Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 125: GHEN



CHƯƠNG 125: GHEN

Cô ấy rất gầy, thân hình mảnh mai, mặc váy màu xanh lam nhạt, nước da trắng ngần rất hợp với màu xanh tao nhã của chiếc váy. Mái tóc dài mềm mại ngang lưng buông xuống hai bên, dưới ánh đèn sân bay, đường nét khuôn măt cô trông cực kỳ nhu hòa.

Cô toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ thành thục, từng trải, trùng khớp với người nào đó trong trí nhớ của Hàn Đông.

Hàn Đông vô thức dừng bước chân, nhìn chằm chằm cô.

Tô Cửu theo Hàn Đông đã lâu rồi, cũng nhận ra được sự thay đổi rất lớn khi Hàn Đông nhìn thấy Thẩm Cửu.

"Tổng giám đốc Hàn, anh không sao chứ? Chúng ta thật sự sẽ ngồi xe của cô ta sao?"

"Không sao." Hàn Đông tỉnh táo lại, ngay sau đó hai người cùng đi tới trước mặt Thẩm Cửu.

Khi Hàn Đông và Tô Cửu đi tới chỗ Thẩm Cửu, trên mặt cô đã vẽ lên nụ cười tiêu chuẩn. Thật ra thì trước khi bọn họ đến, Thẩm Cửu đã thực hành nụ cười này rất nhiều lần, bởi vì người bên kia là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị, lại giúp đỡ cô làm rất nhiều việc cho nên Thẩm Cửu không khỏi trở nên căng thẳng.

"Tổng giám đốc Hàn, chào anh. Tôi là trợ lý Thẩm Cửu của Dạ Âu Thần, tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị." Lúc tự mình giới thiệu cô cũng không vươn tay ra với đối phương, ngược lại thái độ cực kỳ khiêm tốn, cúi người với đối phương.

"Tôi đã chuẩn bị xe xong rồi, nếu như tổng giám đốc Hàn và cô Tô không ngại có thể đi chung xe với chúng tôi."

Không ngờ, ánh mắt điềm nhiên như không của Hàn Đông rơi trên khuôn mặt cô, giọng nói thờ ơ: "Cô biết lái xe?"

Thẩm Cửu nghe hỏi vậy đỏ mặt, gật đầu: "Vâng."

Sáng sớm lúc ra cửa Thẩm Cửu đã tìm Lang An mượn xe. Lúc đầu anh ta không cho mượn nhưng sau đó không biết làm sao lại đột nhiên đồng ý cho cô mượn. Trước kia Thẩm Cửu đã học lái xe và cũng lấy được bằng lái rồi.

Hơn nữa kỹ thuật lái xe của cô cũng khá ổn.

Hàn Đông cũng rất bất ngờ, ngược lại Tô Cửu lại hỏi: "Trợ lý Thẩm, vì lý do an toàn, tôi vẫn muốn hỏi một câu là cô đã có bằng lái chưa?"

Thẩm Cửu gật đầu.

Sau đó Hàn Đông và Tô Cửu lên xe của Thẩm Cửu.





Từ khi nhìn thấy Thẩm Cửu, ánh mắt của Hàn Đông vẫn không rời khỏi người cô, thậm chí khi đã ngồi ở hàng ghế sau xe, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm túc kia vẫn nhìn chằm chằm sau gáy Thẩm Cửu.

Ánh nhìn chằm chằm này khiến Thẩm Cửu run run.

Theo như cô biết, Hàn Đông là một người cứng nhắc, nghiêm chỉnh, đừng nói là ngày thường, cho dù bạn có gây chú ý với anh ta thì cũng chưa chắc anh ta sẽ nhìn đến bạn.

Nhưng hôm nay sao anh ta cứ liên tục nhìn chằm chằm cô vậy?

Thẩm Cửu lập tức ngồi thẳng lưng lên, lẽ nào Hàn Đông là tên biến thái ngầm?

Tô Cửu cũng nhận thấy tổng giám đốc của bọn họ đột nhiên thay đổi lớn, giống như tên biến thái, cô ta cũng nhận ra được tâm trạng lo sợ của Thẩm Cửu nên thấp giọng giải thích: "Cô Thẩm, con đường này có rất nhiều người, xin cô hãy cẩn thận."

Một câu nói khiến Thẩm Cửu tỉnh táo lại.

Cô đang suy nghĩ gì đấy?

Người ta nhìn chằm chằm cô chẳng qua là vì không yên tâm về trình độ lái xe của cô, cho nên nhìn cô như thể là để nhắc nhở cô mà thôi, thế mà cô lại suy nghĩ lung tung.

Đúng là suy bụng ta ra bụng người mà.

Thẩm Cửu gạt đi những cảm xúc lộn xộn kia sau đó tập trung lái xe.

Nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng cao cấp.

Thẩm Cửu giao xe cho quản lý, sau đó dẫn theo đám người Hàn Đông đi vào nhà hàng.

Tô Cửu đi theo phía sau Hàn Đông, nhìn nhà hàng, không khỏi cong môi cười. Đúng là rất chu đáo ngay cả nhà hàng mà tổng giám đốc Hàn thích nhất cũng hỏi thăm được.

Mới vừa ngồi xuống không bao lâu nhân viên phục vụ liền mang những món ăn đã được chuẩn bị sẵn lên.

Hàn Đông: "..."

Tô Cửu nghĩ thầm, đúng là chỉ có cô ấy! Ngay cả khẩu vị của tổng giám đốc cũng hiểu rõ ràng như thế, xem ra vị trợ lý này của Âu Dạ Thần đúng là rất có lòng.

Thẩm Cửu lo lắng xoa xoa tay, cắn chặt môi dưới nói: "Tổng giám đốc Hàn, đây là những món tôi đã nhờ nhân viên nhà hàng chuẩn bị trước. Tổng giám đốc Hàn đường sá xa xôi, chắc đã mệt rồi. Chúng ta có thể ăn cơm trước, còn chuyện hợp tác hãy nói sau."

Nói xong, Thẩm Cửu ngồi ở đối diện mỉm cười nhìn Hàn Đông, vẻ mặt giống như một con mèo đột nhiên lộ ra nụ cười, thoạt nhìn rất kỳ cục.

Một phút sau...

Nụ cười trên mặt Thẩm Cửu dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng nhàn nhạt: "Chuyện đó... Tổng giám đốc Hàn có ý kiến gì sao?"

Hàn Đông vẫn lạnh lùng nhìn cô.

Thẩm Cửu vô thức nuốt nước bọt.

Một lúc lâu sau, Hàn Đông giơ tay cầm đũa lên, lúc này Thẩm Cửu mới cảm thấy nhẹ nhõm.





Lại qua một lúc Hàn Đông thờ ơ mở miệng: "Cám ơn."

Lúc đầu Thẩm Cửu còn tưởng rằng cô nghe lầm nhưng mãi một lúc sau cô mới nhận ra Hàn Đông đúng là cảm ơn mình, cô không khỏi mỉm cười.

Buổi chiều mùa thu, chút ánh nắng vụn xuyên qua ô cửa kính chiếu vào bên trong. Trong nhà hàng rất yên tĩnh, máy phát nhạc đang phát bài hát ballad nổi tiếng thế giới, Thẩm Cửu ngồi đó, cô mặc váy màu xanh nhạt, toát lên cảm giác nhẹ nhàng.

Sau khi Dạ Âu Thần nhận được tin Hàn Đông đã lên xe của Thẩm Cửu thì chau mày, sau đó anh liền bảo Lang An cùng anh đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước đó.

Đúng lúc anh đứng ngoài nhìn thấy cảnh này, mắt híp lại vẻ cực kỳ nguy hiểm.

Người phụ nữ này đúng là một phút không gặp đã trêu ong ghẹo bướm rồi.

Hơn nữa ai bảo cô xõa tóc chứ? Chỉ bàn việc làm ăn thôi mà, cô có cần phải trang điểm xinh đẹp như vậy không?

Lang An đứng sau lưng anh, cảm nhận được sự thù địch và tức giận từ hơi thở của anh, vì vậy anh ta thận trọng hỏi: "Cậu Dạ, chúng ta cũng vào chứ? Theo tôi thấy anh càng thích hợp bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Hàn hơn. Nếu để trợ lý Thẩm làm chuyện này, e rằng kết quả sẽ không như ý muốn."

Dạ Âu Thần không nói chuyện nhưng hơi thở lạnh như băng toát ra từ người anh khiến người khác cực kỳ sợ hãi, Lang An dẩu môi: "Vậy tôi vào chào hỏi trước nhé?"

Dạ Âu Thần: "... Chào hỏi làm gì? Cậu cho rằng gặp mặt bạn bè sao?"

Lang An: "..."

Tôi đây còn không phải đang kiếm lý do để cho anh đi vào sao?

Âu Dạ Thần: "Đẩy tôi vào trong, tôi thật muốn xem thử, cô ấy muốn dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông?"

Dụ dỗ đàn ông? Nhất thời Lang An cũng cạn lời, vừa đẩy Dạ Âu Thần đi vào trong, vừa nói đỡ cho Thẩm Cửu: "Tôi cảm thấy bộ dáng này của trợ lý Thẩm rất bình thường, sao có thể dụ dỗ đàn ông được chứ?"

"Cô ấy đặc biệt có trang điểm." Dạ Âu Thần cười khẩy, nhắc nhở.

Vì vậy, Lang An lại liếc nhìn người ngồi bên trong, mơ hồ nói: "Cậu Dạ, trợ lý Thẩm hoàn toàn không có trang điểm, hơn nữa chiếc váy kia là anh mua cho cô ấy đấy."

Dạ Âu Thần: "..."

Đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi đau.

Cho nên anh mua đồ cho cô, cô mặc đi gặp người đàn không khác anh liền khó chịu?

"Hơn nữa là cậu Dạ bảo cô ấy đến đấy chứ?"

Lại tự vả mặt một lần nữa.

Dạ Âu Thần cười mỉa: "Tôi thấy cậu hình như không muốn làm nữa rồi."

Lang An: "Tuyệt đối không có chuyện này. Cậu Dạ của chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện tự vả mặt mình chứ? Trợ lý Thẩm hôm nay đúng thật là, lại dám trang điểm lộng lẫy như vậy, chẳng qua chỉ đi bàn công việc mà thôi, sao cô ấy lại có thể dụ dỗ như thế chứ?"

"... Người phụ nữ của tôi lúc nào thì đến lượt cậu nói luyên thuyên rồi?"

Lang An: Ha ha!

Thẩm Cửu nhìn thấy Hàn Đông ăn những món cô đã chuẩn bị, cho nên trong lòng rất vui đến nỗi quên gọi thức ăn cho mình. Vì thế cả quá trình cô chỉ mải nhìn Hàn Đông, ánh mắt kia khiến Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng thấy ngại ngùng.

Mà cục nước đá Hàn Đông kia lại không cảm nhận được, anh ta cứ mặt không cảm xúc ăn trước mặt cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status