Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 5



"Bố à, con có chuyện muốn nói với bố..."

Vũ Lục Hàn hít một hơi lấy hết can đảm, rồi ngồi đối diện bố qua bàn ăn, lúc mẹ cô đang nghỉ ngơi trong phòng.

"Sao thế? Tiền học à?" Bố Vũ Lục Hàn không nhìn cô. Ông chỉ để mắt vào chương trình thời sự. Im lặng một lúc lâu, Vũ Lục Hàn cảm thấy khó thở. Cô không biết nên nói thế nào cho phải.

"Không ạ... Chẳng là... con có một người bạn ở lớp..." Vũ Lục Hàn ấp úng. Đột nhiên bố cô quay người lại, mở to mắt nhìn con gái.

"Con? Có bạn ở trường?" Thay vì để tâm đến điều cô định nói, ông lại quan tâm tới "người bạn" kia, hỏi lại với giọng kinh ngạc như thể vừa nghe nhầm. Cô lúng túng gật đầu.

"Ôi trời ơi! Cuối cùng con gái tôi cũng chịu có bạn cơ à!" Bố Vũ Lục Hàn vỗ đùi, reo lên và cười sảng khoái. Ông đưa tay xoa đầu cô, vui vẻ. "Thế, rồi sao?"

"À..." Cô ngập ngừng. Thái độ của ông khiến cô bối rối ít nhiều. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ nghĩ việc cô "có bạn" lại đem đến phản ứng vui vẻ nhường ấy cho bố. "Bạn ấy... có một căn hộ nhỏ... thuê gần trường. Ừm... gần cuối năm rồi, bọn con cũng chuẩn bị làm đồ án nhóm với nhau... nên bạn ấy rủ con đến ở chung để tiện làm đồ án tốt nghiệp, tiện đi lại, và chia đôi tiền thuê nhà nữa..."

Vũ Lục Hàn lúng túng, vừa nói vừa len lén nhìn biểu hiện trên gương mặt bố. Ông Vũ mới đầu tỏ vẻ sửng sốt, rồi ngay lập tức trở nên vô cùng đăm chiêu.

"Thế là... Con định xin dọn đến ở với bạn ấy hả?" Ông hỏi lại, thật khó để đoán được suy nghĩ của bố mình ngay lúc này. Vũ Lục Hàn nuốt khan.

"Vâng... Nhưng cuối tuần con sẽ về nhà!" Vũ Lục Hàn nói nhanh. Một ý tưởng không tồi, cô sẽ thương lượng.

"Vậy con sẽ... không ở nhà cả một tuần sao?"

Bố cô ngập ngừng, thể hiện một sự lưỡng lự hơi gượng ép. Việc con gái ông cuối cùng cũng có một người bạn thân khiến ông rất vui. Tuy nhiên ông vẫn chưa thể làm quen ngay việc cô con gái bé bỏng muốn đi xa khỏi nhà. Đó là điều chưa từng xảy ra. Bản thân Vũ Lục Hàn cũng chưa từng có ý tưởng sẽ ra khỏi nhà.

"Vâng... Con sẽ về những lúc rảnh rỗi nữa." Vũ Lục Hàn nói đại. Cô biết để yêu cầu điều này với hắn sẽ rất khó khăn, nhưng biết đâu...

"Bạn con tên gì nhỉ, ở đâu?" Bố Vũ Lục Hàn trở nên nghiêm túc. Mồ hôi cô chảy nóng hết lưng, hệt như khi nói chuyện với hắn. Điều này cô cũng đã nghĩ đến, nhưng thật sự không kịp chuẩn bị. Cô không thể nói huỵch toẹt ra được, chắc chắn không đời nào bố cô chấp nhận cho con gái ở chung nhà với một người đàn ông lạ. Phải nghĩ ra một cái tên...

"Bạn con là... à... Vũ... Lam! Bạn Vũ Lam, bạn ấy ở ngôi nhà thuê cách trường vài căn nhà thôi bố..." Vũ Lục Hàn nhắm mắt nhắm mũi nói, đó là cái tên mà người đàn ông kia đã nhắc đến, cũng là cái tên duy nhất cô có thể nghĩ ra lúc này. Ôi, Vũ Lục Hàn đang nói dối!

"Ừm, bố chưa biết bạn con. Bạn gái hả?"

"Vâng ạ, bạn gái!" Vũ Lục Hàn yên tâm gật đầu, nhưng trong lòng cô đang vô cùng áy náy vì phải nói dối bố. Cô chưa từng nói dối, cũng chưa từng làm việc gì để phải nói dối như lúc này. Cảm giác lừa dối một người hết mực tin tưởng mình thật tồi tệ, cô đã bắt đầu thấy lương tâm bị cắn rứt rồi.

"Bạn con chắc cũng là đứa năng nổ lắm!" Bố Vũ Lục Hàn bật cười. "Thế... bao giờ con định đi?"

"Dạ?" Vũ Lục Hàn giật mình, nhìn bố sửng sốt. Bố cho con đi thật sao?

"Bố hỏi bao giờ con đi. Bạn con đến đón con hay con đi xe buýt đến?"

"À... Nếu bố mẹ đồng ý thì ngày mai tan học con sẽ đến đó luôn ạ..." Cô ngập ngừng giây lát. "Nhưng bố không định hỏi ý mẹ sao?"

"Con có bạn là tốt rồi! Con ở đó nếu gần trường, thuận tiện học hành thì bố mẹ đồng ý thôi, đỡ phải sáng nào cũng dậy sớm đón xe buýt!" Bố cô cười nhẹ. "Nhưng cũng sẽ mất mấy ngày bố mẹ mới quen được cả tuần không có con gái ở nhà nấu cơm."

Vũ Lục Hàn nghe bố nói, thấy mũi cay cay và mắt hơi ngấn nước. Cô không muốn xa khỏi nhà chút nào, nhưng cô thực tình không còn lựa chọn nào khác. Dù phải nói dối, phải giấu giếm, cô thà chịu tủi nhục một chút còn hơn là để bố phải chạy khắp nơi vay tiền trả hắn. Tự cô gây ra, cô buộc phải một mình chịu trách nhiệm thôi.

"Con... sẽ gọi về thường xuyên... Con sẽ nấu cơm gửi cho bố mẹ..." Cô cúi gằm mặt, không dám đối mặt với bố. Vũ Lục Hàn thừa nhận mình vô cùng nhạy cảm, một chút chuyện cảm động cũng có thể bật khóc.

"Được rồi! Con cũng chỉ còn bảy tám tháng nữa là ra trường rồi, coi như trải nghiệm một điều khác lạ." Trái với sự xúc động của cô, bố cô có vẻ bình thản. Ông xoa xoa nhẹ hai vai cô, bày tỏ một sự vui mừng thầm kín. "Con đã có bạn, bạn con có vẻ khá tốt tính. Con hãy cố gắng cởi mở hơn, nhưng cũng phải chọn bạn mà chơi đấy!"

Vũ Lục Hàn gật đầu, ôm bố rồi quay trở về phòng thu dọn đồ. Nhìn theo con gái, bố cô khẽ thở dài với một nụ cười nửa vời. Chuyện này đối với ông có một chút bất ngờ, khiến ông hơi buồn và trống trải. Vợ chồng ông từ khi có con đã quá quen thuộc với khung cảnh một gia đình ba người ấm cúng. Giờ con gái bé nhỏ của ông đã lớn, đã đủ tuổi tự lo cho bản thân, tự chịu trách nhiệm với những quyết định của mình, vợ chồng ông cần để nó được tự do bước ra khỏi vỏ bọc của mình. Quá nhút nhát cũng không tốt, vợ chồng ông giữ con bé ở bên cạnh mình lâu quá rồi, đến mức cô bé ấy trở nên trầm lặng, hướng nội, nhút nhát, chẳng dám giao tiếp với ai.

Vợ chồng ông từng khá lo lắng khi cô con gái mình hồi nhỏ, từ mẫu giáo lên tiểu học, ở độ tuổi trẻ con vô tư và kết bạn dễ dàng nhất mà các cô giáo lại liên tục than phiền rằng cô bé không muốn kết giao với bất kì ai. Các bạn bắt chuyện cô bé không đáp, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Trong bất cứ trò chơi tập thể nào cô bé cũng tự mình đứng tách ra một góc, dù các cô giáo có cố gắng đến mấy thì cô bé vẫn im lìm, không nói chuyện, không cười đùa, khiến các bạn không muốn đến gần nữa. 

Lên cấp hai, Vũ Lục Hàn khá xinh xắn do thừa hưởng từ bà nội và mẹ. Có một số bạn nam thấy cô xinh xắn, cũng cố làm quen bắt chuyện, nhưng ngược lại Vũ Lục Hàn chỉ nhìn lặng lẽ và quay người bỏ đi. Ở tuổi bốc đồng ấy, cử chỉ của cô bé là bất lịch sự và kiêu kì. Dần dần bạn bè xa lánh cô, chẳng có bất cứ ai cố tìm hiểu cô, cô cũng chẳng cần ai hiểu mình. Tên Vũ Lục Hàn bị lãng quên trong mọi cuộc chơi, và cứ thế lặng lẽ đến cấp ba và đại học, Vũ Lục Hàn vẫn chẳng chịu có bạn.

Vợ chồng ông Vũ vô cùng phiền muộn, thấy rằng giữ rịt con bên mình là sai, nhưng đã muộn. Lặng lẽ một mình quá lâu, nhút nhát quá lâu, Vũ Lục Hàn đã quen với việc không muốn kết giao với ai khác. Nhưng giờ cô đã có bạn! Một người bạn vào năm cuối đại học. Không sao cả - bố Vũ Lục Hàn tự nhủ - có còn hơn không. Hi vọng con bé gặp được một người bạn tốt.

Nắm chặt điện thoại trên tay, Vũ Lục Hàn ngần ngại không dám mở. Sao bố lại để mình đi dễ như thế! Cô đã nghĩ bố cô sẽ thấy bất ổn - đột nhiên có một cô bạn rồi lại dọn đến ở cùng cô ấy ngay lập tức. Không lẽ bố thấy cô lớn rồi, cần phải cho cô ra khỏi nhà!? Có phải đó là lí do bí ẩn sau câu chuyện nhanh chóng hứa hôn cho cô đi lấy chồng không?

Vũ Lục Hàn run run ấn số điện thoại trên tờ giấy lên bàn phím, áp lên tai, tim đập mạnh hơn một chút.

"James Adam?" Giọng nam trầm phía bên kia đầu dây khiến tim Vũ Lục Hàn như dừng lại một giây. Mất một lúc để nhận ra giọng nói ấy, cô ngập ngừng lên tiếng, tim đập thình thịch một cách vô lý.

"Tôi... tôi là Vũ Lục Hàn."

"Chào cô gái." Giọng nói bên đầu dây, dường như bớt đi sự nghiêm túc, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười nho nhỏ. "Cô đã quyết định rồi chứ?"

"Vâng... tôi đã..."

"Có hay không?" Hắn ngắt lời, tỏ ra không muốn lắng nghe một sự trình bày dài dòng nào. Dường như hắn thờ ơ đi một chút, có vẻ người bên kia đầu dây đang để tâm vào chuyện khác.

"Tôi... thực ra tôi có... một điều kiện!" Cô lúng túng nói thật nhanh, rồi im lặng chờ đợi. Bên kia cũng vô cùng im lặng. Sự im lặng khiến cô ngạt thở, và lần đầu tiên, cô phải đặt tay lên tim mình để ngăn nó đập mãnh liệt.

"Điều kiện?"

Phía đầu dây kia, Hàm Vũ Phong đang ngồi trước bàn làm việc với một xấp giấy tờ xung quanh. Ngay khi nghe Vũ Lục Hàn nói vậy, Hàm Vũ Phong dừng việc lướt ngón tay trên bàn phím laptop, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại vừa bị kẹp giữa tai và vai trái, rồi tựa người lên ghế. Hắn nhìn đăm đăm vào màn hình laptop nhưng đôi mắt tỏ vẻ đăm chiêu.

Chưa có ai từng đưa ra điều kiện với hắn. Trong bất cứ việc gì hắn làm, kể cả trong việc kinh doanh, Hàm Vũ Phong luôn có những bản hợp đồng với các điều khoản vô cùng chặt chẽ. Hắn nổi tiếng trong giới kinh doanh với việc vô cùng sắc sảo và cẩn trọng, chưa hề phải thương lượng hay sơ suất một chút nào. Hắn vô cùng tự tin mỗi khi đưa ra quyết định, bởi bộ não logic của hắn luôn tính toán nhanh gọn và chính xác từng đường đi nước bước của kế hoạch; tuy mọi khó khăn không thể lường trước nhưng Hàm Vũ Phong luôn luôn có nhiều phương án dự phòng để đón đầu tất cả. 

Nói cách khác, Hàm Vũ Phong luôn là kẻ chỉ huy. Phần còn lại chỉ là những quân cờ trong bàn cờ lớn nhất cuộc đời hắn.

Thế nhưng cô gái này vừa yêu cầu một điều kiện ở hắn. Và hắn thấy không hài lòng.

"Tôi... muốn cuối tuần được về với bố mẹ." Vũ Lục Hàn hít một hơi và nói một mạch, cắt ngang sự im lặng giữa cô và hắn. Hàm Vũ Phong vẫn không chịu lên tiếng, điều này khiến cô muôn phần lo âu.

"Và cô nghĩ tôi rất rảnh để ở nhà canh giờ mở cửa đưa cô về?"

Hắn đáp lời sau một vài giây im lặng, giọng nói lạnh nhạt như thể hắn sẽ không quan tâm đến những điều cô nói. Điều này vô tình làm Vũ Lục Hàn sợ hãi.

"Không... ý tôi là... Khi nào anh đi làm thì cho tôi ra, tôi sẽ tự về... Sau đó bao giờ muốn quay lại tôi sẽ gọi điện cho anh..."

"Vậy nếu tôi đi cả tuần lễ, cả tháng trời thì cô có định trèo cửa ra ngoài không?" Hàm Vũ Phong cười khẩy châm biếm.

"Không... tôi..." Vũ Lục Hàn cứng họng ngay lập tức. Rõ ràng là hắn đã tính toán kĩ lưỡng. Nguyền rủa cái hệ thống cửa nẻo chết tiệt.

"Nghe đây, Vũ Lục Hàn." Hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lấy cốc cà phê ở góc bàn và uống một ngụm. "Tôi đã thể hiện rất rõ ràng quan điểm của mình rồi, tôi không rảnh rỗi để canh giờ đưa đón cô về. Tôi cũng không phải người hộ tống cô, tôi là người thuê cô. Một khi cô đồng ý làm việc cho tôi, nghĩa là cô đã chấp nhận mọi điều kiện đi kèm. Một người nhân viên không thể ra điều kiện với người thuê mình được."

"Nhưng tôi không thể... ở với anh suốt mấy tháng trời được!" Vũ Lục Hàn thốt lên với vẻ bất mãn, dù sao người này cũng là người lạ mà ngay cả cái tên cô cũng không rõ. Cô còn chưa định hình được cái viễn cảnh mình và người này sống chung nhà.

"Cô chuẩn bị làm việc để trả nợ mà còn muốn đặt điều kiện?" Hàm Vũ Phong đáp nhẹ tênh, thái độ rõ ràng sẽ không thỏa hiệp. Sự vô tâm của hắn khiến cô bỗng dưng cảm thấy bực bội.

"Vì tôi có lòng tự trọng của tôi!" Vũ Lục Hàn cự cãi, người nóng bừng. Một chút khoan nhượng cũng không có à? "Tôi còn có bố mẹ, lại còn là con gái duy nhất. Tôi không thể cứ thế bỏ nhà đi được!"

Cô nghe thấy tiếng thở ra nhè nhẹ của Hàm Vũ Phong dội vào tai mình. Chỉ một tiếng động nhẹ nhàng như vậy cũng khiến cô nổi gai ốc, vô cớ bất an.

"Tự trọng ở đâu khi cô nằm trên giường với tôi vậy?"

Hắn thở nhẹ bên tai cô, vô cùng khẽ. Giọng nói cợt nhả và câu từ châm chọc ấy như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Vũ Lục Hàn. Mọi dây thần kinh của cô bùng nổ trong người, nóng nực và bức bối.

"Xin anh đừng nhắc lại nữa, tôi đã say và anh lợi dụng cơn say của tôi! Anh cũng không có tự trọng!"

Hàm Vũ Phong cứng người. Hắn không ngờ rằng một người luôn thụ động, rụt rè như Vũ Lục Hàn lại có thể nói ra được những lời như vậy. Hắn tự thừa nhận đã bị bất ngờ, bất ngờ ngay từ lúc cô ta gọi điện cho hắn rồi ngang nhiên đặt điều kiện để đổi lấy sự đồng ý. Cô đã biến hắn thành con rối, thành một kẻ dễ dãi mà cô cho rằng có thể dễ dàng thương lượng. Điều đó đương nhiên làm hắn không vui.

"Không điều kiện gì hết." Hàm Vũ Phong gằn giọng, gần như phát ra cả tiếng gầm ghè đe dọa. "Cô sẽ phải chấp thuận yêu cầu của tôi một khi đồng ý kí vào hợp đồng làm việc. Tôi dễ dãi với cô đủ rồi, Vũ Lục Hàn. Bây giờ xin phép, tôi còn nhiều việc phải làm. Chúc yên giấc."

Và hắn ngắt máy một cách thô lỗ, không để cô nói thêm điều gì. Vũ Lục Hàn nhìn điện thoại, trợn tròn mắt. Vậy là thất bại sao? 

Cô không thể ở đó cả mấy tháng ròng được! Cô nhất định phải tìm con đường khác giải thoát cho mình khi có thể. Giá như có thể có năm mươi triệu trong tay ngay lúc này, cô chắc chắn sẽ khinh bỉ tung vào người hắn, giống như mấy nữ chính mạnh mẽ cô hay thấy trên phim vậy.

Chỉ tiếc rằng đây là thực tại, và cô không có năm mươi triệu để tung vào mặt hắn. Cô chỉ có thể cắn môi chấp nhận làm việc để trả nợ mà thôi.

Vũ Lục Hàn ngồi cuộn tròn trên giường, gác cằm lên đầu gối. Cuộc sống của cô chắc chắn sẽ thay đổi, cực-kì-thay-đổi. Cô không biết hắn là ai, ngay cả cái tên cũng mông lung. James Adam? Có phải hắn tự xưng như vậy không? Thật mờ mịt quá. Cô không biết hắn là người thế nào, không biết bất cứ cái gì về hắn. Vậy mà cô chuẩn bị "bỏ nhà ra đi" đến ngôi nhà ở tận nơi hẻo lánh ấy và gắn chặt một khoảng thời gian không hề ít của đời mình vào nơi ở của một kẻ quái dị. 

Cô mới gặp hắn đúng hai lần, và lần thứ hai dẫn cô chạy thẳng vào nhà hắn. Chỉ nghĩ đến đoạn ở đó cùng với kẻ suýt nữa lấy mất đời con gái của mình, Vũ Lục Hàn rùng mình và đột nhiên thấy sợ. Cô thu mình lại thật nhỏ, sợ hãi tự hỏi bản thân liệu mình có liều lĩnh quá không?

Hàm Vũ Phong lia chiếc điện thoại lên bàn. Hắn tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra phía sau, nhắm mắt lại, đôi mày hơi cau có. Hắn không thích cảm giác này - cảm giác chênh vênh của một tên đồ tể có sẵn dao và miếng thịt trên thớt nhưng lại hoang mang không biết mình sẽ chặt được miếng thịt đó hay sẽ cắm nhầm dao vào thớt. Hắn giống như một người đang đi trên dây.

Hắn có vô vàn lí do hợp lý để làm chuyện này, nhưng sâu trong tâm can, hắn biết chỉ có duy nhất một lí do ép buộc hắn. Hàm Vũ Phong đang hành động vô cùng cảm tính, hắn chưa bao giờ liều mình đánh cược vào một ván bài như lúc này. Hắn không còn tỉnh táo nữa rồi, ngay cả suy nghĩ cũng không được thông suốt. Hắn chẳng biết mình đang làm đúng hay sai.

Hàm Vũ Phong thở ra thật mạnh, ngồi bật dậy, gục mặt vào hai lòng bàn tay. Nếu tiếp tục suy nghĩ, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra nhiều điều quái gở hơn nữa. Hắn bất động nhìn đống giấy tờ bộn bề trên bàn, quyết định sẽ bỏ mặc và đi ngủ. Hắn cần một giấc ngủ để lấy lại lí trí của mình, nếu không hắn sẽ lại làm hỏng mọi chuyện, không vì lí do gì cả.

Ngày mai sẽ là một ngày đặc biệt.

**********

Ngày hôm sau, Vũ Lục Hàn đi học với một chiếc balo to sụ. Sau ngày hôm trước "gây xôn xao trong dư luận", tại lớp học chính của cô, một câu chuyện đã được thêu dệt nên: Vũ Lục Hàn và chàng trai Tây điển trai ấy đã yêu nhau, nhưng cô gái phải kết hôn với người khác theo hôn ước ràng buộc. Chàng trai không thể quên được cô gái, quyết định giành lại cô từ tay vị hôn phu kia. Vì thế, chàng đã bất ngờ xuất hiện ở trường và đưa bạn gái mình đi một cách đầy ngoạn mục...

Thật tuyệt vời cho những trí tưởng tượng! Và hôm nay, khi thấy Vũ Lục Hàn mang theo một chiếc balo phồng tướng đi học, bộ dạng giống bỏ nhà ra đi, một tình huống mới đã hình thành: Cô gái khó xử vì không biết chọn trai đẹp nào, quyết định ra nước ngoài ẩn dật!

Vũ Lục Hàn vẫn chìm đắm trong sự tĩnh lặng của riêng mình. Sau những gì xảy ra ngày hôm qua, tất cả những tin đồn ngày hôm nay không thể làm cô sốc hơn được nữa. Cô vẫn giữ thói quen tới thư viện trong giờ nghỉ giải lao, vừa để tránh phải nghe những thứ tào lao về bản thân, vừa để thoát khỏi những câu hỏi dồn dập của mấy đứa con gái tò mò trong lớp. 

Khi đang loay hoay lấy một quyển sách trên cao, một người khác bỗng đưa tay rút trúng quyển sách ấy. Vũ Lục Hàn tiếc nuối nhìn theo, bắt gặp một chàng trai có dáng người hơi nhỏ, cao hơn cô hắn một cái đầu. Cậu bạn đó đứng ngay sau lưng cô, cầm quyển sách ấy mỉm cười nhìn Vũ Lục Hàn. Cô ngạc nhiên và hơi lúng túng, méo mó cười cho lịch sự, toan bỏ đi thì cậu ta lại chìa cho cô quyển sách.

"Cậu muốn lấy quyển này phải không?" Cậu ta cười tươi rói. Cô ngẩn ngơ một lúc, giật mình cầm lấy quyển sách.

"Đúng vậy... cảm ơn!" Cô lắp bắp, vẫn chưa hết ngạc nhiên vì bỗng dưng có người giúp cô lấy sách. Cậu ta mỉm cười, khóe mắt nheo nheo.

"Không có gì!" Cậu ta nói. "Vì trông cậu khổ sở quá nên tôi quyết định làm việc tốt."

"Ơ... khổ sở?" Cô nhắc lại, thấy hơi ngại ngùng. Rất hiếm khi có người tự dưng bắt chuyện với cô, nếu không phải vì "chuyện kia". Cậu ta cười thành tiếng.

"Có cái thang đằng kia mà cậu không dùng, chỉ biết kiễng chân lên với. Như thế không phải khổ sở thì là gì."

"Tôi..." Vũ Lục Hàn bỗng dưng xấu hổ, liếc nhìn chiếc thang chỏng chơ gác cạnh giá sách, hai má hơi ửng hồng. Cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười, chìa tay trước mặt Vũ Lục Hàn, tủm tỉm.

"Tôi là Triệu Dương. Tôi mới đến, rất vui được biết cô."

"À.... vâng..." Vũ Lục Hàn bị bối rối, phản ứng hơi chậm, đưa tay ra bắt tay cậu. Cô cảm thấy lòng bàn tay mình đã nhớp nháp mồ hôi.

Trái lại, Triệu Dương vẫn tỏ ra vô cùng thân thiện. Cậu dường như chẳng hề e ngại thái độ rụt rè của cô, tiếp tục gợi chuyện. "Cậu tên gì?"

"Vũ Lục Hàn." Cô cười nhẹ đáp lại, thầm ngạc nhiên bởi cậu ta không cảm thấy chán cách nói chuyện chậm chạp, lí nhí của cô. Ngay cả giáo viên cũng sốt ruột đến mức không buồn gọi cô lên trả lời câu hỏi nữa, vậy mà cậu ta chịu được lâu thật.

"Tên hay đấy!" Triệu Dương cười khúc khích. "Nhìn cậu chắc là năm ba nhỉ?"

"À không, tôi..." 

Cô xua tay, chưa kịp hoàn thiện câu nói thì tiếng chuông vang lên báo hiệu vào tiết. Vũ Lục Hàn vội vàng cúi đầu xin lỗi, đặt quyển sách trở về giá và chạy thật nhanh ra khỏi thư viện. Triệu Dương nhìn theo, nhoẻn môi cười rồi đưa tay lấy quyển sách cô vừa để lại. Cậu hí hửng nhìn bìa sách, thong thả cầm theo nó bước tới chỗ thủ thư.

"Vũ Lục Hàn có người gặp!"

Vừa trôi qua tiết học cuối, đang thu dọn sách vở, Vũ Lục Hàn nghe có người gọi tên mình. Các sinh viên còn lại trong lớp đồng loạt nhìn cô. Hay thật! Cô vốn chỉ là một kẻ vô hình mờ nhạt, hôm qua có người vào tận lớp gặp, hôm nay cũng lại có người đến tìm. Thật là một bước tiến lớn, cô nghĩ, vì mọi người trong lớp vẫn gọi đúng tên mình. Đã từ rất lâu rồi, cái tên của cô dường như bị gạt ra khỏi danh sách lớp, ngay cả đi tham quan cũng chẳng ai thèm gọi cô nữa. Họa chăng chỉ có sự xuất hiện đều đặn của cô khiến họ nhớ mặt mà thôi, còn cái tên ngay từ lâu đã biến mất rồi.

Cô thở dài, đeo cặp ra khỏi lớp, nhét chìa khóa tủ đồ vào túi quần. Đến tìm cô chỉ có thể là người ngoại quốc kia thôi, và cô thật sự vẫn không muốn đối mặt với hắn. Sao hắn lại lên đây tìm chứ! Hắn có thể chỉ đợi ở dưới mà? Hay hắn sợ cô chạy mất!?

"Chào Vũ Lục Hàn!"

Ngay khi cô vừa bước ra, cậu con trai cao ráo lúc nãy đã nhanh miệng chào. Cậu đứng tựa bên cạnh cửa lớp chờ đợi cô được một lúc rồi. Cô ngạc nhiên thật sự, cậu Triệu Dương này sao lại muốn gặp cô?

"Cậu tìm tôi à?"

"Cậu để quên quyển sách." Triệu Dương lại mỉm cười, đưa ra quyển sách mà Vũ Lục Hàn định lấy ở thư viện. 

Cô tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy. "Không! Tôi không định mượn mà!"

"Tôi đã đăng kí mượn rồi, cho cậu đấy. Coi như là quà làm quen của tôi!" Triệu Dương nói vô cùng dứt khoát, đưa quyển sách lại gần cô thêm một chút. 

Vũ Lục Hàn nheo mắt, khó hiểu và ngờ vực. "Cậu... muốn làm quen với tôi?"

"Đúng thế!" Cậu ta lúc lắc cái đầu. "Tôi mới vào trường, chưa có bạn. Còn cậu thì lại rất dễ gần."

Vũ Lục Hàn nhìn cậu, ngẩn người. Cậu ta bảo cô... dễ gần!

"Tôi?" Cô ngớ ngẩn hỏi lại như thể không tin vào tai mình. Cậu ta bật cười, gật đầu ngay lập tức. Cô không biết tại sao, nhưng có lẽ đây chính là kẻ lập dị thứ hai cô gặp trong đời mình. Trong khi những người khác chọn cách tránh xa một kẻ lầm lì như cô, cậu ta lại khen cô thật thân thiện.

"Vậy... cậu có rảnh không? Chúng ta... có thể đến thư viện..."

Triệu Dương, sau khi thấy cô cầm lấy quyển sách, nhìn cô cười dò hỏi. Vũ Lục Hàn ngay tức khắc bối rối, xua tay.

"Xin lỗi... Tôi phải đi bây giờ. Tôi e là không rảnh..."

"Ồ, không sao. Vậy tôi đi cùng cậu một đoạn nhé." 

Triệu Dương lại nhoẻn cười. Cậu đi cùng cô ra tủ đồ, chẳng nói gì, chỉ có nụ cười trên môi. Khi thấy Vũ Lục Hàn lôi một chiếc balo khác to sụ ra khỏi tủ đồ của cô, Triệu Dương thắc mắc.

"Cậu sắp đi du lịch hả?"

"À... tôi... chuyển nhà." Cô cười gượng, mím môi ép chiếc balo lại để dễ bề kéo ra khỏi tủ. Cô đã ních toàn quần áo và sách vào đây, chẳng trách nó phồng to đến thế.

"Để tôi giúp!" Triệu Dương thấy cô gặp khó khăn, nhanh nhảu nắm lấy chiếc balo và kéo dù cho Vũ Lục Hàn từ chối. Đương nhiên với sức khỏe của cậu, cậu không gặp khó khăn để lấy nó ra. Sức nặng của chiếc balo khiến cậu nhất quyết muốn giúp cô mang nó ra tới cổng trường, và cô thì chẳng thể nào từ chối được.

Chỉ nhìn từ xa, Vũ Lục Hàn cũng nhìn thấy chiếc Aventador SV đen bóng lộn đỗ ở phía đường đối diện của kẻ quái gở ấy. Cô vội vàng quay sang Triệu Dương, mỉm cười lấy lệ.

"Tôi... phải đi rồi! Hẹn gặp cậu sau.."

"Ồ, vậy tạm biệt!" Triệu Dương gật đầu, khóe mắt nheo nheo lại. Khi nhìn cậu cười ở cự li gần, Vũ Lục Hàn phát hiện cậu có chiếc răng khểnh khá duyên.

"Mà... tôi cũng thích đọc sách. Hi vọng cậu có thể đến thư viện với tôi một ngày nào đó!"

Triệu Dương gọi với theo khiến cô buộc phải ngoái lại nhìn. Cô cười nhẹ, gật đầu ngượng nghịu, rồi cúi đầu xuống thật thấp, tiến thẳng đến chiếc xe bên kia đường. Càng nỗ lực để không bị để ý thì cô càng bị chú ý. Vũ Lục Hàn có thể cảm nhận được từng ánh mắt ghim theo mình, chĩa vào mình, khiến cơ thể cô gai lên từng hồi ngứa ngáy.

"Chào cô gái."

Ngay khi chỉ còn vài bước chân nữa là đến nơi, Hàm Vũ Phong bước ra khỏi xe một cách đột ngột khiến cô khựng lại, bước chân trong vô thức ngắn đi một chút. Cô ngước mắt lên nhìn hắn với cái nhìn lấm lét và lo âu, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sâu hút bình thản. Cái nhìn của hắn như một loại ma lực, làm cơ thể cô đông cứng, bước chân đã tự lúc nào dừng lại, chôn chặt xuống đất.

Ngày hôm nay Hàm Vũ Phong không mặc suit, dường như hắn chỉ đang dạo chơi vậy. Với chiếc áo phông màu lông chuột, chiếc áo motor jacket màu xám nhạt, quần jeans xám và đôi Nike Blazer Mid, trông hắn vô cùng sporty và mạnh mẽ. Ngay cả cách hắn kéo cao tay áo khoác da lên tận khuỷu, để lộ bắp tay nổi gân rắn chắc cũng tựa hồ toát ra sự quyến rũ khó cưỡng lại. Đôi mắt màu nâu khói nhìn xoáy vào Vũ Lục Hàn, không hiểu sao cô nhìn rõ cả đường viền sắc sảo của đôi mắt và hàng lông mi dày hơi hoe vàng. Cô cứ nhìn ngắm người đối diện trong vô thức, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, nên liền giật mình khi khóe môi nghiêm nghị của hắn đột nhiên nhếch lên thật nhẹ.

"Tôi còn có việc phải đi bây giờ, lên xe đi." 

Hắn nói một câu nói không có cảm xúc khiến Vũ Lục Hàn bừng tỉnh, rồi tiến đến phía cô, nhấc chiếc balo cô đang chật vật giữ chỉ bằng một tay và xách nó đi vòng qua phía ghế lái. Trong một khoảnh khắc, những ngón tay của hắn đã chạm vào tay cô. Và bàn tay cô ngay lập tức tê rần.

"Nhanh lên?" Hắn nhìn cô giục giã. Vũ Lục Hàn lúng túng chui vào xe, lén liếc nhìn hắn nhưng trong lòng rối bời sợ hãi. Người đàn ông này và người hôm qua dường như là hai người khác vậy.

Trên cả quãng đường, hắn đều giữ im lặng. Sự im lặng giữa họ vô cùng nặng nề khiến cô không dám mở lời thương lượng thêm về việc về nhà vào cuối tuần. Chiếc xe phóng với vận tốc không tưởng trên đoạn đường cao tốc vắng vẻ, cô thậm chí không rõ mình đã về đến nhà hắn cho đến khi nhìn thấy cánh cổng sơn đen đồ sộ đang chầm chậm mở ra trước mặt. Hắn cho xe đi rất nhanh đến gara, cô có cảm giác người này đang vô cùng vội vã. Hắn xách hộ cô chiếc balo lên đến nhà chính nhưng hoàn toàn không nói một lời. 

Căn nhà vẫn vậy, nhưng u ám hơn một chút. Vũ Lục Hàn thắc mắc, nắng vẫn tràn vào ấm áp qua những ô cửa kính cao đến sát trần, nhưng cô vẫn cảm giác ngột ngạt và khó chịu. Không lẽ tâm trạng cũng ảnh hưởng lên khung cảnh sao?

Hàm Vũ Phong để cô đứng giữa nhà với chiếc balo bên cạnh, đi thẳng về phía cầu thang. Có một cánh cửa âm ngay cạnh cầu thang, mở ra là cả một căn phòng rộng: tủ quần áo kiêm phòng thay đồ của hắn! Hàm Vũ Phong bước vào, đèn tự động bật sáng. Bằng một loạt những động tác nhanh gọn, hắn đã mở hết những ngăn tủ đóng kín, để lộ cơ man quần áo và phụ kiện, không thể diễn tả được ngoài hai từ "hào nhoáng".

Hàm Vũ Phong không ngần ngại cởi luôn áo phông, để lộ cơ thể vô cùng săn chắc với những múi cơ căng tràn, khỏe mạnh. Vũ Lục Hàn đang mải mê nhìn theo, bất ngờ khi hắn cởi trần, bối rối quay đi chỗ khác. Hắn dường như chẳng quan tâm đến việc có một cô gái lạ trong nhà mình, rất vô tư quay đi quay lại tìm đồ để mặc. Hắn mặc nhanh áo sơ mi trong khi mở một cánh tủ khác và lấy ra bộ vest màu xám lông chuột. Hắn chỉ khoác chiếc áo vest mà không thay quần, mở một ngăn tủ kéo ngang, chọn lấy một chiếc đồng hồ. Trong lúc cài đồng hồ lên tay, hắn tháo bỏ đôi Nike và xỏ chân vào đôi giày da bóng lộn trong một ngăn tủ giày đứng. Khi đồng hồ đã được chỉnh gọn gàng, hắn quay sang nhấc một chiếc kính râm khỏi giá đỡ, gài lên cổ áo. Rồi vừa cài khuy áo vest, Hàm Vũ Phong vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, tiến đến trước mặt cô gái đang ngơ ngác giữa nhà. Vũ Lục Hàn nhìn hắn với sự ngạc nhiên tột độ. Hắn vừa biến thành một người đàn ông vô cùng lịch lãm chỉ trong vòng chưa đầy năm phút.

Vũ Lục Hàn bối rối nhìn hắn, ngỡ rằng Hàm Vũ Phong có điều muốn nói với mình. Nhưng không, hắn chỉ nhìn lướt qua cô, rồi đi phía chiếc tủ gỗ gần bộ sofa, lấy lọ wax và vuốt lại mái tóc faux hawk vàng hoe của mình. Hắn thậm chí không cần soi gương để thực hiện sự thay đổi mà vẫn vô cùng chuẩn xác này. Hàm Vũ Phong đem lại cho cô cảm giác hắn đã quá quen với việc biến từ chàng trai trẻ ăn chơi thành người đàn ông lịch sự chỉ trong vòng vài phút.

Lần này, Hàm Vũ Phong thật sự đến đứng đối diện trước mặt cô, một tay đút vào túi quần. Diện mạo của hắn ngay lúc này đang làm cô choáng ngợp, cô cứng họng, không biết phải nói gì.

"Vì chúng ta chưa có thời gian kí hợp đồng nên tạm thời cô chưa cần làm gì cả. Chỗ của cô ở cạnh cửa sổ, tầng trên. Hi vọng cô biết cách tự sắp xếp đồ đạc của mình vào cái tủ tôi kê sẵn ở đó." Hắn nói như một cái máy, đôi mắt không rời khỏi cô. Từ cơ thể hắn toát ra thứ hương thơm vô cùng thanh mát và nhẹ dịu khiến đầu óc Vũ Lục Hàn bay bổng tận đâu. Cô cứ giương mắt nhìn hắn, không nhận ra bản thân đang ngây ngốc dán chặt vào hắn. Hàm Vũ Phong đương nhiên biết rõ, khẽ mỉm cười. "Tôi sẽ về lúc năm giờ, hi vọng cô không phiền chuẩn bị bữa tối cho cả hai chúng ta."

Vũ Lục Hàn thoát khỏi cơn mê, gật đầu lia lịa, không chắc những lời hắn nói còn đọng lại được gì. Hắn quay người đi, rồi lại đột ngột quay lại nhìn thẳng vào mắt cô.

"Nếu cần gì, cô đã có số điện thoại của tôi rồi. Và điều cuối cùng, không được chạm vào bất cứ thứ gì nằm trên bàn làm việc của tôi."

"À... vâng, tôi..."

Vũ Lục Hàn mới lập bập vài chữ, chưa kịp hoàn thành câu nói thì hắn đã bỏ đi, một câu đáp lại cũng không có. Thật thô lỗ - cô nhăn mặt nghĩ. Hắn ta đối xử với cô vô cùng phức tạp. Lúc thế này, lúc thế kia, chẳng biết người này muốn gì nữa!

Sau một vài tiếng động, Vũ Lục Hàn nhìn thấy bóng xe màu xám bạc lướt ngang qua đài phun nước trước mặt cô. Vậy là chỉ còn lại mình cô giữa một nơi hoàn toàn xa lạ. Vũ Lục Hàn thở dài, nhìn xung quanh. Nắng chiếu xuyên từ cửa kính trên trần thẳng xuống hồ bơi, khiến nó long lanh, tuyệt đẹp và kì ảo. Đối với cô mà nói, sống trong căn nhà này là điều lạ lùng và kì quặc nhất mà cô từng gặp trong đời.

Vũ Lục Hàn nhấc chiếc balo lên và tiến về phía cầu thang. Cầu thang gỗ bóng mịn với những bậc thang cách nhau một khoảng không quá xa, uốn cong, dẫn lên tầng lửng phía trên. Ngay khi đặt chân lên, cô bị choáng ngợp bởi không gian hiện đại và xa xỉ không thua kém khung cảnh bên dưới. Vẫn là những bước tường kính và khung cửa sổ rộng rãi, với những tấm rèm màu kem được kéo rộng sang hai bên cho ánh nắng tràn vào tối đa. Dường như mọi bóng đèn thắp sáng trong căn nhà này đều là thừa thãi, vào ban ngày không cần mở đèn vẫn có đủ ánh sáng. Ngay trước mặt cô, nằm kế bên khung cửa kính rộng rãi và ngay phía dưới tấm kính dài trên trần nhà là một tấm đệm lớn, chăn gối xếp phẳng phiu, gọn gàng, cô cho rằng đây là giường ngủ của hắn.

Cách chiếc giường không xa là bàn làm việc, với rất nhiều giấy tờ bày xung quanh chiếc laptop. Ngay cả bộ bàn ghế cũng đồng bộ với màu sắc của căn nhà, trông vô cùng vừa mắt. Không gian trên tầng được tách đôi bởi một chiếc rèm mỏng hờ hững, chiếc rèm trông khá lệch so với mấy tấm rèm cửa. Ở đằng sau chiếc rèm ấy là một góc nhỏ xinh với một chiếc tủ gỗ khá cao giống tủ ở phòng khách, một tủ quần áo theo kiểu vintage đặt đối diện, và một chiếc ghế sofa kiêm giường ngủ kê sát dưới cửa sổ kính lớn. Đây có lẽ là nơi dành cho cô, và chỉ khi bước tới gần, cô mới nhận ra chiếc rèm chắn giữa "giường của cô" và "giường của hắn" chỉ mới được gắn thêm, thanh treo rèm còn mới và sáng bóng. Hàm Vũ Phong chắc chắn đã lắp rèm này để cho cô một khoảng không gian riêng tư, điều này gợi lên trong lòng cô một tia cảm kích. Vậy là ít ra sau lớp vỏ bọc vô tình ấy, hắn vẫn còn chút tinh tế và quan tâm.

Điều khiến Vũ Lục Hàn chú ý nhất ở trong không gian đầy choáng ngợp này đó là tủ sách khổng lồ chạy dọc theo những bức tường, chật kín sách. Cô chưa bao giờ thấy một kệ sách nào lớn và nhiều sách như vậy, ngoại trừ ở thư viện. Cô thực sự đã bị cuốn hút vào đó, và trong vài giây, vô cùng ngưỡng mộ Hàm Vũ Phong. Người đọc nhiều chính là người biết nhiều. Những tủ sách ấy cao đến gần sát trần, tới nỗi phải có hai chiếc thang trượt gắn vào tủ sách để có thể lấy được những quyển sách ở tít trên cao. Cô đã ngay tức khắc chạy tới lui nhìn qua từng đầu sách, có một số sách về lĩnh vực kinh doanh bất động sản, một số là sách nghiên cứu toán học và tư duy logic. Có cả sách khoa học và sách về tâm lý, thậm chí triết học cũng chiếm một phần trong kho tàng khổng lồ này. Bên cạnh đó là phần lớn sách văn học, tiểu thuyết, từ trinh thám đến các tác phẩm kinh điển như "Đồi gió hú" hay "Bá tước Monte Cristo". Trong cô là cả một niềm hạnh phúc to lớn xen lẫn sự phấn khích khi đứng trước kho tri thức của hắn, từ lúc nào đã nghiễm nhiên khâm phục và thần tượng người đàn ông kì lạ ấy rồi.

Kể ra điều này cũng không tệ, Vũ Lục Hàn nghĩ, cô đã hoàn toàn bị thu phục bởi kho sách đồ sộ này. Những quyển sách cô mang theo không là gì so với sách của hắn, và rồi cô chấp nhận rằng mình sẽ không cảm thấy lạc lõng, buồn chán hay sợ hãi ở đây. Hắn đã làm phước thật lớn cho cô rồi.

Vậy là Vũ Lục Hàn, từ ủ rũ đã trở nên vô cùng vui vẻ. Với tâm trạng rất tốt, cô thong thả trở về nơi hắn dành cho mình, chậm rãi xếp đồ. Lúc này cô đã vơi bớt phần nào những ý nghĩ tồi tệ đối với Hàm Vũ Phong, cho rằng bản thân sẽ thích nghi được tốt thôi.

Vũ Lục Hàn một lần nữa không hề nhận ra rằng, chính tay cô đã tự nguyện giao nộp trứng cho ác mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status