Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 4



"Đây là quán cà phê ấy hả?"

Vũ Lục Hàn trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên khi chiếc xe của Hàm Vũ Phong chầm chậm đi vào một khuôn viên rộng lớn sau cánh cửa hoa sắt cao ngất được sơn một màu đen bóng lộn. Hàm Vũ Phong không trả lời, chạy xe men theo con đường xi măng, vòng qua một đài phun nước rộng lớn giữa khuôn viên, đi về gara phía sau tòa nhà chính đồ sộ. Cánh cửa gara tự động đón chào chủ nhân trở về, Vũ Lục Hàn không khỏi ngạc nhiên và choáng ngợp. Cô tròn mắt khi xe của hắn chạy qua khoảng sáu, bảy chiếc xe nữa trong gara, đi về vị trí bỏ trống ở tận cuối phòng mới chịu dừng lại. Hắn vẫn giữ nguyên thái độ im lặng khi xuống xe, Vũ Lục Hàn vội vàng tháo dây an toàn, vụng về bước ra mà cố gắng không để chạm vào bất cứ thứ gì trên chiếc xe ấy. Cô đứng tần ngần bên cạnh, cả người như đã chôn chặt xuống đất, không dám nhúc nhích khi thấy bao quanh mình là một không gian vô cùng xa xỉ. Cô đứng im thít một chỗ, lo sợ rằng chỉ cần nhích một bước, rất có thể cô sẽ trượt chân ngã vào chiếc xe nào đó ở gần đấy và làm hỏng lớp sơn của nó.

"Anh bảo... mời tôi cà phê. Nhưng đây là..."

Vũ Lục Hàn ấp úng, ngờ ngợ trong đầu. Cô len lén nhìn hắn, kẻ đang đứng đối diện mình qua một chiếc xe khác. Hàm Vũ Phong tháo kính râm trên mặt, nhìn cô mỉm cười thản nhiên.

"Đây là nhà tôi."

Vũ Lục Hàn chết sững. Trời ạ! Tại sao lại tin lời hắn ta! Một kẻ dối trá trắng trợn! Cô nuốt khan, trống ngực đập thình thịch. Với tất cả sự can đảm vớt vát được, cô cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Tại sao anh lại đưa tôi về nhà? Tôi chưa bao giờ đồng ý về nhà anh!"

Hàm Vũ Phong cười nhẹ, gài chiếc kính râm lên ngực áo. Hắn không bận tâm đến sự phẫn nộ (kèm theo sợ hãi) của cô, vẫn lịch sự giữ nguyên khoảng cách.

"Nhưng cô đã đồng ý uống cà phê. Tôi đâu có nói sẽ đưa cô ra quán cà phê?"

Cô sững người, nhất thời cứng họng. Quả nhiên cô đã bị hắn ta dụ vào tròng bằng trò lừa gạt của trẻ con cấp một. Lỗi do cô sơ suất chủ quan, đáng lẽ cô nên la hét ầm ĩ lên khi bị hắn uy hiếp trước cổng trường mới phải. Tất nhiên, Vũ Lục Hàn không đời nào làm vậy được, cô sợ hãi mọi sự chú ý từ xung quanh mình. Nếu cô biết hắn bắt thóp được tính nhát gan đó của cô để ép cô theo về nhà hắn, chắc chắn cô sẽ báo cảnh sát trước khi bước chân lên chiếc xe ấy rồi.

"Đi theo tôi, nếu cô không muốn bị lạc."

Hàm Vũ Phong không đếm xỉa đến phản ứng của cô, quay người đi thẳng về phía một cánh cửa âm nằm ẩn khéo léo trên tường. Vũ Lục Hàn líu ríu đi theo, vừa lo lắng, vừa cảnh giác. Cô nhìn chằm chằm vào gáy hắn, luôn cách kẻ đó năm bước chân, cả cơ thể đã ở trong tư thế sẵn sàng tháo chạy nếu hắn đột ngột quay lại.

Hàm Vũ Phong chạm vào hệ thống cảm biến bên cạnh cửa. Một bảng số hiện lên và hắn lướt tay trên đó. Sau khi nhập mật mã, cánh cửa mở ra, Hàm Vũ Phong nghiêng người, chờ đợi cô bước vào rồi mới đóng cửa. Cô nuốt khan khi bước qua trước mặt hắn, nín thở khi nhận ra kẻ đồng hành cao lớn hơn mình gấp vài lần.

Có một hành lang ngắn dẫn đến vài bậc thang thấp, được chiếu sáng bằng dàn đèn led nhỏ thẳng tắp trên trần. Trên bức tường sơn màu cà phê sữa dọc hành lang, một vài bức tranh được chụp với bố cục lạ lẫm treo kín hai bên tường, tựa như một triển lãm tranh nghệ thuật. Vũ Lục Hàn bỗng chốc bị thu hút bởi những bức hình ấy, quên cả việc có người đang đi cạnh mình. Thậm chí cô còn bước chậm lại, nghiêng người ngắm nhìn rất kĩ một vài bức. Hàm Vũ Phong không hề bỏ sót hành động nào ở cô, âm thầm ghi nhớ tất cả.

Phía cuối hành lang là cánh cửa kính mờ đục, yêu cầu mật khẩu điện tử để mở khóa. Hắn vượt lên trước, mở khóa cửa, khi quay người lại vẫn còn thấy cô đang ngắm nhìn một bức tranh. Hàm Vũ Phong không hề tỏ vẻ sốt ruột, cũng không hề lên tiếng nhắc, kiên nhẫn đứng đợi cô bước lên từng bậc thang về phía mình. Vũ Lục Hàn nhận ra bản thân đang trì hoãn thời gian, xấu hổ cúi đầu bước nhanh qua trước mặt hắn. Cô hơi bối rối khi căn phòng mình vừa bước vào chưa sáng đèn, nhưng rồi hắn xoa dịu sự sợ hãi bất chợt ấy bằng việc ngay lập tức mở hết những bóng đèn, thắp sáng cả căn phòng để tăng phần tin tưởng.

Chào đón cô là một không gian choáng ngợp, rộng rãi và vô cùng thoáng đãng. Vũ Lục Hàn đã từng đến tư gia của gia đình Từ Thiên, nhà họ giống như mấy tòa lâu đài bạc tỷ xa hoa của vua chúa vậy, với rất nhiều thứ mạ vàng chói lóa. Nhưng ở đây, tất cả đều vô cùng hiện đại, với những bức tường kính cao tận sát trần, sàn gỗ bóng mịn với tấm thảm lông mềm mại. Từ chỗ đang đứng, Vũ Lục Hàn có thể nhìn thấy toàn cảnh khu vườn với những bụi hoa trước mặt, thấy hồ nước lớn và đài phun nước bao quanh bởi con đường trải sỏi lúc nãy họ đi qua. Không gian bao quanh cô là một sự liên tục, không hề có vách tường ngăn chia các phòng nên vô cùng rộng rãi.

Vũ Lục Hàn phải trầm trồ kinh ngạc, quả là người nhiều tiền họ cũng tiêu tiền một cách khác nhau. Gia đình Từ Thiên muốn ở tại một nơi dát vàng chói mắt, nhưng người đàn ông này thì chọn một chỗ vừa đủ tiện nghi và vô cùng hiện đại. Cô bỗng nhiên liếc nhìn hắn, ngầm thừa nhận rằng người này thực sự có gu thẩm mỹ rất đáng ngưỡng mộ.

Hàm Vũ Phong đi về phía căn bếp ở sâu bên trong, phía dưới một tầng lửng, mở cánh tủ và lấy ra một gói cà phê. Hắn cười nhẹ khi nghĩ lại vẻ mặt của Vũ Lục Hàn trước những bức tranh trên tường và giờ là căn nhà của hắn, không khỏi cảm thấy có một chút vui vẻ.

"Mẹ tôi là người thiết kế căn nhà này."

"Sao?" Vũ Lục Hàn ngẩn người sau câu nói, rồi vỡ lẽ, giọng nói pha lẫn sự thích thú đầy khâm phục. "Mẹ anh tuyệt thật!" Cô thốt lên trong vô thức, xuýt xoa nhìn quanh căn nhà, nhưng vẫn chỉ dám đứng yên một chỗ. "Đẹp quá!"

"Mẹ tôi từng học Kiến trúc." Hắn giải thích, che giấu một tiếng cười nho nhỏ. "Sau khi kết hôn với bố tôi, bà chuyển sang làm thiết kế nội thất. Căn nhà vốn được thiết kế ở Anh với mong muốn bao giờ chúng tôi tìm được mảnh đất đẹp ở một vùng countryside nào đó thì sẽ xây dựng nó. Nhưng bố mẹ ly hôn trước khi mẹ tôi thực hiện được ý định, vì thế tôi xây dựng nó ở đây để bà không phải bỏ phí một thiết kế tâm đắc."

Hàm Vũ Phong mở tủ kính phía trên tường, lấy ra hai ly cà phê và rửa chúng dưới vòi nước nhẹ. Cô đã nghe thấy âm thanh của chiếc máy pha cà phê, thêm một phần tin tưởng hắn sẽ không bất ngờ "tấn công" cô như lần cuối cùng gặp mặt nữa.

"Thật... tuyệt!"

Đó là tất cả những gì Vũ Lục Hàn có thể nói. Cô khá bất ngờ với những chia sẻ đột ngột của hắn, nhưng lại cảm giác nó rất thật. So với việc họ là hai người hoàn toàn xa lạ và cô bị ép buộc đến nhà hắn, thì những gì hắn vừa nói nghe đáng tin cậy hơn hẳn. Vũ Lục Hàn đã bớt lo sợ khi người đàn ông lạ mặt kia nói về gia đình, nhưng không thể ngừng cảnh giác. Bởi thế, cô giữ nguyên khoảng cách của mình với hắn ta, vẫn còn kiên trì đứng giữa nhà.

"Cô có thể ra ghế ngồi."

Hàm Vũ Phong đột ngột quay lại nhìn cô, ngỏ ý mời và hướng ánh mắt về phía bộ salon ở ngay trước mặt Vũ Lục Hàn. Hắn đã nói vậy, cô đâu thể từ chối được nữa! Vũ Lục Hàn lập cập nói đồng ý, rụt rè bước từng bước về phía bộ ghế salon. Cô bối rối dừng lại khi ở chỗ đó trải tấm thảm lông trông vô cùng sạch sẽ, còn cô vẫn còn đi giày. Vũ Lục Hàn ngồi xuống, cẩn thận tháo dây giày, mắt liếc về phía chiếc bể bơi nằm chình ình giữa nhà.

"Không cần phải bỏ giày đâu." Hàm Vũ Phong bật cười khi thấy cô lúi húi cởi giày, nhưng lại để cô làm theo ý muốn. Vũ Lục Hàn xếp đôi giày gọn gàng bên cạnh tấm thảm, rốt cuộc vẫn phải lên tiếng hỏi.

"Sao anh lại thích bể bơi nằm giữa nhà?"

Hàm Vũ Phong khựng lại vài giây, mím chặt môi khi nghe câu hỏi ấy.

"Vì tôi thấy mát."

Nụ cười châm biếm của hắn khiến cô có cảm giác mình đã vô duyên, liền im lặng lóc cóc trèo lên ghế ngồi. Hàm Vũ Phong tiến về phía cô, trên tay là chiếc khay bằng bạc rất đẹp, với một bát nhỏ đựng những cục đường trắng hình vuông, cùng hai bình sứ bé bằng bàn tay đựng sữa tươi và bơ mềm tan chảy, với hai chiếc ly cà phê được rửa sạch bóng. Hắn đặt khay xuống bàn, vươn người lấy ra một tấm lót hình vuông bằng gỗ thủ công sơn bóng mịn. Hàm Vũ Phong quay người trở lại bếp, cẩn thận nhấc bình cà phê ra khỏi máy và mang nó chậm rãi đặt lên tấm lót. Vũ Lục Hàn nhìn theo hắn rót cà phê vào chiếc ly trước mặt cô, rồi lại tự rót cho hắn. Mọi hành động của hắn đều nhanh gọn và bài bản, giống như hắn vẫn làm việc này hàng ngày vậy. Trong đầu cô luôn nghĩ, kẻ giàu có như hắn ắt sẽ phải thuê giúp việc hầu hạ đến tận miệng. Nhưng chẳng hiểu sao, ngay lúc này, cô tự nhận thấy mình đã hoàn toàn sai lầm.

"Cô có thể dùng gì tùy thích."

Vũ Lục Hàn gật đầu, nhìn theo Hàm Vũ Phong rót lần lượt bơ và sữa tươi vào cốc cà phê của hắn. Cà phê chuyển màu hệt như bức tường của căn nhà.

"Tôi có được coi là giữ đúng lời hứa không?"

Hàm Vũ Phong khuấy đều ly cà phê của mình nhưng lại không uống, ngả người về phía sau nhìn cô với một nụ cười nhẹ. Một thoáng bối rối, Vũ Lục Hàn lúng túng cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê đen đang bốc khói của mình.

"Anh có gì muốn trao đổi với tôi?" Thật khó khăn để nói ra điều mình nghĩ, nhưng Vũ Lục Hàn cũng không thể im lặng được. Cô đã muốn hỏi như vậy ngay từ lúc ngồi lên xe của hắn rồi.

"Trước tiên, tôi muốn nhắc lại chuyện cũ." Hàm Vũ Phong thản nhiên trả lời, câu nói ấy đánh trúng vào điều cô vẫn lo sợ. Người này muốn gì ở cô? Vũ Lục Hàn là kiểu người không có gì trong tay cả, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể tự trả lời câu hỏi ấy. Cô nuốt khan, im lặng lắng nghe. "Hai tuần trước, ở The Bass, hi vọng cô chưa quên chuyện đã xảy ra?"

Cô cảm thấy mồ hôi đã túa ra nhớp nháp hai bàn tay. Cảm giác bây giờ giống như tội phạm đang bị khảo cung vậy.

"Tôi... vẫn còn nhớ." Cô đáp nhỏ, không nhìn hắn. Cô vẫn không biết mục đích cuộc trò chuyện gượng gạo lúc này là gì. Vũ Lục Hàn chỉ nhìn ly cà phê đắng ngắt.

"Vậy chắc hẳn cô còn nhớ mình đã uống hết hai chai Vodka Beluga và làm vỡ một chiếc ly thủy tinh chứ?" Hàm Vũ Phong nhìn cô gái bằng ánh mắt nheo lại đầy tinh vi. Hắn quan sát được nỗi bất ngờ và lúng túng của cô gái, thầm thích thú trước sự biến đổi đầy ngẫu hứng trên khuôn mặt cô gái này. Mọi cảm xúc của cô đều phơi bày ra bên ngoài, đối với hắn, đây là kiểu người vô cùng dễ nắm bắt.

"Cái... cái gì?" Vũ Lục Hàn mở to mắt nhìn hắn, lắp bắp. "Tôi... uống hai chai Vodka!?"

Vũ Lục Hàn vẫn nhớ mang máng việc một gã đàn ông gây sự làm cô đánh rơi một chiếc cốc. Nhưng cô không thể nào nhớ được mình đã uống bao nhiêu. Cô đã uống liên tục, thậm chí bản thân cô còn không thèm đếm.

"Cô có thể hỏi bartender." Hắn thản nhiên nhún vai, tỏ ra thành thực. Sự hoang mang ngày càng rõ rệt trong mắt cô đủ để hắn biết thông tin này tác động đến cô nhiều tới mức nào. "Thành thật mà nói, tôi không nghĩ sinh viên như cô có thể chọn ngay loại rượu đắt tiền như vậy, uống rượu như uống nước lọc. Tôi khá ấn tượng đấy."

Câu nói đó rõ ràng là mỉa mai, nhưng đôi tai cô đã ù đi ở đoạn "loại rượu đắt tiền". Vũ Lục Hàn rùng mình kinh sợ, lẽ nào người này là chủ quán bar đó, giờ đang đòi tiền mình chăng?

"Tôi... thật sự không biết!" Vũ Lục Hàn nuốt khan, đầu óc trở nên hỗn loạn. "Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, và..."

"Tôi rất hiểu điều đó." Hắn nói nhanh với vẻ tự đắc, ra chiều cảm thông. "Và cả sự việc đáng tiếc xảy ra với cô ngay sau đó nữa. Thật tệ khi cô lại bị một tên côn đồ quấy rối, phải không?"

Hàm Vũ Phong càng nói miên man, Vũ Lục Hàn lại càng lo lắng. Hắn chắc chắn muốn nói gì đó, chỉ đang cố tình kéo dài trêu chọc cô mà thôi. Vũ Lục Hàn khó khăn nuốt nước bọt, vặn vẹo những ngón tay.

"Tôi... phải trả bao nhiêu cho hai chai rượu ấy?"

Hàm Vũ Phong chống một tay lên thành ghế, đưa bàn tay lên che miệng, giấu một nụ cười tự đắc đầy kín đáo.

"Kể cả chi phí đền bù cho chiếc ly vỡ là năm mươi triệu."

Vũ Lục Hàn chết cứng trên ghế, đôi mắt cô mở to kinh hoàng, tỏ ra sợ hãi nhiều hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

"Tôi... tôi nợ anh năm mươi triệu?"

Vũ Lục Hàn nói không thành tiếng, thở gấp, nhìn hắn bình thản gật đầu mà trong lòng quặn thắt. Chừng ấy tiền, thu nhập cả gia đình cô cộng lại phải một năm mới trả được. Nhưng sao có thể, còn mẹ cô bệnh tật, tiền thuốc hàng tháng đã gần một phần mười số tiền ấy, còn tiền học của cô, còn tiền sinh hoạt, tiền ăn uống, tiền điện, tiền nước... Tất cả những chi phí đó tiêu hao không hề ít khi mà thu nhập của cả gia đình chỉ dựa vào tiền lương của bố cô và tiền đi làm thêm mà cô tự tích góp. Dù cho Vũ Lục Hàn có đi làm thêm hai, ba công việc nữa, thì việc lo trả tiền cho hắn cũng sẽ làm cô không đời nào thực hiện được lời hứa giúp mẹ chữa bệnh. Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, và thêm cục nợ này gánh trên vai cũng chỉ vì tính bốc đồng của cô mà ra.

Giá như lúc đó cô tỉnh táo nghĩ đến hậu quả khôn lường này thì mọi chuyện đã khác. Vũ Lục Hàn muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi!

"Cô gái, sao im lặng thế?"

Hàm Vũ Phong vẫn không bỏ qua bất kì thay đổi nhỏ nào trên mặt cô, gương mặt hồng hào ban nãy giờ đã trắng bệch, biến sắc. Vũ Lục Hàn bị bất ngờ gọi tên, giật mình, lúng túng nhìn về phía hắn.

"Tôi... nhất định sẽ thanh toán đầy đủ. Nhưng liệu các anh có thể... đợi một thời gian không?"

Hàm Vũ Phong khẽ nhướn mày, cô lại thêm vài phần bất an.

"Các anh? Cô nghĩ tôi là người của quán bar ấy hả?"

Vũ Lục Hàn ngơ ngác nhìn hắn, nhận về một nụ cười châm biếm.

"Tôi đã thay cô thanh toán hết cho họ rồi, Vũ Lục Hàn." Hắn thích thú ngắm nhìn sự hoang mang cực độ của cô, giống như một con nai đi lạc vậy. "Vậy nên bây giờ là tôi đòi nợ cô. Cô mắc nợ tôi lần thứ hai rồi đấy, cô gái ạ."

Không từ ngữ nào có thể miêu tả được cảm xúc của Vũ Lục Hàn hiện giờ. Cô ngồi chết cứng trên ghế, cơ thể cứng đờ nhưng trái tim lại đập nhanh mãnh liệt. Lúc này cô đã vỡ lẽ, hóa ra chính vì người này trả tiền rượu và bồi thường thay cô nên mới mất công đến tận trường bắt cô về nhà riêng nói chuyện như vậy. Cũng phải thôi, nếu cô tìm thấy một người "rất vô tình" nợ mình năm mươi triệu, cô cũng sẽ kéo người đó về nhà bằng được để đòi lại tiền. Và thật buồn cười thay, chỉ đến lúc này, cô mới nhớ ra mình đã uống rượu mà chưa trả tiền!

Hóa ra lúc đó, người bartender nhìn Vũ Lục Hàn ái ngại khi cô liên tục đẩy chiếc ly rỗng về phía quầy đòi rót thêm rượu không phải vì sợ cô không đủ tuổi; mà chính là vì cô chưa thèm thanh toán ly rượu nào hết! Người bartender đó đã rót cạn hai chai Vodka cho cô luôn rồi, quả thực anh ta phải là người "rộng lượng" lắm mới dám rót cho cô uống liên tục nhiều như vậy.

"Được thôi, tôi chấp nhận đợi. Ba ngày nữa nhé?" Hàm Vũ Phong khẽ nhướn mày, mở lời khi thấy Vũ Lục Hàn không phản ứng. Cô như người đang bay trên mây bỗng dưng bị rơi xuống, nhìn hắn không nói nên lời.

"Ba... ngày nữa á?" Cô lại thấy tim đập rất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Cô biết không đời nào mình có được năm mươi triệu chỉ trong ba ngày. "Tôi... tôi xin lỗi, ba ngày... cũng chưa đủ..."

"Nhưng tôi đang cần gấp." Hàm Vũ Phong thản nhiên trả lời, tựa như đang nói một chuyện phiếm. Thái độ của hắn không hề có một chút cảm thông hay thấu hiểu, ngược lại giống như hắn đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra vậy.

Vũ Lục Hàn đã bắt đầu có cảm giác hối lỗi và sợ hãi. Cô vội vã nhấp một ngụm cà phê mà quên mất nó vừa nóng lại vừa đắng ngắt. Cô ho sù sụ. Hàm Vũ Phong ngồi thẳng dậy, vươn tay xoa nhẹ vai cô, cười thành tiếng với giọng cợt nhả.

"Coi kìa, trông cô cứ như vừa ăn vụng bị phát giác!" Hắn đứng dậy rót một cốc nước và đặt trước mặt cô. Vũ Lục Hàn vồ lấy nó, uống một hơi hết nửa cốc nước.

"Vậy cho cô chọn, bao giờ cô có thể trả cho tôi?"

"Thật tình... tôi không biết!" Vũ Lục Hàn cúi gằm mặt, hệt như một đứa trẻ vừa gây tội đang hối lỗi, van nài với giọng khẩn khoản chân thành nhất. "Nhưng tôi sẽ trả anh sớm nhất có thể, tôi xin thề!"

"Tôi cần gấp." Hàm Vũ Phong ngay lập tức đáp gọn lỏn với thái độ không bao giờ chịu thỏa hiệp, kèm theo một nụ cười nhẹ xảo quyệt. Nhưng Vũ Lục Hàn không thấy điều ấy, cô chỉ cúi gằm mặt với cảm giác xấu hổ kèm sự lo lắng tràn ngập trong từng mạch máu.

"Tôi xin lỗi, nhưng thật sự tôi chưa thể có bây giờ được..." Vũ Lục Hàn ấp úng, ngước lên nhìn hắn dứt khoát. "Tôi nhất định sẽ trả anh chừng nào tôi có đủ. Tôi có thể lấy mọi thứ ra đảm bảo!"

Hàm Vũ Phong im lặng, nhưng biểu hiện ấy không phải của một người đang cân nhắc. Hắn dường như chỉ chờ đợi những điều mình tính toán sẵn được cô nói ra.

"Gia đình cô không có đủ điều kiện để hoàn trả tiền cho tôi sao?" Hắn làm biểu cảm vờ như thể rất ngạc nhiên làm Vũ Lục Hàn ngượng ngùng đỏ bừng hai má. Cô không đủ tỉnh táo để nhận ra người đối diện đang đóng kịch vô cùng khôn khéo.

"Tôi vẫn còn là sinh viên..."

"Sắp ra trường. Cô không phải loại người không biết làm gì với tương lai của mình đấy chứ?"

Bị ngắt lời, Vũ Lục Hàn càng thêm bối rối. Đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ ra được điều gì để giải thích, miệng chỉ có thể nói ra những lời mà bản thân cô biết là vô nghĩa.

"Tôi... đang làm thêm..." Cô lúng búng, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê và hít thở để lấy lại bình tĩnh. "Tôi... tôi biết mình là sinh viên năm cuối, nhưng..."

"Cô đang làm việc gì?" Hàm Vũ Phong một lần nữa không đếm xỉa đến nỗ lực giải thích của cô, việc ấy đẩy Vũ Lục Hàn gần đến nỗi sợ hãi như thể học sinh đang bị phạt.

"Tôi... làm phục vụ trong quán cà phê." Cô đã bất lực trong việc thể hiện bản thân, chỉ có thể xuôi theo những gì người đối diện muốn biết. Hàm Vũ Phong vốn không hề bất ngờ, điều này về căn bản hắn đã biết rồi.

"Cô đã nghĩ gì khi bước vào quán bar vậy?"

Hắn chống tay lên ghế, nghiêm túc nhìn cô. Đây là điều hắn luôn tự hỏi và thật sự muốn biết, bởi khi điều tra về gia đình cô, hắn đã biết bố mẹ cô đều xuất thân ở tầng lớp trung bình. Với ông bố làm công nhân và một người mẹ ở nhà làm nội trợ, Vũ Lục Hàn cũng chỉ là một cô sinh viên bình thường như bao cô gái khác, không có gì nổi trội. Hàm Vũ Phong cũng đã biết về chuyện đính hôn lẫn hủy hôn lùm xùm của Từ Thiên và Vũ Lục Hàn, vẫn không thể nào hiểu được lí do dẫn cô đến quán bar ấy. Đúng như trông đợi của hắn, Vũ Lục Hàn chỉ ngồi im mà không đáp.

"Cô sẽ làm gì để có đủ tiền trả tôi?"

Vũ Lục Hàn thấy tim mình thắt lại, bàn tay lóng ngóng vò nát vạt áo.

"Tôi... sẽ tìm thêm việc để... gom tiền trả anh..." Cô xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên nhìn hắn, thậm chí lúc này cô chỉ mong có cái hố để chui xuống. "Hoặc... tôi sẽ trả mỗi tháng một ít, nếu anh muốn đảm bảo..."

"Cô cần phải tìm việc làm mới có tiền trả tôi sao?" Hàm Vũ Phong nhướn mày, cười nhẹ. Vũ Lục Hàn cảm nhận được nụ cười ấy, buồn bã gật đầu.

"Tôi..."

"Được rồi, không cần giải thích." Hàm Vũ Phong tựa lưng một cách thoải mái, nhìn vào cô gái đang ngồi cúi gằm mặt vì sợ hãi. "Cô nghĩ sao nếu tôi đề nghị cô làm việc cho tôi, đổi lại tiền lương sẽ được trừ dần cho đến khi hết nợ?"

Vũ Lục Hàn ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, hai mắt mở to choáng váng, đôi môi cứng đờ. Cô tìm kiếm ở người đối diện một sự cợt nhả đùa giỡn, nhưng không hề có. Hàm Vũ Phong đang vô cùng nghiêm túc, ánh mắt hắn se lại, thể hiện rằng con người này biết rất rõ bản thân muốn gì. Sự nghiêm túc của hắn, ngược lại, khiến cô hoang mang tột độ.

"Anh? Anh muốn... tôi làm việc cho anh?" Vũ Lục Hàn lắp bắp hỏi lại, vẫn không dám tin vào điều hắn nói. Hàm Vũ Phong rất điềm tĩnh đáp lại sự nghi hoặc vì sửng sốt của cô, nở nụ cười nhạt nhẽo nhưng đầy tin tưởng.

"Cô thấy đấy, tôi ở đây một mình. Công việc của tôi khá bận rộn, nhiều lúc tôi không thể tự mình dọn dẹp nhà cửa nữa. Tôi đang có ý định tìm kiếm một người biết cách lau dọn nhà cửa, có thể lo việc bếp núc để tôi giảm bớt gánh nặng. Cô không thấy bản thân cô rất phù hợp à?"

Hắn nói trơn tru một cách tự nhiên, cô không thể tìm thấy điểm bất hợp lý nào trong lời đề nghị quá đỗi bất ngờ này. Hàm Vũ Phong chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, không hề rời mắt khỏi cô.

"Nhưng... Nhưng nhà anh rất xa..." Phải mất vài giây định thần lại, Vũ Lục Hàn mới nghĩ được lời để nói. Hai tay cô run lập cập. "Vả lại... quanh đây không có bến xe nào cả, việc đi lại sẽ rất khó khăn. Hơn nữa... lịch học cố định trong tuần của tôi khá dày đặc, e rằng tôi không thể sắp xếp thời gian tới đây... làm việc cho anh..."

Cô càng trở nên rối loạn khi Hàm Vũ Phong vẫn vô cùng bình thản. Hắn không hề sốt ruột hay khó chịu khi cô có ý định từ chối lời đề nghị ấy, ngược lại còn có vẻ đang lắng nghe.

"Cô không cần lo chuyện đi lại. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ sắp xếp để cô tới đây chỉ trong vòng hai mươi phút."

"Anh... không hiểu ý tôi..." Vũ Lục Hàn nuốt khan, nhận ra người này sẽ không dễ dàng từ bỏ ý tưởng điên rồ ấy. "Thật tốt khi anh cho tôi một cơ hội, nhưng... tôi sống cùng gia đình. Tôi có trách nhiệm phải chăm sóc bố mẹ hàng ngày, và... và tôi không thể sắp xếp lịch của mình cho phù hợp... Tôi e rằng không có cách nào để..."

"Sao lại không chứ, cô gái?" Hàm Vũ Phong đột nhiên nở một nụ cười. Nó khiến cô bất giác sởn da gà, thấy bất an trong lòng mà không thể giải thích. "Nếu đồng ý làm việc cho tôi, cô sẽ ở lại đây. Trong căn nhà này."

So với đề nghị lúc nãy, yêu cầu này khiến Vũ Lục Hàn thật sự choáng váng. Cô cứng người, nhìn hắn bàng hoàng xen lẫn kích động. Cô thấy uổng công vì lúc nãy đã thật sự tin rằng hắn đang trò chuyện nghiêm túc.

"Anh... đang trêu ngươi tôi hả?" Vũ Lục Hàn tức tối hỏi lại, cáu kỉnh vồ lấy ly cà phê của mình. Nó vẫn là một ly cà phê đắng, nhưng lúc này cô chẳng cảm nhận được gì. Trong cô xuất hiện cảm giác bực bội vì không được tôn trọng, hậm hực nắm chặt ly cà phê. Rõ là vậy! Hắn không thể nghĩ ra điều này một cách vô tình được!

"Tôi là người làm kinh doanh, tôi quy mọi thứ về những cuộc giao dịch có lợi cho mình, cô gái ạ." Hắn rất điềm tĩnh trước thái độ của cô, không hề thay đổi sắc mặt. "Tôi có người phục vụ mà mình đang tìm kiếm, đổi lại, cô được ở trong căn nhà choáng ngợp này và không phải lo về chuyện kiếm việc làm lấy tiền trả nợ. Cô nghĩ thời buổi này bước chân ra đường là có ngay việc làm sao? Tôi không thể ngồi đợi cô kiếm tiền trả tôi một cách hời hợt như thế được, tôi sẽ không mạo hiểm chờ đợi một thứ mà không biết phải đợi đến bao giờ."

Lời nói của hắn chí mạng tới nỗi Vũ Lục Hàn chỉ có thể tâm phục khẩu phục. Cô thật sự không có gì để cãi, bất chấp việc đề nghị này quá mức vô lý.

"Cô chưa thật sự cân nhắc lời đề nghị của tôi." Hắn bắt thóp cô, đôi môi khẽ nở nụ cười chiến thắng. "Một lần nữa, Vũ Lục Hàn, cô nghĩ sao về việc đi làm cho tôi và trừ tiền lương mỗi tháng cho đến khi trả hết nợ?"

Vũ Lục Hàn toát mồ hôi hột, đầu óc rối bời. Trước một người đàn ông tự tin và sắc sảo như hắn, cô hoàn toàn bị đàn áp về mọi mặt. Cô biết chuyện gì là hợp lý và chuyện gì là vô lý, nhưng không thể nghĩ được gì hơn ngoài xuôi theo. Trên hết, thực tế mà nói, cô thật sự là con nợ của người này. Làm gì có con nợ nào dám từ chối lời đề nghị của chủ nợ cơ chứ?

"Anh sẽ trả lương cho tôi bao nhiêu?"

Vũ Lục Hàn cuối cùng đành chịu thỏa hiệp, nói thật nhỏ. Hàm Vũ Phong nhìn cô thỏa mãn, không khỏi che giấu một nụ cười đắc thắng.

"Gấp đôi số tiền lương cô được trả ở quán cà phê." Hàm Vũ Phong tự tin trả lời. Hắn hết lần này tới lần khác khiến cô ngạc nhiên, không những vậy còn là ngạc nhiên đi kèm với kinh hãi.

"Anh... nói thật chứ?" Vũ Lục Hàn tròn mắt hỏi lại, rồi ngay lập tức lẩm bẩm tính toán. "Hai nhăm... Hai nhăm tháng... Vậy là phải hơn một năm tôi mới trả xong nợ ư?"

Vũ Lục Hàn nhăn mặt, thốt lên bất mãn. Nếu kết cục không có gì thay đổi so với tính toán ban đầu của cô, chẳng việc gì cô phải chấp nhận lời đề nghị vô lý ấy. Hàm Vũ Phong như đã đọc được sẵn sự bất mãn, thong thả cười.

"Nếu tháng đầu tiên cô khiến tôi hài lòng, tôi sẵn sàng tăng lên gấp ba lần số tiền ấy. Cô sẽ không mất quá nửa năm để trả hết nợ đâu."

Vũ Lục Hàn tròn mắt trước sự hào phóng của chủ nợ, nhăn trán nhẩm tính. Tám tháng, nếu hắn thật sự tăng gấp ba lần số tiền lương đã giao kèo thì chỉ tối thiểu tám tháng thôi, cô sẽ hoàn toàn trả hết nợ. Nếu cô chịu khó gom cả tiền lương ở quán cà phê vào thì thời gian này còn có thể rút gọn nữa. Cô đã bắt đầu phải cân nhắc một cách nghiêm túc, người này quả thật không hề nói đùa.

"Đã đủ thu hút chưa thế?" Hắn cười đãi bôi. "Không có nhà tuyển dụng nào dễ tính như tôi đâu."

Vũ Lục Hàn lờ đi câu nói ấy, tiếp tục suy nghĩ đến những lợi ích. Kể ra cô cũng khá thích căn nhà này, từ thiết kế độc đáo và hiện đại cho đến không khí hoàn toàn trong lành, yên tĩnh, tránh xa sự xô bồ của thành phố. Người này có vẻ phần nào tính cách phù hợp với cô, yêu thích những không gian thoáng đãng và yên ả. Nhưng điều đó không thể lấy ra đánh đổi được, Vũ Lục Hàn không thể ở lại đây. Cô còn bố mẹ phải chăm sóc, còn phải đi học. Cô không muốn rời xa căn phòng nhỏ bé của mình dù nó có lỗi thời và chật hẹp. Cô không thể ở lại đây được.

"Tôi không thể ở đây, xin anh hiểu cho." Vũ Lục Hàn thể hiện suy nghĩ đó thành lời. Hắn dường như cũng tính đến chuyện này, không hề tỏ ra bất ngờ.

"Cô không thể đến chỗ tôi hàng ngày và ra vào nơi này nếu không có tôi."

Hàm Vũ Phong chỉ nói một câu đơn giản, Vũ Lục Hàn im bặt. Chính cô cũng đã chứng kiến: mọi cánh cửa trong nhà đều được mã hóa điện tử. Cổng chính vào khuôn viên và gara được điều khiển từ xa bằng thiết bị gắn trên chìa khóa xe của hắn. Cô thật sự không thể vào mà không có Hàm Vũ Phong.

Hàm Vũ Phong thích thú ngắm nhìn cô khổ sở vật lộn trong những luồng suy nghĩ đối nghịch do chính hắn tạo ra, cảm giác chiến thắng bao trùm lấy hắn. Tất nhiên Hàm Vũ Phong là người giỏi kinh doanh, những mánh khóe gài người nho nhỏ này hắn không còn lạ lẫm gì nữa. Vũ Lục Hàn cũng chỉ là một nạn nhân lọt vào bẫy tâm lý của hắn, giống như vô vàn đối thủ khác từng bị hắn hạ gục, tâm phục khẩu phục. Hắn không lạ với cảm giác này, nhưng nhìn một người như Vũ Lục Hàn bị ảnh hưởng bởi nó, trong lòng hắn cảm nhận niềm vui thích rõ rệt. Một sự trả thù đầy ngọt ngào.

"Tôi không có nhiều thời gian đâu, Vũ Lục Hàn." Hắn quyết định thúc ép cô bằng chiêu trò "tôi-đang-rất-bận". Hàm Vũ Phong vờ nhìn đồng hồ, ngồi thẳng lưng và chỉnh lại vạt áo vest. "Để không tốn thời gian cho việc này, tôi sẽ chốt lại ngắn gọn bằng hai lựa chọn. Nếu cô đồng ý làm việc, ngay ngày mai cô sẽ phải dọn tới đây ở để bắt đầu công việc càng sớm càng tốt. Còn nếu cô không đồng ý, hi vọng trong ba ngày nữa, cô sẽ sắp xếp đủ tiền trả lại tôi. Cô biết đấy, chúng ta đều không muốn dây dưa với nhau quá lâu nên tôi không thể cho cô quá nhiều thời gian trả nợ được. Tôi cho cô ba ngày là đã đặt quá nhiều niềm tin vào cô rồi, cô gái ạ."

"Tôi..."

Vũ Lục Hàn vô cùng hoảng loạn và khó xử, rõ ràng đây là một sự sắp đặt và cô lọt vào cái bẫy vô cùng dễ dàng. Hắn nói không muốn dây dưa nhiều nhưng lại muốn cô phải dọn đến ở cùng. Hắn nói đang cần tiền gấp nên đòi nợ nhưng lại cho cô hẳn một công việc để trả nợ ròng rã vài tháng. Không hề có gì "trùng hợp" ở đây cả, Vũ Lục Hàn biết vậy nhưng lại không thể phản kháng. Bởi cô là người mắc nợ hắn, ngàn lần không thể có lí lẽ bỏ trốn. Cô không đời nào có đủ tiền trả hắn chỉ trong ba ngày, rõ ràng không thể làm gì hơn ngoài thỏa hiệp. Vũ Lục Hàn thật sự đã tự chui đầu vào tròng rồi.

"Thế nào? Cô có thể đưa ra quyết định ngay được không?"

Vũ Lục Hàn lúng túng, bực bội và hoảng sợ. Chưa bao giờ trong cùng một lúc, mọi cảm xúc của cô lại thi nhau dâng trào, trộn vào nhau hỗn độn đến vậy. Người này đúng là cố tình muốn xáo trộn cuộc sống của cô mà!

"Tôi cần phải nói chuyện với bố mẹ." Vũ Lục Hàn hít một hơi, đáp bừa. Đây chính là một lí do không thể tuyệt hơn. Cô mím môi, len lén nhìn hắn chờ đợi. Hàm Vũ Phong vẫn một biểu cảm lãnh đạm, không thể nào dò xét được gì.

Thông minh đấy. Hàm Vũ Phong cười nhẹ, không nói không rằng chìa tay ra trước mặt cô. Vũ Lục Hàn bối rối nhìn hắn, chỉ vỡ lẽ khi hắn ra hiệu cô đưa cho mình chiếc điện thoại di động. Hắn tự lưu số điện thoại của mình vào máy cô, còn cẩn thận dặn cô rằng tên hắn nằm ngay đầu danh bạ.

"Hãy gọi cho tôi khi cô có quyết định." Hàm Vũ Phong nói sau khi trao trả điện thoại. "Hạn cuối cùng là trước giờ tan học ngày mai của cô. Tôi sẽ đến đón cô, trong trường hợp cô đồng ý."

Vũ Lục Hàn ngây ngô gật đầu, liếc nhìn cái tên hắn đã lưu vào danh bạ. Chỉ đơn giản là một chữ A.

"Tôi sẽ gọi." Cô nói nhỏ, thất vọng khi đến thời điểm này vẫn chưa hề biết tên hắn. Có vẻ người này chỉ lưu như vậy để cô không lãng quên khi mở danh bạ ra mà thôi. Vũ Lục Hàn thở dài, cô sẽ chẳng bao giờ biết hắn là ai mất.

"Còn một điều mang tính chất cá nhân mà tôi muốn hỏi cô." Hàm Vũ Phong đột nhiên hỏi, thái độ ngập ngừng của hắn khiến cô tò mò. "Cô có chị, hoặc em gái tên Vũ Lam không?"

"Tôi không có anh chị em." Với một chút bất ngờ, Vũ Lục Hàn ngay lập tức đáp lại. Cô càng tò mò đến đâu, hắn lại càng tỏ ra bí ẩn đến đó.

"Ừ."

Hàm Vũ Phong bật cười, lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Một nỗi thất vọng khẽ bay qua đôi mắt vừa cụp xuống của hắn. Và rồi hắn nhìn cô.

"Nào, đứng lên, tôi đưa cô về. Rất hi vọng trong tương lai không xa sẽ được hợp tác với cô. Vũ Lục Hàn."

**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status