Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 117: CÓ NHỮNG LỜI CHỈ CÓ THỂ NÓI MỘT LẦN



CHƯƠNG 117: CÓ NHỮNG LỜI CHỈ CÓ THỂ NÓI MỘT LẦN

Dạ Âu Thần: “…”

Người phụ nữ này bị ngốc à?

Chắc là vậy.

Nếu không cô sẽ không ngốc đến mức hỏi vấn đề này vào lúc này.

“Tôi thể hiện chưa đủ rõ à?” Dạ Âu Thần nheo mắt, môi mỏng khẽ mở: “Hay là cô ngốc quá?”

Thẩm Cửu mở miệng, anh thể hiện… cái gì?

“Người phụ nữ tái hôn, có những lời tôi chỉ nói một lần, cô đừng mong tôi sẽ nói cho cô nghe lần thứ hai.” Dạ Âu Thần lạnh giọng nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Thẩm Cửu ngạc nhiên mở to mắt: “Lời gì?”

Chết tiệt!

Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô lúc này thì rất muốn đánh cô một trận, anh không thể nói xong hết rồi mà cô lại chẳng nghe lọt câu nào.

Nghĩ đến đây, môi Dạ Âu Thần khẽ giật giật, giọng nói trở nên có phần lạnh lùng.

“Xem ra trong mắt cô không hề có người chồng là tôi.”

Thẩm Cửu: “Anh nói cho rõ đi, rốt cuộc anh có ý gì? Trước kia tôi ngủ ở giường nhỏ cũng ngủ rất ngon, vì sao đột nhiên lại muốn ngủ chung giường, lẽ nào vì tôi và anh…”

Lời phía sau cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Âu Thần thô bạo ngắt lời: “Đủ rồi!”

Sự cái kỉnh đột ngột thật đáng sợ, lông mày Dạ Âu Thần cau lại nhuốm màu tàn ác.

“Không biết thì đừng hỏi, người phụ nữ ngu ngốc muốn chết như cô muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ của cô thì đi mà bảo người làm kê lại. Cô tưởng là tôi muốn ngủ với người phụ nữ hai đời chồng như cô sao? Đó là sự hạ thấp bản thân! Sỉ nhục!”

Thẩm Cửu: “…”

Dạ Âu Thần lăn bánh xe lăn, xoay người rời khỏi phòng.





Sau khi anh đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Cửu bị lời nói vế sau của anh làm cho tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt. Cô không thể bảo người làm kê chiếc giường nhỏ trở lại, nhưng nếu anh đã cảm thấy ngủ cùng cô là hạ thấp bản thân, là sự sỉ nhục thì cô cũng không tự đưa tới cửa.

Cô ngủ trên đất là được chứ gì?

Thẩm Cửu ra ngoài tìm giúp việc lấy hai bộ chăn, sàn nhà được lau rất sạch sẽ, cô trải thẳng hai chiếc chăn xuống đất rồi lấy gối và đồ của mình về.

Trên giường có bốn thứ đột nhiên thiếu mất hai thứ, chỉ còn lại ga giường màu xanh và một chiếc gối màu xanh, trống rỗng, nhìn vắng vẻ hiu quạnh lạ thường.

Thẩm Cửu xếp đồ của mình xong thì đi tắm, tắm rửa xong cô đi ngủ.

Đang ngủ, đột nhiên cô có cảm giác ai đó kéo chăn mình.

Cô rất buồn ngủ, vô thức ôm chặt chăn nhưng chăn vẫn bị kéo ra.

Thẩm Cửu chợt mở mắt ra, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng.

Dạ Âu Thần!!!

“Anh làm gì vậy?” Thẩm Cửu lớn tiếng hỏi.

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô: “Cô nói xem?”

Thẩm Cửu bình tĩnh lại một hồi mới ngồi dậy, siết chặt chăn trong tay: “Tôi đang ngủ ngon thì bị anh cướp chăn, anh còn hỏi tôi?”

Dạ Âu Thần xuỳ một tiếng: “Chăn của cô à?”

“…”

Được rồi, chăn cô lấy từ trên giường Dạ Âu Thần.

“Anh dùng chăn trước kia của anh đi.” Thẩm Cửu nói: “Anh bảo người làm dọn chăn của tôi đi rồi, chăn này nên đưa cho tôi mới dúng.”

Cô thực sự rất buồn ngủ, từ khi mang thai càng ngày cô càng thèm ngủ, nói với Dạ Âu Thần xong, Thẩm Cửu cũng lười lý luận với anh, cô ôm chăn vào lòng: “Chăn trước kia của anh ở trong tủ, phiền anh tự lấy ra dùng, tôi đi ngủ trước.”

Nói xong Thẩm Cửu lại nằm xuống, đắp chăn lên người.

Cô không quan tâm Dạ Âu Thần có vẻ mặt gì, chỉ biết là vừa nằm xuống không lâu cô lại ngủ thiếp đi.

Ngủ tới nửa đêm, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy rất nóng, sau lưng như có thứ gì cực nóng đang không ngừng toả nhiệt, hơi nóng cách một lớp quần áo ngủ mỏng manh liên tục phả vào da cô.

Thân nhiệt Thẩm Cửu dần tăng lên, cô cau mày, không nhịn được đá chăn ra.

Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Một phút sau, chiếc chăn lại được đắp lên người cô.

Thẩm Cửu tiếp tục đá, vài giây sau chăn bông lại đắp lên người cô.

Thẩm Cửu thực sự rất nóng, cô ngủ say như một đứa trẻ bướng bỉnh, trở mình, hơi nóng sau lưng biến mất, nhưng nhiệt độ trước mặt lại tăng lên.





Thẩm Cửu mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt lạnh như băng mang theo sự nhập nhèm và lười biếng, cứ như vậy không hề báo trước đập vào đôi mắt đen kịt của Dạ Âu Thần.

Đáy mắt anh như có những ngôi sao rực rỡ, cực kỳ đẹp.

Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn rất lâu, chớp chớp mắt, không kìm được đưa tay ra, đặt lên mặt Dạ Âu Thần, khi đầu ngón tay sắp chạm vào anh thì cơn buồn ngủ lại ập tới, cô nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cùng với cơn buồn ngủ, còn có hơi thở nóng rực trước mặt, có thứ gì đó mềm mại đặt lên môi cô.

Theo phản xạ, Thẩm Cửu trốn về phía sau, thứ mềm mại đó cảm thấy không hài lòng, tiến lại gần cô hơn, ấn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô.

Được rồi, Thẩm Cửu không tránh được nên cũng chẳng thèm đoái hoài gì nữa mà tiếp tục ngủ.

Cô vừa mới ngủ chưa tới hai giây thì không ngờ thứ mềm mại trên môi lại cử động, mút lấy môi cô như đang ăn thạch, chậm rãi nếm thử.

Liếm, cắn rồi cạy ra.

Thẩm Cửu khẽ “ưm” một tiếng, dưới sự tấn công của đối phương, hàm răng cô thất thế, vừa vặn khiến cho chiếc lưỡi của đối phương như quân địch phá cổng thành mà vào, sau đó khuấy đảo mọi nơi trong miệng cô.

“Ưm.” Tiếng nỉ non trong lúc ngủ say của Thẩm Cửu vọng vào tai Dạ Âu Thần như có ma lực, âm thanh đó khiến bụng dưới của anh nóng lên, bàn tay to chậm rãi trượt lên lưng cô.

Nụ hôn dần sâu hơn, trong màn đêm tĩnh mịch, Dạ Âu Thần gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình.

Thịch!

Thịch!!

Từng tiếng từng tiếng, như tiếng pháo hoa nở trong màn đêm tĩnh lặng.

Mặc dù xách xa nhau nhưng âm thanh ấy như đánh trúng vào tâm hồn, từng tiếng từng tiếng.

“Ưm…” Anh đòi hỏi quá nhiều, cuối cùng Thẩm Cửu cũng không thể ngủ ngon nữa, đôi mày thanh tú nhíu chặt, bàn tay nhỏ bé vô thức đẩy anh ra.

Dạ Âu Thần nắm lấy cổ tay cô, cơ thể cao lớn của anh lật lại, đè thẳng lên người cô.

Lúc này Thẩm Cửu mới thật sự nhận ra có gì đó không ổn, từ trong mộng từ từ tỉnh lại.

Khoảnh khắc đầu tiên khi cô mở mắt ra, trước mắt đen kịt không thấy gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông cường tráng đang đè lên người mình, mà đôi môi người đàn ông ấy còn đang ngậm lấy môi cô.

Sững sờ gần mười giây, đột nhiên Thẩm Cửu phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt xinh đẹp mở lớn trong bóng tối, cơ thể nhỏ nhắn của cô vùng vẫy mạnh mẽ trong vòng tay Dạ Âu Thần.

“Thả tôi ra… ưm…”

Dạ Âu Thần ngậm lấy môi cô, thấp giọng cười: “Ha, bây giờ mới phản ứng lại có phải quá muộn rồi không?”

Giọng nói của Dạ Âu Thần khiến cơ thể Thẩm Cửu cứng ngắc tại chỗ, đột nhiên cô cắn mạnh vào môi anh.

Ui ya…

Trong bóng tối vọng lại tiếng hít vào của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu thầm mắng anh đáng đời, sau đó đẩy cơ thể cao lớn của anh ra.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status