Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết

Chương 9



Đã năm phút trôi qua, Vũ Lục Hàn nhìn giờ trên điện thoại. Cô đã ngồi chết dí trong vệ sinh năm phút đồng hồ chỉ để tránh mặt những người bạn "khó tính" của Hàm Vũ Phong. Cô cảm thấy ngột ngạt và không thoải mái khi họ cứ xoáy vào việc lùm xùm giữa cô và vị hôn phu cũ, đồng thời thấy xấu hổ và khó xử khi bạn của Hàm Vũ Phong lại đồng thời là bạn của Từ Thiên. Cứ nghĩ đến việc phải ra ngoài kia và chạm mặt người đã từng ở lễ đính hôn của cô với bạn cậu ta, Vũ Lục Hàn chỉ muốn bỏ trốn về nhà với bố mẹ.

Điện thoại rung lên khiến Vũ Lục Hàn giật thót, màn hình hiện lên một chữ A khiến sống lưng cô lạnh toát. Vũ Lục Hàn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại với đôi mắt mở to, trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ ra cách chống chế. Hàm Vũ Phong đã thúc giục, cô không thể cứ ngồi mãi trong vệ sinh như vậy được.

"A... Alo?"

Vũ Lục Hàn nuốt khan, gần như nói lí nhí. Cô nín thở chờ đợi, tưởng tượng ra khuôn mặt xám xịt của Hàm Vũ Phong. Thật bất lịch sự khi bỏ đi giữa cuộc trò chuyện rồi không thèm quay lại, nhưng người có kĩ năng trò chuyện kém như cô không thể nghĩ ra được cách khả dĩ nào khác.

"Đi đâu vậy?" Sự lạnh lùng của Hàm Vũ Phong thể hiện rõ ràng qua giọng nói. Cô rùng mình không rõ lí do, cảm thấy bản thân đã hoàn toàn mất điểm trước đám bạn của hắn.

"Tôi... tôi đi vệ sinh."

"Cô ra ngoài được rồi đấy." Hàm Vũ Phong nói rất chậm rãi và điềm đạm, tuy vậy nó vẫn khiến cô thấy bất an. Đi ra làm gì? Tôi đang bận mà!

"Tôi... tôi vẫn chưa xong..."

"Vậy thì tôi vào."

Chỉ bốn chữ khiến Vũ Lục Hàn lạnh người, cô biết hắn sẽ chẳng sợ gì mà mặt dày xông vào thật. Hắn đã biết thừa cô đang cố tình tránh mặt bọn họ. Hàm Vũ Phong rất biết cách gây áp lực dù không cần phải đối mặt.

"Đừng! Tôi... tôi xong rồi!"

Vũ Lục Hàn nhăn nhó giật nước bồn cầu một cách thừa thãi, rón rén đẩy cửa chui ra ngoài, thầm thở phào vì không có ai khác trong vệ sinh. Vừa bước ra hành lang, cô giật bắn người khi bắt gặp Hàm Vũ Phong đứng ngay trước mặt. Vũ Lục Hàn đứng trước mặt hắn, khuôn mặt bối rối với một chút sợ sệt, bộ dạng rón rén nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lén lút nhìn hắn như đứa trẻ mới gây tội đang chờ đợi một sự trừng phạt. Hàm Vũ Phong chau mày nhìn cô, thở ra thật nhẹ, chìa một tay trước mặt Vũ Lục Hàn. Cô vô cùng ngạc nhiên, nhìn hắn không nói được lời nào.

"Đưa tay đây."

Hàm Vũ Phong bỗng dưng vô cùng nhẹ nhàng, không có dấu hiệu nào của việc "khó-chịu-vì-người-đi-cùng-thô-lỗ-bỏ-đi-giữa-chừng-khiến-bản-thân-bị-mất-mặt". Vũ Lục Hàn tuy đang rất sửng sốt, vẫn không thắc mắc một lời mà yên lặng làm theo. Cô rụt rè chạm vào bàn tay Hàm Vũ Phong, ngay lập tức cảm nhận được sức nặng to lớn của bàn tay hắn, và sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai người. Tay Hàm Vũ Phong lạnh ngắt, không biết liệu có phải do nhiệt độ ngoài trời khiến bàn tay hắn lạnh như thế.

Hàm Vũ Phong dẫn cô trở lại bữa tiệc, hòa vào đám đông. Xung quanh cô lúc này là bạn đại học của Hàm Vũ Phong, một vài người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên và thích thú. Bọn họ đang nhảy, Vũ Lục Hàn nhận ra chàng trai tóc đỏ bạn hắn đang nhảy rất điệu nghệ giữa vài cô bạn gái; người có mái tóc đen thư sinh thì ôm eo một cô bạn và để cô ấy thể hiện những bước nhảy vô cùng nóng bỏng. Phải mất một lúc Vũ Lục Hàn mới nhìn thấy cô bạn gái trong nhóm bạn của hắn, người có khuôn mặt cuốn hút, xinh đẹp. Nàng ngồi một mình trên chiếc ghế mà họ đã ngồi lúc trước, nhìn thẳng vào trong phòng, bao quanh nàng là sự cô đơn. Có một vài người cũng trò chuyện với nàng, tuy vậy Chu Bạch Thảo chọn ngồi một mình nhấm nháp ly rượu. Nàng có vẻ không được thoải mái.

Vũ Lục Hàn giật mình khi nhận thấy có bàn tay vừa đặt lên eo mình. Cô vội vàng rời mắt khỏi Chu Bạch Thảo, quay sang và đối mặt ngay với Hàm Vũ Phong. Đôi mắt chàng trai ấy nhìn cô vô cùng khó đoán, hắn xoay cô đối diện với mình.

Bỗng dưng đối mặt với một chàng trai trong khoảng cách khá gần, Vũ Lục Hàn thấy ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng, cúi gằm nhìn chằm chằm xuống đất. Hai tay cô theo bản năng chắn giữa cô và người đối diện, tì nhẹ lên ngực hắn, tê rần. Cô tự nhận thấy hơi thở của mình gấp gáp và nặng nề hơn hẳn. Vũ Lục Hàn hi vọng, dưới ánh đèn đang nhấp nháy điên loạn, Hàm Vũ Phong sẽ không nhận thấy má cô đang đỏ ửng lên. Mùi hương đặc trưng của một người đàn ông tỏa ra từ cơ thể Hàm Vũ Phong đang bao vây Vũ Lục Hàn, ngay lúc này rõ rệt hơn bao giờ hết. Hơi thở của hắn phả nhè nhẹ trên đầu cô, Vũ Lục Hàn nhận thức rõ ràng rằng cơ thể mình đang đứng trên nguy cơ ngừng hoạt động. Tim đập quá nhanh, mọi hình ảnh "thân mật" giữa họ từ trước tới giờ ùa về trong trí óc cô như một cơn bão dữ dội.

Âm nhạc bỗng nhiên chậm lại và nhẹ nhàng, như thể người điều khiển nhạc đã thấy đau đầu chóng mặt trước mấy bài hát cục cằn của mình. Mọi người đã nhanh chóng ghép cặp,  và các cặp đôi ngay lập tức ôm lấy nhau, xoay vòng chậm rãi theo nhịp điệu. Trần Hải Minh ôm eo một cô gái tóc xù, trong khi cô ta gần như quấn chặt lấy cậu. Hoàng Lâm vừa xoay nhẹ cô gái khi nãy, vừa nói gì đó như trêu ghẹo, thỉnh thoảng chờn vờn đôi môi cô gái ấy. Chu Bạch Thảo từ đằng xa không rời mắt khỏi Hàm Vũ Phong, Vũ Lục Hàn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nàng ghim chặt theo từng cử động của mình. Thật áp lực, cô chưa bao giờ thấy sợ hãi và lúng túng  như vậy trong đời.

Hàm Vũ Phong đã quyết định họ sẽ không đứng yên. Ngay khi nhận ra điều đó, Vũ Lục Hàn bối rối bám chặt vào hai cánh tay hắn.

"Tôi không biết nhảy!"

"Không cần phải biết nhảy. Chỉ cần di chuyển thôi."

Hàm Vũ Phong mỉm cười. Trong đôi mắt hắn có điều gì đó vô cùng khác lạ, Vũ Lục Hàn cảm thấy ánh mắt ấy không hề giống hắn thường ngày. Nó có một ma lực làm từng dây thần kinh của cô rung chuyển. Vũ Lục Hàn nuốt khan và lại cúi đầu xuống trốn tránh.

"Nhìn tôi đi."

Hàm Vũ Phong thì thầm giữa tiếng nhạc, cô thấy lòng mình rung lên nhè nhẹ. Cô không nhìn lên. Hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc cô, chạm vào má, và rất chậm rãi nâng khuôn mặt Vũ Lục Hàn lên cho đến khi hai mắt họ chạm nhau. Ôi trời, người này có nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt mình không? Vũ Lục Hàn không thể giấu được cảm xúc tài tình như hắn, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này giống như đang không phải là chính mình.

Vũ Lục Hàn cảm thấy bất an khi đột nhiên người đối diện nhìn mình như vậy. Một cảnh tượng chỉ diễn ra trong phim, cô nghĩ, khi cô nhìn thấy gương mặt tôi-sắp-hôn-cô của Hàm Vũ Phong. Không ổn rồi, cô hoảng hốt, ngay lập tức quay đi, không thể nhìn hắn lâu hơn vài giây. Cô chẳng cảm thấy sự lãng mạn kì diệu nào như phim, chỉ có cảm giác muốn thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.

"Tôi... không... biết nhảy." Vũ Lục Hàn nhắc lại, tuy vẫn nhẹ nhàng di chuyển theo sự điều khiển của Hàm Vũ Phong. Cô nghĩ mình sẽ rất bất lịch sự nếu dừng lại trong khi "bạn nhảy" vẫn còn đang di chuyển.

"Cô chỉ cần dựa vào tôi." Hàm Vũ Phong thì thầm thật nhỏ bên tai cô, cô có thể tưởng tượng ra gương mặt lả lơi của hắn trong đầu mình. Vũ Lục Hàn lập tức nóng ran người, cảm thấy người này dường như đang... tán tỉnh mình! Đây chính là điều "sai" nhất từ lúc cô gặp hắn.

"Tôi... thật sự không thể." Vũ Lục Hàn đã tự tát mình vài phát trong đầu, buộc lòng phải lùi lại, đẩy nhẹ người đối diện ra bằng một lực yếu ớt. Cô vẫn cảm nhận được hai tay hắn đặt trên eo mình không một chút suy chuyển, rõ ràng Vũ Lục Hàn vẫn chưa chạy thoát được khỏi "vòng vây" của Hàm Vũ Phong.

"Cô đúng là không biết cách hưởng thụ."

Hắn bật cười, nụ cười ấy như một lời tuyên bố Hàm Vũ Phong cũ đã quay lại. Cô không còn cảm thấy không khí lãng mạn đầy gượng gạo bao quanh mình nữa, nhưng dù vậy vẫn còn ở quá gần với Hàm Vũ Phong. Cô không biết liệu bản thân có dễ dãi quá không khi để một người con trai lạ mặt gần gũi mình đến mức như vậy, thậm chí cô đã để hắn hôn cô. Ngay bây giờ, cô và hắn trông hệt như một cặp đôi hạnh phúc vậy, và cô cảm thấy không ổn một chút nào.

"Vũ Lục Hàn, cô rất giống một người..." Hàm Vũ Phong đột nhiên thầm thì giữa tiếng nhạc, vẫn chờn vờn trên mái tóc cô. Vũ Lục Hàn thoáng rùng mình bởi giọng nói thì thầm ấy.

"Giống... ai?" Vũ Lục Hàn nuốt khan, không dám nhìn lên bởi khoảng cách quá gần. Cô cảm giác chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi cô sẽ chạm vào môi hắn, không chệch một li.

"Cô sẽ không bao giờ biết." Hàm Vũ Phong thở dài, buông ra tiếng cười xót xa mà cô nghĩ mình đã nghe nhầm, đột nhiên buông tay. Vũ Lục Hàn có một chút bất ngờ, thu tay về, đứng trước mặt hắn và không dám nhìn xa hơn ngực người đối diện.

"Cô có thể ra ghế ngồi nếu cảm thấy mỏi chân. Không thể đứng quá lâu trên đôi giày ấy khi chỉ mới biết đi giày cao gót."

Thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ khiến Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn, vài giây sau mới xử lí kịp thông tin. Cô rón rén đi về phía Chu Bạch Thảo đang ngồi. Tuy nhiên, khi nhận ra cô đang tiến về phía mình, Chu Bạch Thảo ngay lập tức đứng lên và bỏ đi. Vũ Lục Hàn không mấy ngạc nhiên, ngay từ đầu cô đã linh cảm rằng mình chính là cái gai trong mắt nàng.

**********

Học viện Kinh tế Chính trị London đang diễn ra vũ hội Homecoming. Giữa không gian ngọt ngào và ấm áp, bài hát Hello vang lên thật chậm, giọng hát của Lionel Richie đưa từng cặp đôi đang âu yếm nhau theo những nốt nhạc bước vào không gian bay bổng, lãng mạn. Ở giữa phòng, chàng trai mười bảy tuổi James Adam trong bộ suit đen lịch lãm, đang ôm trong tay một cô gái châu Á nhỏ nhắn với mái tóc đen buông dài. Đầu cô tựa nhẹ vào ngực chàng trai, đôi mắt nhắm khẽ và đôi môi đỏ mọng mỉm cười hạnh phúc. James Adam đưa một tay vuốt đầu cô, hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi hương thảo. Cô gái cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy hắn, cả hai nhẹ nhàng xoay chậm theo từng câu hát.

"Anh không muốn đây là buổi vũ hội cuối của chúng ta." James Adam cúi xuống thì thầm với cô. Cô gái khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bạn trai.

"Tất nhiên sẽ không." Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn. "Ngày mai em đi tiễn anh, ba năm nữa cũng chính em sẽ là người đầu tiên anh nhìn thấy khi bước xuống máy bay.  Em sẽ đợi anh quay lại."

"Em sẽ đợi được anh chứ?"

James Adam cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bạn gái, dịu dàng đặt lên một nụ hôn. Nụ cười của cô gái khiến hắn chao đảo, hắn có niềm tin mãnh liệt vào từng lời cô nói.

"Em chắc chắn sẽ là người đầu tiên anh thấy khi quay lại đây..." Cô gái thẽ thọt. Hắn nở nụ cười mãn nguyện, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô, cố ghi nhớ mùi hương ngọt ngào này để mang theo bên mình.

Đột nhiên, ánh đèn và âm nhạc đều tắt. Những tiếng xôn xao hoang mang vang lên, hắn nhìn quanh và ôm chặt lấy cô gái của mình. Có người cho rằng đây là một sự cố điện. Một số ánh sáng điện thoại le lói thành những đốm trắng trong không gian, mọi người soi xuống đất và bắt đầu dẫn bạn nhảy của mình đi tìm ghế ngồi. Bỗng một ánh đèn bừng sáng, soi thẳng vào một vị trí duy nhất trên sân khấu chính, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. 

Ngay trước dàn nhạc, chính giữa sân khấu là Michelle Smith, chàng trai hot nhất đội bóng chuyền, độ "nổi tiếng" trong trường ngang ngửa với James Adam - đội trưởng đội bóng đá. Học viện Kinh tế Chính trị London là ngôi trường xếp hạng hai về độ giàu có ở Anh, nổi tiếng với 7.5% tỉ phú trên thế giới đã theo học - vì vậy những học sinh theo học tại trường này đều không phải "dạng vừa", tỉ dụ như Michelle Smith. Cộng với lợi thế to lớn là người cháu họ của Hiệu trưởng, chàng Smith là một kẻ nổi loạn đáng gờm, và cũng là mục tiêu đáng mơ ước trong mắt nhiều cô gái ưa mạo hiểm. Độ "hư" của Smith không thể đánh giá trong mức từ không đến mười.

Nếu như Smith là "quỷ dữ" thì Adam chính là "thiên thần", một cậu học sinh trái ngược hoàn toàn, trầm lặng, tài năng và sắc sảo, không phô trương, không gây chú ý bằng sự nổi loạn. James Adam được yêu quý bởi học thức và tính cách của chính cậu, rất đúng chuẩn một quý ông người Anh lịch thiệp. Cũng bởi lí do ấy, Smith có một sự ghen tị rất lớn đối với James Adam, cho rằng hắn chỉ là một kẻ "tầm thường nhạt nhẽo", giả vờ mang vỏ bọc thánh thiện chỉ để cua các cô gái nóng bỏng trong trường. Smith coi Adam như một cái gai cần nhổ, tuy vậy lại không thể làm gì bởi James Adam là một kẻ nổi bật và mang về nhiều danh hiệu lớn cho trường trong các cuộc thi tài năng. Smith đã chán ngấy việc bị so sánh với "kẻ tầm thường" Adam, chán ngấy việc ngài Hiệu trưởng lấy Adam ra làm khuôn mẫu để Smith phải nhìn vào "học tập", chán ngấy việc ngứa mắt mà không thể đánh bại nổi. Tất cả những sự chán ngấy chuyển thành nguồn năng lượng, và ngay lúc này, lần đầu tiên Michelle Smith cảm thấy công lý đang ngả về phía mình.

"Xin chào!" Smith hô lên với giọng mạnh mẽ. "Xin lỗi các bạn về sự đường đột bất lịch sự này. Cảm ơn ban nhạc và người phụ trách ánh sáng đã giúp tôi có màn xuất hiện ngoạn mục!" 

Michelle Smith ngừng lại một chút, chờ đợi những tiếng vỗ tay rời rạc đầy bối rối của mọi người. Smith cười kiêu ngạo, tận hưởng thứ hào quang xung quanh và vô cùng đắc ý trước điều chuẩn bị xảy ra. 

"Thứ lỗi cho tôi, nhân buổi tối lãng mạn và ngọt ngào đây, tôi có điều muốn gửi tới cô gái từ lâu đã ngự trị trong trái tim tôi, người đã cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực... Cô ấy vì một lí do bất khả kháng nên đã từ chối lời mời đi prom của tôi, tôi rất bất ngờ khi thấy cô ấy xuất hiện trong buổi tối lãng mạn này, vô cùng lộng lẫy bên cạnh người anh họ của mình. Anh muốn nói rằng, em yêu, giờ anh đã hiểu ra tất cả. Anh không hề trách em vì đã chọn đi prom cùng anh họ của mình để anh ấy bớt cô đơn, em là người có trái tim vô cùng nhân hậu khi đã hi sinh bản thân vì người thân mà em yêu quý. Những điều này khiến anh thật cảm động, vì thế, anh muốn dành một món quà bất ngờ tặng em, đồng thời bày tỏ tấm lòng cho em thấy rằng anh không hề trách móc mà chỉ càng yêu em nhiều hơn..."

Cô gái trong tay hắn cứng người lại. Nhưng James Adam đã không nhận ra điều đó.

"Xin hãy chiêm ngưỡng... nàng thơ của lòng tôi, niềm cảm hứng bất tận của tôi, động lực đưa tôi đến với những điều tốt đẹp!"

Smith hô lên, ra hiệu bằng tay. Một bức ảnh được chiếu lên khoảng tường to phía sau Smith, nơi duy nhất nhận ánh sáng. Michelle nở nụ cười chiến thắng độc địa. Cả hội trường ồ lên xôn xao, còn James Adam cảm thấy trái tim mình như ngừng đập từ bao giờ.

Bức ảnh là một đôi nam nữ đang vô cùng thân mật trong bể bơi, cô gái tự chụp lấy bằng điện thoại. Chàng trai, không thể nhầm lẫn, là Michelle Smith, đang ôm chặt lấy cô gái và đặt một nụ hôn nồng nàn lên cổ cô. Cô gái châu Á với suối tóc bồng bềnh, đang biểu hiện niềm vui thích nghịch ngợm trên mặt, một tay cầm điện thoại chụp ảnh, tay kia vòng qua phía sau ôm chặt lấy đầu chàng trai ấy. Một cặp đôi vô cùng hạnh phúc.

James Adam lập tức buông người con gái và lùi lại đằng sau. Cô gái bất ngờ, vội vàng quay lại, định giữ lấy hắn nhưng bị ánh đèn chiếu vào đột ngột. Cô nheo mắt, đưa tay lên che ánh sáng và trong phút chốc, đám đông xúm vào quanh cô. Đám đông  quanh cô xôn xao, Đây là em họ của James Adam ư? Cô gái, với bộ váy trắng vừa vặn xinh xắn, đứng giữa ánh đèn tựa như một thiên thần. Cô quay lại tìm hắn trong đám đông. Những gì cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt màu nâu khói tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng, căm giận và lạnh lùng. Và James Adam đi mất. Tim hắn đã ngừng đập ngay tại giây phút ấy, cô gái này sẽ vĩnh viễn không thể bước ra khỏi tâm trí, hay trái tim chàng trai đã hóa đá mất rồi.

Michelle Smith mỉm cười thỏa mãn nhìn James Adam giận dữ bước qua cánh cửa, đau đớn và hoàn toàn bị hủy hoại. Smith ranh ma rất nhanh chóng nhận ra mối quan hệ "trên mức bạn bè" giữa Adam và một cô gái châu Á học chung lớp, cái cách họ sánh bước cùng nhau trên hành lang không thể nào che giấu được. Dựa vào vài câu hỏi đơn giản, Smith ngay lập tức khẳng định được việc hai người đó đang hẹn hò, nhưng vì một vài lí do không rõ ràng mà họ không hề công khai mối quan hệ ấy. Một sai lầm cơ bản, Smith nghĩ, có thể Adam muốn giấu bạn gái vì lo sợ cô ta sẽ trở thành mục tiêu bị ghen ghét, bị cô lập, bị phân biệt đối xử bởi đám học sinh trong trường - ai cũng biết một cô nàng châu Á sẽ bị đối xử ra sao khi hẹn hò "chàng trai trong mơ" của đám nữ sinh. Điều đó trở thành một lợi thế đối với Smith khi cậu quyết định tiếp cận bạn gái của Adam. Chúa ơi, cô ta là một con điếm đích thực. Tiền bạc, quyền lực, thời gian, mọi thứ Smith đều có nhiều hơn bạn trai của cô ả. James Adam quá "bận" để làm sinh viên xuất sắc, nhiều lúc bỏ rơi bạn gái và đó là những lúc Smith chiếm được hoàn toàn mối bận tâm của cô ta. Chính miệng cô nàng nói James Adam "chỉ là một người anh họ xa" khi Smith cố tình đề cập đến, cũng chính cô ả đề nghị giữ kín mối quan hệ giữa hai người vì "sợ anh họ sẽ nói với bố mẹ, bố mẹ châu Á là những người hà khắc trong chuyện tình cảm của con cái". Sai lầm nối tiếp sai lầm, riêng Smith, đây là đòn đánh duy nhất và cuối cùng dành cho Adam, cú one-hit khiến Adam hoàn toàn gục ngã. Thế đấy, trong trận này Michelle Smith chiến thắng.

James Adam không còn quan tâm đến cô gái này nữa, hắn không cần quan tâm đến bất cứ cô gái nào nữa. Mọi thứ đã vô cùng rõ ràng đến nỗi mọi lời giải thích đều thừa thãi và vô ích. Sự phản bội trong tình yêu là điều hắn tột cùng căm hận. Cô gái này là mối tình đầu của hắn, là người mang hắn từ thế giới chỉ có trắng và đen đến nơi tràn ngập cầu vồng của hạnh phúc. Hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa, hắn không bao giờ muốn nghe thấy giọng nói, thấy bóng hình cô nữa. Đêm nay hắn sẽ đi khỏi đây, mãi mãi. Bất cứ đâu có cô, nơi ấy sẽ không bao giờ có hắn.

**********

Đêm sau buổi diễn ballet của Chu Bạch Thảo thành công, mọi người hẹn gặp nhau trong quán bar quen thuộc The Bass. Hôm nay cũng như mọi ngày, vẫn nhạc dubstep thật mạnh, vẫn những con người quay cuồng theo điệu nhạc. Trong những căn phòng kín đáo ở tầng trên, có những kẻ đang điên cuồng quấn lấy nhau trong cơn say thuốc.

Đây không phải một quán bar nổi tiếng hay giàu có, nhưng là quán bar nằm trong phạm vi thao túng của Hoàng Lâm. Ngoài The Bass, Hoàng Lâm sở hữu một quán bar xa xỉ khác mang tên Cape Town, gần như tập trung giới trẻ thượng lưu và chỉ có nhiều tiền mới bước vào được - một quán bar nổi ven biển như một khu resort cao cấp, tuy vậy lại khá xa so với nơi ở thường xuyên của cả ba.

"Đêm nay tới bến chứ?" Trần Hải Minh nháy mắt, lắc lư một điếu cần sa, quàng tay ôm cô gái ngồi cạnh. Chu Bạch Thảo khẽ nhăn mặt, liếc nhìn Hàm Vũ Phong.

"Sáng mai hình như các anh đều có công việc, hãy giữ gìn một chút". 

Tất nhiên, lời khuyên của nàng chủ yếu nhắm vào một người sẽ phải đi nước ngoài mười ngày để kí hợp đồng vào ngày mai. Nàng muốn rời bữa tiệc mừng nho nhỏ này lại sau khi Hàm Vũ Phong giải quyết xong công việc, nhưng chính hắn là người đề nghị hãy cứ tiếp tục. Nàng có một chút lo lắng, đêm nay họ say sưa như vậy, sáng mai làm sao hắn có sức khỏe để dậy kịp giờ ra sân bay chứ?

"Cứ thoải mái đi." Hoàng Lâm nhoẻn miệng cười. Cậu ngả ra phía sau, nhìn Chu Bạch Thảo và tiếp tục chòng ghẹo cô nàng bên cạnh mình. "Người ta đã có cả thế giới trong tay, nếu không muốn đã chẳng ngồi đây."

Hàm Vũ Phong không nói một lời dù hắn biết nàng đang chờ đợi hắn. Hắn thong thả hút điếu thuốc và nốc cạn ly rượu đắt tiền vừa được rót ra. Chợt, một bóng dáng áo trắng lọt vào tầm mắt của hắn. Cô gái ấy trông như một thiên thần dưới ánh đèn, từng đường nét không sai lệch dù chỉ một chút. Ngoại trừ mái tóc ngắn đến cằm, từ vóc dáng cho tới khuôn người, tất cả đều trùng khớp với cô gái người châu Á mà hắn vẫn cố quên đi suốt tám năm nay. Hàm Vũ Phong chao đảo, tim hắn gần như ngừng đập, một cảm giác đau đớn và hồi hộp dâng trào lẫn lộn khiến hắn không thể hô hấp bình thường. Đôi mắt hắn bỗng nhiên không thể nào rời khỏi bóng hình đó được nữa.

Cô gái ấy đang uống say mềm. Cô đã nằm gục xuống bàn, gác đầu lên cánh tay nhỏ bé. Đến gần hay làm ngơ?  Lòng hắn rộn lên với những suy nghĩ phức tạp. Hắn không thể kìm nén bản thân khi nhìn lại hình bóng ấy; nó đã tồn tại trong hắn tuy không lâu, nhưng cũng đủ dài để không thể quên được. Thế mà lòng hắn vẫn nhói lên bởi nỗi đau bị phản bội. Hắn chỉ biết ngồi lặng im, giằng xé giữa lí trí và tình cảm. Hẳn tên đó đã không đối tốt lắm với em, Hàm Vũ Phong nghĩ vậy khi nhìn theo bóng hình bé nhỏ đó. Sâu thẳm trong tâm can, hắn tha thiết muốn lao đến, ôm chặt lấy cô và dụi đầu vào mái tóc thơm mùi hương thảo như ngày nào.

Chuyện gì phải tới cũng đã tới. Một kẻ cục mịch, say khướt bị thu hút bởi cô ấy. Gã lởn vởn, buông lời trêu chọc, rồi hành hung cô. Trong lòng hắn như có lửa đốt, hắn nhìn chằm chằm vào đám đông với sự căm ghét và sợ hãi hiện rõ lên mắt. Làm ơn hãy có ai đó giúp đỡ cô ấy, Hàm Vũ Phong đang trông đợi vào một điều mà hắn biết sẽ không xảy ra. Đám đông xung quanh chỉ bàn tán và mặc kệ, những gã bảo vệ còn không thèm ra mặt. Hắn thấy khó chịu và tuyệt vọng vì không ai giúp đỡ cô. Có phải vì đã say nên hắn mới thấy lòng mình yếu đuối thế này?

Bình tĩnh lại đi, James. Đó một ngàn lần không phải cô ấy. Dù đã tự an ủi bản thân bằng suy nghĩ đó, Hàm Vũ Phong vẫn không thể ngừng quan tâm. Hắn không hài lòng. Nếu đúng là cô ấy thì sao? Nếu cô ấy đi tìm hắn? Nếu cô ấy đang gặp chuyện buồn và thất vọng? Nếu cô ấy thật sự cần hắn? Hắn sẽ phải làm gì, hắn chưa sẵn sàng đối mặt cô ấy. Nhưng làm sao một chàng trai có thể ngồi đó, thản nhiên nhìn người mình từng yêu thương bị một kẻ say rượu ở quán bar đánh đập, sỉ nhục giữa chốn đông người?

Hàm Vũ Phong ngay lập tức đứng dậy, lao vào đám đông. Đến giờ phút này thì không còn lí trí gì nữa, mẹ kiếp!

**********

"Đau chân hả?"

Hoàng Lâm là người đầu tiên từ đám đông trở về ghế ngồi. Dưới ánh đèn hồng đỏ, đôi mắt lanh lợi của cậu sáng lên và nheo lại một nét cười khi thấy cô gái ngồi trên ghế với đôi chân trần, ra sức xoa bóp gót chân. Vũ Lục Hàn nhìn cậu cười gượng gạo, đưa tay kéo đôi giày cao gót về sát chân mình. Phải di chuyển quá lâu trên đôi giày cao, chân cô đã đau nhức và một vết chai sạn đã ửng lên ở gót. Cô ước được nhìn thấy đôi giày thể thao của cô, ngay bây giờ.

"Cô đã bao giờ tham dự những bữa tiệc như thế này chưa?" Hoàng Lâm tiếp tục bắt chuyện. Cậu có vô cùng nhiều sự tò mò dành cho cô gái này. Với lợi thế là người thân thiện nhất ngay từ đầu, không hề khó để Hoàng Lâm gây ra cảm giác thoải mái cho Vũ Lục Hàn. Cô đã không còn nhiều e ngại.

"Chưa." Vũ Lục Hàn đáp rất nhỏ, miệng vẫn cười nhưng lại nhìn đi chỗ khác. Cô cảm thấy đối phương cười quá nhiều, và nếu cô không cười đáp lại thì thật bất lịch sự!

"Thật chứ?"

"Thật... Thật ra là tôi chỉ mới dự dạ hội của trường..." Cô đáp, chỉ nhìn lướt qua cậu rồi đưa mắt vào đám đông nhưng không nhìn một ai cả. Cô còn chẳng nghĩ dạ hội của trường được tính là "một bữa tiệc".

"Trường đại học hả? Cô học ở trường nào vậy?"

"Tôi sắp tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật." Vũ Lục Hàn nhìn thấy sự bất ngờ trên gương mặt Hoàng Lâm. Cậu ngay lập tức cười toe toét.

"Vẫn đang học đại học nghĩa là cùng lứa với Tiểu Bạch Thảo, em phải gọi tôi là anh rồi." Và Hoàng Lâm nháy mắt. Vũ Lục Hàn thật sự bất ngờ, có một chút ngại ngùng khi trên thực tế trông cậu khá trẻ so với tuổi. Cô bối rối cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đùi mình.

"Xin lỗi... Tôi... không biết là anh lớn tuổi hơn..."

Cô vốn không biết Hàm Vũ Phong bao nhiêu tuổi, vì vậy không dám tùy tiện xưng hô với bạn bè hắn. Cô đã nghĩ nếu xưng ngang hàng với bạn của hắn thì sẽ không bất lịch sự, ai ngờ lại lâm vào tình huống xấu hổ khi bạn hắn thực chất hơn tuổi cô. So với bạn của mình, Hàm Vũ Phong có vẻ già dặn và trải đời hơn, có lẽ vì người nước ngoài thường có vẻ ngoài trưởng thành hơn tuổi thật so với người châu Á.

"Em quen biết Phong được bao lâu rồi?" Hoàng Lâm đột nhiên đặt ra một câu hỏi hơi có phần riêng tư, kèm với nụ cười vô cùng thân thiện. Vũ Lục Hàn cắn môi, chậm chạp cúi đầu.

"Cũng kha khá..."

"Hai người quen nhau... vào đêm hôm ấy sao?" 

Hoàng Lâm ngập ngừng dò hỏi. Cậu muốn biết thật nhiều về cô gái này. Cậu nóng lòng muốn biết Vũ Lục Hàn ở bên cạnh Hàm Vũ Phong vì lí do gì. Quen biết hắn đã nhiều năm, Hoàng Lâm thừa hiểu sự thận trọng của bạn mình trước mọi cô gái, sẽ chẳng có bất kì lí do ngoại lệ nào có thể trói chân được Hàm Vũ Phong. Người đẹp như Chu Bạch Thảo ở cạnh hắn đã bao năm nay, luôn lo lắng ôn nhu, vậy mà còn chẳng ăn nhằm. Hàm Vũ Phong ngoài cái mã sáng sủa đẹp trai, còn có địa vị và có tiền. Một cô sinh viên trông không có gì nổi bật như Vũ Lục Hàn vì cái gì mà lại thân thiết được với Hàm Vũ Phong đến vậy?

Vũ Lục Hàn tội nghiệp cảm thấy khó xử bởi câu hỏi khá nhạy cảm, ngồi vặn vẹo tay và nhìn chằm chằm vào ly rượu còn đầy. Tại sao mọi người tò mò quá vậy? Cô không dám nhìn lên, cũng không biết trả lời thế nào. Cô đương nhiên không thể nói một cách vô duyên rằng vì chuyện lùm xùm đêm đó mà Hàm Vũ Phong phải thay cô trả tiền, còn cô chỉ mới bắt đầu làm việc trả nợ cho hắn. Cô không thể ngang nhiên nói với bạn hắn rằng cô đang ở nhờ nhà hắn, việc đó đối với cô không lấy gì làm vui vẻ. Có quá nhiều sự hiểu nhầm quanh đây, và Vũ Lục Hàn chỉ biết bất lực chấp nhận điều đó.

"Đúng vậy."

Hoàng Lâm nhận được câu trả lời, bỡ ngỡ vài giây, đôi môi từ từ vẽ ra một nụ cười khó hiểu. Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là chuyện ấy - cô gái này chắc hẳn đã ràng buộc Hàm Vũ Phong bằng chuyện ấy. Chẳng có bất cứ câu trả lời nào khác hợp lí cho việc Hàm Vũ Phong đang bị cô gái này điều khiển, hắn không những vẫn còn qua lại với cô ta sau đêm hôm đó mà thậm chí còn mang cô nàng này tới gặp mặt bạn bè mình. Hàm Vũ Phong là kiểu người sẽ không bao giờ để người khác biết được những chuyện riêng tư của bản thân, làm thế nào lại công khai tình tứ với cô ta đến vậy trước mặt bao nhiêu người chứ?

Nhìn vào phong cách của cô gái này, rụt rè, chậm chạp, khá nhạt nhòa và không có chút gì nổi bật, cô khá "lệch tông" so với bộ đồ xa hoa đang mặc trên người. Theo đánh giá của cậu, những thứ đồ đó chắc chắn do Hàm Vũ Phong bỏ tiền "bao mua". Nếu chỉ vì làm tình một đêm mà hắn lại phải cung phụng cô gái này đến vậy, chính cậu cũng thấy vô cùng khó hiểu. Động cơ của cô gái này, mục đích hành động của Hàm Vũ Phong vẫn là một câu hỏi lớn với Hoàng Lâm. Có thể nào Hàm Vũ Phong đã trúng tiếng sét ái tình rồi không?

Mà trúng kiểu gì với một cô nàng như thế này?

"Hai người đang chuyện trò gì vậy?"

Câu hỏi ấy khiến Vũ Lục Hàn nhìn lên, chạm phải ánh mắt cùng mái đầu đỏ. Trần Hải Minh thấy cô, lập tức nở nụ cười vô cùng thân thiện.

"Xin lỗi nhé, tôi vẫn làm em khó chịu hả?"

"Dạ không..." Cô đáp nhỏ. "Không có chuyện gì quá to tát cả."

Trần Hải Minh mỉm cười với cô, nụ cười khiến một hình ảnh trong kí ức hiện về. Vũ Lục Hàn nhớ lại buổi chiều hôm ấy. Giữa khuôn viên biệt thự nhà họ Từ, rất đông thực khách thuộc tầng lớp thượng lưu lần lượt tìm đến, ai nấy đều sang trọng và lịch sự với nụ cười thường trực trên môi và liếc nhìn Vũ Lục Hàn có hơi lâu mỗi khi bước qua cánh cổng chào. Một số phóng viên, nhà báo, nhiếp ảnh gia cố gắng chen nhau để lên hàng đầu, chụp những bức ảnh tuyệt vời nhất, nhưng đều bị những anh chàng bảo vệ ngăn lại. Từ Thiên bên cạnh cô vẫn luôn miệng cảm ơn, bắt tay từng người qua cửa và cười nhẹ nhàng, trong khi Vũ Lục Hàn luôn giữ vẻ mặt buồn, bởi cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Người đến cuối cùng trong buổi chiều ấy là một chàng trai rất trẻ so với phần đông khách mời, đi một chiếc Audi, mặc bộ suit đen tuyền làm nổi bật mái tóc ánh đỏ. Chàng trai bước đến cổng chào với nụ cười rạng rỡ, và gần như lập tức, Từ Thiên niềm nở lại gần bắt tay.

"Chúc mừng chàng trai sắp yên bề gia thất!" Chàng trai tóc đỏ nói lớn, đáp lại cái bắt tay của Từ Thiên một cách nồng nhiệt.

"Cảm ơn, cậu cũng đến tuổi rồi đó, nhanh lên đi!" Từ Thiên cười, đấm nhẹ vào bên vai chàng trai. Trần Hải Minh lắc đầu, cười thành tiếng ngây ngô rồi nhìn sang cô gái bên cạnh người bạn.

"Cô vợ tương lai đây hả? Sao mặt buồn rười rượi thế?" Trần Hải Minh nói và chìa một tay ra. Vũ Lục Hàn ngước nhìn cậu, vội nở nụ cười hết sức giả dối và bắt tay.

"Cảm ơn, tôi không sao, chỉ hơi mệt." Cô đáp qua loa. Từ Thiên nhìn cô một lát, nhẹ nhàng buông lời an ủi.

"Lát nữa phải đi lại nhiều, em hãy uống nhiều nước để lấy lại sức."

"Chà, phát khiếp! Chúc hai người mãi mãi như bây giờ!"

Trần Hải Minh bật cười, bóp nhẹ vào vai Từ Thiên, liếc nhìn cô một cách qua loa rồi hòa vào đoàn người trong khuôn viên. Vũ Lục Hàn không kịp nhớ kĩ mặt cậu, nhưng lại có một ấn tượng mạnh mẽ với mái tóc quiff màu đỏ hung. Cô thầm nghĩ, thật tội nghiệp vì người ta đã đến chúc mừng hai kẻ không có tương lai bên cạnh nhau. Dù buồn, dù sợ hãi và đôi khi nản lòng, nhưng Vũ Lục Hàn chưa bao giờ muốn từ bỏ quyết định hủy hôn của mình. Cô đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm.

Vũ Lục Hàn vốn không quen với những bữa tiệc, cả buổi chỉ khép nép bên cạnh Từ Thiên, anh đi đâu cô đi theo đấy. Cô tuy nói không nhiều nhưng bù lại vẻ nhẹ nhàng của cô được lòng rất nhiều quan khách. Vũ Lục Hàn ngày càng thấy nặng nề khi bữa tiệc đang dần đến hồi cao trào, cô chỉ mong ngay lúc này trời đột nhiên đổ mưa để bữa tiệc bị tạm hoãn và khách khứa sẽ tản về nhà. Và rồi Trần Hải Minh một lần nữa đi về phía cô. Cậu cười thật tươi với Từ Thiên, bắt tay lần thứ hai, nhìn cô đưa tay chào rồi lẫn vào đám đông và mất hút. Vũ Lục Hàn ngày hôm đó vốn không để tâm ai đến, ai về, tuy nhiên lần này được gặp lại Trần Hải Minh - đồng thời lại là bạn của Hàm Vũ Phong - Vũ Lục Hàn cảm thấy hơi khó xử. Ấn tượng mờ nhạt về cậu trong cô bỗng nhiên hiện lên rõ hơn bao giờ hết.

Trần Hải Minh là chàng trai đối lập với vẻ đẹp trong sáng, trẻ con của Hoàng Lâm: mang một chút bụi phong trần, nhìn qua có vẻ ăn chơi nhưng đôi khi trông rất chững chạc. Trần Hải Minh cũng là một du học sinh tại Anh, gặp và quen biết Hàm Vũ Phong trong một lần đi xem bóng đá ở Old Trafford. Cả hai mua vé ngồi cạnh nhau, và vì có chung niềm đam mê với một đội bóng, họ nhanh chóng làm quen. Đội bóng của họ thua trận đấu. Sau trận thua ấy, Trần Hải Minh đã mời Hàm Vũ Phong đi "uống vì thất bại". Cậu có ấn tượng tốt về người con trai trước mặt, đầu tiên vì hắn thông thạo tiếng của đất nước cậu, tiếng mẹ đẻ, có vẻ đứa con lai xa rời gốc gác nhưng không hề lãng quên nó. Thêm nữa, những chàng trai ở độ tuổi cậu thường đã bắt đầu trưởng thành, hay buông lời trêu ghẹo và tán tỉnh những cô gái xinh đẹp - nhưng Hàm Vũ Phong thì không. Hắn cư xử vừa phải, không phô trương cũng không hề cường điệu hay tỏ ra thật ngầu để thu hút các cô nàng tuổi teen nóng bỏng.

Hàm Vũ Phong là một kẻ cuồng môn túc cầu giáo, nói về vấn đề ngoài lề thi im lặng, thỉnh thoảng cười nhẹ hoặc gật gù bừa bãi; nhưng khi nói đến bóng đá, hắn lập tức trở nên sôi nổi hơn, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, niềm phấn khích còn thấy rõ qua đôi mắt màu nâu khói. Họ chính thức thành bạn thân thiết của nhau khi lần thứ hai gặp lại nhau tại bữa tiệc của cô bạn gái Trần Hải Minh - vô tình là bạn cùng lớp với hắn. Kể từ đó đến nay, Trần Hải Minh gần như là người bạn thân đầu tiên của Hàm Vũ Phong, người biết rất nhiều chuyện.

Ngay lúc này đây, cô gái Vũ Lục Hàn cũng để lại trong cậu một ấn tượng khác biệt, hoàn toàn trái ngược với nhận định của Hoàng Lâm về cô ấy. Tuy Hàm Vũ Phong không thừa nhận, nhưng cậu biết nguyên nhân cô gái này xuất hiện, dù không biết nhiều về cô ta. Và tất nhiên, cậu luôn muốn biết nhiều hơn, về cô gái không có gì đặc sắc, lại vô tình trở thành một phần không nhỏ trong cuộc sống của bạn cậu hiện giờ.

"Xin lỗi em vì đã cư xử bất lịch sự khi nãy." Trần Hải Minh đưa một bàn tay ra chờ đợi. Cô ngập ngừng rồi đưa tay bắt nhẹ. Cảm giác buổi chiều hôm ấy ùa về trong vài giây rồi biến mất.

"Có lẽ đàn ông con trai không nên xía vào chuyện đời tư của người khác nhiều quá." Chàng trai tóc đỏ không rót rượu ra ly mà đưa lên miệng uống một ngụm lớn. "Vậy Tiểu Hàn cho tôi làm quen lại từ đầu được không?"

"Vâng, không có vấn đề gì ạ..."

Vũ Lục Hàn cười khe khẽ, bối rối gật đầu. Mặc dù Trần Hải Minh đã có vẻ thân thiện hơn, cô cũng không thấy nhẽ nhõm. Cô biết mình vẫn là một dấu hỏi lớn đối với bạn bè của Hàm Vũ Phong. Ngay cả việc vì sao mọi thứ đi tới kết cục này, đối với Vũ Lục Hàn cũng là một câu hỏi.

"Vậy em vẫn còn đang đi học sao?" Trần Hải Minh cười tươi trong khi rút ra một bao thuốc trong túi áo vest. Cậu châm một điếu và nhìn Vũ Lục Hàn chờ đợi, cố gắng giữ vững một không khí gần gũi.

"À vâng... Em đang là sinh viên năm cuối."

"Sinh viên năm cuối chưa đến lúc bận bịu làm đồ án à?" Hoàng Lâm đột nhiên chen vào. Cô nhìn cậu đầy gượng gạo.

"Em mới bắt đầu năm cuối thôi ạ..."

"Chúc em may mắn với thứ đó. Tôi thật tiếc chưa được trải nghiệm độ khó khăn của mấy đồ án tốt nghiệp ở các trường đại học nước ta." Trần Hải Minh nhếch khóe môi, đưa chai rượu lên trước cô có ý mời. Vũ Lục Hàn lại một lần nữa cầm lên ly rượu, nhấp môi đáp  lại và nhăn mặt vì cay.

"Đừng khoe việc mình đi du học nữa đi!" Hoàng Lâm cười khúc khích. "Cậu không gây ấn tượng với ai được bằng chiêu cũ xì ấy đâu!"

"Tôi đang tỏ ra thân thiện mà!" Trần Hải Minh bật cười. "Cậu cũng chỉ có mỗi cái nụ cười và cái miệng dẻo kẹo, thật là..."

"Đừng nghe cậu ta, bé ạ." Hoàng Lâm nhìn cô và nháy mắt. "Cậu ta chỉ lừa phỉnh được mấy em cấp ba thơ ngây thích sự hào nhoáng và mấy cô sinh viên năm đầu ngơ ngác thôi. Hãy tỏ ra em là người cứng cỏi!"

"Đừng nghe cậu thì có!" Trần Hải Minh không chịu thua. "Cậu ta thích đối tượng tầm tuổi em đó cô bé, ngồi lùi ra phía này với anh và tránh xa kẻ nguy hiểm đó ra đi!"

"Tránh xa cả hai và đi ra đây."

Giọng nói trầm trầm vô cùng điềm tĩnh nhưng chất chứa đe dọa của Hàm Vũ Phong lập tức khiến hai chàng trai ngừng cười, ngẩng đầu lên. Vũ Lục Hàn ngược lại, bối rối cúi đầu xuống khi bắt gặp cái nhìn không mấy thiện cảm của cô gái đứng đằng sau Hàm Vũ Phong.

"Không cần giữ, tôi có đối tượng khác rồi."

Hoàng Lâm cười một cách trẻ con và với lấy ly rượu trên bàn. Trong khi đó, Trần Hải Minh lại thở hắt ra.

"Người không phải của cậu, sao lại giữ?"

"Đồ lắm chuyện." Hàm Vũ Phong đột nhiên phì cười rồi đưa tay ra trước mặt Vũ Lục Hàn.  "Đứng dậy, đi ăn nào."

"Ăn gì? Bây giờ vẫn còn sớm mà?" Chàng trai thư sinh Hoàng Lâm liếc nhìn giờ, mở tròn mắt ngạc nhiên. Cậu không nhớ họ đã hẹn nhau đi ăn.

"Bạch Thảo muốn mời mọi người đến một nơi mới." Hàm Vũ Phong điềm tĩnh giải thích, đôi mắt không nhìn ai khác ngoài Vũ Lục Hàn. "Đứng dậy đi, còn ngồi đấy làm gì?"

"Cô ấy tự đứng lên được." Chu Bạch Thảo xen vào, liếc nhìn hắn nhưng không hề nhìn cô. "Các anh nên đi lấy xe trước khi mọi người nhận ra bọn mình đang chuẩn bị rời đi."

Chu Bạch Thảo bước lên, kéo Hàm Vũ Phong lại phía sau mình và nhìn lần lượt hai người anh kết nghĩa. Sau cùng, nàng nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn với đôi mắt lãnh cảm.

"Vậy Tiểu Bạch Thảo sẽ lên xe của anh hay xe tên đó?" Trần Hải Minh đứng dậy, làm động tác vươn vai. Nàng im lặng một lúc, khẽ đưa mắt nhìn Hàm Vũ Phong.

"Có lẽ em đi xe cùng anh..."

"Tôi... tôi đi với anh này cũng được..." Vũ Lục Hàn đột ngột đứng bật dậy, nhìn nàng và chàng trai tóc đỏ, rồi đưa tay níu nhẹ lấy áo Trần Hải Minh. Chu Bạch Thảo nhìn cô một lát, không biểu cảm, rồi cụp mắt xuống.

"Như thế ổn chứ?" Nàng hỏi.

"Không sao hết. Tôi đi cùng ai chẳng được!" Trần Hải Minh hô lên sung sướng, nhìn Hoàng Lâm trêu chọc. "Chỉ có kẻ kia cô đơn."

"Cậu có muốn tôi bám theo làm kì đà cản mũi không hả?" Hoàng Lâm bặm môi đe dọa, trợn mắt tỏ vẻ hờn dỗi. Vũ Lục Hàn nhìn theo hai người họ với một chút ngỡ ngàng, khi ở cùng nhau có vẻ họ chẳng hề lạnh lùng và xa lạ như vỏ bọc họ đã tạo ra.

Chu Bạch Thảo khẽ hắng giọng cười, tươi tỉnh nhìn hai người anh nhưng vẫn né tránh Vũ Lục Hàn. "Vậy ba người đi một xe, còn em và anh Vũ Phong..."

"Không được."

Hàm Vũ Phong đột ngột lên tiếng, cắt đứt bầu không khí vui vẻ đang bao trùm. Với một cái nhìn thẳng dứt khoát, hắn khẽ nheo mắt, và không thể hiện một cảm xúc vui vẻ nào.

"Cô gái kia bắt buộc phải đi với tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status