy. Vốn chẳng có ai biết chuyện xảy ra giữa họ, Từ Thiên cũng chẳng rảnh rỗi đi kể lung tung vì cô đã nhận hắn là bạn trai rồi. Cô là con gái, rủi ro nhiều hơn còn chẳng thèm tìm hắn đòi bồi thường tổn thương. Không lẽ, Hàm Vũ Phong sợ cô uy hiếp tống tiền nên tìm đường rút lui chăng?

Tiếng chuông báo hết giờ đã vang lên, tựa như hồi còi kết thúc trận đấu và cô là bên bại trận. Càng nghĩ, cô càng thêm sợ hãi trước những viễn cảnh có phần vô lí do chính mình vẽ ra, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cô hoàn toàn bất lực vì không biết mục đích của người đàn ông kia là gì. Nhưng mà cô và hắn đã làm gì đâu! Nhưng mà cô và hắn đã hôn nhau! Nhưng mà cô và hắn đều say! Ôi, mình đâu có quen biết hắn!  Vũ Lục Hàn phát khóc, thầm rên rỉ và oán trách bản thân đã buông thả trong chốc lát, để bây giờ giống như con chim đã sập bẫy vào lồng. Cô muốn ra khỏi lớp, nhưng lại không tài nào nhấc được cơ thể mình lên.

"Này, bạn Vũ!"

Một giọng nữ lạ lẫm vang lên. Vũ Lục Hàn ngẩng đầu lên và nhận ra bạn gái bàn trên đang ngoái đầu xuống nhìn cô. Vũ Lục Hàn trông vô cùng ngớ ngẩn sau một loạt suy nghĩ tiêu cực vừa tự mình vẽ ra, cô mất vài giây ngồi đực ra rồi giật mình đáp. "Tôi đây?"

"Anh chàng đẹp trai đó có phải là bạn trai của bạn không?" Cô nàng bàn trên thì thầm, mắt liếc liếc xung quanh nhưng tai vẫn cố nghếch lên lắng nghe Vũ Lục Hàn. Cô ngẩn người.

"Cái gì? Bạn trai á?"

"Đúng vậy, thấy mọi người bảo thế!"

"Không, không! Tôi không quen biết anh ta!" Vũ Lục Hàn xua tay, lớn tiếng cáu gắt. Cô vốn đã hoang mang khi kẻ kia đột ngột tìm đến mình ra lệnh, giờ lại bị hiểu nhầm là bạn gái người ấy. Không lẽ có ai đó nghe được câu thì thầm của hắn chăng?

"Vậy sao anh ấy đến tìm bạn? Không phải bạn vừa đính hôn rồi sao?" Vũ Lục Hàn trợn mắt lên khi nghe thấy câu nói ấy, khiến cô bạn bàn trên vội vàng che miệng, lúng túng chữa lại. "Dù... có hủy hôn rồi, nhưng mà... vẫn là hoa có chủ ấy?"

"Không biết! Anh ta nhầm người đấy!"

Vũ Lục Hàn gắt gỏng, đây là lần đầu tiên cô thể hiện thái độ này với người khác. Chính bản thân cô cũng không nhận thức được rằng mình vừa dọa cô bạn bàn trên một phen mất vía. Ngay khi nhận lại thái độ bực bội của Vũ Lục Hàn, cô bạn kia đã không còn ý định hóng hớt, ngay lập tức cất đồ và lủi đi thật nhanh.

Vũ Lục Hàn càng nghĩ nhiều lại càng thêm khó chịu, thở dài thườn thượt. Cô nhìn quanh, lớp học đã ra về gần hết, đành thu dọn sách vở, đi thật nhanh ra khỏi lớp. Cô không muốn chạm mặt người đàn ông đó khi lớp học vắng vẻ thế này. Vũ Lục Hàn len lén nhìn quanh trước khi chạy thật nhanh về phía cầu thang. Cô vẫn còn đề cao cảnh giác khi đi dọc hành lang, rồi chạy băng thật nhanh qua khoảng sân hướng về phía cổng trường. Có lẽ ổn thôi, cô nghĩ, không thấy bóng dáng người nào có mái tóc vàng vàng xuất hiện trong tầm mắt. Đúng lúc cô nghĩ mình đã an toàn, Vũ Lục Hàn giật mình ngã ngửa khi kẻ đó đã lù lù trước mặt, thản nhiên nhìn bộ dạng khép nép của cô nãy giờ.

"Chào Vũ Lục Hàn."

Giọng nói ấy khiến cô đứng tim. Hắn đỗ xe chắn ngay trước lối ra cổng trường, chỉ chừa một lối nhỏ cho mọi người đi qua. Dường như hắn chỉ ngồi trong xe chờ đợi, nhìn thấy cô là bước ra khỏi xe đón đầu. Cô cũng thật ngu ngốc, việc gì hắn phải lên tận lớp lần nữa trong khi hắn biết chắc chắn cô sẽ phải ra khỏi cổng trường để về nhà chứ! Và cô vội vã chạy ra khỏi lớp xuống cổng trường, thật mỉa mai!

"Anh... tôi đã nói là..."

Vũ Lục Hàn mở to mắt nhìn hắn, như chôn chân dưới đất không dám bước tiếp. Hắn nở nụ cười vô cùng lịch thiệp, tiến đến chỗ cô và chìa một tay trên không trung.

"Tôi chỉ muốn mời cô một tách cà phê thôi mà." Hàm Vũ Phong đột nhiên vô cùng lịch sự, nở nụ cười vừa phải với tông giọng chậm rãi của một người tử tế. Đôi mắt hắn thật khó đoán. Và hắn khiến cô khó xử khi đứng chắn lối ra còn mọi người thì liên tục nhìn.

"Cô không thấy phiền cho mọi người khi kéo dài thời gian đứng ở đây sao?" Hắn kiên nhẫn tiếp tục khi thấy cô không trả lời, tiến lại gần cô một chút. Vũ Lục Hàn hoang mang lùi lại mấy bước, khiến hắn buộc lòng phải đứng lại.

"Nhưng tôi không quen anh, tôi không thể đi với anh được! Xin lỗi anh!" Vũ Lục Hàn tiếp tục từ chối, cụp mắt xuống ý muốn đi cùng đám người ra khỏi trường. Hàm Vũ Phong không bỏ lỡ cơ hội, ngay lập tức giữ lấy vai cô.

"Vũ Lục Hàn, cô không thắc mắc tại sao tôi nhất quyết muốn nói chuyện với cô sao?" Hắn đã tắt nụ cười, đôi mắt đanh lại mang theo một sự nghiêm túc, có phần đe dọa. Vũ Lục Hàn chột dạ, nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Tôi..." Cô ấp úng. Hắn đã đánh trúng vào trí tò mò của cô. Dù cô cố hạn chế việc đi riêng với người này để ngăn chặn mọi tình huống xấu xảy ra lần nữa, nhưng trong lòng vẫn luôn tự hỏi vì sao hắn nhất định chờ đợi mình như vậy. Hàm Vũ Phong dường như nhận ra sự e dè đó, thở ra thật nhẹ.

"Tôi sẽ không làm gì cô, tôi đảm bảo như vậy. Việc này sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cô đâu." Hàm Vũ Phong nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cô bối rối cúi đầu xuống nhìn đi chỗ khác.

"Tôi chỉ có vài phút, sau đó còn phải về nấu cơm, nên..." Cô nói thật nhỏ, cố gắng không nhìn vào mắt hắn. Vũ Lục Hàn cảm thấy bàn tay đang đặt trên vai mình đã bớt đàn áp hơn một chút, và rồi hắn cười nhẹ.

"Vậy xin mời." 

Hàm Vũ Phong, với một cử chỉ lịch sự, đứng lùi sang một bên và đưa tay về chiếc Lamborghini Aventador đen bóng. Vũ Lục Hàn đứng sững người trong vài giây để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Chỉ tới khi hắn bước về phía chiếc xe và thật sự mở cánh cửa ra, cô mới tin thứ xa xỉ này thuộc quyền sở hữu của người đối diện. Cô lóng ngóng bước vào bên trong, mọi thứ đều xa lạ và quá mức xa xỉ đến nỗi cô sợ rằng bất kì một hành động ngớ ngẩn nào đó của mình cũng sẽ làm hỏng xe - và cô sẽ phải đền ốm. Trái lại, Hàm Vũ Phong vô cùng thản nhiên, chẳng hề bận tâm liệu đám người đang nối đuôi lách qua khoảng trống hắn để chừa lại kia có quệt vào làm hỏng xe của mình không.

Sau khi thấy cô ngồi yên vị trên ghế, Hàm Vũ Phong đi vòng qua đầu xe, xen lẫn đám sinh viên một đoạn rồi ngồi vào ghế lái, bên cạnh Vũ Lục Hàn. Sau khi đóng cửa xe, đeo kính râm lên mắt, hắn đột nhiên nhoài người sang thắt dây an toàn cho cô. Việc hắn đến gần bất chợt làm Vũ Lục Hàn thót tim, cô cảm thấy dây thần kinh của mình đập loạn liên hồi. Và tai cô nóng bừng.

"Hi vọng cô thích uống cà phê."

Hàm Vũ Phong cười bí hiểm, lùi xe và lướt đi nhẹ nhàng. Vũ Lục Hàn bỗng nhiên thấy rùng rợn, nhớ lại câu nói đe dọa của hắn mà không thể thoát khỏi tâm trạng lo lắng. Cô ngồi im thít, không dám nhích người dù chỉ một li, ngay lập tức đã cảm thấy hối hận. Lúc này đây, nếu cho cô một cơ hội, nhất định cô sẽ không đồng ý ngồi trên chiếc xe này. Người bên cạnh im lặng trên cả quãng đường, dù chẳng làm gì cũng khiến cô ngạt thở. Mày xong rồi, Vũ Lục Hàn! Lúc này đây, cô chỉ hi vọng mình còn nguyên vẹn trở về với gia đình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status